Chương 153: Chương 146.1: Vô liêm sỉ
Hương Thái Ngưu Nhục Giáo Tử
05/08/2016
Có lẽ đoán được chuyện Phó Cảnh Phi sẽ làm tiếp theo, Mộc Lạp Lạp ngay cả hít thở cũng trở nên chậm lại, nén thở đến hai gò má đỏ lên.
Thấy Mộc Lạp Lạp không nói, Phó Cảnh Phi chăm chú nhìn vào mắt của cô, thấp giọng nói: “Nếu em không cự tuyệt, tôi coi như em ngầm chấp nhận.”
Trên mặt của anh đầy trêu tức, trong mắt loé lên ý cười.
Mộc Lạp Lạp mất đi bản lãnh nhanh mồm nhanh miệng, con ngươi hiện lên ánh nước: “Em có thể nói cự tuyệt sao…”
Làm một người trưởng thành, ở trên phương diện nào đó tuy rằng chưa từng đọc qua nhưng vẫn biết một chút, hơn nữa thỉnh thoảng lúc online cũng sẽ tiếp xúc đến một chút kiến thức liên quan.
Nhưng muốn vượt qua cái hố kia ở trong đầu quả thật là không phải chuyện dễ dàng. Cũng không phải là chống cự, dù sao đa số thời gian loại chuyện này đều sẽ tự nhiên thành công, phản ứng bây giờ của Mộc Lạp Lạp thuần tuý chỉ là xấu hổ mà thôi.
Bởi vì cả người đều nằm trong lòng Phó Cảnh Phi, có thể ngửi rõ mùi hương trên người Phó Cảnh Phi, hơi thở thuộc về Phó Cảnh Phi bao vây lấy Mộc Lạp Lạp, liên đới mang theo tất cả sức thuyết phục của anh.
Mộc Lạp Lạp nghĩ, nếu lúc này Phó Cảnh Phi “Bá vương ngạnh thượng cung” gì gì đó… Cô cuối cùng nhất định sẽ không cự tuyệt…
Kiếp trước, trong cuộc sống của Mộc Lạp Lạp tràn đầy hưởng lạc cùng xa hoa lãng phí, bởi vậy cô cũng từng biết rất nhiều chuyện nam hoan nữ ái, chỉ là bản thân cô từ trước đến nay đều giữ mình trong sạch, cũng cho rằng có một số việc chỉ có cùng làm với người mình yêu nhất mới được.
Nhưng đối với Mộc Lạp Lạp bây giờ mà nói, tuy rằng đã sớm sa vào trong thâm tình của Phó Cảnh Phi, nhưng vẫn cần một ít thời gian để chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Chí ít lúc cô thanh tỉnh nhất định sẽ làm rùa đen rụt đầu, thuần tuý là bởi vì ngượng ngùng.
Đặc biệt là nghĩ đến người cô tiếp xúc thân mật sẽ là Phó Cảnh Phi thì càng khiến cô thêm cảm xúc dâng trào, không dám suy nghĩ nhiều.
Lúc này những biến hoá trong lòng Mộc Lạp Lạp đều viết rõ ràng ở trên mặt, trong đôi mắt đẹp kia viết đầy bất an cùng ngượng ngùng, nhưng không có chút chống cự nào.
Phó Cảnh Phi bật cười, không nói một câu ẵm Mộc Lạp Lạp vào trong phòng của cô.
Mộc Lạp Lạp vẫn ôm cổ anh, nhịp tim càng nhanh hơn, giống như bất cứ lúc nào sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Phó Cảnh Phi…” Cô khẽ lẩm bẩm.
Động tác mềm mại nhẹ nhàng đặt Mộc Lạp Lạp lên trên giường êm ái, Phó Cảnh Phi cúi người xuống nắm hai tay cô: “Em yên tâm, tôi sẽ không buộc em làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần em không thích, tôi sẽ không làm.”
Mộc Lạp Lạp ngơ ngác gật đầu.
