Chương 38
Trang Buby
28/07/2020
Tôi:
- bác sỹ, chuyện này anh đã nói với ai chưa?
- dạ chưa.. tôi cũng mới có kết quả thôi..
- anh nghe tôi nói nè, k được tiết lộ với bất kỳ ai chuyện này và cầm kết quả đến đây gíup tôi..
- tôi tới giờ, tôi sẽ trao đổi với cô sau..
Bác sỹ lắc đầu thở dài rồi đi tới chỗ Quỳnh, từ đằng xa Linda gọi lớn..
- bác sỹ..anh định đi đâu vậy?
- à..tôi tới chỗ cô Quỳnh..
- cô ấy làm sao ạ?
- khôg..không có gì..tôi đến dặn dò cô ấy vài thứ..xin phép thiếu phu nhân tôi đi trước nhé..
Linda liếc mắt nhìn theo bóng dáng bác sỹ, cô nheo mắt lại rồi lắc đầu suy nghĩ..từ xa, cô thấy David đang tỉa tót cành cây..thấy anh, cô nở ra nụ cười nhẹ rồi lướt qua.
David:
- thiếu phu nhân, chúng ta k chào nhau được một câu rồi hãy đi hay sao?
Linda quay lại nhìn rồi liếc mắt.
- tư cách gì mà anh bảo tôi chào anh.
David bình tĩnh nói chậm lại.
- tư cách là người em chồng.
- chồng tôi đâu coi cậu là em.
- vậy anh ta cũng đâu coi chị là vơ..
- cậu??
David:
- tỉnh mộng đi thiếu phu nhân, trong lòng anh ta mãi mãi sẽ khôg hề có cô đâu..
David đi qua Linda rồi cười nhếch môi, thực ra tâm hồn anh lại đau như cắt khi thấy người con gái mình yêu đang đau khổ vì người khác..điều đó càng khiến anh căm ghét Bảo bấy nhiêu..
Tôi ngồi trong phòng, ruột gan nóng như lửa đốt.. cầm tờ kết quả trên tay, tôi cười nhạt..
- vậy là trong thuốc có chất gây sảy thai..
Bác sỹ gật đầu rồi thở dài.
- tôi không hiểu kẻ nào dám to gan âm mưu hại cô, hại đứa bé..
- tôi nhất định phải tìm ra chủ mưu.
Bác sỹ:
- người đáng nghi nhất có lẽ là thiếu phu nhân, theo tôi được biết cô ấy cũng rất lắm trò..
Tôi gấp gọn tờ giấy lại..
- cảm ơn anh, hãy giúp tôi giữ bí mật này nhé. tôi muốn ở trong bóng tối quan sát từng người một..
- chuyện này có nên nói cho tân chủ..
- đừng..coi như tôi xin anh, tôi rất tin tưởng ở anh nên mới nhờ..đừng làm tôi thất vọng được không?
Bác sỹ vui vẻ nhận lời..
- cô đã nói thế thì tôi làm giám lỡ lòng từ chối.
- tôi cảm ơn anh nhiều lắm..
Bác sỹ bước khỏi, tôi thở dài ngồi phịch xuống ghế sofa..tôi loại bỏ từng người một, suy đi tính lại người đáng nghi nhất lúc này chính là hầu gái bên cạnh phu nhân nhưng quan trọng chủ mưu là ai..tôi tin rằng với bản lĩnh của cô hầu gái, có cho cô ta ăn thêm gan hùm cô ta cũng k dám làm khi không có tác động đằng sau..Người tôi không thể không suy nghĩ tới chính là Linda..tôi cúi xuống xoa chiếc bụng, nhìn nó với ánh mắt đầy quyết tâm.
- mẹ nhất định sẽ bảo vệ con, bất kỳ ai có suy nghĩ làm ảnh hưởng tới con đều là kẻ thù của mẹ.. việc của con là khỏe mạnh phát triển, bão tố mưa giông cứ để mẹ lo..
Nằm trên chiếc giường có kỷ niệm ân ái bên nhau ngọt ngào của hai đứa..tôi tự hỏi anh đang làm gì, tới nơi chưa, có nhớ tôi như tôi đang nhớ anh hay không? Mặc dù chúng ta mới chỉ xa nhau cách đây vài tiếng thôi mà cứ ngỡ như ngàn năm không gặp lại..tôi liếc nhìn chiếc điện thoại bên cạnh,chờ đợi một cuộc gọi hay một tin nhắn của ai kia..chỉ cần ai đó nhắn về anh đến nơi rồi cũng khiến bản thân an tâm phần nào.. phải chăng càng chờ đợi lại càng khiến người ta hụt hẫng..nước mắt tôi tuôn rơi, tôi nhớ anh, nhớ cây cổ thụ đời mình..miên man trong nỗi nhớ, tôi dần dần đi vào giấc ngủ..trong mơ, tôi thấy anh mặc chiếc áo da đen, quần đen, giày đen, mũ đen đang đứng trước 4 người đàn ông hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống nhau.. tôi nghe được tiếng thét chói tai " giết nó ", tôi nghe được tiếng súng vang lên cả một vùng trời..tôi bật dậy liếc nhìn sang chiếc đồng hồ điểm 12 giờ, căn phòng hôm nay lạnh lẽo lạ thường.. tôi đưa tay lên trán lau những giọt mồ hôi đag lấm tấm..đôi bàn tay với chiếc điện thoại đầu giường rồi nhắm chặt mắt lại, một tay bấm sáng màn hình,đôi mắt dần hé mở..
Tin nhắn cách đây 30p..
- người phụ nữ của tôi, chắc giờ này em đang trong giấc ngủ say như chú heo nhỏ rồi ấy nhỉ? Anh tới nơi được 2 tiếng rồi nhưng anh lại k đủ can đảm gọi cho em, anh sợ càng nói với em, anh sẽ từ bỏ tất cả côg việc để về bên em mất..ngủ ngon, mơ đẹp em nhé..
Tôi bật cười đọc đi đọc lại dòng tin nhắn..
- đáng ghét, có biết người ta lo cho anh lắm không hả?
Thôi tốt rồi, thế là ngủ ngon không phải suy nghĩ nhiều nữa rồi..tôi tủm tỉm cười kéo chăn lên thiếp vào giấc ngủ..
Sáng sớm ngày hôm sau, điều đầu tiên khi tôi thức dậy là đánh dấu vào cuốn lịch để mong ngày gặp lại... tâm tình hôm nay vui vẻ lạ thường, tôi bước ra hoa viên thì gặp hầu gái của phu nhân đang đứng nói chuyện với Lyly.. trong lòng có chút ngờ hoặc rồi lại tự an ủi mình chỉ là gặp nhau chào hỏi vài câu thôi mà.
.Chị thu vỗ vai tôi từ đằng sau.
- Quỳnh ơi, chị có chuyện quan trọng muốn nói với em..
- chuyện gì vậy chị?
Lyly cười tươi tiến gần.
- chị Thu..
Chị Thu tránh né ánh mắt của Lyly..
Lyly cười:
- chúc hai chị em buổi sáng tốt lành nghen..
- à chị Thu này, nghe nói bố mẹ chị ốm, đã khỏe chưa?
Tôi sửng sốt quay sang nhìn chị.
- bố mẹ chị ốm hả? Sao k nói cho em biết vậy?
- Quỳnh à, tớ cũng nghe hầu gái bên phu nhân vừa kể lại, cái chị này giữ bí mật giỏi lắm..phải không chị?
- ừ..chị k muốn các em phiền lòng..
Tôi suy nghĩ một hồi về chuyện ban nãy của Lyly với hầu gái...
- phải chăng mình đã nghĩ quá nhiều..
Lyly tạm biệt đi trước, tôi kéo tay chị Thu lại.
- chị đang giấu em chuyện gì đó đúng k?
Chị nhìn thẳng tôi mắt rưng rưng.
- chị xin lỗi..xin lỗi em nhiều lắm Quỳnh, bản thân chị tâm cắn dứt quá Quỳnh ơi..
Tôi ngạc nhiên nhìn chị, một phần suy đoán trong đầu và tự cảm nhận được chắc hẳn chị Thu biết người nào đó liên quan đến bát thuốc.. xem ra, tôi phải sớm hàh động..
Bữa trưa tại phòng ăn..
Phu nhân mỉm cười gắp nhiều thức ăn vào bát tôi.
- ăn đi con, ăn để lấy nhiều sức khỏe..
Tôi mỉm cười vâng dạ rồi bất ngờ buông bỏ chiếc dĩa trên tay xuống bàn, đôi bàn tay kéo xuống ôm bụng, miệng khôg ngừng kêu la..
