Chương 10
Ngã Tuyển Trạch Miêu Xa
26/10/2022
Chương 10
Lâm Ngữ Điệt: "???"
"Cậu nói gì kia?"
"Tối mấy hôm trước trời mưa, Cố Triều không mang theo ô, ở tạm qua đêm ở nhà tôi." Dừng lại một chút, Tuế Hàn tiếp tục nói, "Quần áo của cậu ấy bị ướt, nên mặc của tôi."
"À..." Lâm Ngữ Điệt gật đầu, sau đó lại nhăn mày, "Không phải, cho dù Cố tổng không mang ô, tại sao lại đến nhà cậu hả?"
"Cái này á?" Tuế Hàn đảo mắt, "Tôi cũng rất muốn biết."
Nói xong, anh ngáp một cái: "Tôi thấy hơi mệt."
Lâm Ngữ Điệt không còn tò mò nữa, đứng dậy nói: "Thế cậu nghỉ sớm đi, tôi về đây."
"Ừm." Anh lười biếng trả lời qua loa, Tuế Hàn xoảy người nằm lên giường.
Lâm Ngữ Điệt tắt đèn giúp anh, đóng cửa nhẹ nhàng, tiếng bước chân dần biến mất ngoài hành lang.
Sáng sớm hôm sau, Tuế Hàn dậy sớm như thường ngày.
Mở cửa sổ ra, đôi chim sẻ đang đậu ở hiên cửa sổ bay đi, đậu lên cây cột điện cách không xa.
Anh duỗi người, vén chăn lên, đi dép lê rồi vào phòng tắm rửa mặt.
Ngậm bàn chải đánh răng, ngẩng đầu nhìn gương mặt của mình trong gương, anh sờ cằm, cảm giác như kim đâm vào tay.
Bệnh tình ảnh hưởng đến tình trạng ăn uống của anh dẫn đến mất cân trầm trọng, lúc này đường nét gương mặt mới lộ rõ ra, giá trị nhan sắc tăng gấp bội, nhưng Tuế Hàn không thích mình như này.
Ánh mắt u ám, hai ngày chưa cạo râu nhìn người rất tiều tụy.
Bôi xong kem cạo râu, sau đó mới bắt đầu cạo, đột nhiên có tiếng người gõ cửa phòng.
Đang ngẩn người, Tuế Hàn không cẩn thận chạm dao vào da, máu bắt đầu rỉ ra.
Anh với tay lấy khăn ướt che miệng vết thương, sau đó đi ra mở cửa.
Cố Triều đi vào ngạc nhiên, thấy tay Tuế Hàn đang cầm khăn ướt dính máu, hơi ngẩn người.
Nhìn thấy vị trí vết thương, cậu lập tức hiểu ra, hơi cúi đầu, làm vẻ vô tôi, giọng nói vừa mới ngủ dậy rất mềm mại, "Anh ơi, em xin lỗi."
"Cậu đến dùng nhờ phòng tắm đúng không?" Tuế Hàn hỏi.
"Vâng, em không biết anh đang cạo râu." Cố Triều giơ tay lên, ngón tay cái xoa xoa cằm anh, "Để em nhìn xem vết thương có sâu không."
Tuế Hàn theo bản năng né tránh, nhưng lực tay Cố Triều rất chắc, né không được. Ngón tay vuốt đụng phải miệng vét thương, khiến anh thấy đau, mày hơi nhăn lại.
Cố Triều buông tay: "Em lấy băng cá nhăn cho anh."
Cậu quay về phòng bên cạnh, Tuế Hàn đi vào phòng tắm, rửa sạch bọt kem cạo râu cùng với máu đi.
Vừa ngẩng đầu, trong gương nhìn thấy có người đứng phía sau, rất gần, nhìn giống như tư thế ôm từ phía sau.
Tuế Hàn xoay người lại, trán đụng phải cằm của cậu, Cố Triều nhích lại gần hơn, gần như ép anh lên bồn rửa tay: "Đừng động."
Hơi rũ mắt xuống, anh có thể nhìn thấy ngón tay đối phương đang bóc băng cá nhân, cẩn thân dán lên miệng vết thương trên cằm mình.
