Wechat Tình Yêu: Đơn Phương Công Khai
Chương 7: Đừng nói như vậy....
Juno Jiang
06/05/2021
. . .Chương 7: Đừng nói như vậy. . .
Nửa tiếng đã trôi qua. . .
''100 007 giây,.... 100 008 giây...., 100 009 giây...''
Dạ Phong Thần nhảy vù lên, hắn bực bội nói:
-Trời ơii... Băng Băng đã bỏ mình suốt 30 phút rồiii... Cô ấy định bỏ mình ở đây cho tới chết ư? Hay là có người khác rồiii?
Hắn đi loanh quanh trong phòng, và giờ mới nhận ra là bản thân đã phá nát cánh cửa tủ từ lúc nào.
Vừa suy nghĩ, Dạ Phong Thần thể hiện hết vẻ lo lắng của anh khi không thể thấy Băng Băng.
__Thế nhưng thì... Có vẻ như anh ta định làm một cuộc ''Phản đích'', mà lại không lường được trước hậu quả.
"Nếu như cô ấy đã có người khác, thì mình nhất định phải dành lại cô ấy, mới đúng là đàn ông chứ..."
Nói xong, hắn lại ngẫm nghĩ rồi lại tỏ vẻ lo lắng lo sợ:
''Nhưng lỡ cô ấy lại ghét mình thì sao? Ôi khônggg, làm gì bây giờ?''
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng, hắn vẫn quyết định phá bỏ cửa phòng.
"Băng Băng? Em đâu rồi?''
Hắn chợt nhìn quanh.
"Băng Băng? Em đâu rồi?''
Hắn chợt nhìn quanh, ngó nghiêng khắp nhà.
“Tiếng gì thế?” - Y Y hỏi, ở ngoài phòng khách.
“Tiếng? Có tiếng gì đâu. Cậu nghe nhầm rồi.’’- Cô thản nhiên trả lời. Vì vốn dĩ Băng Băng đâu biết, Dạ Phong Thần đã phá cửa ra ngoài, bằng một cách dễ dàng.
"Băng Băngggg . Em... đang làm gì thế?''
Lúc này, Dạ Phong Thần hét lớn tên của cô, rồi tụt hơi xuống, như muốn nói gì đó mà anh không thể mô tả.
"Ăn" - Cô trả lời một cách ngắn gọn.
Chỉ sau vài giây, cô đứng dậy, hoảng hồn nhìn hắn.
"A...anh..anh làm sao có thể ra ngoài thế hả?''
Hăn nghiêng đầu, bối rồi nhìn cô và Y Y.
"Anh tìm em mà."
Băng Băng bỏ thìa xuống, rời khỏi bàn, cô nói:
''Anh với tôi có quan hệ thân thiết thế ư? "
Khuôn mặt cô lúc này, hầu như chẳng có lấy một nụ cười. Chẳng còn cảm xúc gì tái hiện trên cô.
"Hàn Băng? Cậu... đây là ai?"
Y Y vừa hỏi vừa ngỡ ngàng.
Dạ Phong Thần chảy mồ hôi, anh nói một cách tự nhiên như không nghĩ đến việc gì khác.
''Băng Băng hả? Bạn gái tôi đó."
"Bạn gái? Lãnh Hàn Băng, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Nửa tiếng đã trôi qua. . .
''100 007 giây,.... 100 008 giây...., 100 009 giây...''
Dạ Phong Thần nhảy vù lên, hắn bực bội nói:
-Trời ơii... Băng Băng đã bỏ mình suốt 30 phút rồiii... Cô ấy định bỏ mình ở đây cho tới chết ư? Hay là có người khác rồiii?
Hắn đi loanh quanh trong phòng, và giờ mới nhận ra là bản thân đã phá nát cánh cửa tủ từ lúc nào.
Vừa suy nghĩ, Dạ Phong Thần thể hiện hết vẻ lo lắng của anh khi không thể thấy Băng Băng.
__Thế nhưng thì... Có vẻ như anh ta định làm một cuộc ''Phản đích'', mà lại không lường được trước hậu quả.
"Nếu như cô ấy đã có người khác, thì mình nhất định phải dành lại cô ấy, mới đúng là đàn ông chứ..."
Nói xong, hắn lại ngẫm nghĩ rồi lại tỏ vẻ lo lắng lo sợ:
''Nhưng lỡ cô ấy lại ghét mình thì sao? Ôi khônggg, làm gì bây giờ?''
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng, hắn vẫn quyết định phá bỏ cửa phòng.
"Băng Băng? Em đâu rồi?''
Hắn chợt nhìn quanh.
"Băng Băng? Em đâu rồi?''
Hắn chợt nhìn quanh, ngó nghiêng khắp nhà.
“Tiếng gì thế?” - Y Y hỏi, ở ngoài phòng khách.
“Tiếng? Có tiếng gì đâu. Cậu nghe nhầm rồi.’’- Cô thản nhiên trả lời. Vì vốn dĩ Băng Băng đâu biết, Dạ Phong Thần đã phá cửa ra ngoài, bằng một cách dễ dàng.
"Băng Băngggg . Em... đang làm gì thế?''
Lúc này, Dạ Phong Thần hét lớn tên của cô, rồi tụt hơi xuống, như muốn nói gì đó mà anh không thể mô tả.
"Ăn" - Cô trả lời một cách ngắn gọn.
Chỉ sau vài giây, cô đứng dậy, hoảng hồn nhìn hắn.
"A...anh..anh làm sao có thể ra ngoài thế hả?''
Hăn nghiêng đầu, bối rồi nhìn cô và Y Y.
"Anh tìm em mà."
Băng Băng bỏ thìa xuống, rời khỏi bàn, cô nói:
''Anh với tôi có quan hệ thân thiết thế ư? "
Khuôn mặt cô lúc này, hầu như chẳng có lấy một nụ cười. Chẳng còn cảm xúc gì tái hiện trên cô.
"Hàn Băng? Cậu... đây là ai?"
Y Y vừa hỏi vừa ngỡ ngàng.
Dạ Phong Thần chảy mồ hôi, anh nói một cách tự nhiên như không nghĩ đến việc gì khác.
''Băng Băng hả? Bạn gái tôi đó."
"Bạn gái? Lãnh Hàn Băng, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.