Chương 5
Ngốx
08/04/2014
Sáng hôm sau, nó dậy thiệt sớm, chọn cho mình 1 pộ đầm đẹp, trang điểm
nhẹ, chải tóc gọn gàng zà xún nhà đợi Vinh tới. (nó xin phép pa mẹ là ih chơi vs pạn ý màh ^^). Một lúc sau Vinh tới chở nó ih. Hôm nay Vinh mặc 1 chiếc áo sơ-mi trắng, cùng vs quần tụt đen zà 1 đôi giầy thể thao đen nốt, trông Vinh rất lãng tử. Vinh chở nó tới 1 ngôi biệt thự rất to và
đẹp. Vinh đi cất xe rùi cùng nó zào nhà – đây là nhà Vinh. Vinh dẫn nó
zào 1 căn phòng có cánh cửa trắng vs các họa tiết rất đẹp. Trong phòng
có 1 ngừi phụ nữ trung niên đang ngồi xem páo, Vinh nhẹ nhàng nói :
_ Mẹ ơi, con zề rồi!
Ngừi phụ nữ đó ngẩng mặt lên, khi zừa nhìn thý nó pà đã nở 1 nụ cừi, vs chất giọng trầm và ấp áp, pà nói :
_ Cô pé này là ai đây Vinh? – Pà zừa hỏi zừa cừi, 1 nụ cừi ấm áp.
_ Zạ là pạn gái con ạh, hum nay con mún dẫn cô ấy đến để giới thiệu vs mẹ – Vinh tự tin trả lời.
_ Ừhm, tới giờ mới chịu nghe lời mẹ đó hả? Mà ko sao, pây giờ zẫn còn kịp … Àh mà, con tên là gì? 2 đứa wen nhau pao lâu rùi? – Mẹ Vinh đang nói thì chuyển wa hỏi nó .
_ Zạ … con tên Vi, tụi con wen nhau cũng đc zài tháng rùi ạh – Nó khá ngượng khi nói chiện vs mẹ Vinh
_ Con ko cần ngại đâu, chắc cũng sắp là ngừi nhà hết rùi màh, phải ko Vinh ? – Mẹ Vinh hỏi, kèm theo là 1 nụ cừi mãn nguyện.
_ Àh … zạ – Vinh cừi
_ Mà thôi 2 đứa cứ đi chơi đi, tối zề ăn cơm zới mẹ là đc rồi – Mẹ Vinh cừi tưi nói.
_ Zạ? Ăn cơm? … – Nó ngạc nhiên
_ Àh zạ tại pạn gái con 1 lát phải ih học thêm nên chắc ih chơi xong con chở cô ấy zề lunz, ko cùng mẹ ăn cơm đc rùi, pữa khác mẹ nhéz – Vinh “ đỡ ” dùm nó.
_ Ồh zậy hả? zậy thì chừng nào rảnh cứ ghé nhà bác chơi nhaz, con đừng ngại. – Mẹ Vinh nói chiện rất nhã nhặn zà từ tốn.
_ Zạ – Nó đáp
_ Zậy thôi tụi con xin phép đi, mẹ ở nhà có gì thì gọi cho con liền nhaz! – Vinh xin phép đi
_ Con đừng lo, mẹ ko sao đâu, cứ đi chơi đi! – Mẹ Vinh nhìn nó cừi
_ Zạ chào pác – Nó lịch sự chào trước khi đi.
Trên xe Vinh :
_ Mẹ Vinh mong Vinh có pạn gái lắm, tại … thời gian của mẹ ko còn nhìu … nên – Vinh ấp úng khi nói đến chiện pệnh tình của mẹ mình.
_ Ừhm, Vi pik rùi, Vinh đừng suy nghĩ nhìu, ko sao đâu – Nó nhìn Vinh cừi động ziên.
Sáng hôm sau (giờ ra chơi) :
_ Hế lô! Đang làm gì zậy pạn iu? – Nó chào con pạn thân của nó ^^
_ Hế lô cái đầu mày, hum wa đi đâu nguyên 1 ngày mà tao wa kiếm ko gặp – Con Ngọc nhìn nó vs ánh mắt 2 viên đạn.
