Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi
Chương 229: Thế giới trừng phạt (21)
Miêu Bát Tiên Sinh
11/07/2024
Tiêu Ngật Xuyên ngây ra.
Y đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng hoàn toàn không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Ban công đối diện cửa.
Trình Mộc Quân bị trói vào lan can ban công, lúc này đang nghiêng người nhìn y. Quần áo hắn có chút lộn xộn, tất cả nút áo sơ mi bị cởi bỏ...
"Anh định đứng đó nhìn tới khi nào? Nếu cứ nhìn nữa thì người phòng kế bên cũng sẽ nhìn thấy đó."
"A, xin lỗi."
Tiêu Ngật Xuyên cuống quýt đi vào, trở tay đóng cửa lại, sau đó đi đến ban công: "Cậu không sao chứ? Này, này là sao vậy?"
Trình Mộc Quân: "Anh cởi trói giúp em được không?"
Tiêu Ngật Xuyên lại cuống quýt đi tới c ởi thắt lưng trên cổ tay hắn ra, ánh mắt như không có chỗ đặt, di chuyển không ngừng.
"Phù." Trình Mộc Quân đứng dậy đi vào phòng khách, thuận miệng hỏi: "Kỷ Trường Hoài kêu anh tới à?"
Tiêu Ngật Xuyên đang cụp mắt nhìn thắt lưng trên tay, rất quen, đúng là kiểu dáng Kỷ Trường Hoài thường dùng, cộng thêm cuộc điện thoại kia của Kỷ Trường Hoài.
Rất rõ ràng, Trình Mộc Quân bị Kỷ Trường Hoài trói vào ban công.
Chuyện, chuyện này là sao vậy?
Tiêu Ngật Xuyên như du hồn đi vào phòng khách, ngồi xuống: "Cậu, cậu không sao chứ?"
"Ừm, không sao." Trình Mộc Quân cúi đầu cài nút áo.
"Tôi nhận được điện thoại của Trường Hoài nên chạy tới đây, đây là... xảy ra chuyện gì vậy?"
Trình Mộc Quân giương mắt, nhẹ giọng nói: "Em cũng không biết, mấy ngày nay anh ấy rất lạ, tới tối qua thì đột nhiên... như vậy."
Hắn đưa tay chạm lên cổ, Tiêu Ngật Xuyên cũng theo đó nhìn lên vùng da trắng nõn ấy.
Như hoa mận đỏ rơi trên nền tuyết, là một dấu hôn. Y bối rối dời mắt: "Tôi quen Trường Hoài nhiều năm rồi, như thế này không giống cậu ấy."
Trình Mộc Quân im lặng một lát rồi nói: "Thật ra em có ấn tượng rất tốt với anh Kỷ, cũng sẵn sàng từ từ làm quen với anh ấy. Có phải anh ấy có lý do gì khó nói không? Chẳng hạn như bệnh tâm lý?"
Đầu Tiêu Ngật Xuyên trống rỗng, cảm thấy mình như đang nằm mơ. Đó không phải Kỷ Trường Hoài y quen từ nhỏ, không giống người trước nay vô dục vô cầu như không phải người phàm.
Sao Kỷ Trường Hoài có thể trói bạn cùng phòng ngoài ban công, còn suýt làm ra chuyện không thể cứu vãn? Nhất thời y không biết nên giải thích như thế nào, thậm chí có hơi không muốn giải thích.
Y do dự một lát, hỏi: "Cậu, muốn báo cảnh sát không?"
"..." Nét mặt Trình Mộc Quân thoáng cứng đờ, vội cúi đầu duy trì thiết lập: "A, không cần, không cần đâu, em tin anh Kỷ không cố ý, anh ấy là người tốt."
Tiêu Ngật Xuyên im lặng, giống như không biết nói gì.
Trình Mộc Quân lại hỏi: "Anh Kỷ đi đâu vậy?"
"Cậu ấy ra ngoài ở vài ngày."
