Chương 17: Thách Đấu Với "mẹ Chồng Tương Lai" (1)
phuong195195
11/05/2021
Đứng trước cổng "nhà" của phu quân tương lai, Phùng Linh Đan có vẻ rất hào hứng. Sự hào hứng này ngoài sức tượng của anh. Anh cứ nghĩ cô sẽ hồi hộp, sẽ sợ hãi hay là ngại ngùng gì đó. Có ai ngờ nàng dâu tương lai lại có vẻ mạnh dạn như thế? Hơn nữa, bình thường như con nhà người ta khi đi gặp mặt "mẹ chồng" trước ngày gặp mặt sẽ phải cuống quýt tra hỏi thông tin cá nhân của đối tượng, chẳng hạn như hỏi mấy câu "mẹ anh thích gì?" "mẹ anh ghét gì?" "em như này mẹ anh có thích em không?" hoặc là bối rối hoang mang rủ anh đi "sóp ping" mua quần áo chuẩn bị cho ngày đại sự mới phải lẽ. Phùng Linh Đan của anh thật sự không theo lí lẽ. Đã không hỏi, không có hành động gì đặc biệt thì thôi, sáng nay đi gặp mặt vẫn phang cho anh một câu "Vệ Đường, con mèo của tôi sáng nay bỏ bữa, chắc nó ốm rồi. Không đi gặp mặt mẹ cậu có được không? "
Lúc đấy, anh không còn gì để nói.
Đến bây giờ cô gọi anh vẫn gọi cả họ tên ra, vẫn tôi tôi, cậu cậu. Gọi anh xưng em thì ảnh hưởng gì đến kinh tế nhà cô đâu mà cô nhất quyết một hai xưng tớ tớ cậu cậu? Ôi trời ơi, người yêu của anh bao giờ mới lớn đây?
- Này, cứ đứng ở đây mãi à?_cô lấy tay chọt nhẹ vào eo của anh. Cứ đứng đây mãi, cô cảm thấy rất mỏi chân.
Anh thôi không suy nghĩ nữa, kéo tay cô đi vào.
- Em có vẻ rất rất muốn gặp mặt mẹ anh nhỉ?_Anh vừa kéo tay cô đi, vừa lên tiếng hỏi.
- Đâu có, tôi
- Tôi tôi tôi tôi tôi, tôi gì mà tôi! Gọi anh xưng em.
Cáu rồi. Lần này nhất quyết sửa bằng được cách xưng hô thì thôi.
- Xưng thế sến xúa thế nào ý. Cứ gọi nhau bình thường có sao đâu.
Anh đột ngột dừng bước lại. Cô đi sau không để ý nên cụng đầu vào lưng anh. Aiza đau!!
Ánh mắt anh nghiêm túc nhìn cô như kiểu một bác sĩ đang nghiêm túc đánh giá bệnh nhân.
- Sến chỗ nào? Trẻ em mầm non còn vợ vợ chồng chồng đầy ra kia, xưng anh em có cái gì mà sến?
- Nhưng tôi_theo thói quen, chị nhà lại một lần nữa xưng tôi.
Không cần biết cô đang muốn nói gì, anh cúi xuông hôn cái chụt vào môi cô.
Cô ngớ người, mặt đỏ lựng lên.
- Mỗi một chữ "tôi" hay là chữ "cậu" không cần biết thời gian, địa điểm là ở đâu, cứ có một trong hai từ đấy là anh kiss một cái. Ok bây bê.
Biến thái!!!!
- Nâu ok_Cô trợn ngược mắt lên phản kháng. Lấy đâu ra cái luật phi lý này chứ!!!
- Bắt buộc phải ok nha Đan yêu vấu. Mà nâu ok cũng được. Cứ tớ tớ cậu cậu đi để anh được thơm Đan nhiều nhiều. Nghe nói nước bọt có nhiều enzim rất tốt cho cơ thể đóa.
Vô sỉ!!!!!
- Tôi cứ không xưng anh em đấy. Cậu nên nhớ lần trước cậu hôn tôi tôi suýt cho cậu mất giống nhé! Cứ thử xem_cứ thử đi, chị đây sẽ không ngần ngại cho anh mất giống vĩnh viễn luôn, đe dọa chị à? Còn khuya nhé.
Anh tỏ vẻ sợ hãi, chăm chăm nhìn cô. Sau đó anh lại thản nhiên như không cúi xuống kiss cô thêm một cái. Cô lần này đã có phòng bị, không ngạc nhiên như trước nữa. Lập tức đưa chân lên "triệt sản" anh. Đời vốn không như mơ, chưa kịp triệt sản anh đã lùi ra xa. Nhe răng nhe sỉ ra mà cười.
- Trình độ của em còn non lắm. Tốt nhất nên an thân dưỡng phận mà gọi anh đi em.
- E hèm, hai đứa làm gì thế, mau vào nhà đi_Mẹ của anh vừa ra khỏi cửa trông thấy màn "tình củm" này thì khẽ lên tiếng.
Lúc này cô chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống đất. Ngại chết đi được. Không biết là mẹ anh đứng đấy từ bao giờ nữa. Cá tính thì cá tính thật, da mặt cũng khá dày thật nhưng mà bị nhìn thấy làm mấy hành động ám muội kia thì có đứa nào không ngại? Cô cúi mặt đi về phía mẹ anh, trong lòng thì thầm lôi 18 đời tổ tông nhà anh ra chào hỏi. Vệ Đường chó con. Thù này mà không trả cô xin đi dép bằng hai chân.
Đến gần chỗ mẹ anh cô khẽ lên tiếng, giọng rất nhỏ, nhỏ nhẹ.
- Chào bác, cháu là Phùng Linh Đan.
Mẹ anh nhìn cô cười cười bảo cô vào nhà, trước khi đi cùng cô vào nhà bà còn quay qua nhìn đứa con quý tử bằng ánh mắt "con trai, khá lắm". Đứa con trai quý tử thì vênh mặt lên, trên trán hiện rõ hai chữ "tất nhiên" rồi cũng cun cút theo sau. Ngoài mặt thì mẹ anh như thế, ai biết trong lòng bà như nào. Anh khá lo lắng, mẹ anh duyệt con dâu rất nghiêm khắc.....
Cô ngồi xuống ghế, anh ngồi xuống cạnh cô, đối diện cô và anh là mẹ anh và, một bạn nữ.
Cô hơi thắc mắc nhìn người đối diện, cô nhớ Đường là con một mà, người kia... Là ai nhỉ? Ngẫm một lúc rồi cô cũng thu lại ánh mắt, đặt chiếc túi tay vẫn đang cầm lên bàn, miệng cười rất tươi.
- Đây là một chút trà đào, ba mẹ cháu biết cháu hôm nay sang đây nên bảo cháu làm quà biếu bác_Thật ra là, ba mẹ cô không hề biết cô sang đây, trà này là tối hôm qua cô chôm trong tủ của ba cô. Đảm bảo hôm nay về cô sẽ bị tra khảo te tua.
Mẹ anh nhận lấy túi, miệng cười tươi y như cô.
- Vậy bác cảm ơn nhé. Giới thiệu với cháu đây là Thùy Linh, con bé là thanh mai trúc mã với Đường, hôm nay con bé sang chơi_Vừa nói bà vừa chỉ vào cô bé bên cạch. Ánh mắt bà thì khẽ liếc qua nhìn thái độ của cô.
Thanh mai trúc mã? Sao cô chưa nghe nói nhỉ? Hôm nay sang chơi sao? Hình như cô đã đoán ra được điều gì đó. Trong lòng âm thầm nở nụ cười mỉa mai. Mẹ anh có thật là muốn gặp mặt cô, hay thực chất là muốn thử cô? Nếu sau này làm vợ anh có lẽ cũng cả là một quá trình. Bà mẹ chồng tương lai này thật chẳng đơn giản chút nào.
- Chào bạn, mình là Phùng Linh Đan, bạn có thể gọi mình là Đan. Mình là bạn.... Bạn gái của thanh mai trúc mã của cậu_Trên mặt cô vẫn là nụ cười rất tươi, dường như cô rất bình thường mà đối đáp. Cô biết nếu như cô nói cô là bạn của Vệ Đường sẽ được ghi điểm trong mắt mẹ của anh. Nhưng cô không thích thế, cô muốn đối đầu với mẹ anh. Muốn thử cô? Không dễ như thế.
Quả thật là như thế, bà thật sự có phần hơi khó chịu khi nghe cô trực tiếp nói mình là bạn gái của con trai bà. Dù là bạn gái nhưng khi giới thiệu thì phải biết mình là con gái, dè dặt một chút. Con gái mà lại không có sự khéo léo trong giao tiếp thì thật sự là con người kém cỏi. Bà tạm thời không nói gì, ngồi lặng lẽ nhìn cô.
Thùy Linh chuẩn con gái nhà lành, ngoan ngoãn dịu dàng thục nữ cười ngại ngùng với cô, bắt đầu màn nói chuyện.
Họ nói những gì cần nói, cứ giữ phép lịch sự nói chuyện một cách nhạt hơn nước ốc. Cô thật sự rất ngán ngẩm với cái kiểu nói chuyện này. Cứ một câu đối một câu. Quanh đi quẩn lại chỉ có hỏi"gia đình cháu mấy người" "có anh chị em gì không?" "cháu thường ở nhà làm gì?" "sáng có hay đi tập thể dục không?" " cháu thích làm gì nhất?"..... nghe mà đau đầu.
Hàn huyên tâm sự rất lâu nên cô biết một chút thông tin về thanh mai trúc mã của anh. Cô ấy thân với anh từ nhỏ, cô ấy học 12A3, sát vách với lớp cô mà cô không hề hay biết. Thùy Linh bảo rất ngưỡng mộ cô và anh, là một đôi cái gì mà tâm đầu ý hợp, mọi người trong trường ai nấy đều ngưỡng mộ. Trai xinh, gái đẹp, không chỉ ngoại hình mà còn học giỏi, nói tóm lại cô ấy nói mấy lời ong bướm khen cô lên tận mây xanh.
Nhiều lúc cô cảm thấy câu chuyện quá đỗi nhạt nhẽo không buồn mở miệng nhưng vẫn phải cố lặn ra nụ cười mà nói ra. Mấy lần cô đá chân thằng người yêu bên cạnh, ý muốn anh nói mấy câu gì đó giúp cô thoát khỏi nơi ngột ngạt này nhưng anh từ đầu đến cuối đều im như thóc. Chỉ lặng lẽ nhìn cô. Trời ơi, rốt cuộc sáng nay cô bước chân trái ra đường hay sao mà đen thế này!!!!
Câu chuyện cuối cùng cũng đã đến hồi cao trào.
Gần trưa nên mẹ anh bảo cô và Thùy Linh ở lại phụ bà nấu cơm và dùng "bữa trưa thân mật, gắn kết yêu thương."
- Trưa nay hai cháu ở lại phụ bác nấu cơm và dùng cơm với bác nhé. Mấy khi có dịp nên không được từ chối đâu đấy.
Cô thật sự ngán ngẩm rồi.
- Bác gái, cháu thật sự không biết nấu cơm. Chắc cháu không phụ được đâu ạ_cô làm bộ mặt tỉnh bơ nói với mẹ anh. Bảo cô phụ bếp thực sự là muốn xem xem cô có biết nấu ăn hay không. Nhưng cô thật sự không biết nấu ăn nên trả lời luôn cho khỏi rắc rối.
- Cháu không vào bếp bao giờ sao?
- Trừ những lúc ăn cơm và ăn vụng, cháu chẳng mấy khi xuống bếp_Cô rất thành thật mà khai ra.
Cả Thùy Linh, mẹ anh và anh đều ngẩn người trước câu trả lời của cô. Anh cảm thấy không ổn, bắt đầu mở miệng nói giúp cô.
- Đan suốt ngày rúc trong phòng ôn tập mẹ ạ, học sinh cuối cấp có bao nhiêu thời gian đâu. Mẹ không thấy con suốt ngày cũng chui trong phòng à? Vừa mới thi xong nên mới rảnh rang ấy chứ.
Ô hô, chịu nói giúp cô rồi à. Nhưng mà cô đang rất muốn biết phản ứng thật sự của mẹ anh khi cô không biết chuyện bếp núc.
