Chương 28: Sau Bao Sóng Gió Lại Về Bên Nhau.
phuong195195
11/05/2021
Trước sự bình tĩnh và câu nói của cô, Vũ Thùy Linh chằm chằm nhìn cô, tức giận. Tay phải dơ ra, chuẩn bị dáng một cái tát tiếp theo.
Bốpppppppp.
Bóng dáng yểu điệu ngã mạnh xuống sàn, mọi người lại một lần nữa sửng sốt, Mai Quỳnh Giao bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc. Người ngã xuống sàn kia là Vũ Thùy Linh.
Phùng Linh Đan chậm rãi thu lại tay phải của mình về. Cô dùng ánh mắt coi thường nhìn người đang từ từ đứng dậy ở dưới đất, thật sự cô không có ý mạnh tay như thế, chỉ là cô hơi tức giận chặn cánh tay Vũ Thùy Linh tát cô, lại dùng lực hơi nhiều ở tay phải, mà cũng không phải do cô dùng lực mạnh, là cô ta quá yếu ớt.
- Cái tát vừa rồi, là tôi đáp trả cái tát ban đầu của cô. Cô nghĩ tôi để yên cho cô tát tôi? Một lần rồi lấn đến lần 2 tát tôi? _ Nói xong câu đấy cô quay lưng bỏ đi, cô không muốn đôi co với người này, nhất là nơi công cộng.
- Chết tiệt, cô tát tôi, cô dám tát tôi. Cô là kẻ thứ ba xen vào chúng tôi, là cô biết chúng tôi có hôn ước nhưng lại cố tình phá đám, giờ đây cô lại tát tôi, cô có biết xấu hổ không? Hay dây thần kinh xấu hổ của cô bị chó tha rồi!! _ Vũ Thùy Linh lồm cồm đứng dậy từ dưới đất, phẫn uất lao vào bóng lưng cô như muốn giết người.
Mai Quỳnh Giao kéo cô ta lại, lại một lần nữa Vũ Thùy Linh ngã xuống sàn. Giọng điệu Mai Quỳnh Giao đầy sự khinh bỉ, đầy giễu cợt.
- Cô mới là người không có dây thần kinh xấu hổ. Cô đừng ảo tưởng nữa, cô biết rõ ràng chúng tôi không biết Đường có hôn ước, mà biết thì có sao? Vệ Đường không yêu cô, cả trường trung học ngày đó đều biết Vệ Đường theo đuổi Đan, cả trường đều biết hai người họ yêu nhau. Chính cô là kẻ thứ ba phá tan hạnh phúc của họ, Đường bị ép đính hôn với cô, bây giờ cậu ta mới hủy hôn là quá tôn trọng cô rồi, cô còn muốn như nào nữa? Cô ăn không được muốn đạp đổ? Cô còn muốn phá nát tương lai, danh dự của cô ấy ở tại chỗ này?_ Ngay từ khi Vũ Thùy Linh xuất hiện tát Đan, nói những lời nói đó thì Mai Quỳnh Giao đã biết ý đồ của Vũ Thùy Linh. Tưởng Mai Quỳnh Giao và cô không biết cái trò diễn tuồng này chắc? Thật là quá coi thường họ rồi.
Vũ Thùy Linh bị người kia nói hết sạch sự thật, âm mưu của mình thì không thể đáp trả lời nào. Cô ta chỉ có thể chịu đựng mọi ánh mắt khinh bỉ xung quanh của mọi người chĩa vào mình. Cô ta không can tâm, ánh mắt này cô ta muốn mọi người nhìn Phùng Linh Đan kìa, ánh mắt khinh bỉ này phải dành cho Phùng Linh Đan.
- Phùng Linh Đan, bệnh nhân phòng 304, em xem ống tuyền nước hết chưa rồi thay bình mới nhé!_ Chị y tá đứng ở cửa, ngó nghiêng chuyền đạt lời nói. Chuyền xong thì vội vàng đi qua phòng khác, tiếp tục nhiệm vụ chuyển lời.