Trong phòng chỉ bật một đèn ngủ, gương mặt đẹp trai của Phó Cảnh Phi rạng ngời rực rỡ dưới ánh đèn, đẹp chói mắt.
Ánh mắt sâu sắc của anh rơi trên mặt Mộc Lạp Lạp, gần như tham lam miêu tả nét mặt của cô.
Bầu không khí xung quanh lập tức trở nên ái muội, giữa hai người rõ ràng đều không nói gì nữa, nhưng Mộc Lạp Lạp lại cảm thấy Phó Cảnh Phi đang truyền đạt tin tức gì đó với mình.
Bị ánh mắt thâm tình lưu luyến nhìn như vậy, tim Mộc Lạp Lạp giống như đều nhanh chóng hoà tan, cô muốn nói gì đó, lời đến khoé miệng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Biết Phó Cảnh Phi hai kiếp, từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, Phó Cảnh Phi đã biểu lộ ra tính chiếm hữu cùng cố chấp đối với cô khiến người khác sợ hãi. Anh cũng không che giấu hứng thú đối với Mộc Lạp Lạp, ánh mắt nhìn cô thỉnh thoảng rất rõ rành rành — nói chung chính là muốn ngủ cô.
Nhưng lâu như vậy Phó Cảnh Phi lại chưa từng làm bất cứ cái gì khiến Mộc Lạp Lạp kháng cự, mặc dù hai người ở cùng dưới một mái nhà nhưng vẫn duy trì đầy đủ khoảng cách.
Mộc Lạp Lạp biết, đó là Phó Cảnh Phi tôn trọng cô.
Kiếp này Mộc Lạp Lạp ngay từ đầu đã không giãy dụa nữa, bởi vì cô biết bất chấp thế nào, Phó Cảnh Phi đều sẽ không buông cô ra, căn bản không cần cố gắng vô dụng.
Đồng thời sau khi ở chung, kinh hãi phát hiện một sự thật… nói không chừng lần đầu tiên cô nhìn thấy Phó Cảnh Phi thì đã để ý anh, nhưng vì tính tình kiêu căng hờn dỗi đã khiến cô không thừa nhận mình thích người đàn ông này.
Mộc Lạp Lạp không thừa nhận cũng không được, đối mặt với Phó Cảnh Phi như vậy, cô muốn không thích anh cũng không có khả năng lắm, thậm chí vào lúc không biết đã triệt để rơi vào tay giặc.
Cô không phải tính tình xẩu hổ rụt rè, có đôi khi xấu hổ cùng rụt rè nhưng một khi xác định chuyện gì tất nhiên sẽ ngay thẳng đối mặt.
Cho nên lúc này trong mắt Phó Cảnh Phi lộ ra dục vọng cũng không có hù được Mộc Lạp Lạp.
Nghĩ tới đây, hai mắt Mộc Lạp Lạp nhắm lại như thẳng thắn nhận mệnh.
Cô nghĩ, vậy cô cũng không cần nhiều lời đi, thái độ của cô đã biểu hiện rất rõ.
Phó Cảnh Phi nhìn Mộc Lạp Lạp gần trong gang tấc, hai mắt nhắm chặt, hàng mi như cánh quạt nhỏ đang khẽ run, đôi môi mọng hơi hé, giống như đang dẫn dụ người đi thưởng thức mùi vị của cô.
Người trên thương trường đều hình dung Phó Cảnh Phi như thế nào?
Sát phạt quyết đoán, thủ đoạn độc ác, không do dự…
Cho nên Phó Cảnh Phi đối mặt với sắc đẹp đưa tới cửa, khiến anh đã mơ ước rất lâu, nhẫn nại nhiều ngày dài, sẽ bỏ qua sao?
Đương nhiên sẽ không.
Vì vậy vào lúc Mộc Lạp Lạp vừa định mở mắt nhìn phản ứng của Phó Cảnh Phi, nụ hôn của Phó Cảnh Phi đã áp đảo ập xuống cô. Thậm chí không giống với bất cứ nụ hôn nào trong dĩ vãng, những nụ hôn đó mặc dù triền miên ngọt ngào nhưng bên trong đều mang sự kềm chế của Phó Cảnh Phi, nhưng nụ hôn này lại mang theo xung động cùng nhiệt tình trước nay chưa từng có, trong nháy mắt bao phủ Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp không thể tiếp tục suy nghĩ, choáng váng bị Phó Cảnh Phi lật người phủ lên, hay cánh tay mạnh mẽ của anh kềm lấy người cô, không cho cô bất cứ cơ hội thoát đi nào nữa.
Trên người giống như có lửa đốt, Phó Cảnh Phi lại vẫn không buông tha cô, cố ý châm một trận lửa lớn, thiêu cháy hết tất cả lý trí của Mộc Lạp Lạp.
Vào lúc đau đớn nhất, Phó Cảnh Phi dịu dàng hôn thái dương đầy mồ hôi của cô, hôn tới khoé mắt ứa nước của cô. Anh khiến Mộc Lạp Lạp hoàn toàn rơi vào trong thế giới của anh, tất cả hỉ nộ ái ố đều chỉ có thể mặc cho anh nắm trong tay.
Phó Cảnh Phi chỉ nghĩ đến người này đã hoàn toàn thuộc về mình, trong lòng đều bị cảm giác thoả mãn dâng trào. Không ai có thể cảm nhận được tâm trạng kích động của anh lúc này, đó là Mộc Lạp Lạp chỉ thuộc về một mình anh…
Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình giống như phiêu đãng trong biển rộng, nếu không phải có Phó Cảnh Phi dẫn dắt cô đi tới, cô nhất định sẽ mất phương hướng.
Trước khi tất cả đau đớn đều biến mất, Mộc Lạp Lạp chợt nghe Phó Cảnh Phi khẽ gọi tên cô ở bên tai: “Mộc Lạp Lạp…”
“Ừm?” Cô mơ màng trả lời anh.
“Lạp Lạp… Anh yêu em.” Giọng khàn khàn của anh vang lên bên tai cô, khiến cả tâm linh cô kích động.
Trong nháy mắt đó, Mộc Lạp Lạp bỗng hiểu rõ, có lẽ ông trời cho cô sống lại một lần không chỉ vì để cô có cơ hội báo thù, mà quan trọng hơn là để cho cô rốt cuộc hiểu rõ một ít đạo lý: Phó Cảnh Phi luôn đứng ở bên cạnh cô mới là người khiến cho cô đạt được cuộc sống mới…
Một khắc đó, Mộc Lạp Lạp sinh ra lòng vô cùng cảm kích, may là, may là bất kể kiếp trước hay bây giờ, đều có Phó Cảnh Phi bồi bạn cô, để cho cô học được cái gì mới là tình yêu.
…
Khoảng sáng sớm, Mộc Lạp Lạp ưm một tiếng tỉnh lại từ trong mộng.
Cô cảm thấy mình giống như nằm mơ một giấc mơ thật dài, nhưng không nhớ ra được mình ở trong mơ rốt cuộc đã làm những gì.
Tuy nhiên cảm thấy bản thân mình mơ một giấc mơ rất dài cũng mệt chết đi.
Trong phòng là một mảnh tối mờ, trong khoảng thời gian ngắn Mộc Lạp Lạp không cách nào phân biệt được mấy giờ rồi, cô mở mắt ra nhìn chằm chằm trần nhà, ngây người khó hiểu.
Sau đó cô kinh ngạc phát hiện, cô bây giờ không ở bên trong phòng của mình.
Bởi vì trên trần nhà trong phòng kia có một đèn treo hình trái tim tráng lệ.
Nghĩ tới tình huống có thể xảy ra, Mộc Lạp Lạp gượng cổ đánh giá chung quanh căn phòng, sau đó lộ ra vẻ mặt phức tạp khó có thể hình dung.
Nơi này tông màu xám bạc cùng trang trí đơn giản đến cực điểm, khiến Mộc Lạp Lạp nhanh chóng nhận ra đây là căn phòng của Phó Cảnh Phi.
