Chương 58: Bây giờ em đến tìm chị
Đông Giai
21/12/2023
Sau khi hẹn nhau cuối tuần xuất phát, Mạnh Trì chợt cảm thấy lòng mình
trống rỗng, cảm thấy trong nhà thoạt nhìn không lớn nhưng quá vắng vẻ.
Cô kéo vali bước vào thang máy trong nhà, đi đến phòng ngủ của mình ở tầng trệt.
Lúc mới lên đại học, vào ngày nghỉ lễ cô cũng sẽ về thăm nhà, sau đó phát hiện về nhà cũng chỉ có một mình, các dì còn phải quét tước biệt thự cho nên cũng lười trở về, vừa hay tạo ít việc cho các dì.
Đến học kỳ này lại càng không trở về nhà, người trong nhà cũng không phát hiện, dù sao quanh năm họ cũng chẳng ở nhà.
Các dì biết cô sắp đến kì nghỉ hè nên quét tước sạch sẽ tầng trệt, phòng cô hầu như không nhìn thấy chút xíu bụi nào. Tuy vẫn mở cửa sổ thông khí nhưng bên trong vẫn làm người ta có cảm giác nơi này đã lâu không có người ở.
Trong vali của Mạnh Trì chỉ có vài bộ quần áo, ít sách giáo khoa và bài tập, không mang thêm gì về vì trong nhà cái gì cũng có, dù cho không có chỉ cần nói với dì Bạch quản gia, dì Bạch sẽ đi mua ngay.
Mạnh Trì tùy tiện sắp xếp một chút rồi ngồi trước bàn đọc sách ngây người, ngây người một hồi lại đi ra khỏi phòng, không có vào thang máy mà trực tiếp đi bộ lên phòng của mẹ. Trước kia là phòng ngủ của ba mẹ, sau khi mẹ qua đời, ba cô dời qua phòng khác.
Trong phòng của mẹ rất sạch sẽ, trên bàn còn đặt Hồng Trung Hoa* tươi, Mạnh Trì không biết rõ loại của nó, nếu như mẹ còn sống, nhất định sẽ nắm rõ nguồn gốc như trong lòng bàn tay và nói cho cô biết.
*月季花: Nguyệt Quý hoa là giống hoa hồng phổ biến hiện nay tại Trung Quốc, ở Việt Nam chúng ta hay gọi Hồng Trung Hoa. Sở dĩ có tên gọi Nguyệt Quý vì giống hoa này nở quanh năm, tháng nào, mùa nào đều xanh tốt (nguyệt=tháng, quý =mùa). Hoa còn được gọi là 月月红 (Nguyệt Nguyệt Hồng)、月月花 (Nguyệt Nguyệt Hoa)、长春花 (Trường Xuân Hoa). Hoa Nguyệt Quý được coi là hoàng hậu của các loại hoa ở Trung Quốc (花中皇后) [Nguồn: Wiki, Baidu, Zhihu-Vui học tiếng Trung dịch]
Hoa là do bà cho người đặt, bà nội nói với dì mỗi ngày đi chợ mua đồ ăn hãy mua một bó hồng về, đặt trong phòng mẹ.
Khi cô còn nhỏ, vì chuyện trong vườn trồng đầy hoa mẹ và bà nội đã có rất nhiều tranh chấp, bà nội không thích làm vườn cũng chẳng yêu hoa, vậy mà mẹ thì ngược lại.
Trong phòng chỉ có một tấm ảnh chụp của mẹ, còn tấm ảnh chụp chung cả gia đình, những tấm ảnh khác đều bị người trong nhà đem cất.
Mạnh Trì cầm tấm ảnh chụp chung, nghiêm túc lau chùi, sau đó đặt lại vị trí cũ, nhìn người phụ nữ dịu dàng bên trong khung hình, trong lòng lẩm bẩm một câu: Mẹ, con đã về.
Sau đó cô trở về phòng, mở Weibo, phát hiện có thêm khá nhiều thông báo, bình luận chủ yếu tập trung vào chương đầu 'rr', tin nhắn cũng không ít, rất nhiều người hối thúc chương hai. Từ sau khi cô đăng chương đầu tiên thì lượng fan tăng lên kha khá, nhiệt cũng cao hơn trước.
Có khá nhiều bạn mới trên mạng quan tâm cô, cô lướt tới lướt lui rất lâu sau đó bắt đầu trả lời bình luận, có một số lời nhắn khá khoa trương, nào là 'Đẹp quá đẹp quá, bây giờ mình mới phát hiện trang kho báu này', có một số lại nhắm vào tranh của cô đưa ra bình luận: 'Đường cong của mấy năm trước không thuần thục như bây giờ, tranh vẽ ở mỗi một giai đoạn đều có thể nhận ra vết tích trưởng thành của bạn chủ thớt, quả là bước phát triển tuyệt vời, cảm ơn chủ thớt đã chia sẻ, học tập được nhiều điều.', 'Lúc đầu xem rr còn tưởng Tùy Đại hơn ba mươi rồi nhưng mấy tấm này, phong cách hơi hướng nghệ thuật, lẽ nào Đại Tùy mới mười mấy tuổi?!'