Phùng Linh Đan mệt mỏi đứng dậy, đi cầm theo dụng cụ đi đến phòng 304.
" Cộc cộc"
Cô gõ cửa hai tiếng rồi mở cửa bước vào.
Chết tiệt.
Cô thầm chửi thề một câu trong lòng, trái đất quả thực rất tròn, đây là phòng bệnh của mẹ anh.
- Cô???
Chưa để cô cất tiếng bà đã nhìn cô chằm chằm.
- Cháu đến thay bình truyền nước_ Cô giữ dáng vẻ bình tĩnh, cố gắng làm tốt nhiệm vụ của mình.
" Choang"
" Bộp"
" Choang"
"Choang"
Từng tiếng vỡ, ném đồ đạc cứ thế nối tiếp nhau. Mẹ anh không ngừng lấy đồ đạc gần đó ném cô, mấy chiếc cốc thủy tinh vỡ tan dưới đất, từng mảnh sành bắn vào chân cô, mấy đồ đạc còn đáp trực tiếp vào người cô.
- Cô cút ngay cho tôi, đổi người, tôi không muốn nhìn thấy mặt của một con rắn độc như cô, cút đi, cút điiii_Bà nên cơn thịnh nộ, hét ầm lên.
Cô vội vàng bước ra ngoài, gọi người khác vào trong, bà bị bệnh tim, không thể kích động. Cô không ngờ bà ta có ác cảm với cô như thế. Lí do gì mà bà ta kích động chứ? Có những con người hết sức vô lý. Cô đây mới là người có tư cách ghét bỏ bà, nhưng bà là người lớn, cô phải tôn trọng bà.
Cô chán nản xử lý vết thương ở chân, tưởng là vết thương nhỏ, ai ngờ từng mảnh thủy tinh mỏng trong suốt, nhọn hoắt cứ ghim vào chân, đau đến ứa nước mắt. Cô bặm môi, dùng díp gắp từng mảnh từng mảnh, chẳng khác gì như đang tự tra tấn mình.
- Đưa tôi làm cho_Giọng trầm khàn quen thuộc vang lên, ngay lập tức có một bàn tay ấm ấm chạm vào tay cô, lấy cây díp từ tay cô.
Cô ngơ ngác nhìn anh.
Bàn tay anh vụng về, nhẹ nhàng gắp từng mảnh thủy tinh ra.
- Thay mặt mẹ anh, anh xin lỗi em, mẹ anh quá kích động_Vệ Đường vừa mới đến đã nghe mọi người trong bệnh viện nói mẹ anh đáp đồ đạc lên một nữ thực tập sinh, không nghĩ nhiều anh cũng đoán ra là cô. Hỏi Mai Quỳnh Giao thì biết cô trong này, ai ngờ vừa vào lại thấy bóng dáng bé nhỏ đang bặm môi cố chịu đau kia. Bóng dáng đó khiến tim anh thắt lại.
Giọng nói đó đánh tức tâm trí cô, cô nhìn xuống chân thì anh đã gắp hết mảnh thủy tinh ra, anh vừa xuất hiện, cô quên cả đau?
Anh chậm rãi lấy bông gòn khử trùng cho cô, cô gạt tay anh ra, tự mình làm lấy, Phùng Linh Đan sau vài giây hồn lìa khỏi xác, giờ đây hồn đã trở về.
- Anh đi đi, tôi có thể tự lo cho mình.
- Anh.... _ Anh trầm ngâm nhìn động tác của cô, cái gạt tay đó như không muốn bị làm phiền.
Anh không bỏ cuộc, nhất quyết giúp cô xử lí vết thương.
Cản không được, cô mặc kệ anh.
