Chương 4:
Lục Manh Tinh
25/04/2023
Thực ra việc mời mọi người ăn cơm là việc mà Chu Phạn Phạn vẫn thường hay làm. Từ nhỏ cô đã có rất nhiều tiền tiêu vặt, đã quen với việc khi nhờ một ai đó làm việc gì liền mời người ta ăn cơm. Vì thế cô thề rằng, lần này cô mời Quan Nguyên Bạch ăn cơm không hề có ý gì khác.
Nhưng khi thấy Quan Nguyên Bạch không phản hồi lại trong vài giây, cô đột nhiên phản ứng lại tựa hồ như có thể lợi dụng việc mời ăn cơm này để đạt được mục đích khác.
Trở thành chị dâu thì không thể rồi, nhưng trong quá trình hai người ràng buộc, liệu cô có thể trở thành bạn với Quan Nguyên Bạch không? Liệu có thể tìm một lí do nào đó để tặng quà cho Quan Nguyên Bạch mà chủ yếu là muốn tặng cho bảo bối Ý Ý của cô.
Như vậy không chỉ là giữa hai người hỗ trợ nhau mà còn giúp thực hiện giấc mơ của cô!
Ngay lúc Chu Phạn Phạn cảm thấy mình quá thông minh, thậm chí còn đang nghĩ sẽ tặng quà gì cho Quan Nguyên Bạch thì ở đầu dây bên kia Quan Nguyên Bạch lên tiếng: "Mời tôi ăn cơm?"
Chu Phạn Phạn gật đầu như bổ củi, giọng nói hết sức kiểm chế: "Ừm, đó là nên làm mà, với lại chúng ta dù gì cũng đang giả vờ, thì cũng nên giả vờ cho giống một chút, thỉnh thoảng ăn bữa cơm hay gì đó..."
Quan Nguyên Bạch cảm thấy cũng rất có lý, không phản bác lại cô, chỉ đợi qua một lúc mới nói: "Mấy ngày nay tôi hơi bận, chắc không có thời gian."
"Không sao, khi nào anh rảnh thì gọi điện thoại cho tôi là được."
Quan Nguyên Bạch tựa hồ như đang cười, nhưng vì nghe có chút mơ hồ, Chu Phạn Phạn không chắc chắn lắm nên thử thăm dò hỏi: "Có được không?"
Quan Nguyên Bạch ừm một tiếng, ngữ khí mang theo chút lười biếng: "Chắc là được."
Ngày hôm sau, Chu Phạn Phạn lại chuyển từ kí túc xá về nhà. Vì hai lí do, thứ nhất là do đã có Quan Nguyên Bạch, bà nội sẽ không còn càm ràm ở bên tai cô. Nguyên nhân thứ hai là do đồ vẽ của cô đều để ở nhà, do vậy cô cần phải quay về để triển khai hành động.
Cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị sẵn, Quan Nguyên Bạch chưa nói ngày nào bọn họ sẽ cùng đi ăn cơm, nhưng quà cáp cô phải chuẩn bị trước.
Tranh vẽ tặng cho Quan Tri Ý cô có rất nhiều, bức mà cô thích nhất đã đóng khung sẵn rồi và đó là bức cô muốn đem tặng cho cô ấy. Nhưng nếu chỉ tặng quà cho mỗi Quan Tri Ý thì sẽ rất kỳ quái, cô cũng không muốn tiết lộ thân phận fan trung thành của mình.
Cho nên cô cần vẽ ngay cho Quan Nguyên Bạch một bức tranh rồi thuận nước đẩy thuyền nói rằng mình cũng vẽ thêm một bức để tặng em gái anh.
Quá tuyệt vời!
Vì thế trong ba ngày liên tiếp sau đó, trừ khi có việc học cần đến trường còn lại Chu Phạn Phạn đều ở trong phòng vẽ tranh.
Vẽ tranh là sở thích lúc nhỏ của cô, nhưng vì cô không nghiêm túc học vẽ cho nên đã xao nhãng, bỏ bê khá lâu.
