Chương 24
FuFu
13/08/2023
Dạo gần đây Tà Từ Khương cảm thấy cơ thể rất kì lạ.
Anh nóng trong người nhiều hơn, thường hay choáng váng và có dấu hiệu sốt nhưng lại không thật sự bị. Anh cũng bắt đầu tiếp nhận Pheromone của hắn một cách tự nhiên dẫu còn chút khó chịu, nhìn chung vẫn không bài xích như lúc đầu.
Ngồi chung trên một chiếc xe, Tà Từ Khương cảm thấy bị gò bó bởi người đàn ông kia. Ảnh Quân vẫn ung dung cầm lái, ngâm nga bài hát nào đó anh không rõ tên. Tà Từ Khương nhận ra có vẻ đó là một thói quen nho nhỏ của hắn, rồi anh lại chợt nhận ra.
Từ khi nào mình lại bắt đầu để ý đến hắn như vậy?
Có vẻ là từ những ngày đầu tiên, anh vẫn còn nhớ cách mà hắn uy hiếp anh, cách hắn đã đối xử với anh ấm áp như thế nào, cách mà hắn khiến anh dù đau đớn nhưng vẫn sướng rơ cả người mỗi khi làm tình cùng nhau. Có vẻ anh vẫn luôn như thế, luôn bất giác quan sát hắn mà ngay cả bản thân mình cũng không nhận ra.
Tà Từ Khương cảm thấy sợ hãi, sợ rằng mình sẽ mủi lòng trước kẻ khác dù họ chỉ trao cho anh một chút tình thương họ cho rằng là đương nhiên, có thể tất cả chỉ là do anh tự mình đa tình.
Từ là căm ghét vì đã bị hắn chèn ép. Ngôn Tình Trọng Sinh
Tới mở lòng vì cảm giác được quan tâm.
Rồi lại là lo lắng vì sẽ phải lòng người kia.
Anh tự hỏi mình là người thích tự ngược như thế?
Tà Từ Khương vẫn chưa xác nhận được cảm xúc của mình, dù sao hiện tại anh đã thực hiện đúng lời hứa và hắn cũng nên giao lại đoạn video gốc của mình. Chỉ cần qua hôm nay, anh và hắn sẽ là hai người xa lạ chỉ vô tình va phải nhau trong quá khứ.
Anh tựa cầm vào thành cửa xe nhìn những toà cao tầng phía bên ngoài. Chốn đô thị xa hoa vội vã, sống trong nhung lụa, tắm trong bể tiền chính là ước mơ từ bé của anh. Nhưng giờ đây lớn lên anh mới nhận ra tiền chưa bao giờ là tất cả, nhiều kẻ luôn muốn đâm chọt phía sau lưng anh, tìm đến anh vì lợi ích. Tuyệt nhiên Ảnh Quân cũng vậy, hắn nói cần những thú vui mới và sự thoả mãn trong tình dục của mình, nhưng tại sao anh vẫn đâm đầu vô dù biết người chịu thiệt chỉ có mình, tại sao hắn lại đem đến cho anh cảm giác đó. Tà Từ Khương nhìn lại thân ảnh mập mờ có phần khô khốc của mình qua gương cửa xe, khuôn mặt anh trông tái nhợt như thế, đôi môi đã rách ra đang đóng vảy, anh xoa xoa mặt, bên dưới không còn đau nữa nhưng vẫn rất khó chịu.
"Cậu có muốn một dự án nào đó không? Cho công ty cậu ấy?", giọng nói trầm thấp của hắn vang lên trong tầng không khí lạnh của chiếc xe, ánh đèn đường lần lượt lướt qua khung kính chớp rồi lại tắt, gương mặt hắn âm trầm đưa ra lời đề nghị.
Đôi tay anh bất giác run lên, anh tưởng chừng mình đã nghe lầm nhưng hắn lại làm như không có gì mà nhắc đi nhắc lại tới ba lần:
"Tôi có một vài dự án cần hợp tác, nếu cậu muốn..."
"Công ty tôi có thể nâng đỡ cậu..."
Hắn vẫn tiếp tục nói, anh thì lại cứ ngồi im như thế, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.
Hắn coi anh là gì? Một thằng đĩ đực ăn xơi đã xong rồi bỏ đi để lại một đóng tiền?
Tà Từ Khương không cần, anh to giọng lên:
"Đủ rồi, tôi không cần! Anh làm ơn đưa đoạn video gốc đây. Chúng ta hết rồi."
Anh cúi gầm mặt xuống, không dám đối diện với hắn. Cảm giác lo lắng trào phúng trong lòng ngực, Tà Từ Khương không rõ vì sao mình lại như vậy, hắn cũng chẳng thể làm gì được anh hà cớ chi phải tự nhục mạ bản thân.
"Tôi vẫn muốn giữ liên lạc với cậu..."
"Tôi thì lại không muốn, một chút cũng không."
"Cậu...Không cảm thấy một chút gì với tôi từ những chuyện đã qua sao?", trong giọng nói hắn có phần hơi ủ rủ, hoặc đó có thể là do anh đã nghĩ nhiều.
Tà Từ Khương cảm thấy nực cười, nói có cảm giác thì hắn cũng đã đúng, nhưng tới cái mức mà có thể để hắn tùy ý đối xử như vậy kì thật anh vẫn không chấp nhận nổi:
"Từ khi nào mà anh xem hành vi cưỡng ép người khác là đúng và đáng để tôi phải để ý tới anh vậy? Bố mẹ anh không dạy anh những điều cơ bản đó à? Hay nói...anh ăn tôi xong thì nghiện rồi yêu tôi? Tôi không chắc anh có giữ đúng lời hứa của mình hay không nhưng tôi mong chúng ta đừng gặp nhau nữa. Nếu anh có ý định muốn hợp tác với tôi thật thì hẹn anh-"
"Tôi chưa từng được ai dạy những điều như thế...", hắn dừng xe lại bên lề đường, giương đôi mắt có phần ủy khuất ép anh phải mặt đối mặt với hắn.
"Chưa từng ai dạy tôi...nên mong cậu, hãy dạy tôi biết mình nên làm thế nào."
Ảnh Quân nhìn thẳng vào đôi mắt ngu ngơ của anh như đang cố bắt một tia hi vọng, liệu đó có phải là một lời nói dối?
"Tôi không có nghĩa vụ đó.", anh đáp lời hắn.
"Tôi thích em, tôi yêu em."
"..."
Lời tỏ tình đột ngột làm anh nhất thời không biết nói gì. Ảnh Quân càng lúc càng ép sát anh buộc Tà Từ Khương vô thức lùi ra sau, anh càng lùi bao nhiêu hắn càng tiến tới bấy nhiêu cho tới lúc anh cảm nhận được độ lạnh của kính xe sau gáy.
"Anh..."
"Tôi yêu em, tôi yêu em,...", hắn vẫn lầm bầm, từng câu từng chữ đều khắc sâu vào trí nhớ anh.
"Tên khốn này xích ra đi, tôi muốn về.", anh dùng tay đẩy mặt hắn ra nhưng bị giữ lại.
"Tôi thích em lắm, đừng đi."
"Cút! Những lời anh nói anh quên rồi à, hay tôi đã nói đúng? Anh chịch tôi xong nghiện rồi?"
Tà Từ Khương nắm tay thành quyền bất ngờ cho hắn một đấm. Ảnh Quân phản ứng không kịp liền ngã về phía sau, đôi tay thô ráp của hắn ôm toàn bộ khuôn mặt.
"T...Tôi xin lỗi...Anh không sao chứ?"
"Từ lâu rồi...", chất giọng trầm thấp lí nhí vang lên giữa không gian xe tĩnh lặng.
"Hở?"
Như cảm nhận điều chẳng lành, Tà Từ Khương có hơi sợ sệt, tay đã nắm vào nắm cửa sẵn sàng chạy khỏi xe bất kì lúc nào.
Không khí trong xe dần trở nên nóng bức. Lại là cảm giác đó, anh quen thuộc với thứ đó hơn bao giờ, thứ hừng hực đang tỏa ra từ người đàn ông ôm mặt ngồi đối diện mình kia. Anh nôn nóng vặn cửa xe nhưng không được, nó đã bị khóa từ bao giờ.
Ánh đèn đường chiếu vô gương mặt hắn, hai con ngươi rực sáng giữa màn đêm hệt nhắm thẳng vào anh hệt như dã thú đang nhìn con mồi của mình.
