Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi
Chương 178: Người cứu rỗi bạo quân OOC rồi (10)
Miêu Bát Tiên Sinh
10/07/2024
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi Trình Mộc Quân ở trong ngọc bội cũng không kịp phản ứng.
Thế cục bên ngoài đã không thể cứu vãn, Mặc Sĩ Nghi bóp nát xương cổ Đào Ninh, ngay sau đó tiếp tục dùng sức vặn cổ cậu ta.
Đầu Đào Ninh gục xuống, bẻ cong một góc mà người sống không có khả năng làm được.
Đôi mắt Mặc Sĩ Nghi vẫn tối tăm như màn đêm không trăng không sao, mặt không cảm xúc ném người xuống đất, giống như chỉ vừa bóp chết một con sâu nhỏ.
Hệ thống đơ ra: “Đây là, đây là làm sao vậy? Đào Ninh bỏ thuốc gì thế? Thuốc tạo ảo giác sao? Sao lại kích thích y thành như vậy.”
Trình Mộc Quân: “Tôi đâu biết.”
Hắn thật sự không biết Đào Ninh bỏ thuốc gì, nhưng theo logic mà đoán thì có vẻ là một thứ thuốc làm người ta không tỉnh táo.
Lần trước Trình Mộc Quân đến thế giới này, Mặc Sĩ Nghi trong bữa tiệc sinh nhật cũng say rượu, cũng bị Đào Ninh dụ dỗ, nhưng y đã làm như mình quá say rồi lăn ra ngủ.
Đêm đó trôi qua bình yên, không có gì xảy ra.
Dù sao Mặc Sĩ Nghi cũng muốn rời khỏi Đông Trạch Quốc, Đào Ninh vẫn còn tác dụng, vì thế y mới chịu đựng chán ghét mà giữ lại tính mạng Đào Ninh.
Sau khi Đông Trạch Vương thả Mặc Sĩ Nghi đi, không tới mấy ngày sau hắn vô tình phát hiện ngọc bội trong tư khố biến mất.
Sở dĩ khối ngọc bội đó bị Đông Trạch Vương để trong tư khố, là bởi vì nó không phải vật phàm. Chỉ là Đông Trạch Vương vẫn luôn không tìm ra huyền bí bên trong ngọc bội, thế nên mới đặt ở trong đó.
Tình cờ sau khi Mặc Sĩ Nghi rời đi không lâu, Đông Trạch Vương nhìn thấy lai lịch của ngọc bội trong sách cổ mới biết nó là vật của thượng giới, chính là không gian giới tử bị hỏng.
Trên đại lục, đồ vật của thượng giới vô cùng trân quý, thứ nào cũng là cơ duyên phi thăng.
Đông Trạch Vương điều tra, biết ngọc bội bị Đào Ninh đưa cho Mặc Sĩ Nghi, tất nhiên là phái tử sĩ đuổi theo giết.
Đào Ninh biết được tin này cũng lén ra ngoài, tìm thấy Mặc Sĩ Nghi, kéo đối phương trốn chạy khỏi sự săn lùng của tử sĩ. Tóm lại là một đứa con ngoan phản bội cha mình vì tình yêu.
Vừa rồi Trình Mộc Quân nhìn thấy cảnh như vậy nhưng không có ý định ra tay ngăn cản, bởi vì hắn cho rằng mọi chuyện sẽ tiến triển thuận lợi như lần trước.
Dù sao trong mấy năm qua, trừ lần rơi xuống vách đá có xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn, thì tất cả đều phát triển theo quỹ đạo.
Nhưng hiện tại, người bên ngoài đã chết, mọi chuyện đã có kết cục, không thể quay đầu.
Hệ thống có nói, trong thế giới độ kiếp, hai nhân vật chính là trụ cột, tuyệt đối không thể chết, nếu chết, thế giới sẽ sụp đổ.
