Love In Real Life

Chương 9: Vấn đề rượu bia

Erly

04/01/2021

\#15

Tửu lượng của lão khá tốt vì một phần lão hay đi nhậu với bạn, một phần vì mối quan hệ ngoài xã hội lão rộng rãi nên hay phải ra ngoài giao lưu. Tôi chưa từng thấy lão uống sau bí tỉ như thế nào, bởi khi đi chung với tôi, lão không uống nhiều. Theo lời mẹ lão, lần lão uống say nhất là lúc tôi với lão gặp vấn đề, lão vừa về nhà là gục đổ, đã vậy còn rơi nước mắt.

Lần đầu thấy lão nhậu là hôm đi ăn với bạn bè lão, lúc nhân viên quán dọn hết đồ lên, lão quay sang tôi hỏi nhỏ: "Anh uống chút nha?"

Khi đó vẫn chưa là gì của nhau, tôi chỉ thờ ơ đáp: "Ừ, đừng uống nhiều"

Thế là lão uống vỏn vẹn hai lon.

\#16

Lần thứ hai thấy lão nhậu là lúc ở Vũng Tàu, lúc đó là buổi trưa lão cùng ba người bạn uống hẳn hai thùng. Khi lão uống đến mặt ửng đỏ gục lên vai tôi mà ngủ, bàn tay lão tự tiện đặt trên chân tôi, ngón tay vừa thon dài vừa trắng mịn hơn cả tay tôi.

Lão Tam đang say nhìn bộ dạng lão rồi bức xúc mắng: "\*\* nó, mới đó đã ngủ, càng ngày càng yếu"

Lão Nhất thư thả góp vào một câu: "Giả vờ đấy"

Nghe vậy, tôi nghi hoặc nghiêng đầu nhìn mặt lão, lão vẫn nhắm mắt nhưng môi mím cười, tôi lập tức đẩy đầu lão nằm luôn xuống ghế.

Cũng chính lúc đó, lão Tam nói từ lúc tôi xuất hiện, lão uống rượu ít đi hẳn, cũng không còn đến bar bởi sợ tôi nghĩ không hay về lão. Tôi không muốn vì lão mà động lòng cũng bị những điều lão làm vì tôi khiến cho lung lay, người con trai vì tôi mà làm rất nhiều chuyện khiến tôi bận tâm, duy nhất chỉ có một mình lão.

\#17

Trước Tết kéo nhau đi Đà Lạt bốn ngày ba đêm, ngoài tôi với lão, lão Nhất, lão Tam và bạn gái của họ còn có nhóm bạn nam lẫn nữ trong nhóm mô tô. Ban đầu biết sẽ đi bằng xe mô tô tôi không khỏi lo lắng, đường thì xa, lão lại mắc bệnh đam mê tốc độ, lần trước đi Vũng Tàu ngồi sau lão chở tôi không dám nới lỏng tay ôm eo lão một giây nào, nói lão chạy chậm lại lão liền bảo chạy 65km/h đã chậm hết mức với lão rồi.

Chuyến đi chơi khởi hành lúc một giờ khuya, cứ hai tiếng sẽ dừng lại nghỉ chân một lần, cả đoàn gồm mười mấy người đều lái xe mô tô phân khối lớn chạy vù vù trên đường đêm vắng vẻ. Xe chạy một lúc, lão bỗng chạm vào tay tôi, sau đó chợt kéo tay tôi bỏ vào hai túi áo khoác của lão, dù gió đêm lạnh lẽo như thế nào cũng không thể thắng nổi sự ấm áp lão mang đến cho tôi.

Quãng đường đi tính cả thời gian nghỉ cho đến khi tới khách sạn chỉ khoảng bảy tiếng hơn, lúc nhận phòng phát hiện đều đặt phòng riêng, tôi lo sợ cảnh báo lão: "Anh giở trò phải không?"



Lão vô tội đáp: "Giường đơn chứ có phải giường đôi đâu"

Tôi bực tức: "Em không muốn"

Lão mặc kệ, nắm tay lôi tôi về phòng, không tự nguyện nói: "Anh sẽ cố gắng kiềm chế"

Tôi: "..."

