Wechat Tình Yêu: Đơn Phương Công Khai
Chương 4: Anh - Nam Chính Đã Xuất Hiện Rồi
Juno Jiang
05/05/2021
Sáng ngày hôm sau...
"King coong,.. king coong,.. kinh coong''
-Ay...mới sáng sớm mà ai đến vậy này?
Cô rời khỏi giường, vén rèm cửa lên và chạy ra phòng khách, vừa dụi dụi mắt cho tỉnh táo.
-Đến đây, đến đây!
Cô mở cửa ra.
Một gương mặt rất thân quen, nhưng chưa hề gặp bao giờ.
Là ... ai?
-Anh..anh là ai vậy?
-Băng Bănggggg! Em không nhận ra anh luôn đấy hả?
-Cái này.. tôi đâu biết anh là ai...
-Băng Băngg... anh là Phong Thần đây mà?
Hả? Cái gì cơ?
Phong Thần? Dạ Phong Thần?
Trong khi cô nàng còn đang ngơ ngác, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì cái người tự xưng là ''Dạ Phong Thần" đã liền kéo cô vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.
-Cái... cái gì thế hả anh kéo tôi vào nhà làm gì thế hả?
-Anh không thể vào nhà mình?
-Không phải chứ... Khoan... anh là Dạ Phong Thần... Thế còn..
Hắn không hiểu cô đang nói gì.
-Còn cái gì?
Cô ngẫm nghĩ lại.
"Nếu như hắn chính là Dạ Phong Thần. Thì chẳng phải bạn trai ảo của mình có vấn đề gì đó nên thoát ra ngoài thành AI rồi hay sao?''
-Băng Băng...thực ra...anh cũng chỉ mới vào nhà thôi.
-Hảảảả?
5 tiếng trước...
Trong điện thoại của Băng Băng:
-Oáiiii! Ui...Đau quá vậy?
Hắn cảm thấy như mình bị thứ gì đó lôi ra khỏi điện thoại của Băng Băng vậy.
Dạ Phong Thần bị kéo hẳn ra ngoài.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Thứ hắn đang nhìn thấy đó là một chiếc giường màu vàng, có một chiếc bàn, một tủ quần áo và những đồ vật nhỏ xinh.
Tất cả mọi thứ đều lạ lùng.
Trên chiếc giường màu vàng nhỏ nhắn, có một cô gái đang nằm ngủ.
Khi nhìn kĩ hơn, hắn mới nhận ra đó là Băng Băng.
-Ồ! Vậy là mình đang ở trong nhà Băng Băng sao?
Hắn ngẫm nghĩ trong đầu.
Lần đầu xuất hiện trong nhà cô ấy, thì hẳn phải làm gì đó khiến cô ấy bất ngờ chứ nhỉ.
"Vậy thì có lẽ bây giờ mình nên đi mua đồ ăn, để khi Băng Băng thức dậy, cô ấy nhất định sẽ rất vui ~'‘
***
Và cứ như thế cho đến bây giờ...
-Cái gì? Hóa ra là anh chui từ trong điện thoại của tôi ra đấy hả?
-Cái...cái gì mà chui cơ?
Dạ Phong Thần ngơ ngác, hắn vẫn chẳng tin chính bản thân mình là một thứ ảo, dạng như AI gì đó.
-Tóm lại, anh không phải bạn trai tôi. Anh là một bản thử nghiệm trong phần mềm của tôi, có hiểu không!?
"King coong,.. king coong,.. kinh coong''
-Ay...mới sáng sớm mà ai đến vậy này?
Cô rời khỏi giường, vén rèm cửa lên và chạy ra phòng khách, vừa dụi dụi mắt cho tỉnh táo.
-Đến đây, đến đây!
Cô mở cửa ra.
Một gương mặt rất thân quen, nhưng chưa hề gặp bao giờ.
Là ... ai?
-Anh..anh là ai vậy?
-Băng Bănggggg! Em không nhận ra anh luôn đấy hả?
-Cái này.. tôi đâu biết anh là ai...
-Băng Băngg... anh là Phong Thần đây mà?
Hả? Cái gì cơ?
Phong Thần? Dạ Phong Thần?
Trong khi cô nàng còn đang ngơ ngác, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì cái người tự xưng là ''Dạ Phong Thần" đã liền kéo cô vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.
-Cái... cái gì thế hả anh kéo tôi vào nhà làm gì thế hả?
-Anh không thể vào nhà mình?
-Không phải chứ... Khoan... anh là Dạ Phong Thần... Thế còn..
Hắn không hiểu cô đang nói gì.
-Còn cái gì?
Cô ngẫm nghĩ lại.
"Nếu như hắn chính là Dạ Phong Thần. Thì chẳng phải bạn trai ảo của mình có vấn đề gì đó nên thoát ra ngoài thành AI rồi hay sao?''
-Băng Băng...thực ra...anh cũng chỉ mới vào nhà thôi.
-Hảảảả?
5 tiếng trước...
Trong điện thoại của Băng Băng:
-Oáiiii! Ui...Đau quá vậy?
Hắn cảm thấy như mình bị thứ gì đó lôi ra khỏi điện thoại của Băng Băng vậy.
Dạ Phong Thần bị kéo hẳn ra ngoài.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Thứ hắn đang nhìn thấy đó là một chiếc giường màu vàng, có một chiếc bàn, một tủ quần áo và những đồ vật nhỏ xinh.
Tất cả mọi thứ đều lạ lùng.
Trên chiếc giường màu vàng nhỏ nhắn, có một cô gái đang nằm ngủ.
Khi nhìn kĩ hơn, hắn mới nhận ra đó là Băng Băng.
-Ồ! Vậy là mình đang ở trong nhà Băng Băng sao?
Hắn ngẫm nghĩ trong đầu.
Lần đầu xuất hiện trong nhà cô ấy, thì hẳn phải làm gì đó khiến cô ấy bất ngờ chứ nhỉ.
"Vậy thì có lẽ bây giờ mình nên đi mua đồ ăn, để khi Băng Băng thức dậy, cô ấy nhất định sẽ rất vui ~'‘
***
Và cứ như thế cho đến bây giờ...
-Cái gì? Hóa ra là anh chui từ trong điện thoại của tôi ra đấy hả?
-Cái...cái gì mà chui cơ?
Dạ Phong Thần ngơ ngác, hắn vẫn chẳng tin chính bản thân mình là một thứ ảo, dạng như AI gì đó.
-Tóm lại, anh không phải bạn trai tôi. Anh là một bản thử nghiệm trong phần mềm của tôi, có hiểu không!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.