Chương 6
Đàm Thạch
16/05/2024
Không đúng, thằng cha này từng luyện võ! Vượt ngoài dự đoán của Mạnh Chiêu, Lục Thời Sâm phản ứng cực nhanh, vừa nghiêng người né một đạp của Mạnh Chiêu, đồng thời giơ tay bắt lấy bắp chân của Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu ngã về phía Lục Thời Sâm đồng thời dùng cùi chỏ phát lực, ôm lấy cổ Lục Thời Sâm. Đánh lén từ phía sau biến thành đánh giáp lá cà.
Thành tích chiến đấu của Mạnh Chiêu ở trường cảnh sát là số một số hai, nhưng bởi vì vừa mới chạy sáu cây số, tiêu hao quá nhiều thể lực. hơn nữa Lục Thời Sâm từng được huấn luyện đánh nhau chính quy, giờ phút này thế mà khó khăn đánh ngang tay với Lục Thời Sâm.
Trong phút chốc ngắn ngủi áp chế Lục Thời Sâm, một tay Mạnh Chiêu gập lại chặn trước ngực Lục Thời Sâm, tay kia nhanh chóng móc ra một chiếc còng tay từ trong túi, “cạch” một tiếng khóa một cổ tay của Lục Thời Sâm lại. Ngay lúc thoáng chiếm ưu thế này, Mạnh Chiêu dừng động tác, ra vẻ mới nhận ra Lục Thời Sâm: “Ơ? Sao lại là cậu, tôi còn tưởng là phần tử phạm tội sau khi gây án trở lại quan sát hiện trường…”
Nói còn chưa dứt lời, Lục Thời Sâm bỗng nhiên giơ tay, tiếng “cạch” thứ hai vang lên, một nửa còn lại của còng tay đã còng trên cổ tay Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu: “…”
“Cảnh sát Mạnh khinh địch thế này, rất dễ bị chế ngự ngược lại đấy.” Lục Thời Sâm nhìn Mạnh Chiêu nói.
“Trọng tài đã thổi còi rồi, mọi động tác sau đó đều tính là phạm quy.”
“Đáng tiếc tôi không nghe thấy tiếng còi, còn tưởng rằng vừa nãy là điểm thi đấu.” Lục Thời Sâm nói xong dừng một lát lại nói, “Trên người cậu rất nóng.”
Rõ ràng nghe vào là một câu nhắc nhở rất bình thường, động tác trước mắt cũng là động tác phổ biến khi đánh nhau. Nhưng Mạnh Chiêu đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quặc, khoảng cách rất gần… Cánh tay gần như có thể cảm nhận được hình dạng cơ bắp trước ngực Lục Thời Sâm.
Mạnh Chiêu hơi đứng thẳng người, kéo khoảng cách giữa hai người ra, vừa tìm chìa khóa trong túi vừa hỏi: “Cậu từng học cận chiến nhau?”
“Từng học một ít.”
“Không chỉ một ít đúng không?” Mạnh Chiêu liếc hắn một cái, tiếp theo hơi nhíu mày, trong túi thế mà… không có chìa khóa.
Bây giờ không phải giờ làm việc, anh ra ngoài cũng chỉ muốn chạy bộ, cho nên lúc ra ngoài không muốn mang theo còng tay. Vừa nãy trong lúc chạy bộ còng tay trong túi luôn phát ra tiếng kim loại va chạm leng keng, anh còn hơi hối hận vì không lấy ra để trong nhà trước.
Cái còng tay này để trong túi quần vào ban ngày, chìa khóa chắc là ở trong túi áo khoác, mà áo khoác… Bỏ quên ở cục thành phố, vậy thì bất tiện rồi.
“Không mang chìa khóa?” Lục Thời Sâm đã nhìn ra.
Mạnh Chiêu hít nhẹ một hơi, cảm thấy hơi đau răng, anh định phóng cơn giận này lên người Lục Thời Sâm: “Nửa đêm nửa hôm cậu không ở nhà ngủ, chạy tới hiện trường vụ án làm gì?” Anh nói đoạn chống một tay xuống đất rồi ngồi xuống.
Bởi vì bây giờ trở thành châu chấu trên một sợi thừng với Lục Thời Sâm, anh chỉ có thể đợi Lục Thời Sâm ngồi xuống trước, sau đó hai người mới có thể đứng lên.
“Không ngủ được, tới nhìn xem tại sao tôi bị cuốn vào vụ án này,” Lục Thời Sâm đứng lên, hỏi lại Mạnh Chiêu, “Không tính là phạm pháp chứ?”
“Ai biết cậu có đến phá hỏng hiện trường không… Vừa rồi cậu đang tìm gì vậy?” Mạnh Chiêu nhìn về phía vị trí Lục Thời Sâm vừa mới ngồi xổm.
“Vết máu.”
“Hửm?”
“Vết máu dài mảnh bất quy tắc, đứt quãng từ dưới tòa nhà số 7 kéo dài đến gần nơi xảy ra vụ án,” Lục Thời Sâm nói, “Người chết bị kéo qua.”
Mạnh Chiêu nhìn hắn, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
“Sau khi gây án để người chết nằm ngang rồi kéo qua, tốn thời gian rất dài, dễ bị phát hiện, còn để lại dấu vết, rất không khôn ngoan.”
“Tiếp tục.”
“Nếu là tôi, sẽ dựng người chết lên hoặc là khiêng lên, nhanh chóng di chuyển thi thể, giảm bớt khả năng bại lộ bản thân.”
“Cho nên bây giờ cậu đang cố gắng giảm bớt hiềm nghi cho mình?”
“Cung cấp một hướng suy nghĩ cho cảnh sát Mạnh thôi, đừng lãng phí tầm mắt ở những chuyện không liên quan.”
Lại nữa, Mạnh Chiêu thầm nghĩ, giọng điệu trịch thượng này.
Trên thực tế, vừa rồi anh đánh nhanh với Lục Thời Sâm một trận không chỉ vì muốn đánh hắn, quan trọng hơn là muốn thăm dò phải chăng Lục Thời Sâm ngoài mạnh trong yếu.
Mà kết quả của thử nghiệm là thể lực của Lục Thời Sâm cực kỳ ấn tượng, lại tương đối quen thuộc điểm trí mạng trên cơ thể người.
Nếu vụ án này do Lục Thời Sâm làm, trên cổ người chết sẽ không để lại vết dây hằn như thế, xung quanh hiện trường vụ án cũng sẽ không để lại những vết máu lôi kéo này.
Nhưng… việc khẩn cấp trước mắt là Mạnh Chiêu phải mang theo còng tay này, cùng Lục Thời Sâm trở về cục cảnh sát thành phố lấy chìa khóa.
“Đi thôi,” Mạnh Chiêu khẽ thở dài một hơi, gặp phải Lục Thời Sâm nhất định không có chuyện tốt xảy ra, “Đến cục thành phố với tôi một chuyến đi.” Thật ra đêm nay anh thay đổi tuyến đường, là muốn đến xem tòa nhà số 7 ban ngày Lục Thời Sâm đã nói, có điều bây giờ bị trói chung với Lục Thời Sâm, rất phiền toái.
Mạnh Chiêu dự định đến cục thành phố lấy chìa khóa trước, lát nữa trở lại một chuyến, không ngờ Lục Thời Sâm lại chủ động nhắc tới chuyện này: “Hay là đến tòa nhà số 7 nhìn xem? Cậu tới không phải vì mục đích này?”
Giỏi đoán thật, Mạnh Chiêu thầm nghĩ, bên trong tòa nhà số 7 có thứ gì đáng để hắn tò mò chăng? Nếu như hắn thật sự là hung thủ, nếu dẫn hắn đến, liệu có thuận theo ý hắn không.
“Đi.” Mạnh Chiêu đưa ra quyết định.
Tiểu khu cũ chỉ có mấy bóng đèn mờ lắp trên bức tường thấp phía trước, Mạnh Chiêu ngẩng đầu nhìn, toàn bộ dãy nhà chỉ có chưa đến mười nhà vẫn sáng đèn. Xem chừng sau khi xảy ra án giết người, mấy hộ gia đình còn sót lại cũng đang tính toán chuyển đi.
Cách tòa nhà số 7 chỉ chục mét, hai người đều không nói chuyện, đường tắt yên tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng lá rung rinh theo gió.
Mấy chục năm trước, Mạnh Chiêu sẽ không ngờ anh và Lục Thời Sâm còn có thể có lúc giao tiếp hài hòa như thế. Xem ra tuổi tác tăng hoàn toàn không phải vô ích, những năm này anh thật sự chững chạc hơn nhiều. Hơn nữa, cái còng tay này hình như cũng không vướng bận lắm, bởi vì bước chân của hai người rất nhất trí.
Đi đến trước tòa nhà số bảy, hai người dừng bước lại.
“Đi lên nhìn xem.” Mạnh Chiêu nói rồi cất bước vào hành lang, đồng thời anh dùng khóe mắt âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Lục Thời Sâm.
Trong hành lang lắp đèn điều khiển bằng âm thanh, bóng đèn tỏa ra ánh sáng yếu ớt màu vàng sẫm, trong sáu tầng có tầng bốn hỏng. Mạnh Chiêu mở chức năng đèn pin trên điện thoại ra, đi lên dựa theo tia sáng chiếu vào bậc thang, tiếng bước chân vô cùng rõ ràng trong hành lang chật hẹp.
Theo lời kể của cha dượng Chu Diễn, rất nhiều năm trước cha mẹ đẻ Chu Diễn từng mang theo Chu Diễn sống trong nhà cũ này. Sau khi cha ruột Chu Diễn qua đời, mẹ của anh ta đã sống ở đây cùng anh ta. Cho đến khi Chu Diễn mười tuổi mẹ anh ta tái hôn, mẹ con hai người mới dọn ra ngoài. Sáu năm sau khi tái hôn, mẹ Chu Diễn qua đời vì bệnh nặng. Tuy sau đó cha kế của Chu Diễn lại tái hôn thêm lần nữa, nhưng bởi vì đã có tình cảm với Chu Diễn nên luôn đối xử với anh ta như con ruột. Mấy năm sau Chu Diễn học đại học ở gần đó, lúc mới tốt nghiệp vì cuộc sống túng thiếu mà còn ở đây một khoảng thời gian.
Đi đến trước cửa 402, Mạnh Chiêu giơ đèn điện thoại chiếu lên xung quanh ổ khóa, anh nửa ngồi xuống cẩn thận quan sát. Sau vài năm không ai ở, trên cửa đã tích một lớp bụi, nhưng chỗ tay vịn lại có vết mới lau, có ai đã tới đây? Là bản thân Chu Diễn, hay là người khác?
Mạnh Chiêu nhìn ổ khóa một lúc, đồng thời cũng chú ý đến Lục Thời Sâm, không phát hiện điều gì bất thường, bèn nói một câu: “Đi thôi.”
Lục Thời Sâm không nói gì, đi xuống tầng với Mạnh Chiêu. Lúc xuống tầng Mạnh Chiêu đang nghĩ, Chu Diễn hẹn Lục Thời Sâm đến địa điểm chỉ định là căn nhà cũ này, mục đích cũng không chỉ trò chuyện, rất có thể trong này có thứ gì đó muốn cho hắn xem, nếu không nói chuyện đơn thuần, cần gì phải hẹn riêng ở đây?
“Chu Diễn tìm cậu có chuyện gì, cậu không đoán được chút nào à?” Đi xuống cầu thang, Mạnh Chiêu tắt đèn pin điện thoại, hỏi Lục Thời Sâm.
“Chắc có gì đó muốn cho tôi xem,” Lục Thời Sâm nói, “Nếu không thì hẹn đến đây làm gì.”
Thôi, giống như anh đoán.
Cũng đúng, một người lạ chưa bao giờ giao lưu bỗng nhiên tìm mình có việc, cho dù ai cũng không đoán được rốt cuộc có chuyện gì.
Cứ vậy bình tĩnh cư xử một lúc, Mạnh Chiêu phát hiện Lục Thời Sâm lại không đáng ghét đến thế.
Không đúng, Mạnh Chiêu nhanh chóng tự uốn nắn lại, phải là, Lục Thời Sâm ngậm miệng không đáng ghét đến thế. Mà Lục Thời Sâm cũng không phải người nói nhiều.
“Sao lại nghĩ đến việc về nước?” Hai người sóng vai đi một đoạn, cả hai đều không nói lời nào có phần kỳ lạ nên Mạnh Chiêu gợi chuyện.
“Muốn về thì về.” Lục Thời Sâm nói.
“Vừa trở về đã gây chuyện, làm sao, lúc về bị bố cậu mắng rồi hả?” Mạnh Chiêu tiếp tục câu chuyện “gặp chuyện tìm bố” vào buổi chiều, lại chế nhạo Lục Thời Sâm một câu.
Lục Thời Sâm không tiếp lời này, ngược lại hỏi: “Buổi chiều gọi tôi tới đây, không chỉ vì giám sát quay được tôi trong khoảng thời gian xảy ra vụ án đúng không?”
“Cậu cảm thấy còn có thể vì cái gì?” Mạnh Chiêu không có ý định tiết lộ chi tiết vụ án với Lục Thời Sâm, thuận miệng qua loa một câu.
“Gọi tôi đến, không phải phối hợp điều tra bình thường, là tiến hành thẩm vấn với tư cách kẻ tình nghi, nếu cảnh sát Mạnh không phải việc công trả thù riêng, ngoại trừ giám sát chắc là còn có chứng cứ khác, để tôi nghĩ xem…” Lục Thời Sâm dừng một lát, “Lông chó?”
Mạnh Chiêu hơi ngẩn ra, thế mà bị hắn đoán trúng. Không đúng, chắc chắn Lục Thời Sâm đã phát hiện ra gì đó mới có thể đưa ra suy đoán này, Mạnh Chiêu bình tĩnh hỏi: “Nói thử xem?”
“Chứng cứ này cần phải mơ hồ, vừa có thể khiến tôi có hiềm nghi gây án lại không đến mức lập tức định tội cho tôi. Hơn nữa, buổi sáng khi cậu đến nhà tôi, chắc là vẫn chưa chắc chắn chứng cứ này có liên quan đến tôi không, nhưng buổi chiều ngược lại gọi tôi đến, nói rõ trong lúc đó hẳn là đã kiểm tra chứng cứ này thật sự có liên quan tới tôi.”
Thế này đã nghĩ đến sợi lông chó? Cho dù Lục Thời Sâm thiên tài cỡ nào, năng lực suy luận logic mạnh đến đâu, Mạnh Chiêu cũng không thể tin, chỉ dựa vào tin tức không chỉ hướng đã có thể biết là lông chó. Trừ khi, khoảnh khắc sợi lông chó rơi trên người Chu Diễn, Lục Thời Sâm đã chú ý đến. Bởi vì lời nói vừa rồi, Mạnh Chiêu lại sinh nghi, thậm chí cảm thấy Lục Thời Sâm đang làm ra vẻ thông minh.
“Chỉ những điều này?” Mạnh Chiêu hỏi tiếp, hy vọng có thể tìm ra nhiều lỗ hổng hơn thông qua lời nói của Lục Thời Sâm.
“Dĩ nhiên không phải, nếu dựa vào những điều này đã có thể suy đoán ra lông chó, sẽ không có ai tin.” Lục Thời Sâm nhìn thoáng qua Mạnh Chiêu, “Thích chó không?”
“Cũng bình thường.” Tại sao Lục Thời Sâm hỏi vậy, Mạnh Chiêu đã có đầu mối.
“Nhưng chắc cậu sẽ không nhìn thấy chó là muốn sờ, càng không đến mức khi sờ còn cố ý kéo theo ít lông chó, hay là, cậu có sở thích thu thập lông chó?”
Xem ra buổi chiều thu thập lông chó vẫn bị phát hiện, Mạnh Chiêu cảm thấy hơi xấu hổ, khẩu thị tâm phi lấy lòng một câu: “…Cậu có thể tới đội điều tra tội phạm của chúng tôi.”
“Không đến.” Lục Thời Sâm không mảy may do dự, dừng một lát lại bổ sung một câu, “Tiền lương quá thấp.”
Mạnh Chiêu: “…”
Khu phá dỡ xảy ra vụ án cách cục thành phố không xa, đi thẳng hai trăm mét, lại qua giao lộ đèn xanh đèn đỏ là đến.
Đoạn đường vừa nãy ánh đèn tối tăm, còng tay trên cổ tay hai người vẫn chưa có cảm giác tồn tại gì, nhưng đến đầu đường đèn xanh đèn đỏ, có mấy cô gái liên tục quay đầu nhìn bọn họ, còn không ngừng cười xì xào bàn tán với nhau. Lúc này Mạnh Chiêu mới cảm thấy có gì đó là lạ.
Lại nhìn Lục Thời Sâm, đối phương rõ ràng là người đã trải qua cảnh tượng hoành tráng, giờ đây một tay mang theo còng tay, một tay khác nhét vào túi áo khoác, vẻ mặt cực kỳ tự nhiên, dễ nhận thấy không hề bị còng tay quấy rầy hứng thú làm màu.
Nhưng rốt cuộc lạ ở đâu, Mạnh Chiêu không nghĩ kỹ càng, trong đầu anh vẫn chứa vụ án của Chu Diễn.
Đèn đỏ đổi sang đèn xanh, bước lên vạch qua đường, bỏ lại ánh mắt của mấy cô gái kia ở đằng sau, Mạnh Chiêu mới cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng anh không biết là, sau lưng anh không nhìn thấy, mấy cô gái đã giơ camera lên về phía bóng lưng của hai người.
Cảnh tượng này, giống như đôi gay đeo vòng tay tình thú kiểu còng tay, hơn nửa đêm đi ra ngoài khoe tình cảm.
Mười một giờ đêm, tòa nhà cục thành phố mới tinh đứng vững trong thành phố.
Mạnh Chiêu ngẩng đầu nhìn một cái, văn phòng điều tra tội phạm ở tầng hai vẫn sáng đèn, không biết ai đang tăng ca.
Hai người lên bậc thang, vừa rẽ vào hành lang, có một người đi ra từ văn phòng điều tra tội phạm, lúc này Mạnh Chiêu mới thấy rõ, thì ra người tăng ca là Trình Vận.
“Sao giờ mới về?” Mạnh Chiêu đi tới, “Đừng khóa cửa.”
“Ơ? Anh Chiêu?” Trình Vận hơi ngạc nhiên muộn thế này Mạnh Chiêu vẫn ở cục thành phố, “Không phải anh về nhà rồi ư? Đây là…?” Trình Vận nhìn thấy cổ tay hai người bị khóa lại với nhau, lại ngước mắt nhìn Mạnh Chiêu, rồi nhìn Lục Thời Sâm. Nếu bắt giữ kẻ tình nghi, không khí này chắc chắn hơi bị hòa thuận quá.
“… Không sao, ngoài ý muốn.” Mạnh Chiểu đẩy cửa đi vào văn phòng, “Mau về nhà đi.”
Trình Vận ngăn anh lại, “Khoan đã anh Chiêu, em vừa phát hiện một người bị nghi ngờ có mâu thuẫn Chu Diễn.”
“Hửm?” Bước chân Mạnh Chiêu dừng lại.
“Anh xem cái này, ” Trình Vận mở ảnh chụp màn hình trong điện thoại ra, “Em phát hiện trong Weibo của Chu Diễn.”
Weibo này Chu Diễn đăng hai tháng trước: Liên quan đến chuyện đạo nhạc tôi đã trưng cầu ý kiến của luật sư, chúng ta gặp ở tòa án. @Lương Xuyên”
“Em đi kiểm tra chuyện này, Lương Xuyên này hình như ăn cắp mấy bài hát của Chu Diễn vào một năm trước. Hai tháng trước bị Chu Diễn phát hiện, nhưng fans của Lương Xuyên rất nhiều, gần năm triệu, từ sau khi Chu Diễn công khai trên Weibo nói Lương Xuyên ăn cắp nhạc của mình, fan của hắn vẫn mắng Chu Diễn dưới Weibo của anh ta. Trong cơn tức giận Chu Diễn đã đăng Weibo nói muốn đến tòa kiện Lương Xuyên. Cụ thể có kiện hay không, phải đợi ngày mai điều tra rõ ràng…”
Mạnh Chiêu nghe xong, trả di động lại cho Trình Vận: “Làm tốt lắm.”
“Em được khen à?!” Trình Vận lập tức cười lộ mười tám cái răng.
“Mau về nhà đi,” Mạnh Chiêu thúc giục, “Hôm nay lái xe không?”
“Có lái, vậy em đi nhé anh Chiêu.” Trình Vận thôi cười, ánh mắt lướt qua còng tay giữa hai người, lại cười một tiếng với Mạnh Chiêu.
Nụ cười cuối cùng này rõ ràng không đơn giản cho lắm, bởi vì nó khiến Mạnh Chiêu nghĩ đến mấy cô gái cười xì xào bàn tán ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ vừa nãy.
Mạnh Chiêu cảm thấy không đúng: “…” Khoan đã, có phải đã hiểu lầm gì không?
Mạnh Chiêu ngã về phía Lục Thời Sâm đồng thời dùng cùi chỏ phát lực, ôm lấy cổ Lục Thời Sâm. Đánh lén từ phía sau biến thành đánh giáp lá cà.
Thành tích chiến đấu của Mạnh Chiêu ở trường cảnh sát là số một số hai, nhưng bởi vì vừa mới chạy sáu cây số, tiêu hao quá nhiều thể lực. hơn nữa Lục Thời Sâm từng được huấn luyện đánh nhau chính quy, giờ phút này thế mà khó khăn đánh ngang tay với Lục Thời Sâm.
Trong phút chốc ngắn ngủi áp chế Lục Thời Sâm, một tay Mạnh Chiêu gập lại chặn trước ngực Lục Thời Sâm, tay kia nhanh chóng móc ra một chiếc còng tay từ trong túi, “cạch” một tiếng khóa một cổ tay của Lục Thời Sâm lại. Ngay lúc thoáng chiếm ưu thế này, Mạnh Chiêu dừng động tác, ra vẻ mới nhận ra Lục Thời Sâm: “Ơ? Sao lại là cậu, tôi còn tưởng là phần tử phạm tội sau khi gây án trở lại quan sát hiện trường…”
Nói còn chưa dứt lời, Lục Thời Sâm bỗng nhiên giơ tay, tiếng “cạch” thứ hai vang lên, một nửa còn lại của còng tay đã còng trên cổ tay Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu: “…”
“Cảnh sát Mạnh khinh địch thế này, rất dễ bị chế ngự ngược lại đấy.” Lục Thời Sâm nhìn Mạnh Chiêu nói.
“Trọng tài đã thổi còi rồi, mọi động tác sau đó đều tính là phạm quy.”
“Đáng tiếc tôi không nghe thấy tiếng còi, còn tưởng rằng vừa nãy là điểm thi đấu.” Lục Thời Sâm nói xong dừng một lát lại nói, “Trên người cậu rất nóng.”
Rõ ràng nghe vào là một câu nhắc nhở rất bình thường, động tác trước mắt cũng là động tác phổ biến khi đánh nhau. Nhưng Mạnh Chiêu đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quặc, khoảng cách rất gần… Cánh tay gần như có thể cảm nhận được hình dạng cơ bắp trước ngực Lục Thời Sâm.
Mạnh Chiêu hơi đứng thẳng người, kéo khoảng cách giữa hai người ra, vừa tìm chìa khóa trong túi vừa hỏi: “Cậu từng học cận chiến nhau?”
“Từng học một ít.”
“Không chỉ một ít đúng không?” Mạnh Chiêu liếc hắn một cái, tiếp theo hơi nhíu mày, trong túi thế mà… không có chìa khóa.
Bây giờ không phải giờ làm việc, anh ra ngoài cũng chỉ muốn chạy bộ, cho nên lúc ra ngoài không muốn mang theo còng tay. Vừa nãy trong lúc chạy bộ còng tay trong túi luôn phát ra tiếng kim loại va chạm leng keng, anh còn hơi hối hận vì không lấy ra để trong nhà trước.
Cái còng tay này để trong túi quần vào ban ngày, chìa khóa chắc là ở trong túi áo khoác, mà áo khoác… Bỏ quên ở cục thành phố, vậy thì bất tiện rồi.
“Không mang chìa khóa?” Lục Thời Sâm đã nhìn ra.
Mạnh Chiêu hít nhẹ một hơi, cảm thấy hơi đau răng, anh định phóng cơn giận này lên người Lục Thời Sâm: “Nửa đêm nửa hôm cậu không ở nhà ngủ, chạy tới hiện trường vụ án làm gì?” Anh nói đoạn chống một tay xuống đất rồi ngồi xuống.
Bởi vì bây giờ trở thành châu chấu trên một sợi thừng với Lục Thời Sâm, anh chỉ có thể đợi Lục Thời Sâm ngồi xuống trước, sau đó hai người mới có thể đứng lên.
“Không ngủ được, tới nhìn xem tại sao tôi bị cuốn vào vụ án này,” Lục Thời Sâm đứng lên, hỏi lại Mạnh Chiêu, “Không tính là phạm pháp chứ?”
“Ai biết cậu có đến phá hỏng hiện trường không… Vừa rồi cậu đang tìm gì vậy?” Mạnh Chiêu nhìn về phía vị trí Lục Thời Sâm vừa mới ngồi xổm.
“Vết máu.”
“Hửm?”
“Vết máu dài mảnh bất quy tắc, đứt quãng từ dưới tòa nhà số 7 kéo dài đến gần nơi xảy ra vụ án,” Lục Thời Sâm nói, “Người chết bị kéo qua.”
Mạnh Chiêu nhìn hắn, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
“Sau khi gây án để người chết nằm ngang rồi kéo qua, tốn thời gian rất dài, dễ bị phát hiện, còn để lại dấu vết, rất không khôn ngoan.”
“Tiếp tục.”
“Nếu là tôi, sẽ dựng người chết lên hoặc là khiêng lên, nhanh chóng di chuyển thi thể, giảm bớt khả năng bại lộ bản thân.”
“Cho nên bây giờ cậu đang cố gắng giảm bớt hiềm nghi cho mình?”
“Cung cấp một hướng suy nghĩ cho cảnh sát Mạnh thôi, đừng lãng phí tầm mắt ở những chuyện không liên quan.”
Lại nữa, Mạnh Chiêu thầm nghĩ, giọng điệu trịch thượng này.
Trên thực tế, vừa rồi anh đánh nhanh với Lục Thời Sâm một trận không chỉ vì muốn đánh hắn, quan trọng hơn là muốn thăm dò phải chăng Lục Thời Sâm ngoài mạnh trong yếu.
Mà kết quả của thử nghiệm là thể lực của Lục Thời Sâm cực kỳ ấn tượng, lại tương đối quen thuộc điểm trí mạng trên cơ thể người.
Nếu vụ án này do Lục Thời Sâm làm, trên cổ người chết sẽ không để lại vết dây hằn như thế, xung quanh hiện trường vụ án cũng sẽ không để lại những vết máu lôi kéo này.
Nhưng… việc khẩn cấp trước mắt là Mạnh Chiêu phải mang theo còng tay này, cùng Lục Thời Sâm trở về cục cảnh sát thành phố lấy chìa khóa.
“Đi thôi,” Mạnh Chiêu khẽ thở dài một hơi, gặp phải Lục Thời Sâm nhất định không có chuyện tốt xảy ra, “Đến cục thành phố với tôi một chuyến đi.” Thật ra đêm nay anh thay đổi tuyến đường, là muốn đến xem tòa nhà số 7 ban ngày Lục Thời Sâm đã nói, có điều bây giờ bị trói chung với Lục Thời Sâm, rất phiền toái.
Mạnh Chiêu dự định đến cục thành phố lấy chìa khóa trước, lát nữa trở lại một chuyến, không ngờ Lục Thời Sâm lại chủ động nhắc tới chuyện này: “Hay là đến tòa nhà số 7 nhìn xem? Cậu tới không phải vì mục đích này?”
Giỏi đoán thật, Mạnh Chiêu thầm nghĩ, bên trong tòa nhà số 7 có thứ gì đáng để hắn tò mò chăng? Nếu như hắn thật sự là hung thủ, nếu dẫn hắn đến, liệu có thuận theo ý hắn không.
“Đi.” Mạnh Chiêu đưa ra quyết định.
Tiểu khu cũ chỉ có mấy bóng đèn mờ lắp trên bức tường thấp phía trước, Mạnh Chiêu ngẩng đầu nhìn, toàn bộ dãy nhà chỉ có chưa đến mười nhà vẫn sáng đèn. Xem chừng sau khi xảy ra án giết người, mấy hộ gia đình còn sót lại cũng đang tính toán chuyển đi.
Cách tòa nhà số 7 chỉ chục mét, hai người đều không nói chuyện, đường tắt yên tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng lá rung rinh theo gió.
Mấy chục năm trước, Mạnh Chiêu sẽ không ngờ anh và Lục Thời Sâm còn có thể có lúc giao tiếp hài hòa như thế. Xem ra tuổi tác tăng hoàn toàn không phải vô ích, những năm này anh thật sự chững chạc hơn nhiều. Hơn nữa, cái còng tay này hình như cũng không vướng bận lắm, bởi vì bước chân của hai người rất nhất trí.
Đi đến trước tòa nhà số bảy, hai người dừng bước lại.
“Đi lên nhìn xem.” Mạnh Chiêu nói rồi cất bước vào hành lang, đồng thời anh dùng khóe mắt âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Lục Thời Sâm.
Trong hành lang lắp đèn điều khiển bằng âm thanh, bóng đèn tỏa ra ánh sáng yếu ớt màu vàng sẫm, trong sáu tầng có tầng bốn hỏng. Mạnh Chiêu mở chức năng đèn pin trên điện thoại ra, đi lên dựa theo tia sáng chiếu vào bậc thang, tiếng bước chân vô cùng rõ ràng trong hành lang chật hẹp.
Theo lời kể của cha dượng Chu Diễn, rất nhiều năm trước cha mẹ đẻ Chu Diễn từng mang theo Chu Diễn sống trong nhà cũ này. Sau khi cha ruột Chu Diễn qua đời, mẹ của anh ta đã sống ở đây cùng anh ta. Cho đến khi Chu Diễn mười tuổi mẹ anh ta tái hôn, mẹ con hai người mới dọn ra ngoài. Sáu năm sau khi tái hôn, mẹ Chu Diễn qua đời vì bệnh nặng. Tuy sau đó cha kế của Chu Diễn lại tái hôn thêm lần nữa, nhưng bởi vì đã có tình cảm với Chu Diễn nên luôn đối xử với anh ta như con ruột. Mấy năm sau Chu Diễn học đại học ở gần đó, lúc mới tốt nghiệp vì cuộc sống túng thiếu mà còn ở đây một khoảng thời gian.
Đi đến trước cửa 402, Mạnh Chiêu giơ đèn điện thoại chiếu lên xung quanh ổ khóa, anh nửa ngồi xuống cẩn thận quan sát. Sau vài năm không ai ở, trên cửa đã tích một lớp bụi, nhưng chỗ tay vịn lại có vết mới lau, có ai đã tới đây? Là bản thân Chu Diễn, hay là người khác?
