Chương 175: Ngã đổ (tt)
Hương Thái Ngưu Nhục Giáo Tử
07/09/2016
“Ý, thì ra các người quen nhau? Vậy tình cảm tốt nhỉ, Lan Tô Quân, cô hãy
thương lượng với anh ta một chút, chuyện này cứ định như vậy đi.” Lúc
này Diêu Lực đã thật sự tỉnh rượu, vẻ mặt cười đáng ăn đòn.
Mà kiểm tra nồng độ rượu của hắn đã sớm ra, trong mỗi 100 ml máu của hắn chứa 81 mg lượng cồn, thật là khéo, trên mức say rượu lái xe chỉ một tí.
Nhưng Hứa An Chi nghĩ nếu kiểm tra lúc hắn vừa tông xe thì nhất định sẽ không chỉ nhiêu đây, trên đường tới đây cũng đã tiêu tán một ít. Tuy nhiên cho dù như vậy, hắn cuối cùng vẫn là say rượu lái xe.
Thế mà hắn lúc này còn có thể thoải mái chơi điện thoại di động như vậy, đổi thành người khác có lẽ đang sầu sốt ruột làm sao tìm được quan hệ trốn tránh xử phạt. Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng Lan Tô Quân có thể làm cho hắn tránh được bị phạt?
Hứa An Chi cười nhạt trong lòng.
Diêu Lực nghĩ thật là tốt, chỉ cần Lan Tô Quân ra tay khẳng định sẽ xử lý tối phiền phức hắn gây ra lần này.
Nhưng Hứa An Chi không như ước nguyện của hắn, anh chỉ nhếch khoé miệng vô tình, lãnh đạm nói: “Diêu tiên sinh, căn cứ vào ‘Luật an toàn giao thông’ mới, uống rượu điều khiển xe có động cơ sẽ tạm giam bằng lái ba tháng hoặc hơn, phạt tiền năm trăm tệ hoặc hơn; say rượu lái xe có động cơ sẽ bị Sở an toàn giao thông hạn chế cho đến khi tỉnh rượu, mười lăm ngày tạm giam cùng tạm tước bằng lái ba đến sáu tháng và phạt tiền từ năm trăm đến hai ngàn tệ, mà độ cồn trong máu người lái xe bằng hoặc lớn hơn 80 mg/100 ml thì sẽ bị coi là hành vi say rượu lái xe. Thật không may, kiểm tra độ cồn của anh là 81 mg/100 ml, vì thế hành vi hôm nay của anh là say rượu lái xe.”
Hứa An Chi bình tĩnh phổ cập cho Diêu Lực một chút về hành vi say rượu lái xe sẽ gặp xử phạt thế nào, sau đó lại từ hình tượng luật sư nghiêm túc khôi phục lại bình thường, khoé miệng vẫn mang theo một nụ cười mỉa mai: “Thuận tiện nói thêm câu nữa, điện thoại di động của tôi vừa rồi bị anh ném bể, căn cứ vào điều quy định thứ 49 của ‘Luật quản lý và xử phạt trị an’, trộm cướp, lừa đảo, tranh mua, cướp đoạt, xảo trá vơ vét tài sản hoặc cố ý tổn hại tài vật công và tư thì tạm giam từ năm đến mười ngày, có thể phạt tiền năm trăm tệ hoặc hơn. Cho nên Diêu tiên sinh, chuẩn bị thật tốt bị tạm giam đi.”
Trước đó Hứa An Chi luôn biểu hiện rất bình thường, không có nói rõ thân phận của mình với cảnh sát, cho nên lúc này khi anh đâu vào đấy nói ra điều lệnh luật pháp, không chỉ Diêu lực mặt vô cùng kinh ngạc mà những cảnh sát kia cũng có chút giật mình.
Tuy rằng bởi vì Diêu Lực biểu hiện ra thân phận phú nhị đại, những cảnh sát kia còn đang suy nghĩ kết quả hôm nay người này sợ là cuối cùng cũng chỉ bị nộp tiền bảo lãnh, dù sao khắp thành phố Long đều có người không dễ trêu chọc, người có quyền thế rất nhiều, những cảnh sắt nhỏ nhoi như bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo lệnh của cấp trên.
Suy cho cùng những chuyện tương tự bọn họ đã gặp quá nhiều trong phiên trực của mình. Những quý tộc quyền thế này cho dù phạm tội, rất nhiều người đến cuối cùng cũng đều nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Thì giống như chuyện đua xe xảy ra ở thành phố Long khoảng thời gian trước, lái xe cũng là một phú nhị đại, đụng chết người, cuối cùng cũng dùng tiền chấm dứt. Gia đình bên kia vốn rất nghèo, chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết.
Có thể cũng bởi thế mới có ngày càng nhiều người phách lối.
Dân chúng bình thường cũng chỉ là người thấp cổ bé họng, không cách nào đấu tranh cùng quyền quý.
Xe Hứa An Chi lái mặc dù là Audi, nhưng còn kém rất xa với Ferrari của Diêu Lực, cho nên cảnh sát xử lý vụ án này đều cho rằng đến cuối cùng cũng chỉ là dùng tiền giải quyết, còn say rượu lái xe gì gì đó… đến cuối cùng tất nhiên cấp trên sẽ lại ra lệnh thả người.
Bọn họ đã thấy chuyện như thế này rất nhiều, sớm đã coi nhẹ.
Nhưng hôm nay vị này lại là một luật sư… Nếu như vậy, hướng đi của chuyện khó mà nói được.
Diêu Lực bị khí thế lộ ra của Hứa An Chi chấn động, hồi lâu mới nói: “Vậy, vậy thì sao…”
“Vậy thì sao? Rất đơn giản thôi, mặc kệ trong nhà anh ra bao nhiêu tiền, vận dụng bao nhiêu quan hệ đến bảo lãnh anh, tôi đều sẽ kiện cho anh ở trong sở tạm giam cho đến khi đủ thời gian.” Hứa An Chi khinh thường nhìn Diêu Lực. Người như thế cùng lắm được xem như là một u ác tính của xã hội, coi như anh chính nghĩa nhân danh trừ hại một lần là được.
Tuy rằng giam không được bao lâu, nhưng coi như là một giáo huấn đối với hắn.
Hứa An Chi cảm thấy mình bây giờ cũng không cần quan tâm có phải là trêu chọc tới phiền toái hay không, chẳng qua anh chỉ lười đi đối phó, cũng không có nghĩa là không đối phó được.
Lan Tô Quan một mực im lặng ở bên cạnh, mãi đến khi Diêu Lực lớn tiếng quát: “Anh là luật sư thì sao chứ! Lan Tô Quân cũng là luật sư của tôi!”
Xem ra tên con ông cháu cha này rất tin tưởng vào luật sư cá nhân của mình, tin cô có bản lĩnh bảo lãnh hắn ra ngoài.
Hứa An Chi liếc Diêu Lực một cái, dùng một loại ánh mắt phức tạp khó thể nào hình dung nhình Tô Lan Quân, nhưng giọng nói rất bình thản: “Vậy xem xem vị luật sư này của anh có bản lãnh đó hay không.”
Lan Tô Quân bĩu môi một cái, muốn nói điều gì, nhưng không có nói ra.
Hứa An Chi híp mắt đánh giá cô, thấy được rất nhiều thay đổi trên người cô. Thật ra Hứa An Chi rất muốn hỏi Lan Tô Quân, hỏi cô mấy năm qua có tốt hay không, hỏi cô mấy năm nay đã làm gì, hỏi cô… có nghĩ tới anh hay không.
Nhưng những lời này cũng chỉ quanh quẩn trong cổ họng anh, từ đầu đến cuối đều không nói nên lời.
“Lan Tô Quân! Cô nhanh lên một chút giúp tôi nói chuyện! Không phải ba tôi trả cô nhiều tiền như vậy là đều cho không cô sao?!” Diêu Lực giận rống lên.
Ngón tay cầm giỏ xách của Lan Tô Quân nắm thật chặt, mãnh liệt nhịn xuống cảm xúc của mình.
Hứa An Chi nhìn cô nói: “Cô kiếm tiền của người như thế, có vẻ cũng cực khổ nhỉ.”
Trong lời của anh mang vài phần ý châm chọc, chợt như một thanh kiếm đâm vào ngực Lan Tô Quân.
Cô quay đầu sang nhìn Diêu Lực, lạnh lùng nói: “Im miệng! Anh gây phiền phức lớn như vậy, tôi sẽ nói cho cha anh biết.”
Diêu Lực giận dữ muốn phản bác, nhưng lại dằn xuống vì uy phong của người cha trong miệng cô, không dám nói tiếp.
Lan Tô Quân lưng thẳng tắp, nâng cằm đối diện với Hứa An Chi, trong lời nói có vài phần cố chấp cùng bướng bỉnh: “Tôi làm việc cho ai còn chưa tới phiên luật sư Hứa lo lắng cho tôi, ngài nên lo lắng cho bản thân ngài thì tốt hơn.”
