Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)
Chương 56
Nguyệt Diệu
03/09/2017
“Đã khuya rồi, hay là các ngươi cứ về trước đi.” Hắc Diệu Chi Ngân vỗ vỗ vai Bất Ái Thường Nga đứng bên cạnh mình.
“Vậy còn các ngươi?” Bất Ái Thường Nga lộ ra biểu tình nghi hoặc.
“Chúng ta ngủ trong trướng bồng, tối có thể trú trong rừng, sáng mai lại tiếp tục.”
“Nhưng, nơi này nguy hiểm như thế…” Hiện tại đã tiếp cận được quái cấp tám mươi, hắn phải hợp lực với Thiên Không Chi Chiến và nhờ Bích Hải Lam Thiên thêm máu mới có thể giết được quái, hai người kia thoạt nhìn rất mạnh, nhưng đều là chức nghiệp máu ít phòng thấp, hơn nữa không có phụ trợ của chức nghiệp trị liệu, một mình ở đây chỉ có con đường chết.
“Đi!” Quy Vu Tịch Diệt khó chịu khẽ quát một tiếng, hắn đã nhận thấy rõ sự tiếp cận của đối phương, Hắc Diệu Chi Ngân bảo họ rời đi là vì muốn bảo hộ họ, thế mà tên cung tiễn thủ này còn không biết sống chết đứng bên cạnh chít chít oai oai.
“Không còn kịp rồi!” Hắc Diệu Chi Ngân thở dài, hào quang trên thân chợt lóe, bộ trang bị ngụy trang tiến vào Hư Không Thủ Trạc, nháy mắt được thay thế bằng Quan Hải Pháp Chi Giáp màu đen, đoản cung không chút thu hút trong tay cũng biến thành Đào Mã Lí Xuyên Tâm Cung với quang hoa lưu chuyển.
Quỳ một gối xuống đất, lấy một cây vũ tiễn ra khoát lên dây cung, khẽ quát một tiếng: “Hỏa Diễm tiễn vũ!” Hàng trăm ngọn lửa tựa như pháo hoa bắn ra khắp bốn phía đốt sáng khu rừng hôn ám, xung quanh còn phát ra tiếng phập phập của một thứ gì đó cắm vào da thịt.
Cùng lúc đó Quy Vu Tịch Diệt cũng thay Tất Phất Long Đích Thủ Hộ, cầm Già Lam Phong Bạo trong tay, cảnh giác đứng bên cạnh Hắc Diệu Chi Ngân. Hắn hiện tại không thể sử dụng kỹ năng gì, đứng ở đây dọa người, hiệu quả cũng không sai.
“Ngươi… các ngươi…” Bất Ái Thường Nga đã hoàn toàn lâm vào trạng thái khiếp sợ không nói nên lời.
“Thừa dịp còn chưa tiến vào trạng thái chiến đấu, mau trở về thành!” Hắc Diệu Chi Ngân nhanh chóng rút một cây vũ tiễn trong túi, khoát lên dây cung, đồng thời thúc giục ba người đang phát ngốc. Tuy rằng số lượng địch nhân rất đông, nhưng với thực lực của hắn cùng Tịch Diệt muốn thoát khỏi là không thành vấn đề, nhưng nếu mang theo cả ba người này thì chuyện lại không đơn giản như vậy.
“Vô dụng, ta đã tiến vào trạng thái chiến đấu…” Bích Hải Lam Thiên nhổ xuống cây vũ tiễn không biết khi nào đã cắm trên người mình, tự dùng pháp thuật chữa khỏi – vừa nãy có một cây vũ tiễn trong bóng tối bay đến cắm lên người hắn, khiến hắn suýt nữa đã trở về điểm sống lại.
“SHIT! Vậy đành phải giết!” Hắc Diệu Chi Ngân căm giận mắng một câu, xem ra lần này kẻ tập kích có đến hai trăm người, cho dù cấp bậc không tính cao, nhưng nếu muốn giết sạch thì có chút khó khăn, hơn nữa lần tập kích này thật mạc danh kỳ diệu, số lượng địch nhân rất ít, nếu không phải không biết thực lực của bọn hắn, thì đó chính là đã có người tiết lộ ra ngoài bí mật bọn hắn đã mất đi sức chiến đấu, nên chỉ phái hai trăm mấy người tới tập kích.
“Cố gắng chạy vào sâu trong rừng!” Hai cây Hỏa Diễm vũ tiễn lúc nãy đã giết sạch quái trong rừng, Bích Hải Lam Thiên bọn họ chỉ cần cố gắng chạy vào sâu trong rừng, tránh đi các vũ tiễn cùng pháp thuật mà cung tiễn thủ và pháp sư của địch nhân bắn ra thì cam đoan họ sẽ an toàn – đối phương lúc nãy đã thể nghiệm lực công kích đáng sợ của Hắc Diệu Chi Ngân, hơn nữa bên cạnh còn có Quy Vu Tịch Diệt đang vận sức chờ phát động, các chức nghiệp cận chiến hệ không một ai dám xung phong.
Bất Ái Thường Nga còn muốn phản kích, đã bị Thiên Không Chi Chiến giữ chặt cánh tay, kéo hắn chạy như bay vào sâu trong rừng, Bích Hải Lam Thiên do dự một chút, quay đầu vung pháp trượng với hai người Hắc Diệu cùng Tịch Diệt, BUFF đầy cho hai người, Hắc Diệu Chi Ngân cảm kích nhìn đối phương, gật đầu, vũ tiễn trên tay tiếp tục bay ra ngoài.
“Mẹ nó, sao vũ tiễn của hắn dùng hoài không hết?”
“Không phải bọn họ đã bị rớt xuống cấp không rồi hay sao? Thế nào mà lực công kích lại biến thái như vậy? Chẳng lẽ tình báo sai?”
“Chúng ta đã tổn thất phân nửa nhân số, có muốn tiếp tục hay không?”
“Không được rồi, rút!”
Trong bóng đêm vang lên đoạn đối thoại ngắn gọn, sau đó một đám vũ tiễn cùng ma pháp từ phía khác của khu rừng bay qua, Hắc Diệu Chi Ngân vẫn quỳ vững trên mặt đất bất động, lại một đám vũ tiễn bay qua.
“Bọn họ đi rồi.” Thanh âm của Quy Vu Tịch Diệt vang lên trong kênh, căn cứ theo phán đoán của hắn, đám người tập kích kia thấy đã bị tổn thất hơn nửa nhân số đã nhanh chóng rút lui, loại thủ pháp này dường như không đơn thuần chỉ là muốn mạng của bọn hắn, ngược lại có chút giống bọn cường đạo đi cướp bóc.
“Trước đi xem ba người kia.” Hắc Diệu Chi Ngân nhanh chóng đổi trang phục chiến đấu dành cho cấp bốn mươi ban đầu, không phải vì hắn muốn tiếp tục lừa dối, mà là Đào Mã Lí sẽ phát ra ánh sáng trong bóng đêm, từ xa nhìn lại quả thực là một cái bia ngắm…
Quy Vu Tịch Diệt cũng thay đổi trang bị, hai người đi theo hướng mà lúc nãy bọn Thiên Không Chi Chiến đã chạy. Lừa gạt ba người đã có chút thân với bọn hắn, Hắc Diệu Chi Ngân cảm thấy vô cùng bất an, nếu họ vì mình mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn sẽ càng cảm thấy áy náy.
“Các ngươi còn chưa trở về thành?” Nhìn thấy ba người Thiên Không Chi Chiến đang bình an đứng dưới một tán cây, tâm Hắc Diệu Chi Ngân cuối cùng cũng thả xuống, lập tức nảy sinh nghi hoặc.
“Chúng ta lo lắng.” Bất Ái Thường Nga trái phải đánh giá Hắc Diệu cùng Tịch Diệt, nhìn thấy hai người trang phục sạch sẽ ngay cả một vết máu cũng không có, mới yên lòng “Các ngươi thật sự rất mạnh, nhưng Lam Thiên vẫn không yên tâm, nói muốn ở đây chờ.”
“Ân, ta có một kỹ năng sống lại, tuy cái giá phải trả để dùng nó tương đương với một viên hắc mã não, nhưng có thể vãn hồi một nửa tổn thất của tử vong…” Tinh Linh Druid có chút ngượng ngùng nói “Ta không phải nói các ngươi đánh không lại bọn họ, ta chỉ là…”
Hắc mã não có thể gọi là bảo thạch cao cấp, ngoài thị trường là một ngàn kim tệ một viên, thiện ý của Bích Hải Lam Thiên khiến bọn hắn càng thêm cảm động.
“Đi nhanh đi.” Quy Vu Tịch Diệt đứng một bên lạnh lùng thúc giục. Đồng thời đi qua chỗ Bích Hải Lam Thiên. Mở bảng giao dịch, đặt một đống hắc mã não vào, sau khi Tinh Linh Druid ngây ngốc điểm xác nhận mới phát hiện thứ mà đối phương giao dịch cho mình – một trăm khỏa hắc mã não!!!
Tương đương với mười vạn kim tệ đó! Bích Hải Lam Thiên hôm nay bị kim tệ đè đến hôn mê, nhất thời bị vây trong trạng thái hóa đá.
“Khoan đã,” Hắc Diệu Chi Ngân gọi lại Bất Ái Thường Nga đang chuẩn bị bóp quyển trục về thành, từ trong túi lấy ra một cây vũ tiễn giao cho Tinh Linh tộc cung tiễn thủ: “Chuyện đêm này xin đừng nói với bất luận kẻ nào, sau khi về thành các ngươi hãy trực tiếp đến Quang Ảnh Thành, cầm nó đi tìm Cực Đoan Phân Tử, Vẹc-xây Hoa Hồng hoặc là Sa Mạc Chi Ưng, lần này chúng ta làm phiền các ngươi thật có lỗi, chờ chúng ta xong nhiệm vụ trở về, sẽ gặp lại mọi người ở Quang Ảnh Thành.”
Giao đãi ngắn gọn vài câu, Hắc Diệu Chi Ngân cùng Quy Vu Tịch Diệt nhanh chóng ly khai. Bọn hắn thực lo lắng những người còn lại, không biết họ có gặp công kích như vậy không, phải biết rằng những người đó không có sức chiến đấu khủng bố như vậy, nhất là pháp sư, mất đi kỹ năng không biết khả năng sống sót của họ còn bao nhiêu, hiện tại chỉ còn cách dùng tốc độ nhanh nhất tới điểm tập hợp dưới chân núi, mọi người gặp mặt rồi mới tiếp tục thương nghị.
Thân ảnh nhanh nhẹn chạy như bay, nhánh cây xẹt qua người bọn họ vang lên tiếng sàn sạt, Hắc Diệu Chi Ngân lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức đến Phân Giới Sơn, nhìn sang Quy Vu Tịch Diệt, đối phương bởi vì đã không còn kỹ năng, giờ phút này là toàn lực mà chạy, cho dù nhanh nhẹn rất cao, nhưng nếu muốn vượt qua hắn thì đó là chuyện phi thường cố sức.
Đôi cánh màu đen trên lưng Hắc Diệu Chi Ngân mở ra, sau đó ngân phát Ma tộc đột nhiên xoay người ôm lấy Tịch Diệt đang ra sức chạy, hai chân rời khỏi mặt đất, bay lên trời, dùng một tốc độ khủng bố, như chim yến mà bay vút qua khu rừng.
Bất Ái Thường Nga nhìn cây vũ tiễn phát ra ánh hào quang kia, sửng sốt trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía Thiên Không Chi Chiến đang trầm mặc đứng dưới tàn cây: “Lão đại… này…” Vừa nói vừa cúi đầu nhìn thoáng qua cây tiễn trong tay, không xem không sao, nhưng vừa xem, thì Tinh Linh cung tiễn thủ còn hóa đá cứng hơn Tinh Linh Druid bên cạnh. Chỉ thấy trên vũ tiễn rõ ràng là một hàng chữ màu cam nhỏ: “Yên Diệt Sinh Mệnh, kỹ năng phụ trợ: Xuyên thấu, không cần biết là lực phòng ngự gì. Vật phẩm cấp bậc: chanh giai. Vật phẩm phẩm chất: Thần khí truyền thuyết.”
Bất Ái Thường Nga cảm thấy tim mình kích động đến sắp rơi xuống, vũ tiễn cấp bậc thần khí truyền thuyết a! May mà mình kiểm tra, hắn hạnh phúc đến sắp ngất đi: “Lão đại… họ… rốt cuộc là ai…”
“Ngươi cho là có bao nhiêu người sử dụng Đào Mã Lí?” Thiên Không Chi Chiến cười khổ, tự giễu nói. Không ngờ đối phương lại là du cung thủ đại danh lừng lẫy trong Lost temple.
Cũng đúng, “A Diệu cùng Tịch Diệt” – “Hắc Diệu Chi Ngân cùng Quy Vu Tịch Diệt.” Khi mình nghe thấy tên đối phương sao lại không nghĩ tới tên của hai nhân vật kia chứ?
Nụ cười thản nhiên của đối phương đã tiến sâu vào và chiếm giữ nơi đáy lòng, đáng tiếc chưa bắt đầu mà đã có kết thúc…
“A Diệu là…” là Hắc Diệu Chi Ngân? Là thần tượng của tất cả cung tiễn thủ? Bất Ái Thường Nga cảm thấy mình như đang nằm mơ, không chỉ may mắn thấy được thần khí truyền thuyết, mà còn kết bằng hữu với thần tượng của mình, “Vậy chúng ta?”
“Đi thôi, tới Quang Ảnh Thành.” Thiên Không Chi Chiến thở dài một tiếng, kéo hai ‘tượng đá’ bên cạnh, bóp nát quyển trục hồi thành – có lẽ ý nghĩ này, quá mức hèn mọn, nhưng ta đã hãm rất sâu rồi, chỉ muốn đứng bên cạnh ngươi…
>>Hết chương 56Đăng bởi: admin
“Vậy còn các ngươi?” Bất Ái Thường Nga lộ ra biểu tình nghi hoặc.
“Chúng ta ngủ trong trướng bồng, tối có thể trú trong rừng, sáng mai lại tiếp tục.”
“Nhưng, nơi này nguy hiểm như thế…” Hiện tại đã tiếp cận được quái cấp tám mươi, hắn phải hợp lực với Thiên Không Chi Chiến và nhờ Bích Hải Lam Thiên thêm máu mới có thể giết được quái, hai người kia thoạt nhìn rất mạnh, nhưng đều là chức nghiệp máu ít phòng thấp, hơn nữa không có phụ trợ của chức nghiệp trị liệu, một mình ở đây chỉ có con đường chết.
“Đi!” Quy Vu Tịch Diệt khó chịu khẽ quát một tiếng, hắn đã nhận thấy rõ sự tiếp cận của đối phương, Hắc Diệu Chi Ngân bảo họ rời đi là vì muốn bảo hộ họ, thế mà tên cung tiễn thủ này còn không biết sống chết đứng bên cạnh chít chít oai oai.
“Không còn kịp rồi!” Hắc Diệu Chi Ngân thở dài, hào quang trên thân chợt lóe, bộ trang bị ngụy trang tiến vào Hư Không Thủ Trạc, nháy mắt được thay thế bằng Quan Hải Pháp Chi Giáp màu đen, đoản cung không chút thu hút trong tay cũng biến thành Đào Mã Lí Xuyên Tâm Cung với quang hoa lưu chuyển.
Quỳ một gối xuống đất, lấy một cây vũ tiễn ra khoát lên dây cung, khẽ quát một tiếng: “Hỏa Diễm tiễn vũ!” Hàng trăm ngọn lửa tựa như pháo hoa bắn ra khắp bốn phía đốt sáng khu rừng hôn ám, xung quanh còn phát ra tiếng phập phập của một thứ gì đó cắm vào da thịt.
Cùng lúc đó Quy Vu Tịch Diệt cũng thay Tất Phất Long Đích Thủ Hộ, cầm Già Lam Phong Bạo trong tay, cảnh giác đứng bên cạnh Hắc Diệu Chi Ngân. Hắn hiện tại không thể sử dụng kỹ năng gì, đứng ở đây dọa người, hiệu quả cũng không sai.
“Ngươi… các ngươi…” Bất Ái Thường Nga đã hoàn toàn lâm vào trạng thái khiếp sợ không nói nên lời.
“Thừa dịp còn chưa tiến vào trạng thái chiến đấu, mau trở về thành!” Hắc Diệu Chi Ngân nhanh chóng rút một cây vũ tiễn trong túi, khoát lên dây cung, đồng thời thúc giục ba người đang phát ngốc. Tuy rằng số lượng địch nhân rất đông, nhưng với thực lực của hắn cùng Tịch Diệt muốn thoát khỏi là không thành vấn đề, nhưng nếu mang theo cả ba người này thì chuyện lại không đơn giản như vậy.
“Vô dụng, ta đã tiến vào trạng thái chiến đấu…” Bích Hải Lam Thiên nhổ xuống cây vũ tiễn không biết khi nào đã cắm trên người mình, tự dùng pháp thuật chữa khỏi – vừa nãy có một cây vũ tiễn trong bóng tối bay đến cắm lên người hắn, khiến hắn suýt nữa đã trở về điểm sống lại.
“SHIT! Vậy đành phải giết!” Hắc Diệu Chi Ngân căm giận mắng một câu, xem ra lần này kẻ tập kích có đến hai trăm người, cho dù cấp bậc không tính cao, nhưng nếu muốn giết sạch thì có chút khó khăn, hơn nữa lần tập kích này thật mạc danh kỳ diệu, số lượng địch nhân rất ít, nếu không phải không biết thực lực của bọn hắn, thì đó chính là đã có người tiết lộ ra ngoài bí mật bọn hắn đã mất đi sức chiến đấu, nên chỉ phái hai trăm mấy người tới tập kích.
“Cố gắng chạy vào sâu trong rừng!” Hai cây Hỏa Diễm vũ tiễn lúc nãy đã giết sạch quái trong rừng, Bích Hải Lam Thiên bọn họ chỉ cần cố gắng chạy vào sâu trong rừng, tránh đi các vũ tiễn cùng pháp thuật mà cung tiễn thủ và pháp sư của địch nhân bắn ra thì cam đoan họ sẽ an toàn – đối phương lúc nãy đã thể nghiệm lực công kích đáng sợ của Hắc Diệu Chi Ngân, hơn nữa bên cạnh còn có Quy Vu Tịch Diệt đang vận sức chờ phát động, các chức nghiệp cận chiến hệ không một ai dám xung phong.
Bất Ái Thường Nga còn muốn phản kích, đã bị Thiên Không Chi Chiến giữ chặt cánh tay, kéo hắn chạy như bay vào sâu trong rừng, Bích Hải Lam Thiên do dự một chút, quay đầu vung pháp trượng với hai người Hắc Diệu cùng Tịch Diệt, BUFF đầy cho hai người, Hắc Diệu Chi Ngân cảm kích nhìn đối phương, gật đầu, vũ tiễn trên tay tiếp tục bay ra ngoài.
“Mẹ nó, sao vũ tiễn của hắn dùng hoài không hết?”
“Không phải bọn họ đã bị rớt xuống cấp không rồi hay sao? Thế nào mà lực công kích lại biến thái như vậy? Chẳng lẽ tình báo sai?”
“Chúng ta đã tổn thất phân nửa nhân số, có muốn tiếp tục hay không?”
“Không được rồi, rút!”
Trong bóng đêm vang lên đoạn đối thoại ngắn gọn, sau đó một đám vũ tiễn cùng ma pháp từ phía khác của khu rừng bay qua, Hắc Diệu Chi Ngân vẫn quỳ vững trên mặt đất bất động, lại một đám vũ tiễn bay qua.
“Bọn họ đi rồi.” Thanh âm của Quy Vu Tịch Diệt vang lên trong kênh, căn cứ theo phán đoán của hắn, đám người tập kích kia thấy đã bị tổn thất hơn nửa nhân số đã nhanh chóng rút lui, loại thủ pháp này dường như không đơn thuần chỉ là muốn mạng của bọn hắn, ngược lại có chút giống bọn cường đạo đi cướp bóc.
“Trước đi xem ba người kia.” Hắc Diệu Chi Ngân nhanh chóng đổi trang phục chiến đấu dành cho cấp bốn mươi ban đầu, không phải vì hắn muốn tiếp tục lừa dối, mà là Đào Mã Lí sẽ phát ra ánh sáng trong bóng đêm, từ xa nhìn lại quả thực là một cái bia ngắm…
Quy Vu Tịch Diệt cũng thay đổi trang bị, hai người đi theo hướng mà lúc nãy bọn Thiên Không Chi Chiến đã chạy. Lừa gạt ba người đã có chút thân với bọn hắn, Hắc Diệu Chi Ngân cảm thấy vô cùng bất an, nếu họ vì mình mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn sẽ càng cảm thấy áy náy.
“Các ngươi còn chưa trở về thành?” Nhìn thấy ba người Thiên Không Chi Chiến đang bình an đứng dưới một tán cây, tâm Hắc Diệu Chi Ngân cuối cùng cũng thả xuống, lập tức nảy sinh nghi hoặc.
“Chúng ta lo lắng.” Bất Ái Thường Nga trái phải đánh giá Hắc Diệu cùng Tịch Diệt, nhìn thấy hai người trang phục sạch sẽ ngay cả một vết máu cũng không có, mới yên lòng “Các ngươi thật sự rất mạnh, nhưng Lam Thiên vẫn không yên tâm, nói muốn ở đây chờ.”
“Ân, ta có một kỹ năng sống lại, tuy cái giá phải trả để dùng nó tương đương với một viên hắc mã não, nhưng có thể vãn hồi một nửa tổn thất của tử vong…” Tinh Linh Druid có chút ngượng ngùng nói “Ta không phải nói các ngươi đánh không lại bọn họ, ta chỉ là…”
Hắc mã não có thể gọi là bảo thạch cao cấp, ngoài thị trường là một ngàn kim tệ một viên, thiện ý của Bích Hải Lam Thiên khiến bọn hắn càng thêm cảm động.
“Đi nhanh đi.” Quy Vu Tịch Diệt đứng một bên lạnh lùng thúc giục. Đồng thời đi qua chỗ Bích Hải Lam Thiên. Mở bảng giao dịch, đặt một đống hắc mã não vào, sau khi Tinh Linh Druid ngây ngốc điểm xác nhận mới phát hiện thứ mà đối phương giao dịch cho mình – một trăm khỏa hắc mã não!!!
Tương đương với mười vạn kim tệ đó! Bích Hải Lam Thiên hôm nay bị kim tệ đè đến hôn mê, nhất thời bị vây trong trạng thái hóa đá.
“Khoan đã,” Hắc Diệu Chi Ngân gọi lại Bất Ái Thường Nga đang chuẩn bị bóp quyển trục về thành, từ trong túi lấy ra một cây vũ tiễn giao cho Tinh Linh tộc cung tiễn thủ: “Chuyện đêm này xin đừng nói với bất luận kẻ nào, sau khi về thành các ngươi hãy trực tiếp đến Quang Ảnh Thành, cầm nó đi tìm Cực Đoan Phân Tử, Vẹc-xây Hoa Hồng hoặc là Sa Mạc Chi Ưng, lần này chúng ta làm phiền các ngươi thật có lỗi, chờ chúng ta xong nhiệm vụ trở về, sẽ gặp lại mọi người ở Quang Ảnh Thành.”
