Chương 85: Anh là một kẻ nấp trong bóng tối
Bộ Tứ Ngang
24/05/2021
Sầm Dao uống một ngụm rượu. Chỉ cảm thấy hương vị của ly cocktail này, đắng không kể xiết.
Vị đắng này, từ môi chảy xuống, đi thẳng vào tim cô.
Khương Oánh Oánh nhìn thấy cô ngẩn người, tiến lên một bước, nắm tay cô vỗ về. Tuy không nói thành lời, nhưng suy nghĩ của Sầm Dao thì cô ấy có thể hiểu được.
Bộ Hoan Nhan nhìn thấy cảnh này cũng không dễ chịu chút nào. Xoay người nhìn thấy dáng vẻ của Sầm Dao, không nhịn được mỉa mai: “Sầm Dao, dáng vẻ mất mát của cô, không phải là đang ảo tưởng có thể có gì với chủ tịch Thương chứ?”
Cô ta vẫn luôn nhớ rõ chuyện Sầm Dao lên xe của Thương Đình Lập.
Sầm Dao phớt lờ Bộ Hoan Nhan, chỉ dời mắt đi, lại uống một ngụm rượu.
“Nếu như thật sự là vậy, thì cô nằm mơ đi! Cứ cho là anh ấy không cưới cô Điền đi, cũng tuyệt đối không thèm nhìn đến người phụ nữ bị anh tôi vứt bỏ như cô đâu!”
Sầm Dao đặt ly rượu xuống, nhìn Bộ Hoan Nhan cười: “Cô cảm thấy sẽ nhìn trúng cô à?”
Không ngờ đến bị Sầm Dao liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư, Bộ Hoan Nhan ngượng ngập, đặc biệt là ánh mắt của Sầm Dao khiến cô ta cảm thấy mình bị coi thường, liền tức giận.
“Có gì không thể chứ? Người phụ nữ còn chưa ly hôn như cô, cứ cho là chủ tịch Thương phóng túng đi, cô ly hôn rồi, là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Ít nhất thì tôi còn độc thân!”
Sầm Dao gật đầu, xem như đồng ý với cô ta.
Cô nhìn cô ta, lại nhìn Điền Điềm trên sân khấu, sau đó nhẹ giọng nói: “Đầu óc kinh doanh của chủ tịch Thương không thấp. Giữa cô và Điền Điềm, cô cảm thấy anh ấy sẽ chọn ai?”
Bộ Hoan Nhan đỏ mặt xấu hổ.
Cô ta so sánh với Điền Điềm, bất luận là thân thế hay ngoại hình đều không thể bằng được.
Khương Oánh Oánh “phụt” một tiếng cười lớn: “Dao Dao, tối nay chủ tịch Thương còn nhìn chị mấy lần, nhưng mà có mấy người, trang điểm lại ăn diện, chủ tịch Thương liếc mắt cũng không thèm đâu nha! Ha ha, còn không biết là ai không tự biết mình.”
“Khương Oánh Oánh, tôi nhịn cô lâu rồi! cô không nói cũng không ai nói cô câm đâu!” Bộ Hoan Nhan nghiến răng.
Khương Oánh Oánh muốn nói lại, nhưng Sầm Dao không muốn vì một người đàn ông mà náo loạn với Bộ Hoan Nhan, chỉ kéo Khương Oánh Oánh đi.
Hai người ra khu vườn phía sau, ngồi cạnh nhau cùng ngắm sao trời.
Ánh trăng bàng bạc, chiếu rọi xuống, có chút hoang vắng.
Trong lòng Sầm Dao nặng trĩu, không chút sức lực tựa đầu vào vai Khương Oánh Oánh.
“Dao Dao…” Khương Oánh Oánh có thể cảm nhận được cô bị nỗi buồn đè nặng, cô ấy muốn nói gì đó nhưng Sầm Dao đã nắm lấy tay cô ấy: “Không cần an ủi chị, chị biết mà.”
Sầm Dao thở dài.
“Kỳ thực họ rất xứng đôi, phải không?”
Khương Oánh Oánh không đáp.
Trong mắt tất cả mọi người, họ thật sự rất xứng đôi.
Hai người ngồi trong vườn rất lâu, bên trong điệu nhảy mở đầu đã kết thúc, rất nhiều người đều đang nhảy múa theo điệu nhạc, nhưng sự náo nhiệt đó không liên quan gì đến Sầm Dao cô.
Khương Húc Đông gọi Khương Oánh Oánh qua, Khương Húc Đông muốn Khương Oánh Oánh làm bạn nhảy.
Khương Oánh Oánh không không yên tâm Sầm Dao: “Anh, anh tùy tiện tìm một cô gái không được à? Trong phòng nhiều người như vậy, với sức quyến rũ của anh khẳng định không có vấn đề.”
Khương Húc Đông bước đến véo vào khuôn mặt trắng trẻo của Khương Oánh Oánh: “Khương Oánh Oánh, em thích đem anh của mình cho người phụ nữ khác vậy à?”
“Còn không phải vì anh quản em quá nghiêm à?” Khương Oánh Oánh xoa mặt mình, phồng miệng với Khương Húc Đông: “Nếu có một người vợ phân tán lực chú ý của anh, anh sẽ không có tâm tư quản em như vậy nữa.”
Khương Húc Đông kéo cô ấy đứng lên: “Trước khi anh tìm được vợ, anh quản em là cái chắc rồi.”
“Ai da! Anh!” Khương Oánh Oánh vùng vẫy cũng không thoát được. Cô ấy vội nói: “Anh dịu dàng chút đi, váy của em! Váy!”
“Dao Dao, lát nữa em đến với chị nhé.” Cô ấy vẫn không quên Sầm Dao bên cạnh.
Sầm Dao khẽ cười: “Đi đi.”
Trong vườn trở nên yên tĩnh. Sầm Dao ngồi một mình một lát, cũng đứng dậy định đi vào phòng.
Lúc này Bộ Tử Ngang đang trò chuyện với một nhóm người, vốn không có thời gian để ý đến cô. Cô chuẩn bị lẳng lặng rời đi.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên.
Sầm Dao lấy điện thoại từ túi xách ra, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình thì kinh ngạc.
Là Thươn Đình Lập.
Cô nhìn quanh, đã không còn thấy bóng dáng đó trong phòng từ lâu rồi.
Do dự một lúc, cuối cùng vẫn bắt máy, áp điện thoại vào tai.
“A lô.”
Bên kia không có tiếng đáp lại.
Nhưng Sầm Dao có thể phảng phất nghe thấy tiếng người đàn ông hít thở, truyền qua điện thoại, đập vào tai cô.
Trong lòng Sầm Dao có trăm ngàn xoay chuyển: “Chủ tịch Thương, anh có việc gì không?”
“Gọi nhầm rồi.” Sau một hồi trầm mặc, anh chỉ đáp ba chữ.
Đáy lòng Sầm Dao có chút mất mát: “Vậy tôi cúp máy đây.”
“Được.” Anh đáp.
Sầm Dao cúp máy, đi ra ngoài phòng tiệc. Vô cùng thẫn thờ, không cẩn thận đụng phải người phục vụ trước mặt.
Toàn bộ rượu trên tay đối phương đều đổ xuống, ướt đẫm áo sơ mi trắng của cô.
Cô xin lỗi, đối phương cũng liên tục xin lỗi cô: “Xin lỗi, tiểu thư, cô không sao chứ?”
“Không sao.” Sầm Dao có chút ngượng ngùng, lấy khăn ra tự lau.
Động tĩnh bên này quá lớn, Bộ Tử Ngang từ trong đám người đã vội chạy qua.
Thân là chủ nhà Điền Điềm cũng bước qua: “Chuyện này là sao vậy?”
“Cô Điền, thật ngại quá.”
“Cô làm việc sao lại không cẩn thận như vậy?” Điền Điềm trách móc nhưng ngữ khí vẫn rất nhẹ nhàng.
Sầm Dao chỉ nói: “Là tôi không cẩn thận đụng phải cô ấy.”
“Không bị thương ở đâu chứ?” Bộ Tử Ngang hỏi.
Sầm Dao lắc đầu: “Không sao, chỉ là quần áo bị ướt rồi.”
“Tôi cho người đưa cô đi thay quần áo.” Điền Điềm chủ động lên tiếng: “Thế này sẽ bị cảm đó.”
Sầm Dao muốn từ chối, nhưng saukhi áo sơ mi trắng bị ướt, mặc trên người thật sự rất khó chịu.
Điền Điềm đích thân chọn một chiếc váy cho Sầm Dao.
“Chiếc váy này rất hợp với cô. Màu vàng nghệ, da của cô trắng như vậy, mặc lên nhất định rất đẹp.” Điền Điềm rất hào phóng cho cô mượn một chiếc váy.
“Cô có sợ lạnh không? Hay là tôi lấy một chiếc khăn choàng cho cô?” Cô ta lại hỏi.
Sầm Dao cảm ơn sự chu đáo của cô ta, lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn.”
“Chuyện nhỏ mà, đừng bận tâm.” Điền Điềm trước sau vẫn luôn cười dịu dàng: “Ở dưới tôi còn có việc, không thể đưa cô được. Tôi cho người đưa cô đi thay đồ.”
“Được.” Điền Điềm lại dặn dò người làm. Sầm Dao đột nhiên cảm thấy, người phụ Điền Điềm thật là hoàn mỹ. Khiến cho tâm tình của cô rất phức tạp.
Người làm đưa Sầm Dao đến một căn phòng.
Trong phòng không mở đèn, tối đen như mực. Sầm Dao khóa cửa, trong bóng tối, cô nhanh chóng cởi quần áo trên người xuống. Đúng lúc này, trong góc phòng đột nhiên vang lên tiếng xào xạc.
Lẽ nào có người?
Sầm Dao biến sắc, cau mày: “Ai vậy?”
Nương theo âm thanh, chỉ thấy trong góc tối, trên sô pha có lẽ là có một người đang ngồi hút thuốc.
Đầu thuốc vừa bị dập tắt.
Vừa nãy khi tiến vào cô đã bất cẩn không phát hiện ra.
Vị đắng này, từ môi chảy xuống, đi thẳng vào tim cô.
Khương Oánh Oánh nhìn thấy cô ngẩn người, tiến lên một bước, nắm tay cô vỗ về. Tuy không nói thành lời, nhưng suy nghĩ của Sầm Dao thì cô ấy có thể hiểu được.
Bộ Hoan Nhan nhìn thấy cảnh này cũng không dễ chịu chút nào. Xoay người nhìn thấy dáng vẻ của Sầm Dao, không nhịn được mỉa mai: “Sầm Dao, dáng vẻ mất mát của cô, không phải là đang ảo tưởng có thể có gì với chủ tịch Thương chứ?”
Cô ta vẫn luôn nhớ rõ chuyện Sầm Dao lên xe của Thương Đình Lập.
Sầm Dao phớt lờ Bộ Hoan Nhan, chỉ dời mắt đi, lại uống một ngụm rượu.
“Nếu như thật sự là vậy, thì cô nằm mơ đi! Cứ cho là anh ấy không cưới cô Điền đi, cũng tuyệt đối không thèm nhìn đến người phụ nữ bị anh tôi vứt bỏ như cô đâu!”
Sầm Dao đặt ly rượu xuống, nhìn Bộ Hoan Nhan cười: “Cô cảm thấy sẽ nhìn trúng cô à?”
Không ngờ đến bị Sầm Dao liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư, Bộ Hoan Nhan ngượng ngập, đặc biệt là ánh mắt của Sầm Dao khiến cô ta cảm thấy mình bị coi thường, liền tức giận.
“Có gì không thể chứ? Người phụ nữ còn chưa ly hôn như cô, cứ cho là chủ tịch Thương phóng túng đi, cô ly hôn rồi, là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Ít nhất thì tôi còn độc thân!”
Sầm Dao gật đầu, xem như đồng ý với cô ta.
