Chương 7: Chuyện ngày tốt nghiệp
Erly
04/01/2021
\#11
Hôm tôi tốt nghiệp lão đến đưa tôi đi dự lễ, đồng thời lão ra mắt với bạn bè thân thiết của tôi. Lúc dự xong chuẩn bị đi về, lão hỏi tôi: "Khi nào em lấy anh?"
Tôi vốn chưa hề nghĩ tới, càng chưa từng nghĩ sẽ lấy lão, tôi đáp: "Nếu vài năm nữa, chúng ta vẫn yêu nhau như bây giờ, em chắc chắn sẽ lấy anh"
Lão không nói gì, bày ra vẻ mặt giận dỗi.
Buổi tối ở nhà, tôi tháo bó hoa lão tặng cắm vào bình để giữ hoa tươi được nhiều ngày. Vừa mở bọc giấy, tôi liền nhìn thấy chiếc nhẫn vàng lồng trong cành hoa.
Tôi đứng hình một lúc lâu, lão tặng hoa hồng và nhẫn tôi đều nhận, có khác gì đồng ý lời cầu hôn của lão? Lúc nào cũng gài bẫy tôi là giỏi.
Hôm sau lão đến nhà tôi chơi, tôi mang nhẫn trả lại, lão giả vờ nói không biết. Tôi vu vơ nói: "Không phải của anh vậy tốt rồi, lát nữa em đem ra tiệm bán"
Lão trợn mắt nhìn tôi, tôi buồn cười cố nhét nhẫn vào bàn tay lão đang siết chặt: "Em không nhận đâu, anh lấy lại đi"
"Có ai nhận rồi lại trả lại không? Em như vậy có khác gì từ chối tình cảm của anh? Mới có mấy tháng đã chán nên muốn bỏ anh đúng không?" Lão tuông ra một tràng trách móc, biểu cảm nhăn nhó tức giận.
"Nhưng em không thể nhận đồ đắc tiền"
"Trước sau cũng là người một nhà, anh cũng là của em, em đừng tính toán những thứ nhỏ nhặt như vậy được không?"
Tôi: "..."
\#12
Lễ tốt nghiệp của lão, tôi cùng hai người bạn gái lão Nhất và lão Tam đi mua hoa. Lúc trở về, tôi ôm bó hoa hướng dương đứng từ xa nhìn lão đang cùng mọi người chụp hình, lão được rất nhiều bạn bè, thầy cô yêu quý.
Lúc tôi đến gần thì Ngọc Nữ đứng cạnh khoát tay lão hết sức tự nhiên để chụp hình với lão. Tôi bất động nhìn lão với Ngọc Nữ, cả hai đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi, trong lòng tôi nổi lên cơn ghen tỵ.
Lão thấy tôi liền bước lên kéo tay tôi đứng giữa lão và Ngọc Nữ, lão tươi cười lấy nón tốt nghiệp của lão đội lên cho tôi.
Thợ chụp lên tiếng bảo tập trung nhìn vào máy ảnh, tôi nhìn thẳng phía trước mỉm cười, lão bất ngờ quay sang hôn má tôi khi tiếng 'tách' cùng đèn flash lóe lên.
Tôi kinh ngạc nhìn lão, không chút thương xót đấm mạnh vào cánh tay lão. Lão đạt được ý nguyện, tươi cười đến tít mắt mặc kệ xung quanh.
Lúc ra về, lão bỗng nhiên khai với tôi: "Lúc nãy có người xin số điện thoại anh"
"Anh có cho không?"
Lão cười: "Anh sợ em xé xác anh ra nên không cho"
"Trong lòng anh, em đáng sợ như vậy sao?" Tôi giả vờ vô tội, tôi đương nhiên hiểu rõ tính tình hung dữ của mình.
Lão nghiêm túc gật đầu khẳng định.
\#13
Đầu năm, gia đình tôi và gia đình lão cùng đi núi Tây Ninh, mục đích lớn nhất vẫn là cầu mong tìm được việc làm đúng mong ước sau tốt nghiệp.
Trên xe, lão bỗng vỗ vai mình, đề nghị: "Dựa vào ngủ đi"
Tôi lắc đầu từ chối: "Em không buồn ngủ"
"Vậy anh ngủ"
Nói rồi lão dựa ghế nhắm mắt ngủ, tôi phẫn nộ nhìn kẻ vô tâm bên cạnh. Nào ngờ lão bất ngờ ôm cổ kéo tôi dựa vào vai lão, lão ngã đầu lên đầu tôi, nói: "Vậy canh cho anh ngủ, khi nào tới thì gọi anh"
Khi leo lên đến trên núi thì trời còn chưa sáng, do thời điểm đầu năm nên đông người. Bệnh sợ đám đông của tôi của tái phát, tôi bấu chặt cánh tay lão, đánh chết cũng không buông, lão quay đầu nhìn tôi một cái rồi vòng ra đi sát sau lưng tôi, lão dùng cả cơ thể che chở cho tôi.
Sau khi đốt nhang, chúng tôi đi xuống, lão nắm tay đi phía trước tôi, lúc xuống núi không còn mệt, khoẻ hơn nhiều, tôi trêu lão: "Sau này em phải hành hạ anh trả thù mới được"
Lão quay đầu lại cười: "Ừ, hành hạ nhiều chút"
"Mà lúc nãy anh xin gì vậy?"
Lão thong thả đáp: "Anh xin sớm lấy được em"
Tôi: "..."
"Còn em?"
"Đương nhiên là phải xin tìm được một công việc tốt"
Lão cười hắt ra đầy đắc ý, tự hào tuyên bố: "Làm gì có công việc nào tốt hơn làm vợ anh?"
