Chương 34: Đau Thương.
phuong195195
11/05/2021
Vị tanh tan dần, cảnh tượng ngược trở lại.
Cô đứng ở phía xa ngắm nhìn anh và Vũ Thùy Linh tay trong tay.
Cô đứng im mặc anh và Vũ Thùy Linh lướt qua cô, coi như không quen biết.
Trái tim tan vỡ, hụt hẫng trong vực sâu.
Như một người bị chết đuối vùng vẫy, thoát ra khỏi kí ức đau buồn, nhưng chỉ là sự vùng vẫy trong vô vọng.
Cô gọi anh, anh cứ đi mãi, không ngoảnh lại.
Cô tuyệt vọng, gào khóc, anh quay lại mỉm cười với cô.
Nước mắt rơi, khuôn mặt ngập tràn nước mắt.
- Bác sĩ, bác sĩ, bệnh nhân khóc.
Mai Quỳnh Giao vừa từ ngoài đi vào, thấy trên mặt Phùng Linh Đan mắt vẫn nhắm nhưng lại ướt đẫm nước mắt thì vừa mừng vừa sợ, vội vàng gọi bác sĩ.
Cô đã hôn mê mấy ngày nay rồi.
Ở trên giường trắng, Phùng Linh Đan từ từ mở mắt, thẫn thờ nhìn trần nhà.
Một vài bác sĩ và vài y tá dần dần đi vào, Mai Quỳnh Giao nhìn cô mà không khỏi lo lắng, mấy ngày vừa rồi trôi qua mà ngỡ như cả thế kỉ. Những việc kinh hoàng cứ từ từ ập tới, sắp tới Mai Quỳnh Giao biết nói thế nào với cô đây?
Những ngày qua ở bệnh viện Mai Quỳnh Giao vừa muốn cô tỉnh lại lại vừa không muốn cô tỉnh lại. Bởi khi cô tỉnh lại rồi, Mai Quỳnh Dao sẽ không biết cô sẽ đối diện với sự thật như nào.
Kiểm tra một lượt, bác sĩ thấy không vấn đề gì thì ra ngoài, trong phòng còn cô và Mai Quỳnh Giao.
Không khí chốc lát im lặng, Mai Quỳnh Giao lặng lẽ đi đến cạnh cô.
Phùng Linh Đan mắt vẫn thẫn thờ nhìn trần nhà trắng.
- Trong người ổn không? Bác sĩ nói mày bị hít quá nhiều khí ga với bị bỏng nặng, ngoài ra hiện tại chưa có vấn đề gì.
- Mấy ngày rồi?_ Cô cất lên từng tiếng chậm chạp, đầy nặng nề.
Với người khác thì họ sẽ không biết họ nằm hôn mê trong thời gian ngắn hay dài, nhưng với cô thì cô biết, cô là người trong ngành cơ mà. Chỉ có điều là cô không biết chính xác là bao lâu.
- 3 ngày, có thể xuất viện sớm nhất là vào tuần sau.
- Vũ Thùy Linh đâu?
Mai Quỳnh Giao hơi cứng người. Chăm chăm nhìn cô, nỗi ức nghẹn tự đáy lòng trong mấy hôm nay được cô khơi dậy.
- Mày có điên không mà lại hỏi đi Vũ Thùy Linh, cô ta hại mày mày còn hỏi cô ta_ Mai Quỳnh Giao dù biết cô mới tỉnh lại nhưng không thể kìm được mà to tiếng với cô.
Thật sự là Mai Quỳnh Giao rất tức giận, Vũ Thùy Linh hãm hại cô, kéo cô chết chung mà cô còn quan tâm cô ta. Không hiểu là trong đầu cô nghĩ cái quái gì nữa.
3 ngày trước cô im ỉm đi gặp Vũ Thùy Linh mà không thèm nói cho bất kì một ai biết, kết quả là Vệ Đường và Lãng đồng thời phát hiện mới cứu được cô ra, không thì có lẽ cô đã sớm đi chào hỏi tổ tiên rồi, làm gì mà còn sống để cô có cơ hội hỏi Vũ Thùy Linh đâu? Cô là người bị Vũ Thùy Linh kéo chung mồ chết, vậy mà cô lại bị thương nặng hơn cô ta. Vũ Thùy Linh đã xuất viện còn cô thì bây giờ mới tỉnh lại. Đạo lí là ở đâu?
Mà nhắc đến đạo lí thì thật sự Mai Quỳnh Giao không biết phải nói thế nào. Có đạo lí nào mà đi cứu người rồi lại mang tai họa không? Có đạo lí người hiền gặp lành nhưng sao Mai Quỳnh Giao lại thấy ở hiền gặp hổ, ở ác gặp mèo? Sống tốt gặp sóng gió, sống khốn nạn lại gặp may mắn? Vệ Đường cứu đến cứu cô ra, Lãng kéo Vũ Thùy Linh ra. Vệ Đường giờ đang hôn mê không biết bao giờ cho tỉnh lại, Lãng thì bị chấn thương tay không thể hồi phục như ban đầu, Vũ Thùy Linh thì ngang nhiên thân thể không làm sao... Đạo lí ở chỗ nào!!
Phùng Linh Đan nhìn Mai Quỳnh Giao tức giận, trong đầu lại gợn lên nhiều suy nghĩ. Cô nghĩ lại những gì cô mơ thấy trong giấc mơ.
Cô nhìn chung quanh tìm kiếm, ngoài Mai Quỳnh Giao thì không có một ai khác.
Bỏ qua lời to tiếng vừa rồi. Cô một lần nữa quay sang Mai Quỳnh Giao đặt câu hỏi.
- Đường đâu? Sao cậu ấy không ở đây?_Lúc nãy mới tỉnh chưa nghĩ ra, nếu cô bị thương theo lí thuyết thì anh sẽ ở cùng cô chứ nhỉ, nếu không ở cùng cô khi nghe tin thì có lẽ bây giờ cũng đã xuất hiện, vậy mà cô chưa thấy anh đâu.
Mai Quỳnh Giao đến đau đầu, tức giận thì vẫn tức giận mà lo thì vẫn cứ lo. Giờ Mai Quỳnh Giao biết nói như nào với cô? Vừa mới tỉnh dậy nghe tin người yêu mình vì cứu mình mà có lẽ sẽ không tỉnh dậy thì như nào? Sẽ như nào chứ? Nếu Mai Quỳnh Giao không nói bây giờ thì trước sau gì buộc vẫn phải nói. Nhưng Mai Quỳnh Giao vẫn muốn dấu được ngày nào thì hay ngày đấy.
- Mày lo cho mày đi, vừa tỉnh lại hỏi hết cái này đến cái khác. Cố mà giữ sức để hồi phục đi.
Khi cô hồi phục, Mai Quỳnh Giao sẽ nói.
Nỗi lo lắng âm ỉ từ khi tỉnh dậy đến giờ, giờ càng mãnh liệt. Trong giấc mơ, cô khóc, anh cười. Anh bỏ đi, cô gọi mãi không được. Giờ chưa nhìn thấy anh, cô sợ anh thật sự quay lưng bỏ cô đi một lần nữa.
Một ý nghĩ lướt qua đầu cô, cả người cô cứng đờ.
Lúc cô dần đi vào hôn mê, cô cảm nhận một bóng người ôm lấy mình, cảm thấy môi cô được áp lên, và vị tanh... Của máu.
Máu.
Vị tanh của 2 năm trước quay lại... Cô có vị giác rồi? Vào chính giây phút ấy cô có vị giác?
Máu của ai? Ai hôn cô? Ai truyền khí cho cô? Ai ôm cô? Là ai???
- Quỳnh Giao!! Hôm đấy ai đưa tao vào đây?_Câu nói rõ ràng từng chữ.
Mai Quỳnh Giao nhắm chặt mắt lại, im lặng không trả lời.
- Là Đường đưa tao vào đây? Là cậu ấy đưa tao ra khỏi đám cháy?
Vẫn im lặng.
Phùng Linh Đan lo lắng đến mức mà hoảng lên, sao Mai Quỳnh Giao không trả lời cô? Cô gắng sức ngồi thẳng lên nhìn Mai Quỳnh Giao, vết bỏng trên người bị tác động mà ma sát vào da, đau đến tê dại.
- Quỳnh Anh, nói cho tao biết đi, tao rất muốn gặp Đường, mày im lặng như thế tao rất sợ, nãy tao mơ, tao mơ thấy Đường bỏ tao_Cô nắm chặt lấy tay Quỳnh Giao, giọng nói nghèn nghẹn như muốn khóc đến nơi.
Cô bây giờ rất sợ hãi, không nhìn thấy anh cô thật sự rất sợ.
Mai Quỳnh Giao không nỡ nhìn cô như thế, cũng không nỡ cho cô biết sự thật. Nhưng mà, Mai Quỳnh Giao không thể giấu được nữa.
- Vệ Đường đang ở phòng bên cạnh, người hôm đấy kéo mày ra là cậu ấy, lúc kéo mày ra ngoài thì đèn trùm rơi đè trúng người... Hiện tại chưa tỉnh... Cũng không biết bao giờ sẽ tỉnh.
Cũng không biết bao giờ sẽ tỉnh....
Câu nói này như dập tắt tất cả trong cô.
Đôi mắt cô vô hồn nhìn vô định, rồi từng giọt nước mắt vỡ òa chảy ra.
Không một tiếng động, chỉ là nước mắt cứ thể chảy, càng lúc càng nhiều.
Một câu nói đơn giản nhưng mà như muốn xuyên thủng vào cõi lòng cô. Đau đớn đến kiệt quệ, bao lần vết thương ở tim lành sau đó thì lại nứt ra, bao lần lành lại lại bấy nhiêu lần tan vỡ. Cô chỉ vừa mới chữa vết thương lành ở tim xong mà giờ đây ông trời lại ban cho cô một vết thương khác. Vết thương này cô phải chữa bao lâu mới khỏi? Cô phải chữa bao lâu chứ?
Giờ cô phải làm sao đây? Phải làm gì đây?
Cô đứng ở phía xa ngắm nhìn anh và Vũ Thùy Linh tay trong tay.
Cô đứng im mặc anh và Vũ Thùy Linh lướt qua cô, coi như không quen biết.
Trái tim tan vỡ, hụt hẫng trong vực sâu.
Như một người bị chết đuối vùng vẫy, thoát ra khỏi kí ức đau buồn, nhưng chỉ là sự vùng vẫy trong vô vọng.
Cô gọi anh, anh cứ đi mãi, không ngoảnh lại.
Cô tuyệt vọng, gào khóc, anh quay lại mỉm cười với cô.
Nước mắt rơi, khuôn mặt ngập tràn nước mắt.
- Bác sĩ, bác sĩ, bệnh nhân khóc.
Mai Quỳnh Giao vừa từ ngoài đi vào, thấy trên mặt Phùng Linh Đan mắt vẫn nhắm nhưng lại ướt đẫm nước mắt thì vừa mừng vừa sợ, vội vàng gọi bác sĩ.
Cô đã hôn mê mấy ngày nay rồi.
Ở trên giường trắng, Phùng Linh Đan từ từ mở mắt, thẫn thờ nhìn trần nhà.
Một vài bác sĩ và vài y tá dần dần đi vào, Mai Quỳnh Giao nhìn cô mà không khỏi lo lắng, mấy ngày vừa rồi trôi qua mà ngỡ như cả thế kỉ. Những việc kinh hoàng cứ từ từ ập tới, sắp tới Mai Quỳnh Giao biết nói thế nào với cô đây?
Những ngày qua ở bệnh viện Mai Quỳnh Giao vừa muốn cô tỉnh lại lại vừa không muốn cô tỉnh lại. Bởi khi cô tỉnh lại rồi, Mai Quỳnh Dao sẽ không biết cô sẽ đối diện với sự thật như nào.
Kiểm tra một lượt, bác sĩ thấy không vấn đề gì thì ra ngoài, trong phòng còn cô và Mai Quỳnh Giao.