Sau đó quay trở lại với đam mê cũng là vì theo đuổi idol, muốn tự mình vẽ một bức tranh tặng cho thần tượng.
Bắt đầu từ khi học đại học cô đã vẽ minh tinh, mấy năm gần đây nếu vẽ người bình thường khác thì đây là lần đầu tiên. Nhưng Quan Nguyên Bạch trông cũng không giống với người phổ thông bình thường cho lắm.
Chu Phạn Phạn mở điện thoại xem bức ảnh mà bà nội gửi cho cô, nhịn không được mà nở nụ cười. Không hổ là anh trai ruột của bảo bối nhà cô, đẹp trai quá.
Mất ba ngày cô mới vẽ xong bức tranh chân dung của Quan Nguyên Bạch, cuối cùng cũng vẽ ra được một bức tranh ưng ý. Vẽ xong lại cầm bức tranh đó đến tiệm đóng khung.
Làm xong những việc này còn lại là chờ đợi, nhưng đợi thêm hai ngày nữa vẫn không có tin tức gì.
Chu Phạn Phạn cũng không vội, nhưng cô quên mất là hiện giờ mình đang ở nhà, cô không gấp gáp cũng có người thay cô gấp.
Sau bữa ăn trưa, Triệu Đức Trân từ dưới lầu đi lên, vào phòng của cô.
"Phạn Phạn, hôm này là thứ bảy nhỉ, con không có hẹn hò gì sao?"
Chu Phạn Phạn đang ngồi trước máy tính, có chút cảnh giác nhìn bà nội nhà mình. Quả nhiên Triệu Đức Trân mở miệng nói: "Con nói đi, có phải con lại lừa bà, nói cái gì mà đang cùng Quan Nguyên Bạch tìm hiểu, có phải đều là giả phải không?"
Chu Phạn Phạn suýt nữa từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, cô chớp chớp đôi mắt to, giả vờ ngây người: "Bà nội, bà đang nói gì vậy, sao còn có thể lừa bà được."
Triệu Đức Trân: "Vậy sao mấy ngày nay con đều ăn cơm ở nhà, chưa từng thấy cùng Quan Nguyên Bạch đi ăn cơm vậy?"
Chu Phạn Phạn nói: "Đó là bởi vì gần đây anh ấy bận."
"Cuối tuần cũng bận sao?" Triệu Đức Trân với vẻ mặt không tin: "Không hẹn thì thôi, đừng có lừa ta."
"Ai nói không hẹn chứ, bọn con, bọn con hẹn nhau ăn cơm tối đó!"
Triệu Đức Trân nghi hoặc: "Buổi tối? thật sao?"
Chu Phạn Phạn không để cho Triệu Đức Trân cơ hội nghi ngờ, bà mà đã nghi ngờ nhất định sẽ điện cho nhà họ Quan hỏi tình hình. Cô nhanh chóng xoay chuyển tâm tư, trịnh trọng gật đầu: "Bà nội, đừng không tin con mà, bọn con hẹn tối nay ăn cơm thật. Con còn chuẩn bị sẵn quà tặng cho anh ấy rồi đây này."
Chu Phạn Phạn lấy ra từ trong ngăn kéo một bọc quà được gói rất đẹp, lắc lắc trước mặt bà: "Sắp đến giờ rồi, con phải chuẩn bị ra ngoài đây. Bà nội à, bà ra ngoài đi, con còn thay quần áo nữa."
Thấy vậy, Triệu Đức Trân có chút yên tâm, dặn dò: "Thay một chiếc váy đẹp đẹp một chút, với lại để ta gọi người đến trang điểm cho con."
"Dạ~"
Cuối cùng cửa phòng cũng được đóng lại, cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.
Chu Phạn Phạn vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Quan Nguyên Bạch, đầu dây bên kia rất nhanh liền bắt máy.
"Alo."
"Quan tiên sinh, là tôi đây."
Quan Nguyên Bạch: "Ừm, tôi biết."
