Chương 45: Đừng giận
Kim Duyên
12/01/2024
Lưu Niên đặt hộp cơm vào trong tay Thiên Chương thì cậu cũng phát hiện ra vết thương ở tay anh thì vô cùng lo lắng:
- Anh bị sao vậy?
- Làm bác sĩ thì bị thương chỉ là chuyện bình thường
Nghe lời nói đấy thì lòng chàng trai không khỏi xót mà kéo anh vào trong lòng, tay lại đặt ở eo, đứng trước mặt của Thiệu Tinh:
- Em xin giới thiệu đây là người yêu của em
- Nhìn qua thì anh cũng đoán được vài phần rồi. Anh đừng hiểu lầm…
- Cậu đừng để ý lời Thiên Chương nói làm gì. Tôi có chuẩn bị cơm cho hai người ăn rồi đây
Thiên Chương liền không chấp nhận giữ lấy cổ của người đàn ông lại đặt một nụ hôn lên má của anh. Vị bác sĩ bất ngờ đưa tay phủi phủi má mình:
- Em về nghỉ ngơi trước đi, anh ở đây thay em chăm sóc Thiệu Tinh
Người con trai lại hôn lấy anh tới tấp không ngừng từ má tới mũi rồi lại trán xuống môi, cứ ôm anh không chịu buông tay ra:
- Không có anh sao em ngủ được, về ngủ với em đi. Em sẽ gọi y tá đến chăm sóc anh Thiệu Tinh
Vị bác sĩ liếc mắt sang nhìn chàng trai, cũng biết có thể gọi y tá mà vẫn ở đây cả ngày. Thiệu Tinh nhìn thấy họ như thế cũng lên tiếng:
- Hai người cứ về nghỉ ngơi đi, tôi ở đây một mình không sao đâu
- Anh nghe chưa? Anh Thiệu Tinh đã nói vậy rồi
Chính Lưu Niên cũng ngơ ngác rõ ràng Thiệu Tinh cố tình nói như thế lẽ nào Thiên Chương không nghe ra ý tứ trong đó:
- Nếu Thiệu Tinh đã có ý đó thì tôi về trước đây. Ngủ sớm nha!
Người đàn ông không muốn dằng co nhiều mà đi ra khỏi phòng. Thiên Chương nhanh chân đuổi tới chỗ của anh, muốn nắm tay thì anh liền né tránh:
- Niên Niên ơi! Đừng giận em nữa mà!
Vị bác sĩ bỗng dưng đứng lại mà tức giận quay sang chàng trai:
- Cấm em gọi như vậy!
- Không gọi vậy nữa thì kêu là Tiểu Niên nha?
- Tùy em, nhanh về nhà thôi!
Người con trai ấy vui mừng phấn khởi ôm lấy rồi hôn lên đôi môi của anh. Tuy vẻ mặt có sự chán ghét nhưng không hề ngăn cản lại. Cùng nhau về nhà nhưng anh vẫn xui đuổi người con trai kia:
- Còn cơm trong bếp, đói thì em ăn đi đừng làm phiền anh
Lưu Niên nằm lên ghế sofa chơi cùng bé mèo nhỏ, Tiểu Bạch cũng thích thú lăn qua lăn lại liếm má của anh. Thiên Chương liền nắm cổ con mèo ấy kéo ra mà nằm vào trong lòng anh:
- Tiểu Niên đừng xa lánh em nữa mà! Người ta yêu anh lắm!
Người đàn ông chẳng dễ dàng để cậu nằm nhưng chưa kịp đẩy ra thì đã bị chàng trai thay đổi tình thế mà ôm lấy người đàn ông vào trong lòng:
- Bỏ anh ra nhanh lên!
- Em mệt chẳng còn sức nữa, muốn ngủ thôi!
Vị bác sĩ cũng không phản kháng nữa mà nằm yên lặng trong vòng tay kia. Cậu lại nhẹ giọng đầy quan tâm:
- Tay của anh là do ai làm bị thương, em sẽ…
- Chỉ là không cẩn thận thôi!
Anh và cậu cứ thế mà ôm lấy nhau ngủ trên sofa. Tiểu Bách leo lên bàn nhìn chằm chằm rồi cuộn mình nằm ngủ một cách ngoan ngoãn.
Vừa mở mắt ra thì Lưu Niên đã nhìn thấy mình nằm trong phòng. Lúc sau vị bác sĩ đi xuống nhà thì đã nhìn thấy cậu nấu bữa sáng xong. Lưu Niên ngồi xuống ghế, cậu cũng đi qua hôn lên má anh:
- Chào buổi sáng người yêu
- Ngồi xuống ăn đi
Sau khi ăn xong thì người đàn ông cũng vội vàng đến bệnh viện. Thiên Chương cũng lái xe đến bệnh viện nhưng là để làm giấy xuất viện cho Thiệu Tinh:
- Anh thật sự có thể đến nhà em sao?
- Sao em có thể bỏ mặc anh, giờ ở đây chỉ có một mình anh mà anh còn chưa bình phục nữa
______________
Lưu Niên sau khi mở cửa đi vào nhà thì đã nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đầy toả sáng của Thiệu Tinh. Anh không khỏi ngờ vực chuyện trước mặt mình:
- Chào anh đã quay về nhà
- Cậu đã đỡ hơn chưa?
Thiên Chương khi này mặc tạp dề cũng đi ra kéo người đàn ông qua ghế ngồi xuống rồi ở sau lưng bóp vai:
- Để em giúp anh
Người đàn ông thẳng thừng kéo tay Thiên Chương ra rồi quay đầu lại nhìn Thiệu Tinh đang đứng bên cạnh mà không khỏi tò mò. Chàng trai cũng hiểu ra vấn đề này:
- Anh Thiệu Tinh còn chưa khỏi hẳn nên em mới…
- À… không phải vậy đâu, cậu ấy còn mệt sao bắt đứng như vậy? Thiệu Tinh qua đây ngồi xuống đi
Thiệu Tinh cũng đi qua ngồi xuống bên cạnh Lưu Niên còn Thiên Chương đang đứng cũng ngơ ngác. Người đàn ông lại vỗ vào vai mình thì cậu liền bóp vai cho anh:
- Em nấu nhiều món ngon cho anh lắm! Anh nhớ ăn thật nhiều đó
Người đàn ông vô cùng chu đáo, tối lại xử lý vết thương trên người của Thiệu Tinh vô cùng cẩn thận. Cứ thế mà ngày qua ngày, buổi sáng làm việc ở bệnh viện tối đến thì giúp Thiệu Tinh:
- Cảm ơn anh nhiều, sau này không cần phải vậy đâu. Anh đi làm đủ mệt rồi
Lưu Niên chẳng nói gì mà chỉ cười trừ rồi quay lại phòng mà lên giường nằm ngủ. Người con trai ấy mệt mỏi nằm xuống ôm lấy người của anh, sờ soạng thì đã bị anh đánh vào tay:
- Anh mệt lắm!
Chàng trai cũng chỉ nằm ôm người anh mà ngủ. Sáng ra thì phải kinh ngạc khi phát hiện cả người anh đều rất nóng, Thiên Chương sờ trán rồi lại sờ người thì càng chắc chắn hơn:
- Sao người anh lại nóng như vậy?
Điều ấy làm cho người con trai đó tỉnh táo sau cơn ngủ sâu, quần áo ngủ còn xộc xệch mà bế cả người anh đặt vào trong xe rồi gài thắt dây an toàn lại cẩn thận. Anh nhất định không được xảy ra chuyện gì đó.
- Anh bị sao vậy?
- Làm bác sĩ thì bị thương chỉ là chuyện bình thường
Nghe lời nói đấy thì lòng chàng trai không khỏi xót mà kéo anh vào trong lòng, tay lại đặt ở eo, đứng trước mặt của Thiệu Tinh:
- Em xin giới thiệu đây là người yêu của em
- Nhìn qua thì anh cũng đoán được vài phần rồi. Anh đừng hiểu lầm…
- Cậu đừng để ý lời Thiên Chương nói làm gì. Tôi có chuẩn bị cơm cho hai người ăn rồi đây
Thiên Chương liền không chấp nhận giữ lấy cổ của người đàn ông lại đặt một nụ hôn lên má của anh. Vị bác sĩ bất ngờ đưa tay phủi phủi má mình:
- Em về nghỉ ngơi trước đi, anh ở đây thay em chăm sóc Thiệu Tinh
Người con trai lại hôn lấy anh tới tấp không ngừng từ má tới mũi rồi lại trán xuống môi, cứ ôm anh không chịu buông tay ra:
- Không có anh sao em ngủ được, về ngủ với em đi. Em sẽ gọi y tá đến chăm sóc anh Thiệu Tinh
Vị bác sĩ liếc mắt sang nhìn chàng trai, cũng biết có thể gọi y tá mà vẫn ở đây cả ngày. Thiệu Tinh nhìn thấy họ như thế cũng lên tiếng:
- Hai người cứ về nghỉ ngơi đi, tôi ở đây một mình không sao đâu
- Anh nghe chưa? Anh Thiệu Tinh đã nói vậy rồi
Chính Lưu Niên cũng ngơ ngác rõ ràng Thiệu Tinh cố tình nói như thế lẽ nào Thiên Chương không nghe ra ý tứ trong đó:
- Nếu Thiệu Tinh đã có ý đó thì tôi về trước đây. Ngủ sớm nha!
Người đàn ông không muốn dằng co nhiều mà đi ra khỏi phòng. Thiên Chương nhanh chân đuổi tới chỗ của anh, muốn nắm tay thì anh liền né tránh:
- Niên Niên ơi! Đừng giận em nữa mà!
Vị bác sĩ bỗng dưng đứng lại mà tức giận quay sang chàng trai:
- Cấm em gọi như vậy!
- Không gọi vậy nữa thì kêu là Tiểu Niên nha?
- Tùy em, nhanh về nhà thôi!
Người con trai ấy vui mừng phấn khởi ôm lấy rồi hôn lên đôi môi của anh. Tuy vẻ mặt có sự chán ghét nhưng không hề ngăn cản lại. Cùng nhau về nhà nhưng anh vẫn xui đuổi người con trai kia:
- Còn cơm trong bếp, đói thì em ăn đi đừng làm phiền anh
Lưu Niên nằm lên ghế sofa chơi cùng bé mèo nhỏ, Tiểu Bạch cũng thích thú lăn qua lăn lại liếm má của anh. Thiên Chương liền nắm cổ con mèo ấy kéo ra mà nằm vào trong lòng anh:
- Tiểu Niên đừng xa lánh em nữa mà! Người ta yêu anh lắm!
Người đàn ông chẳng dễ dàng để cậu nằm nhưng chưa kịp đẩy ra thì đã bị chàng trai thay đổi tình thế mà ôm lấy người đàn ông vào trong lòng:
- Bỏ anh ra nhanh lên!
- Em mệt chẳng còn sức nữa, muốn ngủ thôi!
Vị bác sĩ cũng không phản kháng nữa mà nằm yên lặng trong vòng tay kia. Cậu lại nhẹ giọng đầy quan tâm:
- Tay của anh là do ai làm bị thương, em sẽ…
- Chỉ là không cẩn thận thôi!
Anh và cậu cứ thế mà ôm lấy nhau ngủ trên sofa. Tiểu Bách leo lên bàn nhìn chằm chằm rồi cuộn mình nằm ngủ một cách ngoan ngoãn.
Vừa mở mắt ra thì Lưu Niên đã nhìn thấy mình nằm trong phòng. Lúc sau vị bác sĩ đi xuống nhà thì đã nhìn thấy cậu nấu bữa sáng xong. Lưu Niên ngồi xuống ghế, cậu cũng đi qua hôn lên má anh:
- Chào buổi sáng người yêu
- Ngồi xuống ăn đi
Sau khi ăn xong thì người đàn ông cũng vội vàng đến bệnh viện. Thiên Chương cũng lái xe đến bệnh viện nhưng là để làm giấy xuất viện cho Thiệu Tinh:
- Anh thật sự có thể đến nhà em sao?
- Sao em có thể bỏ mặc anh, giờ ở đây chỉ có một mình anh mà anh còn chưa bình phục nữa
______________
Lưu Niên sau khi mở cửa đi vào nhà thì đã nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đầy toả sáng của Thiệu Tinh. Anh không khỏi ngờ vực chuyện trước mặt mình:
- Chào anh đã quay về nhà
- Cậu đã đỡ hơn chưa?
Thiên Chương khi này mặc tạp dề cũng đi ra kéo người đàn ông qua ghế ngồi xuống rồi ở sau lưng bóp vai:
- Để em giúp anh
Người đàn ông thẳng thừng kéo tay Thiên Chương ra rồi quay đầu lại nhìn Thiệu Tinh đang đứng bên cạnh mà không khỏi tò mò. Chàng trai cũng hiểu ra vấn đề này:
- Anh Thiệu Tinh còn chưa khỏi hẳn nên em mới…
- À… không phải vậy đâu, cậu ấy còn mệt sao bắt đứng như vậy? Thiệu Tinh qua đây ngồi xuống đi
Thiệu Tinh cũng đi qua ngồi xuống bên cạnh Lưu Niên còn Thiên Chương đang đứng cũng ngơ ngác. Người đàn ông lại vỗ vào vai mình thì cậu liền bóp vai cho anh:
- Em nấu nhiều món ngon cho anh lắm! Anh nhớ ăn thật nhiều đó
Người đàn ông vô cùng chu đáo, tối lại xử lý vết thương trên người của Thiệu Tinh vô cùng cẩn thận. Cứ thế mà ngày qua ngày, buổi sáng làm việc ở bệnh viện tối đến thì giúp Thiệu Tinh:
- Cảm ơn anh nhiều, sau này không cần phải vậy đâu. Anh đi làm đủ mệt rồi
Lưu Niên chẳng nói gì mà chỉ cười trừ rồi quay lại phòng mà lên giường nằm ngủ. Người con trai ấy mệt mỏi nằm xuống ôm lấy người của anh, sờ soạng thì đã bị anh đánh vào tay:
- Anh mệt lắm!
Chàng trai cũng chỉ nằm ôm người anh mà ngủ. Sáng ra thì phải kinh ngạc khi phát hiện cả người anh đều rất nóng, Thiên Chương sờ trán rồi lại sờ người thì càng chắc chắn hơn:
- Sao người anh lại nóng như vậy?
Điều ấy làm cho người con trai đó tỉnh táo sau cơn ngủ sâu, quần áo ngủ còn xộc xệch mà bế cả người anh đặt vào trong xe rồi gài thắt dây an toàn lại cẩn thận. Anh nhất định không được xảy ra chuyện gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.