Chương 117
Hàn Thục
28/07/2020
Thu Thu không mấy vui vẻ.
Hai ba ba không cần hỏi bé, cũng biết tuyệt đối là do gần đây bạo hồng, con trai không chịu nổi quấy rầy.
Mấy ngày nay Thu Thu chơi cờ đều chơi đến đằng đằng sát khí.
Sở Tấn thương lượng với Lận Diễm Trần: "Làm sao bây giờ?"
Lận Diễm Trần: "Có thể làm gì, anh cho người đánh tiếng với bên website, mấy ngày nay đừng đăng tin về con trai nhà chúng ta nữa. Chắc sẽ giống như mấy lần trước, thời gian lâu, đại chúng sẽ quên mất. Giới giải trí không phải đều như vậy sao?"
Nói đến chuyện này, lại rất buồn cười, Lận Diễm Trần nói: "Trên mạng nói chúng ta trăm phương ngàn kế lăng xê cho con trai, kết quả không lăng xê lần nào vẫn hồng."
Sở Tấn: "Ha ha ha ha."
Cư dân mạng thầm nghĩ bọn họ muốn tiền đến điên rồi, cha mẹ bán con kiếm tiền hơn nữa cách giáo dục cực kỳ thất bại.
Nhưng là, có người ngây ngốc trực tiếp đứng ra nói, thật ra ba bé là tổng tài tập đoàn Lận thị?
Chuyện này càng nhấc lên sóng to gió lớn, tài nguyên Lận gia lớn hơn nữa cũng có chỗ không thể xen vào.
Nhưng cứ bị mắng như vậy, Lận Diễm Trần lại cảm thấy khó chịu.
Hắn để cho Đàm Tu Minh đăng vài đoạn video Thu Thu ở nhà lên, một đoạn là lúc bọn họ nghỉ phép ở trang viên nước Anh, cùng Thu Thu cưỡi ngựa, một đoạn là ở một bể bơi trong Villa Beverly Hill dạy con trai bơi lội, còn có một đoạn mọi người "chúng tinh củng nguyệt" chúc mừng sinh nhật bé, người không nhiều, khung cảnh không lớn, nhưng tùy tiện nhìn thấy mấy người, đều là người lớn, Thu Thu ngẩng đầu lên, kêu một tiếng "Ba nuôi", Triển Hồng Vũ xuất hiện trong màn ảnh, cuối cùng một đoạn Thu Thu chơi với Sở Tiểu Béo, Lận Diễm Trần ở ngoài ống kính nói với bé mấy câu ngoại ngữ, vô cùng lưu loát.
Ngược lại, đây là một tiểu chính thái rất đắt rất đắt rất đắt.
(Shota-chan: những bé trai ngây thơ)
Ba mẹ bé tuy rằng không xuất hiện trước ống kính, nhưng có thể cho bé cuộc sống như thế, sao có thể thiếu tiền?
Về phần nữ tính.
Thu Thu đã tự mình ra mặt giải thích, lúc đó bé và ba nuôi ở bên ngoài, bên cạnh có một bé trai xa lạ theo dõi bé, tò mò hỏi: "Rốt cuộc cậu là con trai, hay là con gái?"
Thu Thu nói: "Con trai."
Bé trai nói: "Vậy rại sao cậu lại để tóc dài? Tóc cậu thật dài, sắp dài như tóc của mẹ tôi rồi."
Thu Thu thản nhiên nói: "Tớ để tóc dài vì muốn tặng cho những bạn nhỏ bị bệnh, không có tóc."
Bé trai lúc đó bị giật mình rồi, sùng bái mà nói: "Cậu thật là lợi hại. Cậu thực sự muốn giúp người làm niềm vui."
Giúp người làm niềm vui là câu nói cậu bé vừa học được vào cuối tuần.
Thu Thu nói: "Chuyện này không có gì."
Cậu bé nhìn chằm chằm Thu Thu nửa ngày, đỏ mặt, nghẹn ra một câu: "Cậu thật là đẹp."
Cậu bé trở về bàn của mình, còn nói với mẹ, mình cũng muốn làm bạn nhỏ giúp người làm niềm vui, cũng muốn để tóc dài.
Nhưng bị mẹ nói hồ đồ, không cho phép.
Sau khi đoạn đối thoại này được cắt nối biên tập lại, những lời bàn tán nói Thu Thu nữ tính trên internet dần dần ít đi, có mấy bình luận linh tinh, cũng sẽ bị người phản bác lại.
Tình huống dần chuyển biến tốt.
Nhưng Thu Thu vẫn không vui vẻ.
Lúc này, Sở Tấn hỏi bé: "Tại sao con không vui?"
Thu Thu đang bày bàn cờ, bé "Đùng" một tiếng đặt con cờ xuống, cũng không nhìn ba ba, lực chú ý đều đặt ở trên cờ, nói: "Con nghĩ mình hẳn sẽ nổi tiếng bởi vì chơi cờ vây giỏi, kết quả bọn họ nói thích nhìn con ăn cơm."
Sở Tấn: "..."
Thu Thu nghiêm túc nói: "Con nhất định sẽ làm kỳ thủ cờ vây vô địch thế giới."
Lên năm thứ hai, tóc Thu Thu đã nuôi hơn hai năm, cuối cùng cũng có thể cắt, sau khi cắt lại trở thành một bé trai tóc ngắn.
Lận Diễm Trần khó giải thích được cảm thấy thất lạc, hắn cố ý học tết tóc sau này sợ là không thể sử dụng rồi.
Mặc dù bọn họ cố gắng không cho Thu Thu xuất hiện trước màn ảnh, vẫn có một bộ phận người hâm mộ không từ bỏ.
Dù sao, mục tiêu thành tựu của Thu Thu là cờ vây, thứ khác bọn họ có thể ngăn cản, nhưng thi đấu cờ vây là do truyền thông đưa tin.
Chẳng qua dần dần, những người hâm mộ đó cũng bỏ đi không ít, còn lại một ít fan khá ôn nhu, còn có những cô gái viết thư cổ vũ Thu Thu gửi đến tòa soạn, nhờ chuyển cho Thu Thu, thư không nhiều, Thu Thu nhận được vẫn rất vui vẻ, còn viết thư tay hồi âm.
Sở Tấn thấy bé rất vui vẻ, sau này nhìn thấy những cô gái đến xem thi đấu, còn có thể chào hỏi, có hai cô gái mấy năm vẫn theo dõi, như là bạn của bọn họ, có lần thi đấu kết thúc quá muộn, Thu Thu sẽ lấy tiền tiêu vặt của mình mời mấy chị fan girl của bé ăn cơm.
Lên năm học thứ hai.
Gần trường học bọn nhỏ học xuất hiện một cậu bé lang thang, có vài bạn học rất sợ sệt, mọi người hay thảo luận về cậu bé bẩn thỉu kia.
"Gầy tong teo, đôi mắt lớn như vậy, rất đáng sợ."
"Tớ thấy nó lục lọi thùng rác, thật là ghê tởm nha."
"Tớ thấy nó nhấc theo một cái túi lớn, tớ cảm thấy hẳn là nhặt ve chai."
"Cậu ấy không phải vẫn còn bé sao? Tại sao phải làm việc?"
"Có những bạn nhỏ rất nghèo, trong nhà không có tiền đi học."
Gia cảnh hậu đãi bạn nhỏ Sở Ngọc không thể nào hiểu được cái gì là nghèo, lại có bạn nhỏ không đi học sao?
Bé về nhà hỏi ba ba.
Ba ba nói cho bé biết, xác thực trên thế giới có một ít bạn nhỏ bởi vì nhà nghèo nên mù chữ.
Nếu con trai chủ động muốn biết, cũng là lúc nên xây dựng cách nhìn nhận cho Thu Thu, bọn họ cũng không muốn khiến Thu Thu trở thành một đứa nhỏ ngây thơ không hiểu sự đời.
Thu Thu xem một ít tư liệu về những trường tiểu học trong núi, như được dẫn tới một thế giới quan mới, bé không có cách nào tưởng tượng nổi sẽ có những bạn nhỏ đi học trong những căn nhà rách rưới như vậy, bàn học không có, bút chì vở để viết cũng không mua nổi.
Bé không phải là một đứa nhỏ chỉ cảm khái chứ không thể tiếp nhận, lúc trước bé cảm thấy bạn nhỏ sinh bệnh đáng thương, bé có thể đạp lên nghị luận của mọi người, chịu nhiều ánh mắt chê trách để tóc dài gần ba năm, bây giờ thấy có bạn nhỏ đi học ở những nơi không thể che mưa tránh gió, bé lại muốn tặng cho những bạn nhỏ đó một trường học.
Bắt đầu từ đó, bé quay quảng cáo, đóng phim, còn tham gia gameshow, tiền tiêu vặt hàng năm người lớn cho, Thu Thu đều để dành trong thẻ ngân hàng của mình.
Bé cầm số tiền để dành của mình đi hỏi daddy, số tiền này có đủ để xây trường cho bạn nhỏ hay không.
Lận Diễm Trần dở khóc dở cười, nói: "Con muốn xây trường ở trong núi, daddy bỏ tiền cho con."
Thu Thu từ chối: "Không được, con phải xây trường cho bọn họ, con bỏ tiền, vẫn không đủ sao?"
Lận Diễm Trần thấy bé nghiêm túc như vậy, cũng nghiêm túc nói rõ, tính toán cho bé các loại phí dụng, để xây một ngôi trường.
Thu Thu muốn làm, hắn sẽ giúp Thu Thu làm, để trợ lý tìm một trường hợp thích hợp đi bàn bạc, tặng một lớp học, còn thuận tiện xây một nhà ăn, sửa chữa sân chơi.
Sau khi xây xong, Sở Tấn dẫn theo Thu Thu đến nhìn lớp học mà bé đã quyên tặng.
Hai ba ba không cần hỏi bé, cũng biết tuyệt đối là do gần đây bạo hồng, con trai không chịu nổi quấy rầy.
Mấy ngày nay Thu Thu chơi cờ đều chơi đến đằng đằng sát khí.
Sở Tấn thương lượng với Lận Diễm Trần: "Làm sao bây giờ?"
Lận Diễm Trần: "Có thể làm gì, anh cho người đánh tiếng với bên website, mấy ngày nay đừng đăng tin về con trai nhà chúng ta nữa. Chắc sẽ giống như mấy lần trước, thời gian lâu, đại chúng sẽ quên mất. Giới giải trí không phải đều như vậy sao?"
Nói đến chuyện này, lại rất buồn cười, Lận Diễm Trần nói: "Trên mạng nói chúng ta trăm phương ngàn kế lăng xê cho con trai, kết quả không lăng xê lần nào vẫn hồng."
Sở Tấn: "Ha ha ha ha."
Cư dân mạng thầm nghĩ bọn họ muốn tiền đến điên rồi, cha mẹ bán con kiếm tiền hơn nữa cách giáo dục cực kỳ thất bại.
Nhưng là, có người ngây ngốc trực tiếp đứng ra nói, thật ra ba bé là tổng tài tập đoàn Lận thị?
Chuyện này càng nhấc lên sóng to gió lớn, tài nguyên Lận gia lớn hơn nữa cũng có chỗ không thể xen vào.
Nhưng cứ bị mắng như vậy, Lận Diễm Trần lại cảm thấy khó chịu.
Hắn để cho Đàm Tu Minh đăng vài đoạn video Thu Thu ở nhà lên, một đoạn là lúc bọn họ nghỉ phép ở trang viên nước Anh, cùng Thu Thu cưỡi ngựa, một đoạn là ở một bể bơi trong Villa Beverly Hill dạy con trai bơi lội, còn có một đoạn mọi người "chúng tinh củng nguyệt" chúc mừng sinh nhật bé, người không nhiều, khung cảnh không lớn, nhưng tùy tiện nhìn thấy mấy người, đều là người lớn, Thu Thu ngẩng đầu lên, kêu một tiếng "Ba nuôi", Triển Hồng Vũ xuất hiện trong màn ảnh, cuối cùng một đoạn Thu Thu chơi với Sở Tiểu Béo, Lận Diễm Trần ở ngoài ống kính nói với bé mấy câu ngoại ngữ, vô cùng lưu loát.
Ngược lại, đây là một tiểu chính thái rất đắt rất đắt rất đắt.
(Shota-chan: những bé trai ngây thơ)
Ba mẹ bé tuy rằng không xuất hiện trước ống kính, nhưng có thể cho bé cuộc sống như thế, sao có thể thiếu tiền?
Về phần nữ tính.
Thu Thu đã tự mình ra mặt giải thích, lúc đó bé và ba nuôi ở bên ngoài, bên cạnh có một bé trai xa lạ theo dõi bé, tò mò hỏi: "Rốt cuộc cậu là con trai, hay là con gái?"
Thu Thu nói: "Con trai."
Bé trai nói: "Vậy rại sao cậu lại để tóc dài? Tóc cậu thật dài, sắp dài như tóc của mẹ tôi rồi."
Thu Thu thản nhiên nói: "Tớ để tóc dài vì muốn tặng cho những bạn nhỏ bị bệnh, không có tóc."
Bé trai lúc đó bị giật mình rồi, sùng bái mà nói: "Cậu thật là lợi hại. Cậu thực sự muốn giúp người làm niềm vui."
Giúp người làm niềm vui là câu nói cậu bé vừa học được vào cuối tuần.
Thu Thu nói: "Chuyện này không có gì."
Cậu bé nhìn chằm chằm Thu Thu nửa ngày, đỏ mặt, nghẹn ra một câu: "Cậu thật là đẹp."
Cậu bé trở về bàn của mình, còn nói với mẹ, mình cũng muốn làm bạn nhỏ giúp người làm niềm vui, cũng muốn để tóc dài.
Nhưng bị mẹ nói hồ đồ, không cho phép.
Sau khi đoạn đối thoại này được cắt nối biên tập lại, những lời bàn tán nói Thu Thu nữ tính trên internet dần dần ít đi, có mấy bình luận linh tinh, cũng sẽ bị người phản bác lại.
Tình huống dần chuyển biến tốt.
Nhưng Thu Thu vẫn không vui vẻ.
Lúc này, Sở Tấn hỏi bé: "Tại sao con không vui?"
Thu Thu đang bày bàn cờ, bé "Đùng" một tiếng đặt con cờ xuống, cũng không nhìn ba ba, lực chú ý đều đặt ở trên cờ, nói: "Con nghĩ mình hẳn sẽ nổi tiếng bởi vì chơi cờ vây giỏi, kết quả bọn họ nói thích nhìn con ăn cơm."
Sở Tấn: "..."
Thu Thu nghiêm túc nói: "Con nhất định sẽ làm kỳ thủ cờ vây vô địch thế giới."
Lên năm thứ hai, tóc Thu Thu đã nuôi hơn hai năm, cuối cùng cũng có thể cắt, sau khi cắt lại trở thành một bé trai tóc ngắn.
Lận Diễm Trần khó giải thích được cảm thấy thất lạc, hắn cố ý học tết tóc sau này sợ là không thể sử dụng rồi.
Mặc dù bọn họ cố gắng không cho Thu Thu xuất hiện trước màn ảnh, vẫn có một bộ phận người hâm mộ không từ bỏ.
Dù sao, mục tiêu thành tựu của Thu Thu là cờ vây, thứ khác bọn họ có thể ngăn cản, nhưng thi đấu cờ vây là do truyền thông đưa tin.