Chu Phạn Phạn hắng giọng, nói: "Cái đó, Quan tiên sinh, tối nay anh có thời gian không? Là như thế này, bà nội tôi có chút hoài nghi tôi với anh không có liên lạc với nhau, chỉ là đang lừa bà...."
Quan Nguyên Bạch ngừng một lát: "Thật xin lỗi, mấy ngày nay tôi đi công tác nên không gọi điện thoại cho cô."
"Không sao, không sao, vậy tối nay có được không?"
"Xin chờ chút."
Quan Nguyên Bạch nói xong ba chữ này liền hỏi người bên cạnh vài câu. Hình như người đối diện hẳn là trợ lý, rất nhanh đầu dây bên kia lại vang lên âm thanh của anh: "Chu tiểu thư, tôi sắp có một cuộc họp, họp đến khá muộn nên có thể bữa tối không kịp rồi."
"Không sao đâu, không ăn cơm cũng được, hay là tôi đến tìm anh."
"Hả?"
Chu Phạn Phạn nói một cách chân thành: "Gặp mặt một chút là được, tôi chỉ muốn gặp mặt anh một chút."
Tầng dưới thì đang có bà nội nhìn chằm chằm mà ở tầng trên món quà của cô vẫn chưa tặng đi được.
Chu Phạn Phạn cảm thấy hôm nay phải gặp được Quan Nguyên Bạch, còn về việc ăn tối hay gì đó, cô có thể đi loanh quanh ở bên ngoài rồi muộn một chút quay trở về, có như vậy thì bà nội mới không còn nghi ngờ.
Mà ở bên kia, Quan Nguyên Bạch nhất thời sửng sốt. Quả nhiên cô gái này đối với anh có ý đồ không hề trong sáng.
Nhưng cũng rất khó hiểu, nếu nói cô ấy có ý đồ không trong sáng, mà cô ấy thì nói chỉ muốn làm bạn với anh, hơn nữa đến gặp anh lí do cũng rất chính đáng là do người nhà đang thúc ép cô ấy.
Quan Nguyên Bạch một tay chống cằm, cười một cái. Cô gái này có chút mánh khoé.
"Quan Tổng, ở bên phòng họp người đã đến đông đủ rồi." Trợ lý ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc anh.
Quan Nguyên Bạch hoàn hồn nói: "Tôi biết rồi."
Chu Phạn Phạn nghe được cuộc đối thoại ở đầu dây bên kia, thấp giọng hỏi: "Anh bận rồi sao, vậy lát nữa đợi anh xong việc, tôi có thể đến gặp anh một chút không?"
Giọng nói thận trọng mang theo một chút hi vọng . Quan Nguyên Bạch lẽ ra nên từ chối, nhưng không biết là đang cảm thấy cũng muốn diễn kịch với cô hay là muốn xem cô nàng rốt cuộc định bày trò gì, lại không có nói ra lời cự tuyệt.
"Khách sạn Nam Tước."
"Hả?"
Quan Nguyên Bạch giọng nói đều đều nhưng hàm chứa một chút dò hỏi: "Tôi nói tôi đang ở khách sạn Nam Tước."
*****
Nếu như là một người đàn ông khác hẹn cô đến khách sạn gặp mặt, Chu Phạn Phạn nhất định đề cao cảnh giác. Nhưng người đàn ông này là Quan Nguyên Bạch, cô liền hoàn toàn không có một chút đắn đo nào.
Nam Tước, khách sạn năm sao sang trọng xa hoa nhất ở Đế Đô, một tòa nhà nổi tiếng ở ngay trung tâm thành phố là của nhà họ Quan. Ngay cả một kẻ thất bại như cô ấy, người không quan tâm đến kinh doanh cũng biết rất rõ điều này.
Sau khi cúp điện thoại của Quan Nguyên Bạch, Chu Phạn Phạn vui vẻ chọn một chiếc váy và áo khoác nhỏ nhẹ nhàng. Không lâu sau, chuyên viên trang điểm của studio tư nhân cũng tới nơi.
Thực ra, cô cũng có thể tự trang điểm nhưng chỉ giới hạn ở những kiểu trang điểm nhẹ nhàng cơ bản. Tay nghề của cô không thể so được với thợ trang điểm chuyên nghiệp, nên mỗi khi có dịp quan trọng, bà nội đều sắp xếp người đến nhà để trang điểm cho cô.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng, Chu Phạn Phạn thầm tính thời gian, lên đường đến khách sạn Nam Tước.
Quan Nguyên Bạch cũng không nói khi nào thì cuộc họp sẽ kết thúc, cho nên Chu Phạn Phạn còn nghĩ khi tới đó sẽ phải chờ một lúc. Nhưng không ngờ vừa bước vào sảnh khách sạn đã có một người đàn ông mặc vest chờ sẵn chào đón.
"Chu tiểu thư."
Chu Phạn Phạn nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, cô ngây người một lúc: "Anh là ..."
"Tôi là trợ lý của Quan tổng, tôi tên Hà Chí, cô gọi tôi là tiểu Chí là được rồi. Quan tổng bảo tôi ở đây chờ cô."
Chu Phạn Phạn hiểu ra: "Được, vậy cuộc họp kết thúc rồi sao?"
Hà Chí liếc nhìn đồng hồ: "Chắc cũng sắp rồi, Chu tiểu thư, mời đi lối này, ở phòng chờ đợi một lát nhé."
"Được."
“Cái này để tôi cầm giúp cô.” Người trợ lý liếc nhìn hộp quà hình vuông mà cô đang cầm trên cả hai tay.
Chu Phạn Phạn lắc đầu: "Không sao, cái này không nặng đâu."
Hà Chí đưa cô đến bên phải của đại sảnh, bên này và bên ngoài có vách ngăn, bên trong là quầy bar uống cà phê và rất nhiều ghế sô pha để nghỉ ngơi.
Hà Chí: "Chu tiểu thư, mời ngồi, cô muốn uống gì?"
Chu Phạn Phạn nói: "Cho tôi một ly nước là được."
"Được."
Chu Phạn Phạn đặt bức tranh sang một bên, uống ngụm nước và đợi Quan Nguyên Bạch.
Vốn tưởng rằng sẽ đợi rất lâu, không ngờ chưa tới mười phút, cô liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi tới cách đó không xa. Đèn trong khách sạn sáng choang, ngọn đèn pha lê phía trên tản ra ánh sáng, rơi xuống thân hình cao gầy, càng làm nổi bật dáng người cao quý của anh.
Anh hôm nay mặc một bộ vest công sở, áo khoác ngoài đã cởi ra, vắt hờ hững trên cánh tay, chỉ để lại chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu.
Chu Phạn Phạn trong lòng hơi kích động, ánh mắt sáng ngời đứng lên: "Quan tiên sinh."
Quan Nguyên Bạch tiến lên một bước, "Chu tiểu thư, để cô đợi lâu rồi."
"Không đâu, tôi cũng vừa mới đến." Chu Phạn Phạn nói, "Quan tiên sinh, tôi biết hôm nay anh bận rộn không có thời gian để ăn tối, vì vậy tôi chỉ dám làm lỡ một chút thời gian thôi."
Quan Nguyên Bạch thâm ý nhìn cô: "Cũng không hẳn là làm lỡ thời gian của tôi, dù sao đây cũng là chuyện của hai chúng ta."
Chu Phạn Phạn thấy Quan Nguyên Bạch ân cần như vậy, tình "mẫu tử" trong lòng cô càng dâng trào. Quả nhiên, người mà cô thích đến anh trai của người ấy cũng tốt bụng như vậy.
“Đúng rồi, cái này tặng cho anh.” Chu Phạn Phạn xoay người, từ trên sô pha cầm hộp quà đưa cho anh.
Quan Nguyên Bạch có chút nghi hoặc nhìn hộp quà: "Đây là. . . "
"Là quà tặng cho anh." Chu Phạn Phạn có chút xấu hổ nói: "Tôi tự vẽ đó, vẽ mất mấy ngày liền, hi vọng anh không chê."
Lời của tác giả:
Bạch Bạch: Cô ấy rất yêu tôi?
Nhưng khi thấy Quan Nguyên Bạch không phản hồi lại trong vài giây, cô đột nhiên phản ứng lại tựa hồ như có thể lợi dụng việc mời ăn cơm này để đạt được mục đích khác.
Trở thành chị dâu thì không thể rồi, nhưng trong quá trình hai người ràng buộc, liệu cô có thể trở thành bạn với Quan Nguyên Bạch không? Liệu có thể tìm một lí do nào đó để tặng quà cho Quan Nguyên Bạch mà chủ yếu là muốn tặng cho bảo bối Ý Ý của cô.
Như vậy không chỉ là giữa hai người hỗ trợ nhau mà còn giúp thực hiện giấc mơ của cô!
Ngay lúc Chu Phạn Phạn cảm thấy mình quá thông minh, thậm chí còn đang nghĩ sẽ tặng quà gì cho Quan Nguyên Bạch thì ở đầu dây bên kia Quan Nguyên Bạch lên tiếng: "Mời tôi ăn cơm?"
Chu Phạn Phạn gật đầu như bổ củi, giọng nói hết sức kiểm chế: "Ừm, đó là nên làm mà, với lại chúng ta dù gì cũng đang giả vờ, thì cũng nên giả vờ cho giống một chút, thỉnh thoảng ăn bữa cơm hay gì đó..."
Quan Nguyên Bạch cảm thấy cũng rất có lý, không phản bác lại cô, chỉ đợi qua một lúc mới nói: "Mấy ngày nay tôi hơi bận, chắc không có thời gian."
"Không sao, khi nào anh rảnh thì gọi điện thoại cho tôi là được."
Quan Nguyên Bạch tựa hồ như đang cười, nhưng vì nghe có chút mơ hồ, Chu Phạn Phạn không chắc chắn lắm nên thử thăm dò hỏi: "Có được không?"
Quan Nguyên Bạch ừm một tiếng, ngữ khí mang theo chút lười biếng: "Chắc là được."
Ngày hôm sau, Chu Phạn Phạn lại chuyển từ kí túc xá về nhà. Vì hai lí do, thứ nhất là do đã có Quan Nguyên Bạch, bà nội sẽ không còn càm ràm ở bên tai cô. Nguyên nhân thứ hai là do đồ vẽ của cô đều để ở nhà, do vậy cô cần phải quay về để triển khai hành động.
Cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị sẵn, Quan Nguyên Bạch chưa nói ngày nào bọn họ sẽ cùng đi ăn cơm, nhưng quà cáp cô phải chuẩn bị trước.
Tranh vẽ tặng cho Quan Tri Ý cô có rất nhiều, bức mà cô thích nhất đã đóng khung sẵn rồi và đó là bức cô muốn đem tặng cho cô ấy. Nhưng nếu chỉ tặng quà cho mỗi Quan Tri Ý thì sẽ rất kỳ quái, cô cũng không muốn tiết lộ thân phận fan trung thành của mình.
Cho nên cô cần vẽ ngay cho Quan Nguyên Bạch một bức tranh rồi thuận nước đẩy thuyền nói rằng mình cũng vẽ thêm một bức để tặng em gái anh.
Quá tuyệt vời!
Vì thế trong ba ngày liên tiếp sau đó, trừ khi có việc học cần đến trường còn lại Chu Phạn Phạn đều ở trong phòng vẽ tranh.
Vẽ tranh là sở thích lúc nhỏ của cô, nhưng vì cô không nghiêm túc học vẽ cho nên đã xao nhãng, bỏ bê khá lâu.
Sau đó quay trở lại với đam mê cũng là vì theo đuổi idol, muốn tự mình vẽ một bức tranh tặng cho thần tượng.
