Chương 15
windy1402
06/07/2013
Mấy nay toàn lo đám cưới, đón gấu về nhà dự đám cưới. Rồi ăn chơi vs anh em trong nhà nên riết chả có thời gian rảnh ngồi máy đủ lâu để viết cho anh em. Lên đọc comment thấy anh em hối, thấy anh em đợi mình cũng nôn theo @@ Giờ ngồi nghe Love The Way You Lie của Jason Chen cảm xúc nó ùa về nên tranh thủ viết luôn. Xin nói trước là chap cuối này lẽ ra phải cực hay, nhưng mình sẽ viết bớt hay lại :-< không phải chém gió mà là vì thực sự mình không muốn viết chap này 1 tẹo nào, bởi vì khi viết toàn thân mình nó cứ run lên, không thể kiểm soát nổi những cảm xúc cứ ào ạt ào ạt tới. Nó cứ như đang hiện ra trước mắt mình vậy... Mong là khi đọc xog chap cuối này, anh em, bạn bè, những độc giả đã theo dõi truyện từ đầu có thể hiểu được những gì mà nhân vật chính phải trải qua. Bởi vì nó rất thật... thật...
Tao nhớ rõ đó là một buổi sáng trời đẹp, nắng đủ nhẹ để cảm thấy ấm áp cho một ngày mới. Chạy xe chầm chậm trên đường một mình sau khi đi tập võ về, ngang qua công viên Gia Định, từng gốc, từng gốc cây (không biết tên) phủ đầy những cánh hoa vàng rực. Có lẽ có những người sống ở Hồ Chí Minh mấy chục năm nay cũng chưa trông thấy cảnh đó, bởi vì lẽ những cánh hoa ấy sẽ được mau chóng quét sạch đi sau khi đã đem tới đủ màu sắc cho cuộc sống này...
- Quân kia, sao bắt điện thoại em chậm thế hả, không muốn đưa em đi ăn sáng đúng không - Giọng em nững nịu trong điện thoại làm cho người nghe là tao không thể không mỉm cười.
- Anh qua liền nè, mới nhịn có xíu mà đã xù lông lên rồi, sau này ế cho em.
- Ế cũng không tới lượt Quân nha. Hj, qua lẹ đi em chờ nè, hôm nay em không có tiết.
Tao chạy nhanh sang nhà em, hôm nay là sinh nhật em. Tao tính sẽ mua cho em một chiếc lắc nhưng lại thôi. Có một ý tưởng khác làm tao háo hức hơn nhiều. Tao sẽ đưa em ra Vũng Tàu, nơi mà lần đầu tiên tao tỏ tình cùng em (đúng ra là bị em bắt bài :P) Tao muốn ở cạnh em cả ngày hôm nay, ngắm em vui vẻ cười đùa, tao sẽ tặng em chiếc nhẫn mà em thích từ lâu nhưng giờ tao mới có thể mua bằng tiền của tao. Cứ nghĩ tới là tao lại muốn chạy thật nhanh, tao vẫn chưa nói cho em biết, chỉ nói cho thằng Quang biết thôi (Nhờ nó xin phép mẹ). Có lẽ hôm nay là sinh nhật nên em mặc một chiếc đầm màu hồng thật xinh, trông em không khác gì một cánh hoa nhẹ nhàng đang rung rinh trước gió.
- Quân làm gì nhìn em chằm chằm thế. Em xinh quá sức tưởng tượng đúng không :3
- Èo, xinh mà ế thì cũng như không thôi :v
- Ế đầu Quân ấy - Em nhéo nhẹ vào hông tao, chả đau tẹo nào, thấy phê là đằng khác :v
Tao cứ thế chở em đi, em ngồi sau cứ giãy nẩy lên
- Quân đưa em đi đâu đấy >"< Tính bán sang khựa phải hum :"( Em nhẹ lắm bán không có giá đâu
- Thịt heo cũng được 40, lẽ nào em lại không được 50k 1 cân. 50 cân vị chi... hề hề...
- Aaaa, không đùa đâu nha. Có nói là chở em đi đâu không, không nói giận đó.
- Giận chịu, buồn chia tay
- A, nay gan nha, dám đòi c/t em à. Có tin em giận thật ko
- Giận đi cho đỡ ồn ào )
- Hứ...
Nói thế thôi chứ em lại ôm tao, gục đầu vào vai tao mặc kệ tao đang chở đi đâu. Cả đoạn đường em cứ léo nhéo suốt, chỉ cái này cái kia, có cái xe motor bé loại 50 Cc thôi mà em cũng vỗ vỗ vai tao chỉ cho bằng được. Đòi tao mua cho 1 cái tập chạy (tổ lái hả trời :-<) Rồi em ngủ thiếp đi lúc nào không hay, người lạ thật, đi đâu cũng ngủ được. Cứ lên xe hồi lâu là ngủ. Đến khi mùi biển thoang thoảng đánh thức em dậy
- AAAA, Vũng Tàu nè, Quân chở em đi ăn hải sản đúng không. Ăn sáng thôi mà cũng ra tận đây, khoái ghê :3
- Hâm hay sao ra ăn sáng rồi về. Hôm nay sinh nhật, nên anh chở em ra ngoài này chơi, rồi mai mình về, chịu không. Anh xin phép mẹ em giùm rồi.
- Sao anh không nói em trước, làm tưởng bán sang Khựa, ghét ghê :3
- Ghét thì hôn cái báo thù đi :3
- Ohm...moa... :'x
Tao và em thuê 1 phòng khách sạn, cửa sổ nhìn ra biển. Mùa này chả mấy ai đi du lịch nên cũng thoải mái. Thuê phòng cũng dễ, chả phải lo lắng gì nhiều. Nằm nghỉ xíu rồi dẫn em đi ăn, đi tắm biển, đi leo chân chúa. Em cứ tung tăng như chừng không biết mệt làm tao cũng phải chạy theo. Buổi sáng trôi qua thật vui, thấm mệt 2 đứa về khách sạn ngủ một giấc tới chiều luôn. Khoảng 6h 2 đứa chạy dọc đường ven biển, dừng lại ven đường ngắm hoàng hôn buông xuống trên mặt biển. Em im lặng tao cũng im lặng, chẳng biết nói gì hơn, hay đúng hơn là chẳng cần nói gì cả. Tay em nắm chặt lấy tay tao.. bình yên và ấm áp. Tao và em gửi xe rồi đi dọc bờ biển, y như ngày trước, chỉ có điều khác là giờ tao và em đang rất vui vẻ, không buồn phiền gì cả. Tao lấy trong túi ra mấy bịch pháo hoa mua sẵn ở HCM ra. Cắm xuống cát rồi đốt lên, em thích thú nhảy lên như con trẻ, cầm lấy một cây quay loạn xạ ==' Tao kéo em ngồi xuống, nhìn vào mắt em, em giật mình nhìn lại ngơ ngác..
- Thụy này, làm bạn gái anh nha...
Em vẫn ngơ ngác, vẫn lặng im nhìn tao. Tao lấy chiếc nhẫn ra đeo vào tay em. Em bật khóc ôm chầm lấy tao, nức nở. Hai đứa ôm nhau thật lâu tới khi pháo bông tàn hết rồi tao đỡ em dậy, vào một quán nướng ven biển ăn mực, em cứ mân mê chiếc nhẫn tự miểm cười. Với tao như thế là hạnh phúc...Em đã bên cạnh tao quá lâu, và giờ tao muốn là chỗ dựa thực sự của em. Chuyện gì tới cũng tới, tao và em về khách sạn, hai đứa lao vào nhau một cách tự nhiên, không ngượng ngùng, chỉ có chút e dè của em. Hai cơ thể hòa quyện vào nhau mãnh liệt, em, chính em đang nằm đó, từng phần của cơ thể em đang phơi bày trước mặt tao. Tao hôn em, nhẹ nhàng, kéo nhẹ lên tai rồi nói nhỏ
- Hôm nay em sẵn sàng rồi chứ?
Em khẽ gật nhẹ, hay tay em quàng qua vai tao xoa nhè nhẹ dọc sống lưng. Thực ra đây là lần thứ 2 2 đứa như thế này, lần trước cũng tại Vũng Tàu này, nhưng lần ấy em chưa sẵn sàng mà. Từng phần từng phần của nơi thiêng liêng trên cơ thể em dần hiện ra, ánh đèn vàng mờ nhạt càng làm không gian thêm thi vị.