"A, thật ra em không để ý đâu, quay về nói rõ ràng là được rồi. Hay là nhờ anh chuyển lời đến anh ấy giúp em nhé?"
Tiêu Ngật Xuyên cau mày càng chặt, nhưng chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "Cậu ấy đến ngôi chùa gần đây ở vài ngày, cậu không cần lo lắng. Đó là thói quen của cậu ấy, mỗi khi có chuyện gì trong lòng thì sẽ đến đó."
"Ồ, cảm ơn anh." Trình Mộc Quân vẻ mặt mất mát, đứng dậy: "Anh... em muốn về phòng nghỉ ngơi."
Tiêu Ngật Xuyên: "Ừm, cậu đi đi, tôi ngồi một lát rồi về."
Trình Mộc Quân đứng dậy, vào phòng.
Hắn đóng cửa lại, nằm trên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Đêm qua thật sự quá k1ch thích, căn bản là không thể ngủ được.
Hệ thống lại nhỏ giọng nói: "Tiểu Trúc Tử, tôi nói một câu, cậu đừng giận nha."
Trình Mộc Quân nhắm mắt lại: "Nói."
"Tôi cảm thấy vừa rồi cậu... có hơi trà xanh, cậu bị mấy miếng vị trà lây bệnh rồi à?"
Trình Mộc Quân không tức giận: "Ừm, tôi cố ý."
Hệ thống ngạc nhiên: "Cố, cố ý? Sao vậy?"
Trình Mộc Quân lại không trả lời vấn đề này, mà chuyển đề tài: "Hệ thống, xem thanh tiến độ."
Hệ thống sửng sốt: "Từ từ, thanh tiến độ này bị hỏng rồi à?"
"Sao vậy?"
"Sao, sao lại tăng 5%?"
Trình Mộc Quân cười: "Tăng 5% là đúng rồi, chứng minh thanh tiến độ này thật sự phụ thuộc vào quan hệ tứ giác, chi tiết là gì không quan trọng."
Hệ thống: "Tiếp theo cậu định làm gì?"
"Cậu đoán xem, Tiêu Ngật Xuyên có đi xin đổi ký túc xá không?"
Hiện tại, Hạ Sâm đã bị tiễn đi, dấu vết tồn tại của y cũng bị xóa bỏ. Phòng của Trình Mộc Quân và Kỷ Trường Hoài chỉ có hai người, còn thiếu một người.
Màn biểu diễn vừa rồi của Trình Mộc Quân là vì để k1ch thích Tiêu Ngật Xuyên dấy lên ý định đổi ký túc xá.
Hạ Sâm rời khỏi quá dứt khoát, làm Trình Mộc Quân càng tin tưởng vào Hàn Sơ Húc và Lục Thượng hơn.
Lục Thượng không cần phải nói, một tên ngốc bạch ngọt, không có cảm xúc cố chấp âm u gì. Còn Hàn Sơ Húc, tuy rằng tâm tư sâu, nhưng trước giờ luôn xử sự thận trọng, rất ít khi hành động theo cảm tính.
Nếu đã như vậy, Trình Mộc Quân quyết định sửa chữa thanh tiến độ trước, không chủ động tìm hai mảnh vỡ kia.
Hệ thống: "Không thể nào, trong kịch bản Tiêu Ngật Xuyên chính là lốp dự phòng trung thành của Mạc An Lan, sao có thể đổi phòng ngủ từ bỏ Mạc An Lan."
Trình Mộc Quân cười: "Cậu cũng biết, đó là kịch bản, nhưng Tiêu Ngật Xuyên không phải Tiêu Ngật Xuyên trong kịch bản. Ngày đó y đến gần tôi đã chứng minh điểm này."
Hệ thống: "Ý cậu là... y yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên?"
"Đều xuất phát từ cùng một bản thể, đương nhiên tôi có sự tin tưởng đối với y." Trình Mộc Quân nói, "Vốn định tiễn những mảnh nhỏ kia đi rồi mới thúc đẩy thanh tiến độ, nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến nước này, tôi phải điều chỉnh kế hoạch."