Trong mấy phút từ lúc tỉnh ngủ đến giờ, tư duy hỗn loạn của cô cuối cùng đã đi vào quỹ đạo, khiến cô có thể nhớ lại chuyện gì đã xảy ra đêm trước, đồng thời cả người đau nhức cùng uể oái rõ ràng nhắc nhở cô một sự thật — tối qua cô bị Phó Cảnh Phi ngủ, còn không chỉ ngủ một lần.
Nhớ tới thở dốc rên rỉ đêm trước, còn có da thịt dán vào nhau gây ra một mảnh nóng bỏng, tất cả ký ức đều sống động quanh quẩn bên tai Mộc Lạp Lạp, mang đến cho cô một tác động không thể tả.
Cũng khiến Mộc Lạp Lạp rốt cuộc thừa nhận đêm qua, đúng, đêm qua cô thật sự đã ngủ cùng Phó Cảnh Phi… từ lúc ngượng ngùng ban đầu đến trầm luân bên trong điên cuồng Phó Cảnh Phi gây cho cô.
Mộc Lạp Lạp như nhụt chí nhắm hai mắt lại.
Nếu có cơ hội hối hận, cô không chừng cũng sẽ làm ra lựa chọn giống vậy.
Mộc Lạp Lạp nhớ rõ cảm giác bàn tay của Phó Cảnh Phi rong ruổi ở trên da cô, nếu đổi người khác, Mộc Lạp Lạp nghĩ mình nhất định không thể cảm nhận được thân mật như vậy. Nhưng khi người đó là Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp liền nhận thức tất cả mọi chuyện đều hợp lý.
Chỉ Phó Cảnh Phi mới có thể khiến cô bỏ xuống tất cả cản trở cùng lòng đề phòng, bằng lòng toàn thân toàn ý nỗ lực.
Trước đây Mộc Lạp Lạp còn không biết trong xương cốt mình còn có đặc điểm điên cuồng như vậy, lúc đã quyết định thì một chút do dự cũng không có.
Chuyện tối qua, nếu bản thân Mộc Lạp Lạp không đồng ý, Phó Cảnh Phi chắc chắn sẽ không đến gần cô thêm, nhưng khi cô không cự tuyệt nữa, tất cả liền tiếp tục tiến hành theo logic.
Bây giờ Mộc Lạp Lạp hồi tưởng lại, hình như cũng không có gì đáng để hối hận cùng xấu hổ, dù sao kiếp này cô đã quyết định phải dây dưa không rõ cùng Phó Cảnh Phi, ngoại trừ Phó Cảnh Phi thì sẽ không có người khác có thể mang đến cho Mộc Lạp Lạp đầy đủ cảm giác an toàn, cô đã sớm nhận định là Phó Cảnh Phi.
Sau khi nghĩ thông suốt, chút ngượng ngùng còn dư lại của Mộc Lạp Lạp liền tiêu tan, đương nhiên cũng là bởi vì lúc này Phó Cảnh Phi không có ở trong phòng.
Mặc kệ cô kiến thiết lại tâm lý tốt ra sao, đến khi nhìn thấy Phó Cảnh Phi thì khẳng định sẽ lại biến thành một con rùa đen kinh hoảng rụt đầu…
Muốn dậy thay quần áo, Mộc Lạp Lạp vừa xoay người rời giường, khoảnh khắc hai chân đứng trên đất giống như vô lực, điều này khiến cô rõ ràng tối hôm trước Phó Cảnh Phi rốt cuộc lăn qua lăn lại chơi đùa cô lợi hại đến mức nào.
Mà bởi vì hai chân vô lực, toàn bộ thân thể Mộc Lạp Lạp không thể khống chế ngã sấp xuống.
Giây phút ngã sấp xuống, trong lòng Mộc Lạp Lạp không ngừng mắng Phó Cảnh Phi, đều tại anh!
Nhưng không có nếm được mùi vị tiếp xúc thân mật cùng sàn nhà như dự đoán, vào lúc Mộc Lạp Lạp ngã sấp xuống đã được anh hùng cứu mỹ nhân.
Thấy Mộc Lạp Lạp không nói, Phó Cảnh Phi chăm chú nhìn vào mắt của cô, thấp giọng nói: “Nếu em không cự tuyệt, tôi coi như em ngầm chấp nhận.”
Trên mặt của anh đầy trêu tức, trong mắt loé lên ý cười.
Mộc Lạp Lạp mất đi bản lãnh nhanh mồm nhanh miệng, con ngươi hiện lên ánh nước: “Em có thể nói cự tuyệt sao…”
Làm một người trưởng thành, ở trên phương diện nào đó tuy rằng chưa từng đọc qua nhưng vẫn biết một chút, hơn nữa thỉnh thoảng lúc online cũng sẽ tiếp xúc đến một chút kiến thức liên quan.
Nhưng muốn vượt qua cái hố kia ở trong đầu quả thật là không phải chuyện dễ dàng. Cũng không phải là chống cự, dù sao đa số thời gian loại chuyện này đều sẽ tự nhiên thành công, phản ứng bây giờ của Mộc Lạp Lạp thuần tuý chỉ là xấu hổ mà thôi.
Bởi vì cả người đều nằm trong lòng Phó Cảnh Phi, có thể ngửi rõ mùi hương trên người Phó Cảnh Phi, hơi thở thuộc về Phó Cảnh Phi bao vây lấy Mộc Lạp Lạp, liên đới mang theo tất cả sức thuyết phục của anh.
Mộc Lạp Lạp nghĩ, nếu lúc này Phó Cảnh Phi “Bá vương ngạnh thượng cung” gì gì đó… Cô cuối cùng nhất định sẽ không cự tuyệt…
Kiếp trước, trong cuộc sống của Mộc Lạp Lạp tràn đầy hưởng lạc cùng xa hoa lãng phí, bởi vậy cô cũng từng biết rất nhiều chuyện nam hoan nữ ái, chỉ là bản thân cô từ trước đến nay đều giữ mình trong sạch, cũng cho rằng có một số việc chỉ có cùng làm với người mình yêu nhất mới được.
Nhưng đối với Mộc Lạp Lạp bây giờ mà nói, tuy rằng đã sớm sa vào trong thâm tình của Phó Cảnh Phi, nhưng vẫn cần một ít thời gian để chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Chí ít lúc cô thanh tỉnh nhất định sẽ làm rùa đen rụt đầu, thuần tuý là bởi vì ngượng ngùng.
Đặc biệt là nghĩ đến người cô tiếp xúc thân mật sẽ là Phó Cảnh Phi thì càng khiến cô thêm cảm xúc dâng trào, không dám suy nghĩ nhiều.
Lúc này những biến hoá trong lòng Mộc Lạp Lạp đều viết rõ ràng ở trên mặt, trong đôi mắt đẹp kia viết đầy bất an cùng ngượng ngùng, nhưng không có chút chống cự nào.
Phó Cảnh Phi bật cười, không nói một câu ẵm Mộc Lạp Lạp vào trong phòng của cô.
Mộc Lạp Lạp vẫn ôm cổ anh, nhịp tim càng nhanh hơn, giống như bất cứ lúc nào sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Phó Cảnh Phi…” Cô khẽ lẩm bẩm.
Động tác mềm mại nhẹ nhàng đặt Mộc Lạp Lạp lên trên giường êm ái, Phó Cảnh Phi cúi người xuống nắm hai tay cô: “Em yên tâm, tôi sẽ không buộc em làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần em không thích, tôi sẽ không làm.”
Mộc Lạp Lạp ngơ ngác gật đầu.
Trong phòng chỉ bật một đèn ngủ, gương mặt đẹp trai của Phó Cảnh Phi rạng ngời rực rỡ dưới ánh đèn, đẹp chói mắt.