- con tự nhiên đau bụng quá mọi người ơi..
Phu nhân nhìn đầy hoảng sợ..
- con sao thế Quỳnh? Mau gọi bác sỹ nhanh lên..
Chị thu thấy tôi chị khóc..
Linda:
- em đừng làm mọi ng sợ Quỳnh ơi..
Bác sỹ phụ trách chăm sóc sức khỏe cho tôi vội đến..
- cô Quỳnh..
Tôi bám vạt áo bác sỹ, ánh mắt cầu cứu xin anh ta phối hợp cùng..
Lin da:
- cô ấy bị thế bác sỹ?
Bác sỹ thở dài.
- cái này phải xét nghiệm máu với siêu âm mới biết..
Phu nhân:
- vậy còn k nhanh chân tay lên..
Tôi nhanh chóg được chuyển đến phòng siêu âm..
Bác sỹ nhìn tôi rồi chần chừ.
- em bé vẫn khỏe mạnh..
- tôi muốn anh phối hợp giúp tôi, tôi muốn tìm ra sự thật.
- cô chắc mình thành côg chứ..
Tôi gật đầu rồi ôm bụng kêu đau đớn..phu nhân bên ngoài sốt ruột đứng ngồi k yên, đôi bàn tay vò vào nhau, miệng liên tục niệm phật cầu nguyện cho mẹ con tôi bình an..riêng về Lyly vẫn đứng đó thản nhiên như khôg có chuyện gì xảy ra..
30phut sau, tôi nằm trên chiếc giườnh và được đẩy ra ngoài..bác sỹ cầm kết quả trên tay và bước ra..
- tạm thời sức khỏe mẹ và bé đã ổn định hơn.
Phu nhân thở phào nhẹ nhõm.
- ôi lạy trời phật thương xót..
Bất ngờ bác sỹ:
- nhưng qua xét nghiệm, cô Quỳnh gần đây đã ăn uống phải một chất có tác dụng đẩy bào thai và khỏi bụng mẹ một cách từ từ, qua hỏi thăm chúng tôi xét nghiêm bát thuốc cô ấy uống, đúng như suy đoán, rất tiếc phải báo với phu nhân là có tồn tại chất đó..
Phu nhân buông thõng hai tay rồi lắc đầu.
- khôg thể nào, thuốc là do tôi mua từ bác sỹ nổi tiếng, người sắc thuốc tôi cũng sai hầu gái bên cạnh mình..phải rồi, hầu gái..cho gọi hầu gái..
Cô hầu gái khom lưng run sợ bước tới.
- phu nhân gọi tôi ạ?
- ngươi nói thật cho ta biết đi, có phải ngươi làm.
- làm gì là làm gì phu nhan? Tôi không hiểu ng nói gì.
Phu nhân hít thở một hơi thật sâu.
- ngươi đã bỏ thuốc vào bát thuốc của cô Quỳnh?
Hầu gái bật khóc
- con theo hầu người bao năm, người k tin con hay sao phu nhân?
- ta k có ý đó. Nhưg vì an toàn cháu và con dâu ta, ta bắt buôc phải điều tra những ng có liên quan..
- phu nhân..
- người đâu, dẫn cô ta đến phòng tra khảo, tra cho đế khi nào nói ra thì thôi..
Hầu gái bị lôi đi nhưng miệng vẫn kêu lớn.
- oan cho con quá phu nhân ơi..
Tôi liếc mắt nhìn theo hầu gái rồi quay sang nhìn ánh mắt của Linda xem phản ứng cô thế nào.. xem ra cô vẫn khôg có gì thay đổi..
Phu nhân tiến tới vuốt mái tóc tôi.
- con thấy sao rồi?
- con đỡ hơn chút..
Bà gật đầu.
- ta tưởng sẽ tốt cho con nhưng vô tình lại làm bước đệm cho kẻ xấu làm hại con rồi.. ta hứa sẽ trừng phạt thích đáng cho kẻ nào dám to gan như vậy.
30 phút trôi qua, hầu gái được lôi qua ngoài với thân hình đã chằng chịt vết thương.. nghe nói luật ở đây rất hà khắc, nếu phạm tội ảnh hưởng tới con cháu hoàng tộc có khi cả nhà chịu tôi..
Vệ sỹ:
- cô ấy đã chịu khai ra rồi..
Linda ánh mắt háo hức.