Chẳng qua dần dần, những người hâm mộ đó cũng bỏ đi không ít, còn lại một ít fan khá ôn nhu, còn có những cô gái viết thư cổ vũ Thu Thu gửi đến tòa soạn, nhờ chuyển cho Thu Thu, thư không nhiều, Thu Thu nhận được vẫn rất vui vẻ, còn viết thư tay hồi âm.
Sở Tấn thấy bé rất vui vẻ, sau này nhìn thấy những cô gái đến xem thi đấu, còn có thể chào hỏi, có hai cô gái mấy năm vẫn theo dõi, như là bạn của bọn họ, có lần thi đấu kết thúc quá muộn, Thu Thu sẽ lấy tiền tiêu vặt của mình mời mấy chị fan girl của bé ăn cơm.
Lên năm học thứ hai.
Gần trường học bọn nhỏ học xuất hiện một cậu bé lang thang, có vài bạn học rất sợ sệt, mọi người hay thảo luận về cậu bé bẩn thỉu kia.
"Gầy tong teo, đôi mắt lớn như vậy, rất đáng sợ."
"Tớ thấy nó lục lọi thùng rác, thật là ghê tởm nha."
"Tớ thấy nó nhấc theo một cái túi lớn, tớ cảm thấy hẳn là nhặt ve chai."
"Cậu ấy không phải vẫn còn bé sao? Tại sao phải làm việc?"
"Có những bạn nhỏ rất nghèo, trong nhà không có tiền đi học."
Gia cảnh hậu đãi bạn nhỏ Sở Ngọc không thể nào hiểu được cái gì là nghèo, lại có bạn nhỏ không đi học sao?
Bé về nhà hỏi ba ba.
Ba ba nói cho bé biết, xác thực trên thế giới có một ít bạn nhỏ bởi vì nhà nghèo nên mù chữ.
Nếu con trai chủ động muốn biết, cũng là lúc nên xây dựng cách nhìn nhận cho Thu Thu, bọn họ cũng không muốn khiến Thu Thu trở thành một đứa nhỏ ngây thơ không hiểu sự đời.
Thu Thu xem một ít tư liệu về những trường tiểu học trong núi, như được dẫn tới một thế giới quan mới, bé không có cách nào tưởng tượng nổi sẽ có những bạn nhỏ đi học trong những căn nhà rách rưới như vậy, bàn học không có, bút chì vở để viết cũng không mua nổi.
Bé không phải là một đứa nhỏ chỉ cảm khái chứ không thể tiếp nhận, lúc trước bé cảm thấy bạn nhỏ sinh bệnh đáng thương, bé có thể đạp lên nghị luận của mọi người, chịu nhiều ánh mắt chê trách để tóc dài gần ba năm, bây giờ thấy có bạn nhỏ đi học ở những nơi không thể che mưa tránh gió, bé lại muốn tặng cho những bạn nhỏ đó một trường học.
Bắt đầu từ đó, bé quay quảng cáo, đóng phim, còn tham gia gameshow, tiền tiêu vặt hàng năm người lớn cho, Thu Thu đều để dành trong thẻ ngân hàng của mình.
Bé cầm số tiền để dành của mình đi hỏi daddy, số tiền này có đủ để xây trường cho bạn nhỏ hay không.
Lận Diễm Trần dở khóc dở cười, nói: "Con muốn xây trường ở trong núi, daddy bỏ tiền cho con."
Thu Thu từ chối: "Không được, con phải xây trường cho bọn họ, con bỏ tiền, vẫn không đủ sao?"
Lận Diễm Trần thấy bé nghiêm túc như vậy, cũng nghiêm túc nói rõ, tính toán cho bé các loại phí dụng, để xây một ngôi trường.
Thu Thu muốn làm, hắn sẽ giúp Thu Thu làm, để trợ lý tìm một trường hợp thích hợp đi bàn bạc, tặng một lớp học, còn thuận tiện xây một nhà ăn, sửa chữa sân chơi.
Sau khi xây xong, Sở Tấn dẫn theo Thu Thu đến nhìn lớp học mà bé đã quyên tặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.