Ánh mắt sâu sắc của anh rơi trên mặt Mộc Lạp Lạp, gần như tham lam miêu tả nét mặt của cô.
Bầu không khí xung quanh lập tức trở nên ái muội, giữa hai người rõ ràng đều không nói gì nữa, nhưng Mộc Lạp Lạp lại cảm thấy Phó Cảnh Phi đang truyền đạt tin tức gì đó với mình.
Bị ánh mắt thâm tình lưu luyến nhìn như vậy, tim Mộc Lạp Lạp giống như đều nhanh chóng hoà tan, cô muốn nói gì đó, lời đến khoé miệng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Biết Phó Cảnh Phi hai kiếp, từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, Phó Cảnh Phi đã biểu lộ ra tính chiếm hữu cùng cố chấp đối với cô khiến người khác sợ hãi. Anh cũng không che giấu hứng thú đối với Mộc Lạp Lạp, ánh mắt nhìn cô thỉnh thoảng rất rõ rành rành — nói chung chính là muốn ngủ cô.
Nhưng lâu như vậy Phó Cảnh Phi lại chưa từng làm bất cứ cái gì khiến Mộc Lạp Lạp kháng cự, mặc dù hai người ở cùng dưới một mái nhà nhưng vẫn duy trì đầy đủ khoảng cách.
Mộc Lạp Lạp biết, đó là Phó Cảnh Phi tôn trọng cô.
Kiếp này Mộc Lạp Lạp ngay từ đầu đã không giãy dụa nữa, bởi vì cô biết bất chấp thế nào, Phó Cảnh Phi đều sẽ không buông cô ra, căn bản không cần cố gắng vô dụng.
Đồng thời sau khi ở chung, kinh hãi phát hiện một sự thật… nói không chừng lần đầu tiên cô nhìn thấy Phó Cảnh Phi thì đã để ý anh, nhưng vì tính tình kiêu căng hờn dỗi đã khiến cô không thừa nhận mình thích người đàn ông này.
Mộc Lạp Lạp không thừa nhận cũng không được, đối mặt với Phó Cảnh Phi như vậy, cô muốn không thích anh cũng không có khả năng lắm, thậm chí vào lúc không biết đã triệt để rơi vào tay giặc.
Cô không phải tính tình xẩu hổ rụt rè, có đôi khi xấu hổ cùng rụt rè nhưng một khi xác định chuyện gì tất nhiên sẽ ngay thẳng đối mặt.
Cho nên lúc này trong mắt Phó Cảnh Phi lộ ra dục vọng cũng không có hù được Mộc Lạp Lạp.
Nghĩ tới đây, hai mắt Mộc Lạp Lạp nhắm lại như thẳng thắn nhận mệnh.
Cô nghĩ, vậy cô cũng không cần nhiều lời đi, thái độ của cô đã biểu hiện rất rõ.
Phó Cảnh Phi nhìn Mộc Lạp Lạp gần trong gang tấc, hai mắt nhắm chặt, hàng mi như cánh quạt nhỏ đang khẽ run, đôi môi mọng hơi hé, giống như đang dẫn dụ người đi thưởng thức mùi vị của cô.
Người trên thương trường đều hình dung Phó Cảnh Phi như thế nào?
Sát phạt quyết đoán, thủ đoạn độc ác, không do dự…
Cho nên Phó Cảnh Phi đối mặt với sắc đẹp đưa tới cửa, khiến anh đã mơ ước rất lâu, nhẫn nại nhiều ngày dài, sẽ bỏ qua sao?
Đương nhiên sẽ không.
Vì vậy vào lúc Mộc Lạp Lạp vừa định mở mắt nhìn phản ứng của Phó Cảnh Phi, nụ hôn của Phó Cảnh Phi đã áp đảo ập xuống cô. Thậm chí không giống với bất cứ nụ hôn nào trong dĩ vãng, những nụ hôn đó mặc dù triền miên ngọt ngào nhưng bên trong đều mang sự kềm chế của Phó Cảnh Phi, nhưng nụ hôn này lại mang theo xung động cùng nhiệt tình trước nay chưa từng có, trong nháy mắt bao phủ Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp không thể tiếp tục suy nghĩ, choáng váng bị Phó Cảnh Phi lật người phủ lên, hay cánh tay mạnh mẽ của anh kềm lấy người cô, không cho cô bất cứ cơ hội thoát đi nào nữa.