- là ai nói mau đi, ai mà ác vậy?
Hầu gái rơi nước mắt nhìn Linda rồi cười..
- thiếu phu nhân, cô k thấy thương tôi sao? Nhờ cô, tất cả nhờ cô mà..chính cô sai tôi bỏ thuốc vào bát thuốc cô Quỳnh để cô muốn sinh đứa con đầu tiên cho hoàng tộc.. cô ác lắm, ác vô cùng..
Linda giận tím mặt..
- này, ngươi mất não rồi à? Ta sai người làm, ngươi khùng hả?
- cô định cãi để đổ hoàn toàn trách nhiệm lên đầu tôi sao?
Mọi người quay sang nhìn Linda, Linda lắc đầu.
- không phải..cô ta nói láo..
Hầu gái rơi nước mắt.
- đến nước này rồi, xin phu nhân hãy tha cho cái mạng chó của con..chỉ vì lòng tham mà con lỡ nhận mấy trăm triệu của cô ấy để làm việc hại người..
Phu nhân loạng choạng lùi lại đằng sau vài bước.
- cô??
Mọi người ai nấy đều bất ngờ, Linda bật khóc.
- người phải tin con..
Lyly lúc này mới lên tiếng, cô đi ra quát vào mặt Linda.
- thiếu phu nhân, tại sao cô có thể mang lòng rắn độc như vậy? Đứa bé k có tội, cô điên rồi à?
Linda trợn mắt nhìn lyly, cô bóp cổ lyly.
- mày nói ai điên? Co phải là mày hãm hại tao? Đúng là mày rồi..
Phu nhân quát lớn.
- buông tay cô ấy ra..
Linda bóp thật chặt
- hồ ly, mày chết đi..
Vệ sỹ chạy ra gỡ tay Linda ra khỏi người Lyly..cô tung chân đạp về phía hầu gái, miệng k ngừng hét lớn.
- nó đã cho mày bao tiền để hại tao hả con khốn..
Phu nhân:
- lôi thiếu phu nhân vào lãnh cung chờ ngày tân chủ về phán xét..trước khi bị lôi đi, Linda vẫn quay lại nhìn tôi với ánh mắt phân minh
- con không làm phu nhân ơi.. người phải tin con..
- bác sỹ, chuyện này anh đã nói với ai chưa?
- dạ chưa.. tôi cũng mới có kết quả thôi..
- anh nghe tôi nói nè, k được tiết lộ với bất kỳ ai chuyện này và cầm kết quả đến đây gíup tôi..
- tôi tới giờ, tôi sẽ trao đổi với cô sau..
Bác sỹ lắc đầu thở dài rồi đi tới chỗ Quỳnh, từ đằng xa Linda gọi lớn..
- bác sỹ..anh định đi đâu vậy?
- à..tôi tới chỗ cô Quỳnh..
- cô ấy làm sao ạ?
- khôg..không có gì..tôi đến dặn dò cô ấy vài thứ..xin phép thiếu phu nhân tôi đi trước nhé..
Linda liếc mắt nhìn theo bóng dáng bác sỹ, cô nheo mắt lại rồi lắc đầu suy nghĩ..từ xa, cô thấy David đang tỉa tót cành cây..thấy anh, cô nở ra nụ cười nhẹ rồi lướt qua.
David:
- thiếu phu nhân, chúng ta k chào nhau được một câu rồi hãy đi hay sao?
Linda quay lại nhìn rồi liếc mắt.
- tư cách gì mà anh bảo tôi chào anh.
David bình tĩnh nói chậm lại.
- tư cách là người em chồng.
- chồng tôi đâu coi cậu là em.
- vậy anh ta cũng đâu coi chị là vơ..
- cậu??
David:
- tỉnh mộng đi thiếu phu nhân, trong lòng anh ta mãi mãi sẽ khôg hề có cô đâu..
David đi qua Linda rồi cười nhếch môi, thực ra tâm hồn anh lại đau như cắt khi thấy người con gái mình yêu đang đau khổ vì người khác..điều đó càng khiến anh căm ghét Bảo bấy nhiêu..
Tôi ngồi trong phòng, ruột gan nóng như lửa đốt.. cầm tờ kết quả trên tay, tôi cười nhạt..
- vậy là trong thuốc có chất gây sảy thai..
Bác sỹ gật đầu rồi thở dài.