Bắt đầu từ khi học đại học cô đã vẽ minh tinh, mấy năm gần đây nếu vẽ người bình thường khác thì đây là lần đầu tiên. Nhưng Quan Nguyên Bạch trông cũng không giống với người phổ thông bình thường cho lắm.
Chu Phạn Phạn mở điện thoại xem bức ảnh mà bà nội gửi cho cô, nhịn không được mà nở nụ cười. Không hổ là anh trai ruột của bảo bối nhà cô, đẹp trai quá.
Mất ba ngày cô mới vẽ xong bức tranh chân dung của Quan Nguyên Bạch, cuối cùng cũng vẽ ra được một bức tranh ưng ý. Vẽ xong lại cầm bức tranh đó đến tiệm đóng khung.
Làm xong những việc này còn lại là chờ đợi, nhưng đợi thêm hai ngày nữa vẫn không có tin tức gì.
Chu Phạn Phạn cũng không vội, nhưng cô quên mất là hiện giờ mình đang ở nhà, cô không gấp gáp cũng có người thay cô gấp.
Sau bữa ăn trưa, Triệu Đức Trân từ dưới lầu đi lên, vào phòng của cô.
"Phạn Phạn, hôm này là thứ bảy nhỉ, con không có hẹn hò gì sao?"
Chu Phạn Phạn đang ngồi trước máy tính, có chút cảnh giác nhìn bà nội nhà mình. Quả nhiên Triệu Đức Trân mở miệng nói: "Con nói đi, có phải con lại lừa bà, nói cái gì mà đang cùng Quan Nguyên Bạch tìm hiểu, có phải đều là giả phải không?"
Chu Phạn Phạn suýt nữa từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, cô chớp chớp đôi mắt to, giả vờ ngây người: "Bà nội, bà đang nói gì vậy, sao còn có thể lừa bà được."
Triệu Đức Trân: "Vậy sao mấy ngày nay con đều ăn cơm ở nhà, chưa từng thấy cùng Quan Nguyên Bạch đi ăn cơm vậy?"
Chu Phạn Phạn nói: "Đó là bởi vì gần đây anh ấy bận."
"Cuối tuần cũng bận sao?" Triệu Đức Trân với vẻ mặt không tin: "Không hẹn thì thôi, đừng có lừa ta."
"Ai nói không hẹn chứ, bọn con, bọn con hẹn nhau ăn cơm tối đó!"
Triệu Đức Trân nghi hoặc: "Buổi tối? thật sao?"
Chu Phạn Phạn không để cho Triệu Đức Trân cơ hội nghi ngờ, bà mà đã nghi ngờ nhất định sẽ điện cho nhà họ Quan hỏi tình hình. Cô nhanh chóng xoay chuyển tâm tư, trịnh trọng gật đầu: "Bà nội, đừng không tin con mà, bọn con hẹn tối nay ăn cơm thật. Con còn chuẩn bị sẵn quà tặng cho anh ấy rồi đây này."
Chu Phạn Phạn lấy ra từ trong ngăn kéo một bọc quà được gói rất đẹp, lắc lắc trước mặt bà: "Sắp đến giờ rồi, con phải chuẩn bị ra ngoài đây. Bà nội à, bà ra ngoài đi, con còn thay quần áo nữa."
Thấy vậy, Triệu Đức Trân có chút yên tâm, dặn dò: "Thay một chiếc váy đẹp đẹp một chút, với lại để ta gọi người đến trang điểm cho con."
"Dạ~"
Cuối cùng cửa phòng cũng được đóng lại, cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.
Chu Phạn Phạn vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Quan Nguyên Bạch, đầu dây bên kia rất nhanh liền bắt máy.
"Alo."
"Quan tiên sinh, là tôi đây."
Quan Nguyên Bạch: "Ừm, tôi biết."
Chu Phạn Phạn hắng giọng, nói: "Cái đó, Quan tiên sinh, tối nay anh có thời gian không? Là như thế này, bà nội tôi có chút hoài nghi tôi với anh không có liên lạc với nhau, chỉ là đang lừa bà...."
Quan Nguyên Bạch ngừng một lát: "Thật xin lỗi, mấy ngày nay tôi đi công tác nên không gọi điện thoại cho cô."
"Không sao, không sao, vậy tối nay có được không?"
"Xin chờ chút."
Quan Nguyên Bạch nói xong ba chữ này liền hỏi người bên cạnh vài câu. Hình như người đối diện hẳn là trợ lý, rất nhanh đầu dây bên kia lại vang lên âm thanh của anh: "Chu tiểu thư, tôi sắp có một cuộc họp, họp đến khá muộn nên có thể bữa tối không kịp rồi."
"Không sao đâu, không ăn cơm cũng được, hay là tôi đến tìm anh."
"Hả?"
Chu Phạn Phạn nói một cách chân thành: "Gặp mặt một chút là được, tôi chỉ muốn gặp mặt anh một chút."
Tầng dưới thì đang có bà nội nhìn chằm chằm mà ở tầng trên món quà của cô vẫn chưa tặng đi được.
Chu Phạn Phạn cảm thấy hôm nay phải gặp được Quan Nguyên Bạch, còn về việc ăn tối hay gì đó, cô có thể đi loanh quanh ở bên ngoài rồi muộn một chút quay trở về, có như vậy thì bà nội mới không còn nghi ngờ.
Mà ở bên kia, Quan Nguyên Bạch nhất thời sửng sốt. Quả nhiên cô gái này đối với anh có ý đồ không hề trong sáng.
Nhưng cũng rất khó hiểu, nếu nói cô ấy có ý đồ không trong sáng, mà cô ấy thì nói chỉ muốn làm bạn với anh, hơn nữa đến gặp anh lí do cũng rất chính đáng là do người nhà đang thúc ép cô ấy.
Quan Nguyên Bạch một tay chống cằm, cười một cái. Cô gái này có chút mánh khoé.
"Quan Tổng, ở bên phòng họp người đã đến đông đủ rồi." Trợ lý ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc anh.
Quan Nguyên Bạch hoàn hồn nói: "Tôi biết rồi."
Chu Phạn Phạn nghe được cuộc đối thoại ở đầu dây bên kia, thấp giọng hỏi: "Anh bận rồi sao, vậy lát nữa đợi anh xong việc, tôi có thể đến gặp anh một chút không?"
Giọng nói thận trọng mang theo một chút hi vọng . Quan Nguyên Bạch lẽ ra nên từ chối, nhưng không biết là đang cảm thấy cũng muốn diễn kịch với cô hay là muốn xem cô nàng rốt cuộc định bày trò gì, lại không có nói ra lời cự tuyệt.
"Khách sạn Nam Tước."
"Hả?"
Quan Nguyên Bạch giọng nói đều đều nhưng hàm chứa một chút dò hỏi: "Tôi nói tôi đang ở khách sạn Nam Tước."
*****
Nếu như là một người đàn ông khác hẹn cô đến khách sạn gặp mặt, Chu Phạn Phạn nhất định đề cao cảnh giác. Nhưng người đàn ông này là Quan Nguyên Bạch, cô liền hoàn toàn không có một chút đắn đo nào.
Nam Tước, khách sạn năm sao sang trọng xa hoa nhất ở Đế Đô, một tòa nhà nổi tiếng ở ngay trung tâm thành phố là của nhà họ Quan. Ngay cả một kẻ thất bại như cô ấy, người không quan tâm đến kinh doanh cũng biết rất rõ điều này.
Sau khi cúp điện thoại của Quan Nguyên Bạch, Chu Phạn Phạn vui vẻ chọn một chiếc váy và áo khoác nhỏ nhẹ nhàng. Không lâu sau, chuyên viên trang điểm của studio tư nhân cũng tới nơi.