Sau đó cô lại nói: “Tôi là luật sư đại diện của Diêu Lực, tất cả các công việc của anh ta đều do tôi phụ trách, ngài muốn làm gì đều có thể trực tiếp trao đổi với tôi. Còn ngài muốn đương sự của tôi ngồi tù, cũng phải nhìn xem tôi có đồng ý hay không.”
Lan Tô Quân giống như cả người đều gai bén nhọn, bao vây chung quanh cô, khiến cô đao thương bất nhập.
Hứa An Chi gật đầu, lộ ra một nụ cười lạnh như băng: “Tốt, vậy cứ thế đi.”
Cảnh sát vây xem xung quanh đột nhiên cảm giác được giữa hai người này có phải đã xảy ra huyết hải thâm thù gì chăng, bằng không sao nhìn đối phương giống như là nhìn kẻ thù vậy?
Diêu Lực rất muốn Lan Tô Quân mang hắn đi liền bây giờ, nhưng có Hứa An Chi ở đây, hiển nhiên là không cách nào thực hiện được.
Cô ở bên ngoài gọi điện thoại thật lâu, không biết là đã liên lạc với bao nhiêu quan hệ.
Điện thoại của Hứa An Chi đã bị hư, chỉ có thể mượn điện thoại di động của một cảnh sát. Lúc anh nói chuyện cũng không tránh né, trực tiếp nói ở trước mặt rất nhiều người: “… Bác Trữ, mặc kệ ai tới cầu xin, tạm giam Diêu Lực đều phải thực thi, ai cũng không thể thả anh ta.”
Sau đó, theo mệnh lệnh cấp trên, chuyện của Diêu Lực nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, không du di chút nào.
Người cảnh sát ghi biên bản do dự hỏi: “Bác Trữ mà anh nói không biết là…”
Hứa An Chi cong cong môi: “Chính là người mà anh nghĩ.”
Người cảnh sát hít một hơi. Vị này mặc dù là một luật sư, nhưng là một luật sư lai lịch không nhỏ, tên con ông cháu cha kia hôm nay rốt cuộc gặp xui lớn.
Hứa An Chi xuyên qua cửa kiếng thấy được Lan Tô Quân đứng bên ngoài. Cô không ngừng gọi điện thoại, tuy rằng lưng vẫn thẳng tắp, nhưng bóng lưng kia tự dưng nhìn hơi có vẻ gầy yếu và hiu quạnh.
Tim Hứa An Chi như vô hình bị một bàn tay bóp lại, có chút đau đớn.
Anh đưa mắt đặt trên người Diêu Lực ngồi ở bên kia như không có chuyện gì, híp mắt, đáy mắt loé lên vẻ lạnh lùng.
Tên con ông cháu cha này… đáng bị giáo huấn thật tốt.
Nhưng mà giáo huấn hắn lại sẽ liên luỵ Lan Tô Quân. Hứa An Chi hơi bất đắc dĩ, cho dù qua bao nhiêu năm như vậy, thái độ của Lan Tô Quân đối với anh vẫn giống như là kẻ thù, nhưng anh lại còn có chút không nỡ mang đến cho cô nhiều phiền phức.
Hồi lâu sau, Lan Tô Quân rốt cuộc cúp điện thoại. Lúc cô đi trở vào trên người mang theo hơi nước nhàn nhạt.
Đêm cuối thu đã rất lạnh, huống hồ lúc này đã hơn ba giờ sáng. Cô vốn nên nằm ngủ ở trong chăn ấm áp, giờ đây lại không ngừng lo âu, xử lý chuyện phiền phức khiến cô nhức đầu.
Hứa An Chi lại đem trách nhiệm đổ lên trên đầu tên con ông cháu cha này lần nữa…
Lan Tô Vân đi tới, gò má của cô hơi trắng một chút, có lẽ là vì gió lạnh thổi, nhưng đôi môi vẫn đỏ mọng xinh đẹp biểu lộ sự mạnh mẽ cùng cố chấp của cô.
Lan Tô Quan đi vào, câu đầu tiên là nói với Hứa An Chi, cô nói: “Luật sư Hứa, lần này lại là anh thắng.”
Đối diện với loại chuyện này, người thứ nhất Lan Tô Quân thông báo là cha của Diêu Lực, nhưng đối phương quanh năm phát triển ở Canada, mặc dù trong nước có quan hệ không nhỏ nhưng mà không thân.
Cho nên Lan Tô Quân chỉ có thể dựa vào quan hệ của mình, cầu xin rất nhiều người, gần như là dùng tới mọi mạng lưới quan hệ của cô.
Nhưng cuối cùng lấy được một câu nhàn nhạt của vị Phó cục trưởng: “Cục trưởng Ninh đã nói qua, chuyện này nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, nếu cô thật muốn giải quyết chuyện này, phải đi cầu luật sư Hứa đi, lời của cậu ta có tác dụng hơn so với tôi.”
Trong khoảnh khắc đó Lan Tô Quân cảm nhận được nhiệt độ máu đang giảm xuống.
Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn không có cách nào thắng nổi Hứa An Chi, đối phương trước sau đều đứng trên trời cách rất xa cô, khiến cô không có sức tới gần.
Trong mắt Lan Tô Quẩn ẩn giấu mệt mỏi rất sâu, nhưng không có biểu hiện ra ngoài. Cho dù cô thua Hứa An Chi cũng mang theo vài phần kiêu ngạo nhàn nhạt: “Tôi thua, không lời để nói.”
Hứa An Chi hít sâu một cái, hết sức làm cho mình biểu hiện càng thêm vô tình: “Vậy hãy để cho đương sự của cô chuẩn bị cho tốt bị tạm giam đi.”
Lan Tô Quân lạnh lùng nói: “Không cần anh nhắc nhở, tôi biết nên làm thế nào.”
Cảnh sát xử lý chuyện này tới nói: “Vậy luật sư Hứa, anh về trước đi, hôm nay cũng đã rất muộn rồi, chuyện sau đó chúng tôi sẽ xử lý.”
“Được, làm phiền các người.”
Thật ra Hứa An Chi còn muốn nói gì đó với Lan Tô Quân, nhưng sau khi anh nói xong với cảnh sắt thì phát hiện Lan Tô Quân đã vội vã đi tìm đương sự của cô. Diêu Lực vô cùng bất mãn với kết quả của mình, không ngừng cải vã với Lan Tô Quân. Lan Tô Quân rất kiên nhẫn trấn an lòng của hắn ta, không biết rốt cuộc nói cái gì đó với hắn.
Hứa An Chi nhìn bọn họ đang nói chuyện, có chút đố kỵ một cách khó hiểu, nụ cười khoé miệng càng thêm lạnh giá.
Anh gần như là mang theo một thân tức giận rời đi, không có xe, chỉ có thể đứng ở ven đường chờ xe.
Bóng dáng cao ngất của Hứa An Chi đứng ở ven đường, gần như dung nhập vào bóng tối, nhưng thỉnh thoáng đèn xe rọi trên người anh, phác hoạ dáng người anh đặc biệt sáng ngời.
Từ đồn cảnh sát đi ra, Lan Tô Quân nhìn bóng lưng của Hứa An Chi, trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia chậm rãi bị một tầng hơi nước trải đầy.
Hứa An Chi không có xoay người, nên cũng không thấy Lan Tô Quân ở phía sau nhìn chằm chằm bóng lưng của anh hồi lâu, ánh mắt ấy gần như rõ ràng chan chứa cảm xúc gì đó.
Thật ra đổi thành bình thường, Hứa An Chi luôn có thể nhạy cảm đối với ánh mắt của người khác, nhưng hôm nay nội tâm của anh bị các cảm xúc phức tạp tràn đầy, phức tạp khó mà nói rõ, ngay cả suy nghĩ đều có vài phần hỗn loạn.
Làm một luật sư, Hứa An Chi từ trước đến nay đều lý trí tỉnh táo, hiếm khi không kềm chế được nỗi lòng như ngày hôm nay, thậm chí không có khả năng xảy ra lắm.
Nhưng hôm nay sau khi anh nhìn thấy Tô Lan Quân thì hết thảy đều thay đổi. Trong lòng anh hốt hoảng không thua gì lần đầu tiên lên toà, thậm chí cho dù hồi đó lần đầu tiên lên toà làm luật sư bào chữa, Hứa An Chi cũng không có như ngày hôm nay.
Anh cố hết sức lộ ra vẻ lạnh lùng bình tĩnh, nhưng chỉ có bản thân biết trong lòng khó có thể bình tĩnh cỡ nào.
Lan Tô Quân vừa xuất hiện liền biểu thị cuộc sống yên tĩnh trước đây của anh sẽ triệt để bị rối loạn.
Hồi tối lúc Phó Cảnh Phi ở trong phòng sách đã nhắc tới Lan Tô Quân đã trở lại, Hứa An Chi liền có dự cảm, anh cảm thấy chẳng mấy chốc sẽ gặp mặt Lan Tô Quân.
Tuy rằng thành phố Long rất lớn, nhưng muốn tình cờ gặp được một người vẫn có thể, nhưng Hứa An Chi cũng không ngờ lại gặp được cô nhanh như vậy.
Có điều Hứa An Chi lại có chút chán nản nghĩ, cho dù sự trở về của Lan Tô Quân sẽ quấy nhiễu cuộc sống của anh đến tột cùng, nhưng trong lòng anh đã có một tia vui vẻ không dễ phát giác.
Thật không có tiền đồ.
Mà kiểm tra nồng độ rượu của hắn đã sớm ra, trong mỗi 100 ml máu của hắn chứa 81 mg lượng cồn, thật là khéo, trên mức say rượu lái xe chỉ một tí.
Nhưng Hứa An Chi nghĩ nếu kiểm tra lúc hắn vừa tông xe thì nhất định sẽ không chỉ nhiêu đây, trên đường tới đây cũng đã tiêu tán một ít. Tuy nhiên cho dù như vậy, hắn cuối cùng vẫn là say rượu lái xe.
Thế mà hắn lúc này còn có thể thoải mái chơi điện thoại di động như vậy, đổi thành người khác có lẽ đang sầu sốt ruột làm sao tìm được quan hệ trốn tránh xử phạt. Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng Lan Tô Quân có thể làm cho hắn tránh được bị phạt?
Hứa An Chi cười nhạt trong lòng.
Diêu Lực nghĩ thật là tốt, chỉ cần Lan Tô Quân ra tay khẳng định sẽ xử lý tối phiền phức hắn gây ra lần này.
Nhưng Hứa An Chi không như ước nguyện của hắn, anh chỉ nhếch khoé miệng vô tình, lãnh đạm nói: “Diêu tiên sinh, căn cứ vào ‘Luật an toàn giao thông’ mới, uống rượu điều khiển xe có động cơ sẽ tạm giam bằng lái ba tháng hoặc hơn, phạt tiền năm trăm tệ hoặc hơn; say rượu lái xe có động cơ sẽ bị Sở an toàn giao thông hạn chế cho đến khi tỉnh rượu, mười lăm ngày tạm giam cùng tạm tước bằng lái ba đến sáu tháng và phạt tiền từ năm trăm đến hai ngàn tệ, mà độ cồn trong máu người lái xe bằng hoặc lớn hơn 80 mg/100 ml thì sẽ bị coi là hành vi say rượu lái xe. Thật không may, kiểm tra độ cồn của anh là 81 mg/100 ml, vì thế hành vi hôm nay của anh là say rượu lái xe.”
Hứa An Chi bình tĩnh phổ cập cho Diêu Lực một chút về hành vi say rượu lái xe sẽ gặp xử phạt thế nào, sau đó lại từ hình tượng luật sư nghiêm túc khôi phục lại bình thường, khoé miệng vẫn mang theo một nụ cười mỉa mai: “Thuận tiện nói thêm câu nữa, điện thoại di động của tôi vừa rồi bị anh ném bể, căn cứ vào điều quy định thứ 49 của ‘Luật quản lý và xử phạt trị an’, trộm cướp, lừa đảo, tranh mua, cướp đoạt, xảo trá vơ vét tài sản hoặc cố ý tổn hại tài vật công và tư thì tạm giam từ năm đến mười ngày, có thể phạt tiền năm trăm tệ hoặc hơn. Cho nên Diêu tiên sinh, chuẩn bị thật tốt bị tạm giam đi.”
Trước đó Hứa An Chi luôn biểu hiện rất bình thường, không có nói rõ thân phận của mình với cảnh sát, cho nên lúc này khi anh đâu vào đấy nói ra điều lệnh luật pháp, không chỉ Diêu lực mặt vô cùng kinh ngạc mà những cảnh sát kia cũng có chút giật mình.
Tuy rằng bởi vì Diêu Lực biểu hiện ra thân phận phú nhị đại, những cảnh sát kia còn đang suy nghĩ kết quả hôm nay người này sợ là cuối cùng cũng chỉ bị nộp tiền bảo lãnh, dù sao khắp thành phố Long đều có người không dễ trêu chọc, người có quyền thế rất nhiều, những cảnh sắt nhỏ nhoi như bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo lệnh của cấp trên.
Suy cho cùng những chuyện tương tự bọn họ đã gặp quá nhiều trong phiên trực của mình. Những quý tộc quyền thế này cho dù phạm tội, rất nhiều người đến cuối cùng cũng đều nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Thì giống như chuyện đua xe xảy ra ở thành phố Long khoảng thời gian trước, lái xe cũng là một phú nhị đại, đụng chết người, cuối cùng cũng dùng tiền chấm dứt. Gia đình bên kia vốn rất nghèo, chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết.
Có thể cũng bởi thế mới có ngày càng nhiều người phách lối.
Dân chúng bình thường cũng chỉ là người thấp cổ bé họng, không cách nào đấu tranh cùng quyền quý.