Khi này, cô bé của em và cậu nhỏ của tao đều đã sẵn sàng. Tao khẽ đưa vào nhẹ nhàng, sợ em đau lắm, ai cũng nói lần đầu đau lắm. Đưa vào, đưa vào... mặt em hơi nhăn, nhưng mắt nhắm nghiền, tay em run run lên. Thế nhưng... có gì đó không ổn. Tao đưa hết vào rồi nhưng... không có cái lẽ ra phải ở đó, cái mà sẽ làm em đau, cái mà sẽ yếu ớt ngăn cản cậu bé của tao lại. Không hề có... Tao sững người... nhìn em... Em không mở mắt, mắt em nhắm lại, cam phận, như đang chịu đựng. Chỉ có 2 dòng nước mắt chảy ngược ra sau... Khi vừa quen em, có lẽ tao đã chuẩn bị tâm lý với việc tao không phải là người đầu tiên, nhưng thời gian đã vùi lấp sự chuẩn bị ấy. Tao không thể thích ứng kịp với tình huống này. Cảm giác hụt hẫng, cảm giác tức giận, cảm giác bị lừa dối, cảm giác ức chế... cảm giác vô định... tất cả hòa quyện, bùng phát. Tao nhấp như điên, mặc kệ em như đang đau đớn dưới tao. Những giọt mồ hôi, có lẽ hòa vào cả nước mắt rơi xuống. Em không kêu ca gì, em vẫn đó, vẫn cam chịu, nó làm tao cảm thấy bực hơn nữa, tao không biết tại sao thế... Rồi mọi chuyện cũng xong, em nằm đó, em khóc, em nức nở. Tao ngồi đó, cảm giác mệt mỏi, chán nản xâm chiếm. Tao cảm thấy em thật dơ bẩn, nhớp nhúa. Không hiểu sao tao lại tồi đến thế. Em quay qua ôm tao, nói trong tiếng khóc...
- Quân, nghe em giải thích đi Quân...
- Cô có gì để nói à?? Tôi là trò chơi của cô à?
- Không phải vậy, em xin Quân đừng nói với em thế, em xin Quân
Em vẫn khóc, tao cảm thấy bực bội. Tao vùng lên, lao vào nhà vệ sinh đấm tường như thằng điên... Em chạy ùa vào gần như quỳ dưới chân tao xin tao dừng lại..
- Quân, nghe em đi, thực sự em không muốn vậy đâu, em bị cưỡng mà...
- Cái gì?? Bị cưỡng, làm sao anh tin em được chứ... Em nghĩ anh là con nít à??
- Em không biết làm sao cho anh tin cả, nhưng em không lừa dối anh em thề đấy.
Nói rồi em mặc đồ và chạy ù ra cửa. Tao cũng chẳng níu lại làm gì, tao cảm thấy trống rỗng quá. Tao xả nước như muốn gột sạch mọi suy nghĩ, mọi buồn bực. Tao không ngờ ngày hôm nay lại trở thành như thế... Ngồi hồi lâu tao cũng đã nhẹ nhõm hơn, ra ban cửa sổ hóng gió biển tạt vào cho thoải mái... Bỗng tao thấy em... đang ngoài bờ biển, em rông chậm rãi, vô định về phía ngoài khơi. Bất giác tao nhận ra em định làm gì, tao xô cửa chạy ra ngoài biển, cố chạy thật nhanh để mong níu được em lại. Tao tự cảm thấy hối hận vô cùng, lẽ ra tao nên nghe em giải thích, lẽ ra tao nên tin em. Thực sự cái màng nhỏ bé ấy có quan trọng với tao tới thế không. Tao quá ngu ngốc khi đối xử với em như thế. Tao lao ra, nước đã tới cổ em, một con sóng đánh mạnh vào nhấn chìm em vào biển đêm, tao đưa tay với lấy, mò mẫm lặn ngụm. Tao tin là cá có thể khóc, vì ngay lúc ấy tao đã khóc dưới những con sóng biển ập tới. Tao nắm được một ngón tay của em, ngón đeo nhẫn, chiếc nhẫn vẫn còn đó, vẫn trên tay em. Tao kéo vội em vào lòng, đưa vào bờ biển, toàn thân em lạnh ngắc...
- Thụy.....
Tao la lớn lên trong không gian ấy. Tiếng còi xe cấp cứu vang lên từng hồi xé tan màn đêm... một đêm đầy ác mộng...
*****
Đã một tháng kể từ ngày định mệnh ấy, bác sĩ nói em không sao cả, không chấn thương vùng não, không tổn hại cơ thể (chỉ là uống vài ngụm nước biển), không thiếu oxi, không gì cả. Nhưng... em vẫn nằm đó, mắt nhắm lại như đang ngủ say. Người ta nói với tao là em đang trốn, em không thể tỉnh vì em không muốn tỉnh. Theo y học gọi là chấn động tâm lý dẫn đến hôn mê sâu, tao đã mời về các chuyên gia, vẫn vô ích, họ nói có thể em vẫn nghe được, vẫn cảm nhận được... Có lẽ em trốn tao thật, vì thực sự tao còn cảm thấy ghê sợ con người tao lúc ấy. Quá khốn nạn. Xin dành những lời cuối này để viết riêng cho em...
Thụy à, sao em vẫn ngủ hoài thế, thức dậy đi, anh sẽ đưa em đi ăn sáng. Ngày nào anh cũng mua những món em thích vào cho em cả đấy. Anh còn đọc sách cho em nghe nữa, em có nghe được không? Nhớ ngày trước em thích đọc sách mà lười đọc. Toàn bắt anh đọc thôi, nhưng mà anh lại chẳng bao giờ đọc cho em cả. À em, anh Quang giờ khác lắm, đi làm đàng hoàng rồi, ngày nào lão ấy cũng mang máy quay vào quay anh với em, kêu là khi nào em dậy sẽ bắt anh chuộc không thì đưa em xem >"< Cơ mà kệ lão, có gì đâu mà ngại, anh yêu em mà :') Em biết không, lúc em ngủ trông em như Bạch Tuyết vậy, có đôi lần nhân lúc không có ai, anh lén hôn em vì nghĩ mình là hoàng tử. Nhưng mà chắc hoàng tử này dỏm rồi, em vẫn thế, vẫn ngủ vùi... Nhớ hồi xưa em nói khi nào mình đám cưới, nhất định phải làm lễ cưới ở một thánh đường trên Đà Lạt. Vì em thích nơi ấy... Anh đã bỏ hẳn 1 ngày để lên đó, kiếm một cha xứ và một nhà thờ thật đúng ý em. Anh đã kể chuyện cho cha xứ nghe, đã xưng tội của mình để rồi cha đồng ý sẽ làm lễ cho anh và em bất cứ khi nào em tỉnh giấc. Anh cũng đặt thợ chụp ảnh rồi, anh đi xem cả áo cưới nữa. Anh còn về quê nữa, thưa với ba mẹ về việc anh sẽ cưới em. Em thức giấc mau đi, để khi em tỉnh dậy việc đầu tiên anh làm sẽ là cầu hôn em. Em sẽ cho anh cơ hội được sửa sai đúng không? Anh sẽ bên cạnh em trong suốt quãng đời còn lại. Sẽ không ai làm em của anh tổn thương được một lần nào nữa. Anh xin em đấy Thụy, mở mắt ra nhìn anh đi có được không. Anh biết em không giận anh nhiều nữa đâu. Có đôi lần tay em nắm lại khi anh đặt tay mình vào, em cũng muốn những điều anh muốn đúng không... Cho dù khi tỉnh giấc em có quên đi tất cả, quên đi cả anh đi chăng nữa, anh vẫn sẽ chấp nhận theo đuổi em từ đầu, chấp nhận đối đầu với những người khác yêu em, chấp nhận thử thách từ con số 0. Bởi vì.... Anh yêu em, thức dậy và làm vợ anh em nhé.....
- Thế... Thụy vẫn chưa tỉnh sao??
- Uhm, nhưng các bác sĩ nói có vài dấu hiệu tốt, Thụy có phản ứng lại với những tác động về mặt tâm lý. Quan trọng nhất là giờ phải luôn vui vẻ, không được tạo không gian buồn rầu để Thụy cảm thấy thoải mái. Có lẽ khi ổn định về suy nghĩ trong tiềm thức em sẽ tỉnh dậy. Nói chung tao không mất hy vọng, tao tin em sẽ tỉnh dậy và cùng tao xây dựng cuộc sống. Lúc ấy mày nhớ phải có mặt đây...
- Uhm... nhất trí... Tao vừa giận nhau với Gấu chỉ vì mải Dota không nhắn tin cho em. Nghe mày kể chuyện xong có lẽ tao phải gọi đt làm hòa thôi. Biết đâu ngày mai tao và em không gặp nhau....
- Vớ vẩn quá, vui lên đi. Đừng bao giờ làm gì để ngày mai phải hối hận :') Chỉ cần như thế thôi, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tao tin mày sẽ không hối tiếc như tao....
Mình và thằng Quân ngồi đó, nhìn từng con người chậm rãi đi qua. Nhấp từng vị cà phê như đang nhấp từng vị của cuộc sống. Câu chuyện mà mình và các bạn vừa nghe, kết thúc như thế có phải là có hậu hay không?? Mình không biết. Chỉ cảm thấy Quân đã làm hết những việc mà nó nên làm, và Thụy, khi tỉnh dậy chắc chắn em sẽ có một cuộc sống tốt nhất mà Quân có thể mang lại cho em. Thay cho lời kết xin chúc em và Quân sẽ có những ngày tháng tuyệt nhất bên nhau...
Gia Kiệm ngày 24 tháng 1 năm 2013...
-------- Hết -------
Tao nhớ rõ đó là một buổi sáng trời đẹp, nắng đủ nhẹ để cảm thấy ấm áp cho một ngày mới. Chạy xe chầm chậm trên đường một mình sau khi đi tập võ về, ngang qua công viên Gia Định, từng gốc, từng gốc cây (không biết tên) phủ đầy những cánh hoa vàng rực. Có lẽ có những người sống ở Hồ Chí Minh mấy chục năm nay cũng chưa trông thấy cảnh đó, bởi vì lẽ những cánh hoa ấy sẽ được mau chóng quét sạch đi sau khi đã đem tới đủ màu sắc cho cuộc sống này...
- Quân kia, sao bắt điện thoại em chậm thế hả, không muốn đưa em đi ăn sáng đúng không - Giọng em nững nịu trong điện thoại làm cho người nghe là tao không thể không mỉm cười.
- Anh qua liền nè, mới nhịn có xíu mà đã xù lông lên rồi, sau này ế cho em.
- Ế cũng không tới lượt Quân nha. Hj, qua lẹ đi em chờ nè, hôm nay em không có tiết.
Tao chạy nhanh sang nhà em, hôm nay là sinh nhật em. Tao tính sẽ mua cho em một chiếc lắc nhưng lại thôi. Có một ý tưởng khác làm tao háo hức hơn nhiều. Tao sẽ đưa em ra Vũng Tàu, nơi mà lần đầu tiên tao tỏ tình cùng em (đúng ra là bị em bắt bài :P) Tao muốn ở cạnh em cả ngày hôm nay, ngắm em vui vẻ cười đùa, tao sẽ tặng em chiếc nhẫn mà em thích từ lâu nhưng giờ tao mới có thể mua bằng tiền của tao. Cứ nghĩ tới là tao lại muốn chạy thật nhanh, tao vẫn chưa nói cho em biết, chỉ nói cho thằng Quang biết thôi (Nhờ nó xin phép mẹ). Có lẽ hôm nay là sinh nhật nên em mặc một chiếc đầm màu hồng thật xinh, trông em không khác gì một cánh hoa nhẹ nhàng đang rung rinh trước gió.
- Quân làm gì nhìn em chằm chằm thế. Em xinh quá sức tưởng tượng đúng không :3
- Èo, xinh mà ế thì cũng như không thôi :v
- Ế đầu Quân ấy - Em nhéo nhẹ vào hông tao, chả đau tẹo nào, thấy phê là đằng khác :v
Tao cứ thế chở em đi, em ngồi sau cứ giãy nẩy lên
- Quân đưa em đi đâu đấy >"< Tính bán sang khựa phải hum :"( Em nhẹ lắm bán không có giá đâu
- Thịt heo cũng được 40, lẽ nào em lại không được 50k 1 cân. 50 cân vị chi... hề hề...
- Aaaa, không đùa đâu nha. Có nói là chở em đi đâu không, không nói giận đó.
- Giận chịu, buồn chia tay
- A, nay gan nha, dám đòi c/t em à. Có tin em giận thật ko
- Giận đi cho đỡ ồn ào )
- Hứ...
Nói thế thôi chứ em lại ôm tao, gục đầu vào vai tao mặc kệ tao đang chở đi đâu. Cả đoạn đường em cứ léo nhéo suốt, chỉ cái này cái kia, có cái xe motor bé loại 50 Cc thôi mà em cũng vỗ vỗ vai tao chỉ cho bằng được. Đòi tao mua cho 1 cái tập chạy (tổ lái hả trời :-<) Rồi em ngủ thiếp đi lúc nào không hay, người lạ thật, đi đâu cũng ngủ được. Cứ lên xe hồi lâu là ngủ. Đến khi mùi biển thoang thoảng đánh thức em dậy
- AAAA, Vũng Tàu nè, Quân chở em đi ăn hải sản đúng không. Ăn sáng thôi mà cũng ra tận đây, khoái ghê :3
- Hâm hay sao ra ăn sáng rồi về. Hôm nay sinh nhật, nên anh chở em ra ngoài này chơi, rồi mai mình về, chịu không. Anh xin phép mẹ em giùm rồi.
- Sao anh không nói em trước, làm tưởng bán sang Khựa, ghét ghê :3
- Ghét thì hôn cái báo thù đi :3
- Ohm...moa... :'x
Tao và em thuê 1 phòng khách sạn, cửa sổ nhìn ra biển. Mùa này chả mấy ai đi du lịch nên cũng thoải mái. Thuê phòng cũng dễ, chả phải lo lắng gì nhiều. Nằm nghỉ xíu rồi dẫn em đi ăn, đi tắm biển, đi leo chân chúa. Em cứ tung tăng như chừng không biết mệt làm tao cũng phải chạy theo. Buổi sáng trôi qua thật vui, thấm mệt 2 đứa về khách sạn ngủ một giấc tới chiều luôn. Khoảng 6h 2 đứa chạy dọc đường ven biển, dừng lại ven đường ngắm hoàng hôn buông xuống trên mặt biển. Em im lặng tao cũng im lặng, chẳng biết nói gì hơn, hay đúng hơn là chẳng cần nói gì cả. Tay em nắm chặt lấy tay tao.. bình yên và ấm áp. Tao và em gửi xe rồi đi dọc bờ biển, y như ngày trước, chỉ có điều khác là giờ tao và em đang rất vui vẻ, không buồn phiền gì cả. Tao lấy trong túi ra mấy bịch pháo hoa mua sẵn ở HCM ra. Cắm xuống cát rồi đốt lên, em thích thú nhảy lên như con trẻ, cầm lấy một cây quay loạn xạ ==' Tao kéo em ngồi xuống, nhìn vào mắt em, em giật mình nhìn lại ngơ ngác..
- Thụy này, làm bạn gái anh nha...
Em vẫn ngơ ngác, vẫn lặng im nhìn tao. Tao lấy chiếc nhẫn ra đeo vào tay em. Em bật khóc ôm chầm lấy tao, nức nở. Hai đứa ôm nhau thật lâu tới khi pháo bông tàn hết rồi tao đỡ em dậy, vào một quán nướng ven biển ăn mực, em cứ mân mê chiếc nhẫn tự miểm cười. Với tao như thế là hạnh phúc...Em đã bên cạnh tao quá lâu, và giờ tao muốn là chỗ dựa thực sự của em. Chuyện gì tới cũng tới, tao và em về khách sạn, hai đứa lao vào nhau một cách tự nhiên, không ngượng ngùng, chỉ có chút e dè của em. Hai cơ thể hòa quyện vào nhau mãnh liệt, em, chính em đang nằm đó, từng phần của cơ thể em đang phơi bày trước mặt tao. Tao hôn em, nhẹ nhàng, kéo nhẹ lên tai rồi nói nhỏ
- Hôm nay em sẵn sàng rồi chứ?
Em khẽ gật nhẹ, hay tay em quàng qua vai tao xoa nhè nhẹ dọc sống lưng. Thực ra đây là lần thứ 2 2 đứa như thế này, lần trước cũng tại Vũng Tàu này, nhưng lần ấy em chưa sẵn sàng mà. Từng phần từng phần của nơi thiêng liêng trên cơ thể em dần hiện ra, ánh đèn vàng mờ nhạt càng làm không gian thêm thi vị.
Khi này, cô bé của em và cậu nhỏ của tao đều đã sẵn sàng. Tao khẽ đưa vào nhẹ nhàng, sợ em đau lắm, ai cũng nói lần đầu đau lắm. Đưa vào, đưa vào... mặt em hơi nhăn, nhưng mắt nhắm nghiền, tay em run run lên. Thế nhưng... có gì đó không ổn. Tao đưa hết vào rồi nhưng... không có cái lẽ ra phải ở đó, cái mà sẽ làm em đau, cái mà sẽ yếu ớt ngăn cản cậu bé của tao lại. Không hề có... Tao sững người... nhìn em... Em không mở mắt, mắt em nhắm lại, cam phận, như đang chịu đựng. Chỉ có 2 dòng nước mắt chảy ngược ra sau... Khi vừa quen em, có lẽ tao đã chuẩn bị tâm lý với việc tao không phải là người đầu tiên, nhưng thời gian đã vùi lấp sự chuẩn bị ấy. Tao không thể thích ứng kịp với tình huống này. Cảm giác hụt hẫng, cảm giác tức giận, cảm giác bị lừa dối, cảm giác ức chế... cảm giác vô định... tất cả hòa quyện, bùng phát. Tao nhấp như điên, mặc kệ em như đang đau đớn dưới tao. Những giọt mồ hôi, có lẽ hòa vào cả nước mắt rơi xuống. Em không kêu ca gì, em vẫn đó, vẫn cam chịu, nó làm tao cảm thấy bực hơn nữa, tao không biết tại sao thế... Rồi mọi chuyện cũng xong, em nằm đó, em khóc, em nức nở. Tao ngồi đó, cảm giác mệt mỏi, chán nản xâm chiếm. Tao cảm thấy em thật dơ bẩn, nhớp nhúa. Không hiểu sao tao lại tồi đến thế. Em quay qua ôm tao, nói trong tiếng khóc...
- Quân, nghe em giải thích đi Quân...
- Cô có gì để nói à?? Tôi là trò chơi của cô à?
- Không phải vậy, em xin Quân đừng nói với em thế, em xin Quân
Em vẫn khóc, tao cảm thấy bực bội. Tao vùng lên, lao vào nhà vệ sinh đấm tường như thằng điên... Em chạy ùa vào gần như quỳ dưới chân tao xin tao dừng lại..
- Quân, nghe em đi, thực sự em không muốn vậy đâu, em bị cưỡng mà...
- Cái gì?? Bị cưỡng, làm sao anh tin em được chứ... Em nghĩ anh là con nít à??
- Em không biết làm sao cho anh tin cả, nhưng em không lừa dối anh em thề đấy.
Nói rồi em mặc đồ và chạy ù ra cửa. Tao cũng chẳng níu lại làm gì, tao cảm thấy trống rỗng quá. Tao xả nước như muốn gột sạch mọi suy nghĩ, mọi buồn bực. Tao không ngờ ngày hôm nay lại trở thành như thế... Ngồi hồi lâu tao cũng đã nhẹ nhõm hơn, ra ban cửa sổ hóng gió biển tạt vào cho thoải mái... Bỗng tao thấy em... đang ngoài bờ biển, em rông chậm rãi, vô định về phía ngoài khơi. Bất giác tao nhận ra em định làm gì, tao xô cửa chạy ra ngoài biển, cố chạy thật nhanh để mong níu được em lại. Tao tự cảm thấy hối hận vô cùng, lẽ ra tao nên nghe em giải thích, lẽ ra tao nên tin em. Thực sự cái màng nhỏ bé ấy có quan trọng với tao tới thế không. Tao quá ngu ngốc khi đối xử với em như thế. Tao lao ra, nước đã tới cổ em, một con sóng đánh mạnh vào nhấn chìm em vào biển đêm, tao đưa tay với lấy, mò mẫm lặn ngụm. Tao tin là cá có thể khóc, vì ngay lúc ấy tao đã khóc dưới những con sóng biển ập tới. Tao nắm được một ngón tay của em, ngón đeo nhẫn, chiếc nhẫn vẫn còn đó, vẫn trên tay em. Tao kéo vội em vào lòng, đưa vào bờ biển, toàn thân em lạnh ngắc...
- Thụy.....
Tao la lớn lên trong không gian ấy. Tiếng còi xe cấp cứu vang lên từng hồi xé tan màn đêm... một đêm đầy ác mộng...
*****
Đã một tháng kể từ ngày định mệnh ấy, bác sĩ nói em không sao cả, không chấn thương vùng não, không tổn hại cơ thể (chỉ là uống vài ngụm nước biển), không thiếu oxi, không gì cả. Nhưng... em vẫn nằm đó, mắt nhắm lại như đang ngủ say. Người ta nói với tao là em đang trốn, em không thể tỉnh vì em không muốn tỉnh. Theo y học gọi là chấn động tâm lý dẫn đến hôn mê sâu, tao đã mời về các chuyên gia, vẫn vô ích, họ nói có thể em vẫn nghe được, vẫn cảm nhận được... Có lẽ em trốn tao thật, vì thực sự tao còn cảm thấy ghê sợ con người tao lúc ấy. Quá khốn nạn. Xin dành những lời cuối này để viết riêng cho em...
Thụy à, sao em vẫn ngủ hoài thế, thức dậy đi, anh sẽ đưa em đi ăn sáng. Ngày nào anh cũng mua những món em thích vào cho em cả đấy. Anh còn đọc sách cho em nghe nữa, em có nghe được không? Nhớ ngày trước em thích đọc sách mà lười đọc. Toàn bắt anh đọc thôi, nhưng mà anh lại chẳng bao giờ đọc cho em cả. À em, anh Quang giờ khác lắm, đi làm đàng hoàng rồi, ngày nào lão ấy cũng mang máy quay vào quay anh với em, kêu là khi nào em dậy sẽ bắt anh chuộc không thì đưa em xem >"< Cơ mà kệ lão, có gì đâu mà ngại, anh yêu em mà :') Em biết không, lúc em ngủ trông em như Bạch Tuyết vậy, có đôi lần nhân lúc không có ai, anh lén hôn em vì nghĩ mình là hoàng tử. Nhưng mà chắc hoàng tử này dỏm rồi, em vẫn thế, vẫn ngủ vùi... Nhớ hồi xưa em nói khi nào mình đám cưới, nhất định phải làm lễ cưới ở một thánh đường trên Đà Lạt. Vì em thích nơi ấy... Anh đã bỏ hẳn 1 ngày để lên đó, kiếm một cha xứ và một nhà thờ thật đúng ý em. Anh đã kể chuyện cho cha xứ nghe, đã xưng tội của mình để rồi cha đồng ý sẽ làm lễ cho anh và em bất cứ khi nào em tỉnh giấc. Anh cũng đặt thợ chụp ảnh rồi, anh đi xem cả áo cưới nữa. Anh còn về quê nữa, thưa với ba mẹ về việc anh sẽ cưới em. Em thức giấc mau đi, để khi em tỉnh dậy việc đầu tiên anh làm sẽ là cầu hôn em. Em sẽ cho anh cơ hội được sửa sai đúng không? Anh sẽ bên cạnh em trong suốt quãng đời còn lại. Sẽ không ai làm em của anh tổn thương được một lần nào nữa. Anh xin em đấy Thụy, mở mắt ra nhìn anh đi có được không. Anh biết em không giận anh nhiều nữa đâu. Có đôi lần tay em nắm lại khi anh đặt tay mình vào, em cũng muốn những điều anh muốn đúng không... Cho dù khi tỉnh giấc em có quên đi tất cả, quên đi cả anh đi chăng nữa, anh vẫn sẽ chấp nhận theo đuổi em từ đầu, chấp nhận đối đầu với những người khác yêu em, chấp nhận thử thách từ con số 0. Bởi vì.... Anh yêu em, thức dậy và làm vợ anh em nhé.....
- Thế... Thụy vẫn chưa tỉnh sao??
- Uhm, nhưng các bác sĩ nói có vài dấu hiệu tốt, Thụy có phản ứng lại với những tác động về mặt tâm lý. Quan trọng nhất là giờ phải luôn vui vẻ, không được tạo không gian buồn rầu để Thụy cảm thấy thoải mái. Có lẽ khi ổn định về suy nghĩ trong tiềm thức em sẽ tỉnh dậy. Nói chung tao không mất hy vọng, tao tin em sẽ tỉnh dậy và cùng tao xây dựng cuộc sống. Lúc ấy mày nhớ phải có mặt đây...
- Uhm... nhất trí... Tao vừa giận nhau với Gấu chỉ vì mải Dota không nhắn tin cho em. Nghe mày kể chuyện xong có lẽ tao phải gọi đt làm hòa thôi. Biết đâu ngày mai tao và em không gặp nhau....
- Vớ vẩn quá, vui lên đi. Đừng bao giờ làm gì để ngày mai phải hối hận :') Chỉ cần như thế thôi, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tao tin mày sẽ không hối tiếc như tao....
Mình và thằng Quân ngồi đó, nhìn từng con người chậm rãi đi qua. Nhấp từng vị cà phê như đang nhấp từng vị của cuộc sống. Câu chuyện mà mình và các bạn vừa nghe, kết thúc như thế có phải là có hậu hay không?? Mình không biết. Chỉ cảm thấy Quân đã làm hết những việc mà nó nên làm, và Thụy, khi tỉnh dậy chắc chắn em sẽ có một cuộc sống tốt nhất mà Quân có thể mang lại cho em. Thay cho lời kết xin chúc em và Quân sẽ có những ngày tháng tuyệt nhất bên nhau...
Gia Kiệm ngày 24 tháng 1 năm 2013...
-------- Hết -------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.