Chương 26: Người Đâm Nát Trái Tim.
phuong195195
11/05/2021
Vệ Đường nhắm chặt mắt mình, rồi lại từ từ mở ra giọng nói có phần nặng nề.
- Anh và em kết thúc bao giờ?
Bốppppp.
Cô không ngần ngại dáng cho anh một cái bạt tai, chưa bao giờ cô tức giận như lúc này, ngọn lửa giận trong lòng cô bùng lên dữ dội. Ánh mắt nhìn anh chỉ có những oán hận. Chưa bao cô lại khinh thường anh như lúc này.
Anh còn hỏi cô là kết thúc bao giờ sao? Con mẹ nó, rốt cuộc anh muốn biến cô thành con rối đến khi nào. Anh và cô ta đính hôn còn hỏi cô và anh kết thúc bao giờ. Rốt cuộc cô giống con ngốc mặc anh chơi đùa sao? Để mặc anh chơi chán bỏ đi rồi quay lại sao?
- Anh cút ngay ra khỏi tầm mắt tôi. Nhìn anh tôi càng cảm thấy chán ghét.
- Anh muốn giải thích. Bây giờ anh muốn giải thích.
- Muộn rồi. Tôi cho anh cơ hội vào 2 năm trước, anh lướt qua tôi như không tồn tại. Giây phút đấy tôi và anh chẳng còn gì nữa.
Anh nghẹn họng, không thể nói thành lời.
Anh vẫn nhớ buổi sáng hôm đấy, cô đứng trước mặt anh cười nhẹ. Anh thật sự rất hoảng hốt, xen lần một chút vui mừng, một chút sợ hãi. Anh rất muốn đến ôm cô. Nói rằng anh rất nhớ cô, nói rằng tất cả chỉ là giả, là anh bị ép, nhưng khi nhìn vào ánh mắt mẹ anh. Anh không thể thốt ra những lời đó, chỉ có thể cố nén xuống. Bước qua cô như không có gì.
Giây phút ấy, tâm gan anh như bị xé rách. Còn gì đau hơn khi còn yêu một người nhưng lại phải buông tay? Anh biết anh làm vậy cô sẽ đau, anh cũng sẽ đau. Nhưng nếu anh không làm vậy. Cô vẫn phải đau. Và anh cũng còn đau hơn cô vạn lần.
Ông nội của anh, và ông của Vũ Thùy Linh cùng nhau gây dựng lên công ty CE. Không ngờ năm đấy cả mẹ anh và mẹ Thùy Linh đều có bầu, hai bên gia đình quyết định nếu như là một nam một nữ sau này sẽ cho chúng kết hôn, công ty sẽ nhường cho con trai nắm quyền. Còn nếu cùng là con trai hoặc cùng con gái, sẽ chia đôi cổ phần cho hai người.
Sau đó không lâu, mẹ anh biết đứa bé trong bụng mình là con trai, người kia lại là con gái thì trong lòng mọi người ai ai cũng hiểu, hai đứa bé này lớn lên đã có hôn ước ngầm.
Để bồi dưỡng tình cảm, ngay từ khi còn bé hai nhà đã cho hai đứa trẻ gần gũi nhau. Họ sợ sau này hai đứa không yêu nhau, không có hạnh phúc nên dùng biện pháp mưa dầm thấm lâu, lâu ngày kiểu gì cũng sinh tình cảm. Đúng là anh rất thân với Linh, nhưng chỉ là thân. Còn Thùy Linh, tâm tư con gái dễ lay động. Cô khi mới lớn đã thích Đường.
Anh vốn không quá mong muốn quản lý công ty đó.
Buổi tối hôm anh hẹn cô xem phim, bà đã vào phòng nói chuyện với anh.
Bà bảo anh và cô chia tay đi. Cô không có gì xứng với anh cả. Thùy Linh tốt hơn cô. Hơn nữa, lấy Thùy Linh, anh có thể làm chủ công ty. Bà cũng thông báo, anh sẽ đính hôn với Linh vào đầu tháng sau.
Anh không ngần ngại cãi bà, từ nhỏ đến lớn anh là đứa bé hiểu chuyện, chưa từng cãi bà. Vậy mà hôm đấy, anh kịch liệt chông đối. Anh nói, anh sẽ không chia tay, anh không muốn đánh đổi hạnh phúc của mình.
