Love In Real Life

Chương 2: Những ngày đầu lão theo đuổi

Erly

04/01/2021

Buổi tối, mẹ tôi đi làm về còn xách theo một hộp bánh lớn bằng thiếc sang trọng, trông khá đắc tiền. Tôi chưa kịp hỏi mẹ đã nói: "Thằng hôm bữa qua nhà mình chơi cho đó. Nó đi rước mẹ nó, tự dưng cho mẹ"

Tim tôi đập thình thịch vì sợ, không biết lão định giở trò gì.

Buổi tối thứ bảy, mẹ lão gọi điện cho tôi, hỏi lão có sang nhà tôi chơi hay không, bà gọi điện lão không được. Gác máy mẹ lão xong, tôi liền gửi tin nhắn cho lão: "*Đang ở đâu? Mẹ anh tìm*"

Mười phút sau cũng không có tin nhắn trả lời, tôi lấy hết can đảm gọi điện cho lão. Lão bắt máy rất nhanh, trong điện thoại phát ra âm thanh ồn ào.

"Anh ở đâu? Mẹ anh đang tìm"

Đầu dây bên kia lưỡng lự một chút, giọng lão khàn khàn như đã say: "Anh đi nhậu với mấy thằng bạn"

Tôi nghi hoặc: "Ở bar?"

"Ừ, chỉ nhậu thôi chứ không hút chích, thuốc lắc, gái gú gì đâu"

"Kệ anh, mẹ anh đang tìm, tôi tắt máy"

Một tiếng sau, lão gọi điện đến, không chừng lão đang say rượu, sợ có chuyện gì nên tôi đành bắt máy. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng pha lẫn nét nam tính: "Anh về rồi"

Trong lòng tôi không hiểu vì sao dâng lên cảm giác vui sướng nhưng miệng vẫn phải lạnh lùng: "Ừ"



"Anh có ăn chơi nhưng không hư hỏng, tuyệt đối không trăng hoa, ngoại trừ em ra anh đều có giới hạn, có lý do gì em không suy nghĩ về anh?"

Tim tôi đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chẳng phải người ta khi say sẽ nói lời thật lòng sao? Tôi im lặng một lát, khẽ nhẹ giọng: "Ngủ đi"

Lão im lặng một chút rồi nói: "Ngủ ngon, nhớ suy nghĩ về anh"

Tôi phát hiện, sau buổi tối hôm đó, lão ngày nào cũng gửi bánh trái cho mẹ tôi, lần đầu tiên có một người con trai vì tôi mà làm như vậy.

Đáng tiếc, đó chính là âm mưu của lão.

Sáng chủ nhật, mẹ tôi bảo tôi chở mẹ qua nhà lão, tôi nhất định không đi, mẹ tôi bảo chở qua rồi về cũng được.

Không ngờ, lão đợi ở cửa thấy tôi định đi liền kéo xe lại dắt vào trong, rút luôn chìa khóa xe tôi bỏ vào túi quần lão.

Có điều, lão bình thường ngoài đường ăn mặc chỉnh tề bảnh bao không nói, ở nhà mặc áo thun cũng đẹp đến mức khiến tôi suýt chút lộ bản chất mê trai. Tóc mái lão không vuốt keo lủ phủ trước mặt, nhìn hiền lành hẳn ra.

Tại nhà lão, còn có mấy người đồng nghiệp trong công ty mẹ tôi làm đến, còn dẫn theo con. Đặc biệt, có một cô bé chừng mười, mười một tuổi đeo lấy lão nói ríu rít không ngừng.

Cô bé đó hỏi lão có bạn gái chưa, lão chỉ tay qua tôi một cách hết sức tự nhiên, cô bé lướt nhìn tôi một lượt đánh giá rồi hỏi lão: "Vậy khi nào anh chia tay với chị ấy?"

Lão bình thản hỏi ngược lại: "Để làm gì?"

"Quen em"



Đúng là con nít thời nay ngày càng bạo dạn, tôi đi tới vỗ vỗ đầu cô bé: "Chị không phải bạn gái anh này, chị không quen biết ảnh"

Nói rồi tôi vào nhà, lát sau cô bé đó hí hửng vô, tiếp đó là gương mặt đen thui của lão xuất hiện trong tầm mắt.

Lúc phụ trong bếp, trong lúc người lớn nói chuyện với nhau, tôi tình cờ biết được lão học rất giỏi, sau khi lên đại học tuy có chơi bời nhưng việc học không hề xa sút. Tôi còn nghe mẹ lão nói lão đi làm thêm buổi tối trong tuần tự kiếm tiền xài, lão chưa từng ngửa tay xin tiền mẹ để đi chơi, có tiền thì đi, không có sẽ ở nhà.

Trong khi ăn, cô bé thích lão cứ ngồi bên cạnh líu lo, mặt lão thì đơ ra quay qua nhìn tôi không chớp mắt, tôi ngồi nhịn cười tới mức người run lên.

Lão lạnh lùng lườm ngang tôi một cái rồi đề nghị với mẹ tôi rằng đợi tôi tốt nghiệp hãy gả tôi cho lão.

Đồ ăn trong họng tôi bị nghẹn lại, mẹ tôi nói: "Nó ưng thì gả"

Tôi đâu có nói muốn lấy lão?

Được mẹ tôi đồng ý, lão nhìn tôi cười đắc ý, người lớn cũng cười, mấy đứa con của họ cũng cười, riêng cô bé kia thì mặt xụ xuống, ấm ức hét lên: "Chị ấy nói không phải bạn gái ảnh, không quen biết ảnh, ảnh còn nói đợi con lớn rồi quen con mà"

Mặt lão tỉnh bơ, điềm đạm gạt bỏ: "Anh chỉ nói ừ, chứ đâu có nói đợi em lớn rồi quen em"

Cô bé ấm ức oà khóc, người lớn nói ngon ngọt dỗ dành, lão vỗ vai cô bé, vừa đấm vừa xoa: "Nín đi, anh kiếm người khác cho"

Cô bé tức giận, xách chén đũa sang ngồi với mẹ nó. Mọi người được một phen cười, lão lại chăm chú nhìn tôi... cười đểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Love In Real Life

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook