Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi
Chương 239: Kết Thúc (Hoàn chính văn)
Miêu Bát Tiên Sinh
11/07/2024
Editor: Diệp Hạ
Vùng đất mai một, cát vàng đầy trời.
Bên trên núi xương, người áo đen vẫn ở đó, vẫn tư thế đó, chỉ là bây giờ mở mắt.
Một chân y cong lên, một chân khác tùy ý duỗi thẳng, tay phải đặt lên đầu gối của chân cong, dáng ngồi thoải mái và hoang dã. So với thần, y càng giống ma hơn.
Trên bờ cát cách đó không xa, một cơn lốc xoáy dâng lên từ mặt đất, nhìn kỹ sẽ có thể thấy cơn lốc được tạo thành từ những thanh kiếm nhỏ.
Trong loạn kiếm trận, có không ít sương đen đang giãy giụa kêu r3n, thanh âm vô cùng chói tai, vang trên bãi cát vàng trống trải lại càng đáng sợ.
Nhưng Quân Mục chỉ hơi híp mắt, dường như cực kỳ tận hưởng âm thanh thảm thiết đó.
Nếu có người khác ở đây thì sẽ có thể phân biệt, tiếng kêu r3n trong loạn kiếm trận đến từ ma vật của Ma giới.
Từ trận đại chiến nhiều năm trước, ma vật không còn ý đồ xâm lấn Thần giới nữa, thế mà bây giờ lại xuất hiện số lượng nhiều như vậy.
Nhìn mà rợn người.
Trong đó có một tên ma vật có vẻ cấp bậc rất cao, đang cố gắng giãy giụa ló đầu ra.
Trên đầu gã có hai cái sừng, đôi mắt màu đỏ tươi, nét mặt dữ tợn, giọng nói kỳ quái.
"Quân, Quân Mục, ngươi thân là Ma Thần, bây giờ lại bị Thần giới vây hãm. Đúng là, đúng là..."
Một đạo kiếm khí bay qua, lấy đi đầu ma vật kia, lăn sang một bên.
Dù vậy, ma vật vẫn chưa chết, còn đang chửi rủa ầm ĩ.
"Ồn ào." Quân Mục động ngón tay, một đạo kiếm khí đẩy đầu ma vật vào lại kiếm trận, lúc này tiếng kêu mới chấm dứt.
Y nhíu mày, nghĩ thầm phải xử lý hết đám dơ bẩn này trước khi Trình Mộc Quân trở về.
Ngay lúc này.
Trên bầu trời xuất hiện một vầng sáng mờ ảo, Quân Mục ngẩng đầu, nhìn thấy xong lập tức cuống quýt, không kịp suy nghĩ gì đã đứng dậy dang tay ra.
Một bóng người xuất hiện trên không trung rồi nhanh chóng rơi xuống, vừa lúc rơi vào vòng tay Quân Mục.
"Ngài đã trở lại." Quân Mục ôm chặt Trình Mộc Quân, thấp giọng nói bên tai hắn.
Từng nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống liên tục, khi hôn đến khóe môi, Quân Mục bị Trình Mộc Quân đẩy ra.
"Tiếng gì vậy?"
Trình Mộc Quân muốn xoay người, lại bị Quân Mục ngăn cản: "Đừng nhìn, cay mắt."
Y nâng tay, khi định tiêu diệt toàn bộ đám ma vật trong kiếm trận, thì một bàn tay đặt lên cổ tay y.
"Được rồi, ngươi thế nào ta còn không rõ sao."
Trình Mộc Quân nói xong thì xoay người, đập vào mắt là một đám ma vật bị cắt thành nhiều mảnh.
Hắn khẽ nhíu mày, đang định nói gì đó, không trung lại phát sáng, sau đó là một cục bột trắng nhảy ra.
"Tiểu Trúc Tử ——" Cục bột lao đầu về phía Trình Mộc Quân, nhưng khi vừa chạm vào vai hắn đã bị đẩy ra ngoài thật mạnh.
"Ui ui ui —— Ngươi, ngươi khốn nạn!"
Trình Mộc Quân nhìn Quy Nhất nhào lộn bay xa trên không trung, "Ngươi so đo với nó làm gì?"
Quân Mục lại cười khẩy: "Nó ở trong thức hải của ngài lâu như vậy, cái này chỉ là chút trừng phạt nho nhỏ thôi."
"..."
"Tiểu Trúc Tử, sao cậu có thể bỏ tôi lại chạy đi một mình hả! Có phải người, người này đang dụ dỗ cậu không!"
Quy Nhất khóc lóc lao đến, đang muốn chỉ trích Quân Mục lại bị nắm lấy, nhét vào thanh kiếm trên mặt đất.
"Được rồi, rắc rối đã được giải quyết." Quân Mục chạm mắt với Trình Mộc Quân, lại giải thích thêm một câu: "Để nó đi vào bồi dưỡng một lát, ngốc quá."
Trình Mộc Quân tán đồng: "Ừm, không có Quy Nhất quấy rầy cũng tiện chúng ta nói chuyện. Rốt cuộc Trò chơi độ kiếp là chuyện như thế nào?"
Quân Mục liếc mắt sang bên cạnh, lại bị Trình Mộc Quân túm lấy lọn tóc đen rũ trước ngực.
"Nói thật đi." Trình Mộc Quân ghé sát, nhìn vào mắt Quân Mục: "Lúc trước dù là độ kiếp hay là ngã xuống ta cũng không quan tâm, vì vậy tất nhiên cũng không thèm để ý Trò chơi độ kiếp này. Nhưng hiện tại, ta quan tâm, ngươi đừng nghĩ đến việc lừa gạt cho qua."
Quân Mục biết lúc này mình không thể tránh né được, chỉ có thể vung tay áo, bắt đầu giải thích từ ngọn nguồn của Trò chơi độ kiếp.
Toàn bộ Vùng đất mai một đột nhiên biến đổi.
Những hạt cát vàng dưới mặt đất đồng loạt bay lên, có hạt ảm đạm tối tăm, có hạt le lói ánh sáng. Những điểm sáng đan xen, vẽ ra tinh vân.
Quân Mục đứng khoanh tay: "Đó là Hệ thống độ kiếp."
Không cần phải giải thích, là một vị thần bảo vệ Không gian sao trời vô số năm, Trình Mộc Quân vừa nhìn đã biết mô hình xây dựng Hệ thống độ kiếp.
Theo như lời Quy Nhất đã từng nói, việc trích xuất từ khoá từ trang web màu xanh để lấy các thiết lập thịnh hành chỉ là một phần trong đó, điều quan trọng hơn nữa chính là xây dựng nền tảng của thế giới.
Mà nền tảng này là những tiểu thế giới đã chết trong Vùng đất mai một.
Lấy các thế giới đã chết làm cơ sở xây dựng ra một thế giới đan xen giữa hiện thực và hư cấu. Nếu như có thần vào bên trong độ kiếp, có lẽ sẽ có thể dẫn đường cho thế giới tiến vào tinh quỹ, trở thành thế giới chân chính.
Trình Mộc Quân giương mắt nhìn về phía Quân Mục: "Ngươi cũng có tâm phết."
Mấy ngàn năm trước khi Trình Mộc Quân rời chức, Không gian sao trời xảy ra một ít vấn đề, các tiểu thế giới đã chết trong Vùng đất mai một còn muốn nhiều hơn các tiểu thế giới mới sinh.
Vì duy trì cân bằng, Trình Mộc Quân lấy thân mình nuôi dưỡng Không gian sao trời.
Trình Mộc Quân biết số mệnh của mình, nếu lấy thần lực và sinh mệnh nuôi dưỡng Không gian sao trời, hắn sẽ ngã xuống.
Hắn cũng không thấy tử vong có gì quá đáng sợ, thần ngã xuống là quy luật của Thiên Đạo.
Tuy nhiên, dưới sự hướng dẫn của Trình Mộc Quân, Quân Mục trở thành thần, từ lần đại chiến thần ma đó vẫn luôn ở Không gian sao trời không rời đi.
Y đưa ra ý muốn tiếp nhận chức trách của Trình Mộc Quân, trở thành vị thần trấn thủ Không gian sao trời. Ban đầu Trình Mộc Quân từ chối, sau này thấy Quân Mục quá kiên trì nên đã đổi ý.
Sau khi hắn ngã xuống, cần có người tiếp nhận chức trách của hắn.
Vì vậy hắn bắt đầu dạy dỗ Quân Mục, dạy y làm thế nào để dẫn đường cho các tiểu thế giới mới tiến vào tinh quỹ, làm thế nào để duy trì các tiểu thế giới cận kề tử vong, làm thế nào để tìm ra những ma vật ký sinh trong các tiểu thế giới rồi diệt sạch chúng...
Không ngờ, Quân Mục cực kỳ có thiên phú, không lâu sau đã được Không gian sao trời chấp nhận, trở thành người kế nhiệm.
Vì thế, Trình Mộc Quân rời khỏi Không gian sao trời, bế quan vì đại nạn sinh tử. Cho đến khi trở ra, hắn lại nghe tin Quân Mục tán hồn ngã xuống.
Sau khi Quân Mục tán hồn, Không gian sao trời trở về trạng thái cân bằng một lần nữa, không còn cần thần trấn thủ nuôi dưỡng.
Chẳng lẽ...
Trình Mộc Quân nhìn qua: "Ngươi xây dựng thế giới độ kiếp và tán hồn đi vào các vì sao, đều là vì để Không gian sao trời khôi phục cân bằng? Ngăn cản hết việc hết vị thần này đến vị thần khác lấy hồn lực nuôi dưỡng?"
Ánh mắt Quân Mục khẽ động, rồi đột nhiên ôm chầm lấy hắn.
Động tác quá nhanh, sức lực quá mạnh, Trình Mộc Quân không chú ý bị đẩy ngã. Khi sắp sửa rơi xuống đất, cát vàng phía sau hắn dâng lên, biến thành một chiếc giường.
Hai người ngã lên trên, xúc cảm mềm mại, giống như đang ở trên mây. Hình ảnh bầu trời đầy sao hiện lên trong đôi mắt Trình Mộc Quân. Hơi thở ấm áp phất qua vành tai, ngay sau đó từng nụ rơi xuống, từ vành tai lan tràn đến khóe môi.
Trình Mộc Quân đang định nhắm mắt, lại thấy một ngôi sao đặc biệt sáng ngời từ từ đến gần mình, sau đó một ít hình ảnh mơ hồ hiện lên trước mắt.
"Khoan đã."
Quân Mục không dừng lại, tiếp tục hôn hắn, môi lưỡi quấn quýt.
Thôi, cũng còn thời gian, lát nữa lại nói. Trình Mộc Quân nhắm mắt lại, quyết định nghe theo bản năng của mình.
Nhưng ngay khi hắn muốn đắm chìm trong tình cảm nồng nàn, một giọng nói bỗng vang lên trong thức hải.
"Tiểu Trúc Tử, cậu... đừng... bị y... lừa gạt... Nghĩ lại Mặc Sĩ Nghi... giả tạo ác độc kia đi."
Lừa gạt?
Đúng, với tính cách của Quân Mục, sao có thể vị tha như thế.
Trình Mộc Quân mở to mắt, nâng tay đẩy người ra, lại không hề dao động.
Người đè bên trên thậm chí còn được nước làm tới, vuốt v e vòng eo hắn. Đầu ngón tay Trình Mộc Quân sáng lên, hắn dùng nó gõ lên vai Quân Mục một cái.
"Ưm ——" Quân Mục bị đẩy ngã trên mặt đất, dính đầy cát vàng. Y cũng không ngồi dậy ngay, mà chống tay ra phía sau, ngước mắt tủi thân nói: "Sư tôn, ta đã làm rất nhiều vì Không gian sao trời như vậy mà, ta không đáng được một chút khen thưởng sao?"
Trình Mộc Quân chỉnh lại vạt áo bị kéo ra, liếc mắt nhìn qua: "Hửm? Thật sự là vì Không gian sao trời sao?"
"Quan trọng là tấm lòng." Quân Mục không hề chột dạ. Y điều chỉnh tư thế, dang tay ôm eo Trình Mộc Quân: "Ta thừa nhận, dù là tán hồn đi vào các vì sao hay là làm ra Hệ thống độ kiếp, ta đều đang đánh cược."
"Đánh cược?"
Quân Mục nhẹ giọng cười: "Thua, là tan thành tro bụi."
"Còn thắng?"
"Ngài."
Quân Mục hơi lui về phía sau một chút, rồi đứng dậy kéo Trình Mộc Quân lên.
Hai người đứng sóng vai.
Áo bào đen trắng quấn quanh, tựa như các vì sao trên không trung hòa lẫn.
Quân Mục thấp giọng hỏi: "Ngài có nhớ lần đầu tiên hai ta gặp nhau không?"
Trong Trò chơi độ kiếp, tuy Trình Mộc Quân có nhớ không ít chuyện quá khứ, nhưng nó chỉ là một mớ hỗn độn không trình tự. Hắn chỉ nhớ giữa mình và Quân Mục có một quá khứ không hề đơn giản.
Trình Mộc Quân thản nhiên đáp: "Không nhớ lắm, có lẽ cần một chút k1ch thích."
Quân Mục cũng không tức giận, chỉ kéo Trình Mộc Quân tiến lên một bước.
Vạn vật xung quanh hai người biến hóa, trong nháy mắt, họ đã tiến vào Không gian sao trời.
"Quy Nhất đâu?" Trình Mộc Quân thấy thế, hỏi.
Quân Mục: "Để nó ở Vùng đất mai một tỉnh táo lại đi, dù là bởi vì quá khứ hay vì chuyện vừa rồi."
Y khẽ nhúc nhích ngón tay, chín ngôi sao từ trong tinh quỹ hiện lên, di chuyển đến bên cạnh hai người.
"Ngài không nhớ cũng không sao, để ta dẫn đường cho ngài nhớ lại là được. Đây là nơi ngài gặp ta lần đầu."
Trình Mộc Quân tiến lên một bước theo hướng y chỉ, đưa đầu ngón tay vào, sau đó nhìn về phía Quân Mục: "Thế giới Mặc Sĩ Nghi?"
"Ừm."
Ký ức phủ bụi cuối cùng cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Lần đầu gặp Quân Mục, y là con tin vô cùng đáng thương, mà phân hồn của Trình Mộc Quân tiến vào tiểu thế giới, trở thành tàn hồn trong ngọc bội. Khác biệt ở chỗ, không có Đào Ninh, cũng không có yếu tố nhảy tường thành máu chó gì đó.
Sau khi Quân Mục chết cũng không có quy vị Tiên Tôn gì cả, y chỉ chuyển thế đến một thế giới khác. Các tiểu thế giới phía sau cũng vậy.
Ma Thần giáng thế, tức là chuyển sinh vào các tiểu thế giới sắp sụp đổ, nếm trải đau khổ thế gian, biến thành ma trong cơ thể một con người, sau đó hủy diệt tiểu thế giới đó, hấp thu toàn bộ năng lượng.
Lặp lại mấy lần, mấy đời như thế, cuối cùng thành công trở thành Ma Thần có năng lực hủy thiên diệt địa.
Trình Mộc Quân tính ra Ma Thần giáng thế, mà sau khi tin tức sau truyền ra, chúng thần đều biết tai họa này khó có thể tránh khỏi.
Người có thể tìm được Ma Thần chỉ có Trình Mộc Quân, nhưng hắn là một vị thần thượng cổ, hồn phách quá cường đại, không thể tiến vào các tiểu thế giới, nếu cố chấp sẽ chỉ làm các tiểu thế giới sụp đổ trước.