Dãn xong, lại cầm lấy cằm anh ngắm nghía một lúc, mới lui về sau: "Xong rồi."
"Ừm." Tuế Hàn nghiêng người đi qua kẽ hở giữa Cố Triều và bồn rửa tay, "Cậu dùng phòng tắm đi."
"Anh đi xuống tầng à?"
"Ừm."
Tròng nhà huấn luyện có người phụ trách nấu cơm, nguyên liệu nấu ăn lúc nào cũng có sẵn, trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn cặt, có cả đồ uống và kem.
Cố Triều suy nghĩ rồi nói: "Em muốn ăn bánh mỳ như lần trước."
Tuế Hàn dừng chân, "Tôi không phải dì nấu ăn đâu."
Anh quay người lại, thấy Cố Triều cúi đầu, giống như rất tủi thân vì không được ăn bánh mỳ.
"...Được rồi."
Hai mươi phút sau, Cố Triều thay áo somi xuống tầng, trên bàn ăn có một đĩa bánh mì vừa mới làm xong, chỉ cần cắt ra là có thể dùng.
"Cảm ơn anh!" Cậu ngậm miếng bánh mỳ rồi chạy vào trong bếp, dọn nguyên liệu Tuế Hàn dùng thừa cho vào trong tủ lạnh.
Sự nhiệt tình khiến người khác tự hỏi nếu không phải Cố Triêu đang ngậm bánh mì, rất có thể đối phương sẽ hôn mình hay không.
Tuế hàn có thể ngửi được mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt trên người đối phương. Là nhãn nước hoa cho nam lâu đời, mùi hương này có thể gợi nên hormone của đàn ông, tạo cảm giác thoải mái trong thời gian ngắn.
Viên Bình Dã ngáp ngắn ngáp dài đi ngang qua nhà ăn, chỉ thấy trên bàn để một đĩa bánh mì đang còn nóng. Hắn tiện tay cầm lấy một miếng, bỏ vào miệng cắn: "Đây là ai làm đây, ăn cũng khá ổn..."
Cố Triều nghe thấy, lập tức buông Tuế Hàn ra, chạy nhanh ra ngoài.
Viên Bình Dã nhìn thấy cậu, gương mặt trở nên căng thẳng, sau đó thả lỏng: "Chào buổi sáng Cố tổng."
"Chào buổi sáng." Cố Triều kéo ghế ra ngồi xuống, kéo dĩa bánh mì về trước mặt mình, "Đây là làm cho tôi."
Viên Bình Dã nhìn thấy Tuế Hàn đứng trong bếp, ngạc nhiên: "Hả, chuyện này..."
Tuế Hàn không để ý tiếp tục dọn trong bếp: "Huấn luyện viên Viên dậy sớm thế."
Viên Bình Dã đi vào trong bếp, quay đầu lại nhìn Cố Triều, sau đó nói nhỏ: "Tại sao tôi cảm thấy hình như Cố tổng không vui."
"Thật à?" Tuế Hàn cười, "Anh chọc cậu ấy à?"
"Không có mà."
Không phải hắn chỉ ăn có miếng bánh mì thôi à.
Vừa thì thầm to nhỏ chưa được hai câu, Cố Triều lại đi vào, Viên Bình Dã lập tức im lặng.
Cố Triều lấy túi đựng đồ ăn, gói bánh mì xong xuôi, cúi đầu nhìn qua đồng hồ: "Tôi đến công ty đây."
Viên Bình Dã vội vàng nói: "Đi đường cẩn thận."
"Được." Cố Triều nhìn vào trong bếp.
Tuế Hàn đang treo khăn lau lên móc, không để ý. Viên Bình Dã vội vàng dùng khuỷu tay đụng nhẹ vào người câu, nhỏ giong nhắc nhở: "Cố tổng đang đợi cậu kìa."
"Hả?" Lúc này anh mới quay người lại, "Đi đường cẩn thận."
Cố Triều cười, đôi mắt cong cong, "Vâng~~"
Viên Bình Dã: "..."
