Chương 83: Rất thích chị*
Đông Giai
16/06/2024
Thịt nướng ở cửa Đông của công viên Trường Hồ cũng khá ngon, lần trước Thẩm Khinh Nhược Mạnh Trì cùng Tạ Trăn đã từng ăn qua, lần này các cô mua về không ít.
Sau khi về nhà, Thẩm Khinh Nhược cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa kéo liền quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Mạnh Trì.
Cô lập tức hiểu ý, chợt tránh người ra.
Mạnh Trì liền móc chìa khóa trong túi áo ra, dường như đã chuẩn bị sẵn từ lâu, cô cắm chiếc chìa khóa đồng vào trong ổ khóa, hớn hở nhẹ nhàng xoay chuyển chìa khóa, sau đó nghe âm thanh khe khẽ phát ra từ ổ khóa, cửa được mở ra.
Niềm vui không thể che giấu hiện ra trên mặt của Mạnh Trì.
Thẩm Khinh Nhược thầm nghĩ: Hành động trẻ con, chỉ thiếu điều treo chìa khóa trên cổ.
Sau khi vào nhà, các cô cởi áo khoác trên người, mang đồ nướng vào bếp hâm nóng.
Chuẩn bị nấu thêm cả canh trứng. Mạnh Trì cầm đũa nhanh nhẹn khuấy trứng trong chén, nhìn giống như đã từng làm.
Thẩm Khinh Nhược thầm nghĩ: Trước kia nhất định không ai nghĩ, người này đập trứng một phát hỏng cả mười, đến bây giờ đều hiếm khi thành công, hôm nay người này số không tệ, đập quả đầu tiên thì đều không bị đổ ra ngoài.
Lúc trước Thẩm Khinh Nhược cũng khó xuống bếp vì bình thường khá bận, một mình ăn cũng dễ đối phó, tùy tiện đặt chút đồ ăn là được. Thỉnh thoảng khi đồ ăn được giao đến cô lại không còn muốn ăn nữa nhưng vẫn sẽ nhai nuốt qua loa. Cơ thể là của mình, đừng nói ngã xuống sẽ chậm trễ công việc mà bắt đầu đau cũng rất khó chịu.
Khi ở bên Mạnh Trì, cô ăn uống tốt hơn bình thường nhiều. Mạnh Trì luôn nói cô ăn ít, đó là còn chưa biết bình thường cô còn ăn ít hơn.
Cô cũng sẵn lòng xuống bếp hơn.
Tuy rằng số lần xuống bếp không quá nhiều, trên cơ bản hai người vẫn đặt đồ ăn hoặc xuống tiệm ăn là chính.
Nhưng mỗi lần vào bếp nấu ăn, Mạnh Trì cũng sẽ tò tò đi theo, lúc đầu thì sờ cái này chạm cái kia.
Lúc cô nhìn thấy sẽ hỏi Mạnh Trì: Thưa sếp, kết quả giám sát thế nào? Dưa- trái cây- rau củ tươi đúng không?
Ngược lại Mạnh Trì rất bình tĩnh nói: Cũng được, tươi.
Mạnh Trì quan sát cô nấu ăn thế nào, từ đó bắt tay làm, thỉnh thoảng quả thật giải quyết được vấn đề cấp bách.
Dáng vẻ của Mạnh Trì giống như chuyện gì cũng làm được.
Không biết sau này ai may mắn được ăn món Mạnh Trì nấu.
Bất chợt một sự ghen tỵ vô hình nảy nở trong lòng Thẩm Khinh Nhược, ghen tỵ với một người xa lạ không biết tên nào đó, ghen tỵ sau này người đó có thể ở bên Mạnh Trì, ghen tỵ họ có thể ăn đồ ăn Mạnh Trì nấu.
Trong lòng cô cảm thấy chua chát, kèm theo chút ấm ức, rõ ràng là cô dạy Mạnh Trì biết nấu ăn.
Người kia nhất định không biết, Mạnh Trì đã từng đập vỡ mười mấy quả trứng gà trong bếp.
Người kia có hỏi đến thì Mạnh Trì sẽ nhắc đến cô không? Sẽ nói cô như thế nào?
Một người phụ nữ hơi lớn tuổi nhưng đã không còn liên lạc sao?
Mạnh Trì đang khuấy trứng, chợt hỏi:
“Chị, lần trước chị kho sườn rất ngon, chị nấu thế nào?”
“Học lén?”
“Lần trước bận rửa rau, có hai chỗ em không nhìn thấy.” Mạnh Trì thoải mái nhận lấy cái danh 'học lén' kia.
Bởi vì Thẩm Khinh Nhược đang tưởng tượng Mạnh Trì của sau này, trong lòng ghen không chịu nổi, tay khẽ khoác lên vai Mạnh Trì, sát gần đến kề bên tai Mạnh Trì. Cơ thể Thẩm Khinh Nhược gần như dán lên người Mạnh Trì, hơi thở nóng bỏng phả bên tai, trái tim Mạnh Trì đập nhanh hơn, suýt chút nữa làm cho hỗn hợp trứng vừa khuấy đều đổ ra ngoài.
Đầu óc của cô lại hiện lên rất nhiều hình ảnh không thích hợp.
Lẽ nào chị* muốn ở phòng bếp...
Thẩm Khinh Nhược dùng giọng vừa nhẹ nhàng vừa êm dịu nói:
“Không dạy.”
Thẩm Khinh Nhược nghĩ tới tương lai có người ngồi bên cạnh Mạnh Trì, ăn sườn kho do cô dạy Mạnh Trì, đôi mắt phút chốc bị ghen tuông che mờ.
Nhưng phản ứng của Mạnh Trì khá kỳ lạ, nhìn có vẻ xấu hổ, chậm rãi nói:
“Vậy làm thế nào... chị mới chịu dạy em?”
Thẩm Khinh Nhược:?
Cũng trách cô, không ít lần ve vãn Mạnh Trì, hay nói 'thù lao' này nọ.
Quả thật các cô chưa từng ở nhà bếp...
Mỗi lần suýt chút nữa xảy ra thì cô đều khuyên Mạnh Trì, nói nơi này là chỗ ăn uống.
Mạnh Trì ngoài mặt nhìn điềm đạm ít nói nhưng trong lòng rất ngang tàng, có những chỗ không hề có trở ngại tâm lý, lần trước trong phòng sách cũng là...
Làm cho cô mấy lần xử lý công việc đều sẽ nghĩ đến cảnh Mạnh Trì đặt cô trên bàn sách làm như thế nào...
Khiến cô không có cách nào làm việc, lòng không yên nổi.
Nếu như Mạnh Trì ở đây thì còn đỡ, vẫn có thể giải quyết. Mạnh Trì không ở đây, cô chỉ có thể đi tắm cho xong.
Lỗ tai Thẩm Khinh Nhược nóng lên:
“Không cần nghĩ những chuyện không tồn tại, dù thế nào cũng không dạy em.”
Dạy Mạnh Trì để Mạnh Trì làm sườn kho cho con cún khác ăn sao?
Đừng mơ!
Thẩm mỗ đây không có rộng lượng đến mức đó.
Mạnh Trì trước sau đều rất bình tĩnh, nét mặt ngay lập tức khôi phục trở lại bình thường, làm cho người ta có cảm giác vẻ ngượng ngùng trên gương mặt Mạnh Trì vừa rồi chỉ là diễn.
Cô khẽ nói:
“Nhưng em muốn nấu cho chị* ăn.”
Thẩm Khinh Nhược khá cảm động.
Thật ra có thể nhìn thấy rõ Mạnh Trì là một người không biết nấu ăn, nếu như không gặp cô cũng sẽ không phải học nấu ăn.
Nhưng có thể cũng do cô ở phòng bếp bận rộn, Mạnh Trì lại ngại ở một mình trong phòng khách.
Nghĩ tới đây, Thẩm Khinh Nhược bất giác nhớ đến đại tiểu thư Tạ Trăn ngũ cốc cũng không phân biệt được, Tạ Trăn thì dù có làm được hay không cũng không đặt nặng trong lòng, một mình vui vui vẻ vẻ ngồi trong phòng khách ăn khoai tây miếng. Tuy rằng cô cũng để cho Tạ Trăn cơ hội, thỉnh thoảng vẫn để Tạ Trăn rửa rau, xắt đồ ăn.
Thẩm Khinh Nhược xúc động dâng trào trong lòng, chuẩn bị nói ra công thức nấu ăn thuộc nằm lòng của mình thì chợt nghĩ tới: Vậy thì sao? Bây giờ Mạnh Trì nấu cho cô ăn, sau này cũng sẽ làm cho con cún khác thì sao?
Nguy hiểm thật, suýt chút nữa trúng kế.
