Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)
Chương 38
Nguyệt Diệu
03/09/2017
“Lão đại, băng quái vật này là Minh Diễm Tiểu Quỷ, cấp 300, hướng Đông Nam, BOSS là Thâm Uyên Lĩnh Chủ, tọa độ 50;36.”
“Tốt, Trinh sát đoàn chú ý ẩn thân, Phụ trợ đoàn chú ý an toàn của Xe tăng đoàn, những hỏa hệ pháp sư của Pháp sư đoàn lui xuống nghỉ ngơi, tất cả băng hệ tiến ra ứng chiến, những người còn lại tự do công kích.” Cấp bậc của quái ngày càng cao, cấp 300, cho dù là tạp binh thì người thường cũng phải đánh ba năm lần mới giải quyết xong một con, hiện tại Trinh sát đoàn đã hoàn toàn không có cơ hội công kích, chỉ đảm nhận nhiệm vụ điều tra, còn vất vả và nguy hiểm nhất vẫn là Xe tăng đoàn và Phụ trợ đoàn.
Quản Sát Bất Quản Mai chia Phụ trợ đoàn thành hai đội, thay phiên nhau nghỉ ngơi, ngay cả ngâm du thi nhân với năng lực trị liệu bạc nhược cũng không thể không ôm cầm, thêm máu đến tay cũng đau.
Phi Long Tại Thiên vào hàng tiên phong, thừa nhận công kích của những quái thuộc hệ hắc ám là Tử Vong Kỵ Sĩ và Ác Ma Đồng Chúc nên đã bị trọng thương. Thuấn Phát Hỏa Cầu Thuật của Minh Diễm Tiểu Quỷ như mưa rơi không ngừng lên người Phi Long Tại Thiên, cảm giác bỏng nặng cơ hồ làm thần kinh hắn chết lặng, Quản Sát Bất Quản Mai ở phía sau nhìn thống khổ chống đỡ của lão đại nhà mình, không khỏi lo lắng. Nhưng hắn chỉ là đại tế ti không chút lực công kích, chỉ có thể đứng phía sau liều mạng giơ pháp trượng, đối phương dù sao cũng là quái 300 cấp, chỉ cấp bậc thôi cũng đã đủ làm bọn họ đau đầu, huống chi đừng nói đến BOSS Thâm Uyên Lĩnh Chủ đang như hổ rình mồi phía sau.
Dần dần đã có người chống đỡ không nổi, Phụ trợ đoàn chỉ cần không cẩn thận một chút, lập tức có bốn năm người của Xe tăng đoàn biến thành bạch quang, từ đó một đội hình nguyên bản không chút sứt mẻ giờ lại xuất hiện nhiều lỗ hỏng, làm lâu sẽ chú ý, Thâm Uyên Lĩnh Chủ giảo hoạt phát hiện điều này, lập tức chỉ huy bọn tạp binh Minh Diễm Tiểu Quỷ tập trung công kích lớp bảo hộ nghiêm mật của Phụ trợ đoàn.
“Ca ngợi sự vinh quanh của Thánh Đường
Nghe những lời ngâm xướng từ xưa
Lời chúc của thần rơi xuống thế gian,
Phá hủy bóng tối ngu muội
Đánh thức bài thánh văn chương
–––– Chiếc ô luân hồi!”
Một tấm chắn hình tròn từ mặt đất dâng lên, chắn lại lỗ hỏng kia, bảo vệ cho Phụ trợ đoàn, Quản Sát Bất Quản Mai ngã xuống mặt đất, “Chiếc ô luân hồi” là kỹ năng cuối cùng của hắn, lúc trước không muốn sử dụng, bởi vì kỹ năng này cực kỳ tiêu hao năng lượng, nhìn cây ma pháp trống rỗng, đại tế ti Nhân tộc không khỏi cười khổ, hậu quả so với trong tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn…
Mất đi bảo hộ của đại tế ti, Phụ trợ đoàn càng thêm cố sức, tuy rằng Chiếc ô luân hồi có thể chống đỡ một lúc, nhưng nó cũng chỉ giúp kéo dài hơi tàn mà thôi.
Một trận tiếng đàn dễ nghe tựa như tiếng trời, vang lên bên tai mọi người, Quản Sát Bất Quản Mai cảm thấy mình như đang ngâm trong ôn tuyền, thoải mái đến nói không nên lời, những mệt mỏi lúc trước trở thành hư không, nhìn lại cây ma pháp của mình thế nhưng đã đầy lại. Mở bảng trạng thái ra, trên đó bỗng xuất hiện mấy chữ BUFF (tăng ma pháp).
Tán Ca Của Athena: hồi phục trị số ma lực đến trạng thái cao nhất, tăng 10% trí lực, liên tục trong năm phút.
Thái Bình Tụng Ca: hồi phục trị số sinh mệnh đến trạng thái cao nhất, tăng 10% sức chịu đựng, liên tục trong năm phút.
Chiến Thần Gào Thét: tăng 50% lực công kích, liên tục trong năm phút.
Ifrit Đích Bảo Hộ: tăng 100% hỏa hệ ma pháp, liên tục trong năm phút. (Ifrit là thần lửa)
Tiếng đàn bao trùm làm lòng người rung động, những BUFF này đối với họ mà nói chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi a! Hỏa cầu làm người sứt đầu mẻ trán bỗng nhiên không còn đáng sợ nữa, những chức nghiệp công kích giả không khỏi sĩ khí đại chấn, đánh về phía quần đội Minh Diễm Tiểu Quỷ, mà người của Phụ trợ đoàn đều nhìn về phía người đánh đàn, hâm mộ có, ghen tỵ có, kính nể có, ngũ vị tạp trần.
Hắc Diệu Chi Ngân bị nhìn đến không được tự nhiên, hơn nữa ánh mắt của ngâm du thi nhân trong Phụ trợ đoàn khi nhìn về phía mình, tỏa ra lục quang tựa như sói, làm hắn không tự chủ được mà sợ hãi, ho nhẹ một tiếng, giảm bớt không khí xấu hổ, Hắc Diệu thu hồi thụ cầm sau đó lấy Đào Mã Lí ra, lần này lại làm mọi người hít sâu một hơi – bởi vì đã có thông báo của chính phủ, nên bảy đại thần khí trên Đại Lục này hầu hết mọi người đều biết, nhưng biết thì biết, chính mắt nhìn thấy vẫn là lần đầu tiên, lần này không chỉ Phụ trợ đoàn, mà cả người của Công kích đoàn cũng nhìn hắn với ánh mắt xám ngắt…
Bất đắc dĩ thở dài, không còn biện pháp, ai bảo Đào Mã Lí của hắn nổi quá chứ, Già Lam Phong Bạo của Quy Vu Tịch Diệt cũng là thần khí, nhưng người ta cũng chỉ giống một thanh kiếm bình thường được đặt trong áo choàng, không ai nhìn thấy, không như trường cung của mình, trừ phi thu vào Không Gian Thủ Trạc, nếu không thì phải đeo trên lưng…
Nhìn ánh mắt ai oán của đối phương, Quy Vu Tịch Diệt sao lại không biết hắn đang suy nghĩ cái gì chứ? Nhún nhún vai, khóe miệng gợi lên một nụ cười trấn an.
Thâm Uyên Lĩnh Chủ thấy ưu thế áp đảo ban đầu mà mình tạo ra giờ phút này biến thành hư ảo, nhất thời rít gào một tiếng, đại đao trong tay nhô cao hướng về phía Phi Long Tại Thiên, từ trên đầu bổ xuống, công kích như lôi đình vạn quân, một tiểu kỵ sĩ chỉ hơn chín mươi cấp như hắn đương nhiên không thể ngăn trở, nhưng phía sau lại là Phụ trợ đoàn và Công kích đoàn máu ít, hắn tuyệt không thể né tránh, thờ dài, Phi Long Tại Thiên giơ khiên lên chắn ở đỉnh đầu mình, nhắm chặt mắt chờ chết.
Đau đớn trong tưởng tượng vẫn chưa rơi lên người mình, Phi Long Tại Thiên tò mò mở mắt hé thử một khe nhỏ ra nhìn, trên tấm khiên trước mắt mình là một cây vũ tiễn, vũ tiễn tỏa ra ánh sáng vàng vây mình bên trong, đại đao của Thâm Uyên Lĩnh Chủ chém vào vòng phòng hộ đó, làm lửa bay tứ tung.
“Ai, cũng đã đến lúc dùng chiêu kia rồi…” Một bóng dáng mang mặt nạ trắng làm từ Lịch mộc đi đến bên cạnh mình, Phi Long Tại Thiên sửng sốt đôi chút, nhìn thân hình quen thuộc kia liền đoán ra đây chính là cung tiễn thủ của Sơn Miêu tiểu đội – Hắc Diệu Chi Ngân.
Không rõ vì sao cung tiễn thủ này lại bỏ qua ưu thế về viễn trình, chạy đến gia nhập chức nghiệp cận chiến đánh quái, nhưng thực lực của Sơn Miêu tiểu đội Phi Long Tại Thiên hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút hiểu hiểu, hắn xuất hiện ở đây, tất nhiên có lý do riêng của hắn.
“Thanh âm tĩnh mặc
Hãy mượn tay ta mà giải phóng
Phá vỡ bức họa tối đen
Cuồng long bị đóng băng
Trục xuất nơi hoang dã
Quang mang hắc sắc nghìn vạn năm
Thức tỉnh đi
Nguyên tội ngủ say trong Vô Để Khanh
Abaddon!”
Theo dòng ngâm xướng của chú ngữ, mặt đất xuất hiện một pháp trận sao sáu cánh, quang mang chói đến nỗi người xem phải lấy tay che mắt, sợ bị nó làm tổn thương.
Thâm Uyên Lĩnh Chủ khinh thường liếc mắt pháp trận triệu hồi kia, nhưng khi pháp trận đã thành hình, trong đôi mắt tàn bạo giảo hoạt bỗng hiện lên một tia sợ hãi khó có được, bóng dáng của hắn nhoáng lên một cái, đã đứng đầu hàng ngũ của Tử Vong Kỵ Sĩ, đi đến trước mặt Hắc Diệu Chi Ngân, chém xuống đại đao trong tay, Hắc Diệu Chi Ngân còn đang ngâm xướng không thể di chuyển, chỉ đành trơ mắt nhìn thanh đại đao ngày càng gần mình.
Tất cả mọi người vì cung tiễn thủ gầy yếu kia đổ mồ hội lạnh, những nữ tử của Phụ trợ đoàn đều che kín mắt, không đành lòng nhìn cảnh tượng bị chém dưới lưỡi dao sắc bén kia… tiếng “leng keng” của kim loại rơi xuống đất, đại đao bị một cây ngân thương vững vàng đánh bay đi, đọa thiên sứ bốn cánh nhíu mày, trên dung nhan tuấn mỹ vô song lộ ra một nụ cười ma mị: “Chính tên nhãi ngươi đã quấy rầy chuyện tốt của ta sao?” Phải biết rằng hắn đang cùng Bá Luân Tư “trao đổi tình cảm”, đột nhiên bị chú ngữ kéo từ Địa Ngục Thâm Uyên lên cái bãi chiến trường này. (Còn nhớ con Băng Sương Cự Long Bá Luân Tư trong Lợi Tát Hưu Tháp không?)
Những nam nhân khi bị quấy rầy “chuyện tốt” đều phi thường đáng sợ, đọa thiên sứ lại cuồng ngạo này đem hai chữ “đáng sợ” phát huy đến tối đa, trên chiến trường nhất thời gió nổi mưa phun, mây đen như sóng biển kéo tới không ngớt, dưới áp lực làm kẻ khác hít thở không thông, vô luận là ngoạn gia hay Minh Diễm Tiểu Quỷ cũng đều không tự giác mà thối lui về phía sau, tạo ra một khoảng trống lấy hắn làm trung tâm.
“Vì sao, vì sao lại công kích ta?” Thâm Uyên Lĩnh Chủ giơ đao, hỏi với vẻ mặt không dám tin.
“Chỉ vì… nhìn ngươi chướng mắt!” Một câu nói nhẹ nhàng, được phun ra từ cánh môi mỏng, lại làm Thâm Uyên Lĩnh Chủ nổi giận gầm một tiếng, thân hình đột nhiên biến lớn, cơ hồ như một tòa núi nhỏ, đại đao trong tay chém về phía đọa thiên sứ đứng trên mặt đất.
“Chẳng trách ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là một lĩnh chủ nho nhỏ!” Abaddon cười nhạo một tiếng rồi bay lên không trung, bốn cánh chim màu đen mở rộng, thân hình cũng biến lớn, “Kết thúc rồi, ngươi ngay cả tư cách chơi trò chơi với ta cũng không có!”
Từ trên cao lao xuống, ngân thương thật dài đâm thẳng qua, dưới tiếng gào thét tuyệt vọng, xuyên thẳng người của Thâm Uyên Lĩnh Chủ đang cầm đại đao. Một ngọn lửa phụt ra từ trong người Thâm Uyên Lĩnh Chủ, sau đó hóa thành mảnh tro tàn, ngay cả Hắc Diệu Chi Ngân cũng không khỏi có chút ngẩn người – xem ra khi ở Lợi Tát Hưu Tháp hắn đã thủ hạ lưu tình không ít với Bá Luân Tư a…
“Này, tiểu tử, ngươi thực không biết chọn thời gian.” Abaddon biến nhỏ trở lại đi đến bên cạnh Hắc Diệu Chi Ngân, nói một cách bất mãn, hiển nhiên vẫn còn canh cánh chuyện mình bị quấy rầy.
“A~ thật có lỗi, nếu ngươi bận thì tùy thời đều có thể trở về.” Hắc Diệu Chi Ngân lấy lại tinh thần vội vàng nói.
“Ha hả ~~ bỏ đi, khó được một chuyến ra khỏi Địa Ngục Thâm Uyên, xem như cùng Bá Hi (tên thân mật của Bá Luân Tư) giải sầu.”
“Bá Luân Tư cũng đến đây sao?” Hắc Diệu Chi Ngân nhìn xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra bóng dáng của Băng Sương Cự Long, theo lý thì hắn phải lớn lắm chứ a…
“Bá Hi không muốn lộ diện, có thể là do vết thương bị bỏ rơi chưa hoàn toàn khép lại…” Nhớ đến điều này, hàng lông mày xinh đẹp của Abaddon không khỏi nhíu lại.
“La Nghiêm Tháp Nhĩ cũng có nỗi khổ riêng…” Hiện tại hắn ở cùng với Lộ Đức Duy Hi có lẽ cũng thực hạnh phúc. Bất quá những nổi khổ mà lĩnh chủ này gặp phải khi còn trẻ cũng thật làm người khác không thể tưởng tượng…
“Ta biết, bằng không ta đã nghiền nát xương cốt của tên đó và ả nữ vu yêu kia thành bột rồi!” Đọa thiên sứ oán hận.
Hắc Diệu Chi Ngân mỉm cười, ấn tượng với đọa thiên sứ này không khỏi tốt hơn – xem ra chỉ là một người ngoài miệng chua ngoa nhưng lại có tâm đậu hủ…
>>Hết chương 38Đăng bởi: admin
“Tốt, Trinh sát đoàn chú ý ẩn thân, Phụ trợ đoàn chú ý an toàn của Xe tăng đoàn, những hỏa hệ pháp sư của Pháp sư đoàn lui xuống nghỉ ngơi, tất cả băng hệ tiến ra ứng chiến, những người còn lại tự do công kích.” Cấp bậc của quái ngày càng cao, cấp 300, cho dù là tạp binh thì người thường cũng phải đánh ba năm lần mới giải quyết xong một con, hiện tại Trinh sát đoàn đã hoàn toàn không có cơ hội công kích, chỉ đảm nhận nhiệm vụ điều tra, còn vất vả và nguy hiểm nhất vẫn là Xe tăng đoàn và Phụ trợ đoàn.
Quản Sát Bất Quản Mai chia Phụ trợ đoàn thành hai đội, thay phiên nhau nghỉ ngơi, ngay cả ngâm du thi nhân với năng lực trị liệu bạc nhược cũng không thể không ôm cầm, thêm máu đến tay cũng đau.
Phi Long Tại Thiên vào hàng tiên phong, thừa nhận công kích của những quái thuộc hệ hắc ám là Tử Vong Kỵ Sĩ và Ác Ma Đồng Chúc nên đã bị trọng thương. Thuấn Phát Hỏa Cầu Thuật của Minh Diễm Tiểu Quỷ như mưa rơi không ngừng lên người Phi Long Tại Thiên, cảm giác bỏng nặng cơ hồ làm thần kinh hắn chết lặng, Quản Sát Bất Quản Mai ở phía sau nhìn thống khổ chống đỡ của lão đại nhà mình, không khỏi lo lắng. Nhưng hắn chỉ là đại tế ti không chút lực công kích, chỉ có thể đứng phía sau liều mạng giơ pháp trượng, đối phương dù sao cũng là quái 300 cấp, chỉ cấp bậc thôi cũng đã đủ làm bọn họ đau đầu, huống chi đừng nói đến BOSS Thâm Uyên Lĩnh Chủ đang như hổ rình mồi phía sau.
Dần dần đã có người chống đỡ không nổi, Phụ trợ đoàn chỉ cần không cẩn thận một chút, lập tức có bốn năm người của Xe tăng đoàn biến thành bạch quang, từ đó một đội hình nguyên bản không chút sứt mẻ giờ lại xuất hiện nhiều lỗ hỏng, làm lâu sẽ chú ý, Thâm Uyên Lĩnh Chủ giảo hoạt phát hiện điều này, lập tức chỉ huy bọn tạp binh Minh Diễm Tiểu Quỷ tập trung công kích lớp bảo hộ nghiêm mật của Phụ trợ đoàn.
“Ca ngợi sự vinh quanh của Thánh Đường
Nghe những lời ngâm xướng từ xưa
Lời chúc của thần rơi xuống thế gian,
Phá hủy bóng tối ngu muội
Đánh thức bài thánh văn chương
–––– Chiếc ô luân hồi!”
Một tấm chắn hình tròn từ mặt đất dâng lên, chắn lại lỗ hỏng kia, bảo vệ cho Phụ trợ đoàn, Quản Sát Bất Quản Mai ngã xuống mặt đất, “Chiếc ô luân hồi” là kỹ năng cuối cùng của hắn, lúc trước không muốn sử dụng, bởi vì kỹ năng này cực kỳ tiêu hao năng lượng, nhìn cây ma pháp trống rỗng, đại tế ti Nhân tộc không khỏi cười khổ, hậu quả so với trong tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn…
Mất đi bảo hộ của đại tế ti, Phụ trợ đoàn càng thêm cố sức, tuy rằng Chiếc ô luân hồi có thể chống đỡ một lúc, nhưng nó cũng chỉ giúp kéo dài hơi tàn mà thôi.
Một trận tiếng đàn dễ nghe tựa như tiếng trời, vang lên bên tai mọi người, Quản Sát Bất Quản Mai cảm thấy mình như đang ngâm trong ôn tuyền, thoải mái đến nói không nên lời, những mệt mỏi lúc trước trở thành hư không, nhìn lại cây ma pháp của mình thế nhưng đã đầy lại. Mở bảng trạng thái ra, trên đó bỗng xuất hiện mấy chữ BUFF (tăng ma pháp).
Tán Ca Của Athena: hồi phục trị số ma lực đến trạng thái cao nhất, tăng 10% trí lực, liên tục trong năm phút.
Thái Bình Tụng Ca: hồi phục trị số sinh mệnh đến trạng thái cao nhất, tăng 10% sức chịu đựng, liên tục trong năm phút.
Chiến Thần Gào Thét: tăng 50% lực công kích, liên tục trong năm phút.
Ifrit Đích Bảo Hộ: tăng 100% hỏa hệ ma pháp, liên tục trong năm phút. (Ifrit là thần lửa)
Tiếng đàn bao trùm làm lòng người rung động, những BUFF này đối với họ mà nói chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi a! Hỏa cầu làm người sứt đầu mẻ trán bỗng nhiên không còn đáng sợ nữa, những chức nghiệp công kích giả không khỏi sĩ khí đại chấn, đánh về phía quần đội Minh Diễm Tiểu Quỷ, mà người của Phụ trợ đoàn đều nhìn về phía người đánh đàn, hâm mộ có, ghen tỵ có, kính nể có, ngũ vị tạp trần.
Hắc Diệu Chi Ngân bị nhìn đến không được tự nhiên, hơn nữa ánh mắt của ngâm du thi nhân trong Phụ trợ đoàn khi nhìn về phía mình, tỏa ra lục quang tựa như sói, làm hắn không tự chủ được mà sợ hãi, ho nhẹ một tiếng, giảm bớt không khí xấu hổ, Hắc Diệu thu hồi thụ cầm sau đó lấy Đào Mã Lí ra, lần này lại làm mọi người hít sâu một hơi – bởi vì đã có thông báo của chính phủ, nên bảy đại thần khí trên Đại Lục này hầu hết mọi người đều biết, nhưng biết thì biết, chính mắt nhìn thấy vẫn là lần đầu tiên, lần này không chỉ Phụ trợ đoàn, mà cả người của Công kích đoàn cũng nhìn hắn với ánh mắt xám ngắt…
Bất đắc dĩ thở dài, không còn biện pháp, ai bảo Đào Mã Lí của hắn nổi quá chứ, Già Lam Phong Bạo của Quy Vu Tịch Diệt cũng là thần khí, nhưng người ta cũng chỉ giống một thanh kiếm bình thường được đặt trong áo choàng, không ai nhìn thấy, không như trường cung của mình, trừ phi thu vào Không Gian Thủ Trạc, nếu không thì phải đeo trên lưng…
Nhìn ánh mắt ai oán của đối phương, Quy Vu Tịch Diệt sao lại không biết hắn đang suy nghĩ cái gì chứ? Nhún nhún vai, khóe miệng gợi lên một nụ cười trấn an.
Thâm Uyên Lĩnh Chủ thấy ưu thế áp đảo ban đầu mà mình tạo ra giờ phút này biến thành hư ảo, nhất thời rít gào một tiếng, đại đao trong tay nhô cao hướng về phía Phi Long Tại Thiên, từ trên đầu bổ xuống, công kích như lôi đình vạn quân, một tiểu kỵ sĩ chỉ hơn chín mươi cấp như hắn đương nhiên không thể ngăn trở, nhưng phía sau lại là Phụ trợ đoàn và Công kích đoàn máu ít, hắn tuyệt không thể né tránh, thờ dài, Phi Long Tại Thiên giơ khiên lên chắn ở đỉnh đầu mình, nhắm chặt mắt chờ chết.
Đau đớn trong tưởng tượng vẫn chưa rơi lên người mình, Phi Long Tại Thiên tò mò mở mắt hé thử một khe nhỏ ra nhìn, trên tấm khiên trước mắt mình là một cây vũ tiễn, vũ tiễn tỏa ra ánh sáng vàng vây mình bên trong, đại đao của Thâm Uyên Lĩnh Chủ chém vào vòng phòng hộ đó, làm lửa bay tứ tung.
“Ai, cũng đã đến lúc dùng chiêu kia rồi…” Một bóng dáng mang mặt nạ trắng làm từ Lịch mộc đi đến bên cạnh mình, Phi Long Tại Thiên sửng sốt đôi chút, nhìn thân hình quen thuộc kia liền đoán ra đây chính là cung tiễn thủ của Sơn Miêu tiểu đội – Hắc Diệu Chi Ngân.
Không rõ vì sao cung tiễn thủ này lại bỏ qua ưu thế về viễn trình, chạy đến gia nhập chức nghiệp cận chiến đánh quái, nhưng thực lực của Sơn Miêu tiểu đội Phi Long Tại Thiên hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút hiểu hiểu, hắn xuất hiện ở đây, tất nhiên có lý do riêng của hắn.
“Thanh âm tĩnh mặc
Hãy mượn tay ta mà giải phóng
Phá vỡ bức họa tối đen
Cuồng long bị đóng băng
Trục xuất nơi hoang dã
Quang mang hắc sắc nghìn vạn năm
Thức tỉnh đi
Nguyên tội ngủ say trong Vô Để Khanh
Abaddon!”
Theo dòng ngâm xướng của chú ngữ, mặt đất xuất hiện một pháp trận sao sáu cánh, quang mang chói đến nỗi người xem phải lấy tay che mắt, sợ bị nó làm tổn thương.
Thâm Uyên Lĩnh Chủ khinh thường liếc mắt pháp trận triệu hồi kia, nhưng khi pháp trận đã thành hình, trong đôi mắt tàn bạo giảo hoạt bỗng hiện lên một tia sợ hãi khó có được, bóng dáng của hắn nhoáng lên một cái, đã đứng đầu hàng ngũ của Tử Vong Kỵ Sĩ, đi đến trước mặt Hắc Diệu Chi Ngân, chém xuống đại đao trong tay, Hắc Diệu Chi Ngân còn đang ngâm xướng không thể di chuyển, chỉ đành trơ mắt nhìn thanh đại đao ngày càng gần mình.
Tất cả mọi người vì cung tiễn thủ gầy yếu kia đổ mồ hội lạnh, những nữ tử của Phụ trợ đoàn đều che kín mắt, không đành lòng nhìn cảnh tượng bị chém dưới lưỡi dao sắc bén kia… tiếng “leng keng” của kim loại rơi xuống đất, đại đao bị một cây ngân thương vững vàng đánh bay đi, đọa thiên sứ bốn cánh nhíu mày, trên dung nhan tuấn mỹ vô song lộ ra một nụ cười ma mị: “Chính tên nhãi ngươi đã quấy rầy chuyện tốt của ta sao?” Phải biết rằng hắn đang cùng Bá Luân Tư “trao đổi tình cảm”, đột nhiên bị chú ngữ kéo từ Địa Ngục Thâm Uyên lên cái bãi chiến trường này. (Còn nhớ con Băng Sương Cự Long Bá Luân Tư trong Lợi Tát Hưu Tháp không?)
Những nam nhân khi bị quấy rầy “chuyện tốt” đều phi thường đáng sợ, đọa thiên sứ lại cuồng ngạo này đem hai chữ “đáng sợ” phát huy đến tối đa, trên chiến trường nhất thời gió nổi mưa phun, mây đen như sóng biển kéo tới không ngớt, dưới áp lực làm kẻ khác hít thở không thông, vô luận là ngoạn gia hay Minh Diễm Tiểu Quỷ cũng đều không tự giác mà thối lui về phía sau, tạo ra một khoảng trống lấy hắn làm trung tâm.
“Vì sao, vì sao lại công kích ta?” Thâm Uyên Lĩnh Chủ giơ đao, hỏi với vẻ mặt không dám tin.
“Chỉ vì… nhìn ngươi chướng mắt!” Một câu nói nhẹ nhàng, được phun ra từ cánh môi mỏng, lại làm Thâm Uyên Lĩnh Chủ nổi giận gầm một tiếng, thân hình đột nhiên biến lớn, cơ hồ như một tòa núi nhỏ, đại đao trong tay chém về phía đọa thiên sứ đứng trên mặt đất.
“Chẳng trách ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là một lĩnh chủ nho nhỏ!” Abaddon cười nhạo một tiếng rồi bay lên không trung, bốn cánh chim màu đen mở rộng, thân hình cũng biến lớn, “Kết thúc rồi, ngươi ngay cả tư cách chơi trò chơi với ta cũng không có!”
Từ trên cao lao xuống, ngân thương thật dài đâm thẳng qua, dưới tiếng gào thét tuyệt vọng, xuyên thẳng người của Thâm Uyên Lĩnh Chủ đang cầm đại đao. Một ngọn lửa phụt ra từ trong người Thâm Uyên Lĩnh Chủ, sau đó hóa thành mảnh tro tàn, ngay cả Hắc Diệu Chi Ngân cũng không khỏi có chút ngẩn người – xem ra khi ở Lợi Tát Hưu Tháp hắn đã thủ hạ lưu tình không ít với Bá Luân Tư a…
“Này, tiểu tử, ngươi thực không biết chọn thời gian.” Abaddon biến nhỏ trở lại đi đến bên cạnh Hắc Diệu Chi Ngân, nói một cách bất mãn, hiển nhiên vẫn còn canh cánh chuyện mình bị quấy rầy.
“A~ thật có lỗi, nếu ngươi bận thì tùy thời đều có thể trở về.” Hắc Diệu Chi Ngân lấy lại tinh thần vội vàng nói.
“Ha hả ~~ bỏ đi, khó được một chuyến ra khỏi Địa Ngục Thâm Uyên, xem như cùng Bá Hi (tên thân mật của Bá Luân Tư) giải sầu.”
“Bá Luân Tư cũng đến đây sao?” Hắc Diệu Chi Ngân nhìn xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra bóng dáng của Băng Sương Cự Long, theo lý thì hắn phải lớn lắm chứ a…
“Bá Hi không muốn lộ diện, có thể là do vết thương bị bỏ rơi chưa hoàn toàn khép lại…” Nhớ đến điều này, hàng lông mày xinh đẹp của Abaddon không khỏi nhíu lại.
“La Nghiêm Tháp Nhĩ cũng có nỗi khổ riêng…” Hiện tại hắn ở cùng với Lộ Đức Duy Hi có lẽ cũng thực hạnh phúc. Bất quá những nổi khổ mà lĩnh chủ này gặp phải khi còn trẻ cũng thật làm người khác không thể tưởng tượng…
“Ta biết, bằng không ta đã nghiền nát xương cốt của tên đó và ả nữ vu yêu kia thành bột rồi!” Đọa thiên sứ oán hận.
Hắc Diệu Chi Ngân mỉm cười, ấn tượng với đọa thiên sứ này không khỏi tốt hơn – xem ra chỉ là một người ngoài miệng chua ngoa nhưng lại có tâm đậu hủ…
>>Hết chương 38Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.