Thực ra, cô cũng có thể tự trang điểm nhưng chỉ giới hạn ở những kiểu trang điểm nhẹ nhàng cơ bản. Tay nghề của cô không thể so được với thợ trang điểm chuyên nghiệp, nên mỗi khi có dịp quan trọng, bà nội đều sắp xếp người đến nhà để trang điểm cho cô.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng, Chu Phạn Phạn thầm tính thời gian, lên đường đến khách sạn Nam Tước.
Quan Nguyên Bạch cũng không nói khi nào thì cuộc họp sẽ kết thúc, cho nên Chu Phạn Phạn còn nghĩ khi tới đó sẽ phải chờ một lúc. Nhưng không ngờ vừa bước vào sảnh khách sạn đã có một người đàn ông mặc vest chờ sẵn chào đón.
"Chu tiểu thư."
Chu Phạn Phạn nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, cô ngây người một lúc: "Anh là ..."
"Tôi là trợ lý của Quan tổng, tôi tên Hà Chí, cô gọi tôi là tiểu Chí là được rồi. Quan tổng bảo tôi ở đây chờ cô."
Chu Phạn Phạn hiểu ra: "Được, vậy cuộc họp kết thúc rồi sao?"
Hà Chí liếc nhìn đồng hồ: "Chắc cũng sắp rồi, Chu tiểu thư, mời đi lối này, ở phòng chờ đợi một lát nhé."
"Được."
“Cái này để tôi cầm giúp cô.” Người trợ lý liếc nhìn hộp quà hình vuông mà cô đang cầm trên cả hai tay.
Chu Phạn Phạn lắc đầu: "Không sao, cái này không nặng đâu."
Hà Chí đưa cô đến bên phải của đại sảnh, bên này và bên ngoài có vách ngăn, bên trong là quầy bar uống cà phê và rất nhiều ghế sô pha để nghỉ ngơi.
Hà Chí: "Chu tiểu thư, mời ngồi, cô muốn uống gì?"
Chu Phạn Phạn nói: "Cho tôi một ly nước là được."
"Được."
Chu Phạn Phạn đặt bức tranh sang một bên, uống ngụm nước và đợi Quan Nguyên Bạch.
Vốn tưởng rằng sẽ đợi rất lâu, không ngờ chưa tới mười phút, cô liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi tới cách đó không xa. Đèn trong khách sạn sáng choang, ngọn đèn pha lê phía trên tản ra ánh sáng, rơi xuống thân hình cao gầy, càng làm nổi bật dáng người cao quý của anh.
Anh hôm nay mặc một bộ vest công sở, áo khoác ngoài đã cởi ra, vắt hờ hững trên cánh tay, chỉ để lại chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu.
Chu Phạn Phạn trong lòng hơi kích động, ánh mắt sáng ngời đứng lên: "Quan tiên sinh."
Quan Nguyên Bạch tiến lên một bước, "Chu tiểu thư, để cô đợi lâu rồi."
"Không đâu, tôi cũng vừa mới đến." Chu Phạn Phạn nói, "Quan tiên sinh, tôi biết hôm nay anh bận rộn không có thời gian để ăn tối, vì vậy tôi chỉ dám làm lỡ một chút thời gian thôi."
Quan Nguyên Bạch thâm ý nhìn cô: "Cũng không hẳn là làm lỡ thời gian của tôi, dù sao đây cũng là chuyện của hai chúng ta."
Chu Phạn Phạn thấy Quan Nguyên Bạch ân cần như vậy, tình "mẫu tử" trong lòng cô càng dâng trào. Quả nhiên, người mà cô thích đến anh trai của người ấy cũng tốt bụng như vậy.
“Đúng rồi, cái này tặng cho anh.” Chu Phạn Phạn xoay người, từ trên sô pha cầm hộp quà đưa cho anh.
Quan Nguyên Bạch có chút nghi hoặc nhìn hộp quà: "Đây là. . . "
"Là quà tặng cho anh." Chu Phạn Phạn có chút xấu hổ nói: "Tôi tự vẽ đó, vẽ mất mấy ngày liền, hi vọng anh không chê."
Lời của tác giả:
Bạch Bạch: Cô ấy rất yêu tôi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.