- Đường nói chỉ là một phần thôi ạ. Cháu không vào bếp vì có một lần mẹ cháu vắng nhà, bảo cháu nấu cơm. Kết quả là khi mẹ cháu về thì cơm cũng nấu xong, cháu chưa nấu bao giờ nên chỉ biết rán một đĩa trứng, luộc rau, và nấu canh cá nhưng bếp nhà cháu... Trong bếp, bát đĩa không vỡ cũng bị mẻ. Ba mẹ cháu chỉ nhìn cháu không nói gì, họ dọn dẹp những gì cháu gây ra. Dọn đến 8h tối cũng xong, cả nhà cháu mới bắt đầu ăn cơm. Khi mở nồi cơm ra thì gạo từ trắng chuyển thành đen. Cháu mới nhớ ra cháu chưa cho nước vào đã cắm điện. Rau thì nhừ quá, dùng thìa mới xúc được. Trứng quá mặn và canh cá của cháu cá vẫn còn chưa chín. Mẹ hỏi cháu là nấu canh cá kiểu gì mà nước vẫn còn trong veo. Cháu kể lại là cháu cho cá, bột canh, đun với nước. Đun sôi cháu cho cà chua với hành vào rồi tắt bếp. Không biết thế nào mà cả nhà nhìn cháu bằng ánh mắt không thể tin được. Sau đó cả nhà cháu dẫn nhau đi ăn tiệm. Từ đó ba mẹ cháu cấm không cho cháu vào bếp nữa.
Vậy là từ vụ đó, cô không vào bếp nữa.
Mẹ anh có vẻ như không còn gì để nói với cô, cười bảo cô ở lại nói chuyện với anh, còn bà và Thùy Linh thì vào bếp. Cô cũng cười ở lại với anh.
Đến khi trong phòng khách còn cô với anh, anh đưa tay kéo cô lại gần mình. Cốc tay lên đầu cô.
- Em có cần thật thà đến như thế không? Nấu cơm không cho nước, thật sự là không thể tin được.
- Tôi.... À nhầm, em có nấu bao giờ đâu_vừa nói ra chữ tôi cô lập tức đổi. Giờ cô biết anh nói được làm được nên không chống đối nữa.
- Đấy, nói thế có phải ngoan không? Nhưng mà.... Anh sợ sau hôm nay anh phải chia tay em. Mẹ anh có vẻ không thích em, anh....
- Sợ gì chứ?? Cậ... Anh sợ mẹ anh à?
- Không. Anh sợ là sợ em không chịu được tính khí mẹ anh mà chia tay anh thôi.
Vớ vẩn. Gái họ Phùng mà lại sợ mấy thứ vớ vẩn đó?
- Linh tinh. Em là Phùng Linh Đan nhé.
Lúc đấy, anh không còn gì để nói.
Đến bây giờ cô gọi anh vẫn gọi cả họ tên ra, vẫn tôi tôi, cậu cậu. Gọi anh xưng em thì ảnh hưởng gì đến kinh tế nhà cô đâu mà cô nhất quyết một hai xưng tớ tớ cậu cậu? Ôi trời ơi, người yêu của anh bao giờ mới lớn đây?
- Này, cứ đứng ở đây mãi à?_cô lấy tay chọt nhẹ vào eo của anh. Cứ đứng đây mãi, cô cảm thấy rất mỏi chân.
Anh thôi không suy nghĩ nữa, kéo tay cô đi vào.
- Em có vẻ rất rất muốn gặp mặt mẹ anh nhỉ?_Anh vừa kéo tay cô đi, vừa lên tiếng hỏi.
- Đâu có, tôi
- Tôi tôi tôi tôi tôi, tôi gì mà tôi! Gọi anh xưng em.
Cáu rồi. Lần này nhất quyết sửa bằng được cách xưng hô thì thôi.
- Xưng thế sến xúa thế nào ý. Cứ gọi nhau bình thường có sao đâu.
Anh đột ngột dừng bước lại. Cô đi sau không để ý nên cụng đầu vào lưng anh. Aiza đau!!
Ánh mắt anh nghiêm túc nhìn cô như kiểu một bác sĩ đang nghiêm túc đánh giá bệnh nhân.