Hệ thống: "Kế hoạch gì?"
"Vừa nãy là tôi đang thử Tiêu Ngật Xuyên, nếu y xin đổi ký túc xá, tiếp theo tôi chỉ cần thuận thế đổi nhân vật trung tâm của quan hệ tứ giác thành bản thân là được."
Trình Mộc Quân biết IQ của hệ thống vẫn chưa khôi phục, thế là nói huỵch toẹt: "Tôi hẹn hò với Kỷ Trường Hoài, rảnh thì đi thì tìm Tiêu Ngật Xuyên, có phải là giống hệt cốt truyện không?"
Hệ thống im lặng một lúc lâu rồi nói: "Giống chỗ nào? Mạc An Lan thì sao?"
"Mạc An Lan à, tất nhiên là thay cho nhân vật của tôi."
Hệ thống choáng váng: "Cậu như vậy... có bị OOC quá không? Dù Tiêu Ngật Xuyên có phối hợp, nhưng Mạc An Lan thì sao? Y một lòng yêu thầm Kỷ Trường Hoài mà."
"Hay là chúng ta cược đi, xem sau khi Tiêu Ngật Xuyên dọn vào, Mạc An Lan có vội vàng đồng ý hẹn hò với Tiêu Ngật Xuyên không?"
Hệ thống: "Tôi cảm thấy không đâu, chuyện này không có khả năng."
"Ừm, đúng đúng đúng, cậu nói đúng, tôi mệt rồi, ngủ đây."
***
Hai ngày sau, Kỷ Trường Hoài vẫn không có tin tức.
Có vẻ như chuyện đó đối với y là một cú sốc khá lớn, chỉ gửi đúng một tin nhắn xin lỗi Trình Mộc Quân.
Sau khi Trình Mộc Quân rộng lượng tỏ vẻ mình không trách y, kể từ đó y không trả lời nữa.
Điều duy nhất có thể chứng minh Kỷ Trường Hoài có tồn tại là những bức ảnh thỉnh thoảng y gửi, chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình tại chùa Xuất Vân.
Có vẻ chuyến tu thân dưỡng tính này của Kỷ Trường Hoài rất hiệu quả, ít nhất là nhân cách yêu tăng không tự tiện chạy ra, y vẫn an tâm tĩnh tọa ở chùa Xuất Vân, không còn chuyện chạy xuống núi lúc nửa đêm nữa.
Ngày thứ ba, cửa ký túc xá bị gõ vang.
Trình Mộc Quân đứng dậy, mở cửa, thấy Tiêu Ngật Xuyên đứng bên ngoài.
Y kéo vali, khẽ gật đầu: "Chào cậu, từ hôm nay trở đi, tôi là bạn cùng phòng của cậu."
Trình Mộc Quân nghiêng người để Tiêu Ngật Xuyên đi vào.
Đóng cửa lại, hắn ngập ngừng hỏi: "Đây là... làm sao vậy?"
Tiêu Ngật Xuyên có đầy đủ lý do: "Trường Hoài nhờ tôi đến, cậu ấy lo sau này sẽ xảy ra chuyện như vậy nữa, cảm thấy thêm một người bạn cùng phòng sẽ tốt hơn."
Trình Mộc Quân gật đầu, không hỏi thêm gì.
Nhưng mà, ở trong đầu hắn, hệ thống đang chấn động quay cuồng: "Tại sao lại như vậy tại sao lại như vậy?"
Trình Mộc Quân: "Tôi thắng rồi."
Hệ thống: "Hức, lại thua rồi, thanh tiến độ còn tăng 10%. Thế giới này có vấn đề!"
***
Một tuần sau, Trình Mộc Quân và Tiêu Ngật Xuyên đã khá quen thuộc, trở thành mối quan hệ bạn cùng phòng thân thiết.
Kỷ Trường Hoài vẫn còn ở chùa Xuất Vân an tâm tĩnh tọa, mặc dù biết Tiêu Ngật Xuyên đã dọn đến phòng của họ nhưng vẫn rất kiên định.