- tôi không hiểu kẻ nào dám to gan âm mưu hại cô, hại đứa bé..
- tôi nhất định phải tìm ra chủ mưu.
Bác sỹ:
- người đáng nghi nhất có lẽ là thiếu phu nhân, theo tôi được biết cô ấy cũng rất lắm trò..
Tôi gấp gọn tờ giấy lại..
- cảm ơn anh, hãy giúp tôi giữ bí mật này nhé. tôi muốn ở trong bóng tối quan sát từng người một..
- chuyện này có nên nói cho tân chủ..
- đừng..coi như tôi xin anh, tôi rất tin tưởng ở anh nên mới nhờ..đừng làm tôi thất vọng được không?
Bác sỹ vui vẻ nhận lời..
- cô đã nói thế thì tôi làm giám lỡ lòng từ chối.
- tôi cảm ơn anh nhiều lắm..
Bác sỹ bước khỏi, tôi thở dài ngồi phịch xuống ghế sofa..tôi loại bỏ từng người một, suy đi tính lại người đáng nghi nhất lúc này chính là hầu gái bên cạnh phu nhân nhưng quan trọng chủ mưu là ai..tôi tin rằng với bản lĩnh của cô hầu gái, có cho cô ta ăn thêm gan hùm cô ta cũng k dám làm khi không có tác động đằng sau..Người tôi không thể không suy nghĩ tới chính là Linda..tôi cúi xuống xoa chiếc bụng, nhìn nó với ánh mắt đầy quyết tâm.
- mẹ nhất định sẽ bảo vệ con, bất kỳ ai có suy nghĩ làm ảnh hưởng tới con đều là kẻ thù của mẹ.. việc của con là khỏe mạnh phát triển, bão tố mưa giông cứ để mẹ lo..
Nằm trên chiếc giường có kỷ niệm ân ái bên nhau ngọt ngào của hai đứa..tôi tự hỏi anh đang làm gì, tới nơi chưa, có nhớ tôi như tôi đang nhớ anh hay không? Mặc dù chúng ta mới chỉ xa nhau cách đây vài tiếng thôi mà cứ ngỡ như ngàn năm không gặp lại..tôi liếc nhìn chiếc điện thoại bên cạnh,chờ đợi một cuộc gọi hay một tin nhắn của ai kia..chỉ cần ai đó nhắn về anh đến nơi rồi cũng khiến bản thân an tâm phần nào.. phải chăng càng chờ đợi lại càng khiến người ta hụt hẫng..nước mắt tôi tuôn rơi, tôi nhớ anh, nhớ cây cổ thụ đời mình..miên man trong nỗi nhớ, tôi dần dần đi vào giấc ngủ..trong mơ, tôi thấy anh mặc chiếc áo da đen, quần đen, giày đen, mũ đen đang đứng trước 4 người đàn ông hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống nhau.. tôi nghe được tiếng thét chói tai " giết nó ", tôi nghe được tiếng súng vang lên cả một vùng trời..tôi bật dậy liếc nhìn sang chiếc đồng hồ điểm 12 giờ, căn phòng hôm nay lạnh lẽo lạ thường.. tôi đưa tay lên trán lau những giọt mồ hôi đag lấm tấm..đôi bàn tay với chiếc điện thoại đầu giường rồi nhắm chặt mắt lại, một tay bấm sáng màn hình,đôi mắt dần hé mở..
Tin nhắn cách đây 30p..
- người phụ nữ của tôi, chắc giờ này em đang trong giấc ngủ say như chú heo nhỏ rồi ấy nhỉ? Anh tới nơi được 2 tiếng rồi nhưng anh lại k đủ can đảm gọi cho em, anh sợ càng nói với em, anh sẽ từ bỏ tất cả côg việc để về bên em mất..ngủ ngon, mơ đẹp em nhé..
Tôi bật cười đọc đi đọc lại dòng tin nhắn..
- đáng ghét, có biết người ta lo cho anh lắm không hả?
Thôi tốt rồi, thế là ngủ ngon không phải suy nghĩ nhiều nữa rồi..tôi tủm tỉm cười kéo chăn lên thiếp vào giấc ngủ..
Sáng sớm ngày hôm sau, điều đầu tiên khi tôi thức dậy là đánh dấu vào cuốn lịch để mong ngày gặp lại... tâm tình hôm nay vui vẻ lạ thường, tôi bước ra hoa viên thì gặp hầu gái của phu nhân đang đứng nói chuyện với Lyly.. trong lòng có chút ngờ hoặc rồi lại tự an ủi mình chỉ là gặp nhau chào hỏi vài câu thôi mà.
.Chị thu vỗ vai tôi từ đằng sau.
- Quỳnh ơi, chị có chuyện quan trọng muốn nói với em..
- chuyện gì vậy chị?
Lyly cười tươi tiến gần.
- chị Thu..
Chị Thu tránh né ánh mắt của Lyly..
Lyly cười:
- chúc hai chị em buổi sáng tốt lành nghen..
- à chị Thu này, nghe nói bố mẹ chị ốm, đã khỏe chưa?
Tôi sửng sốt quay sang nhìn chị.
- bố mẹ chị ốm hả? Sao k nói cho em biết vậy?
- Quỳnh à, tớ cũng nghe hầu gái bên phu nhân vừa kể lại, cái chị này giữ bí mật giỏi lắm..phải không chị?
- ừ..chị k muốn các em phiền lòng..
Tôi suy nghĩ một hồi về chuyện ban nãy của Lyly với hầu gái...
- phải chăng mình đã nghĩ quá nhiều..
Lyly tạm biệt đi trước, tôi kéo tay chị Thu lại.
- chị đang giấu em chuyện gì đó đúng k?
Chị nhìn thẳng tôi mắt rưng rưng.
- chị xin lỗi..xin lỗi em nhiều lắm Quỳnh, bản thân chị tâm cắn dứt quá Quỳnh ơi..
Tôi ngạc nhiên nhìn chị, một phần suy đoán trong đầu và tự cảm nhận được chắc hẳn chị Thu biết người nào đó liên quan đến bát thuốc.. xem ra, tôi phải sớm hàh động..
Bữa trưa tại phòng ăn..
Phu nhân mỉm cười gắp nhiều thức ăn vào bát tôi.
- ăn đi con, ăn để lấy nhiều sức khỏe..
Tôi mỉm cười vâng dạ rồi bất ngờ buông bỏ chiếc dĩa trên tay xuống bàn, đôi bàn tay kéo xuống ôm bụng, miệng khôg ngừng kêu la..
- con tự nhiên đau bụng quá mọi người ơi..
Phu nhân nhìn đầy hoảng sợ..
- con sao thế Quỳnh? Mau gọi bác sỹ nhanh lên..
Chị thu thấy tôi chị khóc..
Linda:
- em đừng làm mọi ng sợ Quỳnh ơi..
Bác sỹ phụ trách chăm sóc sức khỏe cho tôi vội đến..
- cô Quỳnh..
Tôi bám vạt áo bác sỹ, ánh mắt cầu cứu xin anh ta phối hợp cùng..
Lin da:
- cô ấy bị thế bác sỹ?
Bác sỹ thở dài.
- cái này phải xét nghiệm máu với siêu âm mới biết..
Phu nhân:
- vậy còn k nhanh chân tay lên..
Tôi nhanh chóg được chuyển đến phòng siêu âm..
Bác sỹ nhìn tôi rồi chần chừ.
- em bé vẫn khỏe mạnh..
- tôi muốn anh phối hợp giúp tôi, tôi muốn tìm ra sự thật.
- cô chắc mình thành côg chứ..
Tôi gật đầu rồi ôm bụng kêu đau đớn..phu nhân bên ngoài sốt ruột đứng ngồi k yên, đôi bàn tay vò vào nhau, miệng liên tục niệm phật cầu nguyện cho mẹ con tôi bình an..riêng về Lyly vẫn đứng đó thản nhiên như khôg có chuyện gì xảy ra..
30phut sau, tôi nằm trên chiếc giườnh và được đẩy ra ngoài..bác sỹ cầm kết quả trên tay và bước ra..
- tạm thời sức khỏe mẹ và bé đã ổn định hơn.
Phu nhân thở phào nhẹ nhõm.
- ôi lạy trời phật thương xót..
Bất ngờ bác sỹ:
- nhưng qua xét nghiệm, cô Quỳnh gần đây đã ăn uống phải một chất có tác dụng đẩy bào thai và khỏi bụng mẹ một cách từ từ, qua hỏi thăm chúng tôi xét nghiêm bát thuốc cô ấy uống, đúng như suy đoán, rất tiếc phải báo với phu nhân là có tồn tại chất đó..
