Chương 16
Ngã Tuyển Trạch Miêu Xa
26/10/2022
Chương 16
Cầm lấy ly trà sữa, Tuế Hàn uống một ngụm, trực tiếp cầm lấy luôn, không có ý định trả lại.
Cố Triều nắm lấy tay áo của anh, ý bảo anh đưa ông hút qua bên mình.
Lúc Viên Bình Dã mở cửa xe lần thứ hai, thấy Cố Triều đang hút trà sữa trên tay Tuế Hàn, hắn hơi ngạc nhiên, lập tức xoay người đóng cửa xe lại, ho khan với những người khác.
Lâm Ngữ Điệt không hiểu ý của huấn luyện viên Viên, định vòng qua để lên xe, lúc này mới thấy Cố Triều đang bên trong.
"Cố tổng, ở gần đây lại có dự án hả?"
Tuế Hàn nhịn cười, quay mặt sang chỗ khác.
Cố Triều cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: "Tôi đến đón mọi người đi ăn cơm."
Trận đấu đầu tiên của LR diễn ra vào ngày thi đấu thứ ba, đợi đến lúc thi đấu chính thức, sẽ phải tiến vào trạng thái huấn luyện dày đặc, áp lực sẽ tăng lên, đừng nói đến liên hoan, ăn cơm đúng giờ cũng rất khó khăn.
Ánh mắt Lâm Ngữ Điệt sáng lên: "Ăn cái gì được nhỉ?"
"Tới nơi cậu sẽ biết."
Các thành viên còn lại lần lượt lên xe, bên trong xe hơi chật. Lâm Ngữ Điệt ngồi vào hàng ghế cuối cùng, Tuế Hàn dịch người sang bên cạnh một chụt, ngay sau đó Bloom cũng ngồi lên.
Lâm Ngữ Điệt giơ tay ngăn hắn lại: "Phía trước không phải đnag còn chỗ sao, cậu xuống đây để chen với tôi à?"
Bloom cười: "Tôi phải chen chỗ với cậu."
Lâm Ngữ Điệt: "Cậu bị bệnh à?"
Nói thế nhưng vẫn nhường chỗ cho hắn.
Dáng người Bloom cao lớn, không thể nào đủ chỗ ngồi, Lâm Ngữ Điệt đành phải quay đầu sang hỏi Tuế Hàn: "Tuế Tuế, cậu có thể dịch vào trong nữa được không?"
Tuế Hàn nhướng mày: "Nếu tôi dịch vào trong nữa là ép lên người Cố Triều đấy."
"À." Nhìn Cố tổng đang ngồi phía bên trong, Lâm Ngữ Điệt cảm thấy khó xử, "Bloom, nếu không cậu lên phía trước đi..."
"Tôi không sao." Cố Triều nói.
?
Ba người đồng thời quay sang nhìn cậu.
Khi cậu cười đôi mắt đào hoa cong cong, dáng vẻ rất gần gũi, còn chủ động duỗi tay kéo Tuế Hàn về phía mình.
Lâm Ngữ Điệt cảm động: "Cố tổng, cậu thật tốt."
Tuế Hàn: "..."
Bloom dễ dàng ngồi lên ghế, đóng cửa xe lại.
Xe bắt đầu khởi hành, theo quán tính,Tuế Hàn không tự chủ ngã về phía trước, liền bị người ngồi bên cạnh ôm lấy éo kéo về. Anh quá gầy, cách một lớ áo đồng phục rộng thùng thình, có thể cảm nhận được eo của anh, eo rất nhỏ chỉ một vòng tay đã ôm được.
Đến khi anh ngồi dựa lưng vào ghế, xe bắt đầu chạy ổn định lại, Cố Triều mói rút tay về.
Tuế Hàn ngồi rất sát Cố Triều, luôn ngửi được mùi nước hoa, không đậm cũng không nhạt, làm cho mùi vị nam tính đẩy lên mức cao nhất. Tuy nhiên, chủ nhân của mùi nước hoa đang len vươn tay phải nắm lấy ngón út của anh khi đang giấu bàn tay trong túi áo đồng phục của đội.
Anh quay đầu sang nhìn, thấy Cố Triều làm như không có việc gì cúi đầu lướt điện thoại, giống như không phải mình vừa làm hành động trẻ con kia.
Tuế Hàn muốn rút tay ra, nhưng không rút được, ngược lại càng bị nắm chặt hơn. Lâm Ngữ Điệt ngồi ngay bên cạnh, anh không muốn làm động tĩnh quá lớn, đành phải dừng lại.
Nửa tiếng sau, xe đẫ đến nơi.
Mọi người lục đục xuống xe, vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy sảnh khách sạn vừa lớn vừa lộng lẫy trước mặt.
Tất nhiên hôm nay họ không đến ở khách sạn mà ăn buffet hải sản ở tầng một.
Đây là nhà hàng khách sạn năm sao chuyên về buffet có cả rượu, nhưng hai ngày sau phải thi đấu, Viên Bình Dã chỉ cho bọn hò uống hồng trà, trà sữa hay là nước trái cây gì đó, mọi người giơ cốc lên chạm cốc rượu vang đỏ của Cố Triều.
Cố Triều không phải đi xã giao, cho nên không nói gì cả, để mọi người tự đứng dậy chọn đồ ăn. Bản thân cậu đứng dậy đi theo Tuế Hàn.
Tuế Hàn đi về phía đồ nướng, dùng kẹp lấy một con hàu, Cố Triều cũng lấy một con, đi đến chỗ đồ ăn chín lấy hai phần tempura*, Cố Triều cũng lấy giống hệt...
Đến chỗ trái cây, Tuế Hàn dùng kẹp lấy một miếng dưa hấu liền bỏ vào đĩa của Cố Triều, sau đó mới lấy cho mình.
Cố Triều cười tươi: "Cảm ơn anh."
Tuế Hàn cầm đĩa đầy đồ ăn đi về phía nhà vệ sinh, Cố Triều cũng đi theo. Anh không nhịn được nữa dừng lại, quay người túm lấy cà vạt người đứng phía sau.
Cố Triều: "QAQ."
Tuế Hàn vừa tức vừa buồn cười: "Triều Triều, cậu là bóng của tôi à?"
Cố Triều chớp chớp mắt.
Có vẻ nhớ đến lời nói của Tuế Hàn hôm chụp hình, cậu cúi đầu, yên lăng xoay người rời đi.
Tuế Hàn đặt đĩa đồ ăn lên trên bàn rồi mới vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó mới quay lại bàn ăn.
Lúc quay về chỗ ngồi, mọi người đã nói chuyện được ba bốn phút, đề tài từ trận đấu của hai đội mạnh ngày hôm nay cho đến các đội đã từng giành chức vô địch, Đào Mặc hỏi Lâm Ngữ Điệt: "Này Bơ nhỏ, lần này TE đổi đường giữa với rừng mới, cậu thấy như thế nào?"
ID của Lâm Ngữ Điệt là Butterfly, khi đi rừng có thể kiểm soát toàn bản đồ, vì thế fans mới đặt cho hắn biệt danh là cục bơ biết bay, hay gọi tắt là Bơ nhỏ.
"Không bằng tôi với Bloom." Lâm Ngữ Điệt uống một ngụm nước ép cà rốt, nói tiếp, "Hơn nữa, nghe nói hỗ trợ cũng đã rời đi, chuyển đến đội nào thì tôi không rõ, chỉ còn lại một mình xạ thủ đã từng giành chức vô địch trong đội hình."
"À, vậy chỉ còn Tiêu Nhạc thôi à." Đào Mặc quay đầu nhìn Tần Phong, lại hỏi tiếp, "Thế Tiêu Nhạc với Tần Phong, cậu cảm thấy ai mạnh hơn?"
Lâm Ngữ Điệt: "Im lặng, cậu đáng cố tình gây sự đó à."
Đào Mặc cười: "Đâu có, tôi chỉ tò mò thôi."
Bloom nói chen vào: "Lối chơi của hai người họ khác nhau, không thể so sánh được."
"Đúng thế." Lâm Ngữ Điệt nói tiếp, "Tần Phong thiên về an toàn, còn Tiêu Nhạc thiên về hổ báo, tính cách của hắn cũng thế, không thể so sánh được."
"Lối chơi của hắn thì tôi biết, tính cách của hắn cũng hổ báo như thế?"
Lâm Ngữ Điệt không nhìn thấy Tuế Hàn quay lại, xua tay nói: "Đừng nói nữa, năm đó Age rời đội, hắn suýt chút nữa làm đội tụt dốc không phanh."
"Kinh khủng như vậy sao?"
"Hai người họ lúc đó cãi nhau rất gắt, nhưng chủ yếu là phía Tiêu Nhạc chửi mắng, nói Age không đủ tâm lý, mới gặp chút chuyện đã bị đánh bại, rõ ràng một tuyển thủ thiên tài có tương lai sáng lạn...Thật ra lúc ấy cũng là do hắn quá tức giận, chắc cậu cũng biết mà?" Lâm Ngữ Điệt thở dài, đang định nói tiếp, miệng mở ra rồi lại mím lại.
Khí đó bọn hò đều muốn làm thịt tên Vưu Hạo kia, nhưng không thể tìm thấy người, mà trạng thái của Tuế Hàn càng ngày càng kém.
Cuối cùng, người vốn dĩ nên nâng cao cúp vô địch lại buồn bã rời đội, sau đó thông báo giải nghệ, kẻ khởi xướng mọi việc không biết đang cầm tiền vui vẻ ở chỗ nào.
Kết quả này không ai muốn cả, nhưng hiện thực chính là như thế.
"Thật ra tôi luôn cảm thấy kỳ lạ, tại sao lúc đó Age lại..." Nói được một nửa, Đào Mặc nhìn thấy Tuế hàn, nửa câu còn lại liền nghẹn trong cổ.
"Không có gì." Tuế Hàn lạnh nhạt nói, "Sinh bệnh, không thể thi đấu được nữa, nên rời đi thôi."
Đào Mặc cảm thấy khó nói, cuối cùng nói: "Thì ra là thế."
Lâm Ngữ Điệt biết những gì mình nói nãy giờ đã bị Tuế Hàn nghe được, vội vàng nói, "Tuế Tuế, rất xin lỗi."
"Hả?" Tuế Hàn quay sang nhìn hắn, cười nhẹ, "Không sao đâu, đều là chuyện quá khứ rồi."
Cố Triều ngồi phía đối diện, ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh. Tứ phía của cậu, có thể thấy ý cười trên mặt Tuế Hàn nhanh chóng biến mất, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Lúc ra về đã vào giữa đêm, bữa cơm hôm nay ăn rất lâu, từ bên trong nhà hàng ra ngoài họ mới phát hiện trời đang mưa to.
"Gần đây sao mưa nhiều thế nhỉ, lạnh gần chết." Lâm Ngữ Điệt xoa xoa cánh tay, nhìn trời mưa tầm tã, "Không mang ô rồi, hay chạy đại đi?"
Hai người phía sau nhìn nhau, có người lên tiếng nói: "Hay quay lại khách sạn mượn mấy cái ô đi?"
Bọn họ đang định đi vào trong, Cố Triều lấy điện thoại gọi cho giám đốc khách sạn.
"Mưa to quá, đêm nay chúng ta ở lại đây, đi theo tôi nhận phòng đã." Sau khi ngắt điện thoại, Cố Triều nói.
Đào Mặc cảm động: "Cố tổng làm người ta yên tâm quá đi."
Lâm Ngữ Điệt vỗ tay hoan hô: "Cố tổng muôn năm!"
Cố Triều cười cười, không nói gì nữa.
Sáng mai còn phải về huấn luyện, sau khi nhận được phòng, Cố Triều dẫn từng người về phòng, dặn dò họ nghỉ ngơi sớm.
Lúc đi qua phòng của Tuế Hàn, cậu phát hiện cửa phòng đang khép hờ, Cố Triều đẩy nhẹ cửa đi vào.
Mở cửa ra, liền thấy Tuế Hàn đang ngồi ở gần cửa sổ, cửa sổ mở toang để hút thuốc.
Bên ngoài có mái hiên che, nhưng gió quá to, vẫn có nhiều hạt mưa bay vào trong, làm ướt áo khoác mỏng manh của anh.
Cố Triều đi vào bên trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tuế Hàn quay sang nhìn. Rõ ràng bên trong phòng ấm áp, nhưng trên người anh lại toàn hơi lạnh của nước mưa, giọng nói bị khói thuốc làm cho khàn khàn: "Cố Triều."
Vứt điếu thuốc trong tay anh đi, Cố Triều với người qua đóng cửa sổ lại, hỏi: "Không ngủ được sao?"
Tuế Hàn lắc đầu.
Cố Triều nhìn thoáng qua vệt nước trên quần áo của anh, nhíu mày nói: "Đi tắm trước đi, đừng để bị cảm."
"Không muốn tắm." Vẻ mặt Tuế Hàn ảm đạm, mím chặt môi, giống như việc nói thêm một chữ là càng mệt thêm.
Hai bên đều im lặng, trong không khi thoang thoảng mùi thuốc lá xen kẽ mùi nước hoa Cologne. Đột nhiên, người trước mặt cúi người xuống, hai tay chống lên hai bên cửa sổ.
Từ từ đi lại gần, Cố Triều thăm dò hơn lên khóe môi của Tuế Hàn, sau đó mới ngậm môi anh.
Nụ hôn rất nông, nhẹ nhàng mà lưu luyến, giống như một nụ hôn để cảm ơn. Một lúc sau mới lùi lại, hơi thở gấp gáp: "Bây giờ muốn đi tắm chưa?"
Không đợi Tuế Hàn trả lời, đôi mắt đào hoa của Cố Triều cong cong: "Nếu không muốn, thế thì hôn thêm một lần nữa."
"..."
Tuế Hàn đứng dậy: "Tôi đi tắm."
"Tốt." Nhìn chằm chằm anh cầm khăn tắm đi vào phòng tắm, Cố Triều mới nói, "Anh ơi, anh nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện gì nhắn tin wechat cho em."
"Ừm." Tuế Hàn đóng cửa tắm bằng kính.
Nếu là cửa kính sẽ không che được gì hết, nhưng Cố Triều không ở lại lâu, trước khi đi cậu kéo rèm cửa sổ lại, sau đó đóng cửa lại.
Tắm rửa xong xuôi, Tuế Hàm cảm thấy cảm xúc ổn hơn rất nhiều. Dùng khăn lau tóc, lúc đi gần đến mép giường, không cẩn thận đụng phải chân giường, đau đến phát ra tiếng.
Chỗ va chạm nổi lên một cục, rất là đau, anh nhăn mày, dùng tay xoa xoa, nhưng không giảm bớt.
Điện thoại đang để trên tủ đầu giường, Tuế Hàn duỗi tay cầm lấy, mở wechat, bấm vào khung trò chuyện với Cố Triều: "Đụng phải chân..."
"Đau quá."
Còn chưa gõ chữ xong, anh lại xóa toàn bộ đi, ném điện thoại lên giường.
Tuế Hàn cúi đầu, tay trái đánh vào mu bàn tay phải, hận không thể rèn sắt thành thép: "Mày đang làm gì đấy?"
"Cốc cốc cốc."
Đột nhiên cửa phòng có người gõ.
Anh cảm thấy gì đó, nhưng vẫn đi ra mở cửa.
"Bên ngoài có sấm sét, em sợ lắm QAQ." Người đứng trước cửa mang theo mùi sữa tắm cùng loại của khách sạn, mặc áo ngủ bằng len, ôm sát đến cổ cậu, nhìn qua như chiếc gối ôm bằng bông mềm mại: "Cùng nhau ngủ có được không?"
(*) Tempura được xem là một trong những món ăn điển hình tại đất nước mặt trời mọc – Nhật Bản. Tempura gồm các loại hải sản hoặc rau củ tẩm bột mì, sau đó rán ngập trong dầu, có thể thưởng thức riêng hoặc ăn kèm với các món khác. (Nguồn: Chefjob.vn)
- Nguồn ảnh: internet.
---
Làm truyện này, lại nhớ T1 thua chung kết LCK mùa hè. Buồn gần chết. Nhưng vẫn chúc mừng thành viên GenG phá dớp ông vua về nhì ????.
Cầm lấy ly trà sữa, Tuế Hàn uống một ngụm, trực tiếp cầm lấy luôn, không có ý định trả lại.
Cố Triều nắm lấy tay áo của anh, ý bảo anh đưa ông hút qua bên mình.
Lúc Viên Bình Dã mở cửa xe lần thứ hai, thấy Cố Triều đang hút trà sữa trên tay Tuế Hàn, hắn hơi ngạc nhiên, lập tức xoay người đóng cửa xe lại, ho khan với những người khác.
Lâm Ngữ Điệt không hiểu ý của huấn luyện viên Viên, định vòng qua để lên xe, lúc này mới thấy Cố Triều đang bên trong.
"Cố tổng, ở gần đây lại có dự án hả?"
Tuế Hàn nhịn cười, quay mặt sang chỗ khác.
Cố Triều cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: "Tôi đến đón mọi người đi ăn cơm."
Trận đấu đầu tiên của LR diễn ra vào ngày thi đấu thứ ba, đợi đến lúc thi đấu chính thức, sẽ phải tiến vào trạng thái huấn luyện dày đặc, áp lực sẽ tăng lên, đừng nói đến liên hoan, ăn cơm đúng giờ cũng rất khó khăn.
Ánh mắt Lâm Ngữ Điệt sáng lên: "Ăn cái gì được nhỉ?"
"Tới nơi cậu sẽ biết."
Các thành viên còn lại lần lượt lên xe, bên trong xe hơi chật. Lâm Ngữ Điệt ngồi vào hàng ghế cuối cùng, Tuế Hàn dịch người sang bên cạnh một chụt, ngay sau đó Bloom cũng ngồi lên.
Lâm Ngữ Điệt giơ tay ngăn hắn lại: "Phía trước không phải đnag còn chỗ sao, cậu xuống đây để chen với tôi à?"
Bloom cười: "Tôi phải chen chỗ với cậu."
Lâm Ngữ Điệt: "Cậu bị bệnh à?"
Nói thế nhưng vẫn nhường chỗ cho hắn.
Dáng người Bloom cao lớn, không thể nào đủ chỗ ngồi, Lâm Ngữ Điệt đành phải quay đầu sang hỏi Tuế Hàn: "Tuế Tuế, cậu có thể dịch vào trong nữa được không?"
Tuế Hàn nhướng mày: "Nếu tôi dịch vào trong nữa là ép lên người Cố Triều đấy."
"À." Nhìn Cố tổng đang ngồi phía bên trong, Lâm Ngữ Điệt cảm thấy khó xử, "Bloom, nếu không cậu lên phía trước đi..."
"Tôi không sao." Cố Triều nói.
?
Ba người đồng thời quay sang nhìn cậu.
Khi cậu cười đôi mắt đào hoa cong cong, dáng vẻ rất gần gũi, còn chủ động duỗi tay kéo Tuế Hàn về phía mình.
Lâm Ngữ Điệt cảm động: "Cố tổng, cậu thật tốt."
Tuế Hàn: "..."
Bloom dễ dàng ngồi lên ghế, đóng cửa xe lại.
Xe bắt đầu khởi hành, theo quán tính,Tuế Hàn không tự chủ ngã về phía trước, liền bị người ngồi bên cạnh ôm lấy éo kéo về. Anh quá gầy, cách một lớ áo đồng phục rộng thùng thình, có thể cảm nhận được eo của anh, eo rất nhỏ chỉ một vòng tay đã ôm được.
Đến khi anh ngồi dựa lưng vào ghế, xe bắt đầu chạy ổn định lại, Cố Triều mói rút tay về.
Tuế Hàn ngồi rất sát Cố Triều, luôn ngửi được mùi nước hoa, không đậm cũng không nhạt, làm cho mùi vị nam tính đẩy lên mức cao nhất. Tuy nhiên, chủ nhân của mùi nước hoa đang len vươn tay phải nắm lấy ngón út của anh khi đang giấu bàn tay trong túi áo đồng phục của đội.
Anh quay đầu sang nhìn, thấy Cố Triều làm như không có việc gì cúi đầu lướt điện thoại, giống như không phải mình vừa làm hành động trẻ con kia.
Tuế Hàn muốn rút tay ra, nhưng không rút được, ngược lại càng bị nắm chặt hơn. Lâm Ngữ Điệt ngồi ngay bên cạnh, anh không muốn làm động tĩnh quá lớn, đành phải dừng lại.
Nửa tiếng sau, xe đẫ đến nơi.
Mọi người lục đục xuống xe, vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy sảnh khách sạn vừa lớn vừa lộng lẫy trước mặt.
Tất nhiên hôm nay họ không đến ở khách sạn mà ăn buffet hải sản ở tầng một.
Đây là nhà hàng khách sạn năm sao chuyên về buffet có cả rượu, nhưng hai ngày sau phải thi đấu, Viên Bình Dã chỉ cho bọn hò uống hồng trà, trà sữa hay là nước trái cây gì đó, mọi người giơ cốc lên chạm cốc rượu vang đỏ của Cố Triều.
Cố Triều không phải đi xã giao, cho nên không nói gì cả, để mọi người tự đứng dậy chọn đồ ăn. Bản thân cậu đứng dậy đi theo Tuế Hàn.
Tuế Hàn đi về phía đồ nướng, dùng kẹp lấy một con hàu, Cố Triều cũng lấy một con, đi đến chỗ đồ ăn chín lấy hai phần tempura*, Cố Triều cũng lấy giống hệt...
Đến chỗ trái cây, Tuế Hàn dùng kẹp lấy một miếng dưa hấu liền bỏ vào đĩa của Cố Triều, sau đó mới lấy cho mình.
Cố Triều cười tươi: "Cảm ơn anh."
Tuế Hàn cầm đĩa đầy đồ ăn đi về phía nhà vệ sinh, Cố Triều cũng đi theo. Anh không nhịn được nữa dừng lại, quay người túm lấy cà vạt người đứng phía sau.
Cố Triều: "QAQ."
Tuế Hàn vừa tức vừa buồn cười: "Triều Triều, cậu là bóng của tôi à?"
Cố Triều chớp chớp mắt.
Có vẻ nhớ đến lời nói của Tuế Hàn hôm chụp hình, cậu cúi đầu, yên lăng xoay người rời đi.
Tuế Hàn đặt đĩa đồ ăn lên trên bàn rồi mới vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó mới quay lại bàn ăn.
Lúc quay về chỗ ngồi, mọi người đã nói chuyện được ba bốn phút, đề tài từ trận đấu của hai đội mạnh ngày hôm nay cho đến các đội đã từng giành chức vô địch, Đào Mặc hỏi Lâm Ngữ Điệt: "Này Bơ nhỏ, lần này TE đổi đường giữa với rừng mới, cậu thấy như thế nào?"
ID của Lâm Ngữ Điệt là Butterfly, khi đi rừng có thể kiểm soát toàn bản đồ, vì thế fans mới đặt cho hắn biệt danh là cục bơ biết bay, hay gọi tắt là Bơ nhỏ.
"Không bằng tôi với Bloom." Lâm Ngữ Điệt uống một ngụm nước ép cà rốt, nói tiếp, "Hơn nữa, nghe nói hỗ trợ cũng đã rời đi, chuyển đến đội nào thì tôi không rõ, chỉ còn lại một mình xạ thủ đã từng giành chức vô địch trong đội hình."
"À, vậy chỉ còn Tiêu Nhạc thôi à." Đào Mặc quay đầu nhìn Tần Phong, lại hỏi tiếp, "Thế Tiêu Nhạc với Tần Phong, cậu cảm thấy ai mạnh hơn?"
Lâm Ngữ Điệt: "Im lặng, cậu đáng cố tình gây sự đó à."
Đào Mặc cười: "Đâu có, tôi chỉ tò mò thôi."
Bloom nói chen vào: "Lối chơi của hai người họ khác nhau, không thể so sánh được."
"Đúng thế." Lâm Ngữ Điệt nói tiếp, "Tần Phong thiên về an toàn, còn Tiêu Nhạc thiên về hổ báo, tính cách của hắn cũng thế, không thể so sánh được."