- Sến chỗ nào? Trẻ em mầm non còn vợ vợ chồng chồng đầy ra kia, xưng anh em có cái gì mà sến?
- Nhưng tôi_theo thói quen, chị nhà lại một lần nữa xưng tôi.
Không cần biết cô đang muốn nói gì, anh cúi xuông hôn cái chụt vào môi cô.
Cô ngớ người, mặt đỏ lựng lên.
- Mỗi một chữ "tôi" hay là chữ "cậu" không cần biết thời gian, địa điểm là ở đâu, cứ có một trong hai từ đấy là anh kiss một cái. Ok bây bê.
Biến thái!!!!
- Nâu ok_Cô trợn ngược mắt lên phản kháng. Lấy đâu ra cái luật phi lý này chứ!!!
- Bắt buộc phải ok nha Đan yêu vấu. Mà nâu ok cũng được. Cứ tớ tớ cậu cậu đi để anh được thơm Đan nhiều nhiều. Nghe nói nước bọt có nhiều enzim rất tốt cho cơ thể đóa.
Vô sỉ!!!!!
- Tôi cứ không xưng anh em đấy. Cậu nên nhớ lần trước cậu hôn tôi tôi suýt cho cậu mất giống nhé! Cứ thử xem_cứ thử đi, chị đây sẽ không ngần ngại cho anh mất giống vĩnh viễn luôn, đe dọa chị à? Còn khuya nhé.
Anh tỏ vẻ sợ hãi, chăm chăm nhìn cô. Sau đó anh lại thản nhiên như không cúi xuống kiss cô thêm một cái. Cô lần này đã có phòng bị, không ngạc nhiên như trước nữa. Lập tức đưa chân lên "triệt sản" anh. Đời vốn không như mơ, chưa kịp triệt sản anh đã lùi ra xa. Nhe răng nhe sỉ ra mà cười.
- Trình độ của em còn non lắm. Tốt nhất nên an thân dưỡng phận mà gọi anh đi em.
- E hèm, hai đứa làm gì thế, mau vào nhà đi_Mẹ của anh vừa ra khỏi cửa trông thấy màn "tình củm" này thì khẽ lên tiếng.
Lúc này cô chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống đất. Ngại chết đi được. Không biết là mẹ anh đứng đấy từ bao giờ nữa. Cá tính thì cá tính thật, da mặt cũng khá dày thật nhưng mà bị nhìn thấy làm mấy hành động ám muội kia thì có đứa nào không ngại? Cô cúi mặt đi về phía mẹ anh, trong lòng thì thầm lôi 18 đời tổ tông nhà anh ra chào hỏi. Vệ Đường chó con. Thù này mà không trả cô xin đi dép bằng hai chân.
Đến gần chỗ mẹ anh cô khẽ lên tiếng, giọng rất nhỏ, nhỏ nhẹ.
- Chào bác, cháu là Phùng Linh Đan.
Mẹ anh nhìn cô cười cười bảo cô vào nhà, trước khi đi cùng cô vào nhà bà còn quay qua nhìn đứa con quý tử bằng ánh mắt "con trai, khá lắm". Đứa con trai quý tử thì vênh mặt lên, trên trán hiện rõ hai chữ "tất nhiên" rồi cũng cun cút theo sau. Ngoài mặt thì mẹ anh như thế, ai biết trong lòng bà như nào. Anh khá lo lắng, mẹ anh duyệt con dâu rất nghiêm khắc.....
Cô ngồi xuống ghế, anh ngồi xuống cạnh cô, đối diện cô và anh là mẹ anh và, một bạn nữ.
Cô hơi thắc mắc nhìn người đối diện, cô nhớ Đường là con một mà, người kia... Là ai nhỉ? Ngẫm một lúc rồi cô cũng thu lại ánh mắt, đặt chiếc túi tay vẫn đang cầm lên bàn, miệng cười rất tươi.
- Đây là một chút trà đào, ba mẹ cháu biết cháu hôm nay sang đây nên bảo cháu làm quà biếu bác_Thật ra là, ba mẹ cô không hề biết cô sang đây, trà này là tối hôm qua cô chôm trong tủ của ba cô. Đảm bảo hôm nay về cô sẽ bị tra khảo te tua.
Mẹ anh nhận lấy túi, miệng cười tươi y như cô.
- Vậy bác cảm ơn nhé. Giới thiệu với cháu đây là Thùy Linh, con bé là thanh mai trúc mã với Đường, hôm nay con bé sang chơi_Vừa nói bà vừa chỉ vào cô bé bên cạch. Ánh mắt bà thì khẽ liếc qua nhìn thái độ của cô.
Thanh mai trúc mã? Sao cô chưa nghe nói nhỉ? Hôm nay sang chơi sao? Hình như cô đã đoán ra được điều gì đó. Trong lòng âm thầm nở nụ cười mỉa mai. Mẹ anh có thật là muốn gặp mặt cô, hay thực chất là muốn thử cô? Nếu sau này làm vợ anh có lẽ cũng cả là một quá trình. Bà mẹ chồng tương lai này thật chẳng đơn giản chút nào.
- Chào bạn, mình là Phùng Linh Đan, bạn có thể gọi mình là Đan. Mình là bạn.... Bạn gái của thanh mai trúc mã của cậu_Trên mặt cô vẫn là nụ cười rất tươi, dường như cô rất bình thường mà đối đáp. Cô biết nếu như cô nói cô là bạn của Vệ Đường sẽ được ghi điểm trong mắt mẹ của anh. Nhưng cô không thích thế, cô muốn đối đầu với mẹ anh. Muốn thử cô? Không dễ như thế.
Quả thật là như thế, bà thật sự có phần hơi khó chịu khi nghe cô trực tiếp nói mình là bạn gái của con trai bà. Dù là bạn gái nhưng khi giới thiệu thì phải biết mình là con gái, dè dặt một chút. Con gái mà lại không có sự khéo léo trong giao tiếp thì thật sự là con người kém cỏi. Bà tạm thời không nói gì, ngồi lặng lẽ nhìn cô.
Thùy Linh chuẩn con gái nhà lành, ngoan ngoãn dịu dàng thục nữ cười ngại ngùng với cô, bắt đầu màn nói chuyện.
Họ nói những gì cần nói, cứ giữ phép lịch sự nói chuyện một cách nhạt hơn nước ốc. Cô thật sự rất ngán ngẩm với cái kiểu nói chuyện này. Cứ một câu đối một câu. Quanh đi quẩn lại chỉ có hỏi"gia đình cháu mấy người" "có anh chị em gì không?" "cháu thường ở nhà làm gì?" "sáng có hay đi tập thể dục không?" " cháu thích làm gì nhất?"..... nghe mà đau đầu.
Hàn huyên tâm sự rất lâu nên cô biết một chút thông tin về thanh mai trúc mã của anh. Cô ấy thân với anh từ nhỏ, cô ấy học 12A3, sát vách với lớp cô mà cô không hề hay biết. Thùy Linh bảo rất ngưỡng mộ cô và anh, là một đôi cái gì mà tâm đầu ý hợp, mọi người trong trường ai nấy đều ngưỡng mộ. Trai xinh, gái đẹp, không chỉ ngoại hình mà còn học giỏi, nói tóm lại cô ấy nói mấy lời ong bướm khen cô lên tận mây xanh.
Nhiều lúc cô cảm thấy câu chuyện quá đỗi nhạt nhẽo không buồn mở miệng nhưng vẫn phải cố lặn ra nụ cười mà nói ra. Mấy lần cô đá chân thằng người yêu bên cạnh, ý muốn anh nói mấy câu gì đó giúp cô thoát khỏi nơi ngột ngạt này nhưng anh từ đầu đến cuối đều im như thóc. Chỉ lặng lẽ nhìn cô. Trời ơi, rốt cuộc sáng nay cô bước chân trái ra đường hay sao mà đen thế này!!!!
Câu chuyện cuối cùng cũng đã đến hồi cao trào.
Gần trưa nên mẹ anh bảo cô và Thùy Linh ở lại phụ bà nấu cơm và dùng "bữa trưa thân mật, gắn kết yêu thương."