Trên người giống như có lửa đốt, Phó Cảnh Phi lại vẫn không buông tha cô, cố ý châm một trận lửa lớn, thiêu cháy hết tất cả lý trí của Mộc Lạp Lạp.
Vào lúc đau đớn nhất, Phó Cảnh Phi dịu dàng hôn thái dương đầy mồ hôi của cô, hôn tới khoé mắt ứa nước của cô. Anh khiến Mộc Lạp Lạp hoàn toàn rơi vào trong thế giới của anh, tất cả hỉ nộ ái ố đều chỉ có thể mặc cho anh nắm trong tay.
Phó Cảnh Phi chỉ nghĩ đến người này đã hoàn toàn thuộc về mình, trong lòng đều bị cảm giác thoả mãn dâng trào. Không ai có thể cảm nhận được tâm trạng kích động của anh lúc này, đó là Mộc Lạp Lạp chỉ thuộc về một mình anh…
Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình giống như phiêu đãng trong biển rộng, nếu không phải có Phó Cảnh Phi dẫn dắt cô đi tới, cô nhất định sẽ mất phương hướng.
Trước khi tất cả đau đớn đều biến mất, Mộc Lạp Lạp chợt nghe Phó Cảnh Phi khẽ gọi tên cô ở bên tai: “Mộc Lạp Lạp…”
“Ừm?” Cô mơ màng trả lời anh.
“Lạp Lạp… Anh yêu em.” Giọng khàn khàn của anh vang lên bên tai cô, khiến cả tâm linh cô kích động.
Trong nháy mắt đó, Mộc Lạp Lạp bỗng hiểu rõ, có lẽ ông trời cho cô sống lại một lần không chỉ vì để cô có cơ hội báo thù, mà quan trọng hơn là để cho cô rốt cuộc hiểu rõ một ít đạo lý: Phó Cảnh Phi luôn đứng ở bên cạnh cô mới là người khiến cho cô đạt được cuộc sống mới…
Một khắc đó, Mộc Lạp Lạp sinh ra lòng vô cùng cảm kích, may là, may là bất kể kiếp trước hay bây giờ, đều có Phó Cảnh Phi bồi bạn cô, để cho cô học được cái gì mới là tình yêu.
…
Khoảng sáng sớm, Mộc Lạp Lạp ưm một tiếng tỉnh lại từ trong mộng.
Cô cảm thấy mình giống như nằm mơ một giấc mơ thật dài, nhưng không nhớ ra được mình ở trong mơ rốt cuộc đã làm những gì.
Tuy nhiên cảm thấy bản thân mình mơ một giấc mơ rất dài cũng mệt chết đi.
Trong phòng là một mảnh tối mờ, trong khoảng thời gian ngắn Mộc Lạp Lạp không cách nào phân biệt được mấy giờ rồi, cô mở mắt ra nhìn chằm chằm trần nhà, ngây người khó hiểu.
Sau đó cô kinh ngạc phát hiện, cô bây giờ không ở bên trong phòng của mình.
Bởi vì trên trần nhà trong phòng kia có một đèn treo hình trái tim tráng lệ.
Nghĩ tới tình huống có thể xảy ra, Mộc Lạp Lạp gượng cổ đánh giá chung quanh căn phòng, sau đó lộ ra vẻ mặt phức tạp khó có thể hình dung.
Nơi này tông màu xám bạc cùng trang trí đơn giản đến cực điểm, khiến Mộc Lạp Lạp nhanh chóng nhận ra đây là căn phòng của Phó Cảnh Phi.
Trong mấy phút từ lúc tỉnh ngủ đến giờ, tư duy hỗn loạn của cô cuối cùng đã đi vào quỹ đạo, khiến cô có thể nhớ lại chuyện gì đã xảy ra đêm trước, đồng thời cả người đau nhức cùng uể oái rõ ràng nhắc nhở cô một sự thật — tối qua cô bị Phó Cảnh Phi ngủ, còn không chỉ ngủ một lần.
Nhớ tới thở dốc rên rỉ đêm trước, còn có da thịt dán vào nhau gây ra một mảnh nóng bỏng, tất cả ký ức đều sống động quanh quẩn bên tai Mộc Lạp Lạp, mang đến cho cô một tác động không thể tả.
Cũng khiến Mộc Lạp Lạp rốt cuộc thừa nhận đêm qua, đúng, đêm qua cô thật sự đã ngủ cùng Phó Cảnh Phi… từ lúc ngượng ngùng ban đầu đến trầm luân bên trong điên cuồng Phó Cảnh Phi gây cho cô.
Mộc Lạp Lạp như nhụt chí nhắm hai mắt lại.
Nếu có cơ hội hối hận, cô không chừng cũng sẽ làm ra lựa chọn giống vậy.
Mộc Lạp Lạp nhớ rõ cảm giác bàn tay của Phó Cảnh Phi rong ruổi ở trên da cô, nếu đổi người khác, Mộc Lạp Lạp nghĩ mình nhất định không thể cảm nhận được thân mật như vậy. Nhưng khi người đó là Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp liền nhận thức tất cả mọi chuyện đều hợp lý.
Chỉ Phó Cảnh Phi mới có thể khiến cô bỏ xuống tất cả cản trở cùng lòng đề phòng, bằng lòng toàn thân toàn ý nỗ lực.
Trước đây Mộc Lạp Lạp còn không biết trong xương cốt mình còn có đặc điểm điên cuồng như vậy, lúc đã quyết định thì một chút do dự cũng không có.
Chuyện tối qua, nếu bản thân Mộc Lạp Lạp không đồng ý, Phó Cảnh Phi chắc chắn sẽ không đến gần cô thêm, nhưng khi cô không cự tuyệt nữa, tất cả liền tiếp tục tiến hành theo logic.
Bây giờ Mộc Lạp Lạp hồi tưởng lại, hình như cũng không có gì đáng để hối hận cùng xấu hổ, dù sao kiếp này cô đã quyết định phải dây dưa không rõ cùng Phó Cảnh Phi, ngoại trừ Phó Cảnh Phi thì sẽ không có người khác có thể mang đến cho Mộc Lạp Lạp đầy đủ cảm giác an toàn, cô đã sớm nhận định là Phó Cảnh Phi.
Sau khi nghĩ thông suốt, chút ngượng ngùng còn dư lại của Mộc Lạp Lạp liền tiêu tan, đương nhiên cũng là bởi vì lúc này Phó Cảnh Phi không có ở trong phòng.
Mặc kệ cô kiến thiết lại tâm lý tốt ra sao, đến khi nhìn thấy Phó Cảnh Phi thì khẳng định sẽ lại biến thành một con rùa đen kinh hoảng rụt đầu…
Muốn dậy thay quần áo, Mộc Lạp Lạp vừa xoay người rời giường, khoảnh khắc hai chân đứng trên đất giống như vô lực, điều này khiến cô rõ ràng tối hôm trước Phó Cảnh Phi rốt cuộc lăn qua lăn lại chơi đùa cô lợi hại đến mức nào.
Mà bởi vì hai chân vô lực, toàn bộ thân thể Mộc Lạp Lạp không thể khống chế ngã sấp xuống.
Giây phút ngã sấp xuống, trong lòng Mộc Lạp Lạp không ngừng mắng Phó Cảnh Phi, đều tại anh!
Nhưng không có nếm được mùi vị tiếp xúc thân mật cùng sàn nhà như dự đoán, vào lúc Mộc Lạp Lạp ngã sấp xuống đã được anh hùng cứu mỹ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.