Đợi đến khi Cố Triều rời đi, chỉ còn lại hai người ngồi trên bàn ăn. Viên Bình Dã không nhịn được hỏi: "Age, em có cảm thấy hình như giọng điệu Cố tổng nói với cậu khác hoàn toàn với tôi hay không?"
Tuế Hàn ngẩng đầu nhìn đối phương, lại cúi đầu xuống: "Ừm, có thể do cậu ấy là fans của tôi."
Viên Bình Dã suy nghĩ nói: "Age, Cố tổng thích cậu là chuyện tốt, cậu đừng quá..."
Đã trải qua nhiều chuyện, cậu cũng không quá để ý nhiều thứ.
"Tôi hiểu mà." Tuế Hàn nói, "Tôi sẽ không căng thẳng."
"Thật ra không phải nói đến căng thẳng." Viên Bình Dã nghĩ mãi không ra, vò đầu bứt tai.
"Được rồi huấn luyện viên." Tuế Hàn ngắt lời hắn, "Nói chuyện chính đi."
"Khi nào công bố thời gian thi đấu mùa xuân LPL?"
"À đúng rồi." Viên Bình Dã nhớ ra, "Chưa kịp thông báo cho các cậu. Giải mùa xuân khai mạc vào 14 tháng 1, lịch thi đấu chưa xếp xong."
"Danh sách thành viên đội tham gia thi đấu hạn khi nào?"
Các đội sẽ đưa danh sách thành viên thi đấu, bao gồm đội hình chính, dự bị, đều phải nộp lên cho ban tổ chức trước thời gian quy định, sau đó tạm thời không thể thay đổi.
"Hai ngày nữa." Viên Bình Dã nói.
Tuế Hàn nhíu mày: "Ngày hôm qua khi huấn luyện, cảm giác của tôi không tốt lắm."
Nếu đến khi thi đấu mới bổ sung tên của anh, thì sẽ không thể lên sân thi đấu, điều đó lãng phí một lần thay thế bổ sung vị trí.
"Đừng lo lắng." Viên Bình Dã vỗ vai anh, nói "Đừng tự tạo áp lực, trước khi thi đấu cậu cố cắng điều chỉnh trạng thái tốt nhất, lần này quay về để đòi lại vị trí top đầu ở đường trên, cậu sẽ ở dự bị trước, dựa theo tình hình sẽ lên sân sau."
"Vâng." Tuế Hàn đáp lại, cúi đầu ăn sáng.
Trải qua buổi huấn luyện làm quen, trạng thái của Tuế Hàn ổn hơn một ít, cộng thêm huấn luyện bảy tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc liền quay về phòng mình.
Anh ăn qua loa mỳ tôm ở phòng huấn luyện cho xong, không xuống tầng ăn tối, trùm kín chăn đi ngủ.
Ngủ một giấc ngắn, lúc tỉnh dậy đã chín giờ tối.
Lúc đi tắm, Tuế Hàn nghe có tiếng gõ cửa, đoán có vẻ Cố Triều đã về, lại muốn dùng nhờ phòng tắm.
Anh nhanh chóng tắm xong, lau hai ba cái cho khô người, mặc lại quần áo rồi đi ra ngoài mở cửa.
Cố Triều đứng ngoài cửa, một tay ôm quần áo và khắn tắm, một tay cầm theo túi đồ ăn McDonald's: "Em nghe mọi người nói anh không xuống ăn cơm tốt, em mua hamburger mang về."
"Cảm ơn." Đưa tay nhận lấy, Tuế Hàn nghiêng người để cậu đi vào, "Cậu muốn tắm luôn à? Tôi vừa mới tắm xong, nước nóng chắc phải đợi môt lúc."
"Được."
Cố Triều treo quần áo và khăn tắm lên móc trong nhà tắm, đi ra ngồi lên ghế nhỏ cạnh giường.
Cậu lấy gối lót sau lưng, tìm tư thế thoái mái, mở điện thoại hỏi: "Anh ơi, anh có chơi game trên điện thoại không?"