"Từ lâu rồi, anh đã thích em từ lâu lắm rồi. Tại sao em không nhớ?"
"Anh nói khùng nói điên gì vậy!!?", anh nổi da gà.
Hắn phóng thích Pheromone ngày một đậm, dù thích ứng được một chút nhưng như vậy vẫn là quá lớn. Anh nhanh chóng luồn qua người hắn muốn ấn nút mở khoá xe nhưng nhanh chóng bị giữ chặt tay lại. Hắn vừa thở dốc, vừa lẩm ba lẩm bẩm câu gì đó như đọc chú. Nhiệt độ cơ thể hắn có vẻ tăng lên đến mức chỉ qua một cái nắm tay anh vẫn cảm nhận được sức nóng kinh khủng.
Giữa không gian tĩnh lặng của tuyến đường ngoại ô, chiếc xe Mercedes đen sẫm rung lắc dữ dội như cặp tình nhân đang hành xử trong đó.
Tà Từ Khương cùng Ảnh Quân giẫy dụa qua lại, một bên muốn mở khoá cửa, bên còn lại thì mặt dày vô sỉ giữ tay hít hà mùi oải hương nhè nhẹ trên cổ anh, đã vậy không quên mút mát tạo dấu hôn trên vành cổ nhợt nhạt ấy.
"Em thơm lắm, tôi thích em nhiều lắm."
Anh giờ đây chỉ biết một điều.
Hắn động dục rồi.
Nếu không chạy thoát sớm có lẽ anh sẽ phải chết trên chiếc xe này mất.
Tà Từ Khương không với được công tắc bí bách giơ cao chân đá vào người hắn. Đối với Ảnh Quân cú đá của anh chẳng khác nào đang gãi ngứa, hắn lầy tay che phần lòng ngực vừa bị đá, khuôn mặt đỏ chót ấm ức khịt mũi.
"Hộc...sao em...lại đẩy tôi...xin em đừng đẩy tôi ra."
Hắn nhào vào người anh.
"Cút ra!!! Ưm! Hức."
Nụ hôn bất ngờ, Tà Từ Khương vô lực trong vòng tay của hắn.
Đêm nay sẽ rất dài.
Anh nóng trong người nhiều hơn, thường hay choáng váng và có dấu hiệu sốt nhưng lại không thật sự bị. Anh cũng bắt đầu tiếp nhận Pheromone của hắn một cách tự nhiên dẫu còn chút khó chịu, nhìn chung vẫn không bài xích như lúc đầu.
Ngồi chung trên một chiếc xe, Tà Từ Khương cảm thấy bị gò bó bởi người đàn ông kia. Ảnh Quân vẫn ung dung cầm lái, ngâm nga bài hát nào đó anh không rõ tên. Tà Từ Khương nhận ra có vẻ đó là một thói quen nho nhỏ của hắn, rồi anh lại chợt nhận ra.
Từ khi nào mình lại bắt đầu để ý đến hắn như vậy?
Có vẻ là từ những ngày đầu tiên, anh vẫn còn nhớ cách mà hắn uy hiếp anh, cách hắn đã đối xử với anh ấm áp như thế nào, cách mà hắn khiến anh dù đau đớn nhưng vẫn sướng rơ cả người mỗi khi làm tình cùng nhau. Có vẻ anh vẫn luôn như thế, luôn bất giác quan sát hắn mà ngay cả bản thân mình cũng không nhận ra.
Tà Từ Khương cảm thấy sợ hãi, sợ rằng mình sẽ mủi lòng trước kẻ khác dù họ chỉ trao cho anh một chút tình thương họ cho rằng là đương nhiên, có thể tất cả chỉ là do anh tự mình đa tình.
Từ là căm ghét vì đã bị hắn chèn ép. Ngôn Tình Trọng Sinh
Tới mở lòng vì cảm giác được quan tâm.
Rồi lại là lo lắng vì sẽ phải lòng người kia.
Anh tự hỏi mình là người thích tự ngược như thế?
Tà Từ Khương vẫn chưa xác nhận được cảm xúc của mình, dù sao hiện tại anh đã thực hiện đúng lời hứa và hắn cũng nên giao lại đoạn video gốc của mình. Chỉ cần qua hôm nay, anh và hắn sẽ là hai người xa lạ chỉ vô tình va phải nhau trong quá khứ.