"Lối chơi của hắn thì tôi biết, tính cách của hắn cũng hổ báo như thế?"
Lâm Ngữ Điệt không nhìn thấy Tuế Hàn quay lại, xua tay nói: "Đừng nói nữa, năm đó Age rời đội, hắn suýt chút nữa làm đội tụt dốc không phanh."
"Kinh khủng như vậy sao?"
"Hai người họ lúc đó cãi nhau rất gắt, nhưng chủ yếu là phía Tiêu Nhạc chửi mắng, nói Age không đủ tâm lý, mới gặp chút chuyện đã bị đánh bại, rõ ràng một tuyển thủ thiên tài có tương lai sáng lạn...Thật ra lúc ấy cũng là do hắn quá tức giận, chắc cậu cũng biết mà?" Lâm Ngữ Điệt thở dài, đang định nói tiếp, miệng mở ra rồi lại mím lại.
Khí đó bọn hò đều muốn làm thịt tên Vưu Hạo kia, nhưng không thể tìm thấy người, mà trạng thái của Tuế Hàn càng ngày càng kém.
Cuối cùng, người vốn dĩ nên nâng cao cúp vô địch lại buồn bã rời đội, sau đó thông báo giải nghệ, kẻ khởi xướng mọi việc không biết đang cầm tiền vui vẻ ở chỗ nào.
Kết quả này không ai muốn cả, nhưng hiện thực chính là như thế.
"Thật ra tôi luôn cảm thấy kỳ lạ, tại sao lúc đó Age lại..." Nói được một nửa, Đào Mặc nhìn thấy Tuế hàn, nửa câu còn lại liền nghẹn trong cổ.
"Không có gì." Tuế Hàn lạnh nhạt nói, "Sinh bệnh, không thể thi đấu được nữa, nên rời đi thôi."
Đào Mặc cảm thấy khó nói, cuối cùng nói: "Thì ra là thế."
Lâm Ngữ Điệt biết những gì mình nói nãy giờ đã bị Tuế Hàn nghe được, vội vàng nói, "Tuế Tuế, rất xin lỗi."
"Hả?" Tuế Hàn quay sang nhìn hắn, cười nhẹ, "Không sao đâu, đều là chuyện quá khứ rồi."
Cố Triều ngồi phía đối diện, ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh. Tứ phía của cậu, có thể thấy ý cười trên mặt Tuế Hàn nhanh chóng biến mất, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Lúc ra về đã vào giữa đêm, bữa cơm hôm nay ăn rất lâu, từ bên trong nhà hàng ra ngoài họ mới phát hiện trời đang mưa to.
"Gần đây sao mưa nhiều thế nhỉ, lạnh gần chết." Lâm Ngữ Điệt xoa xoa cánh tay, nhìn trời mưa tầm tã, "Không mang ô rồi, hay chạy đại đi?"
Hai người phía sau nhìn nhau, có người lên tiếng nói: "Hay quay lại khách sạn mượn mấy cái ô đi?"
Bọn họ đang định đi vào trong, Cố Triều lấy điện thoại gọi cho giám đốc khách sạn.
"Mưa to quá, đêm nay chúng ta ở lại đây, đi theo tôi nhận phòng đã." Sau khi ngắt điện thoại, Cố Triều nói.
Đào Mặc cảm động: "Cố tổng làm người ta yên tâm quá đi."
Lâm Ngữ Điệt vỗ tay hoan hô: "Cố tổng muôn năm!"
Cố Triều cười cười, không nói gì nữa.
Sáng mai còn phải về huấn luyện, sau khi nhận được phòng, Cố Triều dẫn từng người về phòng, dặn dò họ nghỉ ngơi sớm.
Lúc đi qua phòng của Tuế Hàn, cậu phát hiện cửa phòng đang khép hờ, Cố Triều đẩy nhẹ cửa đi vào.
Mở cửa ra, liền thấy Tuế Hàn đang ngồi ở gần cửa sổ, cửa sổ mở toang để hút thuốc.
Bên ngoài có mái hiên che, nhưng gió quá to, vẫn có nhiều hạt mưa bay vào trong, làm ướt áo khoác mỏng manh của anh.