Giao đãi ngắn gọn vài câu, Hắc Diệu Chi Ngân cùng Quy Vu Tịch Diệt nhanh chóng ly khai. Bọn hắn thực lo lắng những người còn lại, không biết họ có gặp công kích như vậy không, phải biết rằng những người đó không có sức chiến đấu khủng bố như vậy, nhất là pháp sư, mất đi kỹ năng không biết khả năng sống sót của họ còn bao nhiêu, hiện tại chỉ còn cách dùng tốc độ nhanh nhất tới điểm tập hợp dưới chân núi, mọi người gặp mặt rồi mới tiếp tục thương nghị.
Thân ảnh nhanh nhẹn chạy như bay, nhánh cây xẹt qua người bọn họ vang lên tiếng sàn sạt, Hắc Diệu Chi Ngân lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức đến Phân Giới Sơn, nhìn sang Quy Vu Tịch Diệt, đối phương bởi vì đã không còn kỹ năng, giờ phút này là toàn lực mà chạy, cho dù nhanh nhẹn rất cao, nhưng nếu muốn vượt qua hắn thì đó là chuyện phi thường cố sức.
Đôi cánh màu đen trên lưng Hắc Diệu Chi Ngân mở ra, sau đó ngân phát Ma tộc đột nhiên xoay người ôm lấy Tịch Diệt đang ra sức chạy, hai chân rời khỏi mặt đất, bay lên trời, dùng một tốc độ khủng bố, như chim yến mà bay vút qua khu rừng.
Bất Ái Thường Nga nhìn cây vũ tiễn phát ra ánh hào quang kia, sửng sốt trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía Thiên Không Chi Chiến đang trầm mặc đứng dưới tàn cây: “Lão đại… này…” Vừa nói vừa cúi đầu nhìn thoáng qua cây tiễn trong tay, không xem không sao, nhưng vừa xem, thì Tinh Linh cung tiễn thủ còn hóa đá cứng hơn Tinh Linh Druid bên cạnh. Chỉ thấy trên vũ tiễn rõ ràng là một hàng chữ màu cam nhỏ: “Yên Diệt Sinh Mệnh, kỹ năng phụ trợ: Xuyên thấu, không cần biết là lực phòng ngự gì. Vật phẩm cấp bậc: chanh giai. Vật phẩm phẩm chất: Thần khí truyền thuyết.”
Bất Ái Thường Nga cảm thấy tim mình kích động đến sắp rơi xuống, vũ tiễn cấp bậc thần khí truyền thuyết a! May mà mình kiểm tra, hắn hạnh phúc đến sắp ngất đi: “Lão đại… họ… rốt cuộc là ai…”
“Ngươi cho là có bao nhiêu người sử dụng Đào Mã Lí?” Thiên Không Chi Chiến cười khổ, tự giễu nói. Không ngờ đối phương lại là du cung thủ đại danh lừng lẫy trong Lost temple.
Cũng đúng, “A Diệu cùng Tịch Diệt” – “Hắc Diệu Chi Ngân cùng Quy Vu Tịch Diệt.” Khi mình nghe thấy tên đối phương sao lại không nghĩ tới tên của hai nhân vật kia chứ?
Nụ cười thản nhiên của đối phương đã tiến sâu vào và chiếm giữ nơi đáy lòng, đáng tiếc chưa bắt đầu mà đã có kết thúc…
“A Diệu là…” là Hắc Diệu Chi Ngân? Là thần tượng của tất cả cung tiễn thủ? Bất Ái Thường Nga cảm thấy mình như đang nằm mơ, không chỉ may mắn thấy được thần khí truyền thuyết, mà còn kết bằng hữu với thần tượng của mình, “Vậy chúng ta?”
“Đi thôi, tới Quang Ảnh Thành.” Thiên Không Chi Chiến thở dài một tiếng, kéo hai ‘tượng đá’ bên cạnh, bóp nát quyển trục hồi thành – có lẽ ý nghĩ này, quá mức hèn mọn, nhưng ta đã hãm rất sâu rồi, chỉ muốn đứng bên cạnh ngươi…
>>Hết chương 56Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.