Lớp Trưởng...cậu Thật Lạnh Lùng!

Chương 43: Đáng ghét

Senn

07/04/2020

"Zôôôôô"

"Alo...Bảo Lâm Cậu đến quán Ly đưa An Nhi về dùm Tôi với An Nhi Cậu ấy say rồi"

"Được"

Ba người Cô lâu ngày gặp nhau ngồi cùng nhau trò chuyện ăn những món yêu thích ngày trước cùng nhau say một lần như vậy tình bạn càng ngày càng bền bỉ...

"Phiền Cậu rồi...Tôi còn phải trông Ly nên không đưa An Nhi về được...Có gì cứ nói với Bố Mẹ Nhi là Nhi ở cùng chúng tôi nhé".Minh dìu Cô ra trước cửa tiệm để đợi Cậu cũng định đưa Cô về nhưng Ly lo cho sức khỏe của Ly trước

"Vậy chúng Tôi về đây...Về nhà thôi".Cậu đang trong phòng xem vài hồ sợ bệnh án ở bệnh viện nhận được cuộc gọi của Minh thì cũng nhanh chân tới đón Cô

Cô uống say mèm mất ý thức mặc cho Cậu có cõng trên lưng có trách móc sao cũng chẳng biết gì chỉ gục trên vai của Cậu mà nằm ngủ

Cũng tối muộn gần 11 giờ đêm rồi...Cậu nghĩ chắc Bố Mẹ Cô đã đi ngủ rồi nên không muốn làm phiền đành cho Cô về nhà mình ngủ nhờ một đêm

"Đã không biết uống rồi sao còn uống nhiều".Cậu nhéo mũi Cô rồi rời phòng mình sang phòng khách ngủ

"Bảo Lâm đứng lại...Cậu không được đi đâu hết...."

"Tại sao Cậu không ngỏ lời gì với Tớ?...rõ ràng cũng có tình cảm với Tớ sao không nói?Phương Anh với Nhật Duy cũng chính thức thành một đôi rồi đó...cái Ly thì sắp kết hôn với bạn thân của Cậu...Còn Cậu thì sao...?một câu ngỏ lời với Tớ cũng không có...Cậu là đồ đáng ghét...đáng ghét..."

"....Cậu muốn Tôi ngỏ lời với Cậu sao?".Cậu nghe Cô kể lể trong mơ màng không biết Cô tỉnh hay say bèn đi lại đầu giường xoa đầu Cô mà hỏi,Cậu cũng muốn ngỏ lời với Cô nhưng Cậu chưa chuẩn bị mọi thứ chu đáo nên chưa tự tin...

"Đúng....".Cô lơ mơ trả lời tay sờ mọi nơi để tìm vị trí khuôn mặt Cậu cười rồi lăn vào giấc ngủ say...

Cậu nhìn Cô ngủ không vui vẻ gì xoay hết bên này đến bên kia miệng đôi lúc chép chép với cái mà chỉ biết nhếch môi cười...

- -----

"....ư.....(á)....".Cô ngủ dậy đầu đau như bùa bổ vươn vai một cái cho tỉnh táo tay không may chạm vào khuôn mặt của Cậu giật mình mà bịt mồm nín thở...Cô với Cậu ngủ chung giường sao?

Cô chưa nhớ ra chuyện gì sau khi Cô say nhưng cũng chẳng quan tâm đến điều đó nằm gần lại cái người vẫn đang ngủ ngon lành kia...tay không yên vị nghịch ngợm cái sống mũi cao của Cậu giờ Cô mới để ý kĩ lông mi của Cậu đẹp như vậy...đúng là khuôn mặt cực phẩm mà!

"Cậu không thể để yên cho Tôi ngủ sao?".Cậu nắm lấy tay đang nghịch ngợm khuôn mặt mình chau mày mà trách móc,khuôn mặt mơ màng chưa muốn tỉnh ngủ

"Ồ....mà hôm qua Cậu đến đưa Tớ về sao?"

"Tôi không đến đưa Cậu về chẳng lẽ Cậu tự bò về sao?"

"Cũng phải...may hôm qua Tớ đã gọi cho Mẹ nói ở chỗ Ly rồi".Cô gật đầu nói,Cô say đến mức ngốc luôn rồi

"Vậy hôm qua Tớ có nói gì luyên thuyên với Cậu không?"

"....không có"

"Vậy sao...?".Vậy mà Cô còn nhớ rõ ràng hôm qua Cô đã kể lể trách móc Cậu điều gì đó nữa chứ?

"Mau vào đánh răng rửa mặt đi rồi xuống nhà Tôi làm đồ ăn cho Cậu".Cậu nghe giọng Cô có chút thất vọng thì mới tỉnh mà nhìn sang cái bộ mặt đang đen thối của Cô

"Ừm".Cô thấy Cậu tỉnh giấc rồi thì cũng không muốn nói linh tinh như vừa nãy để Cậu tỉnh ngủ đứng dậy mà đi vào nhà tắm

"Này..."

"á....Cậu có ý gì?".Cô đang đi vào nhà tắm thì bị Cậu kéo lại mất thăng bằng mà ngã nhào mà người Cậu cau có mà hỏi

"Tôi định nói Cậu khăn với bàn chải đánh răng Tôi để ở góc kia Cậu sang đó lấy...".Cậu nhìn Cô khuôn mặt tỉnh bơ ý vô tội nhưng trong lòng thì cưới thầm nhưng thực ra Cậu làm vậy muốn trêu trọc Cô

"Sao Cậu không nói kéo tay làm gì?Đúng là đồ trẻ con mà".Cô cau có nhìn Cậu mà vùng dậy

"Trẻ con...?Vậy chúng ta làm chuyện người lớn".Cậu giữ chặt eo Cô ép người Cô dưới người mình cười tà mị mà nói nụ cười có chút đen tối

"Bảo....Mẹ chưa thấy gì...hai đứa cứ tiếp tục...".Bố Mẹ Cậu vừa về tới nhà định lên xem Cậu dậy chưa cho Cậu bất ngờ nhưng không ngờ Cậu lại cho Mẹ bất ngờ lớn hơn,Mẹ Cậu gượng chín mặt mà vội đi ra ngoài

"Sao không vào...?".Bố Cậu cũng vừa mang đồ về phòng cất rồi đi sang nhìn Vợ mình khó hiểu,Mẹ Cậu không nói gì chỉ lắc đầu khuôn mặt thì vui vẻ

Cô nghe Cậu nói câu đó khuôn mặt đỏ ửng lại thêm cả hành động Mẹ Cậu nhìn thấy mà chỉ biết che mặt ngại ngùng



"Vậy chúng ta tiếp tục chủ đề vừa nãy nhé".Cậu cũng chẳng lo đến chuyện Mẹ Cậu nhìn thấy quay sang Cô tay đang che mặt ngại ngùng mà trêu đùa Cô

"Cậu...tiếp tục cái đầu Cậu...Cậu đúng là đáng ghét mà...Cậu mà không giải thích rõ ràng với Mẹ thì đừng trách Tớ".Cô ẩn người Cậu sang một bên chỉnh lại quần áo nhìn Cậu phẫn nỗ đe dọa rồi cầm đồ ra về

"Ơ...Dạ Cháu xin phép".Cô mở cửa đi về bắt gặp Bố Mẹ Cậu đang đứng ngoài Mẹ Cậu còn đang đứng áp sát cửa nữa chứ khiến Cô đỏ mặt mà chào lẽ rồi chuồn về

"Con bé...?Hai chúng nó?...".Bố Cậu bây giờ mới hiểu tại sao Vợ mình không đi vào mà đứng ngoài cửa rồi...

"Con trai khá quá...Hai đứa....".Mẹ Cậu nhanh chân đi vào nhìn Cậu ánh mắt nghi hoặc

"Hôm qua Cậu ấy say mà muộn rồi nên Con đưa Cậu ấy về đây ngủ lại một đêm còn chuyện vừa nãy chỉ là Con đang trêu Cậu ấy thôi...Bố Mẹ về sớm vậy?".Cậu nở nụ cười chẳng chút giả dối nào nhìn Bố Mẹ

"Về sớm mới thấy được cái cảnh đó của Anh...Tắm rửa đi rồi xuống nhà ăn sáng"

Nhà Cô.....

Cô sau khi đi xuống dưới nhà Cậu thì chạy nhanh về nhà mình trong cái sự ngại ngùng...

"Đi đâu về đó".Cô vào nhà chẳng chú ý đến xung quanh có ai mà vội vàng đi lên phòng

"Dạ...Bố Mẹ về hồi nào vậy?".Cô nghe giọng nói nghiêm túc vậy thì dừng chân quay lại bao nhiêu cái sự vội vàng đều biến mất chạy lại ngồi giữa hai cặp Bố Mẹ mà cười trừ

"Bố Mẹ vừa về cùng Bố Mẹ Bảo Lâm"

"Vâng...".Cô nghe vậy thì gật đầu nghĩ lại chuyện vừa nãy....a...đúng thật là ngại mà...

"Từ sau có chơi thì cũng phải về nhà đó nha...chứ đừng ngủ nhờ nhớ chưa?".Mẹ ruột Cô nhìn Cô nhắc nhở

"Con biết rồi...Chị Như em có chuyện nhớ Chị...Con xin phép".Cô gật đầu nhanh rồi kéo tay Chị Như lên phòng mình một cách vội vã

"Con bé có chuyện gì vậy?".Mọi người nhìn theo bóng dáng vội vã của Cô mà tò mò khó hiểu

"Có chuyện gì sao?Nhìn sắc mặt Em không ổn?".Chị Như ngồi trong phòng Cô mà tò mò

"Chị...Hừ...hôm qua Em có gặp lại bạn cũ nên uống hơi nhiều rồi say...sau đó Bảo Lâm đến đón Em về do muộn nên Em ngủ nhờ nhà Cậu ấy...rồi sáng nay ngủ dậy đúng lúc Bố Mẹ Cậu ấy về thấy Em đang ngủ chung với Cậu ấy...Nhưng tụi Em không xảy ra chuyện gì hết...Em phải làm sao để đối mặt với Bố Mẹ Bảo Lâm...hả Chị?".Cô đi đi lại lại rồi ngồi bịch xuống giường thở dài nhìn Chị Như

"....thì Em nói rồi đó...hai đứa không xảy chuyện gì thì cứ thoải mái thôi Em đừng lo lắng...".Chị Như nhìn Cô luống cuống mà cũng luống cuống theo Chị đã bị trường hợp như vậy đâu mà Chị biết cách giải quyết chứ?

"Nhưng lúc đấy....hazzz...Em chết mất".Cô định nói cái chuyện Mẹ Cậu nhìn thấy cơ thể Cô đang nằm dưới Cậu nhưng không thể mà mở mồm nói chuyện đó được...

"Thôi đừng lo lắng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi...".Chị Như cũng chẳng biết phải giúp Cô trong chuyện này như nào...Chỉ biết an ủi Cô

"An Nhi...xuống nhà đi...Bố Mẹ Bảo Lâm đến chơi nè"

"Làm sao hả Chị?Em không xuống đâu?...Chị nói mọi người Em mệt nên ngủ rồi nhé...".Cô nghe giọng Mẹ nuôi vọng lên mà giật mình năn nỉ Chị Như,Cô thì đang ù đầu mà Bố Mẹ Cậu đến khi nào không đến lại đến vào lúc này chứ?

"...được rồi...vậy Em nghỉ ngơi đi...".Chị Như xoa đầu Cô rồi đi xuống nhà

"Chào mọi người...An?...Cậu còn nhớ Tớ chứ?".Mẹ Cậu sau khi ăn sáng xong thì chỉ muốn sang nhà Cô để nói chuyện...nhưng không ngờ gặp lại bạn cũ

"Phương?...Lâu rồi không gặp...Cậu dạo này sao rồi?".Mẹ Cô cũng bất ngờ hai người đã không gặp mặt nhau một thời gian dài rồi...

"Tớ vẫn ổn...Tớ còn đang nghĩ không biết khi nào mới được gặp Cậu chứ?"

"Chào Cô Chú...Bố Mẹ Nhi không khỏe nên Con bé nghỉ ngơi rồi...Con bé nói xin lỗi không xuống gặp mọi người được".Chị Như cũng vừa đi xuống tới nhà

"Chắc hôm qua Con bé ngủ nhờ nhà bạn không quen nên giờ ngủ bù...Mọi người đừng để ý Con bé".Mẹ ruột Cô lên tiếng khó xử

"An Nhi không khỏe ạ?Để Em lên xem Cậu ấy có bị bệnh gì nghiêm trọng không?Mọi người nói chuyện...Con xin phép".Cậu nghe Chị Như nói biết là Cô tránh mặt không muốn gặp Cậu nên cùng lấy cớ của Cô mà lên nói chuyện với Cô

"Ơ...nhưng...".Chị Như chưa kịp ngăn cản Cậu đã đi mất rồi"Như vào lấy trà đi Con"

"Vâng"

"Thực ra...hôm nay chúng tôi qua đây là muốn nói với hai gia đình Anh Chị một chuyện...đó là muốn cho con gái Anh Chị với con trai chúng tôi qua lại với nhau...Chắc Chị Lệ cũng biết tình cảm của hai đứa trẻ như nào rồi...Còn An...Cậu thấy con trai Tớ thế nào?".Mẹ Cậu sang đây nói về vấn đề này thực ra cũng không muốn để Cậu với Cô biết,mọi người muốn đi trước Cậu một bước còn sau đó do Cậu tự lo liệu...