Nhưng mẹ anh không nghĩ thế, với bà tiền đồ quan trọng hơn ba thứ tình cảm vớ vẩn, bà có tham vọng, tham vọng của bà là anh, bà muốn anh nắm quyền công ty đó. Bà nhắm vào điểm yếu của anh, là cô.
Bà nói anh cắt đứt với cô thì cô đau một lần, nhưng anh mà không cắt đứt với cô, bà cam đoan với anh, bà sẽ khiến cô đau hơn như thế. Bà nói được làm được.
Anh sợ hãi nhìn vào mắt bà. Anh tin bà nói được làm được. Bà đã từng làm với ba của anh một lần, ngày xưa chính bà là người đã cướp ba anh từ chính bạn thân của bà, sao anh lại không rõ? Người bạn thân của mẹ anh năm ấy là tiểu thư nhà giàu, nhưng cuối cùng, mẹ anh đã hại người ta đến nỗi bây giờ là vợ của một kẻ đầu đường xó chợ, là mẹ của 3 đứa con ngay cả cơm ăn ngày 3 bữa cũng khó khăn. Nhưng vì bà là mẹ anh, anh không thể không tôn trọng bà.
Anh rất sợ bà làm gì đó với cô.
Anh không muốn cô phải chịu đau đớn, khổ sở do bà đem lại. Nếu có đau khổ thì... Chính anh sẽ đem đến cho cô.
Lúc đó anh vẫn đang thất thần, bà lập tức thu hết máy tính, laptop, mọi thứ có thể liên lạc. Nhốt anh vào phòng.... Bà giam lỏng anh, bà muốn nhốt anh đến ngày đính hôn.
Anh nhìn người con gái trước mặt mình, đau đớn đến tuyệt vọng. Nhưng anh lấy tư cách gì để tuyệt vọng?
Chính anh không nói một lời vất bỏ cô, mang danh dự của mình, lướt qua cô đi đính hôn với kẻ khác. Không hề cho cô một lời giải thích.
Chính anh là người mang lại đau thương, là người đâm nát trái tim cô, hủy hoại những ngày tháng tươi đẹp của cô.
Chính anh là người lặng im, bỏ mặc cô, lẳng lặng nhìn cô bị người khác châm chọc vào tận đáy nỗi đau.
Bây giờ cô hận anh, cô chán ghét anh, anh lại tuyệt vọng.
Hai chữ tuyệt vọng, hai chữ đau khổ anh không đáng nhận.
Do anh tự làm tự chịu, anh không thể biện minh, cũng không thể oan thán bất kì lời nào.
- Xin lỗi..._Sau cùng anh chỉ có thể cất lên hai từ xin lỗi. Xin lỗi vì tất cả.
Anh không nhìn cô nữa, không thể đối diện với đôi mắt của người mà anh đã làm cho đau khổ. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô thêm lần nào nữa.
Sáng nay, anh biết cô nhìn anh, nhưng anh không dám nhìn vào đôi mắt ấy, anh chỉ có thể nhìn ra cửa sổ, lảng tránh ánh mắt cô.
Cô cười nhạt. Xin lỗi à?
- Anh đã làm gì có lỗi với tôi à? Anh không muốn bên tôi thì ở bên người khác thôi. Anh không có lỗi. Không cần phải xin lỗi.
Cô rất biết cách làm đau người khác, cũng như tự làm đau chính bản thân mình. Câu nói này nói ra, là cô cố ý. Dù anh còn yêu hay hết yêu, dù anh bị ép hay tự nguyện, cô đều không quan tâm. Điều cô muốn bây giờ là làm anh đau, cái đau mà cô đã phải chịu suốt những ngày tháng qua.
Đúng như dự đoán của cô, sau khi cô nói câu đó, ánh mắt anh như thẫn thờ, như vô vô hồn. Như một người mù vấp ngã giữa đêm đen. Không còn sức lực để đứng dậy, cũng như sự bất lực bao trùm cơ thể.
Cô bỏ mặc anh, quay người rời đi.
Lần này anh không níu kéo cô nữa, không thể níu kéo.