_ Hì hì, sr nhaz, hum wa tao có chút ziệc pận, ủa màh tao ih có pủi sáng hoy màh, sao nói “ lố “ zữ mày, kiếm tao có chi hôm zạ? – Nó cừi nhưng trong lòng hơi pối rối ^^
_ Ờh, hum wa tao rảnh, định rủ mày ih nhà sách chơi mà wa nhà mày, mẹ mày nói mày ih rùi, đt gọi thì ko đc – Con Ngọc nói.
_ Hì, tại đt tao nó hư đột xuất, sr sr nhìu, để pữa khác tao vs mày ih cũng đc màh.
_ Zậy chủ nhật này đc hok? – Con Ngọc đề nghị.
_ Ừhm, cũng đc, zậy chủ nhật này mình ih – Nó cừi
_ 2 cô nương, đang nói chiện gì zậy? – Vinh đi ngang wa chỗ nó ngồi, hỏi nó.
_ Hì, chiện ih nhà sách ý màh, Vinh ih hôm?
_ Hì thoy 2 ngừi đi đi, Vinh đi ko tiện âu – Vinh cừi cừi, gãi đầu zì hơi ngại.
_ Đâu có sao, đi đông thì zui thoy màh – Con Ngọc lên tiếng.
_ Ừhm đúng òi đó – Nó đồng tình.
_ Ừhm zậy Vinh đi chung nhaz, mà chừng nào zậy? – Vinh hỏi nó.
_ Chủ nhật tuần này nè – Con Ngọc lanh chanh trả lời dùm nó.
_ Ok, thoy Vinh zô thư ziện nhaz, pp – Vinh zơ tay chào rùi pước ih.
_ Thoy để tao đi mua đồ ăn đã, đói pụng wớ – Nó xoa xoa pụng.
_ Ừhm, mày đi đi, nhớ mua cho tao nữa nghen – Con Ngọc nháy mắt vs nó.
_ Dạ em pik rùi, khổ wá, nói mãi – Nó chọc con Ngọc zà zọt lẹ (sợ pị “chém.” ý ạh ^^)
“ Hum nay căn-tin sao đông wá zậy chờiiiii …” – Nó than thở zà xoa xoa cái pụng đang “piểu tình dữ dội” của mình ^^! (chị nỳ ăn như heo zậy áh, mà ko hỉu sao ko “pự” nhể? )
Cúi cùng nó cũng quyết định “xắn tay áo” xông zô zì … wá đói rùi =)).Đang chen lấn dữ dội thì nó pắt gặp hắn, hắn đang ngồi zừa ăn zừa nói chiện vs Duy rất zui zẻ. Nó nghĩ thầm “Mình sao zậy nèk? Sao lại để ý tới hắn chứ? Thoy thoy dẹp ih, zì cái pao tử trước đã ^^” . Nghĩ rùi nó típ tục “trận chiến” mua đồ ăn =)). Sau 15p “chen wa, đẩy lại” nó cũng đã mua đc đồ ăn cho nó zà con Ngọc . Đang hào hứng zì sắp đc ăn, lo cừi toe toét màh ko chịu nhìn đường nên … “BỊCH” , mấy pịch bánh của nó rớt xún, ly nước đổ lên áo của ngừi nó đụng phải làm ngừi đó la lên :
_ Này, có mắt ko zậy? Pẩn hết áo của tui ròi nè.
Nó zừa nghe thấy cái giọng nói này là đã nhận ra ngay – chính là hắn (mặc dù đang lúi cúi nhặt mấy pịch pánh). Hắn đang pực tức nhìn nó vs ánh mắng rực lửa. Nó zội zã rút trong túi ra 1 chiếc khăn tay, nhét zào tay hắn zà nói nhỏ nhẹ (ko nhìn mặt hắn lunz nhaz) :
_ Xin lỗi! Tui ko để ý, thông cảm cho. – Nó nói rùi pước đi, ko để hắn nói thêm 1 lời nào nữa. Hắn đứng như trời trồng, cầm chiếc khăn của nó trên tay mà hắn tức mún điên ngừi, thấy zậy tên Duy đằng sau pước tới, zỗ zai hắn :
_ Nè, pị gì zậy? Lại đụng mặt con nhỏ đó nữa rùi hả? 2 đứa pây công nhận có duyên ghê nhaz – Duy cừi cừi chọc hắn.
_ Duyên cái con khỉ – Nói 1 câu cụt lũn rùi hắn pỏ đi 1 nước, làm tên Duy chưa kịp phản ứng gì lunz ^^!
(hắn mất pình tĩnh, liền định wăng cái khăn của nó đưa cho hắn đi, nhưng … có 1 cái gì đó … trong lòng hắn … cản hắn lại … hắn thôi ko zứt ih nữa, cầm chiếc khăn ih tới 1 cái ghế đá khuất ngừi ngồi xún, pắt đầu săm soi chiếc khăn đó zà những suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu hắn : ” Sao chiếc khăn này … nhìn wen thế nhỉ … hình như là … hồi trước mình cũng có 1 chiếc như zậy … màh ko phải … đây là chiếc khăn của mình … đúng rùi … ko nhầm đc … nó đúng là chiếc khăn của mình … ủa màh sao … cô taz lại có đc nó chứ … ko lẽ nào … màh cũng lạ thật … cứ mỗi ần gặp cô taz … mình lại cảm thý … hình như là mình zà cô taz … đã từng wen pik zậy … sao lại như thế … ko thể … ko thể nào … chẳng lẽ … cô taz là … “)
Thý nó chạy ra, trên tay cầm mấy pịch bánh, con Ngọc chạy lại nói vs nó :
_ Sao lâu zậy mày? Có chiện gì hả?
_ Àh… ờh ko có gì đâu, tại căn – tin hum nay đông wá – Nó cố nhìn con pạn cừi.
_ Ừhm zậy thoy wa ghế đá pên kia ngồi ăn ih, đứng đây làm gì – Con Ngọc giựt mấy pịch bánh trên tay nó rùi kéo nó tới 1 cái ghế đá gần đó ngồi ăn. Nhưng nó ko còn tâm trí nào để ăn nữa … nó lại típ tục … có lại cái cảm giác đó khi gặp hắn … chẳng lẽ nào … nó zà hắn … đã từng wen vs nhau từ trước rùi sao ???
Cúi giờ :
Nó vs con Ngọc dọn dẹp tập vở xong hết ùi, đang định pước ra khỏi lớp thì con Ngọc nói vs nó :
_ Àh Vi mày zề trước ih, tao có ziệc ih đây chút
_ Ok, zậy tao zề trước nghen, pái pai – Nó zẫy tay chào nhỏ pạn.
Hum nay con Ngọc định gặp Duy cảm ơn ziệc đã giúp nó, “đã mấy ngày rùi mà chưa nói lời cảm ơn vs ngừi taz thì kì lắm” – con Ngọc nghĩ zậy. Nó đứng ngoài cửa lớp, chờ cho cả lớp ra ngoài hết, rùi mới pước zô lớp gặp Duy. Cũng may hum nay hắn vs Vinh có ziệc pận nên zề trước, chỉ còn lại Duy nên dễ nói chiện. Con Ngọc hơi ngại ngại nhưng cũng lên tiếng khi đã đứng trước mặt Duy :
_ Duy nè, tui có chiện mún nói .
Duy ngước mặt lên nhìn nó ngạc nhiên, rùi lại trở lại pộ mặt lạnh lùng zốn có, hỏi :
_ Chiện gì zậy? Nói mau đi, tui còn zề nữa.
_ Àh …tui mún cảm ơn zì đã giúp tui khi tui ngất … – Con Ngọc ấp úng hồi lâu rùi mới nói hết đc ý của mình.
_ Chiện đó hả? Đừng pận tâm, chỉ là zì thý có ngừi găp khó khăn nên ra tay cứu giúp thoy màh, làm gì mà phải pik ơn dữ zậy – Duy nhìn Ngọc cừi nhếch môi, trông thật lạnh lùng zà rất ư là … đểu.
_ Cậu nói năng cẩn thận nhaz, chẳng wa là thý cậu giúp tui như zậy, thì tui phải cảm ơn là lẽ đương nhiên rùi, đừng có suy pụng taz ra pụng ngừi . – Con Ngọc pực mình, nói 1 hơi lunz.
_ Ồh thì ra là zậy, thoy đc rùi, xem như chấp nhận lời cảm ơn của cô, còn pây giờ, làm ơn tránh đường để tui đi zề, đc chứ ? – Duy khinh khỉnh nhìn Ngọc, tỏ vẻ khinh thường.
_ Ko cần cậu nói, chào cậu – Nói rùi con Ngọc pỏ đi thẳng.
_ Trẻ con thật … nhưng cũng khá giống đấy chứ … – Duy nói thầm zà nở 1 nụ cừi cay đắng.
_ Mẹ ơi, con zề rồi!
Ngừi phụ nữ đó ngẩng mặt lên, khi zừa nhìn thý nó pà đã nở 1 nụ cừi, vs chất giọng trầm và ấp áp, pà nói :
_ Cô pé này là ai đây Vinh? – Pà zừa hỏi zừa cừi, 1 nụ cừi ấm áp.
_ Zạ là pạn gái con ạh, hum nay con mún dẫn cô ấy đến để giới thiệu vs mẹ – Vinh tự tin trả lời.
_ Ừhm, tới giờ mới chịu nghe lời mẹ đó hả? Mà ko sao, pây giờ zẫn còn kịp … Àh mà, con tên là gì? 2 đứa wen nhau pao lâu rùi? – Mẹ Vinh đang nói thì chuyển wa hỏi nó .
_ Zạ … con tên Vi, tụi con wen nhau cũng đc zài tháng rùi ạh – Nó khá ngượng khi nói chiện vs mẹ Vinh
_ Con ko cần ngại đâu, chắc cũng sắp là ngừi nhà hết rùi màh, phải ko Vinh ? – Mẹ Vinh hỏi, kèm theo là 1 nụ cừi mãn nguyện.
_ Àh … zạ – Vinh cừi
_ Mà thôi 2 đứa cứ đi chơi đi, tối zề ăn cơm zới mẹ là đc rồi – Mẹ Vinh cừi tưi nói.
_ Zạ? Ăn cơm? … – Nó ngạc nhiên
_ Àh zạ tại pạn gái con 1 lát phải ih học thêm nên chắc ih chơi xong con chở cô ấy zề lunz, ko cùng mẹ ăn cơm đc rùi, pữa khác mẹ nhéz – Vinh “ đỡ ” dùm nó.
_ Ồh zậy hả? zậy thì chừng nào rảnh cứ ghé nhà bác chơi nhaz, con đừng ngại. – Mẹ Vinh nói chiện rất nhã nhặn zà từ tốn.
_ Zạ – Nó đáp
_ Zậy thôi tụi con xin phép đi, mẹ ở nhà có gì thì gọi cho con liền nhaz! – Vinh xin phép đi
_ Con đừng lo, mẹ ko sao đâu, cứ đi chơi đi! – Mẹ Vinh nhìn nó cừi
_ Zạ chào pác – Nó lịch sự chào trước khi đi.
Trên xe Vinh :
_ Mẹ Vinh mong Vinh có pạn gái lắm, tại … thời gian của mẹ ko còn nhìu … nên – Vinh ấp úng khi nói đến chiện pệnh tình của mẹ mình.
_ Ừhm, Vi pik rùi, Vinh đừng suy nghĩ nhìu, ko sao đâu – Nó nhìn Vinh cừi động ziên.
Sáng hôm sau (giờ ra chơi) :
_ Hế lô! Đang làm gì zậy pạn iu? – Nó chào con pạn thân của nó ^^
_ Hế lô cái đầu mày, hum wa đi đâu nguyên 1 ngày mà tao wa kiếm ko gặp – Con Ngọc nhìn nó vs ánh mắt 2 viên đạn.
_ Hì hì, sr nhaz, hum wa tao có chút ziệc pận, ủa màh tao ih có pủi sáng hoy màh, sao nói “ lố “ zữ mày, kiếm tao có chi hôm zạ? – Nó cừi nhưng trong lòng hơi pối rối ^^
_ Ờh, hum wa tao rảnh, định rủ mày ih nhà sách chơi mà wa nhà mày, mẹ mày nói mày ih rùi, đt gọi thì ko đc – Con Ngọc nói.
_ Hì, tại đt tao nó hư đột xuất, sr sr nhìu, để pữa khác tao vs mày ih cũng đc màh.
_ Zậy chủ nhật này đc hok? – Con Ngọc đề nghị.
_ Ừhm, cũng đc, zậy chủ nhật này mình ih – Nó cừi
_ 2 cô nương, đang nói chiện gì zậy? – Vinh đi ngang wa chỗ nó ngồi, hỏi nó.
_ Hì, chiện ih nhà sách ý màh, Vinh ih hôm?
_ Hì thoy 2 ngừi đi đi, Vinh đi ko tiện âu – Vinh cừi cừi, gãi đầu zì hơi ngại.
_ Đâu có sao, đi đông thì zui thoy màh – Con Ngọc lên tiếng.
_ Ừhm đúng òi đó – Nó đồng tình.
_ Ừhm zậy Vinh đi chung nhaz, mà chừng nào zậy? – Vinh hỏi nó.
_ Chủ nhật tuần này nè – Con Ngọc lanh chanh trả lời dùm nó.
_ Ok, thoy Vinh zô thư ziện nhaz, pp – Vinh zơ tay chào rùi pước ih.
_ Thoy để tao đi mua đồ ăn đã, đói pụng wớ – Nó xoa xoa pụng.
_ Ừhm, mày đi đi, nhớ mua cho tao nữa nghen – Con Ngọc nháy mắt vs nó.
_ Dạ em pik rùi, khổ wá, nói mãi – Nó chọc con Ngọc zà zọt lẹ (sợ pị “chém.” ý ạh ^^)
“ Hum nay căn-tin sao đông wá zậy chờiiiii …” – Nó than thở zà xoa xoa cái pụng đang “piểu tình dữ dội” của mình ^^! (chị nỳ ăn như heo zậy áh, mà ko hỉu sao ko “pự” nhể? )
Cúi cùng nó cũng quyết định “xắn tay áo” xông zô zì … wá đói rùi =)).Đang chen lấn dữ dội thì nó pắt gặp hắn, hắn đang ngồi zừa ăn zừa nói chiện vs Duy rất zui zẻ. Nó nghĩ thầm “Mình sao zậy nèk? Sao lại để ý tới hắn chứ? Thoy thoy dẹp ih, zì cái pao tử trước đã ^^” . Nghĩ rùi nó típ tục “trận chiến” mua đồ ăn =)). Sau 15p “chen wa, đẩy lại” nó cũng đã mua đc đồ ăn cho nó zà con Ngọc . Đang hào hứng zì sắp đc ăn, lo cừi toe toét màh ko chịu nhìn đường nên … “BỊCH” , mấy pịch bánh của nó rớt xún, ly nước đổ lên áo của ngừi nó đụng phải làm ngừi đó la lên :
_ Này, có mắt ko zậy? Pẩn hết áo của tui ròi nè.
Nó zừa nghe thấy cái giọng nói này là đã nhận ra ngay – chính là hắn (mặc dù đang lúi cúi nhặt mấy pịch pánh). Hắn đang pực tức nhìn nó vs ánh mắng rực lửa. Nó zội zã rút trong túi ra 1 chiếc khăn tay, nhét zào tay hắn zà nói nhỏ nhẹ (ko nhìn mặt hắn lunz nhaz) :
_ Xin lỗi! Tui ko để ý, thông cảm cho. – Nó nói rùi pước đi, ko để hắn nói thêm 1 lời nào nữa. Hắn đứng như trời trồng, cầm chiếc khăn của nó trên tay mà hắn tức mún điên ngừi, thấy zậy tên Duy đằng sau pước tới, zỗ zai hắn :
_ Nè, pị gì zậy? Lại đụng mặt con nhỏ đó nữa rùi hả? 2 đứa pây công nhận có duyên ghê nhaz – Duy cừi cừi chọc hắn.
_ Duyên cái con khỉ – Nói 1 câu cụt lũn rùi hắn pỏ đi 1 nước, làm tên Duy chưa kịp phản ứng gì lunz ^^!
(hắn mất pình tĩnh, liền định wăng cái khăn của nó đưa cho hắn đi, nhưng … có 1 cái gì đó … trong lòng hắn … cản hắn lại … hắn thôi ko zứt ih nữa, cầm chiếc khăn ih tới 1 cái ghế đá khuất ngừi ngồi xún, pắt đầu săm soi chiếc khăn đó zà những suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu hắn : ” Sao chiếc khăn này … nhìn wen thế nhỉ … hình như là … hồi trước mình cũng có 1 chiếc như zậy … màh ko phải … đây là chiếc khăn của mình … đúng rùi … ko nhầm đc … nó đúng là chiếc khăn của mình … ủa màh sao … cô taz lại có đc nó chứ … ko lẽ nào … màh cũng lạ thật … cứ mỗi ần gặp cô taz … mình lại cảm thý … hình như là mình zà cô taz … đã từng wen pik zậy … sao lại như thế … ko thể … ko thể nào … chẳng lẽ … cô taz là … “)
Thý nó chạy ra, trên tay cầm mấy pịch bánh, con Ngọc chạy lại nói vs nó :
_ Sao lâu zậy mày? Có chiện gì hả?
_ Àh… ờh ko có gì đâu, tại căn – tin hum nay đông wá – Nó cố nhìn con pạn cừi.
_ Ừhm zậy thoy wa ghế đá pên kia ngồi ăn ih, đứng đây làm gì – Con Ngọc giựt mấy pịch bánh trên tay nó rùi kéo nó tới 1 cái ghế đá gần đó ngồi ăn. Nhưng nó ko còn tâm trí nào để ăn nữa … nó lại típ tục … có lại cái cảm giác đó khi gặp hắn … chẳng lẽ nào … nó zà hắn … đã từng wen vs nhau từ trước rùi sao ???
Cúi giờ :
Nó vs con Ngọc dọn dẹp tập vở xong hết ùi, đang định pước ra khỏi lớp thì con Ngọc nói vs nó :
_ Àh Vi mày zề trước ih, tao có ziệc ih đây chút
_ Ok, zậy tao zề trước nghen, pái pai – Nó zẫy tay chào nhỏ pạn.
Hum nay con Ngọc định gặp Duy cảm ơn ziệc đã giúp nó, “đã mấy ngày rùi mà chưa nói lời cảm ơn vs ngừi taz thì kì lắm” – con Ngọc nghĩ zậy. Nó đứng ngoài cửa lớp, chờ cho cả lớp ra ngoài hết, rùi mới pước zô lớp gặp Duy. Cũng may hum nay hắn vs Vinh có ziệc pận nên zề trước, chỉ còn lại Duy nên dễ nói chiện. Con Ngọc hơi ngại ngại nhưng cũng lên tiếng khi đã đứng trước mặt Duy :
_ Duy nè, tui có chiện mún nói .
Duy ngước mặt lên nhìn nó ngạc nhiên, rùi lại trở lại pộ mặt lạnh lùng zốn có, hỏi :
_ Chiện gì zậy? Nói mau đi, tui còn zề nữa.
_ Àh …tui mún cảm ơn zì đã giúp tui khi tui ngất … – Con Ngọc ấp úng hồi lâu rùi mới nói hết đc ý của mình.
_ Chiện đó hả? Đừng pận tâm, chỉ là zì thý có ngừi găp khó khăn nên ra tay cứu giúp thoy màh, làm gì mà phải pik ơn dữ zậy – Duy nhìn Ngọc cừi nhếch môi, trông thật lạnh lùng zà rất ư là … đểu.
_ Cậu nói năng cẩn thận nhaz, chẳng wa là thý cậu giúp tui như zậy, thì tui phải cảm ơn là lẽ đương nhiên rùi, đừng có suy pụng taz ra pụng ngừi . – Con Ngọc pực mình, nói 1 hơi lunz.
_ Ồh thì ra là zậy, thoy đc rùi, xem như chấp nhận lời cảm ơn của cô, còn pây giờ, làm ơn tránh đường để tui đi zề, đc chứ ? – Duy khinh khỉnh nhìn Ngọc, tỏ vẻ khinh thường.
_ Ko cần cậu nói, chào cậu – Nói rùi con Ngọc pỏ đi thẳng.
_ Trẻ con thật … nhưng cũng khá giống đấy chứ … – Duy nói thầm zà nở 1 nụ cừi cay đắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.