Trước đây tài khoản Weibo của Mạnh Trì không có được quan tâm lắm cho nên cô không chỉnh chế độ xem bài viết nửa năm đổ lại, bây giờ được nhiều người xúm vào xem tác phẩm trước kia của cô, cô hơi đỏ mặt, quả thật những bức tranh trước kia của cô ngây ngô hơn bây giờ nhiều, cảm giác chưa được tốt. Cô định chỉnh chế độ xem bài viết trong nửa năm nhưng cô đắn đo đôi chút lại bỏ cuộc, cô cảm thấy như vậy cũng là một giai đoạn trong đời cô.
Bởi vì quá trình luyện tập khác nhau nên tâm tính thay đổi đôi chút dẫn đến tranh vẽ cũng khác biệt. Đây là chuyện rất bình thường. Cô chấp nhận bút pháp trước kia không được tốt cho nên sau này càng nỗ lực thay đổi.
Cô nhìn thấy nhiều tin hối thúc, không hiểu sao cô có chút áp lực, tựa như cái tên Weibo của cô 'Tùy tiện vẽ', ngay từ đầu cô chỉ tùy tiện vẽ cho nên không nghĩ đến bây giờ được nhiều người quan tâm, cũng lo lắng bản thân sau này có phụ lòng mong chờ của mọi người hay không.
Có rất nhiều người sau khi nổi tiếng lại sụp đổ, giống như thủy triều xông về phía mình sau đó lại lướt qua. Nếu như ngay từ đầu không được chú ý cũng sẽ không có mong chờ.
Mạnh Trì điều chỉnh lại tâm tư, vừa mở laptop lại lấy máy tính bảng, thầm nghĩ: Mình chỉ muốn vẽ, cứ vẽ ra tác phẩm mình hài lòng là được, không cần nghĩ đến những điều khác, nó đều không nằm trong sự khống chế của mình.
Sắc mặt, hành động, lời nói,... của rr...
Trong đầu cô hoàn toàn đều là cô ấy.
Nửa tiếng sau, cô đặt bút xuống vẽ, nắm lấy bàn tay đang không ngừng run rẩy do đại não quá hưng phấn, một người khác trong lòng bình tĩnh nói: Không được quá hưng phấn, tác phẩm trong trạng thái hưng phấn vẽ ra sẽ tạo cảm giác lừa dối bản thân, tác phẩm bị đại não mạnh mẽ ám thị* sẽ không tệ. Hơn nữa, mấy hôm trước có thông tin: có người vì quá hưng phấn mà tử vong.
*Ám thị là quá trình tác động một cách trực tiếp hay gián tiếp lên tâm lý con người nhằm mục đích điều khiển người bị ám thị thực hiện những yêu cầu nhất định. (Nguồn: ngocquocviet.wordpress)
Cô hít sâu mấy hơi, nhanh chóng điều hòa tâm trạng không vượt ngưỡng bình thường.
Cô cảm giác nếu mình tiếp tục vẽ, chắc chắn sẽ vẫn rơi vào trong trạng thái hưng phấn này cho nên đứng lên uống một hớp nước, quyết định tạm gác lại cảm tình của mình.
Mạnh Trì ngồi dựa lên bệ lồi cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, ánh mắt rất nhanh dừng lại ở hình ảnh một thân cây ven đường. Trong lòng lập tức xuất hiện một ý niệm trong đầu, cái cây này rất giống cái cây ở dưới lầu nhà Thẩm Khinh Nhược.
Có phải cô điên rồi không?
Mạnh Trì nhanh chóng rời khỏi bệ lồi cửa sổ, nằm lên giường, muốn để nội tâm của mình nhận được sự bình yên.
Nghỉ hè Mạnh Trì định học lái xe, cô cũng nói qua với dì Bạch, dì Bạch có vẻ hơi ngạc nhiên, cho rằng cô không học được. Dù sao bây giờ ra ngoài có rất nhiều phương tiện, không cần thiết phải tự mình lái xe.
Dì Bạch báo danh cho cô một chỗ dạy lái xe gần nhà, chú Dương sau khi nghe được còn trách dì: Tiêu tiền vậy làm gì, con dạy là được rồi, học ở nhà không thoải mái hơn sao?
Dì Bạch từ chối cho ý kiến: Dì sợ con hưng phấn quá dẫn theo Tiểu Mạnh ra ngoài, đến lúc đó dì còn phải đến sở quản lý giao thông lôi hai người về. Con thì không quan trọng, hại Tiểu Mạn bị ghi xấu, bà chắc chắn lột da con.
Bà chính là bà nội của Mạnh Trì, là nữ chủ quyền lực nhất của cái nhà này, tất cả mọi người đều phải nghe theo lời bà. Mấy năm nay cũng chỉ có mẹ của Mạnh Trì mới dám bật lại bà đôi câu.
Vừa nghe đến bà, chú Dương đang nhỏm người qua lùm cỏ chợt rụt đầu lại, không lên tiếng.
...
Hôm nay, Tạ Trăn nhắc đến Mạnh Trì (trong nhóm trò chuyện) hỏi dạo này trường nghỉ học, ở nhà làm gì.
Từ sau khi Tạ Trăn thêm Mạnh Trì vào nhóm, quan hệ giữa Tạ Trăn và Mạnh Trì cũng dần quen thuộc hơn, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm trong nhóm, bởi vì trong nhóm có Thẩm Khinh Nhược nên Mạnh Trì cũng nói nhiều hơn so với bình thường.
Mạnh Trì trả lời:
'Nghiên cứu câu hỏi lý thuyết lái xe.'
Bây giờ cô đã ghi danh, sẽ nhanh chóng đi thi.
Tạ Trăn gửi icon giật mình qua:
'Em lái nhiều lần mà chưa có bằng lái*?'
Mạnh Trì vừa định nói mình đâu có lái xe nhưng ngay lập tức hiểu được ý lái trong miệng Tạ Trăn là gì, lái của cô và Tạ Trăn hoàn toàn không giống nhau, cô chỉ đành gửi một tràng dấu chấm lửng.
*Lái của Tạ Trăn là hiểu theo ý đen tối, Việt Nam mình có lái máy bay
rr: Gần đây em học lái xe à?'
Lúc Mạnh Trì nhìn thấy rr gửi tin thì ngỡ ngàng, lúc này cô mới phát hiện rr đã lâu không nói chuyện nhiều trong nhóm, cũng đã lâu không chủ động nói chuyện với cô.
Sau khi Mạnh Trì trả lời thì rr gửi hai chữ ngắn củn: 'Cố lên.'
Tần suất hai chữ 'cố lên' xuất hiện ngày càng kha khá trong cuộc sống hàng ngày của cô, không khác lắm với 'cảm ơn' nhưng khi cô nhìn thấy là rr gửi, trong lòng bỗng thấy ấm áp.
Mạnh Trì nhìn thoáng qua đề thi thử chưa làm xong một nửa trên máy tính, không chút nghĩ ngợi mở khung tin nhắn với rr, đắn đo gõ chữ:
'Có vài câu khó quá, rốt cuộc em vẫn làm sai.'
Trong lúc chờ tin nhắn trả lời, Mạnh Trì thản nhiên hoàn thành bộ đề thi, kết quả đạt điểm tối đa.
rr hỏi:
'Câu nào?'
Mạnh Trì liền lướt qua đề thi, tùy tiện lấy ra vài câu gửi cho rr.
rr trầm ngâm giây lát:
'Câu này... rất đơn giản... Hay là chúng ta... đừng học lái xe nữa?'
Thẩm Khinh Nhược tưởng mình nhìn lầm: Chọn câu trả lời: Lái xe nên mang theo giấy tờ gì, Mạnh Trì chọn thẻ căn cước.
Thậm chí cô nghi ngờ Mạnh Trì lái sang ý đen tối, để cô bình tĩnh một chút, là lái xe không phải thuê phòng? Lái* này tất nhiên có thể chạy, còn có kèn có thể kêu bíp bíp.
*开车 /kaiche/ lái xe, 开房 /kaifang/ thuê phòng/mướn phòng. Dịch ra thì khác nhau nhưng trong Tiếng Trung đều có 开 /Kai/ ghép với từ khác sẽ ra nghĩa khác.
Mấy ngày nay Tạ Trăn làm ổ trong nhóm, hay nói mấy lời đen tối, chắc mưa dầm thấm đất, dạy hư Mạnh Trì rồi.
Thẩm Khinh Nhược cảm thấy chua xót, một ngày phải xem không biết bao nhiêu tin nhắn trò chuyện, nhìn thấy Tạ Trăn và Mạnh Trì nói chuyện khí thế, trong lòng không biết là mùi vị gì, cô chỉ tiếc không thể xông thẳng tới nhà Tạ Trăn, túm cổ áo Tạ Trăn lớn tiếng hỏi: Bản thân cậu không có bạn nữ giới hả? Tại sao cứ nói chuyện với Mạnh Trì? Cậu rảnh lắm hả, sao không dời mấy cục gạch ở công trường về gần nhà cậu?!
Nhưng cô không thể làm được gì cả, chỉ có thể giả vờ mình bận.
Thậm chí cô muốn giao thật nhiều việc cho Tạ Trăn, để Tạ Trăn mau chóng lao vào công việc, ít nói chuyện với bạn nhỏ.
Mạnh Trì cũng cảm thấy hai câu mình gửi qua làm sai thì hơi quá cho nên cô bình tĩnh trả lời:
'Gửi nhầm, là mấy câu khác.'
Tuy bình thường Thẩm Khinh Nhược không đứng đắn nhưng ở thời điểm quan trọng lại rất cẩn thận nghiêm túc, cô kiên nhẫn giảng giải qua một lần cho Mạnh Trì hiểu.
Mạnh Trì vừa dùng máy tính bảng làm đề, vừa nghe Thẩm Khinh Nhược giảng bài, sau đó Thẩm Khinh Nhược thấy cô vẫn còn 'chưa hiểu' liền trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua.
Mạnh Trì ngừng tay, mở tin nhắn thoại, giọng nói lười biếng êm tai quanh quẩn khắp phòng.
Bất giác cô nghe rất nhiều lần.
...
Một ngày trước khi đi du dịch, Tạ Trăn gọi video trong nhóm, nói trong vali mình chuẩn bị những thứ đó, vừa nói vừa phát hiện mình bỏ sót vài món đồ nên vội vã tắt video nhanh chóng đi mua.
Vì vậy trong cuộc gọi chỉ còn lại Mạnh Trì và Thẩm Khinh Nhược giương mắt nhìn nhau.
Mạnh Trì tập lái xe ở trường, nhận được điện thoại video của Tạ Trăn cô liền từ trong xe bước ra, một mình đi đến bên hồ.
Gió nhẹ thổi tóc cô bay bay, thỉnh thoảng cô phải giơ tay che đi ánh mặt trời chói mắt, nhìn thì có vẻ khá mát mẻ. Cô đã luyện tập hai ngày rồi, ánh mặt trời mùa hè cũng rất độc ác, tuy đã bôi kem chống nắng nhưng nhìn vẫn phát hiện cô không còn trắng như trước.
Không hiểu sao có chút... bướng bỉnh.
Nét đẹp tươi trẻ pha lẫn chút bướng bỉnh làm người mù mắt.
Thẩm Khinh Nhược nhìn Mạnh Trì trong video, ánh mắt của mình vô thức lướt qua gương mặt của bản thân, phát hiện ánh mắt mình hơi... si mê, cô liền thu hồi ánh mắt, làm bộ nói chuyện phiếm:
"Hai ngày nay em đều tập lái xe à?"
Mạnh Trì ừ một tiếng.
"Trời nắng lắm, em mau vào trong xe đi."
Mạnh Trì ung dung đi vòng vèo nhưng vẫn không tắt video, ánh mắt va vào góc nghiêng gương mặt của Thẩm Khinh Nhược, phát hiện Thẩm Khinh Nhược cứ chỉa camera vào mặt, thỉnh thoảng sẽ đổi tay, một góc hình sẽ nhìn thấy được đầu vai trắng nõn, cả mái tóc dài đang ướt rũ trên đó.
Vừa rồi cô đã chú ý, bèn tò mò hỏi:
"Chị đang làm gì?"
Thẩm Khinh Nhược có chút cam chịu:
"Tôi đang tắm, tắm nửa chừng thì Tạ Trăn hối hả gọi video đến."
"Vậy... vậy bây giờ chị... không mặc đồ?" Vừa rồi Mạnh Trì vẫn rất bình tĩnh, đến lúc này chợt nói chuyện lắp bắp.
Thẩm Khinh Nhược:
"Em nghĩ gì thế, phải mặc chứ nhưng không mặc nhiều."
Mạnh Trì giơ tay chạm lên gương mặt nóng bừng của mình, trong màn hình nhìn cô vẫn rất tự nhiên. Cô nhìn bên cạnh, một lúc lại bất giác nhìn về phía Thẩm Khinh Nhược, nghĩ đến lúc này Thẩm Khinh Nhược đang ở trong phòng tắm nếu nhìn chằm chằm thì không được lịch sự, cho nên cô cưỡng ép bản thân thu hồi tầm nhìn, sau khi nghe Thẩm Khinh Nhược nói xong thì cô cũng phát hiện gò má của đối phương cũng đỏ hơn bình thường, có lẽ bị nhiệt trong phòng tắm gây ra, nhìn rất đẹp rất động lòng người.
Cuối cùng Mạnh Trì không nhịn được nhỏ giọng hỏi:
"Ngày mai em sớm đến tìm chị được không?"
Ba người các cô hẹn gặp mặt ở nhà Thẩm Khinh Nhược, cũng đã xác định thời gian.
Thẩm Khinh Nhược không chú ý Mạnh Trì khác thường, ánh mắt cũng bất giác đảo qua gương mặt của Mạnh Trì sau đó nói:
"Tại sao phải chờ đến ngày mai?"