Không khí chốc lát im lặng, Mai Quỳnh Giao lặng lẽ đi đến cạnh cô.
Phùng Linh Đan mắt vẫn thẫn thờ nhìn trần nhà trắng.
- Trong người ổn không? Bác sĩ nói mày bị hít quá nhiều khí ga với bị bỏng nặng, ngoài ra hiện tại chưa có vấn đề gì.
- Mấy ngày rồi?_ Cô cất lên từng tiếng chậm chạp, đầy nặng nề.
Với người khác thì họ sẽ không biết họ nằm hôn mê trong thời gian ngắn hay dài, nhưng với cô thì cô biết, cô là người trong ngành cơ mà. Chỉ có điều là cô không biết chính xác là bao lâu.
- 3 ngày, có thể xuất viện sớm nhất là vào tuần sau.
- Vũ Thùy Linh đâu?
Mai Quỳnh Giao hơi cứng người. Chăm chăm nhìn cô, nỗi ức nghẹn tự đáy lòng trong mấy hôm nay được cô khơi dậy.
- Mày có điên không mà lại hỏi đi Vũ Thùy Linh, cô ta hại mày mày còn hỏi cô ta_ Mai Quỳnh Giao dù biết cô mới tỉnh lại nhưng không thể kìm được mà to tiếng với cô.
Thật sự là Mai Quỳnh Giao rất tức giận, Vũ Thùy Linh hãm hại cô, kéo cô chết chung mà cô còn quan tâm cô ta. Không hiểu là trong đầu cô nghĩ cái quái gì nữa.
3 ngày trước cô im ỉm đi gặp Vũ Thùy Linh mà không thèm nói cho bất kì một ai biết, kết quả là Vệ Đường và Lãng đồng thời phát hiện mới cứu được cô ra, không thì có lẽ cô đã sớm đi chào hỏi tổ tiên rồi, làm gì mà còn sống để cô có cơ hội hỏi Vũ Thùy Linh đâu? Cô là người bị Vũ Thùy Linh kéo chung mồ chết, vậy mà cô lại bị thương nặng hơn cô ta. Vũ Thùy Linh đã xuất viện còn cô thì bây giờ mới tỉnh lại. Đạo lí là ở đâu?
Mà nhắc đến đạo lí thì thật sự Mai Quỳnh Giao không biết phải nói thế nào. Có đạo lí nào mà đi cứu người rồi lại mang tai họa không? Có đạo lí người hiền gặp lành nhưng sao Mai Quỳnh Giao lại thấy ở hiền gặp hổ, ở ác gặp mèo? Sống tốt gặp sóng gió, sống khốn nạn lại gặp may mắn? Vệ Đường cứu đến cứu cô ra, Lãng kéo Vũ Thùy Linh ra. Vệ Đường giờ đang hôn mê không biết bao giờ cho tỉnh lại, Lãng thì bị chấn thương tay không thể hồi phục như ban đầu, Vũ Thùy Linh thì ngang nhiên thân thể không làm sao... Đạo lí ở chỗ nào!!
Phùng Linh Đan nhìn Mai Quỳnh Giao tức giận, trong đầu lại gợn lên nhiều suy nghĩ. Cô nghĩ lại những gì cô mơ thấy trong giấc mơ.
Cô nhìn chung quanh tìm kiếm, ngoài Mai Quỳnh Giao thì không có một ai khác.
Bỏ qua lời to tiếng vừa rồi. Cô một lần nữa quay sang Mai Quỳnh Giao đặt câu hỏi.
- Đường đâu? Sao cậu ấy không ở đây?_Lúc nãy mới tỉnh chưa nghĩ ra, nếu cô bị thương theo lí thuyết thì anh sẽ ở cùng cô chứ nhỉ, nếu không ở cùng cô khi nghe tin thì có lẽ bây giờ cũng đã xuất hiện, vậy mà cô chưa thấy anh đâu.
Mai Quỳnh Giao đến đau đầu, tức giận thì vẫn tức giận mà lo thì vẫn cứ lo. Giờ Mai Quỳnh Giao biết nói như nào với cô? Vừa mới tỉnh dậy nghe tin người yêu mình vì cứu mình mà có lẽ sẽ không tỉnh dậy thì như nào? Sẽ như nào chứ? Nếu Mai Quỳnh Giao không nói bây giờ thì trước sau gì buộc vẫn phải nói. Nhưng Mai Quỳnh Giao vẫn muốn dấu được ngày nào thì hay ngày đấy.
- Mày lo cho mày đi, vừa tỉnh lại hỏi hết cái này đến cái khác. Cố mà giữ sức để hồi phục đi.
Khi cô hồi phục, Mai Quỳnh Giao sẽ nói.
Nỗi lo lắng âm ỉ từ khi tỉnh dậy đến giờ, giờ càng mãnh liệt. Trong giấc mơ, cô khóc, anh cười. Anh bỏ đi, cô gọi mãi không được. Giờ chưa nhìn thấy anh, cô sợ anh thật sự quay lưng bỏ cô đi một lần nữa.
Một ý nghĩ lướt qua đầu cô, cả người cô cứng đờ.
Lúc cô dần đi vào hôn mê, cô cảm nhận một bóng người ôm lấy mình, cảm thấy môi cô được áp lên, và vị tanh... Của máu.
Máu.
Vị tanh của 2 năm trước quay lại... Cô có vị giác rồi? Vào chính giây phút ấy cô có vị giác?
Máu của ai? Ai hôn cô? Ai truyền khí cho cô? Ai ôm cô? Là ai???
- Quỳnh Giao!! Hôm đấy ai đưa tao vào đây?_Câu nói rõ ràng từng chữ.
Mai Quỳnh Giao nhắm chặt mắt lại, im lặng không trả lời.
- Là Đường đưa tao vào đây? Là cậu ấy đưa tao ra khỏi đám cháy?
Vẫn im lặng.
Phùng Linh Đan lo lắng đến mức mà hoảng lên, sao Mai Quỳnh Giao không trả lời cô? Cô gắng sức ngồi thẳng lên nhìn Mai Quỳnh Giao, vết bỏng trên người bị tác động mà ma sát vào da, đau đến tê dại.
- Quỳnh Anh, nói cho tao biết đi, tao rất muốn gặp Đường, mày im lặng như thế tao rất sợ, nãy tao mơ, tao mơ thấy Đường bỏ tao_Cô nắm chặt lấy tay Quỳnh Giao, giọng nói nghèn nghẹn như muốn khóc đến nơi.
Cô bây giờ rất sợ hãi, không nhìn thấy anh cô thật sự rất sợ.
Mai Quỳnh Giao không nỡ nhìn cô như thế, cũng không nỡ cho cô biết sự thật. Nhưng mà, Mai Quỳnh Giao không thể giấu được nữa.
- Vệ Đường đang ở phòng bên cạnh, người hôm đấy kéo mày ra là cậu ấy, lúc kéo mày ra ngoài thì đèn trùm rơi đè trúng người... Hiện tại chưa tỉnh... Cũng không biết bao giờ sẽ tỉnh.
Cũng không biết bao giờ sẽ tỉnh....
Câu nói này như dập tắt tất cả trong cô.
Đôi mắt cô vô hồn nhìn vô định, rồi từng giọt nước mắt vỡ òa chảy ra.
Không một tiếng động, chỉ là nước mắt cứ thể chảy, càng lúc càng nhiều.
Một câu nói đơn giản nhưng mà như muốn xuyên thủng vào cõi lòng cô. Đau đớn đến kiệt quệ, bao lần vết thương ở tim lành sau đó thì lại nứt ra, bao lần lành lại lại bấy nhiêu lần tan vỡ. Cô chỉ vừa mới chữa vết thương lành ở tim xong mà giờ đây ông trời lại ban cho cô một vết thương khác. Vết thương này cô phải chữa bao lâu mới khỏi? Cô phải chữa bao lâu chứ?
Giờ cô phải làm sao đây? Phải làm gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.