Chương 19: Chia tay
Erly
04/01/2021
Lão bận rộn với công việc dành ít thời gian cho tôi, tôi có thể vui vẻ thông cảm, nhưng tôi không cách nào tiếp nhận sự thật rằng lão mỗi buổi tối vui vẻ trò chuyện thân thiết cùng cô gái khác.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cho dù tình cảm của tôi với lão có vững bền đến đâu, tôi không tin lúc lão cảm thấy cô đơn lại không rung động với cô gái cười nói với lão mỗi ngày.
Hai tháng rưỡi, tôi và lão gặp nhau bên ngoài chưa đến bốn lần, so với lúc trước lão dường như đã không còn mặn mà với việc ở cùng tôi.
Thời điểm khiến trái tim tôi suy sụp nhất chính là nhận được tin nhắn của cô gái đó lúc nửa đêm.
Cô ta nói: *"Xin lỗi, đáng lẽ ra tôi không nên cướp bạn trai của bạn, hẳn là thời gian này bạn đang khó khăn trong chuyện tình cảm"*
Tôi đáp: *"Hãy cứ trực tiếp nói thẳng ra"*
*"Bạn trai bạn cảm thấy có lỗi khi để bạn chờ anh ấy hai năm nghĩa vụ, anh ấy không thể nói ra lời kết thúc trước, bạn hiểu ý tôi chứ?"*
Tôi đáp vỏn vẹn một câu: *"Tôi hiểu"*
Tôi biết cô gái kia chỉ muốn phá hoại tình cảm của tôi và lão nhưng trái tim tôi nhận ra khoảng cách giữa chúng tôi đã quá lớn. Nếu đã vậy, tôi muốn cho cả hai thời gian suy nghĩ lại.
Đêm khóc cạn nước mắt, ban ngày tôi vẫn đi làm bình thường, đến tối tan làm về nhà ăn cơm tắm rửa cho tinh thần thoải mái, tôi lấy điện thoại gọi điện cho lão trước.
Giọng lão qua điện thoại có vẻ hào hứng, tôi giả vờ bình thường hỏi lão đang làm gì, đã ăn gì chưa.
Lão bảo vừa đến phòng thu, tôi không nhanh không chậm vào chủ đề chính: "Em có chuyện này muốn nói với anh"
"Chuyện gì vậy?"
Tim tôi đột ngột đập nhanh đến mức muốn vỡ tung ra, phải hít sâu vài lần mới có thể bình tĩnh mở lời: "Em nghĩ chúng ta nên dừng lại"
"Em nói gì vậy?" Giọng lão trở nên khẩn khiết: "Có phải dạo này anh không quan tâm em nhiều nên em giận anh phải không? Anh xin lỗi, đừng như vậy"
Nước mắt tôi chảy dài, cắn chặt môi dưới ngăn tiếng nấc, tôi cố giữ bình tĩnh nói: "Em xin lỗi, là tại em trước, em có tình cảm với người khác rồi"
"Em nói dối đúng không? Là em giận anh mới nói như vậy, anh xin lỗi, anh sai rồi"
Tôi hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Xin anh, đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa"
Không đợi lão lên tiếng, tôi cúp máy khóa sim, tất cả mạng xã hội đều chặn lão và bạn lão, dựng lên bức tường ngăn cách với lão.
Tôi không vì lời nói của cô gái kia mà tự kết thúc chuyện tình cảm của mình với lão, đơn giản vì tôi đã sớm muốn cho cả hai thời gian suy nghĩ kỹ lại nhưng vẫn chưa có lý do, nhờ có lời nói khích cô gái kia mà tôi có động lực làm nên chuyện này.
Gọi cho tôi không được, lão liền gọi cho mẹ tôi rồi tới em trai tôi, nhưng tôi chỉ có một hành động duy nhất là nhấn tắt máy, nửa chữ cũng không hé miệng.
Tôi cũng nói cho gia đình tôi biết tôi và lão đã chia tay, sau này không còn bất kỳ dính líu nào nữa, nếu lão có đến nhà tìm tôi thì hãy nói tôi không có ở nhà.
Tôi nhận ra bản thân mạnh mẽ cứng rắn hơn tôi nghĩ, nhưng nghĩ rồi tôi lại khóc ướt gối một mình.
Sáng hôm sau tôi đi làm sớm, lúc đến công ty thì mẹ tôi có gọi đến bảo lão đến tìm ngay sau khi tôi ra khỏi nhà.
Cả ngày của tôi trôi qua như có tảng đá đè nặng, lúc ra về buổi chiều thấy lão đứng chờ bên ngoài.
Tôi lên xe đề máy chạy lướt qua lão, lão liền đuổi theo phía sau, đến đoạn vắng trên đường liền tấp xe chặn tôi lại.
Lão xuống xe đến chổ tôi mặt mày cau có khổ sở: "Đừng như vậy, anh làm gì sai thì từ từ xử"
Tôi cố tình bày ra vẻ mặt lạnh lùng nhìn lão: "Tôi nói chưa rõ? Tôi gặp được người hơn anh nên mới muốn chia tay"
Mày lão khẽ cau lại khó coi, ánh mắt dò xét nhìn thẳng vào mắt tôi khiến tôi toát mồ hôi lạnh.
Qua một lúc lão vẫn không nói gì, tim tôi vì căng thẳng mà chết lâm sàng không biết bao nhiêu lần.
"Anh đưa em về" Lão nói rồi xoay người lên xe.
Tôi rơi vào cơn hoang mang, lão đưa tối về đến cổng nhà rồi quay xe về không vào, thái độ lão như vậy chính là đồng ý chia tay?
Nếu là trước đây, tôi nghĩ lão đã tìm cho bằng được nguyên nhân để níu kéo, tình đã phai nhòa, tình cảm lão dành cho tôi cũng đã cạn.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cho dù tình cảm của tôi với lão có vững bền đến đâu, tôi không tin lúc lão cảm thấy cô đơn lại không rung động với cô gái cười nói với lão mỗi ngày.
Hai tháng rưỡi, tôi và lão gặp nhau bên ngoài chưa đến bốn lần, so với lúc trước lão dường như đã không còn mặn mà với việc ở cùng tôi.
Thời điểm khiến trái tim tôi suy sụp nhất chính là nhận được tin nhắn của cô gái đó lúc nửa đêm.
Cô ta nói: *"Xin lỗi, đáng lẽ ra tôi không nên cướp bạn trai của bạn, hẳn là thời gian này bạn đang khó khăn trong chuyện tình cảm"*
Tôi đáp: *"Hãy cứ trực tiếp nói thẳng ra"*
*"Bạn trai bạn cảm thấy có lỗi khi để bạn chờ anh ấy hai năm nghĩa vụ, anh ấy không thể nói ra lời kết thúc trước, bạn hiểu ý tôi chứ?"*
Tôi đáp vỏn vẹn một câu: *"Tôi hiểu"*
Tôi biết cô gái kia chỉ muốn phá hoại tình cảm của tôi và lão nhưng trái tim tôi nhận ra khoảng cách giữa chúng tôi đã quá lớn. Nếu đã vậy, tôi muốn cho cả hai thời gian suy nghĩ lại.
Đêm khóc cạn nước mắt, ban ngày tôi vẫn đi làm bình thường, đến tối tan làm về nhà ăn cơm tắm rửa cho tinh thần thoải mái, tôi lấy điện thoại gọi điện cho lão trước.
Giọng lão qua điện thoại có vẻ hào hứng, tôi giả vờ bình thường hỏi lão đang làm gì, đã ăn gì chưa.
Lão bảo vừa đến phòng thu, tôi không nhanh không chậm vào chủ đề chính: "Em có chuyện này muốn nói với anh"
"Chuyện gì vậy?"
Tim tôi đột ngột đập nhanh đến mức muốn vỡ tung ra, phải hít sâu vài lần mới có thể bình tĩnh mở lời: "Em nghĩ chúng ta nên dừng lại"
"Em nói gì vậy?" Giọng lão trở nên khẩn khiết: "Có phải dạo này anh không quan tâm em nhiều nên em giận anh phải không? Anh xin lỗi, đừng như vậy"
Nước mắt tôi chảy dài, cắn chặt môi dưới ngăn tiếng nấc, tôi cố giữ bình tĩnh nói: "Em xin lỗi, là tại em trước, em có tình cảm với người khác rồi"
"Em nói dối đúng không? Là em giận anh mới nói như vậy, anh xin lỗi, anh sai rồi"
Tôi hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Xin anh, đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa"
Không đợi lão lên tiếng, tôi cúp máy khóa sim, tất cả mạng xã hội đều chặn lão và bạn lão, dựng lên bức tường ngăn cách với lão.
Tôi không vì lời nói của cô gái kia mà tự kết thúc chuyện tình cảm của mình với lão, đơn giản vì tôi đã sớm muốn cho cả hai thời gian suy nghĩ kỹ lại nhưng vẫn chưa có lý do, nhờ có lời nói khích cô gái kia mà tôi có động lực làm nên chuyện này.
Gọi cho tôi không được, lão liền gọi cho mẹ tôi rồi tới em trai tôi, nhưng tôi chỉ có một hành động duy nhất là nhấn tắt máy, nửa chữ cũng không hé miệng.
Tôi cũng nói cho gia đình tôi biết tôi và lão đã chia tay, sau này không còn bất kỳ dính líu nào nữa, nếu lão có đến nhà tìm tôi thì hãy nói tôi không có ở nhà.
Tôi nhận ra bản thân mạnh mẽ cứng rắn hơn tôi nghĩ, nhưng nghĩ rồi tôi lại khóc ướt gối một mình.
Sáng hôm sau tôi đi làm sớm, lúc đến công ty thì mẹ tôi có gọi đến bảo lão đến tìm ngay sau khi tôi ra khỏi nhà.
Cả ngày của tôi trôi qua như có tảng đá đè nặng, lúc ra về buổi chiều thấy lão đứng chờ bên ngoài.
Tôi lên xe đề máy chạy lướt qua lão, lão liền đuổi theo phía sau, đến đoạn vắng trên đường liền tấp xe chặn tôi lại.
Lão xuống xe đến chổ tôi mặt mày cau có khổ sở: "Đừng như vậy, anh làm gì sai thì từ từ xử"
Tôi cố tình bày ra vẻ mặt lạnh lùng nhìn lão: "Tôi nói chưa rõ? Tôi gặp được người hơn anh nên mới muốn chia tay"
Mày lão khẽ cau lại khó coi, ánh mắt dò xét nhìn thẳng vào mắt tôi khiến tôi toát mồ hôi lạnh.
Qua một lúc lão vẫn không nói gì, tim tôi vì căng thẳng mà chết lâm sàng không biết bao nhiêu lần.
"Anh đưa em về" Lão nói rồi xoay người lên xe.
Tôi rơi vào cơn hoang mang, lão đưa tối về đến cổng nhà rồi quay xe về không vào, thái độ lão như vậy chính là đồng ý chia tay?
Nếu là trước đây, tôi nghĩ lão đã tìm cho bằng được nguyên nhân để níu kéo, tình đã phai nhòa, tình cảm lão dành cho tôi cũng đã cạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.