Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Chương 42

Nguyệt Diệu

03/09/2017

Nhớ đến chiêu thức ma pháp này đã từng giết chết một ngàn ngoạn gia vây công Sơn Miêu tiểu đội, trong lòng mọi người cũng thầm đổ mồ hôi lạnh – xem ra đạo lí về Phù Tô “Một khi tức giận, thì ngay cả Cự Long cũng phải e ngại” là rất đúng.

“Được rồi, các ngươi đã chơi đủ chưa?” Thanh âm của Phong Long Già Lam đột nhiên vang lên, đối tượng là Địa Long và Hỏa Long “Ta còn chuyện quan trọng hơn muốn nói. Biểu hiện của bọn họ, cũng nên làm các ngươi vừa lòng rồi chứ?”

Thân ảnh Hỏa Long nhoáng lên, biến trở về bộ dáng nam tử lúc đầu, chỉ là trên mũi còn một đường đao, đó chính là dấu vết Quy Vu Tịch Diệt vừa lưu lại “Đúng vậy đúng vậy, người mà Già Lam ca chọn thật mạnh!” Sau đó lại không cam lòng lẩm bẩm: “Biến thái giống như ngươi vậy!”

Trước mắt mọi người đột nhiên hiện ra một khung đối thoại “Chúc mừng ngoạn gia đạt được sự tán thành của Tứ Đại Nguyên Tố Cự Long, nhận được nhiệm vụ ‘Tìm kiếm Hoàng Kim Long’ nhiệm vụ cấp bậc SSS+, thời gian nhiệm vụ: vô hạn.”

Còn có thể làm thế nào? Đương nhiên chọn nhận. Vừa nhận xong nhiệm vụ, hệ thống lại nêu lên “Quái Vật Công Thành Chiến đã chấm dứt, chúc mừng Thí Thần công hội, Long Chiến Tứ Dã công hội, Sơn Miêu Dong Binh Đoàn đã liên hợp kiến thành thành công.”

Sau đó hệ thống thông báo với thế giới: “Chúc mừng Thí Thần công hội, Long Chiến Tứ Dã công hội, Sơn Miêu Dong Binh Đoàn đã liên hợp lập Thành Bang thành công. Hy vọng những ngoạn gia khác hãy cố gắng hơn, lịch sử của Đại Lục là do các ngươi tạo ra.”

… Vì sao lại là ba nhà liên hợp kiến thành… rõ ràng lúc đầu viết danh sách chỉ có Thí Thần công hội thôi a… người của Thí Thần có chút buồn bực.

… Không công lại được một đại tiện nghi… lão đại đúng là anh minh thần võ a!… Người của Long Chiến Tứ Dã cười trộm.

… Vì sao còn muốn treo chúng ta lên nữa a? Có biết chúng ta sợ nhất là nổi danh hay không?… Năm con mèo rừng thực bất đắc dĩ.

“Này! Nhiệm vụ kế tiếp rất gian khổ, mà cấp bậc của các ngươi thật làm người ta khó chịu!” Địa Long nói ra những lời đáng đánh.

Còn không phải do các ngươi ban tặng à? Lần này công thành, những người chết đi cấp bậc sẽ bị hạ 10%… Mọi người giận mà không dám nói gì.

“Hắc hắc ~ để bổn đại gia giúp các ngươi chút nào ~” Hỏa Long Ba Lạp Tạp Tư búng tay một cái, một đạo kim quang sáng lên trên thân mọi người, hệ thống lại nêu lên “Chúc mừng ngoạn gia đột phá cấp bậc đại quan: cấp một trăm, học được kỹ năng chủng tộc.”

Được… được lời rồi!!! Nhìn con số hoa lệ trên bảng trạng thái của mình, ý tưởng thứ nhất của mọi người chính là xông lên nào, hãy mãnh liệt ôm hôn con Hỏa Long thối thí kia – không chỉ cấp bậc đột phá một trăm, mà còn học được kỹ năng chủng tộc, lần này bọn họ thật sự đã bị cơ hội từ trên trời rớt xuống này đập trúng đầu hôn mê bất tỉnh rồi.

“Kỹ năng của ta là ‘Tự Nhiên Câu Thông’.” Phù Tô là Tinh Linh tộc, đạt được năng lực có thể trò chuyện với thực vật.

“Kỹ năng của ta là ‘Tổ Tiên Chi Hồn’ có thể thỉnh linh hồn tổ tiên của Bán Thú Nhân tộc đến, chọn một trong những kỹ năng bậc nhất của dã thú như: sự nhanh nhẹn của báo, sự dũng mãnh của hổ, sự phẫn nộ của gấu.” Sa Mạc Chi Ưng xuất thân liệp đầu giả, thật tự nhiên mà lựa chọn ưu thế về tốc độ: sự nhanh nhẹn của báo.



“Kỹ năng của ta là ‘Đại Sứ Thân Thiện’ sức quyến rũ tăng 10%… Túy Sát Giang Sơn khó hiểu nói… kỹ năng của Nhân tộc thật kỳ quái…

“Của ta là ‘Phi Tường’.” (Bay lượn)

“Của ta cũng vậy.” Hắc Diệu Chi Ngân cùng Quy Vu Tịch Diệt liếc nhìn nhau, sao lại là bay? Chẳng lẽ muốn bọn họ giống những kiếm tiên cổ đại có thể cưỡi kiếm xuyên gió, hay là giống một con khỉ đứng trên cái Cân Đẩu Vân?

“Ngu ngốc! Ngươi là thiên sứ, thiên sứ a!” Nhìn ra những ý niệm kỳ quái trong đầu hai người, Abaddon thật sự nhịn không được, vỗ vỗ bốn cái cánh phía sau lưng mình, rồi nhìn Hắc Diệu Chi Ngân: “Còn ngươi là Ma tộc a! Các ngươi nói xem nên làm sao để bay?”

“Dùng cánh?” Hắc Diệu nhỏ giọng hỏi.

“Đúng!”

“Nhưng… cánh ở đâu?”

Đọa thiên sứ không thể chịu được nữa, trợn trắng mắt: “Thực ta chưa gặp qua ai tiếp thu chậm như ngươi, các ngươi cứ nhắm mắt lại tưởng tượng có đôi cánh phía sau mình là được.”

Hai người theo lời nhắm mắt, trong lòng thầm niệm: cánh, cánh, cánh, bỗng thấy sau lưng có cảm giác kỳ quái, như được phủ thêm một kiện khinh giáp nhẹ nhàng, lại mở to mắt, chỉ thấy sau lưng Hắc Diệu là một đôi cánh da như cánh dơi, còn Quy Vu Tịch Diệt là đôi cánh thiên sứ thật lớn thật trắng.

Làm thế nào để bay được? Đang thầm suy nghĩ vấn đề này, đôi cánh sau lưng tựa như được đại não điều khiển mà tự hành động, vỗ cánh tạo ra một trận gió, nháy mắt hai người đã bay lên không trung, dưới sự trợ giúp của đôi cánh mà bay lên cao. Ngoài hiện thực cũng có thể bay, nhưng hoàn toàn khác với cảm giác mà nó mang đến, gió trực tiếp thổi vào mặt, như bàn tay ôn nhu của mẫu thân, ngẫu nhiên có một con chim bay qua, đều dùng ánh mắt tò mò nhìn bọn hắn, nhìn một lát phát hiện hai người không có ác ý, mới thả lỏng cảnh giác kéo gần khoảng cách, thậm chí còn có hai con chim sơn ca cất tiếng hót líu lo như đang chào hỏi họ, có lẽ bọn nó cho rằng hai người là đồng loại, chỉ là hình thể lớn hơn chút mà thôi…

Cảm giác được thoát khỏi xiềng xích, hoàn toàn tự do tự tại sung sướng đến nói không nên lời, Quy Vu Tịch Diệt nắm lấy tay Hắc Diệu, đồng thời vỗ mạnh cánh để tăng tốc độ, tựa như tát hoa mà bay vòng vòng trên không trung, không muốn trở lại mặt đất.

Hắc Diệu Chi Ngân nhìn bóng dáng đang cùng mình tự do bay lượn trên bầu trời, khóe miệng không tự giác gợi lên một độ cung nho nhỏ, người luôn lạnh lùng xa cách nhân thế lại có một mặt hoạt bát như vậy, tuy rằng mặt nạ đã che đi biểu tình hiện tại của hắn, nhưng hiện tại hắn nhất định đã cười đến cực kỳ vui vẻ, ngày thường Tịch Diệt chỉ mang biểu tình lạnh như băng và nghiêm túc, cơ hồ đạt được đến trình độ tê liệt cơ mặt, nụ cười thật sự rất hiếm xuất hiện trên mặt hắn, bất quá, khi hắn cười lên trông rất đẹp, tuy ngắn ngủi nhưng nó lại giống đóa hoa quỳnh nở vào ban đêm, đẹp đến nỗi làm người lóa mắt. Vậy ngoài hiện thực bộ dáng hắn trông thế nào đây? Tuy rằng khi sáng tạo nhân vật đã có sửa chữa đôi chút, nhưng vẫn căn cứ theo diện mạo thật của nhân vật, đột nhiên, đáy lòng Hắc Diệu sinh ra cảm giác tò mò, ngoài hiện thực nụ cười của Tịch Diệt trông thế nào? Thật muốn nhìn một chút a…

“A Diệu, hiện tại ngươi đang ở trên trời, ta cũng không cần lo lắng diện tích kỹ năng không đủ lớn, vậy chuyện kia đành nhờ ngươi!” Thanh âm của Phù Tô thành công kéo tâm tình của Hắc Diệu xuống đất. Lên tiếng đáp lời, không cam lòng lấy thụ cầm – hắn thật sự thống hận kỹ năng này, mỗi lần dùng tới đều làm mình suy yếu cả ngày, thật phiền muốn chết…

Oán giận thì oán giận, khó chịu thì khó chịu, nhưng việc thì vẫn phải làm, dù sao chỉ cần đàn một lần An Hồn Khúc, đã có thể cứu lấy cấp bậc của những chiến sĩ đã chết – cũng xem như siêu đáng giá. Cứ coi đây là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp đi.

Tiếng nhạc nhu hòa êm tai vang lên trên khoảng không chiến trường, Hắc Diệu Chi Ngân cảm giác rất rõ ràng thể lực của mình đang không ngừng bị huyền cầm bạch sắc hấp thụ – hai lần trước đều là ngồi dưới đất đàn, không cảm giác rõ như đang ở giữa không trung, hoàn toàn không có chỗ dựa, hiện tại loại thoát lực này càng thêm biểu hiện rõ ràng.



Cố gắng vỗ cánh để tạo cân bằng, tay đang gảy cầm bất tri bất giác run lên, ngay khi hắn nghĩ mình sẽ mất hết sức mà rơi xuống, trở thành ngoạn gia mất mặt đầu tiên, trước mặt mọi người rơi xuống đất mà chết, thì thân thể bỗng rơi vào một cái ôm ấm áp.

“Đừng sợ, có ta.” Bên tai là lời nói ngắn gọn, nhưng lại mang theo ma lực làm người khác yên tâm, Hắc Diệu gật đầu thu cánh lại, dựa vào lòng Quy Vu Tịch Diệt, tiếp tục tấu An Hồn Khúc.

Gió thổi đi những đám mây che kín mặt trời, từng tia nắng rơi xuống người họ tạo thành những vầng sáng rực rỡ, nghe thủ khúc duyên dáng, nhìn hình ảnh tuyệt mỹ, người đứng trên mặt đất trong nháy mắt quên cả hô hấp.

“Thiên a!! Vô Song, ngươi có mang máy chụp hình không??!!” Thanh âm của Vẹc-xây Hoa Hồng vang lên trong kênh: “Nhanh chụp một tấm nào, ta đang trong trạng thái tử vong nên không thể chụp được!”

“Ân! Ân! Ta đang chụp.” Quốc Sĩ Vô Song nhanh tay ấn nút, một tấm ảnh rơi ra “Đam Mỹ đại thần a! Ngài thật sự rất chiếu cố ta, để lúc sinh thời ta có thể nhìn thấy một đôi cực phẩm như thế!!! A a a… giờ có chết ta cũng không còn gì tiếc nuối nữa!”

“Ân, ân, ân, thật sự là Đam Mỹ đại thần đã hiển linh a! Ta muốn treo ảnh của bọn họ trong phòng ngủ của ta!!!!”

“A a… một cặp mĩ cường a…”

Lại có thêm mấy thanh âm xa lạ vang lên trong kênh. Quốc Sĩ Vô Song thiêu mi, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà ác: “Chẳng lẽ là đồng chí sao? Uyên uyên lại đây ôm nhau nào…”

“Ương ở một bên xem náo nhiệt!” Mấy người bọn họ trăm miệng một lời. (Chỗ này cũng dễ hiểu, uyên là con đực, mấy con đực ôm nhau, ương là con cái, mấy con cái chỉ đứng xem thôi >”

“A! Thân nhân a! Ta tìm được thân nhân a!”

“Đến đến đến, chúng ta thêm hảo hữu…”

“Tốt tốt, chúng ta là người của Long Chiến Tứ Dã!”

“Dù sao thì đều ở cùng một thành, sau này mọi người đều là củ cải của cùng một hố rồi!”

… “Bên chỗ các ngươi cũng có loại nữ nhân này sao?” Túy Sát Giang Sơn nhìn thoáng qua Phi Long Tại Thiên, người nọ bất đắc dĩ gật đầu, hai người đồng thời thở dài một hơi, trên mặt là biểu tình đồng bệnh tương liên.

>>Hết chương 42Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook