Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)
Chương 19
Nguyệt Diệu
03/09/2017
“Nhiệm vụ lần này là phải vượt qua nơi này?” Phù Tô chau mày, đánh giá nơi trước mắt. Ngôi thành chết, nơi u ám sâu tối nhất – Lợi Tát Hưu Tháp – ngoài Địa Ngục Thâm Uyên ra, là nơi có khí tà ác nặng nhất.
“Lão đại, ngươi xác định nhiệm vụ này là muốn chúng ta đến đây ư?” Thích khách Nhất Quỷ Tha Đao nhức đầu, quay lại nhìn Túy Sát Giang Sơn. Long thương kỵ sĩ không biết chạy đi đâu bế quan mười ngày, giờ phút này còn lợi hại hơn cả lúc trước, cả người như một thanh lợi kiếm rút ra khỏi vỏ, có thể không chút do dự mà chém tất cả những kẻ chắn trước mặt mình.
“Nhất định phải đi, người nào hối hận thì hiện tại còn kịp rời đi, bằng không sau khi cánh cửa lớn này đóng lại, con đường chúng ta gặp phải cũng chỉ có hai, hoặc sống lại hoặc đấu tranh mở ra một con đường sống!” Túy Sát Giang Sơn nghiêm túc nói.
“Lão đại, ngươi khinh người thái quá, chúng ta đã theo ngươi đến đây, chết cũng phải xông vào một trận, sao lại có thể trở về được?” Nhất Quỷ Tha Đao bất mãn nhỏ giọng nói thầm.
“A a~ lão đại cũng chỉ nói cho mọi người chuẩn bị thôi, dù sao cái giá cho việc chết đi sống lại cũng rất lớn, chúng ta ai cũng không thừa nhận nổi.” Lục Đạo Luân Hồi đúng lúc đi ra giảng hòa.
Mọi người liếc nhau, rất ăn ý lựa chọn trầm mặc, cửa đá thật to phía sau như thái rau mà ầm ầm đóng xuống, chặt đứt tất cả đường lui. Đoàn người vừa thong thả vừa cẩn thận bước trên đường lớn của Lợi Tát Hưu Tháp.
Tiểu đội xếp thành hình tam giác, vòng ngoài áp trận là những người máu nhiều phòng cao như Túy Sát Giang Sơn, Cương Thiết Chi Thành cùng Thương Lãng, tầng trung gian là Nhất Quỷ Tha Đao, Quy Vu Tịch Diệt, Lục Đạo Luân Hồi, còn đứng ở trung tâm của hình tam giác là những người máu ít phòng thấp như Hắc Diệu Chi Ngân và các chức nghiệp hệ pháp thuật.
“Lão quy củ, chúng ta đi dò đường ~” Ám Đồng lôi kéo Cực Đoan Phân Tử nháy nháy mắt với mọi người, thân hình cùng lúc biến mất trong không khí, đây là ưu điểm đặc thù của chức nghiệp đạo tặc này, vừa có thể thăm dò đầy đủ tình hình quân địch, còn không cần sợ sẽ đả thảo kinh xà. —– kỳ thật thích khách cùng ninja cũng biết tiềm hành, nhưng một khi gặp phải cửa lớn bị khóa hoặc những cơ quan bẩy rập linh tinh, sẽ không thể nào mở khóa cũng như dỡ bỏ các bẫy rập đó, vì thế cũng liền thúc thủ vô sách không còn biện pháp.
Đã qua khoảng mười phút, bóng dáng của Ám Đồng cùng Cực Đoan Phân Tử lại xuất hiện trước mặt mọi người.
“Thế nào?” Túy Sát Giang Sơn hỏi.
Hai đạo tặc liếc mắt nhau, do dự một chút, vẫn là Ám Đồng mở miệng: “Cái gì cũng không có.”
“Sao?” Mọi người hỏi bằng thái độ không thể tin được.