Mạnh Chiêu nhìn ổ khóa một lúc, đồng thời cũng chú ý đến Lục Thời Sâm, không phát hiện điều gì bất thường, bèn nói một câu: “Đi thôi.”
Lục Thời Sâm không nói gì, đi xuống tầng với Mạnh Chiêu. Lúc xuống tầng Mạnh Chiêu đang nghĩ, Chu Diễn hẹn Lục Thời Sâm đến địa điểm chỉ định là căn nhà cũ này, mục đích cũng không chỉ trò chuyện, rất có thể trong này có thứ gì đó muốn cho hắn xem, nếu không nói chuyện đơn thuần, cần gì phải hẹn riêng ở đây?
“Chu Diễn tìm cậu có chuyện gì, cậu không đoán được chút nào à?” Đi xuống cầu thang, Mạnh Chiêu tắt đèn pin điện thoại, hỏi Lục Thời Sâm.
“Chắc có gì đó muốn cho tôi xem,” Lục Thời Sâm nói, “Nếu không thì hẹn đến đây làm gì.”
Thôi, giống như anh đoán.
Cũng đúng, một người lạ chưa bao giờ giao lưu bỗng nhiên tìm mình có việc, cho dù ai cũng không đoán được rốt cuộc có chuyện gì.
Cứ vậy bình tĩnh cư xử một lúc, Mạnh Chiêu phát hiện Lục Thời Sâm lại không đáng ghét đến thế.
Không đúng, Mạnh Chiêu nhanh chóng tự uốn nắn lại, phải là, Lục Thời Sâm ngậm miệng không đáng ghét đến thế. Mà Lục Thời Sâm cũng không phải người nói nhiều.
“Sao lại nghĩ đến việc về nước?” Hai người sóng vai đi một đoạn, cả hai đều không nói lời nào có phần kỳ lạ nên Mạnh Chiêu gợi chuyện.
“Muốn về thì về.” Lục Thời Sâm nói.
“Vừa trở về đã gây chuyện, làm sao, lúc về bị bố cậu mắng rồi hả?” Mạnh Chiêu tiếp tục câu chuyện “gặp chuyện tìm bố” vào buổi chiều, lại chế nhạo Lục Thời Sâm một câu.
Lục Thời Sâm không tiếp lời này, ngược lại hỏi: “Buổi chiều gọi tôi tới đây, không chỉ vì giám sát quay được tôi trong khoảng thời gian xảy ra vụ án đúng không?”
“Cậu cảm thấy còn có thể vì cái gì?” Mạnh Chiêu không có ý định tiết lộ chi tiết vụ án với Lục Thời Sâm, thuận miệng qua loa một câu.
“Gọi tôi đến, không phải phối hợp điều tra bình thường, là tiến hành thẩm vấn với tư cách kẻ tình nghi, nếu cảnh sát Mạnh không phải việc công trả thù riêng, ngoại trừ giám sát chắc là còn có chứng cứ khác, để tôi nghĩ xem…” Lục Thời Sâm dừng một lát, “Lông chó?”
Mạnh Chiêu hơi ngẩn ra, thế mà bị hắn đoán trúng. Không đúng, chắc chắn Lục Thời Sâm đã phát hiện ra gì đó mới có thể đưa ra suy đoán này, Mạnh Chiêu bình tĩnh hỏi: “Nói thử xem?”
“Chứng cứ này cần phải mơ hồ, vừa có thể khiến tôi có hiềm nghi gây án lại không đến mức lập tức định tội cho tôi. Hơn nữa, buổi sáng khi cậu đến nhà tôi, chắc là vẫn chưa chắc chắn chứng cứ này có liên quan đến tôi không, nhưng buổi chiều ngược lại gọi tôi đến, nói rõ trong lúc đó hẳn là đã kiểm tra chứng cứ này thật sự có liên quan tới tôi.”
Thế này đã nghĩ đến sợi lông chó? Cho dù Lục Thời Sâm thiên tài cỡ nào, năng lực suy luận logic mạnh đến đâu, Mạnh Chiêu cũng không thể tin, chỉ dựa vào tin tức không chỉ hướng đã có thể biết là lông chó. Trừ khi, khoảnh khắc sợi lông chó rơi trên người Chu Diễn, Lục Thời Sâm đã chú ý đến. Bởi vì lời nói vừa rồi, Mạnh Chiêu lại sinh nghi, thậm chí cảm thấy Lục Thời Sâm đang làm ra vẻ thông minh.
“Chỉ những điều này?” Mạnh Chiêu hỏi tiếp, hy vọng có thể tìm ra nhiều lỗ hổng hơn thông qua lời nói của Lục Thời Sâm.
“Dĩ nhiên không phải, nếu dựa vào những điều này đã có thể suy đoán ra lông chó, sẽ không có ai tin.” Lục Thời Sâm nhìn thoáng qua Mạnh Chiêu, “Thích chó không?”
“Cũng bình thường.” Tại sao Lục Thời Sâm hỏi vậy, Mạnh Chiêu đã có đầu mối.
“Nhưng chắc cậu sẽ không nhìn thấy chó là muốn sờ, càng không đến mức khi sờ còn cố ý kéo theo ít lông chó, hay là, cậu có sở thích thu thập lông chó?”
Xem ra buổi chiều thu thập lông chó vẫn bị phát hiện, Mạnh Chiêu cảm thấy hơi xấu hổ, khẩu thị tâm phi lấy lòng một câu: “…Cậu có thể tới đội điều tra tội phạm của chúng tôi.”
“Không đến.” Lục Thời Sâm không mảy may do dự, dừng một lát lại bổ sung một câu, “Tiền lương quá thấp.”
Mạnh Chiêu: “…”
Khu phá dỡ xảy ra vụ án cách cục thành phố không xa, đi thẳng hai trăm mét, lại qua giao lộ đèn xanh đèn đỏ là đến.
Đoạn đường vừa nãy ánh đèn tối tăm, còng tay trên cổ tay hai người vẫn chưa có cảm giác tồn tại gì, nhưng đến đầu đường đèn xanh đèn đỏ, có mấy cô gái liên tục quay đầu nhìn bọn họ, còn không ngừng cười xì xào bàn tán với nhau. Lúc này Mạnh Chiêu mới cảm thấy có gì đó là lạ.
Lại nhìn Lục Thời Sâm, đối phương rõ ràng là người đã trải qua cảnh tượng hoành tráng, giờ đây một tay mang theo còng tay, một tay khác nhét vào túi áo khoác, vẻ mặt cực kỳ tự nhiên, dễ nhận thấy không hề bị còng tay quấy rầy hứng thú làm màu.
Nhưng rốt cuộc lạ ở đâu, Mạnh Chiêu không nghĩ kỹ càng, trong đầu anh vẫn chứa vụ án của Chu Diễn.
Đèn đỏ đổi sang đèn xanh, bước lên vạch qua đường, bỏ lại ánh mắt của mấy cô gái kia ở đằng sau, Mạnh Chiêu mới cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng anh không biết là, sau lưng anh không nhìn thấy, mấy cô gái đã giơ camera lên về phía bóng lưng của hai người.
Cảnh tượng này, giống như đôi gay đeo vòng tay tình thú kiểu còng tay, hơn nửa đêm đi ra ngoài khoe tình cảm.
Mười một giờ đêm, tòa nhà cục thành phố mới tinh đứng vững trong thành phố.
Mạnh Chiêu ngẩng đầu nhìn một cái, văn phòng điều tra tội phạm ở tầng hai vẫn sáng đèn, không biết ai đang tăng ca.
Hai người lên bậc thang, vừa rẽ vào hành lang, có một người đi ra từ văn phòng điều tra tội phạm, lúc này Mạnh Chiêu mới thấy rõ, thì ra người tăng ca là Trình Vận.
“Sao giờ mới về?” Mạnh Chiêu đi tới, “Đừng khóa cửa.”
“Ơ? Anh Chiêu?” Trình Vận hơi ngạc nhiên muộn thế này Mạnh Chiêu vẫn ở cục thành phố, “Không phải anh về nhà rồi ư? Đây là…?” Trình Vận nhìn thấy cổ tay hai người bị khóa lại với nhau, lại ngước mắt nhìn Mạnh Chiêu, rồi nhìn Lục Thời Sâm. Nếu bắt giữ kẻ tình nghi, không khí này chắc chắn hơi bị hòa thuận quá.
“… Không sao, ngoài ý muốn.” Mạnh Chiểu đẩy cửa đi vào văn phòng, “Mau về nhà đi.”
Trình Vận ngăn anh lại, “Khoan đã anh Chiêu, em vừa phát hiện một người bị nghi ngờ có mâu thuẫn Chu Diễn.”
“Hửm?” Bước chân Mạnh Chiêu dừng lại.
“Anh xem cái này, ” Trình Vận mở ảnh chụp màn hình trong điện thoại ra, “Em phát hiện trong Weibo của Chu Diễn.”
Weibo này Chu Diễn đăng hai tháng trước: Liên quan đến chuyện đạo nhạc tôi đã trưng cầu ý kiến của luật sư, chúng ta gặp ở tòa án. @Lương Xuyên”
“Em đi kiểm tra chuyện này, Lương Xuyên này hình như ăn cắp mấy bài hát của Chu Diễn vào một năm trước. Hai tháng trước bị Chu Diễn phát hiện, nhưng fans của Lương Xuyên rất nhiều, gần năm triệu, từ sau khi Chu Diễn công khai trên Weibo nói Lương Xuyên ăn cắp nhạc của mình, fan của hắn vẫn mắng Chu Diễn dưới Weibo của anh ta. Trong cơn tức giận Chu Diễn đã đăng Weibo nói muốn đến tòa kiện Lương Xuyên. Cụ thể có kiện hay không, phải đợi ngày mai điều tra rõ ràng…”
Mạnh Chiêu nghe xong, trả di động lại cho Trình Vận: “Làm tốt lắm.”
“Em được khen à?!” Trình Vận lập tức cười lộ mười tám cái răng.
“Mau về nhà đi,” Mạnh Chiêu thúc giục, “Hôm nay lái xe không?”
“Có lái, vậy em đi nhé anh Chiêu.” Trình Vận thôi cười, ánh mắt lướt qua còng tay giữa hai người, lại cười một tiếng với Mạnh Chiêu.
Nụ cười cuối cùng này rõ ràng không đơn giản cho lắm, bởi vì nó khiến Mạnh Chiêu nghĩ đến mấy cô gái cười xì xào bàn tán ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ vừa nãy.
Mạnh Chiêu cảm thấy không đúng: “…” Khoan đã, có phải đã hiểu lầm gì không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.