Anh xoay người, đi về hướng ngược lại, bước đi một cách cứng nhắc.
- Anh và em kết thúc bao giờ?
Bốppppp.
Cô không ngần ngại dáng cho anh một cái bạt tai, chưa bao giờ cô tức giận như lúc này, ngọn lửa giận trong lòng cô bùng lên dữ dội. Ánh mắt nhìn anh chỉ có những oán hận. Chưa bao cô lại khinh thường anh như lúc này.
Anh còn hỏi cô là kết thúc bao giờ sao? Con mẹ nó, rốt cuộc anh muốn biến cô thành con rối đến khi nào. Anh và cô ta đính hôn còn hỏi cô và anh kết thúc bao giờ. Rốt cuộc cô giống con ngốc mặc anh chơi đùa sao? Để mặc anh chơi chán bỏ đi rồi quay lại sao?
- Anh cút ngay ra khỏi tầm mắt tôi. Nhìn anh tôi càng cảm thấy chán ghét.
- Anh muốn giải thích. Bây giờ anh muốn giải thích.
- Muộn rồi. Tôi cho anh cơ hội vào 2 năm trước, anh lướt qua tôi như không tồn tại. Giây phút đấy tôi và anh chẳng còn gì nữa.
Anh nghẹn họng, không thể nói thành lời.
Anh vẫn nhớ buổi sáng hôm đấy, cô đứng trước mặt anh cười nhẹ. Anh thật sự rất hoảng hốt, xen lần một chút vui mừng, một chút sợ hãi. Anh rất muốn đến ôm cô. Nói rằng anh rất nhớ cô, nói rằng tất cả chỉ là giả, là anh bị ép, nhưng khi nhìn vào ánh mắt mẹ anh. Anh không thể thốt ra những lời đó, chỉ có thể cố nén xuống. Bước qua cô như không có gì.
Giây phút ấy, tâm gan anh như bị xé rách. Còn gì đau hơn khi còn yêu một người nhưng lại phải buông tay? Anh biết anh làm vậy cô sẽ đau, anh cũng sẽ đau. Nhưng nếu anh không làm vậy. Cô vẫn phải đau. Và anh cũng còn đau hơn cô vạn lần.
Ông nội của anh, và ông của Vũ Thùy Linh cùng nhau gây dựng lên công ty CE. Không ngờ năm đấy cả mẹ anh và mẹ Thùy Linh đều có bầu, hai bên gia đình quyết định nếu như là một nam một nữ sau này sẽ cho chúng kết hôn, công ty sẽ nhường cho con trai nắm quyền. Còn nếu cùng là con trai hoặc cùng con gái, sẽ chia đôi cổ phần cho hai người.
Sau đó không lâu, mẹ anh biết đứa bé trong bụng mình là con trai, người kia lại là con gái thì trong lòng mọi người ai ai cũng hiểu, hai đứa bé này lớn lên đã có hôn ước ngầm.
Để bồi dưỡng tình cảm, ngay từ khi còn bé hai nhà đã cho hai đứa trẻ gần gũi nhau. Họ sợ sau này hai đứa không yêu nhau, không có hạnh phúc nên dùng biện pháp mưa dầm thấm lâu, lâu ngày kiểu gì cũng sinh tình cảm. Đúng là anh rất thân với Linh, nhưng chỉ là thân. Còn Thùy Linh, tâm tư con gái dễ lay động. Cô khi mới lớn đã thích Đường.
Anh vốn không quá mong muốn quản lý công ty đó.
Buổi tối hôm anh hẹn cô xem phim, bà đã vào phòng nói chuyện với anh.
Bà bảo anh và cô chia tay đi. Cô không có gì xứng với anh cả. Thùy Linh tốt hơn cô. Hơn nữa, lấy Thùy Linh, anh có thể làm chủ công ty. Bà cũng thông báo, anh sẽ đính hôn với Linh vào đầu tháng sau.
Anh không ngần ngại cãi bà, từ nhỏ đến lớn anh là đứa bé hiểu chuyện, chưa từng cãi bà. Vậy mà hôm đấy, anh kịch liệt chông đối. Anh nói, anh sẽ không chia tay, anh không muốn đánh đổi hạnh phúc của mình.
Nhưng mẹ anh không nghĩ thế, với bà tiền đồ quan trọng hơn ba thứ tình cảm vớ vẩn, bà có tham vọng, tham vọng của bà là anh, bà muốn anh nắm quyền công ty đó. Bà nhắm vào điểm yếu của anh, là cô.
Bà nói anh cắt đứt với cô thì cô đau một lần, nhưng anh mà không cắt đứt với cô, bà cam đoan với anh, bà sẽ khiến cô đau hơn như thế. Bà nói được làm được.
Anh sợ hãi nhìn vào mắt bà. Anh tin bà nói được làm được. Bà đã từng làm với ba của anh một lần, ngày xưa chính bà là người đã cướp ba anh từ chính bạn thân của bà, sao anh lại không rõ? Người bạn thân của mẹ anh năm ấy là tiểu thư nhà giàu, nhưng cuối cùng, mẹ anh đã hại người ta đến nỗi bây giờ là vợ của một kẻ đầu đường xó chợ, là mẹ của 3 đứa con ngay cả cơm ăn ngày 3 bữa cũng khó khăn. Nhưng vì bà là mẹ anh, anh không thể không tôn trọng bà.
Anh rất sợ bà làm gì đó với cô.
Anh không muốn cô phải chịu đau đớn, khổ sở do bà đem lại. Nếu có đau khổ thì... Chính anh sẽ đem đến cho cô.
Lúc đó anh vẫn đang thất thần, bà lập tức thu hết máy tính, laptop, mọi thứ có thể liên lạc. Nhốt anh vào phòng.... Bà giam lỏng anh, bà muốn nhốt anh đến ngày đính hôn.
Anh nhìn người con gái trước mặt mình, đau đớn đến tuyệt vọng. Nhưng anh lấy tư cách gì để tuyệt vọng?
Chính anh không nói một lời vất bỏ cô, mang danh dự của mình, lướt qua cô đi đính hôn với kẻ khác. Không hề cho cô một lời giải thích.
Chính anh là người mang lại đau thương, là người đâm nát trái tim cô, hủy hoại những ngày tháng tươi đẹp của cô.
Chính anh là người lặng im, bỏ mặc cô, lẳng lặng nhìn cô bị người khác châm chọc vào tận đáy nỗi đau.
Bây giờ cô hận anh, cô chán ghét anh, anh lại tuyệt vọng.
Hai chữ tuyệt vọng, hai chữ đau khổ anh không đáng nhận.
Do anh tự làm tự chịu, anh không thể biện minh, cũng không thể oan thán bất kì lời nào.
- Xin lỗi..._Sau cùng anh chỉ có thể cất lên hai từ xin lỗi. Xin lỗi vì tất cả.
Anh không nhìn cô nữa, không thể đối diện với đôi mắt của người mà anh đã làm cho đau khổ. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô thêm lần nào nữa.
Sáng nay, anh biết cô nhìn anh, nhưng anh không dám nhìn vào đôi mắt ấy, anh chỉ có thể nhìn ra cửa sổ, lảng tránh ánh mắt cô.
Cô cười nhạt. Xin lỗi à?
- Anh đã làm gì có lỗi với tôi à? Anh không muốn bên tôi thì ở bên người khác thôi. Anh không có lỗi. Không cần phải xin lỗi.
Cô rất biết cách làm đau người khác, cũng như tự làm đau chính bản thân mình. Câu nói này nói ra, là cô cố ý. Dù anh còn yêu hay hết yêu, dù anh bị ép hay tự nguyện, cô đều không quan tâm. Điều cô muốn bây giờ là làm anh đau, cái đau mà cô đã phải chịu suốt những ngày tháng qua.
Đúng như dự đoán của cô, sau khi cô nói câu đó, ánh mắt anh như thẫn thờ, như vô vô hồn. Như một người mù vấp ngã giữa đêm đen. Không còn sức lực để đứng dậy, cũng như sự bất lực bao trùm cơ thể.
Cô bỏ mặc anh, quay người rời đi.
Lần này anh không níu kéo cô nữa, không thể níu kéo.
Anh xoay người, đi về hướng ngược lại, bước đi một cách cứng nhắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.