Hệ thống nhỏ giọng hỏi: “A? Kỳ lạ, Đào Ninh cũng chết rồi mà sao thế giới này vẫn vận hành ổn định vậy?”
“Chẳng lẽ...” Trình Mộc Quân nghĩ, chẳng lẽ tiểu thế giới này đã trở thành thế giới chân...
Nhưng, ngay khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, mọi thứ xung quanh bắt đầu rung động kịch liệt.
Núi sụp, đất nứt, thiên địa sắp bị hủy diệt, dù là trong hay ngoài ngọc bội, tất cả đều nứt ra, một giây sau sẽ vỡ thành từng mảnh, hoàn toàn bị ném vào đống rác số liệu.
Không được!
Tuyệt đối không thể để thế giới này sụp đổ.
Trình Mộc Quân cắn răng, khi hắn đang định cưỡng chế rời khỏi, vận dụng thần lực ép thế giới vào Không Gian Sao Trời, một cục bột trắng bỗng chui ra từ trên đầu hắn.
Cục bột vừa xuất hiện, cơ thể nó nhanh chóng lớn lên, chiếm lấy không gian trước mặt Trình Mộc Quân.
“Tiểu Trúc Tử, đừng gấp! Xem công năng mới của tôi đây!”
Cục bột trắng càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, cuối cùng bao bọc toàn bộ thế giới ở bên trong.
Trình Mộc Quân cũng chìm trong sương mù trắng xoá, khi sương mù tan đi, tất cả khôi phục bình thường.
Hắn vẫn ở trong không gian ngọc bội, tay còn cầm một chén trà.
Trên bàn đá, một ngọn lửa nhỏ bập bùng trong lò đất, bên trên là nồi gốm chứa nước sôi ùng ục.
Đây là...?
Trình Mộc Quân quýnh lên: “Hệ thống, hệ thống, cậu thế nào?”
Không ai đáp lại.
“Quy Nhất!”
Tiếng nói yếu ớt vang lên: “Tôi, tôi ở đây. Quy Nhất là ai?”
Trình Mộc Quân thở phào, bình tĩnh dời đề tài: “Vừa rồi là chuyện gì?”
Hệ thống không phát hiện, trả lời Trình Mộc Quân: “Tôi cũng không biết nữa, không phải lúc trước cậu cho tôi nuốt một con trùng đen sao, nó cũng từng là hệ thống, bên trong có thuật quay ngược thời gian gì đó. Vừa rồi tình huống khẩn cấp, tôi đột nhiên biết được cách đảo ngược số liệu.”
Trình Mộc Quân rất bất ngờ, cuối cùng hệ thống vô dụng này cũng ra dáng hệ thống: “Nói như vậy, nếu sau này có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì...”
“Hết rồi.”
“Cái gì hết rồi?”
Hệ thống nhỏ giọng nói: “Hình như năng lượng hết rồi, chỉ có thể dùng lần này thôi. Nếu không tôi tích góp năng lượng, để xem thế giới tiếp theo còn dùng được hay không nhé?”
Trình Mộc Quân: “Đây là thế giới bị hỏng cuối cùng.”
Hệ thống: “Biết đâu được.”
Trình Mộc Quân: “... Cậu câm miệng.”
Xác nhận hệ thống không có vấn đề, Trình Mộc Quân vung tay áo, nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Hiện tại đã quay về lúc Đào Ninh ngồi ở mép giường, Mặc Sĩ Nghi mở mắt ra. Tuy thuốc đã ngấm, nhưng ít nhất là mọi chuyện vẫn chưa đến nông nỗi nào.
Thời gian bị đóng băng, tất cả vẫn chưa bắt đầu.
Hệ thống hỏi: “Tôi sắp mở dòng chảy thời gian ra đây, cậu chuẩn bị sẵn sàng kéo Mặc Sĩ Nghi vào đi.”
Trình Mộc Quân lại nhíu mày, nói: “Từ từ, tôi không thể kéo y vào được.”
“Sao vậy?”