Tuế Hàn đang sấy tóc, không nghe rõ cậu nói, tắt mấy sấy hỏi lại: "Cái gì?"
"Game mobile á." Cố Triều nói lại, "Anh có chơi game mobile không? Ví dụ như Vương giả vinh diệu, Pubg mobile."
"Không biết chơi."
"Thôi kệ." Cố Triều xếp bằng ngồi hết cả ghế nhỏ, "Em chơi một mình vậy."
Sấy xong tóc, Tuế Hàn cất máy sấy đi, ngồi xuống cạnh cậu xem.
Trên màn hình, Cố Triều điều khiển một tướng nữ, KDA là 0/4/0.
Tuế Hàn: "..."
Triều Triều đúng là rất gà.
Đến giao tranh tổng, Tuế Hàn chơi không tốt tự tiễn bản thân lên bảng.
Tuế hàn nhìn thấy thế, không nhịn được cười thành tiếng.
Cố Triều ngã lưng về phía sau, cố gắng giải thích cho bản thân: "Em bị anh nhìn nên hơi hồi hộp."
"Tôi không xem cậu cũng chết bốn lần rồi."
Cố Triều: QAQ.
Tuế Hàn suy nghĩ nói: "Hay là tôi giúp cậu một ván?"
"Được, được ạ." Cố Triều lập tức nhường chỗ, đưa điện thoại cho anh.
Hai người đàn ông ngồi trên ghế sopha nhỏ nhìn rất là chật chội.
Vào trận được ba phút, Tuế Hàn dựa vào kỹ năng giết được hai mạng đối diện.
"Oa, anh thật giỏi."
Tuế Hàn nhìn KDA bên góc phải 2/5/0, cười: "Tý nữa tôi sẽ đạt Unstoppable với Godlike."
Anh nói được làm được, không đến mười phút, giết được thêm bốn mạng, cách Godlike chỉ một mạng nữa thôi.
"Anh giỏi quá!" Cố Triều nghiêng đầu sang, hôn "bẹp" một cái lên mặt của Tuế hàn.
Trên màn hình, tướng di chuyển lỗi bị kẻ địch hạ gục.
Lâm Ngữ Điệt: "???"
"Cậu nói gì kia?"
"Tối mấy hôm trước trời mưa, Cố Triều không mang theo ô, ở tạm qua đêm ở nhà tôi." Dừng lại một chút, Tuế Hàn tiếp tục nói, "Quần áo của cậu ấy bị ướt, nên mặc của tôi."
"À..." Lâm Ngữ Điệt gật đầu, sau đó lại nhăn mày, "Không phải, cho dù Cố tổng không mang ô, tại sao lại đến nhà cậu hả?"
"Cái này á?" Tuế Hàn đảo mắt, "Tôi cũng rất muốn biết."
Nói xong, anh ngáp một cái: "Tôi thấy hơi mệt."
Lâm Ngữ Điệt không còn tò mò nữa, đứng dậy nói: "Thế cậu nghỉ sớm đi, tôi về đây."
"Ừm." Anh lười biếng trả lời qua loa, Tuế Hàn xoảy người nằm lên giường.
Lâm Ngữ Điệt tắt đèn giúp anh, đóng cửa nhẹ nhàng, tiếng bước chân dần biến mất ngoài hành lang.
Sáng sớm hôm sau, Tuế Hàn dậy sớm như thường ngày.
Mở cửa sổ ra, đôi chim sẻ đang đậu ở hiên cửa sổ bay đi, đậu lên cây cột điện cách không xa.
Anh duỗi người, vén chăn lên, đi dép lê rồi vào phòng tắm rửa mặt.
Ngậm bàn chải đánh răng, ngẩng đầu nhìn gương mặt của mình trong gương, anh sờ cằm, cảm giác như kim đâm vào tay.
Bệnh tình ảnh hưởng đến tình trạng ăn uống của anh dẫn đến mất cân trầm trọng, lúc này đường nét gương mặt mới lộ rõ ra, giá trị nhan sắc tăng gấp bội, nhưng Tuế Hàn không thích mình như này.
Ánh mắt u ám, hai ngày chưa cạo râu nhìn người rất tiều tụy.
Bôi xong kem cạo râu, sau đó mới bắt đầu cạo, đột nhiên có tiếng người gõ cửa phòng.
Đang ngẩn người, Tuế Hàn không cẩn thận chạm dao vào da, máu bắt đầu rỉ ra.
Anh với tay lấy khăn ướt che miệng vết thương, sau đó đi ra mở cửa.
Cố Triều đi vào ngạc nhiên, thấy tay Tuế Hàn đang cầm khăn ướt dính máu, hơi ngẩn người.
Nhìn thấy vị trí vết thương, cậu lập tức hiểu ra, hơi cúi đầu, làm vẻ vô tôi, giọng nói vừa mới ngủ dậy rất mềm mại, "Anh ơi, em xin lỗi."
"Cậu đến dùng nhờ phòng tắm đúng không?" Tuế Hàn hỏi.
"Vâng, em không biết anh đang cạo râu." Cố Triều giơ tay lên, ngón tay cái xoa xoa cằm anh, "Để em nhìn xem vết thương có sâu không."
Tuế Hàn theo bản năng né tránh, nhưng lực tay Cố Triều rất chắc, né không được. Ngón tay vuốt đụng phải miệng vét thương, khiến anh thấy đau, mày hơi nhăn lại.
Cố Triều buông tay: "Em lấy băng cá nhăn cho anh."
Cậu quay về phòng bên cạnh, Tuế Hàn đi vào phòng tắm, rửa sạch bọt kem cạo râu cùng với máu đi.
Vừa ngẩng đầu, trong gương nhìn thấy có người đứng phía sau, rất gần, nhìn giống như tư thế ôm từ phía sau.
Tuế Hàn xoay người lại, trán đụng phải cằm của cậu, Cố Triều nhích lại gần hơn, gần như ép anh lên bồn rửa tay: "Đừng động."
Hơi rũ mắt xuống, anh có thể nhìn thấy ngón tay đối phương đang bóc băng cá nhân, cẩn thân dán lên miệng vết thương trên cằm mình.
Dãn xong, lại cầm lấy cằm anh ngắm nghía một lúc, mới lui về sau: "Xong rồi."
"Ừm." Tuế Hàn nghiêng người đi qua kẽ hở giữa Cố Triều và bồn rửa tay, "Cậu dùng phòng tắm đi."
"Anh đi xuống tầng à?"
"Ừm."
Tròng nhà huấn luyện có người phụ trách nấu cơm, nguyên liệu nấu ăn lúc nào cũng có sẵn, trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn cặt, có cả đồ uống và kem.
Cố Triều suy nghĩ rồi nói: "Em muốn ăn bánh mỳ như lần trước."
Tuế Hàn dừng chân, "Tôi không phải dì nấu ăn đâu."
Anh quay người lại, thấy Cố Triều cúi đầu, giống như rất tủi thân vì không được ăn bánh mỳ.
"...Được rồi."
Hai mươi phút sau, Cố Triều thay áo somi xuống tầng, trên bàn ăn có một đĩa bánh mì vừa mới làm xong, chỉ cần cắt ra là có thể dùng.
"Cảm ơn anh!" Cậu ngậm miếng bánh mỳ rồi chạy vào trong bếp, dọn nguyên liệu Tuế Hàn dùng thừa cho vào trong tủ lạnh.
Sự nhiệt tình khiến người khác tự hỏi nếu không phải Cố Triêu đang ngậm bánh mì, rất có thể đối phương sẽ hôn mình hay không.
Tuế hàn có thể ngửi được mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt trên người đối phương. Là nhãn nước hoa cho nam lâu đời, mùi hương này có thể gợi nên hormone của đàn ông, tạo cảm giác thoải mái trong thời gian ngắn.
Viên Bình Dã ngáp ngắn ngáp dài đi ngang qua nhà ăn, chỉ thấy trên bàn để một đĩa bánh mì đang còn nóng. Hắn tiện tay cầm lấy một miếng, bỏ vào miệng cắn: "Đây là ai làm đây, ăn cũng khá ổn..."
Cố Triều nghe thấy, lập tức buông Tuế Hàn ra, chạy nhanh ra ngoài.
Viên Bình Dã nhìn thấy cậu, gương mặt trở nên căng thẳng, sau đó thả lỏng: "Chào buổi sáng Cố tổng."
"Chào buổi sáng." Cố Triều kéo ghế ra ngồi xuống, kéo dĩa bánh mì về trước mặt mình, "Đây là làm cho tôi."
Viên Bình Dã nhìn thấy Tuế Hàn đứng trong bếp, ngạc nhiên: "Hả, chuyện này..."
Tuế Hàn không để ý tiếp tục dọn trong bếp: "Huấn luyện viên Viên dậy sớm thế."
Viên Bình Dã đi vào trong bếp, quay đầu lại nhìn Cố Triều, sau đó nói nhỏ: "Tại sao tôi cảm thấy hình như Cố tổng không vui."
"Thật à?" Tuế Hàn cười, "Anh chọc cậu ấy à?"
"Không có mà."
Không phải hắn chỉ ăn có miếng bánh mì thôi à.
Vừa thì thầm to nhỏ chưa được hai câu, Cố Triều lại đi vào, Viên Bình Dã lập tức im lặng.
Cố Triều lấy túi đựng đồ ăn, gói bánh mì xong xuôi, cúi đầu nhìn qua đồng hồ: "Tôi đến công ty đây."
Viên Bình Dã vội vàng nói: "Đi đường cẩn thận."
"Được." Cố Triều nhìn vào trong bếp.
Tuế Hàn đang treo khăn lau lên móc, không để ý. Viên Bình Dã vội vàng dùng khuỷu tay đụng nhẹ vào người câu, nhỏ giong nhắc nhở: "Cố tổng đang đợi cậu kìa."
"Hả?" Lúc này anh mới quay người lại, "Đi đường cẩn thận."
Cố Triều cười, đôi mắt cong cong, "Vâng~~"
Viên Bình Dã: "..."
Đợi đến khi Cố Triều rời đi, chỉ còn lại hai người ngồi trên bàn ăn. Viên Bình Dã không nhịn được hỏi: "Age, em có cảm thấy hình như giọng điệu Cố tổng nói với cậu khác hoàn toàn với tôi hay không?"
Tuế Hàn ngẩng đầu nhìn đối phương, lại cúi đầu xuống: "Ừm, có thể do cậu ấy là fans của tôi."
Viên Bình Dã suy nghĩ nói: "Age, Cố tổng thích cậu là chuyện tốt, cậu đừng quá..."
Đã trải qua nhiều chuyện, cậu cũng không quá để ý nhiều thứ.
"Tôi hiểu mà." Tuế Hàn nói, "Tôi sẽ không căng thẳng."
"Thật ra không phải nói đến căng thẳng." Viên Bình Dã nghĩ mãi không ra, vò đầu bứt tai.
"Được rồi huấn luyện viên." Tuế Hàn ngắt lời hắn, "Nói chuyện chính đi."
"Khi nào công bố thời gian thi đấu mùa xuân LPL?"
"À đúng rồi." Viên Bình Dã nhớ ra, "Chưa kịp thông báo cho các cậu. Giải mùa xuân khai mạc vào 14 tháng 1, lịch thi đấu chưa xếp xong."
"Danh sách thành viên đội tham gia thi đấu hạn khi nào?"
Các đội sẽ đưa danh sách thành viên thi đấu, bao gồm đội hình chính, dự bị, đều phải nộp lên cho ban tổ chức trước thời gian quy định, sau đó tạm thời không thể thay đổi.
"Hai ngày nữa." Viên Bình Dã nói.
Tuế Hàn nhíu mày: "Ngày hôm qua khi huấn luyện, cảm giác của tôi không tốt lắm."
Nếu đến khi thi đấu mới bổ sung tên của anh, thì sẽ không thể lên sân thi đấu, điều đó lãng phí một lần thay thế bổ sung vị trí.