- Trưa nay hai cháu ở lại phụ bác nấu cơm và dùng cơm với bác nhé. Mấy khi có dịp nên không được từ chối đâu đấy.
Cô thật sự ngán ngẩm rồi.
- Bác gái, cháu thật sự không biết nấu cơm. Chắc cháu không phụ được đâu ạ_cô làm bộ mặt tỉnh bơ nói với mẹ anh. Bảo cô phụ bếp thực sự là muốn xem xem cô có biết nấu ăn hay không. Nhưng cô thật sự không biết nấu ăn nên trả lời luôn cho khỏi rắc rối.
- Cháu không vào bếp bao giờ sao?
- Trừ những lúc ăn cơm và ăn vụng, cháu chẳng mấy khi xuống bếp_Cô rất thành thật mà khai ra.
Cả Thùy Linh, mẹ anh và anh đều ngẩn người trước câu trả lời của cô. Anh cảm thấy không ổn, bắt đầu mở miệng nói giúp cô.
- Đan suốt ngày rúc trong phòng ôn tập mẹ ạ, học sinh cuối cấp có bao nhiêu thời gian đâu. Mẹ không thấy con suốt ngày cũng chui trong phòng à? Vừa mới thi xong nên mới rảnh rang ấy chứ.
Ô hô, chịu nói giúp cô rồi à. Nhưng mà cô đang rất muốn biết phản ứng thật sự của mẹ anh khi cô không biết chuyện bếp núc.
- Đường nói chỉ là một phần thôi ạ. Cháu không vào bếp vì có một lần mẹ cháu vắng nhà, bảo cháu nấu cơm. Kết quả là khi mẹ cháu về thì cơm cũng nấu xong, cháu chưa nấu bao giờ nên chỉ biết rán một đĩa trứng, luộc rau, và nấu canh cá nhưng bếp nhà cháu... Trong bếp, bát đĩa không vỡ cũng bị mẻ. Ba mẹ cháu chỉ nhìn cháu không nói gì, họ dọn dẹp những gì cháu gây ra. Dọn đến 8h tối cũng xong, cả nhà cháu mới bắt đầu ăn cơm. Khi mở nồi cơm ra thì gạo từ trắng chuyển thành đen. Cháu mới nhớ ra cháu chưa cho nước vào đã cắm điện. Rau thì nhừ quá, dùng thìa mới xúc được. Trứng quá mặn và canh cá của cháu cá vẫn còn chưa chín. Mẹ hỏi cháu là nấu canh cá kiểu gì mà nước vẫn còn trong veo. Cháu kể lại là cháu cho cá, bột canh, đun với nước. Đun sôi cháu cho cà chua với hành vào rồi tắt bếp. Không biết thế nào mà cả nhà nhìn cháu bằng ánh mắt không thể tin được. Sau đó cả nhà cháu dẫn nhau đi ăn tiệm. Từ đó ba mẹ cháu cấm không cho cháu vào bếp nữa.
Vậy là từ vụ đó, cô không vào bếp nữa.
Mẹ anh có vẻ như không còn gì để nói với cô, cười bảo cô ở lại nói chuyện với anh, còn bà và Thùy Linh thì vào bếp. Cô cũng cười ở lại với anh.
Đến khi trong phòng khách còn cô với anh, anh đưa tay kéo cô lại gần mình. Cốc tay lên đầu cô.
- Em có cần thật thà đến như thế không? Nấu cơm không cho nước, thật sự là không thể tin được.
- Tôi.... À nhầm, em có nấu bao giờ đâu_vừa nói ra chữ tôi cô lập tức đổi. Giờ cô biết anh nói được làm được nên không chống đối nữa.
- Đấy, nói thế có phải ngoan không? Nhưng mà.... Anh sợ sau hôm nay anh phải chia tay em. Mẹ anh có vẻ không thích em, anh....
- Sợ gì chứ?? Cậ... Anh sợ mẹ anh à?
- Không. Anh sợ là sợ em không chịu được tính khí mẹ anh mà chia tay anh thôi.
Vớ vẩn. Gái họ Phùng mà lại sợ mấy thứ vớ vẩn đó?
- Linh tinh. Em là Phùng Linh Đan nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.