Cô nhìn cô ta, lại nhìn Điền Điềm trên sân khấu, sau đó nhẹ giọng nói: “Đầu óc kinh doanh của chủ tịch Thương không thấp. Giữa cô và Điền Điềm, cô cảm thấy anh ấy sẽ chọn ai?”
Bộ Hoan Nhan đỏ mặt xấu hổ.
Cô ta so sánh với Điền Điềm, bất luận là thân thế hay ngoại hình đều không thể bằng được.
Khương Oánh Oánh “phụt” một tiếng cười lớn: “Dao Dao, tối nay chủ tịch Thương còn nhìn chị mấy lần, nhưng mà có mấy người, trang điểm lại ăn diện, chủ tịch Thương liếc mắt cũng không thèm đâu nha! Ha ha, còn không biết là ai không tự biết mình.”
“Khương Oánh Oánh, tôi nhịn cô lâu rồi! cô không nói cũng không ai nói cô câm đâu!” Bộ Hoan Nhan nghiến răng.
Khương Oánh Oánh muốn nói lại, nhưng Sầm Dao không muốn vì một người đàn ông mà náo loạn với Bộ Hoan Nhan, chỉ kéo Khương Oánh Oánh đi.
Hai người ra khu vườn phía sau, ngồi cạnh nhau cùng ngắm sao trời.
Ánh trăng bàng bạc, chiếu rọi xuống, có chút hoang vắng.
Trong lòng Sầm Dao nặng trĩu, không chút sức lực tựa đầu vào vai Khương Oánh Oánh.
“Dao Dao…” Khương Oánh Oánh có thể cảm nhận được cô bị nỗi buồn đè nặng, cô ấy muốn nói gì đó nhưng Sầm Dao đã nắm lấy tay cô ấy: “Không cần an ủi chị, chị biết mà.”
Sầm Dao thở dài.
“Kỳ thực họ rất xứng đôi, phải không?”
Khương Oánh Oánh không đáp.
Trong mắt tất cả mọi người, họ thật sự rất xứng đôi.
Hai người ngồi trong vườn rất lâu, bên trong điệu nhảy mở đầu đã kết thúc, rất nhiều người đều đang nhảy múa theo điệu nhạc, nhưng sự náo nhiệt đó không liên quan gì đến Sầm Dao cô.
Khương Húc Đông gọi Khương Oánh Oánh qua, Khương Húc Đông muốn Khương Oánh Oánh làm bạn nhảy.
Khương Oánh Oánh không không yên tâm Sầm Dao: “Anh, anh tùy tiện tìm một cô gái không được à? Trong phòng nhiều người như vậy, với sức quyến rũ của anh khẳng định không có vấn đề.”
Khương Húc Đông bước đến véo vào khuôn mặt trắng trẻo của Khương Oánh Oánh: “Khương Oánh Oánh, em thích đem anh của mình cho người phụ nữ khác vậy à?”
“Còn không phải vì anh quản em quá nghiêm à?” Khương Oánh Oánh xoa mặt mình, phồng miệng với Khương Húc Đông: “Nếu có một người vợ phân tán lực chú ý của anh, anh sẽ không có tâm tư quản em như vậy nữa.”
Khương Húc Đông kéo cô ấy đứng lên: “Trước khi anh tìm được vợ, anh quản em là cái chắc rồi.”
“Ai da! Anh!” Khương Oánh Oánh vùng vẫy cũng không thoát được. Cô ấy vội nói: “Anh dịu dàng chút đi, váy của em! Váy!”
“Dao Dao, lát nữa em đến với chị nhé.” Cô ấy vẫn không quên Sầm Dao bên cạnh.
Sầm Dao khẽ cười: “Đi đi.”
Trong vườn trở nên yên tĩnh. Sầm Dao ngồi một mình một lát, cũng đứng dậy định đi vào phòng.
Lúc này Bộ Tử Ngang đang trò chuyện với một nhóm người, vốn không có thời gian để ý đến cô. Cô chuẩn bị lẳng lặng rời đi.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên.
Sầm Dao lấy điện thoại từ túi xách ra, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình thì kinh ngạc.