“Ám Đồng nói không sai, cái gì cũng không có.” Cực Đoan Phân Tử nói: “Chúng ta đã đi dọc theo con đường này lâu lắm rồi, nhưng không phát hiện được gì cả, quái vật cơ quan bẫy rập tất cả đều không có.” Trong Lợi Tát Hưu Tháp ngoài sương khói của những vật bị đổ nát sụt lỡ và thực vật bị đốt trọi thì không còn gì khác, rõ ràng là một tòa thành chết.
“Chẳng lẽ là một loại khảo nghiệm của mê cung?” Pháp sư Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức nói.
“Ngươi cho rằng nhiệm vụ cấp bậc SSS có thể cho chúng ta qua cửa dễ dàng như vậy sao?” Liếc đối phương một cái Hắc Diệu Chi Ngân nghiêm túc cảnh cáo nàng, tuy rằng thực lực của Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức không kém, nhưng với tính chủ quan khinh địch thì sẽ liên lụy cả một tiểu đội mất mạng.
Nữ pháp sư như bị đánh một cái, giận tái mặt, quay đầu đi chỗ khác không nói gì.
“Tốt lắm, đạo tặc trở về vị trí, bảo trì đội hình, mọi người cẩn thận.” Túy Sát Giang Sơn mở miệng hạ chỉ lệnh “Phong tử, gọi triệu hoán thú ra, đặt bên ngoài đội ngũ.”
Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt gật gật đầu, bắt đầu niệm một đoạn chú ngữ, trên mặt đất liền xuất hiện một pháp trận triệu hoán lớn, sáu con ma lang uy phong lẫm lẫm xuất hiện trước mặt mọi người. Xem ra dạo gần đây mọi người đều dốc sức tu luyện — trong thi đấu đoàn thể thì Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt triệu hoán bốn con thú, chỉ ngắn ngủi có nửa tháng mà đã có thể triệu hoán ra sáu con, có thể thấy được hắn đã khổ công như thế nào. Nhìn thoáng qua Phù Tô, hiển nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng việc đối phương dùng đóng băng thuật phế đi bốn con triệu hoán thú của mình. Phù Tô trong lòng cười khổ một tiếng, ngoài pháp sư Hoàn Mỹ Phong Bạo cố chấp kia ra, có lẽ đã nhiều thêm một tên muốn luận bàn với mình.
Hắc Diệu Chi Ngân lấy thụ cầm ra, đàn mấy khúc thì trên đầu mọi người đều xuất hiện mấy chữ BUFF (tăng ma pháp), chuẩn bị đầy đủ để mọi người thận trọng đi vào nơi sâu trong Lợi Tát Hưu Tháp.
Quả nhiên như lời Hắc Diệu Chi Ngân đã nói, nhiệm vụ cấp bậc SSS là không thể nào dễ dàng qua cửa như vậy, đoàn người chỉ vừa tiến lên không đến năm thước, bên tai liền nghe một tiếng tru bén nhọn, như linh hồn đang chịu nỗi thống khổ cực lớn, cho dù Hắc Diệu Chi Ngân có BUFF bảo hộ, đoàn người nghe vào vẫn không tự chủ được mà cảm thấy điếc tai. Đúng lúc này một bóng dáng mơ hồ đi ra từ đống phế tích ven đường, công kích hướng về đội ngũ ma lang đứng trước nhất. (đoạn này chém khủng khiếp =)))
Ma lang đẳng cấp 80+ sau khi bị đối phương công kích, gào thảm một tiếng, lảo đảo về phía sau một bước, máu trên người đã mất hơn phân nửa!!! Không đợi mọi người kịp phản ứng, quái vật kia lại lần nữa đánh về phía ma lang, lần này lợi trảo xuyên qua thân thể ma lang, ma thủ cả thân tuyết trắng bị xỏ xuyên qua, cả người run rẩy vài cái, thi thể ngã xuống lan tràn thứ màu đen ra cả một con đường đá lớn.
Trong không khí phảng phất một mùi hôi thối thản nhiên, tiếp theo những tòa nhà như thiêu đốt bởi ánh lửa mỏng manh, người trong tiểu đội có thể thấy rõ ràng bộ mặt của thực vật kia, khuôn mặt như bộ xương khô, phía ngoài được bao bọc bởi một tầng da thịt như bị phơi khô, đôi mắt đỏ sậm tối tăm không hề có ánh sáng, chỉ còn lại dục vọng giết chóc, phối hợp với cặp mắt kia, quái vật hơi hé miệng, lộ ra một miệng răng nanh âm trầm, trong ngôi thành chết Lợi Tát Hưu Tháp yên tĩnh này có vẻ hết sức khủng bố.
“Thực Thi Quỷ!” Ám Đồng sợ hãi kêu lên, oán niệm của người thừa nhận thống khổ thật lớn sau khi chết đi bám vào thi thể, biến thành quái vật chỉ còn dục vọng giết chóc, hắn lúc trước đã từng thấy qua quái vật này trong mộ địa (bãi tha ma, nghĩa địa). Quái vật kia dường như không để ý đến người ở đây, cúi thân xuống, dùng cánh tay với ba ngón tay gầy trơ xương có móng thật dài xé bụng ma lang trên mặt đất ra, đưa đầu gặm lấy gặm để.
“Nôn …” Chịu không nổi tình huống ghê tởm này, Vẹc-xây Hoa Hồng nôn ra đầu tiên, tiếp theo là Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức, những người còn lại tuy rằng không đến nỗi nôn ra, nhưng sắc mặt cũng không tính là tốt. Nhất là Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt, ma thú của triệu hoán sư bị giết, thì bản thể của chính triệu hoán sư cũng bị thương tổn ở một trình độ nhất định, sắc mặt của hắn dưới ánh lửa thấp thoáng có chút tái nhợt.
Một đạo bóng kiếm lóe hồng quang lăng không bức ra, đầu của Thực Thi Quỷ chỉ lo ăn bị bóng kiếm kia bổ xuống, nhanh như chớp văng ra một bên, khóe miệng còn vươn lại huyết nhục chưa kịp nuốt xuống bụng.
“Đều phát ngốc cái gì?!! Bất quá chỉ là một con Thực Thi Quỷ mà thôi! Sau này còn không biết sẽ gặp phải cái gì!!” Thanh âm của Thương Lãng thành công gọi lực chú ý của mọi người trở về, Hoàn Mỹ Phong Bạo nhẹ nhàng bắn ra, một hỏa cầu rơi xuống thi thể của Thực Thi Quỷ, thiêu chúng nó thành tro tàn – tuy rằng sau mười phút hệ thống sẽ tự động biến mất, nhưng bọn họ thật sự không muốn thấy hai cổ thi thể nằm trên mặt đất này thêm một giây nào nữa.
“Ta nghĩ đây là một tòa thành tràn đầy sinh vật bất tử, vừa rồi Ám Đồng cùng Cực Đoan không phát hiện có quái vật, là bởi vì bọn họ thường ngày đều trốn trong đám phế tích, đợi đến khi phát hiện con mồi mới chạy ra công kích.” Tiếp tục đi về phía trước, Phù Tô không nhanh không chậm nói ra suy đoán của mình.
Có vết xe đổ của vừa rồi, không còn ai đưa ra ý kiến phản đối, bọn họ biết lời nói của Sơn Miêu tiểu đội thân kinh bách chiến có quyền hơn cả. Túy Sát Giang Sơn không còn cho ma thú của Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt đi phía trước dò đường nữa, mà tự mình đi đến ngay trước của đội hình tam giác – một khi toàn bộ triệu hồi thú tử vong, thì tính mạng của triệu hoán sư coi như cũng đã mất đi phân nửa.
“Vẫn là ta mở đường đi.” Ngăn lại Túy Sát Giang Sơn, Thương Lãng tử trong túi lấy ra một cái khiên hình chữ nhật thật lớn, đi ra trước đội hình tam giác. Nhìn ánh mắt nghi hoặc của đội viên Thí Thần, Ám Đồng hắc hắc cười rộ lên “Kỳ thật Thương Lãng lão đại là chiến sĩ phòng ngự a. Lực công kích của hắn còn không bằng một nửa lực phòng ngự …”
Đội viên Thí Thần không còn gì để nói. Nhất là Hoàn Mỹ Phong Bạo, nhớ đến một nhát kiếm mà đối phương dùng đấu khí thiêu đốt chém mình ngã xuống mặt đất – đây còn gọi là chiến sĩ phòng ngự sao??!!
Chỉ có thể nói thành viên của Sơn Miêu tiểu đội không phải người …
Thương Lãng giơ cái khiên đi đầu đội ngũ, hai bên một trái một phải là thích khách Nhất Quỷ Tha Đao và Quy Vu Tịch Diệt, có kinh nghiệm bị đánh bất ngờ của con Thực Thi Quỷ kia, giờ phút này mọi người càng thêm cẩn thận. Đột nhiên Quy Vu Tịch Diệt giơ một tay lên làm ra thủ thế bảo mọi người dừng bước, một đội không biết đã xảy ra chuyện gì, những vẫn ngoan ngoãn mà dừng cước bộ.
Hắc Diệu Chi Ngân đồng dạng mẫn tuệ lấy Đào Mã Lý Xuyên Tâm Cung trong Không Gian Thủ Trạc ra, trường cung lóe hào quang ngân sắc nhu hòa, làm cho lòng mọi người nảy sinh cảm giác an toàn. Nhận thấy một cỗ di động không tầm thường trong không khí, Hắc Diệu Chi Ngân kéo màn chắn mắt trên mặt nạ xuống, dùng cảm giác mà cảm nhận hướng đi của địch nhân. Mũi nhọn của Lôi Đình Chi Dực lóe ra ánh điện từ từ đi theo phương hướng di động của địch nhân, bắt giữ tung tích của địch nhân trong bóng tối.
Đột nhiên một đạo bóng đen nhảy ra từ trong đống phế tích, cùng lúc đó Lôi Đình Chi Dực đặt trên Đào Mã Lý cũng được bắn ra, Xuyên Giáp Tiễn mãnh mẽ khủng bố không chút do dự đem đạo bóng đen kia như một con bướm đinh một tiếng cắm trên vách tường.
“Thạch Tượng Quỷ cấp 90!!!” (Thạch Tượng Quỷ, là loài dơi có cánh chim thuộc sinh vật hệ vong linh, có thể bay, kỹ năng đặc thù là Thạch hóa, khi sử dụng Thạch hóa, lớp da bên ngoài sẽ hình thành một lớp nham thạch, miễn dịch tất cả lực công kích, đồng thời khôi phục giá trị sinh mệnh một cách thong thả, là một quái vật phi hành hệ khó giải quyết.) Nhất Quỷ Tha Đao tiến lên xem xét tình huống sợ hãi kêu lên. Trên tên của quái vật còn có viền màu bạc, phải biết rằng, kia chính là dấu hiệu của tinh anh quái vật a!!!
Trong quái vật thông thường đều có chữ màu trắng, trên tên mà có viền màu bạc chính là tinh anh quái vật, lượng máu, lực phòng ngự, lực công kích gấp hai lần so với quái vật thông thường. Có năng lực gần với những con quái vật cấp bậc BOSS.
Cái này không chỉ có Thí Thần tiểu đội, ngay cả người của Sơn Miêu tiểu đội cũng lấy một ánh mắt thấy quái thú mà nhìn Hắc Diệu Chi Ngân, chỉ riêng Quy Vu Tịch Diệt hiểu rõ tình hình nở một nụ cười phía sau lớp mặt nạ — thần khí cấp bậc truyền thuyết Đào Mã Lý Xuyên Tâm Cung còn có vũ tiễn Lôi Đình Chi Dực cấp bậc sử thi, loại quái vật cấp bậc này không bị chết mới là lạ a …
“Tốt lắm. Sau này có ngươi hộ tống bảo vệ, chúng ta liền an tâm.” Cực Đoan Phân Tử vỗ vỗ vai Hắc Diệu Chi Ngân nói với vẻ mặt hâm mộ.
