Chương 19
Hàn Thục
28/07/2020
Sở Tấn đến bên cạnh hắn, mang theo niềm vui khi cười trên sự đau khổ của người khác, hỏi: "Tiểu Lận a, té có đau hay không? Muốn tôi dìu cậu một chút không? Đã nói trước sẽ dạy tôi trượt tuyết còn gì?"
Lận Diễm Trần tự mình bò dậy từ dưới đất, trên người dính tuyết, không phục nói: "Tại sao em không nói thì ra em biết trượt tuyết?"
Sở Tấn bị ánh mắt u oán của hắn chọc vui khôn tả: "Ai cho cậu giả dạng làm chuyên gia?"
Lận Diễm Trần nói: "Cũng không phải tôi chủ động, em hãy gắng nhớ lại một chút, tôi chuẩn bị dụng cụ, em lại lầm tưởng tôi lợi hại, kia... Tôi sao có thể mở miệng nói kỳ thực tôi không biết a?"
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Đều là đàn ông, Sở Tấn hiểu.
Đàn ông quan trọng nhất là cái gì? Là mặt mũi a!
Sở Tấn nhanh chóng nói: "Được, được, đều tại tôi, trách tôi. Kỳ thực cũng không phải tôi chơi rất giỏi, chính là rất thích..."
Sở Tấn phủi vụn tuyết bám trên người cho hắn, anh nói: "Không sao cả, để tôi dạy cậu."
Lận Diễm Trần được anh dỗ dành một tiếng, không còn tức giận, gật đầu.
Hai người đứng vững.
Sở Tấn lôi kéo Lận Diễm Trần, để Lận Diễm Trần trượt cùng anh, tay cầm tay chỉ dẫn.
Thế nhưng, Lận Diễm Trần thân hình cân nặng đều to lớn, anh có chút kéo đi không nổi.
Nói như vậy, "Huấn luyện viên" sẽ cảm thấy đau đầu với loại "Học viên" chuyện bé xé ra to thế này, nhưng Sở Tấn dạy Lận Diễm Trần to xác lại hoàn toàn khác, Lận Diễm Trần hoàn toàn không có kinh ngạc thốt lên hoặc là kêu to, hắn chỉ hết sức nghiêm túc, vẻ mặt thành thật "Ừ" "Được" "Tôi biết rồi", cho dù té ngã, quá lắm cũng chỉ rên lên một tiếng, bình thường không mở miệng cầu cứu, cũng không nói không biết chỗ nào.
Sở Tấn bỗng nghĩ ra, a, phát hiện lòng tự trọng của Tiểu Lận rất cao...
Tính cách của Lận Diễm Trần đúng là như vậy, đầy đầu hắn đều nghĩ đến những cách thức đêm trước tổng kết được, rõ ràng hắn đều nhớ, nhưng thân thể lại không có cách nào làm được, làm hắn rất phiền muộn, hắn cũng không phải loại người khiếm khuyết tế bào vận động, theo lý mà nói, không thể học không được... Hắn đã ném mất mặt mũi trước mặt Sở Tấn một lần rồi, nhất định phải nhanh lên học được mới có thể cứu vãn tình thế.
Nhưng hắn càng sốt ruột, thì càng làm không được.
Sở Tấn bỗng nhiên dừng lại, Lận Diễm Trần cũng dừng lại, nghi hoặc mà nhìn anh: "Làm sao vậy?"
Sở Tấn chân thành mà nói: "Lúc thường không phải nói nhiều lắm sao? Sao lại đột nhiên biến thành quả bầu không miệng rồi? Có chỗ nào không hiểu cậu cứ hỏi tôi a."
(*) 没嘴的葫芦: người không giỏi ăn nói, hay vì lý do nào đó mà không thích mở miệng
Lận Diễm Trần nín lặng một phút chốc, rồi gật đầu: "Ừm..."
"Nhìn vẻ mặt của cậu, hoàn toàn không có nghe lọt mà..." Sở Tấn không còn cách nào, anh nắm tay Lận Diễm Trần, "Tôi biết có lẽ là do cậu mặc quần áo dày, với lại mỗi người cũng không phải vạn năng, cậu biết nhiều thứ như vậy đã rất giỏi, đi chơi chính là phải chơi cho vui vẻ, cũng không phải để làm tuyển thủ chuyên nghiệp. Tôi chỉ muốn nhìn thấy cậu có thể chơi vui vẻ cười rộ lên giống như cậu lúc trước. Tôi biết Tiểu Lận là một người rất lợi hại một người đàn ông rất đáng giá để dựa dẫm, chẳng qua, tôi cảm thấy được mình cũng coi như đáng tin, cậu cũng có thể thử ỷ lại tôi một chút."
Lận Diễm Trần nghe anh nói từ từ thanh tĩnh lại, cuối cùng cũng chầm chậm bắt đầu mở miệng đặt vấn đề.
Đáy lòng của hắn có loại cảm giác vi diệu, rất khó hình dung, như là có một hòn đá nhỏ ném mạnh xuống mặt nước, lăng tăng những gợn sóng ôn nhu.
Từ nhỏ hắn đã rất cứng đầu lại còn bướng bỉnh.
Khi còn bé, mẹ sinh bệnh nằm trên giường, ba ba bận công tác, hắn cố chấp khiến người phải kê cái giường nhỏ của mình vào trong phòng mẹ, buổi tối phải ngủ ở bên cạnh mẹ, có lúc nửa đêm mẹ khó chịu rên rỉ thở dốc, hắn lập tức bò dậy, vắt khăn mặt lau mặt cho mẹ. Mẹ đau đến thần trí không rõ, sẽ lầm bầm gọi tên "Ba ba".
Lận Diễm Trần quá tức giận, chờ mẹ ngủ, hắn ngay lập tức gọi điện thoại cho ba ba: "Mẹ rất nhớ ông, ông mau trở về!"
Ba ba qua loa nói với hắn: "Cục cưng ngoan, bây giờ ba ba đang làm việc, tạm thời không thể quay về, hai ngày nữa ba ba về nhà ngay."
Mỗi lần hắn nghe ba ba nói như vậy, lại càng chán ghét ba ba thêm một phần, ba ba có lúc trở về, nhưng về không được bao lâu đã lập tức rời đi.
Một ngày kia, bệnh của mẹ đột nhiên chuyển nặng, bác sĩ cứu chữa mười tiếng, nhưng kỳ tích không có xảy ra, mẹ vẫn qua đời.
Hắn nắm tay mẹ khóc năm phút đồng hồ, ba ba mới thở hồng hộc chạy về, hắn ngậm nước mắt nhìn nam nhân bằng ánh mắt căm thù, ba ba thật sự yêu mẹ sao? Nếu như thật sự yêu bà ấy, tại sao mẹ đã như vậy, còn không ở bên cạnh chăm sóc mẹ chứ?
Tang lễ ngày ấy, ba ba muốn ôm hắn, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn ba ba một cái, đột nhiên giơ tay, rất không nể mặt mũi đẩy ba ba một cái, ba ba thiếu chút nữa té ngã trước mặt mọi người.
Cũng bắt đầu từ khi đó, mối quan hệ giữa hai cha con bắt đầu thay đổi càng ngày càng gay go, bọn họ hiếm khi gặp mặt nhau, gặp mặt cũng không nói được mấy câu, mặc dù nói chuyện, cũng giống như đang giải quyết công việc, ngoại trừ khuôn mặt nhìn không ra là hai cha con.
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Ba ba không lấy lòng hắn, nhưng cũng không bạc đãi hắn, hắn muốn học cái gì muốn làm cái gì, chỉ cần không vi phạm pháp luật ba ba đều theo ý hắn.
Mặc dù Lận Diễm Trần hận ba ba, nhưng hắn không sa đọa bản thân, mà muốn lập nghiệp muốn trưởng thành thành một người đàn ông xuất sắc hơn ba ba, sớm muộn cũng có một ngày hắn sẽ thắng ba ba, nắm giữ quyền lên tiếng, khiến ba ba nghe lời của hắn.
Hắn tự đấp lên từng tầng từng tầng vỏ bọc trong lòng, mỗi ngày mỗi ngày, luyện thành một khối đá cứng rắn.
Cho tới bây giờ, cuối cùng cũng có người nhẹ nhàng gõ vào lòng hắn.
Lận Diễm Trần hết cách rồi, chỉ có thể buông xuống lòng tự trọng quá cao ở trước mặt Sở Tấn: "Là thế này phải không? Đúng không?"
Sở Tấn dụ dỗ từng bước mà nói: "Đúng, đúng, cậu làm rất tốt."
Tiếng nói Sở Tấn dễ nghe như vậy, Lận Diễm Trần cảm thấy tâm tình như ánh mặt trời chiếu rọi trên nền tuyết trắng, một mảnh rộng thoáng, dù sao hắn cũng có cơ sở vận động, lại rất thông minh, sau khi nguyện ý nghe chỉ điểm lại thả lỏng căng thẳng, từ từ nắm giữ kỹ xảo, động tác thân thể trở nên linh hoạt lên.
Sở Tấn không chút keo kiệt khích lệ hắn: "Tiểu Lận quả nhiên rất lợi hại! Học thật nhanh!"
Lận Diễm Trần lập tức vểnh đuôi lên: "Đó là tất nhiên! Tôi học cái gì cũng rất nhanh."
Sở Tấn ngay lập tức yêu thích cỗ sức lực tựa như thiên chi kiêu tử của hắn, nhẹ nhàng khoan thai, tính cách sảng khoái, làm anh thấy vui vẻ: "Đến, chúng ta tới nơi có độ khó cao hơn, chúng ta nắm tay, từ nơi sườn núi này cùng nhau trượt xuống, tôi dẫn cậu trượt."
Lận Diễm Trần nắm chặt tay Sở Tấn: "Được." Hắn giao phó bản thân cho Sở Tấn.
Sở Tấn: "Chuẩn bị kỹ chưa... Đi thôi."
Sườn núi chỗ này có hơi dốc.
Ở dưới tác dụng của trọng lực, hai người dọc theo sườn dốc phủ tuyết hăng hái cùng nhau trượt xuống.
Sở Tấn thuận buồm xuôi gió, Lận Diễm Trần được anh dẫn dắt, rơi vào cảnh đẹp.
Lận Diễm Trần phát hiện chỗ thú vị khi trượt tuyết, trượt xuống sẽ khiến người cảm thấy tâm tình trống trải, giải tỏa áp lực.
Lần này Sở Tấn không cẩn thận bị ngáng chân một chút, trọng tâm bất ổn, kéo theo cả Lận Diễm Trần té ngã.
Lận Diễm Trần không có buông tay, vì vậy hai người cùng nhau ngã xuống đất, lăn vài vòng, Lận Diễm Trần còn biết đệm ở phía dưới.
Tuyết trắng xốp, ngã không đau.
Họ nằm trên nền tuyết.
Sở Tấn cưỡi ở trên người hắn, thoải mái cười to: "Ha ha ha ha ha."
Lận Diễm Trần nghe anh cười, cũng bị sự vui sướng của Sở Tấn cảm hoá, cùng cười rộ lên.
Sở Tấn ở trong lồng ngực của hắn ngẩng đầu lên, đẩy kính bảo vệ mắt lên, lộ ra đôi mắt tràn đầy ý cười, hỏi hắn: "Tiểu Lận, vui không?"
Lận Diễm Trần ôm lấy anh như con gấu, lăn thêm một vòng, vươn mình ở phía trên, hôn xuống đôi môi Sở Tấn: "Vui vẻ."
Sở Tấn thích bầu không khí thế này, anh không ngượng ngùng, trái lại còn giơ tây câu cổ Lận Diễm Trần, liếm môi một cái, sâu sắc nhìn hắn, ôn nhu nói ra lời dụ hoặc: "Tiểu Lận, cậu lại hôn thêm một cái..."
Lận Diễm Trần cảm thấy, Sở Tấn càng ngày càng có ma lực, chỉ cần Sở Tấn vừa mở miệng, ý chí của hắn lập tức lung lay...
Lận Diễm Trần tự mình bò dậy từ dưới đất, trên người dính tuyết, không phục nói: "Tại sao em không nói thì ra em biết trượt tuyết?"
Sở Tấn bị ánh mắt u oán của hắn chọc vui khôn tả: "Ai cho cậu giả dạng làm chuyên gia?"
Lận Diễm Trần nói: "Cũng không phải tôi chủ động, em hãy gắng nhớ lại một chút, tôi chuẩn bị dụng cụ, em lại lầm tưởng tôi lợi hại, kia... Tôi sao có thể mở miệng nói kỳ thực tôi không biết a?"
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Đều là đàn ông, Sở Tấn hiểu.
Đàn ông quan trọng nhất là cái gì? Là mặt mũi a!
Sở Tấn nhanh chóng nói: "Được, được, đều tại tôi, trách tôi. Kỳ thực cũng không phải tôi chơi rất giỏi, chính là rất thích..."
Sở Tấn phủi vụn tuyết bám trên người cho hắn, anh nói: "Không sao cả, để tôi dạy cậu."
Lận Diễm Trần được anh dỗ dành một tiếng, không còn tức giận, gật đầu.
Hai người đứng vững.
Sở Tấn lôi kéo Lận Diễm Trần, để Lận Diễm Trần trượt cùng anh, tay cầm tay chỉ dẫn.
Thế nhưng, Lận Diễm Trần thân hình cân nặng đều to lớn, anh có chút kéo đi không nổi.
Nói như vậy, "Huấn luyện viên" sẽ cảm thấy đau đầu với loại "Học viên" chuyện bé xé ra to thế này, nhưng Sở Tấn dạy Lận Diễm Trần to xác lại hoàn toàn khác, Lận Diễm Trần hoàn toàn không có kinh ngạc thốt lên hoặc là kêu to, hắn chỉ hết sức nghiêm túc, vẻ mặt thành thật "Ừ" "Được" "Tôi biết rồi", cho dù té ngã, quá lắm cũng chỉ rên lên một tiếng, bình thường không mở miệng cầu cứu, cũng không nói không biết chỗ nào.
Sở Tấn bỗng nghĩ ra, a, phát hiện lòng tự trọng của Tiểu Lận rất cao...
Tính cách của Lận Diễm Trần đúng là như vậy, đầy đầu hắn đều nghĩ đến những cách thức đêm trước tổng kết được, rõ ràng hắn đều nhớ, nhưng thân thể lại không có cách nào làm được, làm hắn rất phiền muộn, hắn cũng không phải loại người khiếm khuyết tế bào vận động, theo lý mà nói, không thể học không được... Hắn đã ném mất mặt mũi trước mặt Sở Tấn một lần rồi, nhất định phải nhanh lên học được mới có thể cứu vãn tình thế.
Nhưng hắn càng sốt ruột, thì càng làm không được.
Sở Tấn bỗng nhiên dừng lại, Lận Diễm Trần cũng dừng lại, nghi hoặc mà nhìn anh: "Làm sao vậy?"
Sở Tấn chân thành mà nói: "Lúc thường không phải nói nhiều lắm sao? Sao lại đột nhiên biến thành quả bầu không miệng rồi? Có chỗ nào không hiểu cậu cứ hỏi tôi a."
(*) 没嘴的葫芦: người không giỏi ăn nói, hay vì lý do nào đó mà không thích mở miệng
Lận Diễm Trần nín lặng một phút chốc, rồi gật đầu: "Ừm..."
