Chương 22
Ngốx
08/04/2014
Hum nay là 1 ngày đặc piệt (chắc zậy ^^!), mới sáng sớm đt của hắn đã
rung liên hồi, pước ra từ phòng tắm, lấy khăn lau tóc cho khô pớt rùi
cầm đt lên :
[ Tao nghe đây ] – Số của Vinh
[ Mày dậy rồi hả? Ra ca – fe vs tao chút, wán pữa trước mình ih ớz ]
[ Ok, chờ tao thay đồ đã ] – Hắn nói rùi cúp máy, ih tới tủ đồ lấy ra 1 chiếc áo thun trắng zà quần short đen đơn giản ih zào thay …
Xún nhà, mang đôi giày converse cổ cao màu trắng zào rùi dắt chiếc Air Black ra, leo lên zà phóng ih …
_ Hey – Hắn “ lù lù “ xuất hiện zỗ zai Vinh rùi tiến đến chiếc ghế đối diện zà ngồi xún …
_ Hum nay mày rảnh àh? Tao tưởng lại lo sắp xếp chiện công ziệc nữa rùi chứ? – Vinh đẩy ly ca – fe đến trước mặt hắn (gọi từ trước ùi ^^)
_ Ko, tao hoàn tất từ hum wa rùi … àh màh, tao cũng nói vs ổng pả rùi, tao ko có ý định sẽ zào công ty nhà làm đâu, tao sẽ tự làm riêng …
_ Tao pik ngay màh, tính mày xưa giờ có pao giờ dựa zào ai đâu … sống tự do zà ngông cuồng – Vinh cừi
_ Ủa màh sao kêu có mình tao ra zậy? Thằng Duy đâu òi?
_ Nó lo ih chơi vs “ zợ “ ùi, coi pộ từ khi wen vs Ngọc, tao thý nó thay đổi khá nhìu đó – Vinh nói
_ May là trái tim nó zẫn còn hoạt động – Hắn cừi …
_ Thui “ pa láp, pa sàm “ nãy giờ đủ òi, zô zấn đề chính … tao kêu mày ra đây là hỏi zề chiện của Vi kìa, mày vs Vi tới đâu rùi? – Vinh chuyển chủ đề
_ Cũng chưa pik nữa … – Hắn trả lời hờ hững … cũng hơi pất ngờ khi thý “ đối thủ “ của mình lại ih hỏi thăm “ tình địch “ như zậy …
_ Sao zậy? Pộ … mày định pỏ cuộc sao? – Vinh dò hỏi …
_ Ko phải … chỉ là … àh ủa màh … sao lại điều tra tao kĩ thế … mày có “ âm mưu đen tối “ gì phải hôm? – ĐIệu pộ nghi ngờ của hắn trông rất pùn cừi =))
_ Ko có gì hết áh … thật ra tao chỉ lo … 2 ngừi ko thành đc thui … – Vinh gạt phăng ý nghĩ đó của hắn
_ Chẳng lẽ nào … mày ko còn iu Vi nữa sao? – Hắn nghiêm túc trở lại, zì nghe Vinh nói như zậy …
_ Hahahaha … mày cũng nghĩ là … tao iu Vi sao … ? – Vinh cừi 1 tràng rùi hỏi hắn
_ Đừng có đùa, tao hỏi thật đấy …
_ Tao ko đùa đâu, tao khá pất ngờ khi thý mày cũng nghĩ là tao iu Vi, tao lại tưởng rằng chỉ có 1 mình tao ngộ nhận thui chứ – Vinh nhìn hắn, nói
_ Zậy chứ … những điều mày làm … những hành động, cách cư xử của mày vs Vi … – Hắn đang nói thì Vinh cắt ngang :
_ Lầm to rùi ông pạn ạh … tao cũng đã từng nghĩ như mày … nhưng ko phải … có lẽ tình cảm của tao dành cho Vi nó chỉ hơn mức tình pạn 1 ít thui … chứ chưa hề chạm đến đc tình iu đâu … may là tao đã sớm nhận ra đc điều đó … để nhường lại cơ hội cho 1 ngừi khác … – 1 câu nói đầy ẩn ý … liệu hắn có nhận ra chăng?
_ Mày giỏi lắm … lừa đc cả tao cơz đấy … – Hắn lắc đầu pó tay vs chính mình … hắn nghĩ rằng : “ mình đang “ cố “ làm sứt mẻ tình cảm pạn pè đây … thật thất zọng zề mình wá … “
_ Ko cần căng thẳng thế đâu …. Tao xin lỗi zì ko nói chiện này ra từ sớm, có lẽ là mày sẽ đủ tự tin hơn để pày tỏ vs Vi … đúng chứ?
_ Cũng ko wan trọng … tao ko “ sợ “ mày … màh chỉ sợ “ wá khứ “ thui … tao lụy nó wá rùi … – Hắn thở dài …
_ Zậy chứ tao hỏi mày nhéz … mày là 1 thằng đàn ông … đúng chứ? – Vinh cừi cừi hỏi
_ Thằng này hỏi zô ziên, tao ko là đàn ông chứ chẳng lẽ … là “ 2 hệ “ àh – Hắn “ nổi điên “
_ Nếu mày là đàn ông thì ko nên để trong lòng wá nhìu chiện như zậy … zì nó sẽ tràn lên tim mày … làm tim mày pị “ tắc nghẽn “ zà ko thể chứa đựng 1 thứ gì khác ngoài những “ rác rưởi “ đó đâu – Vinh “ ôn tồn “ ^^!
_ Ừhm … mày nói đúng … chính tao … hại tao rồi … – Hắn đưa tay lên zò zò tóc, thở dài thêm lần nữa …
_ Đây là cơ hội cúi cùng cho mày đấy … mày liệu màh pày tỏ cho Vi pik ih … 2 ngừi đã có duyên như zậy rùi … thì chắc chắn phải thành thui … đừng để pỏ lỡ nữa … tới lúc hối hận rùi thì đã muộn … – Vinh đặt ly ca – fe zừa ún xong xún pàn, nói
_ Ừhm, tao pik rùi … cảm ơn mày nhìu … – Đến pây giờ mới nở nụ cừi trở lại …
_ Thui tao có ziệc pận phải ih rùi, lần sau gặp – Vinh đứng lên, đưa tay ra, nhìn hắn nói :
_ Chúc mày hạnh phúc …
Hắn cũng đứng lên, pắt tay Vinh :
_ Cảm ơn … mong là … mày cũng zậy …
_ Đừng lo, ông pạn ạh … tao lunz hạnh phúc vs tình iu của tao màh … – Hắn pước đến zỗ zai hắn nói … rùi pước ih … trên khóe miệng cậu … nở 1 nụ cừi rất tưi …
Hắn cũng ra lấy xe, rùi chạy ih … mang 1 tâm trạng … khó diễn tả thành lời … nhưng nói chung là … cực kì “ nở hoa “ ) ^^
3 tháng sau :
Hắn pước ra từ phòng mình, tay cầm những thứ “ đặc piệt “ đã chuẩn pị sẵn rùi lấy xe chạy tới 1 con đường đã pị phong tỏa, ko cho ai wa lại (ngừi làm ziệc đó là hắn ^^). Hắn dắt xe lên lề zà để gọn zào 1 chỗ, rùi móc đt ra pấm số gọi :
[ Tao nghe đây ] – Duy nghe máy
[ Mày đang ở đâu rùi? ]
[ Gần tới chỗ mày đứng rùi, con đường này dài wá, mày lo chuẩn pị mấy thứ kia ih ] – Duy thở hồng hộc
[ Ok, giúp dùm tao nhéz ]
[ Đừng pận tâm, lo chuẩn pị cho tốt hết ih, gặp nhau rùi nói chiện sau ]
[ Ừhm, tao cúp đây ] – Hắn pỏ đt lại zào túi wần rùi chạy zào 1 ngôi nhà gần đó …
10p sau :
_ Hey, tao đây – Hắn zẫy tay
_ Xong hết rùi, mày xong chưa? – Vinh cùng mấy ngừi kia chạy đến …
_ Ổn rùi, cực cho 6 ngừi wá, cảm ơn mọi ngừi nhìu – Hắn đưa cho mấy ngừi kia mấy pịch khăn zà mấy chai nước, cừi nói
_ Có gì đâu, pạn pè cả màh – Con Ngọc cừi toe
_ Gần tới giờ rùi, phần còn lại … là của anh đấy – Bảo xem đồng hồ rùi nhìn hắn cừi …
_ Anh sẵn sàng rùi – Hắn zừa nói, zừa chỉnh lại chiếc cà vạt … (hắn đang mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng, xăn tay áo lên zà thắt thêm 1 chiếc cà vạt đen, “ đóng thùng “ vs wần kaki đen zà mang 1 đôi giày hiệu Adidas sọc trắng-đen … zà các phụ kiện kèm theo là chiếc dây nịt màu đen hiệu Hermes, 1 chiếc khuyên tai nhỏ màu đen zà cúi cùng là chiếc đồng hồ Omega Deville cũng đen nốt ^^ – trông rất lịch lãm đấy nhéz )
Hắn cừi nhẹ 1 cái rùi lấy xe chạy đến nhà nó, pắt gặp 1 cô “ tiên nữ giáng trần “, hắn ngây ngừi zài phút rùi cố lắp pắp nói :
_ Em … đẹp … wá …
Nó phì cừi khi thý hắn như zậy, nhưng cũng cố kìm nén zà hối thúc hắn :
_ Này, định ngắm em mãi sao? Ko ih àh?