“Kéo vào chỉ là thần hồn, nếu không giải trừ tác dụng của thuốc trên cơ thể, lỡ lát nữa thả y ra, y lại đi giết người thì phải làm sao?”
“Cũng đúng.”
Trình Mộc Quân đứng dậy: “Cho nên cậu giữ thêm một lát đi.”
“Hức, được, cậu nhanh lên.”
Lúc này, không gian trong ngọc bội đã trải qua mấy năm hấp thu long khí, cơ bản khôi phục thành dáng vẻ lúc ban đầu.
Phía sau Trình Mộc Quân là một toà nhà bằng ngọc tinh xảo, nhìn ở ngoài có vẻ khá nhỏ, thực tế bên trong cực kỳ rộng lớn. Hắn đẩy cửa vào, đi thẳng đến tư khố.
Thân phận của Trình Mộc Quân là người đã từng ở thượng giới, bên trong tư khố bên chất đầy thiên tài địa bảo khó gặp. Những thứ này đều là bàn tay vàng mà tiểu thuyết cho Mặc Sĩ Nghi.
Đợi sau khi y chuyển hoá toàn bộ long khí, khống chế ngọc bội, sẽ có thể lấy ra dùng.
Chỉ là lúc này, Trình Mộc Quân muốn tìm một thứ trước.
Không lâu sau, hắn lấy một cái hộp màu đen từ trên kệ xuống, mở ra, bên trong là một con rối bằng ngọc.
Hệ thống hỏi: “Đây là cái gì?”
Trình Mộc Quân nói: “Rối ngọc, thần hồn bám vào đây sẽ có thể xuất hiện ở bên ngoài dưới dạng thực thể.”
“Vậy cậu dùng cái này là được rồi, sao còn muốn Mặc Sĩ Nghi tìm thân thể nữa?”
“Thứ này chỉ dùng một lần, dùng xong là hư.” Trình Mộc Quân giải thích: “Tôi chuẩn bị xong rồi, cậu có thể cho thời gian trôi.”
Bên ngoài ngọc bội.
Mặc Sĩ Nghi mở mắt, nâng tay nắm cổ Đào Ninh, ngay khi y muốn dùng sức, bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
“Dừng tay!”
Thanh âm quen thuộc, Mặc Sĩ Nghi theo bản năng dừng lại, sau đó nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện bên cạnh giường.
Người này vô cùng quen thuộc, thậm chí làm Mặc Sĩ Nghi tưởng rằng mình ảo giác. Y chớp mắt, nghiêng đầu, giống như dã thú đang đi săn đột nhiên bị gián đoạn.
Trình Mộc Quân giơ tay, dứt khoát thi thuật làm Đào Ninh hôn mê, đẩy cậu ta sang một bên, sau đó hỏi: “Mặc Sĩ Nghi, ngươi đang làm gì?”
Lúc này Mặc Sĩ Nghi đang chịu ảnh hưởng của thuốc, mọi hành động dều dựa vào bản năng. Tất cả dục vọng của y đều bị phóng đại vô hạn.
Khi nhìn thấy Đào Ninh, sát ý trong lòng hoàn toàn che lấp lý trí; mà khi nhìn thấy Trình Mộc Quân, thứ hiện lên trong lòng lại là...
“Ngươi?”
Người trên giường bất ngờ nhào tới, lực đẩy lớn làm Trình Mộc Quân lui hai bước cũng không thể ngừng lại, cuối cùng ngã xuống đất.
Mặc dù đây chỉ là cơ thể con rối, nhưng Trình Mộc Quân vẫn cảm thấy đau choáng váng, mà người đang đè bên trên lại còn hồn nhiên dụi mặt vào cổ hắn.
Gân trán Trình Mộc Quân giật giật, hắn chống khuỷu tay phải xuống đất, tay trái xách cổ áo Mặc Sĩ Nghi kéo ra phía sau một đoạn, lúc này mới miễn cưỡng ngồi dậy.
Nhưng ngay sau đó Mặc Sĩ Nghi lại sấn tới, ôm eo Trình Mộc Quân, ngẩng đầu hô: “Phụ thân.”
Trình Mộc Quân: “...” Ngươi có bệnh à?
Có lẽ là mặt hắn quá lạnh lùng, Mặc Sĩ Nghi bị tổn thương, tủi thân lải nhải: “Tiền bối, phụ thân... sư phụ, ta khó chịu quá.”
“...”
“Có phải ta sắp chết không?”
Mặc Sĩ Nghi giống như không có xương, cả cơ thể đều quấn chặt lấy Trình Mộc Quân.
Lúc này y chỉ mới 16 tuổi, không cao hơn Trình Mộc Quân nhưng cũng đã đứng đến trán hắn.
Vóc người thiếu niên khá gầy gò, không cường tráng như người trưởng thành.
Nhưng sức lực của Mặc Sĩ Nghi lại cực kỳ lớn, Trình Mộc Quân tiếp tục giãy giụa nhưng vẫn không thể kéo người ra, ngược lại còn tự làm quần áo mình xộc xệch.
Hắn nhíu mày, đang định nói chuyện thì cổ tay bị kéo xuống.
Một thứ gì đó sức sống bừng bừng, thỉnh thoảng còn giật giật thể hiện sự tồn tại.
Trình Mộc Quân: “...”
Hắn cúi đầu, chạm phải ánh mắt vô tội của Mặc Sĩ Nghi.
Người khởi xướng còn nói: “Phụ thân, sư phụ, ta khó chịu quá, có bị nổ không vậy?”
Cái gì nữa vậy!!?
Trình Mộc Quân không thể nhịn được nữa, nâng một chân đá văng người đi, sau đó vung tay áo lên.
Lát sau, hai người xuất hiện trong khu rừng ngoài thành.
Nơi này phong cảnh không tồi, còn có một cái thác nước dài và hẹp, dưới thác nước là một hồ nước nhỏ.
Trình Mộc Quân trực tiếp ném Mặc Sĩ Nghi vào hồ nước.
Hệ thống ngơ ngác; “Tiểu Trúc Tử, sao cậu nhẫn tâm vậy...”
Trình Mộc Quân cười lạnh: “”Không phải y kêu ta là cha à? Một người cha, thấy con trai mình trúng thuốc tất nhiên là muốn nó bình tĩnh lại.”
Nước ở đây là nước suối chảy ra từ khe đá, lạnh đến thấu xương.
Mặc Sĩ Nghi bị ném vào, dòng nước làm y bình tĩnh lại một chút. Y tỉnh tại từ cơn mơ màng, xúc động cơ thể bị áp xuống.
“Chuyện gì...”
Y ngó nghiêng nhìn xung quanh, sau đó thấy tà áo xanh đứng trên bờ hồ.
Sao lại thế này? Sao Trình tiền bối lại xuất hiện? Chẳng lẽ y đã vô thức tiến vào ngọc bội?
Gần đây, mối liên kết giữa Mặc Sĩ Nghi và ngọc bội càng lúc càng mạnh mẽ, thậm chí nếu muốn, y có thể tự do tiến vào ngọc bội.
Nhưng y sợ Trình Mộc Quân tức giận, thế nên chưa từng dám thử. Thậm chí Mặc Sĩ Nghi còn biết trên ngọc bội không hề có máu của Đào Ninh.
Y không biết tại sao Trình Mộc Quân phải lừa mình, nhưng đối phương không nói, y sẽ không hỏi. Dù sao y cũng có rất nhiều thời gian và kiên nhẫn.
“Đây là bên trong ngọc bội sao?”
Trình Mộc Quân nhìn y chằm chằm: “Ngươi đoán xem?”
Sau mấy chữ ngắn ngủi, ký ức như thủy triều dũng mãnh tràn vào đầu óc trống rỗng của Mặc Sĩ Nghi.