“Không, đây chỉ là binh dò đường, một đội binh lớn còn ở đằng sau …” Hắc Diệu Chi Ngân đã cảm nhận được sự xôn xao gắt gao nắm lấy Đào Mã Lý, nghiêm túc nói.
>>Hết chương 19Đăng bởi: admin
“Lão đại, ngươi xác định nhiệm vụ này là muốn chúng ta đến đây ư?” Thích khách Nhất Quỷ Tha Đao nhức đầu, quay lại nhìn Túy Sát Giang Sơn. Long thương kỵ sĩ không biết chạy đi đâu bế quan mười ngày, giờ phút này còn lợi hại hơn cả lúc trước, cả người như một thanh lợi kiếm rút ra khỏi vỏ, có thể không chút do dự mà chém tất cả những kẻ chắn trước mặt mình.
“Nhất định phải đi, người nào hối hận thì hiện tại còn kịp rời đi, bằng không sau khi cánh cửa lớn này đóng lại, con đường chúng ta gặp phải cũng chỉ có hai, hoặc sống lại hoặc đấu tranh mở ra một con đường sống!” Túy Sát Giang Sơn nghiêm túc nói.
“Lão đại, ngươi khinh người thái quá, chúng ta đã theo ngươi đến đây, chết cũng phải xông vào một trận, sao lại có thể trở về được?” Nhất Quỷ Tha Đao bất mãn nhỏ giọng nói thầm.
“A a~ lão đại cũng chỉ nói cho mọi người chuẩn bị thôi, dù sao cái giá cho việc chết đi sống lại cũng rất lớn, chúng ta ai cũng không thừa nhận nổi.” Lục Đạo Luân Hồi đúng lúc đi ra giảng hòa.
Mọi người liếc nhau, rất ăn ý lựa chọn trầm mặc, cửa đá thật to phía sau như thái rau mà ầm ầm đóng xuống, chặt đứt tất cả đường lui. Đoàn người vừa thong thả vừa cẩn thận bước trên đường lớn của Lợi Tát Hưu Tháp.
Tiểu đội xếp thành hình tam giác, vòng ngoài áp trận là những người máu nhiều phòng cao như Túy Sát Giang Sơn, Cương Thiết Chi Thành cùng Thương Lãng, tầng trung gian là Nhất Quỷ Tha Đao, Quy Vu Tịch Diệt, Lục Đạo Luân Hồi, còn đứng ở trung tâm của hình tam giác là những người máu ít phòng thấp như Hắc Diệu Chi Ngân và các chức nghiệp hệ pháp thuật.
“Lão quy củ, chúng ta đi dò đường ~” Ám Đồng lôi kéo Cực Đoan Phân Tử nháy nháy mắt với mọi người, thân hình cùng lúc biến mất trong không khí, đây là ưu điểm đặc thù của chức nghiệp đạo tặc này, vừa có thể thăm dò đầy đủ tình hình quân địch, còn không cần sợ sẽ đả thảo kinh xà. —– kỳ thật thích khách cùng ninja cũng biết tiềm hành, nhưng một khi gặp phải cửa lớn bị khóa hoặc những cơ quan bẩy rập linh tinh, sẽ không thể nào mở khóa cũng như dỡ bỏ các bẫy rập đó, vì thế cũng liền thúc thủ vô sách không còn biện pháp.
Đã qua khoảng mười phút, bóng dáng của Ám Đồng cùng Cực Đoan Phân Tử lại xuất hiện trước mặt mọi người.
“Thế nào?” Túy Sát Giang Sơn hỏi.
Hai đạo tặc liếc mắt nhau, do dự một chút, vẫn là Ám Đồng mở miệng: “Cái gì cũng không có.”
“Sao?” Mọi người hỏi bằng thái độ không thể tin được.
“Ám Đồng nói không sai, cái gì cũng không có.” Cực Đoan Phân Tử nói: “Chúng ta đã đi dọc theo con đường này lâu lắm rồi, nhưng không phát hiện được gì cả, quái vật cơ quan bẫy rập tất cả đều không có.” Trong Lợi Tát Hưu Tháp ngoài sương khói của những vật bị đổ nát sụt lỡ và thực vật bị đốt trọi thì không còn gì khác, rõ ràng là một tòa thành chết.
“Chẳng lẽ là một loại khảo nghiệm của mê cung?” Pháp sư Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức nói.
“Ngươi cho rằng nhiệm vụ cấp bậc SSS có thể cho chúng ta qua cửa dễ dàng như vậy sao?” Liếc đối phương một cái Hắc Diệu Chi Ngân nghiêm túc cảnh cáo nàng, tuy rằng thực lực của Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức không kém, nhưng với tính chủ quan khinh địch thì sẽ liên lụy cả một tiểu đội mất mạng.
Nữ pháp sư như bị đánh một cái, giận tái mặt, quay đầu đi chỗ khác không nói gì.
“Tốt lắm, đạo tặc trở về vị trí, bảo trì đội hình, mọi người cẩn thận.” Túy Sát Giang Sơn mở miệng hạ chỉ lệnh “Phong tử, gọi triệu hoán thú ra, đặt bên ngoài đội ngũ.”
Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt gật gật đầu, bắt đầu niệm một đoạn chú ngữ, trên mặt đất liền xuất hiện một pháp trận triệu hoán lớn, sáu con ma lang uy phong lẫm lẫm xuất hiện trước mặt mọi người. Xem ra dạo gần đây mọi người đều dốc sức tu luyện — trong thi đấu đoàn thể thì Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt triệu hoán bốn con thú, chỉ ngắn ngủi có nửa tháng mà đã có thể triệu hoán ra sáu con, có thể thấy được hắn đã khổ công như thế nào. Nhìn thoáng qua Phù Tô, hiển nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng việc đối phương dùng đóng băng thuật phế đi bốn con triệu hoán thú của mình. Phù Tô trong lòng cười khổ một tiếng, ngoài pháp sư Hoàn Mỹ Phong Bạo cố chấp kia ra, có lẽ đã nhiều thêm một tên muốn luận bàn với mình.
Hắc Diệu Chi Ngân lấy thụ cầm ra, đàn mấy khúc thì trên đầu mọi người đều xuất hiện mấy chữ BUFF (tăng ma pháp), chuẩn bị đầy đủ để mọi người thận trọng đi vào nơi sâu trong Lợi Tát Hưu Tháp.
Quả nhiên như lời Hắc Diệu Chi Ngân đã nói, nhiệm vụ cấp bậc SSS là không thể nào dễ dàng qua cửa như vậy, đoàn người chỉ vừa tiến lên không đến năm thước, bên tai liền nghe một tiếng tru bén nhọn, như linh hồn đang chịu nỗi thống khổ cực lớn, cho dù Hắc Diệu Chi Ngân có BUFF bảo hộ, đoàn người nghe vào vẫn không tự chủ được mà cảm thấy điếc tai. Đúng lúc này một bóng dáng mơ hồ đi ra từ đống phế tích ven đường, công kích hướng về đội ngũ ma lang đứng trước nhất. (đoạn này chém khủng khiếp =)))
Ma lang đẳng cấp 80+ sau khi bị đối phương công kích, gào thảm một tiếng, lảo đảo về phía sau một bước, máu trên người đã mất hơn phân nửa!!! Không đợi mọi người kịp phản ứng, quái vật kia lại lần nữa đánh về phía ma lang, lần này lợi trảo xuyên qua thân thể ma lang, ma thủ cả thân tuyết trắng bị xỏ xuyên qua, cả người run rẩy vài cái, thi thể ngã xuống lan tràn thứ màu đen ra cả một con đường đá lớn.
Trong không khí phảng phất một mùi hôi thối thản nhiên, tiếp theo những tòa nhà như thiêu đốt bởi ánh lửa mỏng manh, người trong tiểu đội có thể thấy rõ ràng bộ mặt của thực vật kia, khuôn mặt như bộ xương khô, phía ngoài được bao bọc bởi một tầng da thịt như bị phơi khô, đôi mắt đỏ sậm tối tăm không hề có ánh sáng, chỉ còn lại dục vọng giết chóc, phối hợp với cặp mắt kia, quái vật hơi hé miệng, lộ ra một miệng răng nanh âm trầm, trong ngôi thành chết Lợi Tát Hưu Tháp yên tĩnh này có vẻ hết sức khủng bố.
“Thực Thi Quỷ!” Ám Đồng sợ hãi kêu lên, oán niệm của người thừa nhận thống khổ thật lớn sau khi chết đi bám vào thi thể, biến thành quái vật chỉ còn dục vọng giết chóc, hắn lúc trước đã từng thấy qua quái vật này trong mộ địa (bãi tha ma, nghĩa địa). Quái vật kia dường như không để ý đến người ở đây, cúi thân xuống, dùng cánh tay với ba ngón tay gầy trơ xương có móng thật dài xé bụng ma lang trên mặt đất ra, đưa đầu gặm lấy gặm để.
“Nôn …” Chịu không nổi tình huống ghê tởm này, Vẹc-xây Hoa Hồng nôn ra đầu tiên, tiếp theo là Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức, những người còn lại tuy rằng không đến nỗi nôn ra, nhưng sắc mặt cũng không tính là tốt. Nhất là Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt, ma thú của triệu hoán sư bị giết, thì bản thể của chính triệu hoán sư cũng bị thương tổn ở một trình độ nhất định, sắc mặt của hắn dưới ánh lửa thấp thoáng có chút tái nhợt.
Một đạo bóng kiếm lóe hồng quang lăng không bức ra, đầu của Thực Thi Quỷ chỉ lo ăn bị bóng kiếm kia bổ xuống, nhanh như chớp văng ra một bên, khóe miệng còn vươn lại huyết nhục chưa kịp nuốt xuống bụng.
“Đều phát ngốc cái gì?!! Bất quá chỉ là một con Thực Thi Quỷ mà thôi! Sau này còn không biết sẽ gặp phải cái gì!!” Thanh âm của Thương Lãng thành công gọi lực chú ý của mọi người trở về, Hoàn Mỹ Phong Bạo nhẹ nhàng bắn ra, một hỏa cầu rơi xuống thi thể của Thực Thi Quỷ, thiêu chúng nó thành tro tàn – tuy rằng sau mười phút hệ thống sẽ tự động biến mất, nhưng bọn họ thật sự không muốn thấy hai cổ thi thể nằm trên mặt đất này thêm một giây nào nữa.
“Ta nghĩ đây là một tòa thành tràn đầy sinh vật bất tử, vừa rồi Ám Đồng cùng Cực Đoan không phát hiện có quái vật, là bởi vì bọn họ thường ngày đều trốn trong đám phế tích, đợi đến khi phát hiện con mồi mới chạy ra công kích.” Tiếp tục đi về phía trước, Phù Tô không nhanh không chậm nói ra suy đoán của mình.
Có vết xe đổ của vừa rồi, không còn ai đưa ra ý kiến phản đối, bọn họ biết lời nói của Sơn Miêu tiểu đội thân kinh bách chiến có quyền hơn cả. Túy Sát Giang Sơn không còn cho ma thú của Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt đi phía trước dò đường nữa, mà tự mình đi đến ngay trước của đội hình tam giác – một khi toàn bộ triệu hồi thú tử vong, thì tính mạng của triệu hoán sư coi như cũng đã mất đi phân nửa.
“Vẫn là ta mở đường đi.” Ngăn lại Túy Sát Giang Sơn, Thương Lãng tử trong túi lấy ra một cái khiên hình chữ nhật thật lớn, đi ra trước đội hình tam giác. Nhìn ánh mắt nghi hoặc của đội viên Thí Thần, Ám Đồng hắc hắc cười rộ lên “Kỳ thật Thương Lãng lão đại là chiến sĩ phòng ngự a. Lực công kích của hắn còn không bằng một nửa lực phòng ngự …”
Đội viên Thí Thần không còn gì để nói. Nhất là Hoàn Mỹ Phong Bạo, nhớ đến một nhát kiếm mà đối phương dùng đấu khí thiêu đốt chém mình ngã xuống mặt đất – đây còn gọi là chiến sĩ phòng ngự sao??!!