"Nhìn vẻ mặt của cậu, hoàn toàn không có nghe lọt mà..." Sở Tấn không còn cách nào, anh nắm tay Lận Diễm Trần, "Tôi biết có lẽ là do cậu mặc quần áo dày, với lại mỗi người cũng không phải vạn năng, cậu biết nhiều thứ như vậy đã rất giỏi, đi chơi chính là phải chơi cho vui vẻ, cũng không phải để làm tuyển thủ chuyên nghiệp. Tôi chỉ muốn nhìn thấy cậu có thể chơi vui vẻ cười rộ lên giống như cậu lúc trước. Tôi biết Tiểu Lận là một người rất lợi hại một người đàn ông rất đáng giá để dựa dẫm, chẳng qua, tôi cảm thấy được mình cũng coi như đáng tin, cậu cũng có thể thử ỷ lại tôi một chút."
Lận Diễm Trần nghe anh nói từ từ thanh tĩnh lại, cuối cùng cũng chầm chậm bắt đầu mở miệng đặt vấn đề.
Đáy lòng của hắn có loại cảm giác vi diệu, rất khó hình dung, như là có một hòn đá nhỏ ném mạnh xuống mặt nước, lăng tăng những gợn sóng ôn nhu.
Từ nhỏ hắn đã rất cứng đầu lại còn bướng bỉnh.
Khi còn bé, mẹ sinh bệnh nằm trên giường, ba ba bận công tác, hắn cố chấp khiến người phải kê cái giường nhỏ của mình vào trong phòng mẹ, buổi tối phải ngủ ở bên cạnh mẹ, có lúc nửa đêm mẹ khó chịu rên rỉ thở dốc, hắn lập tức bò dậy, vắt khăn mặt lau mặt cho mẹ. Mẹ đau đến thần trí không rõ, sẽ lầm bầm gọi tên "Ba ba".
Lận Diễm Trần quá tức giận, chờ mẹ ngủ, hắn ngay lập tức gọi điện thoại cho ba ba: "Mẹ rất nhớ ông, ông mau trở về!"
Ba ba qua loa nói với hắn: "Cục cưng ngoan, bây giờ ba ba đang làm việc, tạm thời không thể quay về, hai ngày nữa ba ba về nhà ngay."
Mỗi lần hắn nghe ba ba nói như vậy, lại càng chán ghét ba ba thêm một phần, ba ba có lúc trở về, nhưng về không được bao lâu đã lập tức rời đi.
Một ngày kia, bệnh của mẹ đột nhiên chuyển nặng, bác sĩ cứu chữa mười tiếng, nhưng kỳ tích không có xảy ra, mẹ vẫn qua đời.
Hắn nắm tay mẹ khóc năm phút đồng hồ, ba ba mới thở hồng hộc chạy về, hắn ngậm nước mắt nhìn nam nhân bằng ánh mắt căm thù, ba ba thật sự yêu mẹ sao? Nếu như thật sự yêu bà ấy, tại sao mẹ đã như vậy, còn không ở bên cạnh chăm sóc mẹ chứ?
Tang lễ ngày ấy, ba ba muốn ôm hắn, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn ba ba một cái, đột nhiên giơ tay, rất không nể mặt mũi đẩy ba ba một cái, ba ba thiếu chút nữa té ngã trước mặt mọi người.
Cũng bắt đầu từ khi đó, mối quan hệ giữa hai cha con bắt đầu thay đổi càng ngày càng gay go, bọn họ hiếm khi gặp mặt nhau, gặp mặt cũng không nói được mấy câu, mặc dù nói chuyện, cũng giống như đang giải quyết công việc, ngoại trừ khuôn mặt nhìn không ra là hai cha con.
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Ba ba không lấy lòng hắn, nhưng cũng không bạc đãi hắn, hắn muốn học cái gì muốn làm cái gì, chỉ cần không vi phạm pháp luật ba ba đều theo ý hắn.
Mặc dù Lận Diễm Trần hận ba ba, nhưng hắn không sa đọa bản thân, mà muốn lập nghiệp muốn trưởng thành thành một người đàn ông xuất sắc hơn ba ba, sớm muộn cũng có một ngày hắn sẽ thắng ba ba, nắm giữ quyền lên tiếng, khiến ba ba nghe lời của hắn.
Hắn tự đấp lên từng tầng từng tầng vỏ bọc trong lòng, mỗi ngày mỗi ngày, luyện thành một khối đá cứng rắn.
Cho tới bây giờ, cuối cùng cũng có người nhẹ nhàng gõ vào lòng hắn.
Lận Diễm Trần hết cách rồi, chỉ có thể buông xuống lòng tự trọng quá cao ở trước mặt Sở Tấn: "Là thế này phải không? Đúng không?"
Sở Tấn dụ dỗ từng bước mà nói: "Đúng, đúng, cậu làm rất tốt."
Tiếng nói Sở Tấn dễ nghe như vậy, Lận Diễm Trần cảm thấy tâm tình như ánh mặt trời chiếu rọi trên nền tuyết trắng, một mảnh rộng thoáng, dù sao hắn cũng có cơ sở vận động, lại rất thông minh, sau khi nguyện ý nghe chỉ điểm lại thả lỏng căng thẳng, từ từ nắm giữ kỹ xảo, động tác thân thể trở nên linh hoạt lên.
Sở Tấn không chút keo kiệt khích lệ hắn: "Tiểu Lận quả nhiên rất lợi hại! Học thật nhanh!"
Lận Diễm Trần lập tức vểnh đuôi lên: "Đó là tất nhiên! Tôi học cái gì cũng rất nhanh."
Sở Tấn ngay lập tức yêu thích cỗ sức lực tựa như thiên chi kiêu tử của hắn, nhẹ nhàng khoan thai, tính cách sảng khoái, làm anh thấy vui vẻ: "Đến, chúng ta tới nơi có độ khó cao hơn, chúng ta nắm tay, từ nơi sườn núi này cùng nhau trượt xuống, tôi dẫn cậu trượt."
Lận Diễm Trần nắm chặt tay Sở Tấn: "Được." Hắn giao phó bản thân cho Sở Tấn.
Sở Tấn: "Chuẩn bị kỹ chưa... Đi thôi."
Sườn núi chỗ này có hơi dốc.
Ở dưới tác dụng của trọng lực, hai người dọc theo sườn dốc phủ tuyết hăng hái cùng nhau trượt xuống.
Sở Tấn thuận buồm xuôi gió, Lận Diễm Trần được anh dẫn dắt, rơi vào cảnh đẹp.
Lận Diễm Trần phát hiện chỗ thú vị khi trượt tuyết, trượt xuống sẽ khiến người cảm thấy tâm tình trống trải, giải tỏa áp lực.
Lần này Sở Tấn không cẩn thận bị ngáng chân một chút, trọng tâm bất ổn, kéo theo cả Lận Diễm Trần té ngã.
Lận Diễm Trần không có buông tay, vì vậy hai người cùng nhau ngã xuống đất, lăn vài vòng, Lận Diễm Trần còn biết đệm ở phía dưới.
Tuyết trắng xốp, ngã không đau.
Họ nằm trên nền tuyết.
Sở Tấn cưỡi ở trên người hắn, thoải mái cười to: "Ha ha ha ha ha."
Lận Diễm Trần nghe anh cười, cũng bị sự vui sướng của Sở Tấn cảm hoá, cùng cười rộ lên.
Sở Tấn ở trong lồng ngực của hắn ngẩng đầu lên, đẩy kính bảo vệ mắt lên, lộ ra đôi mắt tràn đầy ý cười, hỏi hắn: "Tiểu Lận, vui không?"
Lận Diễm Trần ôm lấy anh như con gấu, lăn thêm một vòng, vươn mình ở phía trên, hôn xuống đôi môi Sở Tấn: "Vui vẻ."
Sở Tấn thích bầu không khí thế này, anh không ngượng ngùng, trái lại còn giơ tây câu cổ Lận Diễm Trần, liếm môi một cái, sâu sắc nhìn hắn, ôn nhu nói ra lời dụ hoặc: "Tiểu Lận, cậu lại hôn thêm một cái..."
Lận Diễm Trần cảm thấy, Sở Tấn càng ngày càng có ma lực, chỉ cần Sở Tấn vừa mở miệng, ý chí của hắn lập tức lung lay...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.