Y, y đã làm cái gì vậy?
Thế mà, thế mà lại khinh nhờn Trình tiền bối!
Thế cục bên ngoài đã không thể cứu vãn, Mặc Sĩ Nghi bóp nát xương cổ Đào Ninh, ngay sau đó tiếp tục dùng sức vặn cổ cậu ta.
Đầu Đào Ninh gục xuống, bẻ cong một góc mà người sống không có khả năng làm được.
Đôi mắt Mặc Sĩ Nghi vẫn tối tăm như màn đêm không trăng không sao, mặt không cảm xúc ném người xuống đất, giống như chỉ vừa bóp chết một con sâu nhỏ.
Hệ thống đơ ra: “Đây là, đây là làm sao vậy? Đào Ninh bỏ thuốc gì thế? Thuốc tạo ảo giác sao? Sao lại kích thích y thành như vậy.”
Trình Mộc Quân: “Tôi đâu biết.”
Hắn thật sự không biết Đào Ninh bỏ thuốc gì, nhưng theo logic mà đoán thì có vẻ là một thứ thuốc làm người ta không tỉnh táo.
Lần trước Trình Mộc Quân đến thế giới này, Mặc Sĩ Nghi trong bữa tiệc sinh nhật cũng say rượu, cũng bị Đào Ninh dụ dỗ, nhưng y đã làm như mình quá say rồi lăn ra ngủ.
Đêm đó trôi qua bình yên, không có gì xảy ra.
Dù sao Mặc Sĩ Nghi cũng muốn rời khỏi Đông Trạch Quốc, Đào Ninh vẫn còn tác dụng, vì thế y mới chịu đựng chán ghét mà giữ lại tính mạng Đào Ninh.
Sau khi Đông Trạch Vương thả Mặc Sĩ Nghi đi, không tới mấy ngày sau hắn vô tình phát hiện ngọc bội trong tư khố biến mất.
Sở dĩ khối ngọc bội đó bị Đông Trạch Vương để trong tư khố, là bởi vì nó không phải vật phàm. Chỉ là Đông Trạch Vương vẫn luôn không tìm ra huyền bí bên trong ngọc bội, thế nên mới đặt ở trong đó.
Tình cờ sau khi Mặc Sĩ Nghi rời đi không lâu, Đông Trạch Vương nhìn thấy lai lịch của ngọc bội trong sách cổ mới biết nó là vật của thượng giới, chính là không gian giới tử bị hỏng.
Trên đại lục, đồ vật của thượng giới vô cùng trân quý, thứ nào cũng là cơ duyên phi thăng.
Đông Trạch Vương điều tra, biết ngọc bội bị Đào Ninh đưa cho Mặc Sĩ Nghi, tất nhiên là phái tử sĩ đuổi theo giết.
Đào Ninh biết được tin này cũng lén ra ngoài, tìm thấy Mặc Sĩ Nghi, kéo đối phương trốn chạy khỏi sự săn lùng của tử sĩ. Tóm lại là một đứa con ngoan phản bội cha mình vì tình yêu.
Vừa rồi Trình Mộc Quân nhìn thấy cảnh như vậy nhưng không có ý định ra tay ngăn cản, bởi vì hắn cho rằng mọi chuyện sẽ tiến triển thuận lợi như lần trước.
Dù sao trong mấy năm qua, trừ lần rơi xuống vách đá có xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn, thì tất cả đều phát triển theo quỹ đạo.
Nhưng hiện tại, người bên ngoài đã chết, mọi chuyện đã có kết cục, không thể quay đầu.
Hệ thống có nói, trong thế giới độ kiếp, hai nhân vật chính là trụ cột, tuyệt đối không thể chết, nếu chết, thế giới sẽ sụp đổ.
Hệ thống nhỏ giọng hỏi: “A? Kỳ lạ, Đào Ninh cũng chết rồi mà sao thế giới này vẫn vận hành ổn định vậy?”