Mạnh Trì à Mạnh Trì, bởi vì để sau này nấu cho con cún khác mà không tiếc chơi chiêu mật ngọt chết ruồi với tôi, muốn thâu tóm kỹ thuật nấu nướng tâm đắc của tôi.
Thẩm Khinh Nhược hầm hừ:
“Sau này nói tiếp.”
Cũng không nói là không dạy, chỉ là nói sau này, chừa lại một bước không cho Mạnh Trì thấy.
Có người nói trước đây các sư phụ lớn khi nấu món ăn sở trường cũng đều đuổi đệ tử ra khỏi nhà bếp.
Cách cô làm cũng xem như học theo người xưa.
Sau khi canh trứng của Mạnh Trì nấu xong, Thẩm Khinh Nhược nếm thử, cô phát hiện không thua kém cô là bao. Các bước nấu canh trứng rất đơn giản, mùi vị cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Thẩm Khinh Nhược vừa vui mừng lại vừa không biết diễn tả thế nào.
Có phải Mạnh Trì đã thâu tóm được bí kíp của cô rồi không?
Mạnh Trì đầy mong chờ hỏi:
“Chị thấy ngon không?”
Thẩm Khinh Nhược gượng gạo, định nói 'tàm tạm' nhưng đối diện với ánh mắt đầy mong chờ của Mạnh Trì, miễn cưỡng nuốt ngược lời đó vào, nói:
“Ngon, tất nhiên ngon rồi.”
Nhưng giọng vẫn có chút không được tự nhiên:
“Tôi dạy cho em sao lại không ngon được?”
Mạnh Trì không nghe ra ẩn ý trong lời của thẩm Khinh Nhược, mỉm cười ngọt ngào:
“Đúng vậy, chị* dạy em.”
Lúc này chút tâm tư kia của Thẩm Khinh Nhược mới được xoa dịu, ngay cả ăn canh cũng phát ra tiếng hừ hừ.
Vốn Thẩm Khinh Nhược định xem một bộ phim kinh dị nhưng nghĩ sẽ dọa Mạnh Trì nhát gan nên mới kiềm chế tìm một bộ phim điện ảnh khác, nói:
“Em cũng tìm đi, xem muốn xem gì không.”
Mạnh Trì nhìn lướt qua danh sách của mình, tìm ra mấy bộ đưa cho Thẩm Khinh Nhược xem.
Đều là những bộ có chút tính nghệ thuật.
Thẩm Khinh Nhược chọn đại một bộ mình chưa xem, sau đó kết nối điện thoại với tivi.
Cũng gần hơn hai mươi phút trôi qua, nội dung bộ phim dần dần... vào chuẩn mực.
Mặc dù có chút ẩn dụ nghệ thuật nhưng Thẩm Khinh Nhược cảm thấy mình không có tế bào nghệ thuật, chỉ nhìn thấu bản chất bên ngoài của sự việc, cốt lõi khá tục, tục không chịu được. Lúc này trong phim tay chân quấn lấy nhau, nói lên áp lực trong không gian của một sự sống mới.. Thẩm Khinh Nhược nghĩ tới nghĩ lui, tư thế đó quá bạo! Cô và Mạnh Trì đều chưa thử qua!
Mạnh Trì chưa xem qua bộ phim này, không nhìn ra được nội dung trong phần giới thiệu ngắn, cô cho rằng trong phim chỉ có vài cảnh vượt chuẩn thôi.
Ý nghĩ vừa rồi trong nhà bếp khó tránh bị khơi dậy, tâm lý bị dao động.
Rõ ràng hình ảnh trong phim phác họa rất đẹp đẽ, nhiều triết lý nhưng cô chỉ có thể nhìn ra một chút ít ở lớp ý nghĩa bên ngoài.
Con người ham muốn hưởng lạc, cô ham muốn Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược nhanh chóng nhìn qua, ánh mắt dịu dàng phát sáng, không giống như bình thường chọc ghẹo 'Hóa ra em thích thế này' mà chỉ dùng giọng bình thường nói:
“Em thích không?”
Cô hỏi Mạnh Trì có thích bộ phim này không.
Mạnh Trì nhẹ nhàng sát đến, nói:
“Thích.”
...
Thích, rất thích chị*.
...
Đến học kỳ mới lớp vẫn không có ai ghi danh tham gia cuộc thi, trường lại yêu cầu nộp danh sách, Mạnh Trì chỉ đành báo tên mình.
Địa điểm cuộc thi ở thành phố khác, sau khi Mạnh Trì xin nghỉ liền cùng các bạn học trong trường bay đến đó.
Cuộc thi chia thành ba vòng: vòng lại, bán kết và chung kết. Thời gian khá dài, lần này họ đến là thi đấu vòng loại. Vòng loại kéo dài một tuần, nội dung thi khá nhiều.
Các bạn học đi cùng Mạnh Trì lúc đầu tâm trạng đều thả lỏng, giống như đến làm cảnh thôi.
Kết quả vừa đến, có mấy người vui vẻ nói lúc tối ra ngoài dạo phố, tình cờ gặp một số giám khảo vòng loại liền tắt lửa, ỉu xìu quay trở về phòng của mình lấy bản vẽ ra nghiêm túc vẽ, đúng là nước đến chân mới nhảy.
Mạnh Trì nhận ra một giám khảo trong số đó, người này thoạt nhìn rất ôn hòa, mặt tươi cười chào hỏi họ.
Mấy năm trước, Mạnh Trì có lần tụ tập với Khương Tư Điềm, tiện tay vẽ một bông hoa nhỏ đăng lên Weibo lại được giám khảo đó chia sẻ lại.
Weibo của giám khảo đó hơn mười ngàn fan, mặc dù mỗi ngày đều chia sẻ không ít lên Weibo nhưng vẫn thu hút được nhiều người bình luận.
Vị giám khảo này hiển nhiên không nhớ rõ chuyện này.
Mạnh Trì cũng không nhắc đến.
Cô cảm thấy mình không quá quen thân với họ, trước cuộc thi nói những chuyện này có vẻ giống đang bám víu tạo quan hệ.
Sau khi cuộc thi bắt đầu, Mạnh Trì dồn toàn tâm toàn ý cho nó, buổi tối ở lại khách sạn luyện vẽ, thỉnh thoảng có chút nhớ nhung Thẩm Khinh Nhược.
Không biết Thẩm Khinh Nhược đang làm gì.
...
Thẩm Khinh Nhược vừa kết thúc cuộc họp video, vừa rồi lão Trần ở trong video kêu khóc tuyển thiết kế mới cũng không cho, chuyện gì cũng để anh ta tự mình làm, ép hỏi Thẩm Khinh Nhược khi nào lại tuyển người mới đến.
Thẩm Khinh Nhược khuyên can mãi mới xoa dịu được đồng thời đưa ra ý tăng lương như vậy mới đè lão Trần xuống được.
Lúc cô đang tìm kiếm người thì tin nhắn của Tạ Trăn xuất hiện:
'Chúng ta còn không bằng gánh hát rong, lần trước cướp được đơn hàng lại bị công ty lớn giật mất. Chỗ cậu có bao nhiêu tiền, mình chả nhìn thấu sao, chúng ta cũng kiếm một người đàng hoàng đi.'
Thẩm Khinh Nhược không nói lời nào, mở tài khoản ngân hàng trên điện thoại, chụp màn hình gửi đi.
Tạ Trăn:
'?'
Tạ Trăn:
'Sao cậu nợ nhiều vậy?'
Thẩm Khinh Nhược:
'Cậu đếm thử xem, mình phá sản mấy lần, có khoản nợ nào trả xong.'
Tạ Trăn:
'Hồi đại học, cậu là người lập nghiệp khá sớm của trường mình, đến bây giờ, hạng mục thất bại mấy lần công ty cũng phá sản mấy lần. Cậu có thể xui nhưng đâu thể xui quài? Cậu nói cho mình nghe xem, lần trước đi chùa trên núi, cậu có cầu nguyện không?'
Thẩm Khinh Nhược:
'Mình có.'
Tạ Trăn:
'Cầu gì?'
Thẩm Khinh Nhược:
'Khỏe mạnh.'
Tạ Trăn:
'.'
Tạ Trăn:
'Lần sau nhớ phải cầu vận xấu tiêu tan.'
Một lát sau, Tạ Trăn lại nói đến hạng mục bên ngoài.
Thẩm Khinh Nhược nhìn thời gian trên điện thoại, cảm thấy trời vẫn chưa tối liền gửi tin nhắn cho Mạnh Trì.
Mạnh Trì trả lời tin nhắn rất nhanh, một lát sau gọi video đến.
Trước khi Mạnh Trì đi thi cũng có nói với Thẩm Khinh Nhược mình đi thi ở vùng khác.
Thẩm Khinh Nhược đang thay váy ngủ, cô chỉnh lại mái tóc hơi xốc xếch, trong lúc hành động thì cổ áo hơi trễ xuống, lúc định giơ tay chỉnh thì chợt do dự, lại bỏ tay xuống. Sau đó bắt máy.
- --Hết chương 83---
Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^
Sau khi về nhà, Thẩm Khinh Nhược cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa kéo liền quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Mạnh Trì.
Cô lập tức hiểu ý, chợt tránh người ra.
Mạnh Trì liền móc chìa khóa trong túi áo ra, dường như đã chuẩn bị sẵn từ lâu, cô cắm chiếc chìa khóa đồng vào trong ổ khóa, hớn hở nhẹ nhàng xoay chuyển chìa khóa, sau đó nghe âm thanh khe khẽ phát ra từ ổ khóa, cửa được mở ra.
Niềm vui không thể che giấu hiện ra trên mặt của Mạnh Trì.
Thẩm Khinh Nhược thầm nghĩ: Hành động trẻ con, chỉ thiếu điều treo chìa khóa trên cổ.
Sau khi vào nhà, các cô cởi áo khoác trên người, mang đồ nướng vào bếp hâm nóng.
Chuẩn bị nấu thêm cả canh trứng. Mạnh Trì cầm đũa nhanh nhẹn khuấy trứng trong chén, nhìn giống như đã từng làm.
Thẩm Khinh Nhược thầm nghĩ: Trước kia nhất định không ai nghĩ, người này đập trứng một phát hỏng cả mười, đến bây giờ đều hiếm khi thành công, hôm nay người này số không tệ, đập quả đầu tiên thì đều không bị đổ ra ngoài.
Lúc trước Thẩm Khinh Nhược cũng khó xuống bếp vì bình thường khá bận, một mình ăn cũng dễ đối phó, tùy tiện đặt chút đồ ăn là được. Thỉnh thoảng khi đồ ăn được giao đến cô lại không còn muốn ăn nữa nhưng vẫn sẽ nhai nuốt qua loa. Cơ thể là của mình, đừng nói ngã xuống sẽ chậm trễ công việc mà bắt đầu đau cũng rất khó chịu.
Khi ở bên Mạnh Trì, cô ăn uống tốt hơn bình thường nhiều. Mạnh Trì luôn nói cô ăn ít, đó là còn chưa biết bình thường cô còn ăn ít hơn.
Cô cũng sẵn lòng xuống bếp hơn.
Tuy rằng số lần xuống bếp không quá nhiều, trên cơ bản hai người vẫn đặt đồ ăn hoặc xuống tiệm ăn là chính.
Nhưng mỗi lần vào bếp nấu ăn, Mạnh Trì cũng sẽ tò tò đi theo, lúc đầu thì sờ cái này chạm cái kia.
Lúc cô nhìn thấy sẽ hỏi Mạnh Trì: Thưa sếp, kết quả giám sát thế nào? Dưa- trái cây- rau củ tươi đúng không?
Ngược lại Mạnh Trì rất bình tĩnh nói: Cũng được, tươi.
Mạnh Trì quan sát cô nấu ăn thế nào, từ đó bắt tay làm, thỉnh thoảng quả thật giải quyết được vấn đề cấp bách.
Dáng vẻ của Mạnh Trì giống như chuyện gì cũng làm được.
Không biết sau này ai may mắn được ăn món Mạnh Trì nấu.
Bất chợt một sự ghen tỵ vô hình nảy nở trong lòng Thẩm Khinh Nhược, ghen tỵ với một người xa lạ không biết tên nào đó, ghen tỵ sau này người đó có thể ở bên Mạnh Trì, ghen tỵ họ có thể ăn đồ ăn Mạnh Trì nấu.
Trong lòng cô cảm thấy chua chát, kèm theo chút ấm ức, rõ ràng là cô dạy Mạnh Trì biết nấu ăn.
Người kia nhất định không biết, Mạnh Trì đã từng đập vỡ mười mấy quả trứng gà trong bếp.
Người kia có hỏi đến thì Mạnh Trì sẽ nhắc đến cô không? Sẽ nói cô như thế nào?
Một người phụ nữ hơi lớn tuổi nhưng đã không còn liên lạc sao?
Mạnh Trì đang khuấy trứng, chợt hỏi:
“Chị, lần trước chị kho sườn rất ngon, chị nấu thế nào?”
“Học lén?”
“Lần trước bận rửa rau, có hai chỗ em không nhìn thấy.” Mạnh Trì thoải mái nhận lấy cái danh 'học lén' kia.
Bởi vì Thẩm Khinh Nhược đang tưởng tượng Mạnh Trì của sau này, trong lòng ghen không chịu nổi, tay khẽ khoác lên vai Mạnh Trì, sát gần đến kề bên tai Mạnh Trì. Cơ thể Thẩm Khinh Nhược gần như dán lên người Mạnh Trì, hơi thở nóng bỏng phả bên tai, trái tim Mạnh Trì đập nhanh hơn, suýt chút nữa làm cho hỗn hợp trứng vừa khuấy đều đổ ra ngoài.
Đầu óc của cô lại hiện lên rất nhiều hình ảnh không thích hợp.
Lẽ nào chị* muốn ở phòng bếp...
Thẩm Khinh Nhược dùng giọng vừa nhẹ nhàng vừa êm dịu nói:
“Không dạy.”
Thẩm Khinh Nhược nghĩ tới tương lai có người ngồi bên cạnh Mạnh Trì, ăn sườn kho do cô dạy Mạnh Trì, đôi mắt phút chốc bị ghen tuông che mờ.
Nhưng phản ứng của Mạnh Trì khá kỳ lạ, nhìn có vẻ xấu hổ, chậm rãi nói:
“Vậy làm thế nào... chị mới chịu dạy em?”
Thẩm Khinh Nhược:?
Cũng trách cô, không ít lần ve vãn Mạnh Trì, hay nói 'thù lao' này nọ.
Quả thật các cô chưa từng ở nhà bếp...
Mỗi lần suýt chút nữa xảy ra thì cô đều khuyên Mạnh Trì, nói nơi này là chỗ ăn uống.
Mạnh Trì ngoài mặt nhìn điềm đạm ít nói nhưng trong lòng rất ngang tàng, có những chỗ không hề có trở ngại tâm lý, lần trước trong phòng sách cũng là...
Làm cho cô mấy lần xử lý công việc đều sẽ nghĩ đến cảnh Mạnh Trì đặt cô trên bàn sách làm như thế nào...
Khiến cô không có cách nào làm việc, lòng không yên nổi.
Nếu như Mạnh Trì ở đây thì còn đỡ, vẫn có thể giải quyết. Mạnh Trì không ở đây, cô chỉ có thể đi tắm cho xong.
Lỗ tai Thẩm Khinh Nhược nóng lên:
“Không cần nghĩ những chuyện không tồn tại, dù thế nào cũng không dạy em.”
Dạy Mạnh Trì để Mạnh Trì làm sườn kho cho con cún khác ăn sao?
Đừng mơ!
Thẩm mỗ đây không có rộng lượng đến mức đó.
Mạnh Trì trước sau đều rất bình tĩnh, nét mặt ngay lập tức khôi phục trở lại bình thường, làm cho người ta có cảm giác vẻ ngượng ngùng trên gương mặt Mạnh Trì vừa rồi chỉ là diễn.
Cô khẽ nói:
“Nhưng em muốn nấu cho chị* ăn.”
Thẩm Khinh Nhược khá cảm động.
Thật ra có thể nhìn thấy rõ Mạnh Trì là một người không biết nấu ăn, nếu như không gặp cô cũng sẽ không phải học nấu ăn.
Nhưng có thể cũng do cô ở phòng bếp bận rộn, Mạnh Trì lại ngại ở một mình trong phòng khách.
Nghĩ tới đây, Thẩm Khinh Nhược bất giác nhớ đến đại tiểu thư Tạ Trăn ngũ cốc cũng không phân biệt được, Tạ Trăn thì dù có làm được hay không cũng không đặt nặng trong lòng, một mình vui vui vẻ vẻ ngồi trong phòng khách ăn khoai tây miếng. Tuy rằng cô cũng để cho Tạ Trăn cơ hội, thỉnh thoảng vẫn để Tạ Trăn rửa rau, xắt đồ ăn.
Thẩm Khinh Nhược xúc động dâng trào trong lòng, chuẩn bị nói ra công thức nấu ăn thuộc nằm lòng của mình thì chợt nghĩ tới: Vậy thì sao? Bây giờ Mạnh Trì nấu cho cô ăn, sau này cũng sẽ làm cho con cún khác thì sao?
Nguy hiểm thật, suýt chút nữa trúng kế.
Mạnh Trì à Mạnh Trì, bởi vì để sau này nấu cho con cún khác mà không tiếc chơi chiêu mật ngọt chết ruồi với tôi, muốn thâu tóm kỹ thuật nấu nướng tâm đắc của tôi.
Thẩm Khinh Nhược hầm hừ:
“Sau này nói tiếp.”
Cũng không nói là không dạy, chỉ là nói sau này, chừa lại một bước không cho Mạnh Trì thấy.
Có người nói trước đây các sư phụ lớn khi nấu món ăn sở trường cũng đều đuổi đệ tử ra khỏi nhà bếp.
Cách cô làm cũng xem như học theo người xưa.
Sau khi canh trứng của Mạnh Trì nấu xong, Thẩm Khinh Nhược nếm thử, cô phát hiện không thua kém cô là bao. Các bước nấu canh trứng rất đơn giản, mùi vị cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Thẩm Khinh Nhược vừa vui mừng lại vừa không biết diễn tả thế nào.
Có phải Mạnh Trì đã thâu tóm được bí kíp của cô rồi không?
Mạnh Trì đầy mong chờ hỏi:
“Chị thấy ngon không?”
Thẩm Khinh Nhược gượng gạo, định nói 'tàm tạm' nhưng đối diện với ánh mắt đầy mong chờ của Mạnh Trì, miễn cưỡng nuốt ngược lời đó vào, nói:
“Ngon, tất nhiên ngon rồi.”
Nhưng giọng vẫn có chút không được tự nhiên:
“Tôi dạy cho em sao lại không ngon được?”
Mạnh Trì không nghe ra ẩn ý trong lời của thẩm Khinh Nhược, mỉm cười ngọt ngào:
“Đúng vậy, chị* dạy em.”
Lúc này chút tâm tư kia của Thẩm Khinh Nhược mới được xoa dịu, ngay cả ăn canh cũng phát ra tiếng hừ hừ.
Vốn Thẩm Khinh Nhược định xem một bộ phim kinh dị nhưng nghĩ sẽ dọa Mạnh Trì nhát gan nên mới kiềm chế tìm một bộ phim điện ảnh khác, nói:
“Em cũng tìm đi, xem muốn xem gì không.”
Mạnh Trì nhìn lướt qua danh sách của mình, tìm ra mấy bộ đưa cho Thẩm Khinh Nhược xem.
Đều là những bộ có chút tính nghệ thuật.
Thẩm Khinh Nhược chọn đại một bộ mình chưa xem, sau đó kết nối điện thoại với tivi.
Cũng gần hơn hai mươi phút trôi qua, nội dung bộ phim dần dần... vào chuẩn mực.
Mặc dù có chút ẩn dụ nghệ thuật nhưng Thẩm Khinh Nhược cảm thấy mình không có tế bào nghệ thuật, chỉ nhìn thấu bản chất bên ngoài của sự việc, cốt lõi khá tục, tục không chịu được. Lúc này trong phim tay chân quấn lấy nhau, nói lên áp lực trong không gian của một sự sống mới.. Thẩm Khinh Nhược nghĩ tới nghĩ lui, tư thế đó quá bạo! Cô và Mạnh Trì đều chưa thử qua!
Mạnh Trì chưa xem qua bộ phim này, không nhìn ra được nội dung trong phần giới thiệu ngắn, cô cho rằng trong phim chỉ có vài cảnh vượt chuẩn thôi.
Ý nghĩ vừa rồi trong nhà bếp khó tránh bị khơi dậy, tâm lý bị dao động.
Rõ ràng hình ảnh trong phim phác họa rất đẹp đẽ, nhiều triết lý nhưng cô chỉ có thể nhìn ra một chút ít ở lớp ý nghĩa bên ngoài.
Con người ham muốn hưởng lạc, cô ham muốn Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược nhanh chóng nhìn qua, ánh mắt dịu dàng phát sáng, không giống như bình thường chọc ghẹo 'Hóa ra em thích thế này' mà chỉ dùng giọng bình thường nói:
“Em thích không?”
Cô hỏi Mạnh Trì có thích bộ phim này không.
Mạnh Trì nhẹ nhàng sát đến, nói:
“Thích.”
...
Thích, rất thích chị*.
...
Đến học kỳ mới lớp vẫn không có ai ghi danh tham gia cuộc thi, trường lại yêu cầu nộp danh sách, Mạnh Trì chỉ đành báo tên mình.
Địa điểm cuộc thi ở thành phố khác, sau khi Mạnh Trì xin nghỉ liền cùng các bạn học trong trường bay đến đó.
Cuộc thi chia thành ba vòng: vòng lại, bán kết và chung kết. Thời gian khá dài, lần này họ đến là thi đấu vòng loại. Vòng loại kéo dài một tuần, nội dung thi khá nhiều.
Các bạn học đi cùng Mạnh Trì lúc đầu tâm trạng đều thả lỏng, giống như đến làm cảnh thôi.
Kết quả vừa đến, có mấy người vui vẻ nói lúc tối ra ngoài dạo phố, tình cờ gặp một số giám khảo vòng loại liền tắt lửa, ỉu xìu quay trở về phòng của mình lấy bản vẽ ra nghiêm túc vẽ, đúng là nước đến chân mới nhảy.
Mạnh Trì nhận ra một giám khảo trong số đó, người này thoạt nhìn rất ôn hòa, mặt tươi cười chào hỏi họ.
Mấy năm trước, Mạnh Trì có lần tụ tập với Khương Tư Điềm, tiện tay vẽ một bông hoa nhỏ đăng lên Weibo lại được giám khảo đó chia sẻ lại.
Weibo của giám khảo đó hơn mười ngàn fan, mặc dù mỗi ngày đều chia sẻ không ít lên Weibo nhưng vẫn thu hút được nhiều người bình luận.
Vị giám khảo này hiển nhiên không nhớ rõ chuyện này.
Mạnh Trì cũng không nhắc đến.
Cô cảm thấy mình không quá quen thân với họ, trước cuộc thi nói những chuyện này có vẻ giống đang bám víu tạo quan hệ.
Sau khi cuộc thi bắt đầu, Mạnh Trì dồn toàn tâm toàn ý cho nó, buổi tối ở lại khách sạn luyện vẽ, thỉnh thoảng có chút nhớ nhung Thẩm Khinh Nhược.
Không biết Thẩm Khinh Nhược đang làm gì.
...
Thẩm Khinh Nhược vừa kết thúc cuộc họp video, vừa rồi lão Trần ở trong video kêu khóc tuyển thiết kế mới cũng không cho, chuyện gì cũng để anh ta tự mình làm, ép hỏi Thẩm Khinh Nhược khi nào lại tuyển người mới đến.
Thẩm Khinh Nhược khuyên can mãi mới xoa dịu được đồng thời đưa ra ý tăng lương như vậy mới đè lão Trần xuống được.
Lúc cô đang tìm kiếm người thì tin nhắn của Tạ Trăn xuất hiện:
'Chúng ta còn không bằng gánh hát rong, lần trước cướp được đơn hàng lại bị công ty lớn giật mất. Chỗ cậu có bao nhiêu tiền, mình chả nhìn thấu sao, chúng ta cũng kiếm một người đàng hoàng đi.'
Thẩm Khinh Nhược không nói lời nào, mở tài khoản ngân hàng trên điện thoại, chụp màn hình gửi đi.
Tạ Trăn:
'?'
Tạ Trăn:
'Sao cậu nợ nhiều vậy?'
Thẩm Khinh Nhược:
'Cậu đếm thử xem, mình phá sản mấy lần, có khoản nợ nào trả xong.'
Tạ Trăn:
'Hồi đại học, cậu là người lập nghiệp khá sớm của trường mình, đến bây giờ, hạng mục thất bại mấy lần công ty cũng phá sản mấy lần. Cậu có thể xui nhưng đâu thể xui quài? Cậu nói cho mình nghe xem, lần trước đi chùa trên núi, cậu có cầu nguyện không?'
Thẩm Khinh Nhược:
'Mình có.'
Tạ Trăn:
'Cầu gì?'
Thẩm Khinh Nhược:
'Khỏe mạnh.'
Tạ Trăn:
'.'
Tạ Trăn:
'Lần sau nhớ phải cầu vận xấu tiêu tan.'
Một lát sau, Tạ Trăn lại nói đến hạng mục bên ngoài.
Thẩm Khinh Nhược nhìn thời gian trên điện thoại, cảm thấy trời vẫn chưa tối liền gửi tin nhắn cho Mạnh Trì.
Mạnh Trì trả lời tin nhắn rất nhanh, một lát sau gọi video đến.
Trước khi Mạnh Trì đi thi cũng có nói với Thẩm Khinh Nhược mình đi thi ở vùng khác.
Thẩm Khinh Nhược đang thay váy ngủ, cô chỉnh lại mái tóc hơi xốc xếch, trong lúc hành động thì cổ áo hơi trễ xuống, lúc định giơ tay chỉnh thì chợt do dự, lại bỏ tay xuống. Sau đó bắt máy.
- --Hết chương 83---
Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.