Chương 118
Bộ Tứ Ngang
25/05/2021
"Em đi đến đâu rồi?"
Anh khàn giọng hỏi.
"Dưới lầu bệnh viện."
"Chờ đó."
"Hả?"
Sầm Dao chưa kịp hiểu gì thì Thương Đình Lập đã cúp máy.
Sầm Dao không hiểu ra sao.
Chỉ chốc lát sau, hai chùm tia sáng chói mắt chiếu tới, cất ngang bóng tối.
Một chiếc xe dừng trước mặt cô.
Trong xe rất tối, không thấy rõ gì cả, nhưng Sầm Dao cảm thấy Thương Đình Lập chắc hắn đang ngồi trong xe.
Quả nhiên, chốc lát sau, Dư Phi xuống xe rồi mở cửa sau.
"Cô Sầm, mời cô lên xel"
Sầm Dao nhìn thoáng qua trong xe, thấy Thương Đình Lập đã thay đồ bệnh viện ra, đang mặc áo sơ mi ngồi bên trong.
Có lễ vì bị bệnh nên tối nay anh ăn mặc qua loa, ảo Sơ mi cũng không chỉn chu như thường ngày.
Cổ áo anh mở rộng, cơ ngực lộ ra, trông rất gợi cảm.
Thương Đình Lập dường như cảm nhận được ánh mắt của Sầm Dao, anh nhìn về phía cô, gật đầu ý bảo cô lên xe.
Sầm Dao không do dự nữa, ngồi lên xe.
Dư Phi đóng cửa sau, lái xe về khu chung cư Sầm Dao ở.
Trong xe yên lặng.
Sầm Dao cúi đầu, nhìn thấy túi tiền hai mươi vạn tệ mà cô đưa Thương Đình Lập.
Anh cầm nó vào xe, tiện tay nhét vào túi sau ghế phụ.
Thương Đình Lập dường như biết Sầm Dao đang nhìn số tiền đó, anh mở miệng nói: "Nhất định phải đưa anh số tiền này sao?"
Sầm Dao trả lời rất nhỏ: "Cũng đã đưa mấy lần rồi, anh nhận lấy đi"
Thương Đình Lập cúi đầu hừ lạnh, Sầm Dao không hiểu anh có ý gì.
"Anh bệnh nặng như vậy thì nên nằm trong viện nghỉ ngơi đi, em có thể tự bắt xe về"
Lúc này, Thương Đình Lập mới nghiêng đầu nhìn Sầm Dao.
Ánh sáng từ ngoài cửa rọi vào mặt cô, mặt bên bình tĩnh, lông mi hơi rũ tạo thành một mảng bóng mờ dưới mắt.
"Em gái em gặp chuyện gì vậy?"
Sầm Dao nghiêng đầu nhìn anh.
"Nếu anh không hiểu lâm thì hình như cô ấy có hứng thú với anh."
Thương Đình Lập bình tĩnh nhìn Sãäm Dao, thẳng thừng nói: "Anh không hề có hứng thú với em ấy.
Em có thể nói rõ ràng với em ấy, bảo em ấy đừng phí thời gian với anh, không có tác dụng đâu."
Một hai câu nói bình thản, không một chút tình cảm, cực kỳ tuyệt tình.
Sầm Dao cảm thấy chắc hẳn người này thường xuyên từ chối phụ nữ.
"Em biết rồi"
Sầm Dao gật đầu.
Thực ra, tuyệt tình như vậy rất tốt, nhưng cô phiền não ở chỗ, những lời đó cô không có cách nào truyền đạt tới Sầm Hoàn được: "Em sẽ tìm cơ hội, nghĩ cách nói rõ với em ấy."
Ngay lúc Sầm Dao thất thân, giọng nói của Thương Đình Lập lại vang lên bên tai cô: "Sau này nhớ anh thì không cần mượn cớ như vậy nữa"
Sầm Dao bối rối, vô thức biện giải cho mình: "Em không..."
Nhưng ba chữ này nghe như đang chột đạ, ngay cả cô cũng không biết nói gì với mình nữa.
Thương Đình Lập dễ dàng nhìn thấu sự chột dạ của cô, vẻ mặt dễ chịu hơn nhiều.
Anh hỏi cô: "Không nhớ anh, hay là không có gì để mượn cớ nữa?"
Sầm Dao không chịu nổi Thương Đình Lập nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.
Ánh mắt đó của anh khiến tim cô đập rất nhanh.
Ở không gian yên tĩnh này, chỉ sợ ngay cả Dư Phi đều nghe được tiếng tim đập của cô.
Cô quay mặt sang bên kia, cố ý lớn tiếng nói: "ÐĐều không phải."
Thương Đình Lập xoay mặt cô lại, ép cô nhìn anh: "Em nhìn anh rồi nói lại lần nữa."
Sầm Dao nhìn khuôn mặt anh, môi mấp máy không nói ra lời.
Cô nhớ anh.
Một tháng không liền lạc, cô rất nhớ anh.
Khi biết anh bị bệnh, lòng cô rối bời sợ hãi, thật sự không phải giả.
Thương Đình Lập nhìn hốc mắt ẩm ướt của Sầm Dao, hít thở nặng nề: "Dao Dao, em biết không, em nhìn anh như vậy khiến anh không thể buông tay được nữa."