Tôi với lão yêu nhau còn chưa tròn nửa năm mà đã ở cùng phòng khách sạn, vào phòng tôi lập tức cảnh cáo lão: "Anh mà động tay động chân thì đừng có trách em"

Lão không trả lời, chỉ tươi cười ẩn ý.

Lúc đi ăn sáng bên ngoài gần khách sạn, tôi quay sang hỏi lão:v"Anh thấy em thế nào?"

Lão nhìn tôi ngơ ngác: "Em muốn gì đây?"

"Trả lời em đi"

Lão suy nghĩ một lát, miễn cưỡng đáp: "Xinh"

"Vậy em với con gái Đà Lạt, anh thích ai hơn?"

Lão cười: "Âm mưu của em đây? Ngốc quá, dĩ nhiên là anh thích con gái Đà Lạt hơn rồi"

Tôi lườm lão, lão cười nịnh bợ: "Anh giỡn thôi mà, làm gì có ai hơn bạn gái anh"

Tối đó tụ tập nhậu, lão uống say, về phòng liền ngủ thẳng giấc tới sáng, không biết trời đất gì cả.

Sáng hôm sau, chuẩn bị ra ngoài đi chơi, lão đột nhiên ôm mặt rồi hôn lên môi tôi, tim tôi đập thình thịch vì hoảng hốt. Lão buông ra, liếm môi mình rồi cười tủm tỉm, nụ hôn đầu của tôi bị lão cướp một cách trắng trợn đầy biến thái.



Buổi tối hai ở Đà Lạt, lão cũng uống say nhưng vẫn còn tỉnh, vừa về phòng lão đột nhiên đè tôi xuống giường hôn ngấu nghiến, tôi sợ lão làm bậy nên bật khóc. Lão ngừng lại, lau nước mắt cho tôi, lão cười: "Anh chưa làm gì mà"

"Em không muốn"

Mặt lão nghiêm lại: "Em lấy anh đi, anh sẽ cho em thấy là anh yêu em chứ không phải vui chơi qua đường"

"Bây giờ còn sớm lắm"

Lão thất vọng nằm sang bên cạnh tôi, vòng tay ôm tôi, vùi mặt vào cổ tôi mà ngủ.

Sáng ra lão nhìn môi bị cắn sưng của tôi, lão cười trêu ghẹo: "Môi em sao vậy?"

Tôi lạnh lùng lướt qua lão, phũ phàng khẳng định: "Chó cắn"

Lão cười, kéo tay tôi lại hôn lên trán tôi.

Buổi tối ngày cuối, chúng tôi đánh lẻ đi chợ Đà Lạt, tôi tình cờ bắt gặp một nhóm cô gái Đà Lạt, khoảng ba bốn người, hình như vẫn còn là học sinh. Tôi khều lão, chỉ các cô gái đó: "Con gái Đà Lạt da trắng, mặt xinh, em vu vi cho anh cua một cô"

"Anh mà cua thiệt thì đừng có khóc"

Tôi trêu: "Vậy cua đi"

Tôi nói đùa ai ngờ lão làm thật, lão đi tới nhóm nữ sinh đó, không biết nói gì mà nhóm nữ sinh đó cười nghiêng ngã. Lát sau lão quay lại, tôi buồn bực nhìn lão, lão cười: "Hối hận rồi?"

Tôi không trả lời.

Lão kể: "Hồi nãy anh hỏi mấy cô bé đó gần đây có chổ nào bán chó không, người ta hỏi anh làm gì, anh nói tối qua có con chó cắn môi bạn gái anh, anh mua về cho bạn gái anh cắn lại"

Trán tôi nổi vạch đen, không hiểu sao lại bật cười, lão khoác cổ tôi kéo đi: "Đi, anh mới hỏi được chổ bán đồ ăn vặt ngon, đưa em đi ăn"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Love In Real Life

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook