Chương 119
Hàn Thục
28/07/2020
Lận Diễm Trần thực sự không nghĩ ra, trước đây bọn họ luôn trông chừng Thu Thu cẩn thận, từ sau khi Thu Thu nổi tiếng còn thuê thêm mấy người vệ sĩ. An ninh trường học cũng không tệ, đây vẫn là lần đầu tiên xảy ra chuyện.
Cô giáo nói lần cuối nhìn thấy Thu Thu, có một bạn nhỏ tuổi xấp xỉ tìm Thu Thu, Thu Thu nói có quen bạn nhỏ đó, nên đi theo.
Cũng có thể là đứa nhỏ rời nhà trốn đi, nhưng Thu Thu không hề giận dỗi ba ba, không thể rời nhà bỏ đi. Hơn nữa nếu như không phải, thì tại sao khi đó Sở Tiểu Béo lại chạy theo một chiếc xe? Sau đó lại ngã vào trong vũng máu?
Ngược lại, Sở Tiểu Béo được đưa tới bệnh viện thú cưng cấp cứu trước tiên, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng.
Cảnh sát tìm được một camera tại giao lộ, quay lại hình ảnh Thu Thu đi cùng bạn nhỏ như lời cô giáo kể, để phụ huynh đứa nhỏ đến nhận dạng một chút, xem có manh mối hay không.
Sở Tấn tay chân phát lạnh, anh nhận ra, chính là đứa bé gặp được nửa tháng trước ở trường tiểu học trong núi bọn họ quyên tặng, anh khắc sâu ấn tượng với những đứa nhỏ đó, nên vẫn nhớ.
Cho nên Thu Thu bị bắt cóc, bởi vì trường học đề phòng những người xa lạ trưởng thành, chứ không hề phòng một đứa bé nho nhỏ sạch sẽ gầy gò.
Thu Thu được bọn họ căn dặn không thể đi cùng người xa lạ cũng không tác dụng.
Hơn nửa đứa bé này cũng chỉ là mồi câu.
Anh cực kỳ hối hận vì ban đầu đồng ý nguyện vọng xây dựng trường học của Thu Thu, càng không nên dẫn Thu Thu đi, nếu như con trai xảy ra chuyện gì, cả đời anh cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Người cả nhà đều chạy tới.
Sắc mặt Lận Diễm Trần u ám như trước cơn táp bão, Sở Tấn chưa từng thấy vẻ mặt hắn tàn nhẫn như vậy.
Lão Lận tổng nghe nói cháu nội có chuyện, so với con trai còn dọa người hơn, trước đây Sở Tấn còn cảm thấy ông là một người hiền lành dễ gần, bây giờ lại hừng hực sát khí, sau khi đến đây vừa phối hợp với cảnh sát, vừa lén lút tìm người điều tra manh mối, hắc bạch lưỡng đạo đều nhờ vả.
Lão Lận tổng nói với Lận Diễm Trần: "Cho nên ba đã nói đừng để cho Thu Thu đi học ở những địa phương nhỏ thế này."
Lận Diễm Trần nói: "Bây giờ ba nói chuyện này có ích lợi gì? Đứa nhỏ mất tích con không khó chịu sao?"
Lão Lận tổng ngậm miệng, xác thực bây giờ không phải lúc để cãi nhau. Cháu ngoan của ông có lòng hảo tâm làm việc thiện, ngược lại còn bị người mơ ước, tốt nhất là đừng có chuyện gì, nếu Thu Thu bị mất nửa cọng lông, ông sẽ để cho những người đó biết cái gì là sống không bằng chết.
Sau khi báo án mười hai giờ.
Lực lượng cảnh sát bắt được bọn bắt cóc, nhưng không tìm được đứa nhỏ.
Bọn bắt cóc nói đứa nhỏ đã bỏ chạy lúc nào không biết, cảnh sát thẩm vấn suốt đêm, vẫn không hỏi được tung tích đứa nhỏ, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Sáng sớm, trắng đêm không ngủ Sở Tấn nhận được một cú điện thoại ——
"Ba ba."
Không biết anh đang hoảng hốt hay là cảm động, vội vàng hỏi ngay: "Thu Thu, con đang ở đâu?"
Thu Thu: "Con không rõ lắm... Để con hỏi một chút a, ông bác, chỗ này là chỗ nào vậy?"