Mạnh Trì lập tức trả lời:
"Bây giờ em đến tìm chị."
Cô kéo vali bước vào thang máy trong nhà, đi đến phòng ngủ của mình ở tầng trệt.
Lúc mới lên đại học, vào ngày nghỉ lễ cô cũng sẽ về thăm nhà, sau đó phát hiện về nhà cũng chỉ có một mình, các dì còn phải quét tước biệt thự cho nên cũng lười trở về, vừa hay tạo ít việc cho các dì.
Đến học kỳ này lại càng không trở về nhà, người trong nhà cũng không phát hiện, dù sao quanh năm họ cũng chẳng ở nhà.
Các dì biết cô sắp đến kì nghỉ hè nên quét tước sạch sẽ tầng trệt, phòng cô hầu như không nhìn thấy chút xíu bụi nào. Tuy vẫn mở cửa sổ thông khí nhưng bên trong vẫn làm người ta có cảm giác nơi này đã lâu không có người ở.
Trong vali của Mạnh Trì chỉ có vài bộ quần áo, ít sách giáo khoa và bài tập, không mang thêm gì về vì trong nhà cái gì cũng có, dù cho không có chỉ cần nói với dì Bạch quản gia, dì Bạch sẽ đi mua ngay.
Mạnh Trì tùy tiện sắp xếp một chút rồi ngồi trước bàn đọc sách ngây người, ngây người một hồi lại đi ra khỏi phòng, không có vào thang máy mà trực tiếp đi bộ lên phòng của mẹ. Trước kia là phòng ngủ của ba mẹ, sau khi mẹ qua đời, ba cô dời qua phòng khác.
Trong phòng của mẹ rất sạch sẽ, trên bàn còn đặt Hồng Trung Hoa* tươi, Mạnh Trì không biết rõ loại của nó, nếu như mẹ còn sống, nhất định sẽ nắm rõ nguồn gốc như trong lòng bàn tay và nói cho cô biết.
*月季花: Nguyệt Quý hoa là giống hoa hồng phổ biến hiện nay tại Trung Quốc, ở Việt Nam chúng ta hay gọi Hồng Trung Hoa. Sở dĩ có tên gọi Nguyệt Quý vì giống hoa này nở quanh năm, tháng nào, mùa nào đều xanh tốt (nguyệt=tháng, quý =mùa). Hoa còn được gọi là 月月红 (Nguyệt Nguyệt Hồng)、月月花 (Nguyệt Nguyệt Hoa)、长春花 (Trường Xuân Hoa). Hoa Nguyệt Quý được coi là hoàng hậu của các loại hoa ở Trung Quốc (花中皇后) [Nguồn: Wiki, Baidu, Zhihu-Vui học tiếng Trung dịch]
Hoa là do bà cho người đặt, bà nội nói với dì mỗi ngày đi chợ mua đồ ăn hãy mua một bó hồng về, đặt trong phòng mẹ.
Khi cô còn nhỏ, vì chuyện trong vườn trồng đầy hoa mẹ và bà nội đã có rất nhiều tranh chấp, bà nội không thích làm vườn cũng chẳng yêu hoa, vậy mà mẹ thì ngược lại.
Trong phòng chỉ có một tấm ảnh chụp của mẹ, còn tấm ảnh chụp chung cả gia đình, những tấm ảnh khác đều bị người trong nhà đem cất.
Mạnh Trì cầm tấm ảnh chụp chung, nghiêm túc lau chùi, sau đó đặt lại vị trí cũ, nhìn người phụ nữ dịu dàng bên trong khung hình, trong lòng lẩm bẩm một câu: Mẹ, con đã về.
Sau đó cô trở về phòng, mở Weibo, phát hiện có thêm khá nhiều thông báo, bình luận chủ yếu tập trung vào chương đầu 'rr', tin nhắn cũng không ít, rất nhiều người hối thúc chương hai. Từ sau khi cô đăng chương đầu tiên thì lượng fan tăng lên kha khá, nhiệt cũng cao hơn trước.
Có khá nhiều bạn mới trên mạng quan tâm cô, cô lướt tới lướt lui rất lâu sau đó bắt đầu trả lời bình luận, có một số lời nhắn khá khoa trương, nào là 'Đẹp quá đẹp quá, bây giờ mình mới phát hiện trang kho báu này', có một số lại nhắm vào tranh của cô đưa ra bình luận: 'Đường cong của mấy năm trước không thuần thục như bây giờ, tranh vẽ ở mỗi một giai đoạn đều có thể nhận ra vết tích trưởng thành của bạn chủ thớt, quả là bước phát triển tuyệt vời, cảm ơn chủ thớt đã chia sẻ, học tập được nhiều điều.', 'Lúc đầu xem rr còn tưởng Tùy Đại hơn ba mươi rồi nhưng mấy tấm này, phong cách hơi hướng nghệ thuật, lẽ nào Đại Tùy mới mười mấy tuổi?!'
Trước đây tài khoản Weibo của Mạnh Trì không có được quan tâm lắm cho nên cô không chỉnh chế độ xem bài viết nửa năm đổ lại, bây giờ được nhiều người xúm vào xem tác phẩm trước kia của cô, cô hơi đỏ mặt, quả thật những bức tranh trước kia của cô ngây ngô hơn bây giờ nhiều, cảm giác chưa được tốt. Cô định chỉnh chế độ xem bài viết trong nửa năm nhưng cô đắn đo đôi chút lại bỏ cuộc, cô cảm thấy như vậy cũng là một giai đoạn trong đời cô.
Bởi vì quá trình luyện tập khác nhau nên tâm tính thay đổi đôi chút dẫn đến tranh vẽ cũng khác biệt. Đây là chuyện rất bình thường. Cô chấp nhận bút pháp trước kia không được tốt cho nên sau này càng nỗ lực thay đổi.
Cô nhìn thấy nhiều tin hối thúc, không hiểu sao cô có chút áp lực, tựa như cái tên Weibo của cô 'Tùy tiện vẽ', ngay từ đầu cô chỉ tùy tiện vẽ cho nên không nghĩ đến bây giờ được nhiều người quan tâm, cũng lo lắng bản thân sau này có phụ lòng mong chờ của mọi người hay không.
Có rất nhiều người sau khi nổi tiếng lại sụp đổ, giống như thủy triều xông về phía mình sau đó lại lướt qua. Nếu như ngay từ đầu không được chú ý cũng sẽ không có mong chờ.
Mạnh Trì điều chỉnh lại tâm tư, vừa mở laptop lại lấy máy tính bảng, thầm nghĩ: Mình chỉ muốn vẽ, cứ vẽ ra tác phẩm mình hài lòng là được, không cần nghĩ đến những điều khác, nó đều không nằm trong sự khống chế của mình.
Sắc mặt, hành động, lời nói,... của rr...
Trong đầu cô hoàn toàn đều là cô ấy.
Nửa tiếng sau, cô đặt bút xuống vẽ, nắm lấy bàn tay đang không ngừng run rẩy do đại não quá hưng phấn, một người khác trong lòng bình tĩnh nói: Không được quá hưng phấn, tác phẩm trong trạng thái hưng phấn vẽ ra sẽ tạo cảm giác lừa dối bản thân, tác phẩm bị đại não mạnh mẽ ám thị* sẽ không tệ. Hơn nữa, mấy hôm trước có thông tin: có người vì quá hưng phấn mà tử vong.
*Ám thị là quá trình tác động một cách trực tiếp hay gián tiếp lên tâm lý con người nhằm mục đích điều khiển người bị ám thị thực hiện những yêu cầu nhất định. (Nguồn: ngocquocviet.wordpress)
Cô hít sâu mấy hơi, nhanh chóng điều hòa tâm trạng không vượt ngưỡng bình thường.
Cô cảm giác nếu mình tiếp tục vẽ, chắc chắn sẽ vẫn rơi vào trong trạng thái hưng phấn này cho nên đứng lên uống một hớp nước, quyết định tạm gác lại cảm tình của mình.
Mạnh Trì ngồi dựa lên bệ lồi cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, ánh mắt rất nhanh dừng lại ở hình ảnh một thân cây ven đường. Trong lòng lập tức xuất hiện một ý niệm trong đầu, cái cây này rất giống cái cây ở dưới lầu nhà Thẩm Khinh Nhược.
Có phải cô điên rồi không?
Mạnh Trì nhanh chóng rời khỏi bệ lồi cửa sổ, nằm lên giường, muốn để nội tâm của mình nhận được sự bình yên.
Nghỉ hè Mạnh Trì định học lái xe, cô cũng nói qua với dì Bạch, dì Bạch có vẻ hơi ngạc nhiên, cho rằng cô không học được. Dù sao bây giờ ra ngoài có rất nhiều phương tiện, không cần thiết phải tự mình lái xe.
Dì Bạch báo danh cho cô một chỗ dạy lái xe gần nhà, chú Dương sau khi nghe được còn trách dì: Tiêu tiền vậy làm gì, con dạy là được rồi, học ở nhà không thoải mái hơn sao?
Dì Bạch từ chối cho ý kiến: Dì sợ con hưng phấn quá dẫn theo Tiểu Mạnh ra ngoài, đến lúc đó dì còn phải đến sở quản lý giao thông lôi hai người về. Con thì không quan trọng, hại Tiểu Mạn bị ghi xấu, bà chắc chắn lột da con.
Bà chính là bà nội của Mạnh Trì, là nữ chủ quyền lực nhất của cái nhà này, tất cả mọi người đều phải nghe theo lời bà. Mấy năm nay cũng chỉ có mẹ của Mạnh Trì mới dám bật lại bà đôi câu.
Vừa nghe đến bà, chú Dương đang nhỏm người qua lùm cỏ chợt rụt đầu lại, không lên tiếng.
...
Hôm nay, Tạ Trăn nhắc đến Mạnh Trì (trong nhóm trò chuyện) hỏi dạo này trường nghỉ học, ở nhà làm gì.
Từ sau khi Tạ Trăn thêm Mạnh Trì vào nhóm, quan hệ giữa Tạ Trăn và Mạnh Trì cũng dần quen thuộc hơn, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm trong nhóm, bởi vì trong nhóm có Thẩm Khinh Nhược nên Mạnh Trì cũng nói nhiều hơn so với bình thường.
Mạnh Trì trả lời:
'Nghiên cứu câu hỏi lý thuyết lái xe.'
Bây giờ cô đã ghi danh, sẽ nhanh chóng đi thi.
Tạ Trăn gửi icon giật mình qua:
'Em lái nhiều lần mà chưa có bằng lái*?'
Mạnh Trì vừa định nói mình đâu có lái xe nhưng ngay lập tức hiểu được ý lái trong miệng Tạ Trăn là gì, lái của cô và Tạ Trăn hoàn toàn không giống nhau, cô chỉ đành gửi một tràng dấu chấm lửng.
*Lái của Tạ Trăn là hiểu theo ý đen tối, Việt Nam mình có lái máy bay
rr: Gần đây em học lái xe à?'
Lúc Mạnh Trì nhìn thấy rr gửi tin thì ngỡ ngàng, lúc này cô mới phát hiện rr đã lâu không nói chuyện nhiều trong nhóm, cũng đã lâu không chủ động nói chuyện với cô.
Sau khi Mạnh Trì trả lời thì rr gửi hai chữ ngắn củn: 'Cố lên.'
Tần suất hai chữ 'cố lên' xuất hiện ngày càng kha khá trong cuộc sống hàng ngày của cô, không khác lắm với 'cảm ơn' nhưng khi cô nhìn thấy là rr gửi, trong lòng bỗng thấy ấm áp.
Mạnh Trì nhìn thoáng qua đề thi thử chưa làm xong một nửa trên máy tính, không chút nghĩ ngợi mở khung tin nhắn với rr, đắn đo gõ chữ:
'Có vài câu khó quá, rốt cuộc em vẫn làm sai.'
Trong lúc chờ tin nhắn trả lời, Mạnh Trì thản nhiên hoàn thành bộ đề thi, kết quả đạt điểm tối đa.
rr hỏi:
'Câu nào?'
Mạnh Trì liền lướt qua đề thi, tùy tiện lấy ra vài câu gửi cho rr.
rr trầm ngâm giây lát:
'Câu này... rất đơn giản... Hay là chúng ta... đừng học lái xe nữa?'
Thẩm Khinh Nhược tưởng mình nhìn lầm: Chọn câu trả lời: Lái xe nên mang theo giấy tờ gì, Mạnh Trì chọn thẻ căn cước.
Thậm chí cô nghi ngờ Mạnh Trì lái sang ý đen tối, để cô bình tĩnh một chút, là lái xe không phải thuê phòng? Lái* này tất nhiên có thể chạy, còn có kèn có thể kêu bíp bíp.
*开车 /kaiche/ lái xe, 开房 /kaifang/ thuê phòng/mướn phòng. Dịch ra thì khác nhau nhưng trong Tiếng Trung đều có 开 /Kai/ ghép với từ khác sẽ ra nghĩa khác.
Mấy ngày nay Tạ Trăn làm ổ trong nhóm, hay nói mấy lời đen tối, chắc mưa dầm thấm đất, dạy hư Mạnh Trì rồi.
Thẩm Khinh Nhược cảm thấy chua xót, một ngày phải xem không biết bao nhiêu tin nhắn trò chuyện, nhìn thấy Tạ Trăn và Mạnh Trì nói chuyện khí thế, trong lòng không biết là mùi vị gì, cô chỉ tiếc không thể xông thẳng tới nhà Tạ Trăn, túm cổ áo Tạ Trăn lớn tiếng hỏi: Bản thân cậu không có bạn nữ giới hả? Tại sao cứ nói chuyện với Mạnh Trì? Cậu rảnh lắm hả, sao không dời mấy cục gạch ở công trường về gần nhà cậu?!
Nhưng cô không thể làm được gì cả, chỉ có thể giả vờ mình bận.
Thậm chí cô muốn giao thật nhiều việc cho Tạ Trăn, để Tạ Trăn mau chóng lao vào công việc, ít nói chuyện với bạn nhỏ.
Mạnh Trì cũng cảm thấy hai câu mình gửi qua làm sai thì hơi quá cho nên cô bình tĩnh trả lời:
'Gửi nhầm, là mấy câu khác.'
Tuy bình thường Thẩm Khinh Nhược không đứng đắn nhưng ở thời điểm quan trọng lại rất cẩn thận nghiêm túc, cô kiên nhẫn giảng giải qua một lần cho Mạnh Trì hiểu.
Mạnh Trì vừa dùng máy tính bảng làm đề, vừa nghe Thẩm Khinh Nhược giảng bài, sau đó Thẩm Khinh Nhược thấy cô vẫn còn 'chưa hiểu' liền trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua.
Mạnh Trì ngừng tay, mở tin nhắn thoại, giọng nói lười biếng êm tai quanh quẩn khắp phòng.
Bất giác cô nghe rất nhiều lần.
...
Một ngày trước khi đi du dịch, Tạ Trăn gọi video trong nhóm, nói trong vali mình chuẩn bị những thứ đó, vừa nói vừa phát hiện mình bỏ sót vài món đồ nên vội vã tắt video nhanh chóng đi mua.
Vì vậy trong cuộc gọi chỉ còn lại Mạnh Trì và Thẩm Khinh Nhược giương mắt nhìn nhau.
Mạnh Trì tập lái xe ở trường, nhận được điện thoại video của Tạ Trăn cô liền từ trong xe bước ra, một mình đi đến bên hồ.
Gió nhẹ thổi tóc cô bay bay, thỉnh thoảng cô phải giơ tay che đi ánh mặt trời chói mắt, nhìn thì có vẻ khá mát mẻ. Cô đã luyện tập hai ngày rồi, ánh mặt trời mùa hè cũng rất độc ác, tuy đã bôi kem chống nắng nhưng nhìn vẫn phát hiện cô không còn trắng như trước.
Không hiểu sao có chút... bướng bỉnh.
Nét đẹp tươi trẻ pha lẫn chút bướng bỉnh làm người mù mắt.
Thẩm Khinh Nhược nhìn Mạnh Trì trong video, ánh mắt của mình vô thức lướt qua gương mặt của bản thân, phát hiện ánh mắt mình hơi... si mê, cô liền thu hồi ánh mắt, làm bộ nói chuyện phiếm:
"Hai ngày nay em đều tập lái xe à?"
Mạnh Trì ừ một tiếng.
"Trời nắng lắm, em mau vào trong xe đi."
Mạnh Trì ung dung đi vòng vèo nhưng vẫn không tắt video, ánh mắt va vào góc nghiêng gương mặt của Thẩm Khinh Nhược, phát hiện Thẩm Khinh Nhược cứ chỉa camera vào mặt, thỉnh thoảng sẽ đổi tay, một góc hình sẽ nhìn thấy được đầu vai trắng nõn, cả mái tóc dài đang ướt rũ trên đó.
Vừa rồi cô đã chú ý, bèn tò mò hỏi:
"Chị đang làm gì?"
Thẩm Khinh Nhược có chút cam chịu:
"Tôi đang tắm, tắm nửa chừng thì Tạ Trăn hối hả gọi video đến."
"Vậy... vậy bây giờ chị... không mặc đồ?" Vừa rồi Mạnh Trì vẫn rất bình tĩnh, đến lúc này chợt nói chuyện lắp bắp.
Thẩm Khinh Nhược:
"Em nghĩ gì thế, phải mặc chứ nhưng không mặc nhiều."
Mạnh Trì giơ tay chạm lên gương mặt nóng bừng của mình, trong màn hình nhìn cô vẫn rất tự nhiên. Cô nhìn bên cạnh, một lúc lại bất giác nhìn về phía Thẩm Khinh Nhược, nghĩ đến lúc này Thẩm Khinh Nhược đang ở trong phòng tắm nếu nhìn chằm chằm thì không được lịch sự, cho nên cô cưỡng ép bản thân thu hồi tầm nhìn, sau khi nghe Thẩm Khinh Nhược nói xong thì cô cũng phát hiện gò má của đối phương cũng đỏ hơn bình thường, có lẽ bị nhiệt trong phòng tắm gây ra, nhìn rất đẹp rất động lòng người.
Cuối cùng Mạnh Trì không nhịn được nhỏ giọng hỏi:
"Ngày mai em sớm đến tìm chị được không?"
Ba người các cô hẹn gặp mặt ở nhà Thẩm Khinh Nhược, cũng đã xác định thời gian.
Thẩm Khinh Nhược không chú ý Mạnh Trì khác thường, ánh mắt cũng bất giác đảo qua gương mặt của Mạnh Trì sau đó nói:
"Tại sao phải chờ đến ngày mai?"
Mạnh Trì lập tức trả lời:
"Bây giờ em đến tìm chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.