Là Thươn Đình Lập.
Cô nhìn quanh, đã không còn thấy bóng dáng đó trong phòng từ lâu rồi.
Do dự một lúc, cuối cùng vẫn bắt máy, áp điện thoại vào tai.
“A lô.”
Bên kia không có tiếng đáp lại.
Nhưng Sầm Dao có thể phảng phất nghe thấy tiếng người đàn ông hít thở, truyền qua điện thoại, đập vào tai cô.
Trong lòng Sầm Dao có trăm ngàn xoay chuyển: “Chủ tịch Thương, anh có việc gì không?”
“Gọi nhầm rồi.” Sau một hồi trầm mặc, anh chỉ đáp ba chữ.
Đáy lòng Sầm Dao có chút mất mát: “Vậy tôi cúp máy đây.”
“Được.” Anh đáp.
Sầm Dao cúp máy, đi ra ngoài phòng tiệc. Vô cùng thẫn thờ, không cẩn thận đụng phải người phục vụ trước mặt.
Toàn bộ rượu trên tay đối phương đều đổ xuống, ướt đẫm áo sơ mi trắng của cô.
Cô xin lỗi, đối phương cũng liên tục xin lỗi cô: “Xin lỗi, tiểu thư, cô không sao chứ?”
“Không sao.” Sầm Dao có chút ngượng ngùng, lấy khăn ra tự lau.
Động tĩnh bên này quá lớn, Bộ Tử Ngang từ trong đám người đã vội chạy qua.
Thân là chủ nhà Điền Điềm cũng bước qua: “Chuyện này là sao vậy?”
“Cô Điền, thật ngại quá.”
“Cô làm việc sao lại không cẩn thận như vậy?” Điền Điềm trách móc nhưng ngữ khí vẫn rất nhẹ nhàng.
Sầm Dao chỉ nói: “Là tôi không cẩn thận đụng phải cô ấy.”
“Không bị thương ở đâu chứ?” Bộ Tử Ngang hỏi.
Sầm Dao lắc đầu: “Không sao, chỉ là quần áo bị ướt rồi.”
“Tôi cho người đưa cô đi thay quần áo.” Điền Điềm chủ động lên tiếng: “Thế này sẽ bị cảm đó.”
Sầm Dao muốn từ chối, nhưng saukhi áo sơ mi trắng bị ướt, mặc trên người thật sự rất khó chịu.
Điền Điềm đích thân chọn một chiếc váy cho Sầm Dao.
“Chiếc váy này rất hợp với cô. Màu vàng nghệ, da của cô trắng như vậy, mặc lên nhất định rất đẹp.” Điền Điềm rất hào phóng cho cô mượn một chiếc váy.
“Cô có sợ lạnh không? Hay là tôi lấy một chiếc khăn choàng cho cô?” Cô ta lại hỏi.
Sầm Dao cảm ơn sự chu đáo của cô ta, lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn.”
“Chuyện nhỏ mà, đừng bận tâm.” Điền Điềm trước sau vẫn luôn cười dịu dàng: “Ở dưới tôi còn có việc, không thể đưa cô được. Tôi cho người đưa cô đi thay đồ.”
“Được.” Điền Điềm lại dặn dò người làm. Sầm Dao đột nhiên cảm thấy, người phụ Điền Điềm thật là hoàn mỹ. Khiến cho tâm tình của cô rất phức tạp.
Người làm đưa Sầm Dao đến một căn phòng.
Trong phòng không mở đèn, tối đen như mực. Sầm Dao khóa cửa, trong bóng tối, cô nhanh chóng cởi quần áo trên người xuống. Đúng lúc này, trong góc phòng đột nhiên vang lên tiếng xào xạc.
Lẽ nào có người?
Sầm Dao biến sắc, cau mày: “Ai vậy?”
Nương theo âm thanh, chỉ thấy trong góc tối, trên sô pha có lẽ là có một người đang ngồi hút thuốc.
Đầu thuốc vừa bị dập tắt.
Vừa nãy khi tiến vào cô đã bất cẩn không phát hiện ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.