Ông bác? Con trai vẫn bị một người đàn ông khác khống chế? Nghe đến đó, lòng Sở Tấn thật sự rất lạnh lẽo.
Thu Thu nói địa chỉ, còn nói: "Ba ba, lúc tới nhớ mang theo ít tiền."
Sở Tấn cắn răng, hỏi: "Mang bao nhiêu tiền?"
Thu Thu vẫn còn ở trên tay bọn bắt cóc? Họ đòi tiền chuộc? Bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần con trai bình an vô sự là may rồi.
Sở Tấn hỏi: "Bây giờ thân thể con có thoải mái không? Có bị thương chỗ nào hay không?"
Thu Thu đàng hoàng nói: "Không có bị thương a, con hỏi mượn tiểu ca ca một tệ gọi điện thoại, con muốn trả lại cho anh ấy. Ba đem bóp tiền nhỏ của con đến là được rồi, con tự mình trả lại anh ấy."
Sở Tấn: "..."
Tiểu ca ca nào???
Lúc Sở Tấn bọn họ vội vã chạy tới đón con trai, nhìn thấy Thu Thu và một cậu bé xa lạ đang ngồi xổm ở ven đường, ăn khoai nướng.
Ngày hôm qua bé không ăn cơm, ngày hôm nay cũng không ăn, đang tha thiết mong chờ nhìn khoai nướng của bà lão.
Bà lão thấy bé đáng yêu như vậy, muốn cho không bé một củ.
Thu Thu không muốn, bé nói: "Cháu không có tiền, cháu chỉ nhìn thôi."
Bà lão nghe bụng bé kêu ùng ục ùng ục, nở nụ cười: "Không sao, bà mời cháu ăn một củ."
Thu Thu suy nghĩ một chút, rồi nói: "Vậy bà nói cho cháu biết số điện thoại di động của bà, sau khi về nhà con sẽ nhờ ba ba trả tiền lại cho bà. Cảm ơn bà nội."
Bé nhận được một củ khoai nướng thơm ngát, bụ bẫm, còn chia phân nửa cho tiểu ca ca ăn.
Lúc Sở Tấn tìm thấy bé, đã thấy một cảnh tượng như thế.
Đột ngột một đoàn xe cảnh sát kéo tới đây.
Làm bà lão đẩy xe bán khoai lang sợ hãi, bà chỉ bán khoai lang thôi không cần thiết phải như vậy chứ?
Thu Thu sửng sốt, nhìn thấy ba ba xuống xe, bé cầm khoai lang, đứng lên, nói với tiểu ca ca bên cạnh: "Ba ba em đến rồi."
Tiểu ca ca không lên tiếng, co dò bỏ chạy.
Trong lúc Thu Thu bị bắt cóc chính vì bị một đứa bé lừa gạt, cậu bé này quá khả nghi, cảnh sát chạy theo đuổi kịp cậu.
Thu Thu buồn bực: "Ồ? Em vẫn chưa trả lại tiền cho anh a."
Cậu bé kia nói: "Mày không nói cảnh sát sẽ đến a."
Thu Thu nói: "Em không biết a."
Nói lung ta lung tung gì thế, chuyện này là sao?
Sở Tấn và Lận Diễm Trần bước nhanh đến xem con trai, Thu Thu ngoại trừ trên người có hơi bẩn, trên dưới đều lành lặn, lông tóc vô thương.
Bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó đến đồn cảnh sát kể lại những chuyện đã xảy ra.
Thu Thu nói mình nhớ lại: "Có một bạn nhỏ tới tìm con, nói là có chuyện liên quan tới trường học, con lập tức đi cùng, mới vừa đi ra ngoài, thì có người từ phía sau ôm lấy con, lấy một cái khăn tay bịt miệng và mũi con... Con lập tức mê man."
Thu Thu tò mò mà nói: "Sau khi con tỉnh ngủ đã là buổi tối, tiểu ca ca đã cắt bỏ sợi dây quấn trên người con, thừa dịp bọn họ không chú ý, dẫn con chạy. Con ở nhà anh một buổi tối, sáng sớm anh nói nghe nói người xấu đã bị bắt, nên dẫn con đi gọi điện thoại cho ba ba."
Thu Thu có quen tiểu ca ca, bé hay gặp được đứa bé trai này cõng một cái bao lớn, cầm một cái kìm sắt, nhặt rác ở gần trường học bọn họ. Lúc trước cũng bởi vì tiểu ca ca nên bé mới muốn xây trường trong núi.
Cảnh sát nghiêm mặt hỏi đứa bé trai: "Tên gì? Năm nay mấy tuổi?"
Cậu bé nắm quyền, sốt sắng mà nói: "Chiêm Hạo. Mười sáu tuổi."
Cảnh sát: "Mấy tuổi? Đừng nói dối, cậu nói dối cũng không có ý nghĩa, tìm một bác sĩ nhìn cậu là biết ngay."
"..." Cậu nói "Mười bốn."
"Gọi bác sĩ Trương tới đây đi."
"Mười hai."
Cảnh sát lại hỏi: "Tại sao cậu dẫn Sở Ngọc chạy? Cậu đã giữ Sở Ngọc lại một đêm."
Cậu cau mày: "Tôi phát hiện nó bị bắt cóc, nên tôi cứu nó ra."
Cảnh sát hỏi: "Tại sao?"
Cậu cắn chặt răng, qua một hồi lâu, mới nhỏ giọng hờn dỗi mà nói: "Trẻ con rời khỏi ba mẹ của nó rất đáng thương a..."
Cuối cùng cảnh sát hỏi: "Vậy tại sao thấy chúng tôi thì bỏ chạy?"
Cậu bĩu môi, cúi đầu nói: "Các người đừng đưa tôi vào viện mồ côi, tôi có thể tự nuôi sống chính mình."
Ghi xong lời khai, bọn nhỏ được thả ra khỏi đồn cảnh sát.
Chiêm Hạo đi ra cửa, nhìn thấy đứa bé trai rất đẹp kia vẫn chưa đi, còn đi về phía cậu.
Cậu có chút hoảng loạn, muốn mau chóng rời khỏi.
Thu Thu nói: "Ca ca, em trả anh tiền."
Cậu "Ồ" một tiếng, dùng sức lau lòng bàn tay lên trên quần mấy lần, lau sạch sẽ, mới đưa tay ra.
Thu Thu trực tiếp cho cậu tờ một trăm tệ.
Cậu nhíu mày lại: "Mày chỉ thiếu tao một tệ. Đây là một trăm tệ. Mày không học toán học sao?"
Thu Thu nói: "Ba ba em chỉ có tờ một trăm tiền mặt. Còn lại anh nhận lấy đi."
Cậu nhét tiền về trong tay Thu Thu: "Tao cũng không phải ăn mày. Vậy tao không lấy, một tệ đó coi như tao cho mày"
Thu Thu bất đắc dĩ: "Không phải anh nói một đống giấy các tông to như vậy mới bán được có năm hào sao? Mất cả nửa ngày anh mới có thể kiếm được bao nhiêu đó tiền. Em qua bên kia siêu thị mua bình nước, rồi đổi tiền ra."
Lận Diễm Trần ở gần hai đứa bé, toàn bộ quá trình đều nhìn hết vào trong mắt.
Hắn nhỏ giọng nói với Sở Tấn: "Nó cứu Thu Thu, anh cảm thấy chúng ta phải báo đáp nó."
Sở Tấn gật đầu: "Em cũng cảm thấy như vậy."
Sở Tấn để Thu Thu đi nói.
Thu Thu kéo tay tiểu ca ca: "Anh đã cứu em, ba ba em nói muốn mời anh đến nhà em ăn cơm, chỉ là ăn một bữa cơm thôi có thể chứ?"
Chiêm Hạo suy nghĩ một chút, một bữa cơm cậu vẫn không ngại, là cậu làm việc tốt nên được đền đáp.
Thu Thu ngồi trên xe, ngửi mình một chút, ghét bỏ mà nói: "Ôi, ba ba, con thối quá, con cần phải tắm."
Bởi vì bé vừa bị bắt, không chịu ủy khuất gì, không có bị đe dọa, đã trốn ra ngoài.
Vẫn rất sung sướng.
Cuối cùng cũng về đến nhà.
Thu Thu nói với tiểu ca ca: "Em dẫn anh đi gặp Sở Tiểu Béo."
Đã một buổi tối không gặp Sở Tiểu Béo, Thu Thu rất nhớ nó, vừa vào trong nhà lập tức chạy thịch thịch thịch vào: "Mập mạp! Mập mạp!"
Không tìm được, Thu Thu xoay người, nhìn thấy vẻ mặt khó xử của ba ba, bé vẫn không thể hiểu được cảm xúc của ba ba, chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, bé hỏi: "Mập mạp đâu ba?"
Cô giáo nói lần cuối nhìn thấy Thu Thu, có một bạn nhỏ tuổi xấp xỉ tìm Thu Thu, Thu Thu nói có quen bạn nhỏ đó, nên đi theo.
Cũng có thể là đứa nhỏ rời nhà trốn đi, nhưng Thu Thu không hề giận dỗi ba ba, không thể rời nhà bỏ đi. Hơn nữa nếu như không phải, thì tại sao khi đó Sở Tiểu Béo lại chạy theo một chiếc xe? Sau đó lại ngã vào trong vũng máu?
Ngược lại, Sở Tiểu Béo được đưa tới bệnh viện thú cưng cấp cứu trước tiên, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng.
Cảnh sát tìm được một camera tại giao lộ, quay lại hình ảnh Thu Thu đi cùng bạn nhỏ như lời cô giáo kể, để phụ huynh đứa nhỏ đến nhận dạng một chút, xem có manh mối hay không.
Sở Tấn tay chân phát lạnh, anh nhận ra, chính là đứa bé gặp được nửa tháng trước ở trường tiểu học trong núi bọn họ quyên tặng, anh khắc sâu ấn tượng với những đứa nhỏ đó, nên vẫn nhớ.
Cho nên Thu Thu bị bắt cóc, bởi vì trường học đề phòng những người xa lạ trưởng thành, chứ không hề phòng một đứa bé nho nhỏ sạch sẽ gầy gò.
Thu Thu được bọn họ căn dặn không thể đi cùng người xa lạ cũng không tác dụng.
Hơn nửa đứa bé này cũng chỉ là mồi câu.
Anh cực kỳ hối hận vì ban đầu đồng ý nguyện vọng xây dựng trường học của Thu Thu, càng không nên dẫn Thu Thu đi, nếu như con trai xảy ra chuyện gì, cả đời anh cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Người cả nhà đều chạy tới.
Sắc mặt Lận Diễm Trần u ám như trước cơn táp bão, Sở Tấn chưa từng thấy vẻ mặt hắn tàn nhẫn như vậy.
Lão Lận tổng nghe nói cháu nội có chuyện, so với con trai còn dọa người hơn, trước đây Sở Tấn còn cảm thấy ông là một người hiền lành dễ gần, bây giờ lại hừng hực sát khí, sau khi đến đây vừa phối hợp với cảnh sát, vừa lén lút tìm người điều tra manh mối, hắc bạch lưỡng đạo đều nhờ vả.
Lão Lận tổng nói với Lận Diễm Trần: "Cho nên ba đã nói đừng để cho Thu Thu đi học ở những địa phương nhỏ thế này."
Lận Diễm Trần nói: "Bây giờ ba nói chuyện này có ích lợi gì? Đứa nhỏ mất tích con không khó chịu sao?"
Lão Lận tổng ngậm miệng, xác thực bây giờ không phải lúc để cãi nhau. Cháu ngoan của ông có lòng hảo tâm làm việc thiện, ngược lại còn bị người mơ ước, tốt nhất là đừng có chuyện gì, nếu Thu Thu bị mất nửa cọng lông, ông sẽ để cho những người đó biết cái gì là sống không bằng chết.
Sau khi báo án mười hai giờ.
Lực lượng cảnh sát bắt được bọn bắt cóc, nhưng không tìm được đứa nhỏ.
Bọn bắt cóc nói đứa nhỏ đã bỏ chạy lúc nào không biết, cảnh sát thẩm vấn suốt đêm, vẫn không hỏi được tung tích đứa nhỏ, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Sáng sớm, trắng đêm không ngủ Sở Tấn nhận được một cú điện thoại ——
"Ba ba."
Không biết anh đang hoảng hốt hay là cảm động, vội vàng hỏi ngay: "Thu Thu, con đang ở đâu?"
Thu Thu: "Con không rõ lắm... Để con hỏi một chút a, ông bác, chỗ này là chỗ nào vậy?"
Ông bác? Con trai vẫn bị một người đàn ông khác khống chế? Nghe đến đó, lòng Sở Tấn thật sự rất lạnh lẽo.
Thu Thu nói địa chỉ, còn nói: "Ba ba, lúc tới nhớ mang theo ít tiền."
Sở Tấn cắn răng, hỏi: "Mang bao nhiêu tiền?"
Thu Thu vẫn còn ở trên tay bọn bắt cóc? Họ đòi tiền chuộc? Bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần con trai bình an vô sự là may rồi.
Sở Tấn hỏi: "Bây giờ thân thể con có thoải mái không? Có bị thương chỗ nào hay không?"
Thu Thu đàng hoàng nói: "Không có bị thương a, con hỏi mượn tiểu ca ca một tệ gọi điện thoại, con muốn trả lại cho anh ấy. Ba đem bóp tiền nhỏ của con đến là được rồi, con tự mình trả lại anh ấy."
Sở Tấn: "..."
Tiểu ca ca nào???
Lúc Sở Tấn bọn họ vội vã chạy tới đón con trai, nhìn thấy Thu Thu và một cậu bé xa lạ đang ngồi xổm ở ven đường, ăn khoai nướng.
Ngày hôm qua bé không ăn cơm, ngày hôm nay cũng không ăn, đang tha thiết mong chờ nhìn khoai nướng của bà lão.
Bà lão thấy bé đáng yêu như vậy, muốn cho không bé một củ.
Thu Thu không muốn, bé nói: "Cháu không có tiền, cháu chỉ nhìn thôi."
Bà lão nghe bụng bé kêu ùng ục ùng ục, nở nụ cười: "Không sao, bà mời cháu ăn một củ."
Thu Thu suy nghĩ một chút, rồi nói: "Vậy bà nói cho cháu biết số điện thoại di động của bà, sau khi về nhà con sẽ nhờ ba ba trả tiền lại cho bà. Cảm ơn bà nội."
Bé nhận được một củ khoai nướng thơm ngát, bụ bẫm, còn chia phân nửa cho tiểu ca ca ăn.
Lúc Sở Tấn tìm thấy bé, đã thấy một cảnh tượng như thế.
Đột ngột một đoàn xe cảnh sát kéo tới đây.
Làm bà lão đẩy xe bán khoai lang sợ hãi, bà chỉ bán khoai lang thôi không cần thiết phải như vậy chứ?
Thu Thu sửng sốt, nhìn thấy ba ba xuống xe, bé cầm khoai lang, đứng lên, nói với tiểu ca ca bên cạnh: "Ba ba em đến rồi."
Tiểu ca ca không lên tiếng, co dò bỏ chạy.
Trong lúc Thu Thu bị bắt cóc chính vì bị một đứa bé lừa gạt, cậu bé này quá khả nghi, cảnh sát chạy theo đuổi kịp cậu.
Thu Thu buồn bực: "Ồ? Em vẫn chưa trả lại tiền cho anh a."
Cậu bé kia nói: "Mày không nói cảnh sát sẽ đến a."
Thu Thu nói: "Em không biết a."
Nói lung ta lung tung gì thế, chuyện này là sao?
Sở Tấn và Lận Diễm Trần bước nhanh đến xem con trai, Thu Thu ngoại trừ trên người có hơi bẩn, trên dưới đều lành lặn, lông tóc vô thương.
Bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó đến đồn cảnh sát kể lại những chuyện đã xảy ra.
Thu Thu nói mình nhớ lại: "Có một bạn nhỏ tới tìm con, nói là có chuyện liên quan tới trường học, con lập tức đi cùng, mới vừa đi ra ngoài, thì có người từ phía sau ôm lấy con, lấy một cái khăn tay bịt miệng và mũi con... Con lập tức mê man."
Thu Thu tò mò mà nói: "Sau khi con tỉnh ngủ đã là buổi tối, tiểu ca ca đã cắt bỏ sợi dây quấn trên người con, thừa dịp bọn họ không chú ý, dẫn con chạy. Con ở nhà anh một buổi tối, sáng sớm anh nói nghe nói người xấu đã bị bắt, nên dẫn con đi gọi điện thoại cho ba ba."
Thu Thu có quen tiểu ca ca, bé hay gặp được đứa bé trai này cõng một cái bao lớn, cầm một cái kìm sắt, nhặt rác ở gần trường học bọn họ. Lúc trước cũng bởi vì tiểu ca ca nên bé mới muốn xây trường trong núi.
Cảnh sát nghiêm mặt hỏi đứa bé trai: "Tên gì? Năm nay mấy tuổi?"
Cậu bé nắm quyền, sốt sắng mà nói: "Chiêm Hạo. Mười sáu tuổi."
Cảnh sát: "Mấy tuổi? Đừng nói dối, cậu nói dối cũng không có ý nghĩa, tìm một bác sĩ nhìn cậu là biết ngay."
"..." Cậu nói "Mười bốn."
"Gọi bác sĩ Trương tới đây đi."
"Mười hai."
Cảnh sát lại hỏi: "Tại sao cậu dẫn Sở Ngọc chạy? Cậu đã giữ Sở Ngọc lại một đêm."
Cậu cau mày: "Tôi phát hiện nó bị bắt cóc, nên tôi cứu nó ra."
Cảnh sát hỏi: "Tại sao?"
Cậu cắn chặt răng, qua một hồi lâu, mới nhỏ giọng hờn dỗi mà nói: "Trẻ con rời khỏi ba mẹ của nó rất đáng thương a..."
Cuối cùng cảnh sát hỏi: "Vậy tại sao thấy chúng tôi thì bỏ chạy?"
Cậu bĩu môi, cúi đầu nói: "Các người đừng đưa tôi vào viện mồ côi, tôi có thể tự nuôi sống chính mình."
Ghi xong lời khai, bọn nhỏ được thả ra khỏi đồn cảnh sát.
Chiêm Hạo đi ra cửa, nhìn thấy đứa bé trai rất đẹp kia vẫn chưa đi, còn đi về phía cậu.
Cậu có chút hoảng loạn, muốn mau chóng rời khỏi.
Thu Thu nói: "Ca ca, em trả anh tiền."
Cậu "Ồ" một tiếng, dùng sức lau lòng bàn tay lên trên quần mấy lần, lau sạch sẽ, mới đưa tay ra.
Thu Thu trực tiếp cho cậu tờ một trăm tệ.
Cậu nhíu mày lại: "Mày chỉ thiếu tao một tệ. Đây là một trăm tệ. Mày không học toán học sao?"
Thu Thu nói: "Ba ba em chỉ có tờ một trăm tiền mặt. Còn lại anh nhận lấy đi."
Cậu nhét tiền về trong tay Thu Thu: "Tao cũng không phải ăn mày. Vậy tao không lấy, một tệ đó coi như tao cho mày"
Thu Thu bất đắc dĩ: "Không phải anh nói một đống giấy các tông to như vậy mới bán được có năm hào sao? Mất cả nửa ngày anh mới có thể kiếm được bao nhiêu đó tiền. Em qua bên kia siêu thị mua bình nước, rồi đổi tiền ra."
Lận Diễm Trần ở gần hai đứa bé, toàn bộ quá trình đều nhìn hết vào trong mắt.
Hắn nhỏ giọng nói với Sở Tấn: "Nó cứu Thu Thu, anh cảm thấy chúng ta phải báo đáp nó."
Sở Tấn gật đầu: "Em cũng cảm thấy như vậy."
Sở Tấn để Thu Thu đi nói.
Thu Thu kéo tay tiểu ca ca: "Anh đã cứu em, ba ba em nói muốn mời anh đến nhà em ăn cơm, chỉ là ăn một bữa cơm thôi có thể chứ?"
Chiêm Hạo suy nghĩ một chút, một bữa cơm cậu vẫn không ngại, là cậu làm việc tốt nên được đền đáp.
Thu Thu ngồi trên xe, ngửi mình một chút, ghét bỏ mà nói: "Ôi, ba ba, con thối quá, con cần phải tắm."
Bởi vì bé vừa bị bắt, không chịu ủy khuất gì, không có bị đe dọa, đã trốn ra ngoài.
Vẫn rất sung sướng.
Cuối cùng cũng về đến nhà.
Thu Thu nói với tiểu ca ca: "Em dẫn anh đi gặp Sở Tiểu Béo."
Đã một buổi tối không gặp Sở Tiểu Béo, Thu Thu rất nhớ nó, vừa vào trong nhà lập tức chạy thịch thịch thịch vào: "Mập mạp! Mập mạp!"
Không tìm được, Thu Thu xoay người, nhìn thấy vẻ mặt khó xử của ba ba, bé vẫn không thể hiểu được cảm xúc của ba ba, chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, bé hỏi: "Mập mạp đâu ba?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.