Anh tựa cầm vào thành cửa xe nhìn những toà cao tầng phía bên ngoài. Chốn đô thị xa hoa vội vã, sống trong nhung lụa, tắm trong bể tiền chính là ước mơ từ bé của anh. Nhưng giờ đây lớn lên anh mới nhận ra tiền chưa bao giờ là tất cả, nhiều kẻ luôn muốn đâm chọt phía sau lưng anh, tìm đến anh vì lợi ích. Tuyệt nhiên Ảnh Quân cũng vậy, hắn nói cần những thú vui mới và sự thoả mãn trong tình dục của mình, nhưng tại sao anh vẫn đâm đầu vô dù biết người chịu thiệt chỉ có mình, tại sao hắn lại đem đến cho anh cảm giác đó. Tà Từ Khương nhìn lại thân ảnh mập mờ có phần khô khốc của mình qua gương cửa xe, khuôn mặt anh trông tái nhợt như thế, đôi môi đã rách ra đang đóng vảy, anh xoa xoa mặt, bên dưới không còn đau nữa nhưng vẫn rất khó chịu.
"Cậu có muốn một dự án nào đó không? Cho công ty cậu ấy?", giọng nói trầm thấp của hắn vang lên trong tầng không khí lạnh của chiếc xe, ánh đèn đường lần lượt lướt qua khung kính chớp rồi lại tắt, gương mặt hắn âm trầm đưa ra lời đề nghị.
Đôi tay anh bất giác run lên, anh tưởng chừng mình đã nghe lầm nhưng hắn lại làm như không có gì mà nhắc đi nhắc lại tới ba lần:
"Tôi có một vài dự án cần hợp tác, nếu cậu muốn..."
"Công ty tôi có thể nâng đỡ cậu..."
Hắn vẫn tiếp tục nói, anh thì lại cứ ngồi im như thế, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.
Hắn coi anh là gì? Một thằng đĩ đực ăn xơi đã xong rồi bỏ đi để lại một đóng tiền?
Tà Từ Khương không cần, anh to giọng lên:
"Đủ rồi, tôi không cần! Anh làm ơn đưa đoạn video gốc đây. Chúng ta hết rồi."
Anh cúi gầm mặt xuống, không dám đối diện với hắn. Cảm giác lo lắng trào phúng trong lòng ngực, Tà Từ Khương không rõ vì sao mình lại như vậy, hắn cũng chẳng thể làm gì được anh hà cớ chi phải tự nhục mạ bản thân.
"Tôi vẫn muốn giữ liên lạc với cậu..."
"Tôi thì lại không muốn, một chút cũng không."
"Cậu...Không cảm thấy một chút gì với tôi từ những chuyện đã qua sao?", trong giọng nói hắn có phần hơi ủ rủ, hoặc đó có thể là do anh đã nghĩ nhiều.
Tà Từ Khương cảm thấy nực cười, nói có cảm giác thì hắn cũng đã đúng, nhưng tới cái mức mà có thể để hắn tùy ý đối xử như vậy kì thật anh vẫn không chấp nhận nổi:
"Từ khi nào mà anh xem hành vi cưỡng ép người khác là đúng và đáng để tôi phải để ý tới anh vậy? Bố mẹ anh không dạy anh những điều cơ bản đó à? Hay nói...anh ăn tôi xong thì nghiện rồi yêu tôi? Tôi không chắc anh có giữ đúng lời hứa của mình hay không nhưng tôi mong chúng ta đừng gặp nhau nữa. Nếu anh có ý định muốn hợp tác với tôi thật thì hẹn anh-"
"Tôi chưa từng được ai dạy những điều như thế...", hắn dừng xe lại bên lề đường, giương đôi mắt có phần ủy khuất ép anh phải mặt đối mặt với hắn.
"Chưa từng ai dạy tôi...nên mong cậu, hãy dạy tôi biết mình nên làm thế nào."
Ảnh Quân nhìn thẳng vào đôi mắt ngu ngơ của anh như đang cố bắt một tia hi vọng, liệu đó có phải là một lời nói dối?
"Tôi không có nghĩa vụ đó.", anh đáp lời hắn.
"Tôi thích em, tôi yêu em."
"..."
Lời tỏ tình đột ngột làm anh nhất thời không biết nói gì. Ảnh Quân càng lúc càng ép sát anh buộc Tà Từ Khương vô thức lùi ra sau, anh càng lùi bao nhiêu hắn càng tiến tới bấy nhiêu cho tới lúc anh cảm nhận được độ lạnh của kính xe sau gáy.
"Anh..."
"Tôi yêu em, tôi yêu em,...", hắn vẫn lầm bầm, từng câu từng chữ đều khắc sâu vào trí nhớ anh.
"Tên khốn này xích ra đi, tôi muốn về.", anh dùng tay đẩy mặt hắn ra nhưng bị giữ lại.
"Tôi thích em lắm, đừng đi."
"Cút! Những lời anh nói anh quên rồi à, hay tôi đã nói đúng? Anh chịch tôi xong nghiện rồi?"
Tà Từ Khương nắm tay thành quyền bất ngờ cho hắn một đấm. Ảnh Quân phản ứng không kịp liền ngã về phía sau, đôi tay thô ráp của hắn ôm toàn bộ khuôn mặt.
"T...Tôi xin lỗi...Anh không sao chứ?"
"Từ lâu rồi...", chất giọng trầm thấp lí nhí vang lên giữa không gian xe tĩnh lặng.
"Hở?"
Như cảm nhận điều chẳng lành, Tà Từ Khương có hơi sợ sệt, tay đã nắm vào nắm cửa sẵn sàng chạy khỏi xe bất kì lúc nào.
Không khí trong xe dần trở nên nóng bức. Lại là cảm giác đó, anh quen thuộc với thứ đó hơn bao giờ, thứ hừng hực đang tỏa ra từ người đàn ông ôm mặt ngồi đối diện mình kia. Anh nôn nóng vặn cửa xe nhưng không được, nó đã bị khóa từ bao giờ.
Ánh đèn đường chiếu vô gương mặt hắn, hai con ngươi rực sáng giữa màn đêm hệt nhắm thẳng vào anh hệt như dã thú đang nhìn con mồi của mình.
"Từ lâu rồi, anh đã thích em từ lâu lắm rồi. Tại sao em không nhớ?"
"Anh nói khùng nói điên gì vậy!!?", anh nổi da gà.
Hắn phóng thích Pheromone ngày một đậm, dù thích ứng được một chút nhưng như vậy vẫn là quá lớn. Anh nhanh chóng luồn qua người hắn muốn ấn nút mở khoá xe nhưng nhanh chóng bị giữ chặt tay lại. Hắn vừa thở dốc, vừa lẩm ba lẩm bẩm câu gì đó như đọc chú. Nhiệt độ cơ thể hắn có vẻ tăng lên đến mức chỉ qua một cái nắm tay anh vẫn cảm nhận được sức nóng kinh khủng.
Giữa không gian tĩnh lặng của tuyến đường ngoại ô, chiếc xe Mercedes đen sẫm rung lắc dữ dội như cặp tình nhân đang hành xử trong đó.
Tà Từ Khương cùng Ảnh Quân giẫy dụa qua lại, một bên muốn mở khoá cửa, bên còn lại thì mặt dày vô sỉ giữ tay hít hà mùi oải hương nhè nhẹ trên cổ anh, đã vậy không quên mút mát tạo dấu hôn trên vành cổ nhợt nhạt ấy.
"Em thơm lắm, tôi thích em nhiều lắm."
Anh giờ đây chỉ biết một điều.
Hắn động dục rồi.
Nếu không chạy thoát sớm có lẽ anh sẽ phải chết trên chiếc xe này mất.
Tà Từ Khương không với được công tắc bí bách giơ cao chân đá vào người hắn. Đối với Ảnh Quân cú đá của anh chẳng khác nào đang gãi ngứa, hắn lầy tay che phần lòng ngực vừa bị đá, khuôn mặt đỏ chót ấm ức khịt mũi.
"Hộc...sao em...lại đẩy tôi...xin em đừng đẩy tôi ra."
Hắn nhào vào người anh.
"Cút ra!!! Ưm! Hức."
Nụ hôn bất ngờ, Tà Từ Khương vô lực trong vòng tay của hắn.
Đêm nay sẽ rất dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.