“Chẳng lẽ...” Trình Mộc Quân nghĩ, chẳng lẽ tiểu thế giới này đã trở thành thế giới chân...
Nhưng, ngay khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, mọi thứ xung quanh bắt đầu rung động kịch liệt.
Núi sụp, đất nứt, thiên địa sắp bị hủy diệt, dù là trong hay ngoài ngọc bội, tất cả đều nứt ra, một giây sau sẽ vỡ thành từng mảnh, hoàn toàn bị ném vào đống rác số liệu.
Không được!
Tuyệt đối không thể để thế giới này sụp đổ.
Trình Mộc Quân cắn răng, khi hắn đang định cưỡng chế rời khỏi, vận dụng thần lực ép thế giới vào Không Gian Sao Trời, một cục bột trắng bỗng chui ra từ trên đầu hắn.
Cục bột vừa xuất hiện, cơ thể nó nhanh chóng lớn lên, chiếm lấy không gian trước mặt Trình Mộc Quân.
“Tiểu Trúc Tử, đừng gấp! Xem công năng mới của tôi đây!”
Cục bột trắng càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, cuối cùng bao bọc toàn bộ thế giới ở bên trong.
Trình Mộc Quân cũng chìm trong sương mù trắng xoá, khi sương mù tan đi, tất cả khôi phục bình thường.
Hắn vẫn ở trong không gian ngọc bội, tay còn cầm một chén trà.
Trên bàn đá, một ngọn lửa nhỏ bập bùng trong lò đất, bên trên là nồi gốm chứa nước sôi ùng ục.
Đây là...?
Trình Mộc Quân quýnh lên: “Hệ thống, hệ thống, cậu thế nào?”
Không ai đáp lại.
“Quy Nhất!”
Tiếng nói yếu ớt vang lên: “Tôi, tôi ở đây. Quy Nhất là ai?”
Trình Mộc Quân thở phào, bình tĩnh dời đề tài: “Vừa rồi là chuyện gì?”
Hệ thống không phát hiện, trả lời Trình Mộc Quân: “Tôi cũng không biết nữa, không phải lúc trước cậu cho tôi nuốt một con trùng đen sao, nó cũng từng là hệ thống, bên trong có thuật quay ngược thời gian gì đó. Vừa rồi tình huống khẩn cấp, tôi đột nhiên biết được cách đảo ngược số liệu.”
Trình Mộc Quân rất bất ngờ, cuối cùng hệ thống vô dụng này cũng ra dáng hệ thống: “Nói như vậy, nếu sau này có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì...”
“Hết rồi.”
“Cái gì hết rồi?”
Hệ thống nhỏ giọng nói: “Hình như năng lượng hết rồi, chỉ có thể dùng lần này thôi. Nếu không tôi tích góp năng lượng, để xem thế giới tiếp theo còn dùng được hay không nhé?”
Trình Mộc Quân: “Đây là thế giới bị hỏng cuối cùng.”
Hệ thống: “Biết đâu được.”
Trình Mộc Quân: “... Cậu câm miệng.”
Xác nhận hệ thống không có vấn đề, Trình Mộc Quân vung tay áo, nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Hiện tại đã quay về lúc Đào Ninh ngồi ở mép giường, Mặc Sĩ Nghi mở mắt ra. Tuy thuốc đã ngấm, nhưng ít nhất là mọi chuyện vẫn chưa đến nông nỗi nào.
Thời gian bị đóng băng, tất cả vẫn chưa bắt đầu.
Hệ thống hỏi: “Tôi sắp mở dòng chảy thời gian ra đây, cậu chuẩn bị sẵn sàng kéo Mặc Sĩ Nghi vào đi.”
Trình Mộc Quân lại nhíu mày, nói: “Từ từ, tôi không thể kéo y vào được.”
“Sao vậy?”
“Kéo vào chỉ là thần hồn, nếu không giải trừ tác dụng của thuốc trên cơ thể, lỡ lát nữa thả y ra, y lại đi giết người thì phải làm sao?”
“Cũng đúng.”
Trình Mộc Quân đứng dậy: “Cho nên cậu giữ thêm một lát đi.”
“Hức, được, cậu nhanh lên.”
Lúc này, không gian trong ngọc bội đã trải qua mấy năm hấp thu long khí, cơ bản khôi phục thành dáng vẻ lúc ban đầu.
Phía sau Trình Mộc Quân là một toà nhà bằng ngọc tinh xảo, nhìn ở ngoài có vẻ khá nhỏ, thực tế bên trong cực kỳ rộng lớn. Hắn đẩy cửa vào, đi thẳng đến tư khố.
Thân phận của Trình Mộc Quân là người đã từng ở thượng giới, bên trong tư khố bên chất đầy thiên tài địa bảo khó gặp. Những thứ này đều là bàn tay vàng mà tiểu thuyết cho Mặc Sĩ Nghi.
Đợi sau khi y chuyển hoá toàn bộ long khí, khống chế ngọc bội, sẽ có thể lấy ra dùng.
Chỉ là lúc này, Trình Mộc Quân muốn tìm một thứ trước.
Không lâu sau, hắn lấy một cái hộp màu đen từ trên kệ xuống, mở ra, bên trong là một con rối bằng ngọc.
Hệ thống hỏi: “Đây là cái gì?”
Trình Mộc Quân nói: “Rối ngọc, thần hồn bám vào đây sẽ có thể xuất hiện ở bên ngoài dưới dạng thực thể.”
“Vậy cậu dùng cái này là được rồi, sao còn muốn Mặc Sĩ Nghi tìm thân thể nữa?”
“Thứ này chỉ dùng một lần, dùng xong là hư.” Trình Mộc Quân giải thích: “Tôi chuẩn bị xong rồi, cậu có thể cho thời gian trôi.”
Bên ngoài ngọc bội.
Mặc Sĩ Nghi mở mắt, nâng tay nắm cổ Đào Ninh, ngay khi y muốn dùng sức, bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
“Dừng tay!”
Thanh âm quen thuộc, Mặc Sĩ Nghi theo bản năng dừng lại, sau đó nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện bên cạnh giường.
Người này vô cùng quen thuộc, thậm chí làm Mặc Sĩ Nghi tưởng rằng mình ảo giác. Y chớp mắt, nghiêng đầu, giống như dã thú đang đi săn đột nhiên bị gián đoạn.
Trình Mộc Quân giơ tay, dứt khoát thi thuật làm Đào Ninh hôn mê, đẩy cậu ta sang một bên, sau đó hỏi: “Mặc Sĩ Nghi, ngươi đang làm gì?”
Lúc này Mặc Sĩ Nghi đang chịu ảnh hưởng của thuốc, mọi hành động dều dựa vào bản năng. Tất cả dục vọng của y đều bị phóng đại vô hạn.
Khi nhìn thấy Đào Ninh, sát ý trong lòng hoàn toàn che lấp lý trí; mà khi nhìn thấy Trình Mộc Quân, thứ hiện lên trong lòng lại là...
“Ngươi?”
Người trên giường bất ngờ nhào tới, lực đẩy lớn làm Trình Mộc Quân lui hai bước cũng không thể ngừng lại, cuối cùng ngã xuống đất.
Mặc dù đây chỉ là cơ thể con rối, nhưng Trình Mộc Quân vẫn cảm thấy đau choáng váng, mà người đang đè bên trên lại còn hồn nhiên dụi mặt vào cổ hắn.
Gân trán Trình Mộc Quân giật giật, hắn chống khuỷu tay phải xuống đất, tay trái xách cổ áo Mặc Sĩ Nghi kéo ra phía sau một đoạn, lúc này mới miễn cưỡng ngồi dậy.
Nhưng ngay sau đó Mặc Sĩ Nghi lại sấn tới, ôm eo Trình Mộc Quân, ngẩng đầu hô: “Phụ thân.”