"Đừng lo lắng." Viên Bình Dã vỗ vai anh, nói "Đừng tự tạo áp lực, trước khi thi đấu cậu cố cắng điều chỉnh trạng thái tốt nhất, lần này quay về để đòi lại vị trí top đầu ở đường trên, cậu sẽ ở dự bị trước, dựa theo tình hình sẽ lên sân sau."
"Vâng." Tuế Hàn đáp lại, cúi đầu ăn sáng.
Trải qua buổi huấn luyện làm quen, trạng thái của Tuế Hàn ổn hơn một ít, cộng thêm huấn luyện bảy tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc liền quay về phòng mình.
Anh ăn qua loa mỳ tôm ở phòng huấn luyện cho xong, không xuống tầng ăn tối, trùm kín chăn đi ngủ.
Ngủ một giấc ngắn, lúc tỉnh dậy đã chín giờ tối.
Lúc đi tắm, Tuế Hàn nghe có tiếng gõ cửa, đoán có vẻ Cố Triều đã về, lại muốn dùng nhờ phòng tắm.
Anh nhanh chóng tắm xong, lau hai ba cái cho khô người, mặc lại quần áo rồi đi ra ngoài mở cửa.
Cố Triều đứng ngoài cửa, một tay ôm quần áo và khắn tắm, một tay cầm theo túi đồ ăn McDonald's: "Em nghe mọi người nói anh không xuống ăn cơm tốt, em mua hamburger mang về."
"Cảm ơn." Đưa tay nhận lấy, Tuế Hàn nghiêng người để cậu đi vào, "Cậu muốn tắm luôn à? Tôi vừa mới tắm xong, nước nóng chắc phải đợi môt lúc."
"Được."
Cố Triều treo quần áo và khăn tắm lên móc trong nhà tắm, đi ra ngồi lên ghế nhỏ cạnh giường.
Cậu lấy gối lót sau lưng, tìm tư thế thoái mái, mở điện thoại hỏi: "Anh ơi, anh có chơi game trên điện thoại không?"
Tuế Hàn đang sấy tóc, không nghe rõ cậu nói, tắt mấy sấy hỏi lại: "Cái gì?"
"Game mobile á." Cố Triều nói lại, "Anh có chơi game mobile không? Ví dụ như Vương giả vinh diệu, Pubg mobile."
"Không biết chơi."
"Thôi kệ." Cố Triều xếp bằng ngồi hết cả ghế nhỏ, "Em chơi một mình vậy."
Sấy xong tóc, Tuế Hàn cất máy sấy đi, ngồi xuống cạnh cậu xem.
Trên màn hình, Cố Triều điều khiển một tướng nữ, KDA là 0/4/0.
Tuế Hàn: "..."
Triều Triều đúng là rất gà.
Đến giao tranh tổng, Tuế Hàn chơi không tốt tự tiễn bản thân lên bảng.
Tuế hàn nhìn thấy thế, không nhịn được cười thành tiếng.
Cố Triều ngã lưng về phía sau, cố gắng giải thích cho bản thân: "Em bị anh nhìn nên hơi hồi hộp."
"Tôi không xem cậu cũng chết bốn lần rồi."
Cố Triều: QAQ.
Tuế Hàn suy nghĩ nói: "Hay là tôi giúp cậu một ván?"
"Được, được ạ." Cố Triều lập tức nhường chỗ, đưa điện thoại cho anh.
Hai người đàn ông ngồi trên ghế sopha nhỏ nhìn rất là chật chội.
Vào trận được ba phút, Tuế Hàn dựa vào kỹ năng giết được hai mạng đối diện.
"Oa, anh thật giỏi."
Tuế Hàn nhìn KDA bên góc phải 2/5/0, cười: "Tý nữa tôi sẽ đạt Unstoppable với Godlike."
Anh nói được làm được, không đến mười phút, giết được thêm bốn mạng, cách Godlike chỉ một mạng nữa thôi.
"Anh giỏi quá!" Cố Triều nghiêng đầu sang, hôn "bẹp" một cái lên mặt của Tuế hàn.
Trên màn hình, tướng di chuyển lỗi bị kẻ địch hạ gục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.