Chỉ có thể nói thành viên của Sơn Miêu tiểu đội không phải người …
Thương Lãng giơ cái khiên đi đầu đội ngũ, hai bên một trái một phải là thích khách Nhất Quỷ Tha Đao và Quy Vu Tịch Diệt, có kinh nghiệm bị đánh bất ngờ của con Thực Thi Quỷ kia, giờ phút này mọi người càng thêm cẩn thận. Đột nhiên Quy Vu Tịch Diệt giơ một tay lên làm ra thủ thế bảo mọi người dừng bước, một đội không biết đã xảy ra chuyện gì, những vẫn ngoan ngoãn mà dừng cước bộ.
Hắc Diệu Chi Ngân đồng dạng mẫn tuệ lấy Đào Mã Lý Xuyên Tâm Cung trong Không Gian Thủ Trạc ra, trường cung lóe hào quang ngân sắc nhu hòa, làm cho lòng mọi người nảy sinh cảm giác an toàn. Nhận thấy một cỗ di động không tầm thường trong không khí, Hắc Diệu Chi Ngân kéo màn chắn mắt trên mặt nạ xuống, dùng cảm giác mà cảm nhận hướng đi của địch nhân. Mũi nhọn của Lôi Đình Chi Dực lóe ra ánh điện từ từ đi theo phương hướng di động của địch nhân, bắt giữ tung tích của địch nhân trong bóng tối.
Đột nhiên một đạo bóng đen nhảy ra từ trong đống phế tích, cùng lúc đó Lôi Đình Chi Dực đặt trên Đào Mã Lý cũng được bắn ra, Xuyên Giáp Tiễn mãnh mẽ khủng bố không chút do dự đem đạo bóng đen kia như một con bướm đinh một tiếng cắm trên vách tường.
“Thạch Tượng Quỷ cấp 90!!!” (Thạch Tượng Quỷ, là loài dơi có cánh chim thuộc sinh vật hệ vong linh, có thể bay, kỹ năng đặc thù là Thạch hóa, khi sử dụng Thạch hóa, lớp da bên ngoài sẽ hình thành một lớp nham thạch, miễn dịch tất cả lực công kích, đồng thời khôi phục giá trị sinh mệnh một cách thong thả, là một quái vật phi hành hệ khó giải quyết.) Nhất Quỷ Tha Đao tiến lên xem xét tình huống sợ hãi kêu lên. Trên tên của quái vật còn có viền màu bạc, phải biết rằng, kia chính là dấu hiệu của tinh anh quái vật a!!!
Trong quái vật thông thường đều có chữ màu trắng, trên tên mà có viền màu bạc chính là tinh anh quái vật, lượng máu, lực phòng ngự, lực công kích gấp hai lần so với quái vật thông thường. Có năng lực gần với những con quái vật cấp bậc BOSS.
Cái này không chỉ có Thí Thần tiểu đội, ngay cả người của Sơn Miêu tiểu đội cũng lấy một ánh mắt thấy quái thú mà nhìn Hắc Diệu Chi Ngân, chỉ riêng Quy Vu Tịch Diệt hiểu rõ tình hình nở một nụ cười phía sau lớp mặt nạ — thần khí cấp bậc truyền thuyết Đào Mã Lý Xuyên Tâm Cung còn có vũ tiễn Lôi Đình Chi Dực cấp bậc sử thi, loại quái vật cấp bậc này không bị chết mới là lạ a …
“Tốt lắm. Sau này có ngươi hộ tống bảo vệ, chúng ta liền an tâm.” Cực Đoan Phân Tử vỗ vỗ vai Hắc Diệu Chi Ngân nói với vẻ mặt hâm mộ.
“Không, đây chỉ là binh dò đường, một đội binh lớn còn ở đằng sau …” Hắc Diệu Chi Ngân đã cảm nhận được sự xôn xao gắt gao nắm lấy Đào Mã Lý, nghiêm túc nói.
>>Hết chương 19Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.