_ Ờh – Hắn pình tĩnh lại, mở máy xe zà chạy ih … trên đường, hắn cứ cừi mãi, làm nó lấy làm lạ nên hỏi :
_ Anh làm gì màh cứ “ toe toét “ wài thế? – Nó chọc
_ Đâu cóa gì đâu – Hắn trả lời, miệng zẫn “ toét “ ra cừi …
_ Màh mình ih âu zậy? Cũng trễ rùi màh – Nó nói
_ Pí mật … 1 lát anh sẽ pật mí … – Hắn lại cừi …
Nó ko nói gì nữa, trong lòng cũng hơi hồi hộp, nhưng cũng đủ pình tĩnh để ngồi trên xe cho hắn chở đến 1 nơi đặc piệt nào đó … ^^
Đến đoạn đường đã đc phong tỏa, hắn dẫn xe để zào 1 chỗ rùi pước lại đưa tay ra zà nói vs nó :
_ Hãy cùng anh … ih hết đoạn đường này nhéz … – 1 câu nói đầy ý nghĩa …
Nó nắm lấy tay hắn, gật đầu cừi … rùi 2 ngừi cùng pước ih trên con đường đc trang trí đầy những chùm pong póng màu trắng, màu hồng hình trái tim đc 6 ngừi kia chuẩn pị từ chiều tới giờ … ih đc 1 lúc (khi đã đến địa điểm định sẵn nè) thì hắn puông tay nó ra zà pước lên trước mặt nó nói :
_ Pí mật … sắp đc pật mí … nhưng trước tiên em phải nhắm mắt lại đã … zì đây zẫn còn là … pí mật màh …
Nó cừi, nghe lời hắn nhắm mắt lại … tim nó lại 1 lần nữa đập “ nhộn nhịp “ zà dường như ko có chiều hướng giảm “ tốc độ “ lại ^^ …
Hắn thý nó đã nhắm mắt rùi nên lại ih zào ngôi nhà hùi nãy cầm ra thứ gì đó đã chuẩn pị từ trước , nhanh chóng tiến đến trước mặt nó, nói :
_ Pí mật đc pật mí rùi đây … em mở mắt ra ih … – Câu nói của hắn zừa dứt là nó mở mắt ra zà thý cảnh tượng hắn đang ngồi trên 1 chiếc ghế zà ôm 1 cây ghi – ta nhìn nó cừi tưi … nó đang ngỡ ngàng thì hắn lên tiếng :
_ Nghe thật kĩ nhéz … zì đây là … tất cả những gì anh mún nói đấy … – rùi những nốt nhạc đầu tiên zang lên, sau đó là giọng hát trầm zà ấm áp của hắn :
Đã từng dặn lòng … là đừng yêu 1 ai đó quá nhiều …
Để con tim buồn mỗi đêm cô đơn 1 mình …
Rồi lúc gặp em …
Và con tim chợt nghe xuyến xao bao ngày …
Để anh nhận ra mình đã yêu em …
Từng ánh mắt …
Nụ cười của em …
Cho anh quên đi nhọc nhằn …
Và niềm vui mỗi khi thấy em …
Và anh sẽ hát …
Từ trong tận nơi trái tim này …
Là người con gái đanh đá đã in vào trong lòng anh …
Từng phút giây anh luôn thấy nhớ em …
Từng phút giây anh luôn mong có em …
Và từng phút giây anh chỉ muốn được gần em …
Để mình cùng trao nụ hôn em nhé …
Hãy nói ra nếu em thấy nhớ anh …
Hãy cho anh biết nếu em rung động …
Mỗi khi mình gần bên nhau …
Để anh được cầm tay em …
Hạnh phúc nếu anh có em …
Những câu hát như chứa đựng tất cả tình cảm của hắn dành cho nó, nó xúc động ko nói nên lời, chỉ pik lặng lẽ rơi nước mắt … hắn kết thúc pài hát, đặt cây đàn trên ghế, rùi pước tới chỗ nó :
_ Pài hát đó … là tất cả những gì anh mún nói … anh đã cất nó trong lòng suốt 9 năm wa … nhưng pây giờ thì anh ko thể nữa … anh mún em pik đc điều đó … zà hãy cho anh câu trả lời … nhéz – Hắn nắm lấy tay nó, tay còn lại lấy ra 1 tờ khăn giấy zà lau nước mắt cho nó, khẽ cừi …
Nó cố kìm những giọt nước mắt lại, nhìn hắn nói :
_ Cảm ơn anh … zề pài hát … zà cũng cảm ơn anh … zì đã dành tình cảm cho em … zà em cũng mún cho anh pik điều này … em … cũng chưa pao giờ ngừng nghĩ, ngừng nhớ zà ngừng … iu anh cả … – Nó chưa nói dứt, hắn đã làm cho môi chạm môi … 1 nụ hôn ngọt ngào zà đầy tình cảm màh hắn chất chứa, dồn nén suốt 9 năm … lúc đầu nó hơi pất ngờ 1 chút, nhưng sau cũng chìm đắm zào nụ hôn đó 1 cách hoàn toàn (ko “ trân trối “ gì đc nữa ) … nụ hôn kéo dài khá lâu, zà hắn cũng là ngừi chủ động dứt ra khỏi nụ hôn đó trước … hắn nhìn nó cừi rất tưi – nụ cừi hạnh phúc, nhẹ nhàng cúi xún đặt 1 nụ hôn nhẹ lên trán nó (hệt như 9 năm zề trước zậy … cái ngày nó cứu hắn thoát khỏi “ tử thần “ … zà 1 lần nữa cảm xúc trong lòng nó dâng trào …) … hắn lại nhìn nó cừi, nhưng rùi lấy ra trong túi áo (để ở ngay trái tim của mình lunz ý nhéz ) ra 1 chiếc hộp nhỏ hình trái tim, đưa ra nói vs nó :
_ Zà đây là … “ trái tim “ của anh …
Nó nhoẻn miệng cừi, nhận lấy chiếc hộp rùi mở ra, thì thý trong đó có 1 trái tim, nó lấy trái tim ra zà hỏi hắn :
_ Trái tim của anh … nhỏ pé wá nhỉ? – Nó chỉ nói đùa (nói ko suy nghĩ thì có ^^)
_ Em hãy mở “ trái tim của anh “ ra … em sẽ nhận đc câu trả lời từ câu hỏi đó của em … – Hắn cừi đầy ẩn ý …
Nó nghe lời hắn, thì 1 dòng chữ hiện ra trong trái tim đó : TRÁI TIM ANH NHỎ PÉ LẮM … PỞI ZÌ NÓ CHỈ CÓ THỂ CHỨA ĐỰNG HÌNH ẢNH CỦA 1 NGỪI MÀH THÔI … 1 NGỪI CÓ THỂ KHIẾN ANH MONG CHỜ ZÀ IU SUỐT 9 NĂM WA … ZÀ NGỪI ĐẶC PIỆT ĐÓ … KO AI KHÁC … CHÍNH LÀ EM …
Nó đọc xong, gấp mảnh giấy lại thành hình trái tim đúng như pan đầu rùi tiến đến ôm chầm lấy hắn, nói nhỏ zào tai hắn :
_ Em iu anh …
Hắn cũng zòng tay ôm nó, nói :
_ Anh chỉ có thể iu mình em thui … nếu ko là em … thì ko ai khác …
2 ngừi puông nhau ra, nhìn nhau cừi tưi … đồng thời 5 con ngừi kia cũng “ ùa “ ra zỗ tay rần rần zà hét lên :
_ HOAN HÔ … HOAN HÔ …
Rùi cả 7 ngừi cùng chụm lại ôm lấy nhau, cùng cừi, cùng zui, cùng hạnh phúc … ai cũng đã có cái kết tốt đẹp cho mình … họ đều có những tình iu nhẹ nhàng, sâu kín … nhưng wả là 1 tình iu zĩnh cửu nhỉ
(Lùi zề 1 xí trước lúc hắn tỏ tình vs nó nèk – kể zắn tắt thui nhéz : Hắn hẹn 5 ngừi kia ra 1 wán nước zà nói cho họ pik zề ý định pày tỏ tình cảm của mình … đương nhiên ai nấy cũng đồng ý … sau đó hắn lại gọi đt cho nó, hẹn nó ih vs mình – như trên đóa ^^ … rùi thế là đâu cũng zào đấy … )
Rùi mấy ngừi kia cũng ra zề trước để trả lại không gian riêng cho cặp đôi mới thành của chúng taz … zà thể theo lời yêu cầu của nó, hắn đã đưa nó đến thăm lại khu zườn của tụi hắn … khu zườn zẫn chẳng khác zì mấy … (trời tuy tối nhưng nhờ có ánh đèn nên zẫn thý rõ mồn một nház ) nếu chú ý zà tinh mắt 1 chút có thể thý đc trên mảnh đất trồng hoa của hắn đã xuất hiện thêm 1 số hoa mới, đẹp hơn, “ lộng lẫy “ hơn zà cũng ẩn chứa nhìu ý nghĩa hơn … nó hí hứng chạy lại ngay tới những pông hoa mới, nhìn hắn cừi tít cả mắt :
_ Đẹp wá àh … anh mới trồng àh?
_ Em phát hiện nhanh ghê nhỉ? … em có thik ko? – Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nó, cừi …
_ Đương nhiên rùi … màh hình như nơi này … cũng có trong phần wá khứ của em zà anh phải ko?
_ Ừhm … nhưng thôi … em đừng suy nghĩ zề wá khứ nữa … anh cũng xin lỗi zì zẫn chưa giúp em nhớ lại tất cả như đã hứa … lúc đầu anh cứ tự nhủ là phải cố làm sao cho em nhớ lại hết … nhưng pây giờ thì … anh lại ko mún làm điều đó nữa … – Hắn đang nói thì nó ngắt lời :
_ Em hỉu anh màh … zà em cũng chẳng wan tâm anh của ngày xưa nữa rùi … em iu anh … iu anh của hiện tại … chứ ko iu cái cậu pé Bun của ngày xưa đâu …
Hắn cừi … hắn zui lắm … hắn cứ ngỡ rằng nó đang mún nhớ lại tất cả wá khứ của mình chứ … dường như nó cũng đọc đc những suy nghĩ đó của hắn, nên liền nói ngay :
_ Zà … anh cũng hãy xem như … chưa từng có cái wá khứ đó … anh nhéz … hãy để tất cả mọi thứ trôi zào lãng wên … để anh zà em … zẫn có thể đứng zững … trên con đường của hiện tại … zà chỉ tiến pước tới tương lai màh thui … đc ko anh ? – Nó nắm tay hắn …
Hắn kéo nó zào lòng mình, nói :
_ Đc chứ … pởi zì … chỉ cần có em ở pên cạnh … anh có thể làm mọi thứ … anh iu em nhìu lắm Vi àh … – Hắn cần nó lắm … hắn có thể đã gục ngã từ lâu rùi … nhưng zì tình iu dành cho nó wá lớn … nên hắn zẫn cố gắng gượng chờ đợi zà mong mỏi rằng có thể 1 ngày nào đó … 2 ngừi sẽ gặp lại … để hắn có thể nói cho nó pik đc tình cảm của mình … zà wả nhiên … ý trời đã định … hắn zà nó … thuộc zề nhau … !!!
Zề phần 5 ngừi kia, Vinh thì đã zề trước (cậu ih thăm mộ mẹ zà ngừi iu của mình), còn 2 cặp còn lại thì đang “ tâm tình “ dứi khung cảnh rất ư là lãng mạn – ngồi trên thảm cỏ (chỗ ít ngừi wa lại nhéz, zà 2 cặp ngồi vs khoảng cách rất xa nhau – như zậy mới có thể tự nhiên nói chiện chớ ), Duy zà Ngọc trước henz ^^ :
Con Ngọc đang ngả đầu zào zai Duy 1 cách thoải mái, nhỏ lên tiếng trước :
_ Anh nèk, đến giờ em zẫn còn thắc mắc … ko pik sao lúc màh em pị ngất íh … anh lại là ngừi lo lắng zà wan tâm em nhìu như zậy … trong khi … – Duy ko để nhỏ nói hết câu, chỉ nhẹ nhàng zuốt tóc nhỏ rùi cừi hiền nói :
_ Trong khi chúng taz chưa hề có tình cảm vs nhau đúng ko? … Có lẽ … anh đã hành động theo lý trí … zà cũng 1 phần là zì nhớ lại wá khứ ko mấy zui zẻ của mình …
_ Có phải … anh nhớ tới Phương … đúng ko? – Con Ngọc ngước lên hỏi
Duy nhìn thẳng zào mắt nhỏ, nói :
_ Đúng zậy … hùi trước, Phương cũng đã từng pị pệnh tim như em … có 1 lần cô ấy pị ngất zà hôn mê lâu lắm … cả mấy tháng chứ ko ít … anh đã rất lo … zì nghe pác sĩ nói rằng … có lẽ cô ấy khó wa khỏi … tuy nhiên giải pháp duy nhất đó là thay tim … zà thế là anh đã chạy đôn chạy đáo khắp các pệnh ziện … vs hi zọng rằng có thể tìm đc 1 ngừi có thể hiến tim cho Phương … zà thật may … anh đã tìm ra … zà pây giờ thì cô ấy đã sống khỏe rùi …
Duy nói típ :
_ Cũng zì đã trải wa 1 lần … nên anh rất sợ khi phải típ tục chứng kiến 1 ngừi nào đó trong tình trạng như Phương … tuy lúc đó anh chưa có tình cảm vs em … nhưng sau lần đó, trong những lúc ih chơi chung cũng như nói chiện vs em … thì anh mới nhận ra rằng … anh đã iu em mất rùi … nhưng em pik rùi đó … mãi tới pây giờ anh mới dám thổ lộ … pởi zì wá khứ nó đã che khuất con ngừi … cũng như trái tim anh … nhưng anh đã thắng đc wá khứ … zà anh đã có em … – Duy cừi – nụ cừi mãn nguyện zà zui sướng …
Con Ngọc nắm lấy tay Duy – nắm rất chặt … rùi nói :
_ Nếu đã zậy … thì em cũng sẽ ko pao giờ puông tay anh ra đâu … zì em cũng sợ … 1 lần nữa … wá khứ sẽ lại thắng … zà lấy mất anh khỏi em …
Có zẻ mọi pí mật trong wá khứ của Duy đã hé lộ cho mọi ngừi pik hết rùi nhỉ … zậy thì pây giờ phải nhường lại cho cặp đôi Bảo zà Phương nhéz :
Bảo pây giờ đã trông rất thư sinh (anh chàng đã ih học lại zà hiện tại đã hoàn thành chương trình lớp 9, chuẩn pị sang lớp 10) … 2 ngừi đang nói chiện gì đó màh trông không khí có zẻ … rất khó diễn tả :
_ Trái tim em … có đổi khác gì ko? – Bảo hỏi
_ Đương nhiên là có rùi … rất nhìu … – Phương nhìn Bảo cừi
_ Em … chắc chứ? … ko hối hận … đúng ko? – Bảo có zẻ chưa tự tin lắm
_ Ko hề … suốt thời gian wen anh … đó là những tháng ngày … có lẽ là làm em zui zà hạnh phúc nhất … zà đặc piệt zà wan trọng hơn cả là … em đã hoàn toàn wên ih Duy … wên ih tất cả những kỉ niệm đã có vs Duy … zà em mới nhận ra rằng … anh là ngừi khiến em làm đc điều đó … zà em còn pik đc 1 điều … đó là … trái tim em … hoàn toàn thuộc zề anh rùi … – Phương nắm tay Bảo
Nói típ :
_ Anh phải tự tin lên chứ … em cũng xin lỗi zì đã ko nói điều nay ra sớm hơn để anh khỏi lo lắng … nhưng em mún chắc chắn hơn … zì đó là … quyết định cả đời màh – Phương cừi – ko phải nụ cừi cay đắng zà mệt mỏi … màh là 1 nụ cừi … đánh dấu rằng sắp có 1 sự kiện đặc piệt gì đó sẽ xảy ra …
Bảo ko nói gì hết (chỉ hành động thui ^^!), xoay ngừi wa ôm Phương zà nói khẽ :
_ Cảm ơn em … anh hứa sẽ làm cho em hạnh phúc … chỉ cần em iu anh zà ở pên cạnh anh … thì mặc cho wá khứ, mặc cho kỉ niệm … anh zẫn sẽ ko chùn pước … tay anh sẽ ko puông … anh sẽ zẫn típ tục nắm chặt lấy tay em … zà chúng taz sẽ lại pước típ trên con đường tiến tới tương lai … em nhéz … em đồng ý chứ?
Phương cũng ôm chặt lấy Bảo, nói :
_ Zậy thì … đổi lại câu nói đồng ý của em … pằng 1 nụ hôn đc chứ? – Rùi cô rời khỏi zòng tay cậu … nhưng môi cô lại tìm đến môi cậu 1 cách nhẹ nhàng, dịu dàng … nhưng đầy kiên định … chắc hẳn cô mún khẳng định vs cậu rằng : “ Em cũng sẽ nắm chặt tay anh … để pàn tay này ko cảm thấy lạc lõng nữa … zà chúng taz sẽ sánh pước trên con đường phía trước … em cũng tin chắc rằng … chúng taz sẽ hạnh phúc pên nhau … anh nhỉ? “ … nụ hôn của Phương kết thúc … Bảo như zẫn còn chìm đắm trong đó nên có zẻ hơi “ mơ màng “ … nhưng anh chàng cũng đủ tự tin zà pình tĩnh để zẫn có thể lấy từ trong túi ra 1 chiếc hộp … trong đó là 1 chiếc nhẫn lấp lánh … zà chiếc nhẫn đó còn đẹp hơn khi nằm trên tay của Phương … cả 2 cùng nhìn nhau cừi hạnh phúc … wả thật tình iu có sức mạnh ghê gớm đến thế sao? … có thể khiến che mờ cả wá khứ u tối … thật là KÌ DIỆU … các pạn nhỉ ^^!
Zà ở đâu đó … còn 1 ngừi cũng đang cầu hôn 1 ngừi … đó là anh chàng mang tên Huỳnh Nhật Vinh zà ngừi anh trao trọn trái tim mình là 1 cô gái đang ở 1 thế giới khác : Lê Đặng Thùy Dương … Vinh đặt 1 chiếc hộp nhỏ đã mở nắp ra để trên mộ của cô … trong đó có 2 zật thể lấp lánh, lung linh … anh tự lấy ra 1 chiếc đeo zào tay mình … rùi nói vs cô (trong khi từ khóe mắt cậu … đã chảy ra 2 giọt nước trong suốt …) :
_ Anh đã đeo nhẫn zào rùi đấy … còn em thì sao? … chắc hẳn là em cũng đang hạnh phúc đến phát khóc lunz ròi phải ko nào? … nếu em có dịp … pay xún thế giới này … thì hãy ghé sang đây lấy chiếc nhẫn này zà đeo zào tay của em nhéz … zì nó chỉ dành cho em màh thui … zà trái tim anh cũng zậy … mãi mãi thuộc zề em … thiên thần của anh …! – Rùi cậu khẽ ih sang chiếc mộ pên cạnh, chắp tay lại zà nói :
_ Con xin lỗi zì đã lừa dối mẹ … zà mẹ thý rùi đấy … con đang rất hạnh phúc vs ngừi con iu … Vi cũng zậy đấy mẹ àh … mẹ đừng giận con nhéz … con hứa vs mẹ … con sẽ ko pùn zà khóc nữa đâu … zì từ đây zề sau … sẽ là 1 chuỗi ngày mới đối vs con mẹ àh … zà đương nhiên nó sẽ mang toàn niềm zui thôi … mẹ cũng nên chúc mừng con zì cúi cùng con trai của mẹ đã có zợ rùi đấy … zà còn có đc những ngừi pạn tốt như : Vi, Huy, Duy, Ngọc, Bảo zà Phương … nhờ có họ màh con mới có thể típ tục có nghị lực để sống típ đó mẹ àh … mẹ hãy phù hộ cho những ngừi con iu quý … mẹ nhéz … con iu mẹ …
Cậu đặt lại trên mộ mẹ mình 1 pó hoa … rùi lấy xe ra zề … cậu thầm nghĩ : “ Số phận là gì chứ?… con ngừi đc sinh ra là phải sống dựa zào số phận àh? … riêng tui thì ko … tui sống là để làm theo tình cảm của mình … cho dù số phận đã cướp ih ngừi con gái tui iu … nhưng ko có nghĩa là … cướp ih trái tim của tui dành cho cô ấy … cho dù số phận đã mang mẹ tui đến 1 thế giới khác zì căn pệnh ung thư máu … thì cũng chẳng thể làm phai ih suy nghĩ của tui rằng : pà zẫn lặng lẽ ở pên cạnh che chở zà chăm sóc cho tui … tình cảm là thứ ko thể gượng ép zà làm giả nó đi đc … cho dù sự thật phũ phàng … nhưng tui zẫn yên tâm … zì mình có đủ nghị lực, có đủ sức mạnh zà có đủ tình cảm … để đối mặt zà chấp nhận mọi thứ … tui hoàn toàn hài lòng vs mọi quyết định của mình … mặc cho mọi ngừi nghĩ zà nói thế nào … thì zẫn chẳng thay đổi đc những điều tui đã quyết … “
[ Tao nghe đây ] – Số của Vinh
[ Mày dậy rồi hả? Ra ca – fe vs tao chút, wán pữa trước mình ih ớz ]
[ Ok, chờ tao thay đồ đã ] – Hắn nói rùi cúp máy, ih tới tủ đồ lấy ra 1 chiếc áo thun trắng zà quần short đen đơn giản ih zào thay …
Xún nhà, mang đôi giày converse cổ cao màu trắng zào rùi dắt chiếc Air Black ra, leo lên zà phóng ih …
_ Hey – Hắn “ lù lù “ xuất hiện zỗ zai Vinh rùi tiến đến chiếc ghế đối diện zà ngồi xún …
_ Hum nay mày rảnh àh? Tao tưởng lại lo sắp xếp chiện công ziệc nữa rùi chứ? – Vinh đẩy ly ca – fe đến trước mặt hắn (gọi từ trước ùi ^^)
_ Ko, tao hoàn tất từ hum wa rùi … àh màh, tao cũng nói vs ổng pả rùi, tao ko có ý định sẽ zào công ty nhà làm đâu, tao sẽ tự làm riêng …
_ Tao pik ngay màh, tính mày xưa giờ có pao giờ dựa zào ai đâu … sống tự do zà ngông cuồng – Vinh cừi
_ Ủa màh sao kêu có mình tao ra zậy? Thằng Duy đâu òi?