Tôi: "..."
Hôm tôi tốt nghiệp lão đến đưa tôi đi dự lễ, đồng thời lão ra mắt với bạn bè thân thiết của tôi. Lúc dự xong chuẩn bị đi về, lão hỏi tôi: "Khi nào em lấy anh?"
Tôi vốn chưa hề nghĩ tới, càng chưa từng nghĩ sẽ lấy lão, tôi đáp: "Nếu vài năm nữa, chúng ta vẫn yêu nhau như bây giờ, em chắc chắn sẽ lấy anh"
Lão không nói gì, bày ra vẻ mặt giận dỗi.
Buổi tối ở nhà, tôi tháo bó hoa lão tặng cắm vào bình để giữ hoa tươi được nhiều ngày. Vừa mở bọc giấy, tôi liền nhìn thấy chiếc nhẫn vàng lồng trong cành hoa.
Tôi đứng hình một lúc lâu, lão tặng hoa hồng và nhẫn tôi đều nhận, có khác gì đồng ý lời cầu hôn của lão? Lúc nào cũng gài bẫy tôi là giỏi.
Hôm sau lão đến nhà tôi chơi, tôi mang nhẫn trả lại, lão giả vờ nói không biết. Tôi vu vơ nói: "Không phải của anh vậy tốt rồi, lát nữa em đem ra tiệm bán"
Lão trợn mắt nhìn tôi, tôi buồn cười cố nhét nhẫn vào bàn tay lão đang siết chặt: "Em không nhận đâu, anh lấy lại đi"
"Có ai nhận rồi lại trả lại không? Em như vậy có khác gì từ chối tình cảm của anh? Mới có mấy tháng đã chán nên muốn bỏ anh đúng không?" Lão tuông ra một tràng trách móc, biểu cảm nhăn nhó tức giận.
"Nhưng em không thể nhận đồ đắc tiền"
"Trước sau cũng là người một nhà, anh cũng là của em, em đừng tính toán những thứ nhỏ nhặt như vậy được không?"
Tôi: "..."
\#12
Lễ tốt nghiệp của lão, tôi cùng hai người bạn gái lão Nhất và lão Tam đi mua hoa. Lúc trở về, tôi ôm bó hoa hướng dương đứng từ xa nhìn lão đang cùng mọi người chụp hình, lão được rất nhiều bạn bè, thầy cô yêu quý.
Lúc tôi đến gần thì Ngọc Nữ đứng cạnh khoát tay lão hết sức tự nhiên để chụp hình với lão. Tôi bất động nhìn lão với Ngọc Nữ, cả hai đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi, trong lòng tôi nổi lên cơn ghen tỵ.
Lão thấy tôi liền bước lên kéo tay tôi đứng giữa lão và Ngọc Nữ, lão tươi cười lấy nón tốt nghiệp của lão đội lên cho tôi.
Thợ chụp lên tiếng bảo tập trung nhìn vào máy ảnh, tôi nhìn thẳng phía trước mỉm cười, lão bất ngờ quay sang hôn má tôi khi tiếng 'tách' cùng đèn flash lóe lên.
Tôi kinh ngạc nhìn lão, không chút thương xót đấm mạnh vào cánh tay lão. Lão đạt được ý nguyện, tươi cười đến tít mắt mặc kệ xung quanh.
Lúc ra về, lão bỗng nhiên khai với tôi: "Lúc nãy có người xin số điện thoại anh"
"Anh có cho không?"
Lão cười: "Anh sợ em xé xác anh ra nên không cho"
"Trong lòng anh, em đáng sợ như vậy sao?" Tôi giả vờ vô tội, tôi đương nhiên hiểu rõ tính tình hung dữ của mình.
Lão nghiêm túc gật đầu khẳng định.
\#13
Đầu năm, gia đình tôi và gia đình lão cùng đi núi Tây Ninh, mục đích lớn nhất vẫn là cầu mong tìm được việc làm đúng mong ước sau tốt nghiệp.
Trên xe, lão bỗng vỗ vai mình, đề nghị: "Dựa vào ngủ đi"
Tôi lắc đầu từ chối: "Em không buồn ngủ"
"Vậy anh ngủ"
Nói rồi lão dựa ghế nhắm mắt ngủ, tôi phẫn nộ nhìn kẻ vô tâm bên cạnh. Nào ngờ lão bất ngờ ôm cổ kéo tôi dựa vào vai lão, lão ngã đầu lên đầu tôi, nói: "Vậy canh cho anh ngủ, khi nào tới thì gọi anh"
Khi leo lên đến trên núi thì trời còn chưa sáng, do thời điểm đầu năm nên đông người. Bệnh sợ đám đông của tôi của tái phát, tôi bấu chặt cánh tay lão, đánh chết cũng không buông, lão quay đầu nhìn tôi một cái rồi vòng ra đi sát sau lưng tôi, lão dùng cả cơ thể che chở cho tôi.
Sau khi đốt nhang, chúng tôi đi xuống, lão nắm tay đi phía trước tôi, lúc xuống núi không còn mệt, khoẻ hơn nhiều, tôi trêu lão: "Sau này em phải hành hạ anh trả thù mới được"
Lão quay đầu lại cười: "Ừ, hành hạ nhiều chút"
"Mà lúc nãy anh xin gì vậy?"
Lão thong thả đáp: "Anh xin sớm lấy được em"
Tôi: "..."
"Còn em?"
"Đương nhiên là phải xin tìm được một công việc tốt"
Lão cười hắt ra đầy đắc ý, tự hào tuyên bố: "Làm gì có công việc nào tốt hơn làm vợ anh?"
Tôi: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.