Cố Triều đi vào bên trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tuế Hàn quay sang nhìn. Rõ ràng bên trong phòng ấm áp, nhưng trên người anh lại toàn hơi lạnh của nước mưa, giọng nói bị khói thuốc làm cho khàn khàn: "Cố Triều."
Vứt điếu thuốc trong tay anh đi, Cố Triều với người qua đóng cửa sổ lại, hỏi: "Không ngủ được sao?"
Tuế Hàn lắc đầu.
Cố Triều nhìn thoáng qua vệt nước trên quần áo của anh, nhíu mày nói: "Đi tắm trước đi, đừng để bị cảm."
"Không muốn tắm." Vẻ mặt Tuế Hàn ảm đạm, mím chặt môi, giống như việc nói thêm một chữ là càng mệt thêm.
Hai bên đều im lặng, trong không khi thoang thoảng mùi thuốc lá xen kẽ mùi nước hoa Cologne. Đột nhiên, người trước mặt cúi người xuống, hai tay chống lên hai bên cửa sổ.
Từ từ đi lại gần, Cố Triều thăm dò hơn lên khóe môi của Tuế Hàn, sau đó mới ngậm môi anh.
Nụ hôn rất nông, nhẹ nhàng mà lưu luyến, giống như một nụ hôn để cảm ơn. Một lúc sau mới lùi lại, hơi thở gấp gáp: "Bây giờ muốn đi tắm chưa?"
Không đợi Tuế Hàn trả lời, đôi mắt đào hoa của Cố Triều cong cong: "Nếu không muốn, thế thì hôn thêm một lần nữa."
"..."
Tuế Hàn đứng dậy: "Tôi đi tắm."
"Tốt." Nhìn chằm chằm anh cầm khăn tắm đi vào phòng tắm, Cố Triều mới nói, "Anh ơi, anh nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện gì nhắn tin wechat cho em."
"Ừm." Tuế Hàn đóng cửa tắm bằng kính.
Nếu là cửa kính sẽ không che được gì hết, nhưng Cố Triều không ở lại lâu, trước khi đi cậu kéo rèm cửa sổ lại, sau đó đóng cửa lại.
Tắm rửa xong xuôi, Tuế Hàm cảm thấy cảm xúc ổn hơn rất nhiều. Dùng khăn lau tóc, lúc đi gần đến mép giường, không cẩn thận đụng phải chân giường, đau đến phát ra tiếng.
Chỗ va chạm nổi lên một cục, rất là đau, anh nhăn mày, dùng tay xoa xoa, nhưng không giảm bớt.
Điện thoại đang để trên tủ đầu giường, Tuế Hàn duỗi tay cầm lấy, mở wechat, bấm vào khung trò chuyện với Cố Triều: "Đụng phải chân..."
"Đau quá."
Còn chưa gõ chữ xong, anh lại xóa toàn bộ đi, ném điện thoại lên giường.
Tuế Hàn cúi đầu, tay trái đánh vào mu bàn tay phải, hận không thể rèn sắt thành thép: "Mày đang làm gì đấy?"
"Cốc cốc cốc."
Đột nhiên cửa phòng có người gõ.
Anh cảm thấy gì đó, nhưng vẫn đi ra mở cửa.
"Bên ngoài có sấm sét, em sợ lắm QAQ." Người đứng trước cửa mang theo mùi sữa tắm cùng loại của khách sạn, mặc áo ngủ bằng len, ôm sát đến cổ cậu, nhìn qua như chiếc gối ôm bằng bông mềm mại: "Cùng nhau ngủ có được không?"
(*) Tempura được xem là một trong những món ăn điển hình tại đất nước mặt trời mọc – Nhật Bản. Tempura gồm các loại hải sản hoặc rau củ tẩm bột mì, sau đó rán ngập trong dầu, có thể thưởng thức riêng hoặc ăn kèm với các món khác. (Nguồn: Chefjob.vn)
- Nguồn ảnh: internet.
---
Làm truyện này, lại nhớ T1 thua chung kết LCK mùa hè. Buồn gần chết. Nhưng vẫn chúc mừng thành viên GenG phá dớp ông vua về nhì ????.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.