_ Nó lo ih chơi vs “ zợ “ ùi, coi pộ từ khi wen vs Ngọc, tao thý nó thay đổi khá nhìu đó – Vinh nói
_ May là trái tim nó zẫn còn hoạt động – Hắn cừi …
_ Thui “ pa láp, pa sàm “ nãy giờ đủ òi, zô zấn đề chính … tao kêu mày ra đây là hỏi zề chiện của Vi kìa, mày vs Vi tới đâu rùi? – Vinh chuyển chủ đề
_ Cũng chưa pik nữa … – Hắn trả lời hờ hững … cũng hơi pất ngờ khi thý “ đối thủ “ của mình lại ih hỏi thăm “ tình địch “ như zậy …
_ Sao zậy? Pộ … mày định pỏ cuộc sao? – Vinh dò hỏi …
_ Ko phải … chỉ là … àh ủa màh … sao lại điều tra tao kĩ thế … mày có “ âm mưu đen tối “ gì phải hôm? – ĐIệu pộ nghi ngờ của hắn trông rất pùn cừi =))
_ Ko có gì hết áh … thật ra tao chỉ lo … 2 ngừi ko thành đc thui … – Vinh gạt phăng ý nghĩ đó của hắn
_ Chẳng lẽ nào … mày ko còn iu Vi nữa sao? – Hắn nghiêm túc trở lại, zì nghe Vinh nói như zậy …
_ Hahahaha … mày cũng nghĩ là … tao iu Vi sao … ? – Vinh cừi 1 tràng rùi hỏi hắn
_ Đừng có đùa, tao hỏi thật đấy …
_ Tao ko đùa đâu, tao khá pất ngờ khi thý mày cũng nghĩ là tao iu Vi, tao lại tưởng rằng chỉ có 1 mình tao ngộ nhận thui chứ – Vinh nhìn hắn, nói
_ Zậy chứ … những điều mày làm … những hành động, cách cư xử của mày vs Vi … – Hắn đang nói thì Vinh cắt ngang :
_ Lầm to rùi ông pạn ạh … tao cũng đã từng nghĩ như mày … nhưng ko phải … có lẽ tình cảm của tao dành cho Vi nó chỉ hơn mức tình pạn 1 ít thui … chứ chưa hề chạm đến đc tình iu đâu … may là tao đã sớm nhận ra đc điều đó … để nhường lại cơ hội cho 1 ngừi khác … – 1 câu nói đầy ẩn ý … liệu hắn có nhận ra chăng?
_ Mày giỏi lắm … lừa đc cả tao cơz đấy … – Hắn lắc đầu pó tay vs chính mình … hắn nghĩ rằng : “ mình đang “ cố “ làm sứt mẻ tình cảm pạn pè đây … thật thất zọng zề mình wá … “
_ Ko cần căng thẳng thế đâu …. Tao xin lỗi zì ko nói chiện này ra từ sớm, có lẽ là mày sẽ đủ tự tin hơn để pày tỏ vs Vi … đúng chứ?
_ Cũng ko wan trọng … tao ko “ sợ “ mày … màh chỉ sợ “ wá khứ “ thui … tao lụy nó wá rùi … – Hắn thở dài …
_ Zậy chứ tao hỏi mày nhéz … mày là 1 thằng đàn ông … đúng chứ? – Vinh cừi cừi hỏi
_ Thằng này hỏi zô ziên, tao ko là đàn ông chứ chẳng lẽ … là “ 2 hệ “ àh – Hắn “ nổi điên “
_ Nếu mày là đàn ông thì ko nên để trong lòng wá nhìu chiện như zậy … zì nó sẽ tràn lên tim mày … làm tim mày pị “ tắc nghẽn “ zà ko thể chứa đựng 1 thứ gì khác ngoài những “ rác rưởi “ đó đâu – Vinh “ ôn tồn “ ^^!
_ Ừhm … mày nói đúng … chính tao … hại tao rồi … – Hắn đưa tay lên zò zò tóc, thở dài thêm lần nữa …
_ Đây là cơ hội cúi cùng cho mày đấy … mày liệu màh pày tỏ cho Vi pik ih … 2 ngừi đã có duyên như zậy rùi … thì chắc chắn phải thành thui … đừng để pỏ lỡ nữa … tới lúc hối hận rùi thì đã muộn … – Vinh đặt ly ca – fe zừa ún xong xún pàn, nói
_ Ừhm, tao pik rùi … cảm ơn mày nhìu … – Đến pây giờ mới nở nụ cừi trở lại …
_ Thui tao có ziệc pận phải ih rùi, lần sau gặp – Vinh đứng lên, đưa tay ra, nhìn hắn nói :
_ Chúc mày hạnh phúc …
Hắn cũng đứng lên, pắt tay Vinh :
_ Cảm ơn … mong là … mày cũng zậy …
_ Đừng lo, ông pạn ạh … tao lunz hạnh phúc vs tình iu của tao màh … – Hắn pước đến zỗ zai hắn nói … rùi pước ih … trên khóe miệng cậu … nở 1 nụ cừi rất tưi …
Hắn cũng ra lấy xe, rùi chạy ih … mang 1 tâm trạng … khó diễn tả thành lời … nhưng nói chung là … cực kì “ nở hoa “ ) ^^
3 tháng sau :
Hắn pước ra từ phòng mình, tay cầm những thứ “ đặc piệt “ đã chuẩn pị sẵn rùi lấy xe chạy tới 1 con đường đã pị phong tỏa, ko cho ai wa lại (ngừi làm ziệc đó là hắn ^^). Hắn dắt xe lên lề zà để gọn zào 1 chỗ, rùi móc đt ra pấm số gọi :
[ Tao nghe đây ] – Duy nghe máy
[ Mày đang ở đâu rùi? ]
[ Gần tới chỗ mày đứng rùi, con đường này dài wá, mày lo chuẩn pị mấy thứ kia ih ] – Duy thở hồng hộc
[ Ok, giúp dùm tao nhéz ]
[ Đừng pận tâm, lo chuẩn pị cho tốt hết ih, gặp nhau rùi nói chiện sau ]
[ Ừhm, tao cúp đây ] – Hắn pỏ đt lại zào túi wần rùi chạy zào 1 ngôi nhà gần đó …
10p sau :
_ Hey, tao đây – Hắn zẫy tay
_ Xong hết rùi, mày xong chưa? – Vinh cùng mấy ngừi kia chạy đến …
_ Ổn rùi, cực cho 6 ngừi wá, cảm ơn mọi ngừi nhìu – Hắn đưa cho mấy ngừi kia mấy pịch khăn zà mấy chai nước, cừi nói
_ Có gì đâu, pạn pè cả màh – Con Ngọc cừi toe
_ Gần tới giờ rùi, phần còn lại … là của anh đấy – Bảo xem đồng hồ rùi nhìn hắn cừi …
_ Anh sẵn sàng rùi – Hắn zừa nói, zừa chỉnh lại chiếc cà vạt … (hắn đang mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng, xăn tay áo lên zà thắt thêm 1 chiếc cà vạt đen, “ đóng thùng “ vs wần kaki đen zà mang 1 đôi giày hiệu Adidas sọc trắng-đen … zà các phụ kiện kèm theo là chiếc dây nịt màu đen hiệu Hermes, 1 chiếc khuyên tai nhỏ màu đen zà cúi cùng là chiếc đồng hồ Omega Deville cũng đen nốt ^^ – trông rất lịch lãm đấy nhéz )
Hắn cừi nhẹ 1 cái rùi lấy xe chạy đến nhà nó, pắt gặp 1 cô “ tiên nữ giáng trần “, hắn ngây ngừi zài phút rùi cố lắp pắp nói :
_ Em … đẹp … wá …
Nó phì cừi khi thý hắn như zậy, nhưng cũng cố kìm nén zà hối thúc hắn :
_ Này, định ngắm em mãi sao? Ko ih àh?
_ Ờh – Hắn pình tĩnh lại, mở máy xe zà chạy ih … trên đường, hắn cứ cừi mãi, làm nó lấy làm lạ nên hỏi :
_ Anh làm gì màh cứ “ toe toét “ wài thế? – Nó chọc
_ Đâu cóa gì đâu – Hắn trả lời, miệng zẫn “ toét “ ra cừi …
_ Màh mình ih âu zậy? Cũng trễ rùi màh – Nó nói
_ Pí mật … 1 lát anh sẽ pật mí … – Hắn lại cừi …
Nó ko nói gì nữa, trong lòng cũng hơi hồi hộp, nhưng cũng đủ pình tĩnh để ngồi trên xe cho hắn chở đến 1 nơi đặc piệt nào đó … ^^
Đến đoạn đường đã đc phong tỏa, hắn dẫn xe để zào 1 chỗ rùi pước lại đưa tay ra zà nói vs nó :
_ Hãy cùng anh … ih hết đoạn đường này nhéz … – 1 câu nói đầy ý nghĩa …
Nó nắm lấy tay hắn, gật đầu cừi … rùi 2 ngừi cùng pước ih trên con đường đc trang trí đầy những chùm pong póng màu trắng, màu hồng hình trái tim đc 6 ngừi kia chuẩn pị từ chiều tới giờ … ih đc 1 lúc (khi đã đến địa điểm định sẵn nè) thì hắn puông tay nó ra zà pước lên trước mặt nó nói :
_ Pí mật … sắp đc pật mí … nhưng trước tiên em phải nhắm mắt lại đã … zì đây zẫn còn là … pí mật màh …
Nó cừi, nghe lời hắn nhắm mắt lại … tim nó lại 1 lần nữa đập “ nhộn nhịp “ zà dường như ko có chiều hướng giảm “ tốc độ “ lại ^^ …
Hắn thý nó đã nhắm mắt rùi nên lại ih zào ngôi nhà hùi nãy cầm ra thứ gì đó đã chuẩn pị từ trước , nhanh chóng tiến đến trước mặt nó, nói :
_ Pí mật đc pật mí rùi đây … em mở mắt ra ih … – Câu nói của hắn zừa dứt là nó mở mắt ra zà thý cảnh tượng hắn đang ngồi trên 1 chiếc ghế zà ôm 1 cây ghi – ta nhìn nó cừi tưi … nó đang ngỡ ngàng thì hắn lên tiếng :
_ Nghe thật kĩ nhéz … zì đây là … tất cả những gì anh mún nói đấy … – rùi những nốt nhạc đầu tiên zang lên, sau đó là giọng hát trầm zà ấm áp của hắn :
Đã từng dặn lòng … là đừng yêu 1 ai đó quá nhiều …
Để con tim buồn mỗi đêm cô đơn 1 mình …
Rồi lúc gặp em …
Và con tim chợt nghe xuyến xao bao ngày …
Để anh nhận ra mình đã yêu em …
Từng ánh mắt …
Nụ cười của em …
Cho anh quên đi nhọc nhằn …
Và niềm vui mỗi khi thấy em …
Và anh sẽ hát …
Từ trong tận nơi trái tim này …
Là người con gái đanh đá đã in vào trong lòng anh …
Từng phút giây anh luôn thấy nhớ em …
Từng phút giây anh luôn mong có em …
Và từng phút giây anh chỉ muốn được gần em …
Để mình cùng trao nụ hôn em nhé …
Hãy nói ra nếu em thấy nhớ anh …
Hãy cho anh biết nếu em rung động …
Mỗi khi mình gần bên nhau …
Để anh được cầm tay em …
Hạnh phúc nếu anh có em …
Những câu hát như chứa đựng tất cả tình cảm của hắn dành cho nó, nó xúc động ko nói nên lời, chỉ pik lặng lẽ rơi nước mắt … hắn kết thúc pài hát, đặt cây đàn trên ghế, rùi pước tới chỗ nó :
_ Pài hát đó … là tất cả những gì anh mún nói … anh đã cất nó trong lòng suốt 9 năm wa … nhưng pây giờ thì anh ko thể nữa … anh mún em pik đc điều đó … zà hãy cho anh câu trả lời … nhéz – Hắn nắm lấy tay nó, tay còn lại lấy ra 1 tờ khăn giấy zà lau nước mắt cho nó, khẽ cừi …
Nó cố kìm những giọt nước mắt lại, nhìn hắn nói :
_ Cảm ơn anh … zề pài hát … zà cũng cảm ơn anh … zì đã dành tình cảm cho em … zà em cũng mún cho anh pik điều này … em … cũng chưa pao giờ ngừng nghĩ, ngừng nhớ zà ngừng … iu anh cả … – Nó chưa nói dứt, hắn đã làm cho môi chạm môi … 1 nụ hôn ngọt ngào zà đầy tình cảm màh hắn chất chứa, dồn nén suốt 9 năm … lúc đầu nó hơi pất ngờ 1 chút, nhưng sau cũng chìm đắm zào nụ hôn đó 1 cách hoàn toàn (ko “ trân trối “ gì đc nữa ) … nụ hôn kéo dài khá lâu, zà hắn cũng là ngừi chủ động dứt ra khỏi nụ hôn đó trước … hắn nhìn nó cừi rất tưi – nụ cừi hạnh phúc, nhẹ nhàng cúi xún đặt 1 nụ hôn nhẹ lên trán nó (hệt như 9 năm zề trước zậy … cái ngày nó cứu hắn thoát khỏi “ tử thần “ … zà 1 lần nữa cảm xúc trong lòng nó dâng trào …) … hắn lại nhìn nó cừi, nhưng rùi lấy ra trong túi áo (để ở ngay trái tim của mình lunz ý nhéz ) ra 1 chiếc hộp nhỏ hình trái tim, đưa ra nói vs nó :
_ Zà đây là … “ trái tim “ của anh …
Nó nhoẻn miệng cừi, nhận lấy chiếc hộp rùi mở ra, thì thý trong đó có 1 trái tim, nó lấy trái tim ra zà hỏi hắn :
_ Trái tim của anh … nhỏ pé wá nhỉ? – Nó chỉ nói đùa (nói ko suy nghĩ thì có ^^)
_ Em hãy mở “ trái tim của anh “ ra … em sẽ nhận đc câu trả lời từ câu hỏi đó của em … – Hắn cừi đầy ẩn ý …
Nó nghe lời hắn, thì 1 dòng chữ hiện ra trong trái tim đó : TRÁI TIM ANH NHỎ PÉ LẮM … PỞI ZÌ NÓ CHỈ CÓ THỂ CHỨA ĐỰNG HÌNH ẢNH CỦA 1 NGỪI MÀH THÔI … 1 NGỪI CÓ THỂ KHIẾN ANH MONG CHỜ ZÀ IU SUỐT 9 NĂM WA … ZÀ NGỪI ĐẶC PIỆT ĐÓ … KO AI KHÁC … CHÍNH LÀ EM …
Nó đọc xong, gấp mảnh giấy lại thành hình trái tim đúng như pan đầu rùi tiến đến ôm chầm lấy hắn, nói nhỏ zào tai hắn :
_ Em iu anh …
Hắn cũng zòng tay ôm nó, nói :
_ Anh chỉ có thể iu mình em thui … nếu ko là em … thì ko ai khác …
2 ngừi puông nhau ra, nhìn nhau cừi tưi … đồng thời 5 con ngừi kia cũng “ ùa “ ra zỗ tay rần rần zà hét lên :
_ HOAN HÔ … HOAN HÔ …
Rùi cả 7 ngừi cùng chụm lại ôm lấy nhau, cùng cừi, cùng zui, cùng hạnh phúc … ai cũng đã có cái kết tốt đẹp cho mình … họ đều có những tình iu nhẹ nhàng, sâu kín … nhưng wả là 1 tình iu zĩnh cửu nhỉ
(Lùi zề 1 xí trước lúc hắn tỏ tình vs nó nèk – kể zắn tắt thui nhéz : Hắn hẹn 5 ngừi kia ra 1 wán nước zà nói cho họ pik zề ý định pày tỏ tình cảm của mình … đương nhiên ai nấy cũng đồng ý … sau đó hắn lại gọi đt cho nó, hẹn nó ih vs mình – như trên đóa ^^ … rùi thế là đâu cũng zào đấy … )
Rùi mấy ngừi kia cũng ra zề trước để trả lại không gian riêng cho cặp đôi mới thành của chúng taz … zà thể theo lời yêu cầu của nó, hắn đã đưa nó đến thăm lại khu zườn của tụi hắn … khu zườn zẫn chẳng khác zì mấy … (trời tuy tối nhưng nhờ có ánh đèn nên zẫn thý rõ mồn một nház ) nếu chú ý zà tinh mắt 1 chút có thể thý đc trên mảnh đất trồng hoa của hắn đã xuất hiện thêm 1 số hoa mới, đẹp hơn, “ lộng lẫy “ hơn zà cũng ẩn chứa nhìu ý nghĩa hơn … nó hí hứng chạy lại ngay tới những pông hoa mới, nhìn hắn cừi tít cả mắt :
_ Đẹp wá àh … anh mới trồng àh?
_ Em phát hiện nhanh ghê nhỉ? … em có thik ko? – Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nó, cừi …
_ Đương nhiên rùi … màh hình như nơi này … cũng có trong phần wá khứ của em zà anh phải ko?
_ Ừhm … nhưng thôi … em đừng suy nghĩ zề wá khứ nữa … anh cũng xin lỗi zì zẫn chưa giúp em nhớ lại tất cả như đã hứa … lúc đầu anh cứ tự nhủ là phải cố làm sao cho em nhớ lại hết … nhưng pây giờ thì … anh lại ko mún làm điều đó nữa … – Hắn đang nói thì nó ngắt lời :
_ Em hỉu anh màh … zà em cũng chẳng wan tâm anh của ngày xưa nữa rùi … em iu anh … iu anh của hiện tại … chứ ko iu cái cậu pé Bun của ngày xưa đâu …
Hắn cừi … hắn zui lắm … hắn cứ ngỡ rằng nó đang mún nhớ lại tất cả wá khứ của mình chứ … dường như nó cũng đọc đc những suy nghĩ đó của hắn, nên liền nói ngay :
_ Zà … anh cũng hãy xem như … chưa từng có cái wá khứ đó … anh nhéz … hãy để tất cả mọi thứ trôi zào lãng wên … để anh zà em … zẫn có thể đứng zững … trên con đường của hiện tại … zà chỉ tiến pước tới tương lai màh thui … đc ko anh ? – Nó nắm tay hắn …
Hắn kéo nó zào lòng mình, nói :
_ Đc chứ … pởi zì … chỉ cần có em ở pên cạnh … anh có thể làm mọi thứ … anh iu em nhìu lắm Vi àh … – Hắn cần nó lắm … hắn có thể đã gục ngã từ lâu rùi … nhưng zì tình iu dành cho nó wá lớn … nên hắn zẫn cố gắng gượng chờ đợi zà mong mỏi rằng có thể 1 ngày nào đó … 2 ngừi sẽ gặp lại … để hắn có thể nói cho nó pik đc tình cảm của mình … zà wả nhiên … ý trời đã định … hắn zà nó … thuộc zề nhau … !!!
Zề phần 5 ngừi kia, Vinh thì đã zề trước (cậu ih thăm mộ mẹ zà ngừi iu của mình), còn 2 cặp còn lại thì đang “ tâm tình “ dứi khung cảnh rất ư là lãng mạn – ngồi trên thảm cỏ (chỗ ít ngừi wa lại nhéz, zà 2 cặp ngồi vs khoảng cách rất xa nhau – như zậy mới có thể tự nhiên nói chiện chớ ), Duy zà Ngọc trước henz ^^ :
Con Ngọc đang ngả đầu zào zai Duy 1 cách thoải mái, nhỏ lên tiếng trước :
_ Anh nèk, đến giờ em zẫn còn thắc mắc … ko pik sao lúc màh em pị ngất íh … anh lại là ngừi lo lắng zà wan tâm em nhìu như zậy … trong khi … – Duy ko để nhỏ nói hết câu, chỉ nhẹ nhàng zuốt tóc nhỏ rùi cừi hiền nói :
_ Trong khi chúng taz chưa hề có tình cảm vs nhau đúng ko? … Có lẽ … anh đã hành động theo lý trí … zà cũng 1 phần là zì nhớ lại wá khứ ko mấy zui zẻ của mình …
_ Có phải … anh nhớ tới Phương … đúng ko? – Con Ngọc ngước lên hỏi
Duy nhìn thẳng zào mắt nhỏ, nói :
_ Đúng zậy … hùi trước, Phương cũng đã từng pị pệnh tim như em … có 1 lần cô ấy pị ngất zà hôn mê lâu lắm … cả mấy tháng chứ ko ít … anh đã rất lo … zì nghe pác sĩ nói rằng … có lẽ cô ấy khó wa khỏi … tuy nhiên giải pháp duy nhất đó là thay tim … zà thế là anh đã chạy đôn chạy đáo khắp các pệnh ziện … vs hi zọng rằng có thể tìm đc 1 ngừi có thể hiến tim cho Phương … zà thật may … anh đã tìm ra … zà pây giờ thì cô ấy đã sống khỏe rùi …
Duy nói típ :
_ Cũng zì đã trải wa 1 lần … nên anh rất sợ khi phải típ tục chứng kiến 1 ngừi nào đó trong tình trạng như Phương … tuy lúc đó anh chưa có tình cảm vs em … nhưng sau lần đó, trong những lúc ih chơi chung cũng như nói chiện vs em … thì anh mới nhận ra rằng … anh đã iu em mất rùi … nhưng em pik rùi đó … mãi tới pây giờ anh mới dám thổ lộ … pởi zì wá khứ nó đã che khuất con ngừi … cũng như trái tim anh … nhưng anh đã thắng đc wá khứ … zà anh đã có em … – Duy cừi – nụ cừi mãn nguyện zà zui sướng …
Con Ngọc nắm lấy tay Duy – nắm rất chặt … rùi nói :
_ Nếu đã zậy … thì em cũng sẽ ko pao giờ puông tay anh ra đâu … zì em cũng sợ … 1 lần nữa … wá khứ sẽ lại thắng … zà lấy mất anh khỏi em …
Có zẻ mọi pí mật trong wá khứ của Duy đã hé lộ cho mọi ngừi pik hết rùi nhỉ … zậy thì pây giờ phải nhường lại cho cặp đôi Bảo zà Phương nhéz :
Bảo pây giờ đã trông rất thư sinh (anh chàng đã ih học lại zà hiện tại đã hoàn thành chương trình lớp 9, chuẩn pị sang lớp 10) … 2 ngừi đang nói chiện gì đó màh trông không khí có zẻ … rất khó diễn tả :
_ Trái tim em … có đổi khác gì ko? – Bảo hỏi
_ Đương nhiên là có rùi … rất nhìu … – Phương nhìn Bảo cừi
_ Em … chắc chứ? … ko hối hận … đúng ko? – Bảo có zẻ chưa tự tin lắm
_ Ko hề … suốt thời gian wen anh … đó là những tháng ngày … có lẽ là làm em zui zà hạnh phúc nhất … zà đặc piệt zà wan trọng hơn cả là … em đã hoàn toàn wên ih Duy … wên ih tất cả những kỉ niệm đã có vs Duy … zà em mới nhận ra rằng … anh là ngừi khiến em làm đc điều đó … zà em còn pik đc 1 điều … đó là … trái tim em … hoàn toàn thuộc zề anh rùi … – Phương nắm tay Bảo
Nói típ :
_ Anh phải tự tin lên chứ … em cũng xin lỗi zì đã ko nói điều nay ra sớm hơn để anh khỏi lo lắng … nhưng em mún chắc chắn hơn … zì đó là … quyết định cả đời màh – Phương cừi – ko phải nụ cừi cay đắng zà mệt mỏi … màh là 1 nụ cừi … đánh dấu rằng sắp có 1 sự kiện đặc piệt gì đó sẽ xảy ra …
Bảo ko nói gì hết (chỉ hành động thui ^^!), xoay ngừi wa ôm Phương zà nói khẽ :
_ Cảm ơn em … anh hứa sẽ làm cho em hạnh phúc … chỉ cần em iu anh zà ở pên cạnh anh … thì mặc cho wá khứ, mặc cho kỉ niệm … anh zẫn sẽ ko chùn pước … tay anh sẽ ko puông … anh sẽ zẫn típ tục nắm chặt lấy tay em … zà chúng taz sẽ lại pước típ trên con đường tiến tới tương lai … em nhéz … em đồng ý chứ?
Phương cũng ôm chặt lấy Bảo, nói :
_ Zậy thì … đổi lại câu nói đồng ý của em … pằng 1 nụ hôn đc chứ? – Rùi cô rời khỏi zòng tay cậu … nhưng môi cô lại tìm đến môi cậu 1 cách nhẹ nhàng, dịu dàng … nhưng đầy kiên định … chắc hẳn cô mún khẳng định vs cậu rằng : “ Em cũng sẽ nắm chặt tay anh … để pàn tay này ko cảm thấy lạc lõng nữa … zà chúng taz sẽ sánh pước trên con đường phía trước … em cũng tin chắc rằng … chúng taz sẽ hạnh phúc pên nhau … anh nhỉ? “ … nụ hôn của Phương kết thúc … Bảo như zẫn còn chìm đắm trong đó nên có zẻ hơi “ mơ màng “ … nhưng anh chàng cũng đủ tự tin zà pình tĩnh để zẫn có thể lấy từ trong túi ra 1 chiếc hộp … trong đó là 1 chiếc nhẫn lấp lánh … zà chiếc nhẫn đó còn đẹp hơn khi nằm trên tay của Phương … cả 2 cùng nhìn nhau cừi hạnh phúc … wả thật tình iu có sức mạnh ghê gớm đến thế sao? … có thể khiến che mờ cả wá khứ u tối … thật là KÌ DIỆU … các pạn nhỉ ^^!
Zà ở đâu đó … còn 1 ngừi cũng đang cầu hôn 1 ngừi … đó là anh chàng mang tên Huỳnh Nhật Vinh zà ngừi anh trao trọn trái tim mình là 1 cô gái đang ở 1 thế giới khác : Lê Đặng Thùy Dương … Vinh đặt 1 chiếc hộp nhỏ đã mở nắp ra để trên mộ của cô … trong đó có 2 zật thể lấp lánh, lung linh … anh tự lấy ra 1 chiếc đeo zào tay mình … rùi nói vs cô (trong khi từ khóe mắt cậu … đã chảy ra 2 giọt nước trong suốt …) :
_ Anh đã đeo nhẫn zào rùi đấy … còn em thì sao? … chắc hẳn là em cũng đang hạnh phúc đến phát khóc lunz ròi phải ko nào? … nếu em có dịp … pay xún thế giới này … thì hãy ghé sang đây lấy chiếc nhẫn này zà đeo zào tay của em nhéz … zì nó chỉ dành cho em màh thui … zà trái tim anh cũng zậy … mãi mãi thuộc zề em … thiên thần của anh …! – Rùi cậu khẽ ih sang chiếc mộ pên cạnh, chắp tay lại zà nói :
_ Con xin lỗi zì đã lừa dối mẹ … zà mẹ thý rùi đấy … con đang rất hạnh phúc vs ngừi con iu … Vi cũng zậy đấy mẹ àh … mẹ đừng giận con nhéz … con hứa vs mẹ … con sẽ ko pùn zà khóc nữa đâu … zì từ đây zề sau … sẽ là 1 chuỗi ngày mới đối vs con mẹ àh … zà đương nhiên nó sẽ mang toàn niềm zui thôi … mẹ cũng nên chúc mừng con zì cúi cùng con trai của mẹ đã có zợ rùi đấy … zà còn có đc những ngừi pạn tốt như : Vi, Huy, Duy, Ngọc, Bảo zà Phương … nhờ có họ màh con mới có thể típ tục có nghị lực để sống típ đó mẹ àh … mẹ hãy phù hộ cho những ngừi con iu quý … mẹ nhéz … con iu mẹ …
Cậu đặt lại trên mộ mẹ mình 1 pó hoa … rùi lấy xe ra zề … cậu thầm nghĩ : “ Số phận là gì chứ?… con ngừi đc sinh ra là phải sống dựa zào số phận àh? … riêng tui thì ko … tui sống là để làm theo tình cảm của mình … cho dù số phận đã cướp ih ngừi con gái tui iu … nhưng ko có nghĩa là … cướp ih trái tim của tui dành cho cô ấy … cho dù số phận đã mang mẹ tui đến 1 thế giới khác zì căn pệnh ung thư máu … thì cũng chẳng thể làm phai ih suy nghĩ của tui rằng : pà zẫn lặng lẽ ở pên cạnh che chở zà chăm sóc cho tui … tình cảm là thứ ko thể gượng ép zà làm giả nó đi đc … cho dù sự thật phũ phàng … nhưng tui zẫn yên tâm … zì mình có đủ nghị lực, có đủ sức mạnh zà có đủ tình cảm … để đối mặt zà chấp nhận mọi thứ … tui hoàn toàn hài lòng vs mọi quyết định của mình … mặc cho mọi ngừi nghĩ zà nói thế nào … thì zẫn chẳng thay đổi đc những điều tui đã quyết … “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.