Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi
Chương 148: C148: Thầy Giáo Bạch Nguyệt Quang Ooc Rồi (19)
Miêu Bát Tiên Sinh
10/07/2024
Editor: Diệp Hạ
Liên minh AO, tinh hạm chậm rãi trượt vào tinh cảng.
1
Ba người đã đổi sang tinh hạm khác khi tiến vào biên cảnh Liên minh AO.
Bùi Nhất Hàng mở thiết bị đầu cuối cá nhân ra, liên hệ với quân đoàn dưới trướng, dùng tinh hạm quân đội đưa họ đến Khu 1 Liên minh AO.
Ở trên tinh hạm, Trình Mộc Quân lại lần nữa ý thức được gen xâm lấn có ảnh hưởng lớn đến thế nào đối với toàn bộ cơ cấu xã hội.
Không có bất kỳ kẻ nào nghi ngờ Bùi Nhất Hàng trong khi y mất tích lâu như vậy, lúc trở về còn mang theo thủ lĩnh Quân Phản Kháng.
Mà thứ Bùi Nhất Hàng cần báo cáo chỉ là báo cáo phân tích pheromone của Trình Trúc và Cừu Tông.
Tất nhiên họ không tra được vấn đề gì từ pheromone của hai người, người nọ tất nhiên cũng không làm khó dễ.
Bùi Nhất Hàng xem như dòng chính của Nghê Chân, Trình Trúc được Bùi Nhất Hàng hướng dẫn phân hoá và Cừu Tông được Trình Trúc hướng dẫn phân hoá đều có liên hệ rất gần với pheromone của Nghê Chân.
Vậy nên sẽ không có bất kỳ khả năng phản bội nào.
Khu 0 đưa giấy tờ có chữ ký của Nghê Chân đến, cho phép Bùi Nhất Hàng về Khu 1.
Một tháng sau, ba người đến tinh hệ thủ phủ của Khu 1.
Vừa xuống tinh hạm đã có quản gia đợi sẵn dưới cầu.
Quản gia mặc lễ phục kiểu dáng cổ điển, nhìn thấy Bùi Nhất Hàng thì cung kính gập người một góc 90 độ.
“Thân vương điện hạ.”
Trình Mộc Quân nhìn Bùi Nhất Hàng, Bùi Nhất Hàng dịu dàng giải thích: “Rất lạ à? Là thế này, Khu 0 và Khu 1 cùng tầng cấp, cũng tương tự như đế quốc cũ, chỉ là không có hoàng đế, tất cả sự vụ đều có Viện Trưởng Lão xử lý.”
Trình Mộc Quân gật đầu, phát hiện tổ chức xã hội Khu 0 và Khu 1 của Liên minh AO hoàn toàn khác với những gì thế giới bên ngoài biết.
Đúng là Liên minh AO không có hoàng đế, nhưng người cầm quyền Viện Trưởng Lão đều là chồng của Nghê Chân, thế nhưng họ cũng chỉ là lá sung mà thôi.
Không bằng Nghê Chân xưng đế đăng cơ luôn cho rồi, đỡ làm Trình Mộc Quân phiền phức.
Trừ những cái đó còn có rất nhiều phương diện nằm ngoài dự kiến của Trình Mộc Quân.
Giống như hiện tại.
Bọn họ đang ngồi trên xe.
Rất cổ điển, là loại ô tô chạy trên đường đã biến mất từ rất lâu trước kia.
Sau khi nhân loại tiến vào thời đại tinh tế, ô tô đã bị phi hành khí loại nhỏ thay thế, chỉ có thể nhìn thấy chút tung tích ở viện bảo tàng hoặc là trong nhà của vài người thích sưu tập.
Mà giờ khắc này, toàn bộ người ở khu thủ phủ đều dùng ô tô, xe không nhiều lắm, hai bên đường đều rợp bóng cây xanh.
Có lẽ là thấy Trình Mộc Quân kinh ngạc, Bùi Nhất Hàng thuận tiện đảm nhiệm vị trí hướng dẫn viên du lịch.
Thật ra y không phải người nói nhiều, bình thường cũng không chú ý đến mấy chuyện này cho lắm, thế nên khi nói chuyện không tránh khỏi khô khan tẻ nhạt, dù vậy cũng có thể giúp Trình Mộc Quân hiểu đại khái tình huống ở Khu 0 và Khu 1.
“Khu 1 không nhiều người ở lắm, trong thành phố chỉ cần ô tô cũng đủ bảo đảm nhu cầu giao thông.”
Trình Mộc Quân: “Tôi không hiểu lắm, có phương tiện hiệu suất cao như phi hành khí rồi thì sao còn phải dùng ô tô tốc độ chậm như vậy?”
Bùi Nhất Hàng kiên nhẫn giải thích: “Nghê Chân cảm thấy phi hành khí bay nhìn không đẹp, không có tính văn hóa, tràn ngập cảm giác lạnh lẽo của Nước Cộng hoà. Người Khu 1 đều là người giàu có, cũng không cần đuổi theo thời gian làm gì.”
Trình Mộc Quân cụp mắt, giấu nụ cười lạnh ở đáy mắt.
Nói thật dễ nghe.
Cũng chỉ nhờ hút máu những khu khác mà thôi, không phải phiền não vì vật chất trong cuộc sống, có thể cao ngạo bình luận gì mà phi hành khí không có linh hồn.
Trình Mộc Quân tất nhiên không để lộ cảm xúc, tò mò hỏi: “Vậy sao không thấy nhà cửa gì ở hai bên đường vậy, chúng ta ở đâu?”
“Nhà ở Khu 1 đều không vượt qua ba tầng, khu thương mại cũng giống như công viên, tất nhiên là ở trên đường không nhìn thấy.” Bùi Nhất Hàng cười: “Không cần lo không có chỗ ở, tuy rằng tôi tự nguyện dọn khỏi Khu 0, thế nhưng tôi vẫn có một vài trang viên ở Khu 1.”
“Tôi đưa em đến nơi tôi thường ở nhất, nếu không thích thì chúng ta đổi.”
Trình Mộc Quân không hề quan tâm đ ến vấn đề chỗ ở, hắn đổi đề tài, do dự hỏi: “Anh có thể nói cho tôi biết, tại sao anh lại dọn ra khỏi Khu 0 được không?”
Bùi Nhất Hàng hơi nhíu mày, lúc này trong trí nhớ của y, người trước mắt là thế thân Trình Trúc, chỉ tồn tại thay cho Trình Mộc Quân mà thôi.
Y kiên nhẫn, y dịu dàng đều là bởi vì áy náy trong quá khứ.
Chỉ là, khi người trước mắt thể hiện dáng vẻ không giống Trình Mộc Quân, trong lòng Bùi Nhất Hàng sẽ cảm thấy hơi bực bội.
Trình Mộc Quân không nên có biểu cảm mềm yếu này, Trình Mộc Quân cũng sẽ không thắc mắc nhiều như vậy.
Giáo dưỡng tốt đẹp làm Bùi Nhất Hàng không để lộ cảm xúc ra ngoài, y chỉ im lặng không nói chuyện.
Trình Mộc Quân vừa thấy dáng vẻ của tên ngốc này là có thể đoán ra suy nghĩ trong lòng y, là tại thế thân không giống người nọ chứ gì.
Hắn cố ý.
Nếu không cố ý thì sao có thể sắm vai thế thân một cách hoàn hảo chứ. Suy cho cùng, diễn viên có hoàn hảo đến đâu thì cũng sẽ xem nhẹ một vài chỗ.
Trình Mộc Quân thu nụ cười, biểu cảm trở nên lạnh lùng: “Tại sao anh lại dọn ra khỏi Khu 0?”
Giọng điệu cứng nhắc không phập phồng, giống như đang hỏi một chuyện râu ria, nghe rất bất lịch sự.
Bùi Nhất Hàng lại không hề tức giận, thái độ ôn hòa trở lại: “Là vì có một vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vì tị hiềm, tôi đã dọn ra ngoài.”
2
Trình Mộc Quân gật đầu, không hỏi lại, chuyên tâm nhìn phía trước.
Ngoài ý muốn, có lẽ là đánh dấu tạm thời, hoặc là... đánh dấu hoàn toàn, vì vậy mới có gen trong tuyến thể của Bùi Nhất Hàng và sự tín nhiệm hoàn toàn với Nghê Chân.
Thật ra đối với Nghê Chân mà nói, dù Bùi Nhất Hàng có từ chối trở thành chồng của cậu ta thì y vẫn tương đương với chồng của cậu ta mà thôi.
3
Trình Mộc Quân nhịn không được thì thầm trong đầu: “Chậc chậc chậc, giả thiết của quyển tiểu thuyết này đúng là rất phóng khoáng.”
Hệ thống đã nói đến mệt rồi, dù vậy nó vẫn nhấn mạnh lại lần nữa: “Yếu tố trích xuất mà thôi, thịnh hành, thịnh hành.”
Cừu Tông ngồi trên ghế phụ, toàn bộ hành trình đều không mở miệng.
Trình Mộc Quân biết Cừu Tông đang đè nén sát ý. Quai hàm y siết chặt, phần vai cũng trong trạng thái căng cứng.
Trình Mộc Quân nhìn lướt qua Bùi Nhất Hàng, thấy đối phương đang xem thiết bị đầu cuối cá nhân liền giơ tay đặt lên lưng ghế phía trước, ngón tay nhẹ nhàng cọ qua gáy Cừu Tông.
Động tác rất nhỏ, không ai phát hiện.
Vai Cừu Tông chậm rãi thả lỏng.
1
***
Trang viên của Bùi Nhất Hàng đúng là rất xa hoa và lãng phí.
Trình Mộc Quân không thấy có chỗ nào không tốt, vì vậy bọn họ chọn ở chỗ này.
Bùi Nhất Hàng tất nhiên rất bận rộn, gần như thường trú ở Khu 0.
Khu 0 cách thủ phủ Khu 1 rất gần, đi bằng đường dành cho tinh hạm chỉ cần hai ba tiếng đồng hồ thôi.
Nhưng mà công việc bận rộn, Bùi Nhất Hàng cũng thường xuyên đi mấy ngày không về.
Trình Mộc Quân và Cừu Tông ở trong trang viên của Bùi Nhất Hàng nửa tháng không rời rời đi nửa bước.
Trang viên cũng đủ lớn, có rừng có núi, thậm chí còn có thể đi săn.
Nhìn trạng thái sinh hoạt của Bùi Nhất Hàng là có thể biết, Alpha Omega ở Khu 0 và Khu 1 có cuộc sống xa hoa lãng phí thế nào.
So với đế quốc trước kia chỉ có hơn chứ không kém.
Việc Nghê Chân luôn phấn đấu vì bình đẳng AO trong kịch bản, có vẻ đã thực hiện được ở Khu 0 và Khu 1.
Trình Mộc Quân có thể sử dụng thiết bị đầu cuối cá nhân mà Bùi Nhất Hàng cho hắn để lên Tinh Võng của Liên minh AO, ít nhất là ở trên Tinh Võng có ca hát nhảy múa.
Omega không cần đến trường học riêng, có thể học cùng Alpha, cũng có thể chọn bất kỳ nghề nghiệp nào mà mình thích.
Hôn nhân của họ cũng không bị cưỡng chế dựa theo độ xứng đôi, tình yêu tự do được nâng cao.
Alpha chỉ được phép có một Omega, Omega lại khác, chỉ cần họ có thể thuyết phục bạn đời trong nhà là có thể có được nhiều Alpha.
Đại đa số Omega ở Khu 0 và Khu 1 đều lựa chọn nghề nghiệp là minh tinh hoặc người nổi tiếng trên Internet, tùy tiện đăng video uống trà chiều, làm vài món đồ thủ công là có thể nhận được vô số lời khen ngợi.
Sau đó là nhận quảng cáo, kiếm tiền.
Lúc này Trình Mộc Quân đang lên mạng xem phát sóng trực tiếp.
Chủ phòng là người nổi tiếng ở Khu 1, người đẹp lại tốt bụng, chú ý đến quyền lợi của Omega. Cậu ta làm đồ thủ công, rồi ngàn dặm xa xôi đến Khu 5 để tặng người.
Hoàn cảnh ở Khu 5 và Khu 1 khác nhau như trời với đất.
Đa số tinh cầu ở Khu 5 đều là tinh cầu nông nghiệp và khai thác mỏ, không có nhiều tinh cầu thích hợp để nhân loại cư trú. Lượng lớn cư dân tụ tập dẫn đến những tinh cầu có thể sống được đều trở nên chật chội vô cùng.
Tinh cầu này chính là như thế, những lớp nhà cao tầng che kín bầu trời. Khắp nơi đều là màu sắc u ám, không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của thực vật tồn tại.
Trên không trung, phi hành khí rậm rạp xen kẽ như một đàn ong.
Mặt đất dơ bẩn hỗn loạn.
Omega kiều quý trang điểm cẩn thận vừa bước xuống khỏi phi hành khí đã bị bẩn giày da màu trắng.
Cậu ta nhíu mày, vẫn ôm chiếc rổ thủ công trước ngực, không lùi bước.
Bình luận đều đang đau lòng cậu: “Sao một Omega xinh đẹp kiều quý lại đi đến một nơi dơ bẩn như vậy chứ?”
“Huhuhu, cậu ấy thật quá kiên cường quá thiện lương.”
“Đôi giày đó hình như là bản giới hạn năm nay đúng không, tôi xếp hàng ba ngày cũng không săn được đó, vậy mà bị bẩn rồi, quản lý Khu 5 đúng là kém cỏi, bảo sao nghèo như vậy.”
Omega nhìn quanh khắp nơi, phía sau là những vệ sĩ áo đen cường tráng đi theo. Cậu ngó nghiêng xung quanh, sau đó nhìn thấy một bóng dáng nhỏ gầy đang cặm cụi bên cạnh thùng rác.
Cậu ta đau lòng đi qua: “Bạn nhỏ à, ba mẹ em đâu?”
Đứa trẻ nhặt rác không để ý đến cậu ta.
Bình luận lại bắt đầu đau lòng cho Omega nhỏ, tỏ vẻ không hổ là người Khu 5, không có tố chất.
Omega không tức giận, vẫn rất kiên cường, cậu ta mím môi hỏi: “Bạn nhỏ, sao em không đi học thế, rác có rất nhiều vi khuẩn, bị bệnh thì phải làm sao?”
“Cút ngay.” Sau đó, cậu ta nhận được hai chữ.
Omega nhỏ lại phát hiện ra gì đó, cậu ta hít mũi, hô: “A, em là Omega! Tại sao lại như vậy, có phải là Alpha nhà em không cho em đi học không? Pháp luật quy định em có thể đi học, em nhất định phải phản kháng, không thể khuất phục có biết không?”
Thì ra người này nhìn nhỏ gầy như vậy không phải vì là trẻ con, mà là vì cậu là một Omega.
Omega nhỏ càng lúc càng kích động, nhìn thấy người trước mặt vẫn thờ ơ, cậu ta lấy đồ trong lồ ng ngực ra, đưa qua: “Đây là quà anh tặng cho em, Omega chúng ta nhất định phải độc lập, phải dũng cảm phản kháng nha.”
Người nọ cúi đầu nhìn hộp quà tinh xảo, trong mắt cuối cùng cũng có ánh sáng. Cậu vội vàng mở ra, chờ mong được nhìn thấy vài món đồ đáng giá.
Nhưng mà, bên trong chiếc hộp tinh xảo lại là một ngọn nến.
Cậu ngây người, mờ mịt ngẩng đầu.
Omega nhỏ nở nụ cười, nói: “Là nến thơm anh tự làm đó, bên trong còn có hoa sen ở Hải Thần Tinh, mùi rất thơm, đốt xong cả nhà đều là hương thơm.”
“Cái này, có ích lợi gì? Có thể ăn sao?”
Omega nhỏ nhìn cậu với ánh mắt thương hại, thở dài nói: “Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu thì chúng ta cũng phải tinh tế một chút, đối xử tốt với bản thân một chút nha...”
3
“Thần kinh.”
Trình Mộc Quân không xem nổi nữa, mắng một câu rồi tắt phòng phát sóng đi.
Dường như trên Tinh Võng của Liên minh AO đều chỉ có mấy người thần kinh như vậy, Trình Mộc Quân xem mấy ngày, đi đến một kết luận duy nhất.
Có vẻ IQ của người ở Liên minh AO bị thoái hoá rồi, hoàn toàn dựa vào pheromone để duy trì cơ cấu xã hội.
Đây là thế giới lý tưởng mà Nghê Chân theo đuổi? Trình Mộc Quân không hiểu.
Hắn cũng không muốn hiểu.
Nhưng vào lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân của hắn đổ chuông.
Chuyển tiếp, giọng Bùi Nhất Hàng vang lên.
“Trình Trúc, lát nữa Nghê Chân sẽ đến nhà chúng ta làm khách.”
Trình Mộc Quân nhướng mày, giọng điệu lại mềm như bông: “Hả? Tôi, tôi chưa từng được gặp nhân vật lớn như vậy, có cần chuẩn bị cái gì không?”
Bùi Nhất Hàng im lặng một lát rồi nói: “Không cần, em kêu người hầu trong nhà chuẩn bị là được, không cần sợ, người đó rất tốt, em sẽ thích em ấy.”
Nói xong, điện thoại cắt đứt.
Nghê Chân sao?
Đúng là cố nhân lâu rồi không gặp, nhưng Trình Mộc Quân không nghĩ rằng Nghê Chân đến để gặp mình.
Dù sao hắn cũng chỉ là một thế thân không quan trọng mà thôi.
Mục đích của Nghê Chân hẳn là Cừu Tông.
Trình Mộc Quân thở dài.
Hệ thống hỏi: “Thế nào? Cậu lo Nghê Chân đến đưa Cừu Tông đi?”
Trình Mộc Quân: “Tôi lo là Cừu Tông không diễn nổi, bạo nộ giết cậu ta chết.”
Hệ thống: “Cậu tin tưởng y ghê nhỉ, tôi nhớ độ xứng đôi pheromone của Cừu Tông và Nghê Chân là 100% mà, giờ Cừu Tông lại phân hoá thành Alpha, cậu không sợ thứ gọi là định mệnh hấp dẫn sao?”
Trình Mộc Quân cười: “Cũng không phải chưa từng xảy ra, nếu Cừu Tông dễ dàng bị hấp dẫn như vậy thì cũng sẽ không trở thành người đặc biệt.”
Hệ thống: “Đừng có rải cơm chó.”
2
Liên minh AO, tinh hạm chậm rãi trượt vào tinh cảng.
1
Ba người đã đổi sang tinh hạm khác khi tiến vào biên cảnh Liên minh AO.
Bùi Nhất Hàng mở thiết bị đầu cuối cá nhân ra, liên hệ với quân đoàn dưới trướng, dùng tinh hạm quân đội đưa họ đến Khu 1 Liên minh AO.
Ở trên tinh hạm, Trình Mộc Quân lại lần nữa ý thức được gen xâm lấn có ảnh hưởng lớn đến thế nào đối với toàn bộ cơ cấu xã hội.
Không có bất kỳ kẻ nào nghi ngờ Bùi Nhất Hàng trong khi y mất tích lâu như vậy, lúc trở về còn mang theo thủ lĩnh Quân Phản Kháng.
Mà thứ Bùi Nhất Hàng cần báo cáo chỉ là báo cáo phân tích pheromone của Trình Trúc và Cừu Tông.
Tất nhiên họ không tra được vấn đề gì từ pheromone của hai người, người nọ tất nhiên cũng không làm khó dễ.
Bùi Nhất Hàng xem như dòng chính của Nghê Chân, Trình Trúc được Bùi Nhất Hàng hướng dẫn phân hoá và Cừu Tông được Trình Trúc hướng dẫn phân hoá đều có liên hệ rất gần với pheromone của Nghê Chân.
Vậy nên sẽ không có bất kỳ khả năng phản bội nào.
Khu 0 đưa giấy tờ có chữ ký của Nghê Chân đến, cho phép Bùi Nhất Hàng về Khu 1.
Một tháng sau, ba người đến tinh hệ thủ phủ của Khu 1.
Vừa xuống tinh hạm đã có quản gia đợi sẵn dưới cầu.
Quản gia mặc lễ phục kiểu dáng cổ điển, nhìn thấy Bùi Nhất Hàng thì cung kính gập người một góc 90 độ.
“Thân vương điện hạ.”
Trình Mộc Quân nhìn Bùi Nhất Hàng, Bùi Nhất Hàng dịu dàng giải thích: “Rất lạ à? Là thế này, Khu 0 và Khu 1 cùng tầng cấp, cũng tương tự như đế quốc cũ, chỉ là không có hoàng đế, tất cả sự vụ đều có Viện Trưởng Lão xử lý.”
Trình Mộc Quân gật đầu, phát hiện tổ chức xã hội Khu 0 và Khu 1 của Liên minh AO hoàn toàn khác với những gì thế giới bên ngoài biết.
Đúng là Liên minh AO không có hoàng đế, nhưng người cầm quyền Viện Trưởng Lão đều là chồng của Nghê Chân, thế nhưng họ cũng chỉ là lá sung mà thôi.
Không bằng Nghê Chân xưng đế đăng cơ luôn cho rồi, đỡ làm Trình Mộc Quân phiền phức.
Trừ những cái đó còn có rất nhiều phương diện nằm ngoài dự kiến của Trình Mộc Quân.
Giống như hiện tại.
Bọn họ đang ngồi trên xe.
Rất cổ điển, là loại ô tô chạy trên đường đã biến mất từ rất lâu trước kia.
Sau khi nhân loại tiến vào thời đại tinh tế, ô tô đã bị phi hành khí loại nhỏ thay thế, chỉ có thể nhìn thấy chút tung tích ở viện bảo tàng hoặc là trong nhà của vài người thích sưu tập.
Mà giờ khắc này, toàn bộ người ở khu thủ phủ đều dùng ô tô, xe không nhiều lắm, hai bên đường đều rợp bóng cây xanh.
Có lẽ là thấy Trình Mộc Quân kinh ngạc, Bùi Nhất Hàng thuận tiện đảm nhiệm vị trí hướng dẫn viên du lịch.
Thật ra y không phải người nói nhiều, bình thường cũng không chú ý đến mấy chuyện này cho lắm, thế nên khi nói chuyện không tránh khỏi khô khan tẻ nhạt, dù vậy cũng có thể giúp Trình Mộc Quân hiểu đại khái tình huống ở Khu 0 và Khu 1.
“Khu 1 không nhiều người ở lắm, trong thành phố chỉ cần ô tô cũng đủ bảo đảm nhu cầu giao thông.”
Trình Mộc Quân: “Tôi không hiểu lắm, có phương tiện hiệu suất cao như phi hành khí rồi thì sao còn phải dùng ô tô tốc độ chậm như vậy?”
Bùi Nhất Hàng kiên nhẫn giải thích: “Nghê Chân cảm thấy phi hành khí bay nhìn không đẹp, không có tính văn hóa, tràn ngập cảm giác lạnh lẽo của Nước Cộng hoà. Người Khu 1 đều là người giàu có, cũng không cần đuổi theo thời gian làm gì.”
Trình Mộc Quân cụp mắt, giấu nụ cười lạnh ở đáy mắt.
Nói thật dễ nghe.
Cũng chỉ nhờ hút máu những khu khác mà thôi, không phải phiền não vì vật chất trong cuộc sống, có thể cao ngạo bình luận gì mà phi hành khí không có linh hồn.
Trình Mộc Quân tất nhiên không để lộ cảm xúc, tò mò hỏi: “Vậy sao không thấy nhà cửa gì ở hai bên đường vậy, chúng ta ở đâu?”
“Nhà ở Khu 1 đều không vượt qua ba tầng, khu thương mại cũng giống như công viên, tất nhiên là ở trên đường không nhìn thấy.” Bùi Nhất Hàng cười: “Không cần lo không có chỗ ở, tuy rằng tôi tự nguyện dọn khỏi Khu 0, thế nhưng tôi vẫn có một vài trang viên ở Khu 1.”
“Tôi đưa em đến nơi tôi thường ở nhất, nếu không thích thì chúng ta đổi.”
Trình Mộc Quân không hề quan tâm đ ến vấn đề chỗ ở, hắn đổi đề tài, do dự hỏi: “Anh có thể nói cho tôi biết, tại sao anh lại dọn ra khỏi Khu 0 được không?”
Bùi Nhất Hàng hơi nhíu mày, lúc này trong trí nhớ của y, người trước mắt là thế thân Trình Trúc, chỉ tồn tại thay cho Trình Mộc Quân mà thôi.
Y kiên nhẫn, y dịu dàng đều là bởi vì áy náy trong quá khứ.
Chỉ là, khi người trước mắt thể hiện dáng vẻ không giống Trình Mộc Quân, trong lòng Bùi Nhất Hàng sẽ cảm thấy hơi bực bội.
Trình Mộc Quân không nên có biểu cảm mềm yếu này, Trình Mộc Quân cũng sẽ không thắc mắc nhiều như vậy.
Giáo dưỡng tốt đẹp làm Bùi Nhất Hàng không để lộ cảm xúc ra ngoài, y chỉ im lặng không nói chuyện.
Trình Mộc Quân vừa thấy dáng vẻ của tên ngốc này là có thể đoán ra suy nghĩ trong lòng y, là tại thế thân không giống người nọ chứ gì.
Hắn cố ý.
Nếu không cố ý thì sao có thể sắm vai thế thân một cách hoàn hảo chứ. Suy cho cùng, diễn viên có hoàn hảo đến đâu thì cũng sẽ xem nhẹ một vài chỗ.
Trình Mộc Quân thu nụ cười, biểu cảm trở nên lạnh lùng: “Tại sao anh lại dọn ra khỏi Khu 0?”
Giọng điệu cứng nhắc không phập phồng, giống như đang hỏi một chuyện râu ria, nghe rất bất lịch sự.
Bùi Nhất Hàng lại không hề tức giận, thái độ ôn hòa trở lại: “Là vì có một vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vì tị hiềm, tôi đã dọn ra ngoài.”
2
Trình Mộc Quân gật đầu, không hỏi lại, chuyên tâm nhìn phía trước.
Ngoài ý muốn, có lẽ là đánh dấu tạm thời, hoặc là... đánh dấu hoàn toàn, vì vậy mới có gen trong tuyến thể của Bùi Nhất Hàng và sự tín nhiệm hoàn toàn với Nghê Chân.
Thật ra đối với Nghê Chân mà nói, dù Bùi Nhất Hàng có từ chối trở thành chồng của cậu ta thì y vẫn tương đương với chồng của cậu ta mà thôi.
3
Trình Mộc Quân nhịn không được thì thầm trong đầu: “Chậc chậc chậc, giả thiết của quyển tiểu thuyết này đúng là rất phóng khoáng.”
Hệ thống đã nói đến mệt rồi, dù vậy nó vẫn nhấn mạnh lại lần nữa: “Yếu tố trích xuất mà thôi, thịnh hành, thịnh hành.”
Cừu Tông ngồi trên ghế phụ, toàn bộ hành trình đều không mở miệng.
Trình Mộc Quân biết Cừu Tông đang đè nén sát ý. Quai hàm y siết chặt, phần vai cũng trong trạng thái căng cứng.
Trình Mộc Quân nhìn lướt qua Bùi Nhất Hàng, thấy đối phương đang xem thiết bị đầu cuối cá nhân liền giơ tay đặt lên lưng ghế phía trước, ngón tay nhẹ nhàng cọ qua gáy Cừu Tông.
Động tác rất nhỏ, không ai phát hiện.
Vai Cừu Tông chậm rãi thả lỏng.
1
***
Trang viên của Bùi Nhất Hàng đúng là rất xa hoa và lãng phí.
Trình Mộc Quân không thấy có chỗ nào không tốt, vì vậy bọn họ chọn ở chỗ này.
Bùi Nhất Hàng tất nhiên rất bận rộn, gần như thường trú ở Khu 0.
Khu 0 cách thủ phủ Khu 1 rất gần, đi bằng đường dành cho tinh hạm chỉ cần hai ba tiếng đồng hồ thôi.
Nhưng mà công việc bận rộn, Bùi Nhất Hàng cũng thường xuyên đi mấy ngày không về.
Trình Mộc Quân và Cừu Tông ở trong trang viên của Bùi Nhất Hàng nửa tháng không rời rời đi nửa bước.
Trang viên cũng đủ lớn, có rừng có núi, thậm chí còn có thể đi săn.
Nhìn trạng thái sinh hoạt của Bùi Nhất Hàng là có thể biết, Alpha Omega ở Khu 0 và Khu 1 có cuộc sống xa hoa lãng phí thế nào.
So với đế quốc trước kia chỉ có hơn chứ không kém.
Việc Nghê Chân luôn phấn đấu vì bình đẳng AO trong kịch bản, có vẻ đã thực hiện được ở Khu 0 và Khu 1.
Trình Mộc Quân có thể sử dụng thiết bị đầu cuối cá nhân mà Bùi Nhất Hàng cho hắn để lên Tinh Võng của Liên minh AO, ít nhất là ở trên Tinh Võng có ca hát nhảy múa.
Omega không cần đến trường học riêng, có thể học cùng Alpha, cũng có thể chọn bất kỳ nghề nghiệp nào mà mình thích.
Hôn nhân của họ cũng không bị cưỡng chế dựa theo độ xứng đôi, tình yêu tự do được nâng cao.
Alpha chỉ được phép có một Omega, Omega lại khác, chỉ cần họ có thể thuyết phục bạn đời trong nhà là có thể có được nhiều Alpha.
Đại đa số Omega ở Khu 0 và Khu 1 đều lựa chọn nghề nghiệp là minh tinh hoặc người nổi tiếng trên Internet, tùy tiện đăng video uống trà chiều, làm vài món đồ thủ công là có thể nhận được vô số lời khen ngợi.
Sau đó là nhận quảng cáo, kiếm tiền.
Lúc này Trình Mộc Quân đang lên mạng xem phát sóng trực tiếp.
Chủ phòng là người nổi tiếng ở Khu 1, người đẹp lại tốt bụng, chú ý đến quyền lợi của Omega. Cậu ta làm đồ thủ công, rồi ngàn dặm xa xôi đến Khu 5 để tặng người.
Hoàn cảnh ở Khu 5 và Khu 1 khác nhau như trời với đất.
Đa số tinh cầu ở Khu 5 đều là tinh cầu nông nghiệp và khai thác mỏ, không có nhiều tinh cầu thích hợp để nhân loại cư trú. Lượng lớn cư dân tụ tập dẫn đến những tinh cầu có thể sống được đều trở nên chật chội vô cùng.
Tinh cầu này chính là như thế, những lớp nhà cao tầng che kín bầu trời. Khắp nơi đều là màu sắc u ám, không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của thực vật tồn tại.
Trên không trung, phi hành khí rậm rạp xen kẽ như một đàn ong.
Mặt đất dơ bẩn hỗn loạn.
Omega kiều quý trang điểm cẩn thận vừa bước xuống khỏi phi hành khí đã bị bẩn giày da màu trắng.
Cậu ta nhíu mày, vẫn ôm chiếc rổ thủ công trước ngực, không lùi bước.
Bình luận đều đang đau lòng cậu: “Sao một Omega xinh đẹp kiều quý lại đi đến một nơi dơ bẩn như vậy chứ?”
“Huhuhu, cậu ấy thật quá kiên cường quá thiện lương.”
“Đôi giày đó hình như là bản giới hạn năm nay đúng không, tôi xếp hàng ba ngày cũng không săn được đó, vậy mà bị bẩn rồi, quản lý Khu 5 đúng là kém cỏi, bảo sao nghèo như vậy.”
Omega nhìn quanh khắp nơi, phía sau là những vệ sĩ áo đen cường tráng đi theo. Cậu ngó nghiêng xung quanh, sau đó nhìn thấy một bóng dáng nhỏ gầy đang cặm cụi bên cạnh thùng rác.
Cậu ta đau lòng đi qua: “Bạn nhỏ à, ba mẹ em đâu?”
Đứa trẻ nhặt rác không để ý đến cậu ta.
Bình luận lại bắt đầu đau lòng cho Omega nhỏ, tỏ vẻ không hổ là người Khu 5, không có tố chất.
Omega không tức giận, vẫn rất kiên cường, cậu ta mím môi hỏi: “Bạn nhỏ, sao em không đi học thế, rác có rất nhiều vi khuẩn, bị bệnh thì phải làm sao?”
“Cút ngay.” Sau đó, cậu ta nhận được hai chữ.
Omega nhỏ lại phát hiện ra gì đó, cậu ta hít mũi, hô: “A, em là Omega! Tại sao lại như vậy, có phải là Alpha nhà em không cho em đi học không? Pháp luật quy định em có thể đi học, em nhất định phải phản kháng, không thể khuất phục có biết không?”
Thì ra người này nhìn nhỏ gầy như vậy không phải vì là trẻ con, mà là vì cậu là một Omega.
Omega nhỏ càng lúc càng kích động, nhìn thấy người trước mặt vẫn thờ ơ, cậu ta lấy đồ trong lồ ng ngực ra, đưa qua: “Đây là quà anh tặng cho em, Omega chúng ta nhất định phải độc lập, phải dũng cảm phản kháng nha.”
Người nọ cúi đầu nhìn hộp quà tinh xảo, trong mắt cuối cùng cũng có ánh sáng. Cậu vội vàng mở ra, chờ mong được nhìn thấy vài món đồ đáng giá.
Nhưng mà, bên trong chiếc hộp tinh xảo lại là một ngọn nến.
Cậu ngây người, mờ mịt ngẩng đầu.
Omega nhỏ nở nụ cười, nói: “Là nến thơm anh tự làm đó, bên trong còn có hoa sen ở Hải Thần Tinh, mùi rất thơm, đốt xong cả nhà đều là hương thơm.”
“Cái này, có ích lợi gì? Có thể ăn sao?”
Omega nhỏ nhìn cậu với ánh mắt thương hại, thở dài nói: “Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu thì chúng ta cũng phải tinh tế một chút, đối xử tốt với bản thân một chút nha...”
3
“Thần kinh.”
Trình Mộc Quân không xem nổi nữa, mắng một câu rồi tắt phòng phát sóng đi.
Dường như trên Tinh Võng của Liên minh AO đều chỉ có mấy người thần kinh như vậy, Trình Mộc Quân xem mấy ngày, đi đến một kết luận duy nhất.
Có vẻ IQ của người ở Liên minh AO bị thoái hoá rồi, hoàn toàn dựa vào pheromone để duy trì cơ cấu xã hội.
Đây là thế giới lý tưởng mà Nghê Chân theo đuổi? Trình Mộc Quân không hiểu.
Hắn cũng không muốn hiểu.
Nhưng vào lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân của hắn đổ chuông.
Chuyển tiếp, giọng Bùi Nhất Hàng vang lên.
“Trình Trúc, lát nữa Nghê Chân sẽ đến nhà chúng ta làm khách.”
Trình Mộc Quân nhướng mày, giọng điệu lại mềm như bông: “Hả? Tôi, tôi chưa từng được gặp nhân vật lớn như vậy, có cần chuẩn bị cái gì không?”
Bùi Nhất Hàng im lặng một lát rồi nói: “Không cần, em kêu người hầu trong nhà chuẩn bị là được, không cần sợ, người đó rất tốt, em sẽ thích em ấy.”
Nói xong, điện thoại cắt đứt.
Nghê Chân sao?
Đúng là cố nhân lâu rồi không gặp, nhưng Trình Mộc Quân không nghĩ rằng Nghê Chân đến để gặp mình.
Dù sao hắn cũng chỉ là một thế thân không quan trọng mà thôi.
Mục đích của Nghê Chân hẳn là Cừu Tông.
Trình Mộc Quân thở dài.
Hệ thống hỏi: “Thế nào? Cậu lo Nghê Chân đến đưa Cừu Tông đi?”
Trình Mộc Quân: “Tôi lo là Cừu Tông không diễn nổi, bạo nộ giết cậu ta chết.”
Hệ thống: “Cậu tin tưởng y ghê nhỉ, tôi nhớ độ xứng đôi pheromone của Cừu Tông và Nghê Chân là 100% mà, giờ Cừu Tông lại phân hoá thành Alpha, cậu không sợ thứ gọi là định mệnh hấp dẫn sao?”
Trình Mộc Quân cười: “Cũng không phải chưa từng xảy ra, nếu Cừu Tông dễ dàng bị hấp dẫn như vậy thì cũng sẽ không trở thành người đặc biệt.”
Hệ thống: “Đừng có rải cơm chó.”
2
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.