Cửa phòng không đóng, hình ảnh 1 anh chàng vụng về quan tâm chăm sóc cho một cô nàng mặc blue trắng đập vào mắt những người khác, đẹp đến mức khiến người ta ghen tỵ, một số người chụp lại ảnh, đăng lên blog của bệnh viện với cap "Ngưỡng mộ đôi bạn trẻ, sau bao sóng gió lại về bên nhau"
Cap đó của một cô nàng y ta viết ra, khi cô đọc được dòng cap này rất ngơ ngác. Mai Quỳnh Giao bảo với cô, cả bệnh viện này từ hôm Vũ Thùy Linh gây sự thì đều biết chuyện tình của cô rồi. Họ ít nói chứ không phải họ không biết, hôm thấy Vệ Đường quan tâm cô, họ càng tin cô không làm gì sai, họ càng khâm phục tính nhẫn nại của cô, và họ tin hai người về với nhau.
Đúng là trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tỏ. Cô đã nói gì đâu, sao lại đồn cô và anh quay lại chứ? Cô công nhận là hình ảnh anh băng lại vết thương cho cô rất đẹp, người đẹp, ảnh đẹp là điều đương nhiên. Nhưng nó như một vết dao cứa vào lòng cô, anh và cô còn có thể quay lại sao?
Với bệnh viện, hình ảnh đó, dòng cap đó khiến người đọc không khỏi ghen tỵ. Nhưng vẫn hình ảnh đó, người đăng khác, dòng cap lại khác thì hình ảnh đó khiến người ta chán ghét.
Trên diễn đàn trường đại học số 1,hình ảnh đó không biết là được ai đăng lên.
" Phùng Linh Đan thủ khoa mới nổi khoa y, người đẹp nhưng tâm địa độc ác, câu dẫn hôn phu của Vũ Thùy Linh còn thản nhiên như không"
Ngọn sóng bắt đầu bùng nổ, sinh viên ở trường đại học ngoại trừ vài người quen cô ra và một vài người bên câu lạc bộ văn nghệ biết sơ sơ thì hầu hết tất cả đều không rõ quá khứ của cô, nghe tin Vũ Thùy Linh bị Vệ Đường từ hôn còn không rõ nguyên do, nay bức hình này đăng lên, họ tin chắc rằng Vệ Đường hủy hôn là do Phùng Linh Đan cô chen vào. Hình tượng đẹp đẽ ngay phút chốc bị hủy hoại xuống tận đáy vực. Những comment chửi bới dưới bài càng ngày càng nhiều.
Phía trước màn hình máy tính, Vũ Thùy Linh cười nửa miệng
Bốpppppppp.
Bóng dáng yểu điệu ngã mạnh xuống sàn, mọi người lại một lần nữa sửng sốt, Mai Quỳnh Giao bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc. Người ngã xuống sàn kia là Vũ Thùy Linh.
Phùng Linh Đan chậm rãi thu lại tay phải của mình về. Cô dùng ánh mắt coi thường nhìn người đang từ từ đứng dậy ở dưới đất, thật sự cô không có ý mạnh tay như thế, chỉ là cô hơi tức giận chặn cánh tay Vũ Thùy Linh tát cô, lại dùng lực hơi nhiều ở tay phải, mà cũng không phải do cô dùng lực mạnh, là cô ta quá yếu ớt.
- Cái tát vừa rồi, là tôi đáp trả cái tát ban đầu của cô. Cô nghĩ tôi để yên cho cô tát tôi? Một lần rồi lấn đến lần 2 tát tôi? _ Nói xong câu đấy cô quay lưng bỏ đi, cô không muốn đôi co với người này, nhất là nơi công cộng.
- Chết tiệt, cô tát tôi, cô dám tát tôi. Cô là kẻ thứ ba xen vào chúng tôi, là cô biết chúng tôi có hôn ước nhưng lại cố tình phá đám, giờ đây cô lại tát tôi, cô có biết xấu hổ không? Hay dây thần kinh xấu hổ của cô bị chó tha rồi!! _ Vũ Thùy Linh lồm cồm đứng dậy từ dưới đất, phẫn uất lao vào bóng lưng cô như muốn giết người.
Mai Quỳnh Giao kéo cô ta lại, lại một lần nữa Vũ Thùy Linh ngã xuống sàn. Giọng điệu Mai Quỳnh Giao đầy sự khinh bỉ, đầy giễu cợt.
