Love Story - Câu Huyện Tình Yêu
Chương 1: Paris Ngày Nắng
Cẩn Na
18/01/2021
Tôi gặp anh vào một chiều nắng đẹp...
Khoảnh khắc hai mặt đối nhau, tôi biết tôi đã yêu anh...
Anh mời tôi một tách French Press Coffee, hương cà phê đậm đà pha chút hương vị ngọt ngào khiến cho ly cà phê càng nổi bật hơn hương vị của nó...
Hương vị cà phê giống như tình yêu vậy, nó đắng và có chút ngọt ngào ở trong. Giống như chuyện tình của tôi và anh, một lần gặp gỡ cả đời có thể nhớ thương.
Chúng ta bắt đầu tình yêu ở đất Paris lãng mạn, cùng với một ly cà phê vào một buổi chiều nắng hạ...
Hai chúng ra chưa từng gặp nhau nhưng dường như lại đọc được suy nghĩ của nhau, tôi với anh ngồi trên một quán nước vỉa hè, mặt đối mặt nhìn nhau...
Đó là cách chúng ta đã gặp được nhau...
---------------------
Tôi nhớ lúc anh vội vã chạy đến chỗ hẹn, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, tôi đã dùng chiếc khăn tay của mình lau cho anh...
--------------------
Tôi nhớ buổi tối hôm ấy, anh quỳ gối xuống trước Nhà Thờ Đức Bà Paris, tôi nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt của anh...
Khoảnh khắc tôi chấp nhận, tôi nhìn thấy anh đã vui như thế nào, anh ôm chặt lấy tôi và ôm hôn tôi thắm thiết, lúc đó, tôi biết, tôi đã đúng...
--------------------
Lúc con gái Emily của chúng ta chào đời, anh đã hôn lên trán con một nụ hôn...
Anh ôm ấp con, chăm sóc con và bảo vệ con, cùng tôi nhìn con trưởng thành...
Ba năm sau anh đến Việt Nam...
Trước khi đi anh đã hôn tôi và con say đắm, rồi anh đội chiếc mũ của quân đội lên, bước lên xe rời đi.
Tôi nhớ như in bóng lưng anh khi ấy... Nhớ rõ từng lời nói của anh.
Từ lúc đó trở đi, tôi không nhìn thấy anh nữa...
Dù tôi có đợi anh, nhưng anh vẫn không quay về.
1 năm...
2 năm...
3 năm...
Rồi 4 năm...
Tôi vẫn kiên trì đợi anh, vẫn viết thư cho anh. Nhưng không bao giờ có hồi đáp...
Đến khi tôi nhận được thư báo. Anh đã tử trận trên chiến trường Việt Nam, lòng tôi vỡ òa, tôi bật khóc...
Tôi đau đớn nhìn đứa con gái ngây thơ...
Tôi đau đớn nhìn tấm ảnh cưới đen trắng của tôi với anh...
Tôi mất anh... Tôi đã mất anh thật rồi...
--------------------
Giờ đây, tôi đang nằm trên giường bệnh, tuổi già đã chiếm lấy cơ thể tôi. Khiến da thịt tôi trở nên nhăn nheo, mắt đã mờ...
Nhưng tôi lại nhớ anh, tôi nhớ anh da diết... Tôi ước tôi có thể gặp lại anh một lần nữa...
Và tôi nhìn thấy anh, đang cầm bàn tay tôi. Anh mỉm cười nhìn tôi...
Rồi anh khẽ nói:
"Rebecca, anh yêu em..."
...
Khoảnh khắc hai mặt đối nhau, tôi biết tôi đã yêu anh...
Anh mời tôi một tách French Press Coffee, hương cà phê đậm đà pha chút hương vị ngọt ngào khiến cho ly cà phê càng nổi bật hơn hương vị của nó...
Hương vị cà phê giống như tình yêu vậy, nó đắng và có chút ngọt ngào ở trong. Giống như chuyện tình của tôi và anh, một lần gặp gỡ cả đời có thể nhớ thương.
Chúng ta bắt đầu tình yêu ở đất Paris lãng mạn, cùng với một ly cà phê vào một buổi chiều nắng hạ...
Hai chúng ra chưa từng gặp nhau nhưng dường như lại đọc được suy nghĩ của nhau, tôi với anh ngồi trên một quán nước vỉa hè, mặt đối mặt nhìn nhau...
Đó là cách chúng ta đã gặp được nhau...
---------------------
Tôi nhớ lúc anh vội vã chạy đến chỗ hẹn, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, tôi đã dùng chiếc khăn tay của mình lau cho anh...
--------------------
Tôi nhớ buổi tối hôm ấy, anh quỳ gối xuống trước Nhà Thờ Đức Bà Paris, tôi nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt của anh...
Khoảnh khắc tôi chấp nhận, tôi nhìn thấy anh đã vui như thế nào, anh ôm chặt lấy tôi và ôm hôn tôi thắm thiết, lúc đó, tôi biết, tôi đã đúng...
--------------------
Lúc con gái Emily của chúng ta chào đời, anh đã hôn lên trán con một nụ hôn...
Anh ôm ấp con, chăm sóc con và bảo vệ con, cùng tôi nhìn con trưởng thành...
Ba năm sau anh đến Việt Nam...
Trước khi đi anh đã hôn tôi và con say đắm, rồi anh đội chiếc mũ của quân đội lên, bước lên xe rời đi.
Tôi nhớ như in bóng lưng anh khi ấy... Nhớ rõ từng lời nói của anh.
Từ lúc đó trở đi, tôi không nhìn thấy anh nữa...
Dù tôi có đợi anh, nhưng anh vẫn không quay về.
1 năm...
2 năm...
3 năm...
Rồi 4 năm...
Tôi vẫn kiên trì đợi anh, vẫn viết thư cho anh. Nhưng không bao giờ có hồi đáp...
Đến khi tôi nhận được thư báo. Anh đã tử trận trên chiến trường Việt Nam, lòng tôi vỡ òa, tôi bật khóc...
Tôi đau đớn nhìn đứa con gái ngây thơ...
Tôi đau đớn nhìn tấm ảnh cưới đen trắng của tôi với anh...
Tôi mất anh... Tôi đã mất anh thật rồi...
--------------------
Giờ đây, tôi đang nằm trên giường bệnh, tuổi già đã chiếm lấy cơ thể tôi. Khiến da thịt tôi trở nên nhăn nheo, mắt đã mờ...
Nhưng tôi lại nhớ anh, tôi nhớ anh da diết... Tôi ước tôi có thể gặp lại anh một lần nữa...
Và tôi nhìn thấy anh, đang cầm bàn tay tôi. Anh mỉm cười nhìn tôi...
Rồi anh khẽ nói:
"Rebecca, anh yêu em..."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.