Khi mọi người cho rằng đại chiến thần ma phải nổ ra, chúng sinh đồ thán, Trình Mộc Quân lại dùng thuật phân hồn, chuyển thế vào trong các tiểu thế giới.
Đối với thần, thuật phân hồn đồng nghĩa với hao tổn thọ mệnh của bản thân, không vị thần nào chấp nhận làm như vậy.
Trình Mộc Quân lại không quan tâm đ ến sống chết, phân hồn tiến vào tiểu thế giới, tương ngộ cùng Quân Mục.
Đương nhiên, các phân hồn không có ký ức thần minh của Trình Mộc Quân, hắn có điểm hóa được Quân Mục hay không phải xem duyên phận.
Vì một chút hy vọng nhỏ nhoi như vậy mà tự mình hại mình, đây hoàn toàn là hành vi không ai hiểu nổi. Trình Mộc Quân lại làm không chút do dự, vậy mà lần nào cũng thành công.
Sau khi Quân Mục chuyển thế, phân hồn của Trình Mộc Quân lại không cách nào rời đi, chỉ có thể bị chôn vùi ở Vùng đất mai một cùng các tiểu thế giới.
Vì thế, Trình Mộc Quân cũng không có ký ức ở các tiểu thế giới.
Chỉ có chủ hồn trấn thủ ở Không gian sao trời mới biết người đó là Quân Mục, sau đó điểm hóa y.
Sau khi mọi chuyện chấm dứt, Quân Mục thành thần, người y nhìn thấy đầu tiên là Trình Mộc Quân.
Đến tận bây giờ, Trình Mộc Quân vẫn nhớ rõ ngày đó.
Cánh cửa Không gian sao trời bị mở ra từ bên ngoài, người áo đen đứng ngược sáng, trong ánh mắt chứa chan vô vàn cảm xúc.
Trái tim yên lặng đã lâu của Trình Mộc Quân khẽ động, ngay sau đó là trăm ngàn cảm xúc ập đến.
Nhưng tình cảm không có ký ức chống đỡ vốn như lầu các trên không, Trình Mộc Quân lại còn là cây trúc vô tâm, tình cảm này phút chốc rút xuống như thủy triều.
Trong giây lát, Trình Mộc Quân biết, có lẽ hắn cũng đã từng có một đoạn tình với người trước mặt. Trong trò chơi, mối tình đầu mà hắn đã nói với Quy Nhất chính là gương mặt này.
Sau mấy lần phân hồn, thần hồn của Trình Mộc Quân đã suy yếu vô cùng, hơn nữa hắn còn có đại nạn sinh tử ở trước mắt, phỏng chừng khó thoát khỏi kết cục ngã xuống, cứ truy cứu chuyện gì đã xảy ra cũng không có ích lợi gì cho cả hai.
Trình Mộc Quân chỉ hỏi: "Ngươi là ai?"
Người nọ sửng sốt, hồi lâu sau mới rũ mắt cười: "Là ngài điểm hóa ta thành thần, ta... không có tên, ngài lấy cho ta một cái tên được không?"
Trình Mộc Quân không giỏi đặt tên, do dự một lát rồi đảo ngược tên mình, lại đổi sang một chữ có phát âm khác: "Quân Mục, được không?"
"Được."
Thời gian trôi qua, kể từ ngày đó, hai người trở thành thầy trò trong hàng ngàn năm.
***
"Nhớ ra chưa?"
Hồi ức rút đi, Trình Mộc Quân tỉnh lại trong giọng nói của Quân Mục.
"Ta và ngươi cùng vượt qua bảy thế giới." Trình Mộc Quân ngập ngừng: "Nhưng ta không có ký ức về thế giới của Lục Thượng và Tần Lý, tại sao vậy?"
Quân Mục chạm vào ngôi sao sáng nhất ở gần mình: "Đây là thế giới của Lục Thượng, y... là một giấc mơ đẹp, là mong muốn của ta."
"Ta xây dựng Trò chơi độ kiếp vì ngài, bảy thế giới là ngài và ta cùng đi qua. Ta tán hồn vào Vùng đất mai một vì giúp ngài độ kiếp, cũng vì mong muốn của ta."
Quân Mục đẩy những ngôi sao về lại tinh quỹ.
"Chỉ ngài, mới có thể đánh thức ta."
Hóa ra Quân Mục tán hồn vào Vùng đất mai một, một là vì trấn thủ nơi đó và xây dựng Trò chơi độ kiếp, hai là mong trò chơi này sẽ đánh thức ký ức của Trình Mộc Quân.
"Ta tán hồn vào Vùng đất mai một, tám thế giới mở ra chỉ vì ngài, người khác không thể tiến vào." Quân Mục nói: "Ta vốn muốn dùng Trò chơi độ kiếp làm nơi để ngài ôn lại những kỉ niệm cùng ta một lần nữa."
Trình Mộc Quân khẽ nhíu mày: "Vậy những kịch bản máu chó kia là sao?"
Dường như Quân Mục cũng nhớ tới độ máu chó của các kịch bản đó, sắc mặt đen lại. Y lật bàn tay, một thanh trường kiếm xuất hiện.
"Cái này thì ngài phải hỏi nó. Đúng không, Quy Nhất?"
Trường kiếm run lên, tiếp tục giả chết.
Quân Mục lạnh lùng nói: "Quy Nhất, ra đây."
"Hức..."
Một tiếng nấc rất nhỏ vang lên, theo sau đó là một cục bột trắng hiện ra bên trên trường kiếm.
Cục bột trắng rất bụ bẫm, nhưng động tác lại cực kỳ nhanh nhẹn, vừa xuất hiện đã lanh lẹ trốn ra phía sau Trình Mộc Quân.
"Ta, ta, ta cũng bị lừa mà."
Quân Mục giải thích: "Ta để Quy Nhất lại trong Trò chơi độ kiếp để giám sát, ta cũng không biết nó xem được mấy thứ nhảm nhí đó từ đâu."
Quy Nhất nhỏ giọng nói: "Còn không phải tại ngươi chỉ để lại mấy thế giới nền rồi biến mất hay sao? Bọn ta phải dựng hết mấy cái thế giới quan, mà bọn ta nào có kinh nghiệm đâu à. Vậy nên, nên mới phải tham khảo tài liệu. Ta phụ trách tìm tài liệu, hắn phụ trách viết mã, sau đó hắn nói muốn tham khảo tám thế giới ngươi xây dựng một chút..."
Quân Mục: "Sau đó?"
Quy Nhất thấy mặt Quân Mục đanh lại, run càng mạnh hơn: "Ta, ta nghĩ nếu Trò chơi độ kiếp mà không chạy được thì kế hoạch của ngươi cũng không thể tiến hành, vậy nên mới cho hắn tham khảo. Hắn nói muốn tìm linh cảm rồi lôi tám thế giới ra sửa tới sửa lui, nói là mai mốt khôi phục lại sau. Sau đó, sau đó..."
Sắc mặt Quân Mục càng lúc càng khó coi, giọng Quy Nhất cũng càng lúc càng nhỏ, rồi im bặt.
Trình Mộc Quân nói tiếp: "Sau đó phát hiện Trò chơi độ kiếp đã vận hành thuận lợi?"
"Ưm ưm, đúng đúng đúng, lúc trước bọn tôi cũng không biết sao tự nhiên Trò chơi độ kiếp lại vận hành thuận lợi như vậy."
Trình Mộc Quân lại hỏi: "Vấn đề cuối cùng, "hắn" mà ngươi nói là ai?"
Hệ thống nói: "Chính là Thần Mã Hiệu mới vào Thần giới không bao lâu ấy, tại hắn quản lý mã hiệu nên ta rất tin tưởng vào hắn, ai ngờ lại làm thành như vậy."
Nói đơn giản là một bi kịch khi một lập trình viên không biết tại sao chương trình của mình lại chạy được, rồi lại không dám sửa chữa bậy bạ, chỉ biết để chương trình tiếp tục như vậy.
Hậu quả là chương trình lộn xộn bị ma vật của Ma giới tìm được chỗ hổng, xâm lấn vào bên trong Trò chơi độ kiếp. Mục đích của chúng nó là tìm ra hồn phách Quân Mục, khiến y cùng chết với các tiểu thế giới ở Vùng đất mai một.
Nhưng sau khi Trình Mộc Quân tiến vào Trò chơi độ kiếp, phân hồn Quân Mục có dấu hiệu thức tỉnh.
Quân Mục nghe tới đây, mày càng nhăn càng chặt, nắm tay Trình Mộc Quân tiến lên một bước.
Vùng đất mai một, kiếm trận vẫn còn, ma vật bên trong vẫn đang kêu r3n thảm thiết.
Quân Mục nói: "Chính là đám ma vật đó, chúng tìm được chỗ trống trong chương trình lộn xộn của Thần Mã Hiệu, rồi đem những kịch bản máu chó đó vào những thế giới độ kiếp ta xây dựng, còn tạo ra một thứ gọi là thụ chính."
"Lúc đó ta đã tán hồn, quá suy yếu nên ngủ say, không hề phát hiện."
Y nhúc nhích ngón tay, kiếm trận mở ra một lỗ hổng.
Một ma vật hai sừng bò ra, đúng là tên lúc nãy giằng co với Quân Mục: "Trình, Trình Mộc Quân... Vậy mà ngươi... không chết."
Trình Mộc Quân nhíu mày, phát hiện tên ma này hơi quen quen.
Đây không phải là tên Ma Vương sau khi thua cuộc trong trận đại chiến thần ma đã chửi ầm lên, nói vì hắn bắt cóc Ma Thần mới đánh bại được Ma giới hay sao? Thì ra mớ hỗn độn này đều có quan hệ với Ma Vương.
Quân Mục: "Thế giới Tần Lý là do Ma Vương làm ra."
Sau khi Trình Mộc Quân tiến vào Trò chơi độ kiếp, Ma Vương lo Quân Mục sẽ tỉnh lại, muốn cho hắn đi sớm một chút.
Ma Vương và Trình Mộc Quân cũng coi như là từng đánh không ít lần, biết tính cách của hắn nên cố ý chọn kịch bản có thế thân bạch nguyệt quang kinh tởm cho hắn.
Tuy Quân Mục đã ngủ say, nhưng trên người Quy Nhất vẫn có một giọt máu của y khi ký kết khế ước. Trong giọt máu đó chứa một sợi phân hồn rất nhỏ, gần như là không có một chút năng lượng nào.
Phân hồn đó đi theo Trình Mộc Quân tiến vào thế giới Tần Lý, trở thành Tần Lý.
Sau đó là Trình Mộc Quân biết được cốt truyện, hắn làm thế giới kia hỏng, nhưng hắn không bị ảnh hưởng đến mức muốn thoát khỏi đó ngay, mà đã chọn đi đến thế giới tiếp theo.
Sau khi Trình Mộc Quân làm hỏng mấy thế giới liên tiếp, Ma giới đã thành công tiến vào Trò chơi độ kiếp sâu hơn một tầng, thậm chí còn có năng lực tạo ra một thế giới trò chơi hư cấu.
Ma Vương phát hiện giữa Trình Mộc Quân và Quân Mục có mối liên kết nào đó, chỉ khi có hồn phách của Quân Mục ở, Trình Mộc Quân mới có thể tiến vào tiểu thế giới đó.
Vì thế, họ nghĩ cách dùng phân hồn mỏng manh nhất ở thế giới Tần Lý, lấy nó làm cơ sở tạo ra thế giới trừng phạt.
Thậm chí Ma Vương còn đích thân tham gia vào xây dựng thế giới trừng phạt, dùng chính hồn lực của mình để đưa vào người Trình Mộc Quân giáo huấn tình yêu, cho Tiêu Ngật Xuyên giáo huấn chán ghét.
Tất cả chỉ vì muốn Trình Mộc Quân bị vây hãm lâu nhất có thể, không nhớ ra bất kỳ chuyện gì có liên quan tới Quân Mục. Nhưng chưa dùng được bao lâu, sau khi các tiểu thế giới hoàn toàn sụp đổ, Quân Mục cũng biến mất.
Thế giới trừng phạt này đúng là đã làm Trình Mộc Quân mệt mỏi suốt ba năm, mà ba năm cũng là cực hạn. Nhưng Trình Mộc Quân có năng lực xé rách thế giới trừng phạt để rời khỏi, Quân Mục lại không thể.
Nếu Trình Mộc Quân đi ngay lúc đó, thứ chờ đợi Quân Mục sẽ là tan thành tro bụi. Cũng may Quy Nhất kịp thời phát hiện manh mối, hiến tế bản thân đảo ngược thời gian, khởi động lại những tiểu thế giới đã hỏng.
Lúc này Quy Nhất lại xông ra, ưỡn ngực nói: "Đúng đúng đúng đúng, may là ta phát hiện kịp thời."
Quân Mục lại vô tình nói: "Nếu như ngươi không đồng ý cho Thần Mã Hiệu đụng vào tám thế giới ta xây dựng, nếu như ngươi không tìm đến những tài liệu vớ vẩn thì Trò chơi độ kiếp cũng sẽ không bị ma vật xâm lấn. Mấy cái đó cùng lắm chỉ xem như lấy công chuộc tội thôi."
Quy Nhất không phục, phồng má nói: "Sao mà tại ta hết được, đều do cái ông Thần Mã Hiệu dỏm kia kìa! Nếu không phải hắn viết mã tầm bậy tầm bạ, chương trình lại còn vận hành được một cách kỳ cục thì cũng sẽ không..."
Còn chưa nói hết câu, nó đã bị nhét trở lại trong kiếm.
"Ngươi nên hoàn thành hành động chuộc tội cuối cùng." Dứt lời, Quân Mục nhét thanh kiếm vào trong tay Trình Mộc Quân: "Xử lý đám ma vật đó nhé?"
Trình Mộc Quân nhìn ma vật trong kiếm trận, rồi buông tay lui về phía sau một bước: "Võ nghệ ta không tốt, ngươi làm đi."
Hắn biết tính Quân Mục, nếu như không tự tay giải quyết đám ma vật này, có lẽ y sẽ nhớ mãi không quên, không chừng ngày nào đó còn mò tới địa bàn Ma giới đại khai sát giới, khơi dậy tranh chấp.
Quân Mục nhìn vào mắt Trình Mộc Quân, cũng biết ý của đối phương: "Được, để ta."
Y xoay người, giơ kiếm Quy Nhất lên, sau đó chém xuống, kiếm khí hủy thiên diệt địa cuốn cát vàng bay lên, quét qua kiếm trận.
Đợi khi cát vàng rơi xuống đất, mọi thứ yên bình trở lại.
Đám ma vật đã bị tiêu diệt, như chưa từng tồn tại trên thế giới này.
Quân Mục thu kiếm vào vỏ, xoay người, nhìn thấy Trình Mộc Quân đang vươn tay.
"Chào mừng trở về." Trình Mộc Quân mỉm cười, nói.
Quân Mục đặt tay mình lên, sau đó dùng hết sức lực nắm chặt, kéo lại, ôm chầm lấy Trình Mộc Quân.
"Bắt được ngài rồi."
Giọng rất nhỏ, còn hơi khàn và run rẩy, như thể đã chờ đợi hàng ngàn năm để nói ra câu này.
Lần này, y nhận được hồi đáp.
"Ừm, ngươi bắt được ta rồi."
Hết
____
Vài ngày nữa đăng nốt ngoại truyện là full luôn nha mn
Chương này dài với nhiều chỗ khó hiểu nên t cũng ko chắc mấy về độ chính xác, bạn nào check raw thấy chỗ sai thì cmt sửa cho t nha
Vùng đất mai một, cát vàng đầy trời.
Bên trên núi xương, người áo đen vẫn ở đó, vẫn tư thế đó, chỉ là bây giờ mở mắt.
Một chân y cong lên, một chân khác tùy ý duỗi thẳng, tay phải đặt lên đầu gối của chân cong, dáng ngồi thoải mái và hoang dã. So với thần, y càng giống ma hơn.
Trên bờ cát cách đó không xa, một cơn lốc xoáy dâng lên từ mặt đất, nhìn kỹ sẽ có thể thấy cơn lốc được tạo thành từ những thanh kiếm nhỏ.
Trong loạn kiếm trận, có không ít sương đen đang giãy giụa kêu r3n, thanh âm vô cùng chói tai, vang trên bãi cát vàng trống trải lại càng đáng sợ.
Nhưng Quân Mục chỉ hơi híp mắt, dường như cực kỳ tận hưởng âm thanh thảm thiết đó.
Nếu có người khác ở đây thì sẽ có thể phân biệt, tiếng kêu r3n trong loạn kiếm trận đến từ ma vật của Ma giới.
Từ trận đại chiến nhiều năm trước, ma vật không còn ý đồ xâm lấn Thần giới nữa, thế mà bây giờ lại xuất hiện số lượng nhiều như vậy.
Nhìn mà rợn người.
Trong đó có một tên ma vật có vẻ cấp bậc rất cao, đang cố gắng giãy giụa ló đầu ra.
Trên đầu gã có hai cái sừng, đôi mắt màu đỏ tươi, nét mặt dữ tợn, giọng nói kỳ quái.
"Quân, Quân Mục, ngươi thân là Ma Thần, bây giờ lại bị Thần giới vây hãm. Đúng là, đúng là..."
Một đạo kiếm khí bay qua, lấy đi đầu ma vật kia, lăn sang một bên.
Dù vậy, ma vật vẫn chưa chết, còn đang chửi rủa ầm ĩ.
"Ồn ào." Quân Mục động ngón tay, một đạo kiếm khí đẩy đầu ma vật vào lại kiếm trận, lúc này tiếng kêu mới chấm dứt.
Y nhíu mày, nghĩ thầm phải xử lý hết đám dơ bẩn này trước khi Trình Mộc Quân trở về.
Ngay lúc này.
Trên bầu trời xuất hiện một vầng sáng mờ ảo, Quân Mục ngẩng đầu, nhìn thấy xong lập tức cuống quýt, không kịp suy nghĩ gì đã đứng dậy dang tay ra.
Một bóng người xuất hiện trên không trung rồi nhanh chóng rơi xuống, vừa lúc rơi vào vòng tay Quân Mục.
"Ngài đã trở lại." Quân Mục ôm chặt Trình Mộc Quân, thấp giọng nói bên tai hắn.
Từng nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống liên tục, khi hôn đến khóe môi, Quân Mục bị Trình Mộc Quân đẩy ra.
"Tiếng gì vậy?"
Trình Mộc Quân muốn xoay người, lại bị Quân Mục ngăn cản: "Đừng nhìn, cay mắt."
Y nâng tay, khi định tiêu diệt toàn bộ đám ma vật trong kiếm trận, thì một bàn tay đặt lên cổ tay y.
"Được rồi, ngươi thế nào ta còn không rõ sao."
Trình Mộc Quân nói xong thì xoay người, đập vào mắt là một đám ma vật bị cắt thành nhiều mảnh.
Hắn khẽ nhíu mày, đang định nói gì đó, không trung lại phát sáng, sau đó là một cục bột trắng nhảy ra.
"Tiểu Trúc Tử ——" Cục bột lao đầu về phía Trình Mộc Quân, nhưng khi vừa chạm vào vai hắn đã bị đẩy ra ngoài thật mạnh.
"Ui ui ui —— Ngươi, ngươi khốn nạn!"
Trình Mộc Quân nhìn Quy Nhất nhào lộn bay xa trên không trung, "Ngươi so đo với nó làm gì?"
Quân Mục lại cười khẩy: "Nó ở trong thức hải của ngài lâu như vậy, cái này chỉ là chút trừng phạt nho nhỏ thôi."
"..."
"Tiểu Trúc Tử, sao cậu có thể bỏ tôi lại chạy đi một mình hả! Có phải người, người này đang dụ dỗ cậu không!"
Quy Nhất khóc lóc lao đến, đang muốn chỉ trích Quân Mục lại bị nắm lấy, nhét vào thanh kiếm trên mặt đất.
"Được rồi, rắc rối đã được giải quyết." Quân Mục chạm mắt với Trình Mộc Quân, lại giải thích thêm một câu: "Để nó đi vào bồi dưỡng một lát, ngốc quá."
Trình Mộc Quân tán đồng: "Ừm, không có Quy Nhất quấy rầy cũng tiện chúng ta nói chuyện. Rốt cuộc Trò chơi độ kiếp là chuyện như thế nào?"
Quân Mục liếc mắt sang bên cạnh, lại bị Trình Mộc Quân túm lấy lọn tóc đen rũ trước ngực.
"Nói thật đi." Trình Mộc Quân ghé sát, nhìn vào mắt Quân Mục: "Lúc trước dù là độ kiếp hay là ngã xuống ta cũng không quan tâm, vì vậy tất nhiên cũng không thèm để ý Trò chơi độ kiếp này. Nhưng hiện tại, ta quan tâm, ngươi đừng nghĩ đến việc lừa gạt cho qua."
Quân Mục biết lúc này mình không thể tránh né được, chỉ có thể vung tay áo, bắt đầu giải thích từ ngọn nguồn của Trò chơi độ kiếp.
Toàn bộ Vùng đất mai một đột nhiên biến đổi.
Những hạt cát vàng dưới mặt đất đồng loạt bay lên, có hạt ảm đạm tối tăm, có hạt le lói ánh sáng. Những điểm sáng đan xen, vẽ ra tinh vân.
Quân Mục đứng khoanh tay: "Đó là Hệ thống độ kiếp."
Không cần phải giải thích, là một vị thần bảo vệ Không gian sao trời vô số năm, Trình Mộc Quân vừa nhìn đã biết mô hình xây dựng Hệ thống độ kiếp.
Theo như lời Quy Nhất đã từng nói, việc trích xuất từ khoá từ trang web màu xanh để lấy các thiết lập thịnh hành chỉ là một phần trong đó, điều quan trọng hơn nữa chính là xây dựng nền tảng của thế giới.
Mà nền tảng này là những tiểu thế giới đã chết trong Vùng đất mai một.
Lấy các thế giới đã chết làm cơ sở xây dựng ra một thế giới đan xen giữa hiện thực và hư cấu. Nếu như có thần vào bên trong độ kiếp, có lẽ sẽ có thể dẫn đường cho thế giới tiến vào tinh quỹ, trở thành thế giới chân chính.
Trình Mộc Quân giương mắt nhìn về phía Quân Mục: "Ngươi cũng có tâm phết."
Mấy ngàn năm trước khi Trình Mộc Quân rời chức, Không gian sao trời xảy ra một ít vấn đề, các tiểu thế giới đã chết trong Vùng đất mai một còn muốn nhiều hơn các tiểu thế giới mới sinh.
Vì duy trì cân bằng, Trình Mộc Quân lấy thân mình nuôi dưỡng Không gian sao trời.
Trình Mộc Quân biết số mệnh của mình, nếu lấy thần lực và sinh mệnh nuôi dưỡng Không gian sao trời, hắn sẽ ngã xuống.
Hắn cũng không thấy tử vong có gì quá đáng sợ, thần ngã xuống là quy luật của Thiên Đạo.
Tuy nhiên, dưới sự hướng dẫn của Trình Mộc Quân, Quân Mục trở thành thần, từ lần đại chiến thần ma đó vẫn luôn ở Không gian sao trời không rời đi.
Y đưa ra ý muốn tiếp nhận chức trách của Trình Mộc Quân, trở thành vị thần trấn thủ Không gian sao trời. Ban đầu Trình Mộc Quân từ chối, sau này thấy Quân Mục quá kiên trì nên đã đổi ý.
Sau khi hắn ngã xuống, cần có người tiếp nhận chức trách của hắn.
Vì vậy hắn bắt đầu dạy dỗ Quân Mục, dạy y làm thế nào để dẫn đường cho các tiểu thế giới mới tiến vào tinh quỹ, làm thế nào để duy trì các tiểu thế giới cận kề tử vong, làm thế nào để tìm ra những ma vật ký sinh trong các tiểu thế giới rồi diệt sạch chúng...
Không ngờ, Quân Mục cực kỳ có thiên phú, không lâu sau đã được Không gian sao trời chấp nhận, trở thành người kế nhiệm.
Vì thế, Trình Mộc Quân rời khỏi Không gian sao trời, bế quan vì đại nạn sinh tử. Cho đến khi trở ra, hắn lại nghe tin Quân Mục tán hồn ngã xuống.
Sau khi Quân Mục tán hồn, Không gian sao trời trở về trạng thái cân bằng một lần nữa, không còn cần thần trấn thủ nuôi dưỡng.
Chẳng lẽ...
Trình Mộc Quân nhìn qua: "Ngươi xây dựng thế giới độ kiếp và tán hồn đi vào các vì sao, đều là vì để Không gian sao trời khôi phục cân bằng? Ngăn cản hết việc hết vị thần này đến vị thần khác lấy hồn lực nuôi dưỡng?"
Ánh mắt Quân Mục khẽ động, rồi đột nhiên ôm chầm lấy hắn.
Động tác quá nhanh, sức lực quá mạnh, Trình Mộc Quân không chú ý bị đẩy ngã. Khi sắp sửa rơi xuống đất, cát vàng phía sau hắn dâng lên, biến thành một chiếc giường.
Hai người ngã lên trên, xúc cảm mềm mại, giống như đang ở trên mây. Hình ảnh bầu trời đầy sao hiện lên trong đôi mắt Trình Mộc Quân. Hơi thở ấm áp phất qua vành tai, ngay sau đó từng nụ rơi xuống, từ vành tai lan tràn đến khóe môi.
Trình Mộc Quân đang định nhắm mắt, lại thấy một ngôi sao đặc biệt sáng ngời từ từ đến gần mình, sau đó một ít hình ảnh mơ hồ hiện lên trước mắt.
"Khoan đã."
Quân Mục không dừng lại, tiếp tục hôn hắn, môi lưỡi quấn quýt.
Thôi, cũng còn thời gian, lát nữa lại nói. Trình Mộc Quân nhắm mắt lại, quyết định nghe theo bản năng của mình.
Nhưng ngay khi hắn muốn đắm chìm trong tình cảm nồng nàn, một giọng nói bỗng vang lên trong thức hải.
"Tiểu Trúc Tử, cậu... đừng... bị y... lừa gạt... Nghĩ lại Mặc Sĩ Nghi... giả tạo ác độc kia đi."
Lừa gạt?
Đúng, với tính cách của Quân Mục, sao có thể vị tha như thế.
Trình Mộc Quân mở to mắt, nâng tay đẩy người ra, lại không hề dao động.
Người đè bên trên thậm chí còn được nước làm tới, vuốt v e vòng eo hắn. Đầu ngón tay Trình Mộc Quân sáng lên, hắn dùng nó gõ lên vai Quân Mục một cái.
"Ưm ——" Quân Mục bị đẩy ngã trên mặt đất, dính đầy cát vàng. Y cũng không ngồi dậy ngay, mà chống tay ra phía sau, ngước mắt tủi thân nói: "Sư tôn, ta đã làm rất nhiều vì Không gian sao trời như vậy mà, ta không đáng được một chút khen thưởng sao?"
Trình Mộc Quân chỉnh lại vạt áo bị kéo ra, liếc mắt nhìn qua: "Hửm? Thật sự là vì Không gian sao trời sao?"
"Quan trọng là tấm lòng." Quân Mục không hề chột dạ. Y điều chỉnh tư thế, dang tay ôm eo Trình Mộc Quân: "Ta thừa nhận, dù là tán hồn đi vào các vì sao hay là làm ra Hệ thống độ kiếp, ta đều đang đánh cược."
"Đánh cược?"
Quân Mục nhẹ giọng cười: "Thua, là tan thành tro bụi."
"Còn thắng?"
"Ngài."
Quân Mục hơi lui về phía sau một chút, rồi đứng dậy kéo Trình Mộc Quân lên.
Hai người đứng sóng vai.
Áo bào đen trắng quấn quanh, tựa như các vì sao trên không trung hòa lẫn.
Quân Mục thấp giọng hỏi: "Ngài có nhớ lần đầu tiên hai ta gặp nhau không?"
Trong Trò chơi độ kiếp, tuy Trình Mộc Quân có nhớ không ít chuyện quá khứ, nhưng nó chỉ là một mớ hỗn độn không trình tự. Hắn chỉ nhớ giữa mình và Quân Mục có một quá khứ không hề đơn giản.
Trình Mộc Quân thản nhiên đáp: "Không nhớ lắm, có lẽ cần một chút k1ch thích."
Quân Mục cũng không tức giận, chỉ kéo Trình Mộc Quân tiến lên một bước.
Vạn vật xung quanh hai người biến hóa, trong nháy mắt, họ đã tiến vào Không gian sao trời.
"Quy Nhất đâu?" Trình Mộc Quân thấy thế, hỏi.
Quân Mục: "Để nó ở Vùng đất mai một tỉnh táo lại đi, dù là bởi vì quá khứ hay vì chuyện vừa rồi."
Y khẽ nhúc nhích ngón tay, chín ngôi sao từ trong tinh quỹ hiện lên, di chuyển đến bên cạnh hai người.
"Ngài không nhớ cũng không sao, để ta dẫn đường cho ngài nhớ lại là được. Đây là nơi ngài gặp ta lần đầu."
Trình Mộc Quân tiến lên một bước theo hướng y chỉ, đưa đầu ngón tay vào, sau đó nhìn về phía Quân Mục: "Thế giới Mặc Sĩ Nghi?"
"Ừm."
Ký ức phủ bụi cuối cùng cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Lần đầu gặp Quân Mục, y là con tin vô cùng đáng thương, mà phân hồn của Trình Mộc Quân tiến vào tiểu thế giới, trở thành tàn hồn trong ngọc bội. Khác biệt ở chỗ, không có Đào Ninh, cũng không có yếu tố nhảy tường thành máu chó gì đó.
Sau khi Quân Mục chết cũng không có quy vị Tiên Tôn gì cả, y chỉ chuyển thế đến một thế giới khác. Các tiểu thế giới phía sau cũng vậy.
Ma Thần giáng thế, tức là chuyển sinh vào các tiểu thế giới sắp sụp đổ, nếm trải đau khổ thế gian, biến thành ma trong cơ thể một con người, sau đó hủy diệt tiểu thế giới đó, hấp thu toàn bộ năng lượng.
Lặp lại mấy lần, mấy đời như thế, cuối cùng thành công trở thành Ma Thần có năng lực hủy thiên diệt địa.
Trình Mộc Quân tính ra Ma Thần giáng thế, mà sau khi tin tức sau truyền ra, chúng thần đều biết tai họa này khó có thể tránh khỏi.
Người có thể tìm được Ma Thần chỉ có Trình Mộc Quân, nhưng hắn là một vị thần thượng cổ, hồn phách quá cường đại, không thể tiến vào các tiểu thế giới, nếu cố chấp sẽ chỉ làm các tiểu thế giới sụp đổ trước.
Khi mọi người cho rằng đại chiến thần ma phải nổ ra, chúng sinh đồ thán, Trình Mộc Quân lại dùng thuật phân hồn, chuyển thế vào trong các tiểu thế giới.
Đối với thần, thuật phân hồn đồng nghĩa với hao tổn thọ mệnh của bản thân, không vị thần nào chấp nhận làm như vậy.
Trình Mộc Quân lại không quan tâm đ ến sống chết, phân hồn tiến vào tiểu thế giới, tương ngộ cùng Quân Mục.
Đương nhiên, các phân hồn không có ký ức thần minh của Trình Mộc Quân, hắn có điểm hóa được Quân Mục hay không phải xem duyên phận.
Vì một chút hy vọng nhỏ nhoi như vậy mà tự mình hại mình, đây hoàn toàn là hành vi không ai hiểu nổi. Trình Mộc Quân lại làm không chút do dự, vậy mà lần nào cũng thành công.
Sau khi Quân Mục chuyển thế, phân hồn của Trình Mộc Quân lại không cách nào rời đi, chỉ có thể bị chôn vùi ở Vùng đất mai một cùng các tiểu thế giới.
Vì thế, Trình Mộc Quân cũng không có ký ức ở các tiểu thế giới.
Chỉ có chủ hồn trấn thủ ở Không gian sao trời mới biết người đó là Quân Mục, sau đó điểm hóa y.
Sau khi mọi chuyện chấm dứt, Quân Mục thành thần, người y nhìn thấy đầu tiên là Trình Mộc Quân.
Đến tận bây giờ, Trình Mộc Quân vẫn nhớ rõ ngày đó.
Cánh cửa Không gian sao trời bị mở ra từ bên ngoài, người áo đen đứng ngược sáng, trong ánh mắt chứa chan vô vàn cảm xúc.
Trái tim yên lặng đã lâu của Trình Mộc Quân khẽ động, ngay sau đó là trăm ngàn cảm xúc ập đến.
Nhưng tình cảm không có ký ức chống đỡ vốn như lầu các trên không, Trình Mộc Quân lại còn là cây trúc vô tâm, tình cảm này phút chốc rút xuống như thủy triều.
Trong giây lát, Trình Mộc Quân biết, có lẽ hắn cũng đã từng có một đoạn tình với người trước mặt. Trong trò chơi, mối tình đầu mà hắn đã nói với Quy Nhất chính là gương mặt này.
Sau mấy lần phân hồn, thần hồn của Trình Mộc Quân đã suy yếu vô cùng, hơn nữa hắn còn có đại nạn sinh tử ở trước mắt, phỏng chừng khó thoát khỏi kết cục ngã xuống, cứ truy cứu chuyện gì đã xảy ra cũng không có ích lợi gì cho cả hai.
Trình Mộc Quân chỉ hỏi: "Ngươi là ai?"
Người nọ sửng sốt, hồi lâu sau mới rũ mắt cười: "Là ngài điểm hóa ta thành thần, ta... không có tên, ngài lấy cho ta một cái tên được không?"
Trình Mộc Quân không giỏi đặt tên, do dự một lát rồi đảo ngược tên mình, lại đổi sang một chữ có phát âm khác: "Quân Mục, được không?"
"Được."
Thời gian trôi qua, kể từ ngày đó, hai người trở thành thầy trò trong hàng ngàn năm.
***
"Nhớ ra chưa?"
Hồi ức rút đi, Trình Mộc Quân tỉnh lại trong giọng nói của Quân Mục.
"Ta và ngươi cùng vượt qua bảy thế giới." Trình Mộc Quân ngập ngừng: "Nhưng ta không có ký ức về thế giới của Lục Thượng và Tần Lý, tại sao vậy?"
Quân Mục chạm vào ngôi sao sáng nhất ở gần mình: "Đây là thế giới của Lục Thượng, y... là một giấc mơ đẹp, là mong muốn của ta."
"Ta xây dựng Trò chơi độ kiếp vì ngài, bảy thế giới là ngài và ta cùng đi qua. Ta tán hồn vào Vùng đất mai một vì giúp ngài độ kiếp, cũng vì mong muốn của ta."
Quân Mục đẩy những ngôi sao về lại tinh quỹ.
"Chỉ ngài, mới có thể đánh thức ta."
Hóa ra Quân Mục tán hồn vào Vùng đất mai một, một là vì trấn thủ nơi đó và xây dựng Trò chơi độ kiếp, hai là mong trò chơi này sẽ đánh thức ký ức của Trình Mộc Quân.
"Ta tán hồn vào Vùng đất mai một, tám thế giới mở ra chỉ vì ngài, người khác không thể tiến vào." Quân Mục nói: "Ta vốn muốn dùng Trò chơi độ kiếp làm nơi để ngài ôn lại những kỉ niệm cùng ta một lần nữa."
Trình Mộc Quân khẽ nhíu mày: "Vậy những kịch bản máu chó kia là sao?"
Dường như Quân Mục cũng nhớ tới độ máu chó của các kịch bản đó, sắc mặt đen lại. Y lật bàn tay, một thanh trường kiếm xuất hiện.
"Cái này thì ngài phải hỏi nó. Đúng không, Quy Nhất?"
Trường kiếm run lên, tiếp tục giả chết.
Quân Mục lạnh lùng nói: "Quy Nhất, ra đây."
"Hức..."
Một tiếng nấc rất nhỏ vang lên, theo sau đó là một cục bột trắng hiện ra bên trên trường kiếm.
Cục bột trắng rất bụ bẫm, nhưng động tác lại cực kỳ nhanh nhẹn, vừa xuất hiện đã lanh lẹ trốn ra phía sau Trình Mộc Quân.
"Ta, ta, ta cũng bị lừa mà."
Quân Mục giải thích: "Ta để Quy Nhất lại trong Trò chơi độ kiếp để giám sát, ta cũng không biết nó xem được mấy thứ nhảm nhí đó từ đâu."
Quy Nhất nhỏ giọng nói: "Còn không phải tại ngươi chỉ để lại mấy thế giới nền rồi biến mất hay sao? Bọn ta phải dựng hết mấy cái thế giới quan, mà bọn ta nào có kinh nghiệm đâu à. Vậy nên, nên mới phải tham khảo tài liệu. Ta phụ trách tìm tài liệu, hắn phụ trách viết mã, sau đó hắn nói muốn tham khảo tám thế giới ngươi xây dựng một chút..."
Quân Mục: "Sau đó?"
Quy Nhất thấy mặt Quân Mục đanh lại, run càng mạnh hơn: "Ta, ta nghĩ nếu Trò chơi độ kiếp mà không chạy được thì kế hoạch của ngươi cũng không thể tiến hành, vậy nên mới cho hắn tham khảo. Hắn nói muốn tìm linh cảm rồi lôi tám thế giới ra sửa tới sửa lui, nói là mai mốt khôi phục lại sau. Sau đó, sau đó..."
Sắc mặt Quân Mục càng lúc càng khó coi, giọng Quy Nhất cũng càng lúc càng nhỏ, rồi im bặt.
Trình Mộc Quân nói tiếp: "Sau đó phát hiện Trò chơi độ kiếp đã vận hành thuận lợi?"
"Ưm ưm, đúng đúng đúng, lúc trước bọn tôi cũng không biết sao tự nhiên Trò chơi độ kiếp lại vận hành thuận lợi như vậy."
Trình Mộc Quân lại hỏi: "Vấn đề cuối cùng, "hắn" mà ngươi nói là ai?"
Hệ thống nói: "Chính là Thần Mã Hiệu mới vào Thần giới không bao lâu ấy, tại hắn quản lý mã hiệu nên ta rất tin tưởng vào hắn, ai ngờ lại làm thành như vậy."
Nói đơn giản là một bi kịch khi một lập trình viên không biết tại sao chương trình của mình lại chạy được, rồi lại không dám sửa chữa bậy bạ, chỉ biết để chương trình tiếp tục như vậy.
Hậu quả là chương trình lộn xộn bị ma vật của Ma giới tìm được chỗ hổng, xâm lấn vào bên trong Trò chơi độ kiếp. Mục đích của chúng nó là tìm ra hồn phách Quân Mục, khiến y cùng chết với các tiểu thế giới ở Vùng đất mai một.
Nhưng sau khi Trình Mộc Quân tiến vào Trò chơi độ kiếp, phân hồn Quân Mục có dấu hiệu thức tỉnh.
Quân Mục nghe tới đây, mày càng nhăn càng chặt, nắm tay Trình Mộc Quân tiến lên một bước.
Vùng đất mai một, kiếm trận vẫn còn, ma vật bên trong vẫn đang kêu r3n thảm thiết.
Quân Mục nói: "Chính là đám ma vật đó, chúng tìm được chỗ trống trong chương trình lộn xộn của Thần Mã Hiệu, rồi đem những kịch bản máu chó đó vào những thế giới độ kiếp ta xây dựng, còn tạo ra một thứ gọi là thụ chính."
"Lúc đó ta đã tán hồn, quá suy yếu nên ngủ say, không hề phát hiện."
Y nhúc nhích ngón tay, kiếm trận mở ra một lỗ hổng.
Một ma vật hai sừng bò ra, đúng là tên lúc nãy giằng co với Quân Mục: "Trình, Trình Mộc Quân... Vậy mà ngươi... không chết."
Trình Mộc Quân nhíu mày, phát hiện tên ma này hơi quen quen.
Đây không phải là tên Ma Vương sau khi thua cuộc trong trận đại chiến thần ma đã chửi ầm lên, nói vì hắn bắt cóc Ma Thần mới đánh bại được Ma giới hay sao? Thì ra mớ hỗn độn này đều có quan hệ với Ma Vương.
Quân Mục: "Thế giới Tần Lý là do Ma Vương làm ra."
Sau khi Trình Mộc Quân tiến vào Trò chơi độ kiếp, Ma Vương lo Quân Mục sẽ tỉnh lại, muốn cho hắn đi sớm một chút.
Ma Vương và Trình Mộc Quân cũng coi như là từng đánh không ít lần, biết tính cách của hắn nên cố ý chọn kịch bản có thế thân bạch nguyệt quang kinh tởm cho hắn.
Tuy Quân Mục đã ngủ say, nhưng trên người Quy Nhất vẫn có một giọt máu của y khi ký kết khế ước. Trong giọt máu đó chứa một sợi phân hồn rất nhỏ, gần như là không có một chút năng lượng nào.
Phân hồn đó đi theo Trình Mộc Quân tiến vào thế giới Tần Lý, trở thành Tần Lý.
Sau đó là Trình Mộc Quân biết được cốt truyện, hắn làm thế giới kia hỏng, nhưng hắn không bị ảnh hưởng đến mức muốn thoát khỏi đó ngay, mà đã chọn đi đến thế giới tiếp theo.
Sau khi Trình Mộc Quân làm hỏng mấy thế giới liên tiếp, Ma giới đã thành công tiến vào Trò chơi độ kiếp sâu hơn một tầng, thậm chí còn có năng lực tạo ra một thế giới trò chơi hư cấu.
Ma Vương phát hiện giữa Trình Mộc Quân và Quân Mục có mối liên kết nào đó, chỉ khi có hồn phách của Quân Mục ở, Trình Mộc Quân mới có thể tiến vào tiểu thế giới đó.
Vì thế, họ nghĩ cách dùng phân hồn mỏng manh nhất ở thế giới Tần Lý, lấy nó làm cơ sở tạo ra thế giới trừng phạt.
Thậm chí Ma Vương còn đích thân tham gia vào xây dựng thế giới trừng phạt, dùng chính hồn lực của mình để đưa vào người Trình Mộc Quân giáo huấn tình yêu, cho Tiêu Ngật Xuyên giáo huấn chán ghét.
Tất cả chỉ vì muốn Trình Mộc Quân bị vây hãm lâu nhất có thể, không nhớ ra bất kỳ chuyện gì có liên quan tới Quân Mục. Nhưng chưa dùng được bao lâu, sau khi các tiểu thế giới hoàn toàn sụp đổ, Quân Mục cũng biến mất.
Thế giới trừng phạt này đúng là đã làm Trình Mộc Quân mệt mỏi suốt ba năm, mà ba năm cũng là cực hạn. Nhưng Trình Mộc Quân có năng lực xé rách thế giới trừng phạt để rời khỏi, Quân Mục lại không thể.
Nếu Trình Mộc Quân đi ngay lúc đó, thứ chờ đợi Quân Mục sẽ là tan thành tro bụi. Cũng may Quy Nhất kịp thời phát hiện manh mối, hiến tế bản thân đảo ngược thời gian, khởi động lại những tiểu thế giới đã hỏng.
Lúc này Quy Nhất lại xông ra, ưỡn ngực nói: "Đúng đúng đúng đúng, may là ta phát hiện kịp thời."
Quân Mục lại vô tình nói: "Nếu như ngươi không đồng ý cho Thần Mã Hiệu đụng vào tám thế giới ta xây dựng, nếu như ngươi không tìm đến những tài liệu vớ vẩn thì Trò chơi độ kiếp cũng sẽ không bị ma vật xâm lấn. Mấy cái đó cùng lắm chỉ xem như lấy công chuộc tội thôi."
Quy Nhất không phục, phồng má nói: "Sao mà tại ta hết được, đều do cái ông Thần Mã Hiệu dỏm kia kìa! Nếu không phải hắn viết mã tầm bậy tầm bạ, chương trình lại còn vận hành được một cách kỳ cục thì cũng sẽ không..."
Còn chưa nói hết câu, nó đã bị nhét trở lại trong kiếm.
"Ngươi nên hoàn thành hành động chuộc tội cuối cùng." Dứt lời, Quân Mục nhét thanh kiếm vào trong tay Trình Mộc Quân: "Xử lý đám ma vật đó nhé?"
Trình Mộc Quân nhìn ma vật trong kiếm trận, rồi buông tay lui về phía sau một bước: "Võ nghệ ta không tốt, ngươi làm đi."
Hắn biết tính Quân Mục, nếu như không tự tay giải quyết đám ma vật này, có lẽ y sẽ nhớ mãi không quên, không chừng ngày nào đó còn mò tới địa bàn Ma giới đại khai sát giới, khơi dậy tranh chấp.
Quân Mục nhìn vào mắt Trình Mộc Quân, cũng biết ý của đối phương: "Được, để ta."
Y xoay người, giơ kiếm Quy Nhất lên, sau đó chém xuống, kiếm khí hủy thiên diệt địa cuốn cát vàng bay lên, quét qua kiếm trận.
Đợi khi cát vàng rơi xuống đất, mọi thứ yên bình trở lại.
Đám ma vật đã bị tiêu diệt, như chưa từng tồn tại trên thế giới này.
Quân Mục thu kiếm vào vỏ, xoay người, nhìn thấy Trình Mộc Quân đang vươn tay.
"Chào mừng trở về." Trình Mộc Quân mỉm cười, nói.
Quân Mục đặt tay mình lên, sau đó dùng hết sức lực nắm chặt, kéo lại, ôm chầm lấy Trình Mộc Quân.
"Bắt được ngài rồi."
Giọng rất nhỏ, còn hơi khàn và run rẩy, như thể đã chờ đợi hàng ngàn năm để nói ra câu này.
Lần này, y nhận được hồi đáp.
"Ừm, ngươi bắt được ta rồi."
Hết
____
Vài ngày nữa đăng nốt ngoại truyện là full luôn nha mn
Chương này dài với nhiều chỗ khó hiểu nên t cũng ko chắc mấy về độ chính xác, bạn nào check raw thấy chỗ sai thì cmt sửa cho t nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.