Anh khàn giọng hỏi.
"Dưới lầu bệnh viện."
"Chờ đó."
"Hả?"
Sầm Dao chưa kịp hiểu gì thì Thương Đình Lập đã cúp máy.
Sầm Dao không hiểu ra sao.
Chỉ chốc lát sau, hai chùm tia sáng chói mắt chiếu tới, cất ngang bóng tối.
Một chiếc xe dừng trước mặt cô.
Trong xe rất tối, không thấy rõ gì cả, nhưng Sầm Dao cảm thấy Thương Đình Lập chắc hắn đang ngồi trong xe.
Quả nhiên, chốc lát sau, Dư Phi xuống xe rồi mở cửa sau.
"Cô Sầm, mời cô lên xel"
Sầm Dao nhìn thoáng qua trong xe, thấy Thương Đình Lập đã thay đồ bệnh viện ra, đang mặc áo sơ mi ngồi bên trong.
Có lễ vì bị bệnh nên tối nay anh ăn mặc qua loa, ảo Sơ mi cũng không chỉn chu như thường ngày.
Cổ áo anh mở rộng, cơ ngực lộ ra, trông rất gợi cảm.
Thương Đình Lập dường như cảm nhận được ánh mắt của Sầm Dao, anh nhìn về phía cô, gật đầu ý bảo cô lên xe.
Sầm Dao không do dự nữa, ngồi lên xe.
Dư Phi đóng cửa sau, lái xe về khu chung cư Sầm Dao ở.
Trong xe yên lặng.
Sầm Dao cúi đầu, nhìn thấy túi tiền hai mươi vạn tệ mà cô đưa Thương Đình Lập.
Anh cầm nó vào xe, tiện tay nhét vào túi sau ghế phụ.
Thương Đình Lập dường như biết Sầm Dao đang nhìn số tiền đó, anh mở miệng nói: "Nhất định phải đưa anh số tiền này sao?"
Sầm Dao trả lời rất nhỏ: "Cũng đã đưa mấy lần rồi, anh nhận lấy đi"
Thương Đình Lập cúi đầu hừ lạnh, Sầm Dao không hiểu anh có ý gì.
"Anh bệnh nặng như vậy thì nên nằm trong viện nghỉ ngơi đi, em có thể tự bắt xe về"
Lúc này, Thương Đình Lập mới nghiêng đầu nhìn Sầm Dao.
Ánh sáng từ ngoài cửa rọi vào mặt cô, mặt bên bình tĩnh, lông mi hơi rũ tạo thành một mảng bóng mờ dưới mắt.
"Em gái em gặp chuyện gì vậy?"
Sầm Dao nghiêng đầu nhìn anh.
"Nếu anh không hiểu lâm thì hình như cô ấy có hứng thú với anh."
Thương Đình Lập bình tĩnh nhìn Sãäm Dao, thẳng thừng nói: "Anh không hề có hứng thú với em ấy.
Em có thể nói rõ ràng với em ấy, bảo em ấy đừng phí thời gian với anh, không có tác dụng đâu."
Một hai câu nói bình thản, không một chút tình cảm, cực kỳ tuyệt tình.
Sầm Dao cảm thấy chắc hẳn người này thường xuyên từ chối phụ nữ.
"Em biết rồi"
Sầm Dao gật đầu.
Thực ra, tuyệt tình như vậy rất tốt, nhưng cô phiền não ở chỗ, những lời đó cô không có cách nào truyền đạt tới Sầm Hoàn được: "Em sẽ tìm cơ hội, nghĩ cách nói rõ với em ấy."
Ngay lúc Sầm Dao thất thân, giọng nói của Thương Đình Lập lại vang lên bên tai cô: "Sau này nhớ anh thì không cần mượn cớ như vậy nữa"
Sầm Dao bối rối, vô thức biện giải cho mình: "Em không..."
Nhưng ba chữ này nghe như đang chột đạ, ngay cả cô cũng không biết nói gì với mình nữa.
Thương Đình Lập dễ dàng nhìn thấu sự chột dạ của cô, vẻ mặt dễ chịu hơn nhiều.
Anh hỏi cô: "Không nhớ anh, hay là không có gì để mượn cớ nữa?"
Sầm Dao không chịu nổi Thương Đình Lập nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.
Ánh mắt đó của anh khiến tim cô đập rất nhanh.
Ở không gian yên tĩnh này, chỉ sợ ngay cả Dư Phi đều nghe được tiếng tim đập của cô.
Cô quay mặt sang bên kia, cố ý lớn tiếng nói: "ÐĐều không phải."
Thương Đình Lập xoay mặt cô lại, ép cô nhìn anh: "Em nhìn anh rồi nói lại lần nữa."
Sầm Dao nhìn khuôn mặt anh, môi mấp máy không nói ra lời.
Cô nhớ anh.
Một tháng không liền lạc, cô rất nhớ anh.
Khi biết anh bị bệnh, lòng cô rối bời sợ hãi, thật sự không phải giả.
Thương Đình Lập nhìn hốc mắt ẩm ướt của Sầm Dao, hít thở nặng nề: "Dao Dao, em biết không, em nhìn anh như vậy khiến anh không thể buông tay được nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.