Kỷ Trường Hoài không phản ứng, nhưng có người đã không thể ngồi yên.
Hôm nay, Trình Mộc Quân học xong quay về ký túc xá, tay vừa chạm vào cửa, còn chưa mở ra đã nghe thấy bên trong có tiếng của người khác.
Giọng nữ, hình như đã có tuổi.
Hắn dừng động tác đẩy, gõ lên cửa hai cái.
Tiêu Ngật Xuyên mở cửa.
Lướt qua bờ vai y, Trình Mộc Quân nhìn thấy bên trong rất náo nhiệt, trừ Mạc An Lan đã từng gặp ra còn có một người phụ nữ trung niên và một người đàn ông.
"Đang có chuyện gì à?"
Tiêu Ngật Xuyên lắc đầu: "Không có gì, là người nhà của Kỷ Trường Hoài."
Y quay đầu lại nhìn lướt qua, sau đó nghiêng người ghé sát vào tai Trình Mộc Quân nói: "Mẹ của Kỷ Trường Hoài, tâm lý hơi yếu, lát nữa nếu bà ấy hỏi cái gì thì cậu cứ trả lời đại thôi, đừng nói thật."
Trình Mộc Quân gật đầu: "Ừm."
Lúc này hai người mới vào ký túc xá, ngồi xuống sô pha.
Mẹ Kỷ thấy Trình Mộc Quân vào, đứng dậy nói: "Chào cháu, ngại quá, quấy rầy cháu rồi, dì là mẹ của Kỷ Trường Hoài."
Trình Mộc Quân gật đầu: "Vâng, chào dì ạ."
Một người khác tầm khoảng 30 tuổi là anh trai của Kỷ Trường Hoài, trưởng thành thận trọng không thích nói chuyện, dường như chỉ đến đây cùng mẹ Kỷ.
Sắc mặt mẹ Kỷ hơi tái, giọng nói ôn hòa: "Bạn học Trình, cháu là bạn cùng phòng của Trường Hoài đúng không."
Trình Mộc Quân gật đầu: "Vâng."
"Dì hỏi cháu vài câu được không?"
"Vâng ạ." Trình Mộc Quân ngoan ngoãn gật đầu, sắm vai một người bạn cùng phòng không biết gì một cách hoàn hảo.
"Mấy ngày ở ký túc xá, Trường Hoài có chỗ nào kỳ lạ không?"
Trình Mộc Quân lắc đầu: "Không có, ngày nào anh ấy cũng làm việc và nghỉ ngơi bình thường, thỉnh thoảng gặp nhau trong phòng khách cũng sẽ chào hỏi."
Mẹ Kỷ lại hỏi: "Vậy lúc nó đi có nói gì không?"
"Anh ấy chỉ nói ra ngoài ở vài ngày, cũng đã xin nghỉ bên phía trường học rồi." Trình Mộc Quân ngập ngừng giải thích thêm: "Cháu chỉ là nghiên cứu sinh mới thi đậu vào trường, không thân với anh Kỷ lắm."
Lúc này, hệ thống đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Trúc Tử à Tiểu Trúc Tử, cậu thật sự... học được tinh hoa trà đạo rồi."
Trình Mộc Quân mặt không đổi sắc: "Cảm ơn đã khen, mưa dầm thấm lâu, cũng hiểu được một ít."
Mẹ Kỷ thấy thanh niên đẹp trai này có vẻ rất chân thành, vẻ mặt vô tội, hoàn toàn tin vào lời hắn nói.
"Như vậy à, xin lỗi cháu, làm phiền cháu rồi."
Bà định đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc này, Mạc An Lan đột nhiên lên tiếng.
"Cậu Trình, ngày đó tôi thấy Trường Hoài đăng ảnh lên wechat, bàn tay trong ảnh là cậu đúng không? Không phải hai người rất thân thiết à?"
Cậu ta nhẹ nhàng hỏi, không hề hùng hổ, phảng phất chỉ đơn giản là tò mò: "Sao cậu lại nói không thân với cậu ấy?"
Y đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng hoàn toàn không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Ban công đối diện cửa.
Trình Mộc Quân bị trói vào lan can ban công, lúc này đang nghiêng người nhìn y. Quần áo hắn có chút lộn xộn, tất cả nút áo sơ mi bị cởi bỏ...
"Anh định đứng đó nhìn tới khi nào? Nếu cứ nhìn nữa thì người phòng kế bên cũng sẽ nhìn thấy đó."
"A, xin lỗi."
Tiêu Ngật Xuyên cuống quýt đi vào, trở tay đóng cửa lại, sau đó đi đến ban công: "Cậu không sao chứ? Này, này là sao vậy?"
Trình Mộc Quân: "Anh cởi trói giúp em được không?"
Tiêu Ngật Xuyên lại cuống quýt đi tới c ởi thắt lưng trên cổ tay hắn ra, ánh mắt như không có chỗ đặt, di chuyển không ngừng.
"Phù." Trình Mộc Quân đứng dậy đi vào phòng khách, thuận miệng hỏi: "Kỷ Trường Hoài kêu anh tới à?"
Tiêu Ngật Xuyên đang cụp mắt nhìn thắt lưng trên tay, rất quen, đúng là kiểu dáng Kỷ Trường Hoài thường dùng, cộng thêm cuộc điện thoại kia của Kỷ Trường Hoài.
Rất rõ ràng, Trình Mộc Quân bị Kỷ Trường Hoài trói vào ban công.
Chuyện, chuyện này là sao vậy?
Tiêu Ngật Xuyên như du hồn đi vào phòng khách, ngồi xuống: "Cậu, cậu không sao chứ?"
"Ừm, không sao." Trình Mộc Quân cúi đầu cài nút áo.
"Tôi nhận được điện thoại của Trường Hoài nên chạy tới đây, đây là... xảy ra chuyện gì vậy?"
Trình Mộc Quân giương mắt, nhẹ giọng nói: "Em cũng không biết, mấy ngày nay anh ấy rất lạ, tới tối qua thì đột nhiên... như vậy."
Hắn đưa tay chạm lên cổ, Tiêu Ngật Xuyên cũng theo đó nhìn lên vùng da trắng nõn ấy.
Như hoa mận đỏ rơi trên nền tuyết, là một dấu hôn. Y bối rối dời mắt: "Tôi quen Trường Hoài nhiều năm rồi, như thế này không giống cậu ấy."
Trình Mộc Quân im lặng một lát rồi nói: "Thật ra em có ấn tượng rất tốt với anh Kỷ, cũng sẵn sàng từ từ làm quen với anh ấy. Có phải anh ấy có lý do gì khó nói không? Chẳng hạn như bệnh tâm lý?"
Đầu Tiêu Ngật Xuyên trống rỗng, cảm thấy mình như đang nằm mơ. Đó không phải Kỷ Trường Hoài y quen từ nhỏ, không giống người trước nay vô dục vô cầu như không phải người phàm.
Sao Kỷ Trường Hoài có thể trói bạn cùng phòng ngoài ban công, còn suýt làm ra chuyện không thể cứu vãn? Nhất thời y không biết nên giải thích như thế nào, thậm chí có hơi không muốn giải thích.
Y do dự một lát, hỏi: "Cậu, muốn báo cảnh sát không?"
"..." Nét mặt Trình Mộc Quân thoáng cứng đờ, vội cúi đầu duy trì thiết lập: "A, không cần, không cần đâu, em tin anh Kỷ không cố ý, anh ấy là người tốt."
Tiêu Ngật Xuyên im lặng, giống như không biết nói gì.
Trình Mộc Quân lại hỏi: "Anh Kỷ đi đâu vậy?"
"Cậu ấy ra ngoài ở vài ngày."
"A, thật ra em không để ý đâu, quay về nói rõ ràng là được rồi. Hay là nhờ anh chuyển lời đến anh ấy giúp em nhé?"
Tiêu Ngật Xuyên cau mày càng chặt, nhưng chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "Cậu ấy đến ngôi chùa gần đây ở vài ngày, cậu không cần lo lắng. Đó là thói quen của cậu ấy, mỗi khi có chuyện gì trong lòng thì sẽ đến đó."
"Ồ, cảm ơn anh." Trình Mộc Quân vẻ mặt mất mát, đứng dậy: "Anh... em muốn về phòng nghỉ ngơi."
Tiêu Ngật Xuyên: "Ừm, cậu đi đi, tôi ngồi một lát rồi về."
Trình Mộc Quân đứng dậy, vào phòng.
Hắn đóng cửa lại, nằm trên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Đêm qua thật sự quá k1ch thích, căn bản là không thể ngủ được.
Hệ thống lại nhỏ giọng nói: "Tiểu Trúc Tử, tôi nói một câu, cậu đừng giận nha."
Trình Mộc Quân nhắm mắt lại: "Nói."
"Tôi cảm thấy vừa rồi cậu... có hơi trà xanh, cậu bị mấy miếng vị trà lây bệnh rồi à?"
Trình Mộc Quân không tức giận: "Ừm, tôi cố ý."
Hệ thống ngạc nhiên: "Cố, cố ý? Sao vậy?"
Trình Mộc Quân lại không trả lời vấn đề này, mà chuyển đề tài: "Hệ thống, xem thanh tiến độ."
Hệ thống sửng sốt: "Từ từ, thanh tiến độ này bị hỏng rồi à?"
"Sao vậy?"
"Sao, sao lại tăng 5%?"
Trình Mộc Quân cười: "Tăng 5% là đúng rồi, chứng minh thanh tiến độ này thật sự phụ thuộc vào quan hệ tứ giác, chi tiết là gì không quan trọng."
Hệ thống: "Tiếp theo cậu định làm gì?"
"Cậu đoán xem, Tiêu Ngật Xuyên có đi xin đổi ký túc xá không?"
Hiện tại, Hạ Sâm đã bị tiễn đi, dấu vết tồn tại của y cũng bị xóa bỏ. Phòng của Trình Mộc Quân và Kỷ Trường Hoài chỉ có hai người, còn thiếu một người.
Màn biểu diễn vừa rồi của Trình Mộc Quân là vì để k1ch thích Tiêu Ngật Xuyên dấy lên ý định đổi ký túc xá.
Hạ Sâm rời khỏi quá dứt khoát, làm Trình Mộc Quân càng tin tưởng vào Hàn Sơ Húc và Lục Thượng hơn.
Lục Thượng không cần phải nói, một tên ngốc bạch ngọt, không có cảm xúc cố chấp âm u gì. Còn Hàn Sơ Húc, tuy rằng tâm tư sâu, nhưng trước giờ luôn xử sự thận trọng, rất ít khi hành động theo cảm tính.
Nếu đã như vậy, Trình Mộc Quân quyết định sửa chữa thanh tiến độ trước, không chủ động tìm hai mảnh vỡ kia.
Hệ thống: "Không thể nào, trong kịch bản Tiêu Ngật Xuyên chính là lốp dự phòng trung thành của Mạc An Lan, sao có thể đổi phòng ngủ từ bỏ Mạc An Lan."
Trình Mộc Quân cười: "Cậu cũng biết, đó là kịch bản, nhưng Tiêu Ngật Xuyên không phải Tiêu Ngật Xuyên trong kịch bản. Ngày đó y đến gần tôi đã chứng minh điểm này."
Hệ thống: "Ý cậu là... y yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên?"
"Đều xuất phát từ cùng một bản thể, đương nhiên tôi có sự tin tưởng đối với y." Trình Mộc Quân nói, "Vốn định tiễn những mảnh nhỏ kia đi rồi mới thúc đẩy thanh tiến độ, nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến nước này, tôi phải điều chỉnh kế hoạch."
Hệ thống: "Kế hoạch gì?"
"Vừa nãy là tôi đang thử Tiêu Ngật Xuyên, nếu y xin đổi ký túc xá, tiếp theo tôi chỉ cần thuận thế đổi nhân vật trung tâm của quan hệ tứ giác thành bản thân là được."
Trình Mộc Quân biết IQ của hệ thống vẫn chưa khôi phục, thế là nói huỵch toẹt: "Tôi hẹn hò với Kỷ Trường Hoài, rảnh thì đi thì tìm Tiêu Ngật Xuyên, có phải là giống hệt cốt truyện không?"
Hệ thống im lặng một lúc lâu rồi nói: "Giống chỗ nào? Mạc An Lan thì sao?"
"Mạc An Lan à, tất nhiên là thay cho nhân vật của tôi."
Hệ thống choáng váng: "Cậu như vậy... có bị OOC quá không? Dù Tiêu Ngật Xuyên có phối hợp, nhưng Mạc An Lan thì sao? Y một lòng yêu thầm Kỷ Trường Hoài mà."
"Hay là chúng ta cược đi, xem sau khi Tiêu Ngật Xuyên dọn vào, Mạc An Lan có vội vàng đồng ý hẹn hò với Tiêu Ngật Xuyên không?"
Hệ thống: "Tôi cảm thấy không đâu, chuyện này không có khả năng."
"Ừm, đúng đúng đúng, cậu nói đúng, tôi mệt rồi, ngủ đây."
***
Hai ngày sau, Kỷ Trường Hoài vẫn không có tin tức.
Có vẻ như chuyện đó đối với y là một cú sốc khá lớn, chỉ gửi đúng một tin nhắn xin lỗi Trình Mộc Quân.
Sau khi Trình Mộc Quân rộng lượng tỏ vẻ mình không trách y, kể từ đó y không trả lời nữa.
Điều duy nhất có thể chứng minh Kỷ Trường Hoài có tồn tại là những bức ảnh thỉnh thoảng y gửi, chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình tại chùa Xuất Vân.
Có vẻ chuyến tu thân dưỡng tính này của Kỷ Trường Hoài rất hiệu quả, ít nhất là nhân cách yêu tăng không tự tiện chạy ra, y vẫn an tâm tĩnh tọa ở chùa Xuất Vân, không còn chuyện chạy xuống núi lúc nửa đêm nữa.
Ngày thứ ba, cửa ký túc xá bị gõ vang.
Trình Mộc Quân đứng dậy, mở cửa, thấy Tiêu Ngật Xuyên đứng bên ngoài.
Y kéo vali, khẽ gật đầu: "Chào cậu, từ hôm nay trở đi, tôi là bạn cùng phòng của cậu."
Trình Mộc Quân nghiêng người để Tiêu Ngật Xuyên đi vào.
Đóng cửa lại, hắn ngập ngừng hỏi: "Đây là... làm sao vậy?"
Tiêu Ngật Xuyên có đầy đủ lý do: "Trường Hoài nhờ tôi đến, cậu ấy lo sau này sẽ xảy ra chuyện như vậy nữa, cảm thấy thêm một người bạn cùng phòng sẽ tốt hơn."
Trình Mộc Quân gật đầu, không hỏi thêm gì.
Nhưng mà, ở trong đầu hắn, hệ thống đang chấn động quay cuồng: "Tại sao lại như vậy tại sao lại như vậy?"
Trình Mộc Quân: "Tôi thắng rồi."
Hệ thống: "Hức, lại thua rồi, thanh tiến độ còn tăng 10%. Thế giới này có vấn đề!"
***
Một tuần sau, Trình Mộc Quân và Tiêu Ngật Xuyên đã khá quen thuộc, trở thành mối quan hệ bạn cùng phòng thân thiết.
Kỷ Trường Hoài vẫn còn ở chùa Xuất Vân an tâm tĩnh tọa, mặc dù biết Tiêu Ngật Xuyên đã dọn đến phòng của họ nhưng vẫn rất kiên định.
Kỷ Trường Hoài không phản ứng, nhưng có người đã không thể ngồi yên.
Hôm nay, Trình Mộc Quân học xong quay về ký túc xá, tay vừa chạm vào cửa, còn chưa mở ra đã nghe thấy bên trong có tiếng của người khác.
Giọng nữ, hình như đã có tuổi.
Hắn dừng động tác đẩy, gõ lên cửa hai cái.
Tiêu Ngật Xuyên mở cửa.
Lướt qua bờ vai y, Trình Mộc Quân nhìn thấy bên trong rất náo nhiệt, trừ Mạc An Lan đã từng gặp ra còn có một người phụ nữ trung niên và một người đàn ông.
"Đang có chuyện gì à?"
Tiêu Ngật Xuyên lắc đầu: "Không có gì, là người nhà của Kỷ Trường Hoài."
Y quay đầu lại nhìn lướt qua, sau đó nghiêng người ghé sát vào tai Trình Mộc Quân nói: "Mẹ của Kỷ Trường Hoài, tâm lý hơi yếu, lát nữa nếu bà ấy hỏi cái gì thì cậu cứ trả lời đại thôi, đừng nói thật."
Trình Mộc Quân gật đầu: "Ừm."
Lúc này hai người mới vào ký túc xá, ngồi xuống sô pha.
Mẹ Kỷ thấy Trình Mộc Quân vào, đứng dậy nói: "Chào cháu, ngại quá, quấy rầy cháu rồi, dì là mẹ của Kỷ Trường Hoài."
Trình Mộc Quân gật đầu: "Vâng, chào dì ạ."
Một người khác tầm khoảng 30 tuổi là anh trai của Kỷ Trường Hoài, trưởng thành thận trọng không thích nói chuyện, dường như chỉ đến đây cùng mẹ Kỷ.
Sắc mặt mẹ Kỷ hơi tái, giọng nói ôn hòa: "Bạn học Trình, cháu là bạn cùng phòng của Trường Hoài đúng không."
Trình Mộc Quân gật đầu: "Vâng."
"Dì hỏi cháu vài câu được không?"
"Vâng ạ." Trình Mộc Quân ngoan ngoãn gật đầu, sắm vai một người bạn cùng phòng không biết gì một cách hoàn hảo.
"Mấy ngày ở ký túc xá, Trường Hoài có chỗ nào kỳ lạ không?"
Trình Mộc Quân lắc đầu: "Không có, ngày nào anh ấy cũng làm việc và nghỉ ngơi bình thường, thỉnh thoảng gặp nhau trong phòng khách cũng sẽ chào hỏi."
Mẹ Kỷ lại hỏi: "Vậy lúc nó đi có nói gì không?"
"Anh ấy chỉ nói ra ngoài ở vài ngày, cũng đã xin nghỉ bên phía trường học rồi." Trình Mộc Quân ngập ngừng giải thích thêm: "Cháu chỉ là nghiên cứu sinh mới thi đậu vào trường, không thân với anh Kỷ lắm."
Lúc này, hệ thống đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Trúc Tử à Tiểu Trúc Tử, cậu thật sự... học được tinh hoa trà đạo rồi."
Trình Mộc Quân mặt không đổi sắc: "Cảm ơn đã khen, mưa dầm thấm lâu, cũng hiểu được một ít."
Mẹ Kỷ thấy thanh niên đẹp trai này có vẻ rất chân thành, vẻ mặt vô tội, hoàn toàn tin vào lời hắn nói.
"Như vậy à, xin lỗi cháu, làm phiền cháu rồi."
Bà định đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc này, Mạc An Lan đột nhiên lên tiếng.
"Cậu Trình, ngày đó tôi thấy Trường Hoài đăng ảnh lên wechat, bàn tay trong ảnh là cậu đúng không? Không phải hai người rất thân thiết à?"
Cậu ta nhẹ nhàng hỏi, không hề hùng hổ, phảng phất chỉ đơn giản là tò mò: "Sao cậu lại nói không thân với cậu ấy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.