Phu nhân buông thõng hai tay rồi lắc đầu.
- khôg thể nào, thuốc là do tôi mua từ bác sỹ nổi tiếng, người sắc thuốc tôi cũng sai hầu gái bên cạnh mình..phải rồi, hầu gái..cho gọi hầu gái..
Cô hầu gái khom lưng run sợ bước tới.
- phu nhân gọi tôi ạ?
- ngươi nói thật cho ta biết đi, có phải ngươi làm.
- làm gì là làm gì phu nhan? Tôi không hiểu ng nói gì.
Phu nhân hít thở một hơi thật sâu.
- ngươi đã bỏ thuốc vào bát thuốc của cô Quỳnh?
Hầu gái bật khóc
- con theo hầu người bao năm, người k tin con hay sao phu nhân?
- ta k có ý đó. Nhưg vì an toàn cháu và con dâu ta, ta bắt buôc phải điều tra những ng có liên quan..
- phu nhân..
- người đâu, dẫn cô ta đến phòng tra khảo, tra cho đế khi nào nói ra thì thôi..
Hầu gái bị lôi đi nhưng miệng vẫn kêu lớn.
- oan cho con quá phu nhân ơi..
Tôi liếc mắt nhìn theo hầu gái rồi quay sang nhìn ánh mắt của Linda xem phản ứng cô thế nào.. xem ra cô vẫn khôg có gì thay đổi..
Phu nhân tiến tới vuốt mái tóc tôi.
- con thấy sao rồi?
- con đỡ hơn chút..
Bà gật đầu.
- ta tưởng sẽ tốt cho con nhưng vô tình lại làm bước đệm cho kẻ xấu làm hại con rồi.. ta hứa sẽ trừng phạt thích đáng cho kẻ nào dám to gan như vậy.
30 phút trôi qua, hầu gái được lôi qua ngoài với thân hình đã chằng chịt vết thương.. nghe nói luật ở đây rất hà khắc, nếu phạm tội ảnh hưởng tới con cháu hoàng tộc có khi cả nhà chịu tôi..
Vệ sỹ:
- cô ấy đã chịu khai ra rồi..
Linda ánh mắt háo hức.
- là ai nói mau đi, ai mà ác vậy?
Hầu gái rơi nước mắt nhìn Linda rồi cười..
- thiếu phu nhân, cô k thấy thương tôi sao? Nhờ cô, tất cả nhờ cô mà..chính cô sai tôi bỏ thuốc vào bát thuốc cô Quỳnh để cô muốn sinh đứa con đầu tiên cho hoàng tộc.. cô ác lắm, ác vô cùng..
Linda giận tím mặt..
- này, ngươi mất não rồi à? Ta sai người làm, ngươi khùng hả?
- cô định cãi để đổ hoàn toàn trách nhiệm lên đầu tôi sao?
Mọi người quay sang nhìn Linda, Linda lắc đầu.
- không phải..cô ta nói láo..
Hầu gái rơi nước mắt.
- đến nước này rồi, xin phu nhân hãy tha cho cái mạng chó của con..chỉ vì lòng tham mà con lỡ nhận mấy trăm triệu của cô ấy để làm việc hại người..
Phu nhân loạng choạng lùi lại đằng sau vài bước.
- cô??
Mọi người ai nấy đều bất ngờ, Linda bật khóc.
- người phải tin con..
Lyly lúc này mới lên tiếng, cô đi ra quát vào mặt Linda.
- thiếu phu nhân, tại sao cô có thể mang lòng rắn độc như vậy? Đứa bé k có tội, cô điên rồi à?
Linda trợn mắt nhìn lyly, cô bóp cổ lyly.
- mày nói ai điên? Co phải là mày hãm hại tao? Đúng là mày rồi..
Phu nhân quát lớn.
- buông tay cô ấy ra..
Linda bóp thật chặt
- hồ ly, mày chết đi..
Vệ sỹ chạy ra gỡ tay Linda ra khỏi người Lyly..cô tung chân đạp về phía hầu gái, miệng k ngừng hét lớn.
- nó đã cho mày bao tiền để hại tao hả con khốn..
Phu nhân:
- lôi thiếu phu nhân vào lãnh cung chờ ngày tân chủ về phán xét..trước khi bị lôi đi, Linda vẫn quay lại nhìn tôi với ánh mắt phân minh
- con không làm phu nhân ơi.. người phải tin con..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.