Trình Mộc Quân: “...” Ngươi có bệnh à?
Có lẽ là mặt hắn quá lạnh lùng, Mặc Sĩ Nghi bị tổn thương, tủi thân lải nhải: “Tiền bối, phụ thân... sư phụ, ta khó chịu quá.”
“...”
“Có phải ta sắp chết không?”
Mặc Sĩ Nghi giống như không có xương, cả cơ thể đều quấn chặt lấy Trình Mộc Quân.
Lúc này y chỉ mới 16 tuổi, không cao hơn Trình Mộc Quân nhưng cũng đã đứng đến trán hắn.
Vóc người thiếu niên khá gầy gò, không cường tráng như người trưởng thành.
Nhưng sức lực của Mặc Sĩ Nghi lại cực kỳ lớn, Trình Mộc Quân tiếp tục giãy giụa nhưng vẫn không thể kéo người ra, ngược lại còn tự làm quần áo mình xộc xệch.
Hắn nhíu mày, đang định nói chuyện thì cổ tay bị kéo xuống.
Một thứ gì đó sức sống bừng bừng, thỉnh thoảng còn giật giật thể hiện sự tồn tại.
Trình Mộc Quân: “...”
Hắn cúi đầu, chạm phải ánh mắt vô tội của Mặc Sĩ Nghi.
Người khởi xướng còn nói: “Phụ thân, sư phụ, ta khó chịu quá, có bị nổ không vậy?”
Cái gì nữa vậy!!?
Trình Mộc Quân không thể nhịn được nữa, nâng một chân đá văng người đi, sau đó vung tay áo lên.
Lát sau, hai người xuất hiện trong khu rừng ngoài thành.
Nơi này phong cảnh không tồi, còn có một cái thác nước dài và hẹp, dưới thác nước là một hồ nước nhỏ.
Trình Mộc Quân trực tiếp ném Mặc Sĩ Nghi vào hồ nước.
Hệ thống ngơ ngác; “Tiểu Trúc Tử, sao cậu nhẫn tâm vậy...”
Trình Mộc Quân cười lạnh: “”Không phải y kêu ta là cha à? Một người cha, thấy con trai mình trúng thuốc tất nhiên là muốn nó bình tĩnh lại.”
Nước ở đây là nước suối chảy ra từ khe đá, lạnh đến thấu xương.
Mặc Sĩ Nghi bị ném vào, dòng nước làm y bình tĩnh lại một chút. Y tỉnh tại từ cơn mơ màng, xúc động cơ thể bị áp xuống.
“Chuyện gì...”
Y ngó nghiêng nhìn xung quanh, sau đó thấy tà áo xanh đứng trên bờ hồ.
Sao lại thế này? Sao Trình tiền bối lại xuất hiện? Chẳng lẽ y đã vô thức tiến vào ngọc bội?
Gần đây, mối liên kết giữa Mặc Sĩ Nghi và ngọc bội càng lúc càng mạnh mẽ, thậm chí nếu muốn, y có thể tự do tiến vào ngọc bội.
Nhưng y sợ Trình Mộc Quân tức giận, thế nên chưa từng dám thử. Thậm chí Mặc Sĩ Nghi còn biết trên ngọc bội không hề có máu của Đào Ninh.
Y không biết tại sao Trình Mộc Quân phải lừa mình, nhưng đối phương không nói, y sẽ không hỏi. Dù sao y cũng có rất nhiều thời gian và kiên nhẫn.
“Đây là bên trong ngọc bội sao?”
Trình Mộc Quân nhìn y chằm chằm: “Ngươi đoán xem?”
Sau mấy chữ ngắn ngủi, ký ức như thủy triều dũng mãnh tràn vào đầu óc trống rỗng của Mặc Sĩ Nghi.
Y, y đã làm cái gì vậy?
Thế mà, thế mà lại khinh nhờn Trình tiền bối!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.