Xe Hứa An Chi lái mặc dù là Audi, nhưng còn kém rất xa với Ferrari của Diêu Lực, cho nên cảnh sát xử lý vụ án này đều cho rằng đến cuối cùng cũng chỉ là dùng tiền giải quyết, còn say rượu lái xe gì gì đó… đến cuối cùng tất nhiên cấp trên sẽ lại ra lệnh thả người.
Bọn họ đã thấy chuyện như thế này rất nhiều, sớm đã coi nhẹ.
Nhưng hôm nay vị này lại là một luật sư… Nếu như vậy, hướng đi của chuyện khó mà nói được.
Diêu Lực bị khí thế lộ ra của Hứa An Chi chấn động, hồi lâu mới nói: “Vậy, vậy thì sao…”
“Vậy thì sao? Rất đơn giản thôi, mặc kệ trong nhà anh ra bao nhiêu tiền, vận dụng bao nhiêu quan hệ đến bảo lãnh anh, tôi đều sẽ kiện cho anh ở trong sở tạm giam cho đến khi đủ thời gian.” Hứa An Chi khinh thường nhìn Diêu Lực. Người như thế cùng lắm được xem như là một u ác tính của xã hội, coi như anh chính nghĩa nhân danh trừ hại một lần là được.
Tuy rằng giam không được bao lâu, nhưng coi như là một giáo huấn đối với hắn.
Hứa An Chi cảm thấy mình bây giờ cũng không cần quan tâm có phải là trêu chọc tới phiền toái hay không, chẳng qua anh chỉ lười đi đối phó, cũng không có nghĩa là không đối phó được.
Lan Tô Quan một mực im lặng ở bên cạnh, mãi đến khi Diêu Lực lớn tiếng quát: “Anh là luật sư thì sao chứ! Lan Tô Quân cũng là luật sư của tôi!”
Xem ra tên con ông cháu cha này rất tin tưởng vào luật sư cá nhân của mình, tin cô có bản lĩnh bảo lãnh hắn ra ngoài.
Hứa An Chi liếc Diêu Lực một cái, dùng một loại ánh mắt phức tạp khó thể nào hình dung nhình Tô Lan Quân, nhưng giọng nói rất bình thản: “Vậy xem xem vị luật sư này của anh có bản lãnh đó hay không.”
Lan Tô Quân bĩu môi một cái, muốn nói điều gì, nhưng không có nói ra.
Hứa An Chi híp mắt đánh giá cô, thấy được rất nhiều thay đổi trên người cô. Thật ra Hứa An Chi rất muốn hỏi Lan Tô Quân, hỏi cô mấy năm qua có tốt hay không, hỏi cô mấy năm nay đã làm gì, hỏi cô… có nghĩ tới anh hay không.
Nhưng những lời này cũng chỉ quanh quẩn trong cổ họng anh, từ đầu đến cuối đều không nói nên lời.
“Lan Tô Quân! Cô nhanh lên một chút giúp tôi nói chuyện! Không phải ba tôi trả cô nhiều tiền như vậy là đều cho không cô sao?!” Diêu Lực giận rống lên.
Ngón tay cầm giỏ xách của Lan Tô Quân nắm thật chặt, mãnh liệt nhịn xuống cảm xúc của mình.
Hứa An Chi nhìn cô nói: “Cô kiếm tiền của người như thế, có vẻ cũng cực khổ nhỉ.”
Trong lời của anh mang vài phần ý châm chọc, chợt như một thanh kiếm đâm vào ngực Lan Tô Quân.
Cô quay đầu sang nhìn Diêu Lực, lạnh lùng nói: “Im miệng! Anh gây phiền phức lớn như vậy, tôi sẽ nói cho cha anh biết.”
Diêu Lực giận dữ muốn phản bác, nhưng lại dằn xuống vì uy phong của người cha trong miệng cô, không dám nói tiếp.
Lan Tô Quân lưng thẳng tắp, nâng cằm đối diện với Hứa An Chi, trong lời nói có vài phần cố chấp cùng bướng bỉnh: “Tôi làm việc cho ai còn chưa tới phiên luật sư Hứa lo lắng cho tôi, ngài nên lo lắng cho bản thân ngài thì tốt hơn.”
Sau đó cô lại nói: “Tôi là luật sư đại diện của Diêu Lực, tất cả các công việc của anh ta đều do tôi phụ trách, ngài muốn làm gì đều có thể trực tiếp trao đổi với tôi. Còn ngài muốn đương sự của tôi ngồi tù, cũng phải nhìn xem tôi có đồng ý hay không.”
Lan Tô Quân giống như cả người đều gai bén nhọn, bao vây chung quanh cô, khiến cô đao thương bất nhập.
Hứa An Chi gật đầu, lộ ra một nụ cười lạnh như băng: “Tốt, vậy cứ thế đi.”
Cảnh sát vây xem xung quanh đột nhiên cảm giác được giữa hai người này có phải đã xảy ra huyết hải thâm thù gì chăng, bằng không sao nhìn đối phương giống như là nhìn kẻ thù vậy?
Diêu Lực rất muốn Lan Tô Quân mang hắn đi liền bây giờ, nhưng có Hứa An Chi ở đây, hiển nhiên là không cách nào thực hiện được.
Cô ở bên ngoài gọi điện thoại thật lâu, không biết là đã liên lạc với bao nhiêu quan hệ.
Điện thoại của Hứa An Chi đã bị hư, chỉ có thể mượn điện thoại di động của một cảnh sát. Lúc anh nói chuyện cũng không tránh né, trực tiếp nói ở trước mặt rất nhiều người: “… Bác Trữ, mặc kệ ai tới cầu xin, tạm giam Diêu Lực đều phải thực thi, ai cũng không thể thả anh ta.”
Sau đó, theo mệnh lệnh cấp trên, chuyện của Diêu Lực nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, không du di chút nào.
Người cảnh sát ghi biên bản do dự hỏi: “Bác Trữ mà anh nói không biết là…”
Hứa An Chi cong cong môi: “Chính là người mà anh nghĩ.”
Người cảnh sát hít một hơi. Vị này mặc dù là một luật sư, nhưng là một luật sư lai lịch không nhỏ, tên con ông cháu cha kia hôm nay rốt cuộc gặp xui lớn.
Hứa An Chi xuyên qua cửa kiếng thấy được Lan Tô Quân đứng bên ngoài. Cô không ngừng gọi điện thoại, tuy rằng lưng vẫn thẳng tắp, nhưng bóng lưng kia tự dưng nhìn hơi có vẻ gầy yếu và hiu quạnh.
Tim Hứa An Chi như vô hình bị một bàn tay bóp lại, có chút đau đớn.
Anh đưa mắt đặt trên người Diêu Lực ngồi ở bên kia như không có chuyện gì, híp mắt, đáy mắt loé lên vẻ lạnh lùng.
Tên con ông cháu cha này… đáng bị giáo huấn thật tốt.
Nhưng mà giáo huấn hắn lại sẽ liên luỵ Lan Tô Quân. Hứa An Chi hơi bất đắc dĩ, cho dù qua bao nhiêu năm như vậy, thái độ của Lan Tô Quân đối với anh vẫn giống như là kẻ thù, nhưng anh lại còn có chút không nỡ mang đến cho cô nhiều phiền phức.
Hồi lâu sau, Lan Tô Quân rốt cuộc cúp điện thoại. Lúc cô đi trở vào trên người mang theo hơi nước nhàn nhạt.
Đêm cuối thu đã rất lạnh, huống hồ lúc này đã hơn ba giờ sáng. Cô vốn nên nằm ngủ ở trong chăn ấm áp, giờ đây lại không ngừng lo âu, xử lý chuyện phiền phức khiến cô nhức đầu.
Hứa An Chi lại đem trách nhiệm đổ lên trên đầu tên con ông cháu cha này lần nữa…
Lan Tô Vân đi tới, gò má của cô hơi trắng một chút, có lẽ là vì gió lạnh thổi, nhưng đôi môi vẫn đỏ mọng xinh đẹp biểu lộ sự mạnh mẽ cùng cố chấp của cô.
Lan Tô Quan đi vào, câu đầu tiên là nói với Hứa An Chi, cô nói: “Luật sư Hứa, lần này lại là anh thắng.”
Đối diện với loại chuyện này, người thứ nhất Lan Tô Quân thông báo là cha của Diêu Lực, nhưng đối phương quanh năm phát triển ở Canada, mặc dù trong nước có quan hệ không nhỏ nhưng mà không thân.
Cho nên Lan Tô Quân chỉ có thể dựa vào quan hệ của mình, cầu xin rất nhiều người, gần như là dùng tới mọi mạng lưới quan hệ của cô.
Nhưng cuối cùng lấy được một câu nhàn nhạt của vị Phó cục trưởng: “Cục trưởng Ninh đã nói qua, chuyện này nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, nếu cô thật muốn giải quyết chuyện này, phải đi cầu luật sư Hứa đi, lời của cậu ta có tác dụng hơn so với tôi.”
Trong khoảnh khắc đó Lan Tô Quân cảm nhận được nhiệt độ máu đang giảm xuống.
Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn không có cách nào thắng nổi Hứa An Chi, đối phương trước sau đều đứng trên trời cách rất xa cô, khiến cô không có sức tới gần.
Trong mắt Lan Tô Quẩn ẩn giấu mệt mỏi rất sâu, nhưng không có biểu hiện ra ngoài. Cho dù cô thua Hứa An Chi cũng mang theo vài phần kiêu ngạo nhàn nhạt: “Tôi thua, không lời để nói.”
Hứa An Chi hít sâu một cái, hết sức làm cho mình biểu hiện càng thêm vô tình: “Vậy hãy để cho đương sự của cô chuẩn bị cho tốt bị tạm giam đi.”
Lan Tô Quân lạnh lùng nói: “Không cần anh nhắc nhở, tôi biết nên làm thế nào.”
Cảnh sát xử lý chuyện này tới nói: “Vậy luật sư Hứa, anh về trước đi, hôm nay cũng đã rất muộn rồi, chuyện sau đó chúng tôi sẽ xử lý.”
“Được, làm phiền các người.”
Thật ra Hứa An Chi còn muốn nói gì đó với Lan Tô Quân, nhưng sau khi anh nói xong với cảnh sắt thì phát hiện Lan Tô Quân đã vội vã đi tìm đương sự của cô. Diêu Lực vô cùng bất mãn với kết quả của mình, không ngừng cải vã với Lan Tô Quân. Lan Tô Quân rất kiên nhẫn trấn an lòng của hắn ta, không biết rốt cuộc nói cái gì đó với hắn.
Hứa An Chi nhìn bọn họ đang nói chuyện, có chút đố kỵ một cách khó hiểu, nụ cười khoé miệng càng thêm lạnh giá.
Anh gần như là mang theo một thân tức giận rời đi, không có xe, chỉ có thể đứng ở ven đường chờ xe.
Bóng dáng cao ngất của Hứa An Chi đứng ở ven đường, gần như dung nhập vào bóng tối, nhưng thỉnh thoáng đèn xe rọi trên người anh, phác hoạ dáng người anh đặc biệt sáng ngời.
Từ đồn cảnh sát đi ra, Lan Tô Quân nhìn bóng lưng của Hứa An Chi, trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia chậm rãi bị một tầng hơi nước trải đầy.
Hứa An Chi không có xoay người, nên cũng không thấy Lan Tô Quân ở phía sau nhìn chằm chằm bóng lưng của anh hồi lâu, ánh mắt ấy gần như rõ ràng chan chứa cảm xúc gì đó.
Thật ra đổi thành bình thường, Hứa An Chi luôn có thể nhạy cảm đối với ánh mắt của người khác, nhưng hôm nay nội tâm của anh bị các cảm xúc phức tạp tràn đầy, phức tạp khó mà nói rõ, ngay cả suy nghĩ đều có vài phần hỗn loạn.
Làm một luật sư, Hứa An Chi từ trước đến nay đều lý trí tỉnh táo, hiếm khi không kềm chế được nỗi lòng như ngày hôm nay, thậm chí không có khả năng xảy ra lắm.
Nhưng hôm nay sau khi anh nhìn thấy Tô Lan Quân thì hết thảy đều thay đổi. Trong lòng anh hốt hoảng không thua gì lần đầu tiên lên toà, thậm chí cho dù hồi đó lần đầu tiên lên toà làm luật sư bào chữa, Hứa An Chi cũng không có như ngày hôm nay.
Anh cố hết sức lộ ra vẻ lạnh lùng bình tĩnh, nhưng chỉ có bản thân biết trong lòng khó có thể bình tĩnh cỡ nào.
Lan Tô Quân vừa xuất hiện liền biểu thị cuộc sống yên tĩnh trước đây của anh sẽ triệt để bị rối loạn.
Hồi tối lúc Phó Cảnh Phi ở trong phòng sách đã nhắc tới Lan Tô Quân đã trở lại, Hứa An Chi liền có dự cảm, anh cảm thấy chẳng mấy chốc sẽ gặp mặt Lan Tô Quân.
Tuy rằng thành phố Long rất lớn, nhưng muốn tình cờ gặp được một người vẫn có thể, nhưng Hứa An Chi cũng không ngờ lại gặp được cô nhanh như vậy.
Có điều Hứa An Chi lại có chút chán nản nghĩ, cho dù sự trở về của Lan Tô Quân sẽ quấy nhiễu cuộc sống của anh đến tột cùng, nhưng trong lòng anh đã có một tia vui vẻ không dễ phát giác.
Thật không có tiền đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.