- Cô mới là người không có dây thần kinh xấu hổ. Cô đừng ảo tưởng nữa, cô biết rõ ràng chúng tôi không biết Đường có hôn ước, mà biết thì có sao? Vệ Đường không yêu cô, cả trường trung học ngày đó đều biết Vệ Đường theo đuổi Đan, cả trường đều biết hai người họ yêu nhau. Chính cô là kẻ thứ ba phá tan hạnh phúc của họ, Đường bị ép đính hôn với cô, bây giờ cậu ta mới hủy hôn là quá tôn trọng cô rồi, cô còn muốn như nào nữa? Cô ăn không được muốn đạp đổ? Cô còn muốn phá nát tương lai, danh dự của cô ấy ở tại chỗ này?_ Ngay từ khi Vũ Thùy Linh xuất hiện tát Đan, nói những lời nói đó thì Mai Quỳnh Giao đã biết ý đồ của Vũ Thùy Linh. Tưởng Mai Quỳnh Giao và cô không biết cái trò diễn tuồng này chắc? Thật là quá coi thường họ rồi.
Vũ Thùy Linh bị người kia nói hết sạch sự thật, âm mưu của mình thì không thể đáp trả lời nào. Cô ta chỉ có thể chịu đựng mọi ánh mắt khinh bỉ xung quanh của mọi người chĩa vào mình. Cô ta không can tâm, ánh mắt này cô ta muốn mọi người nhìn Phùng Linh Đan kìa, ánh mắt khinh bỉ này phải dành cho Phùng Linh Đan.
- Phùng Linh Đan, bệnh nhân phòng 304, em xem ống tuyền nước hết chưa rồi thay bình mới nhé!_ Chị y tá đứng ở cửa, ngó nghiêng chuyền đạt lời nói. Chuyền xong thì vội vàng đi qua phòng khác, tiếp tục nhiệm vụ chuyển lời.
Phùng Linh Đan mệt mỏi đứng dậy, đi cầm theo dụng cụ đi đến phòng 304.
" Cộc cộc"
Cô gõ cửa hai tiếng rồi mở cửa bước vào.
Chết tiệt.
Cô thầm chửi thề một câu trong lòng, trái đất quả thực rất tròn, đây là phòng bệnh của mẹ anh.
- Cô???
Chưa để cô cất tiếng bà đã nhìn cô chằm chằm.
- Cháu đến thay bình truyền nước_ Cô giữ dáng vẻ bình tĩnh, cố gắng làm tốt nhiệm vụ của mình.
" Choang"
" Bộp"
" Choang"
"Choang"
Từng tiếng vỡ, ném đồ đạc cứ thế nối tiếp nhau. Mẹ anh không ngừng lấy đồ đạc gần đó ném cô, mấy chiếc cốc thủy tinh vỡ tan dưới đất, từng mảnh sành bắn vào chân cô, mấy đồ đạc còn đáp trực tiếp vào người cô.
- Cô cút ngay cho tôi, đổi người, tôi không muốn nhìn thấy mặt của một con rắn độc như cô, cút đi, cút điiii_Bà nên cơn thịnh nộ, hét ầm lên.
Cô vội vàng bước ra ngoài, gọi người khác vào trong, bà bị bệnh tim, không thể kích động. Cô không ngờ bà ta có ác cảm với cô như thế. Lí do gì mà bà ta kích động chứ? Có những con người hết sức vô lý. Cô đây mới là người có tư cách ghét bỏ bà, nhưng bà là người lớn, cô phải tôn trọng bà.
Cô chán nản xử lý vết thương ở chân, tưởng là vết thương nhỏ, ai ngờ từng mảnh thủy tinh mỏng trong suốt, nhọn hoắt cứ ghim vào chân, đau đến ứa nước mắt. Cô bặm môi, dùng díp gắp từng mảnh từng mảnh, chẳng khác gì như đang tự tra tấn mình.
- Đưa tôi làm cho_Giọng trầm khàn quen thuộc vang lên, ngay lập tức có một bàn tay ấm ấm chạm vào tay cô, lấy cây díp từ tay cô.
Cô ngơ ngác nhìn anh.
Bàn tay anh vụng về, nhẹ nhàng gắp từng mảnh thủy tinh ra.
- Thay mặt mẹ anh, anh xin lỗi em, mẹ anh quá kích động_Vệ Đường vừa mới đến đã nghe mọi người trong bệnh viện nói mẹ anh đáp đồ đạc lên một nữ thực tập sinh, không nghĩ nhiều anh cũng đoán ra là cô. Hỏi Mai Quỳnh Giao thì biết cô trong này, ai ngờ vừa vào lại thấy bóng dáng bé nhỏ đang bặm môi cố chịu đau kia. Bóng dáng đó khiến tim anh thắt lại.
Giọng nói đó đánh tức tâm trí cô, cô nhìn xuống chân thì anh đã gắp hết mảnh thủy tinh ra, anh vừa xuất hiện, cô quên cả đau?
Anh chậm rãi lấy bông gòn khử trùng cho cô, cô gạt tay anh ra, tự mình làm lấy, Phùng Linh Đan sau vài giây hồn lìa khỏi xác, giờ đây hồn đã trở về.
- Anh đi đi, tôi có thể tự lo cho mình.
- Anh.... _ Anh trầm ngâm nhìn động tác của cô, cái gạt tay đó như không muốn bị làm phiền.
Anh không bỏ cuộc, nhất quyết giúp cô xử lí vết thương.
Cản không được, cô mặc kệ anh.
Cửa phòng không đóng, hình ảnh 1 anh chàng vụng về quan tâm chăm sóc cho một cô nàng mặc blue trắng đập vào mắt những người khác, đẹp đến mức khiến người ta ghen tỵ, một số người chụp lại ảnh, đăng lên blog của bệnh viện với cap "Ngưỡng mộ đôi bạn trẻ, sau bao sóng gió lại về bên nhau"
Cap đó của một cô nàng y ta viết ra, khi cô đọc được dòng cap này rất ngơ ngác. Mai Quỳnh Giao bảo với cô, cả bệnh viện này từ hôm Vũ Thùy Linh gây sự thì đều biết chuyện tình của cô rồi. Họ ít nói chứ không phải họ không biết, hôm thấy Vệ Đường quan tâm cô, họ càng tin cô không làm gì sai, họ càng khâm phục tính nhẫn nại của cô, và họ tin hai người về với nhau.
Đúng là trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tỏ. Cô đã nói gì đâu, sao lại đồn cô và anh quay lại chứ? Cô công nhận là hình ảnh anh băng lại vết thương cho cô rất đẹp, người đẹp, ảnh đẹp là điều đương nhiên. Nhưng nó như một vết dao cứa vào lòng cô, anh và cô còn có thể quay lại sao?
Với bệnh viện, hình ảnh đó, dòng cap đó khiến người đọc không khỏi ghen tỵ. Nhưng vẫn hình ảnh đó, người đăng khác, dòng cap lại khác thì hình ảnh đó khiến người ta chán ghét.
Trên diễn đàn trường đại học số 1,hình ảnh đó không biết là được ai đăng lên.
" Phùng Linh Đan thủ khoa mới nổi khoa y, người đẹp nhưng tâm địa độc ác, câu dẫn hôn phu của Vũ Thùy Linh còn thản nhiên như không"
Ngọn sóng bắt đầu bùng nổ, sinh viên ở trường đại học ngoại trừ vài người quen cô ra và một vài người bên câu lạc bộ văn nghệ biết sơ sơ thì hầu hết tất cả đều không rõ quá khứ của cô, nghe tin Vũ Thùy Linh bị Vệ Đường từ hôn còn không rõ nguyên do, nay bức hình này đăng lên, họ tin chắc rằng Vệ Đường hủy hôn là do Phùng Linh Đan cô chen vào. Hình tượng đẹp đẽ ngay phút chốc bị hủy hoại xuống tận đáy vực. Những comment chửi bới dưới bài càng ngày càng nhiều.
Phía trước màn hình máy tính, Vũ Thùy Linh cười nửa miệng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.