Cô Lệ nghe Mẹ Cậu giãi bày vậy thì cũng chẳng có ý kiến gì chỉ gật đầu cười thỏa mãn

"Tớ thấy con trai Cậu rất tốt...vợ chồng Tớ cũng rất thích đứa trẻ đó...Nếu vợ chồng Cô Lệ cũng thấy hai đứa hợp thì Tớ cũng không có ý kiến gì"

"Vậy quyết định vậy nhé...chúng ta đừng để hai bọn trẻ biết chuyện này nhé".Mẹ Cậu cười vui vẻ cuối cùng mong muốm của Mẹ Cậu cũng được thực hiện

"Trà của mọi người ạ...Con sẽ không nói gì cho An Nhi biết".Chị Như mang trà ra thì ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình nên cũng hiểu ý...

"Cậu....".Cậu đi lên phòng Cô đang mở cửa đi vào thì bắt gặp ngay cái khuôn mặt đang đứng nghe lén mọi người nói chuyện của Cô

"Sao Cậu lại lên đây?".Cô thấy Cậu thì định đóng chốt cửa lại nhưng bị Cậu đẩy ra mất...

"Tôi lên xem Cậu không khỏe chỗ nào...dù sao Tôi cũng là bác sĩ".Cậu cười đểu nhìn Cô rồi đi lại giường Cô ngồi,lần đầu tiên Cậu đến phòng con gái nhìn phòng Cô Cậu thấy cũng không tệ chỉ là cảm thấy không quen... Cô cũng là người đầu tiên mà Cậu thích nhiều đến vậy

"Là do ai Tớ mới phải nói dối như vậy hả?".Cô cáu có nhìn Cậu Cô thề Cô không thể đánh Cậu một trận để Cậu biết thế nào là lễ độ

"Rồi rồi là do Tôi...Qua đây..."

"....".Cô nhìn Cậu đây nghi hoặc,Cậu lại tính giở trò gì chứ?

"....sau này nếu Cậu còn không nghe lời...hay giận dỗi ngang bướng...Tôi sẽ hôn Cậu để trừng phạt...".Cậu nhìn Cô rồi kéo Cô lại ngồi trên đùi mình mà cảnh cáo

"Cậu...đáng ghét...Cậu thử coi rồi biết"

Cậu hết kiên nhẫn với Cô mà giữ cổ Cô mà hôn cho Cô hết bướng bỉnh càng ngày càng không coi lời nói của Cậu ra gì mà...

"Cậu còn như vậy Tớ không để yên đâu".Cô ngồi dậy khỏi người Cậu khuôn mặt phẫn nộ

(vì yêu cứ đâm đầu....)

"Tao nghe?".Cô liếc mắt nhìn Cậu rồi nghe điện thoại

"Tới tiệm đi...tao với mày đi chọn chút đồ"

"Tao biết rồi".Cô tắt máy cũng nhớ ra Cô chưa có quà gì cho Ly nên cũng muốn tặng gì đó cho đứa bạn thân của mình

"Cậu đi xuống dưới nhà đi không mọi người đợi...Tớ còn có việc phải ra ngoài".Cô đi chọn đồ rồi nhìn Cậu ánh mắt cẩu khẩn

"Tôi đi với Cậu...dù sao Tôi cũng rảnh"

"Không cần...".Cô kéo người Cậu ra khỏi phòng mình,Cô lại phải vắt óc suy nghĩ làm cách nào khi xuống nhà đối diện với mọi người Cô không khó xử

"An Nhi sao rồi Con?..."

"Cậu ấy mệt nằm nghỉ lát là được...không phải Bố Mẹ nói phải đến bệnh viện sao?".Cậu đi xuống nhà thấy mọi người chắc nói chuyện xong rồi nên nhìn Bố Mẹ mình

"Cũng đúng...Vậy chúng tôi xin phép..."

"Anh Chị về thong thả".Mọi người đều đứng dậy tạm biệt nhau ai cũng niềm nở

10 phút sau....

"Con đi đâu đó?Không phải đang mệt nằm nghỉ sao?"

"Ủa mọi người đâu hết rồi Mẹ?".Cô vừa chân xuống cầu thang thấy mọi người không còn ngồi ở sofa thì cũng bớt phần lo lắng

"Bố Mẹ Bảo Lâm thì phải đi công chuyện...Vợ chồng Cô Lệ thì đi nghỉ ngơi vì mệt rồi"

"Hóa ra là vậy...À cái Ly sắp cưới đó Mẹ nên Ly rủ con cùng đi sắm chút đồ...Con đi nhé...Về con kể Mẹ nghe mọi chuyện sau".Cô nghe vậy thở phào nhẹ nhõm,Cô biết chắc Cậu giúp Cô đây mà...

- -----

"Đi chưa?Còn muốn mua gì nữa sao?".Cô tới tiệm Ly nhìn Ly tò mò đáng lẽ phải chuẩn bị xong xuôi hết rồi chứ?

"Thì tao muốn cùng mày đi dạo sắm chút đồ...không được sao?"

"Được được...đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lớp Trưởng...cậu Thật Lạnh Lùng!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook