Chương 132: Chương 129-2
Bộ Tứ Ngang
25/05/2021
người họ ức hiếp.
"Hỏi bà đó, Sầm Dao đâu? Nhà hầu nhà họ Thương không có giáo dục như vậy sao?"
Lục Lị Lị nhìn thấy quản gia không thèm để ý tới mình, nhất thời cảm thấy mất hết mặt mũi, họ Thương thì bà ta tự không dám đắc tội, nhưng mà một người hầu bình thường mà cũng dám mặt nặng mày nhẹ với bà ta? "Tiên sinh nhà tôi nói, bà chủ phải nghỉ ngơi.
Ai cũng không được làm phiền, hay là mấy người hỏi ý của Thương tiên sinh rồi hãy đến đi."
Quản gia dùng ánh mắt thỏa đáng nhìn Lục Lị Lị, làm việc ở nhà họ Thương mấy năm nay, không có ai dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, cho dù là Thương tiên sinh thì cũng kính trọng mình, người phụ nữ này rõ là một người đàn bà chanh chua, bà tự nhiên cũng xem thường.
"Tôi là mẹ của Sầm Dao, muốn gặp nó cũng cần xin ý kiến của tiên sinh nhà mấy người hả?"
Lục Lị Lị bị quản gia nói vậy thì có chút nuốt không trôi, nhưng bà ta nào có phải người dễ bị bắt nạt như vậy.
"Quản gia, đì đi nghỉ một lát đi"
Quản gia còn muốn nói gì đó, Sầm Dao đã xuất hiện ở đầu cầu thang lầu hai, ngăn cuộc cãi vã của họ lại.
"Sầm Dao, mày được nhỉ, quả nhiên mày đã quyến rũ được Thương Đình Lập rồi."
Vừa nhìn thấy Sầm Dao, Lục Lị LỊ liên mất đi toàn bộ lý trí, vốn dĩ lúc Sầm Hoàn trở về nhà nói với bà ta bà ta còn ôm thái độ nghi ngờ, bây giờ xem ra tất cả đều là thật.
"Con với Thương Đình Lập trong sạch."Sầm Dao cau mày nhìn Lục Lị Lị, bình thường bà ta đều duy trì một chút phong độ của mình.
Hiện giờ xem ra đã hoàn toàn trở thành một người đàn bà đanh đá rồi.[lừa chủ tịch về làm chồng]
"Sầm Dao, có phải mày cố ý không, biết rõ Thương Đình Lập là người đàn ông của Hoàn Hoàn mà mày còn dám cướp, mày có phải là muốn báo thù chuyện tao với ba mày làm với mày sáu năm trước không?"
Lục Lị Lị tức giận nhìn Sầm Dao, hét lên.
"Sáu năm trước?"
Sầm Dao nghỉ hoặc nhìn Lục LỊ LỊ, sáu năm trước cô hôn mê cả một năm, khi tỉnh lại thì chỉ biết thân thể của mình không khỏe, nhưng thật Sự xảy ra chuyện gì thì cô lại không hề biết.
Mỗi lần muốn hỏi rõ bà mình sự tình sáu năm trước, thì bọn họ đều luôn úp úp mở mở, lễ nào cô không chỉ đơn giản là bị hôn mê sao? "Sáu năm trước gì chứ, sáu năm trước làm sao chứ, Sầm Dao mày đừng có đổi chủ đề, hôm nay tao đến là muốn hỏi mày, vì sao lại cướp người đàn ông của em gái mình chứ."
Lục Lị Lị nhìn Sầm Dao, ánh mắt có chút né tránh, suyt nữa thì bà ta đã lỡ miệng nói ra rồi, nếu như Sầm Dao biết chuyện đứa bé năm đó thì phải làm sao đây? "Mẹ mau nói cho con biết, rốt cuộc sáu năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trực giác nói cho Sầm Dao biết Lục Lị Lị và Sầm An nhất định giấu mình chuyện gì đó, nhưng phải làm sao thì họ mới nói ra đây? "Sáu năm trước không có xảy ra gì hết.
Mày muốn xảy ra chuyện gì chứ? Mày bị tai nạn giao thông hôn mê hết một năm, sau khi tỉnh lại thì mất đi ký ức của một năm đó"
Lục Lị Lị nhìn Sầm Dao nói, bà ta không thể nào nói cho Sầm Dao sự tình của sáu năm trước.
"Ha ha..."
Sầm Dao đột nhiên bật cười, nụ cười của cô khiến Lục Lị Lị hoảng sợ, Sầm Dao là người thông minh, bà ta biết mình không thể nào giấu cô cả đời được, nhưng mà hiện tại có thể giấu được bao lâu thì hay bấy lâu, dù sau thì lúc đầu nhà họ Sầm cũng không thể đắc tội với người đó được.
"Mẹ."
Lúc này Sầm Hoàn vừa khóc vừa lay cánh tay Lục LỊ LỊ.
"Dao Dao, mày đã có Bộ Tử Ngang rồi, vì sao còn cướp người đàn ông của Hoàn Hoàn? Mày biết rõ con bé này đối với Thương Đình Lập là một mối tình si mà"
Lục Lị Lị nhìn con gái mình tủi thân khóc lóc mới nhớ ra chuyện chính mình tới đây hôm nay.
"Cứ cho là không có con, Thương Đình Lập cũng sẽ không thích Sầm Hoàn."
Sầm Dao không muốn dây dưa với họ, sáng nay Thương Đình Lập đã nói rất rõ ràng với Sầm Hoàn rồi, nhưng thật không ngờ được cô ta lại chấp mê bất ngộ như vậy.
"Sầm Dao."
Nghe thấy lời Sầm Dao nói, Sầm Hoàn nổi giận, nói cái gì mà Thương Đình Lập sẽ không thích mình chứ: "Rõ ràng là chị đã quyến rũ anh ấy, lần trước lúc chúng ta đến bệnh viện chị cũng thấy mà, anh ấy thích canh gà tôi hầm thế nào."
Sầm Hoàn muốn tìm cho mình chút lợi thế.
"Canh gà em hầm lần trước ư, anh ấy cho Cầu Cầu."
Sầm Dao bình tĩnh nhìn Sầm Hoàn nói.
"Cầu Cầu là ai?"
Sầm Hoàn không hiểu gì nhìn Sầm Dao.
"Gâu.."
Như thể nghe thấy có người gọi tên mình, Cầu Cầu đột nhiên chạy ra đâm vào chân Sầm Dao.
"À, là nó."
Sầm Dao chỉ xuống Cầu Cầu dưới chân, khóe miệng bất giác cong lên.
"Chị nói láo, hôm đó rõ ràng anh ấy nói sẽ uống mà, nhất định là chị nói gì với anh ấy, Sầm Dao sao chị có thể không biết mất mặt như vậy, chị là một con đàn bà đã ly hôn, dựa vào cái gì mà có thể ở bên anh ấy chứ?"
"Sầm Hoàn, nếu em muốn được người ta yêu thích thì nên thay đổi tính khí hiện tại của em đi, đừng cứ hở ra là khóc lóc om sòm, đây không phải là hành vi mà phụ nữ nên có đâu, hơn nữa người phụ nữ như vậy nhất định sẽ không có đàn ông thích, Thương Đình Lập là người thế nào chứ, sao anh ấy có thể thích một người đanh đá được?"
Sầm Dao có lòng tốt khuyên Sầm Hoàn, tuy rằng hiện giờ cô ta rất căm ghét mình, nhưng dù sao cô ta cũng là em gái của mình, cô vẫn muốn tốt cho cô ta.
"Ít nhất tôi vẫn còn trong sạch, không như chị, nghe Bộ Tử Ngang nói, chị còn bao nuôi trai bao, không biết khi chủ tịch Thương biết được chuyện này rồi thì sẽ nhìn chị thế nào.
Chị cảm thấy anh ấy có ghét bỏ chị không? Có ném chị ra ngoài như miếng giẻ rách không?"
Sầm Hoàn đắc ý nhìn Sầm Dao, cứ như thể cô ta đã nhìn thấy ngày đó đến vậy.
"Sầm Hoàn, chuyện thế này mà em cũng tin?"
Sầm Dao cảm thấy Sầm Hoàn đã hết thuốc chữa rồi.
"Sầm Dao, chị đừng đắc ý, sớm muộn gì cũng có một ngày chủ tịch Thương nhìn rõ bộ mặt thật của chị, hy vọng đến lúc đó chị sẽ không khóc lóc."
Sầm Hoàn không cam tâm.
Dựa vào cái gì mà người như Sầm Dao lại được Thương Đình Lập cưng chiều như bảo bối, mà cô ta muốn có được một ánh mắt của anh còn cần nhờ vào thân phận em gái của Sầm Dao.
"Dao Dao!"
Thương Đình Lập đột nhiên xuất hiện trong phòng khách, kinh động đến của ba người đang đang tranh cãi trong phòng khách.
"Sao anh lại về giờ này?"
Sầm Dao kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt hỏi, cô nhớ hôm nay lúc đi anh có nói hôm nay có một hội nghị rất quan trọng, lúc này anh lẽ ra phải ở trong phòng họp mới đúng chứ.
"Không yên tâm về em nên về xem xem."
Thương Đình Lập nói chuyện như gió thổi mây trôi, nhưng Lục Lị LỊ lại biết anh đang chỉ mình sẽ đến ức hiếp Sầm Dao, mà giờ đây anh xuất hiện ở đây là để làm chỗ dựa cho Sầm Dao.
"Chủ tịch Thương, con gái của tôi còn độc thân mà lại ở chỗ của cậu thật sự không ổn, hôm nay tôi đến đây đưa Dao Dao về, dù gì ở nhà mới là bến đậu an toàn nhất."
Lục Lị Lị nhìn Thương Đình Lập cười nói.
"Hỏi bà đó, Sầm Dao đâu? Nhà hầu nhà họ Thương không có giáo dục như vậy sao?"
Lục Lị Lị nhìn thấy quản gia không thèm để ý tới mình, nhất thời cảm thấy mất hết mặt mũi, họ Thương thì bà ta tự không dám đắc tội, nhưng mà một người hầu bình thường mà cũng dám mặt nặng mày nhẹ với bà ta? "Tiên sinh nhà tôi nói, bà chủ phải nghỉ ngơi.
Ai cũng không được làm phiền, hay là mấy người hỏi ý của Thương tiên sinh rồi hãy đến đi."
Quản gia dùng ánh mắt thỏa đáng nhìn Lục Lị Lị, làm việc ở nhà họ Thương mấy năm nay, không có ai dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, cho dù là Thương tiên sinh thì cũng kính trọng mình, người phụ nữ này rõ là một người đàn bà chanh chua, bà tự nhiên cũng xem thường.
"Tôi là mẹ của Sầm Dao, muốn gặp nó cũng cần xin ý kiến của tiên sinh nhà mấy người hả?"
Lục Lị Lị bị quản gia nói vậy thì có chút nuốt không trôi, nhưng bà ta nào có phải người dễ bị bắt nạt như vậy.
"Quản gia, đì đi nghỉ một lát đi"
Quản gia còn muốn nói gì đó, Sầm Dao đã xuất hiện ở đầu cầu thang lầu hai, ngăn cuộc cãi vã của họ lại.
"Sầm Dao, mày được nhỉ, quả nhiên mày đã quyến rũ được Thương Đình Lập rồi."
Vừa nhìn thấy Sầm Dao, Lục Lị LỊ liên mất đi toàn bộ lý trí, vốn dĩ lúc Sầm Hoàn trở về nhà nói với bà ta bà ta còn ôm thái độ nghi ngờ, bây giờ xem ra tất cả đều là thật.
"Con với Thương Đình Lập trong sạch."Sầm Dao cau mày nhìn Lục Lị Lị, bình thường bà ta đều duy trì một chút phong độ của mình.
Hiện giờ xem ra đã hoàn toàn trở thành một người đàn bà đanh đá rồi.[lừa chủ tịch về làm chồng]
"Sầm Dao, có phải mày cố ý không, biết rõ Thương Đình Lập là người đàn ông của Hoàn Hoàn mà mày còn dám cướp, mày có phải là muốn báo thù chuyện tao với ba mày làm với mày sáu năm trước không?"
Lục Lị Lị tức giận nhìn Sầm Dao, hét lên.
"Sáu năm trước?"
Sầm Dao nghỉ hoặc nhìn Lục LỊ LỊ, sáu năm trước cô hôn mê cả một năm, khi tỉnh lại thì chỉ biết thân thể của mình không khỏe, nhưng thật Sự xảy ra chuyện gì thì cô lại không hề biết.
Mỗi lần muốn hỏi rõ bà mình sự tình sáu năm trước, thì bọn họ đều luôn úp úp mở mở, lễ nào cô không chỉ đơn giản là bị hôn mê sao? "Sáu năm trước gì chứ, sáu năm trước làm sao chứ, Sầm Dao mày đừng có đổi chủ đề, hôm nay tao đến là muốn hỏi mày, vì sao lại cướp người đàn ông của em gái mình chứ."
Lục Lị Lị nhìn Sầm Dao, ánh mắt có chút né tránh, suyt nữa thì bà ta đã lỡ miệng nói ra rồi, nếu như Sầm Dao biết chuyện đứa bé năm đó thì phải làm sao đây? "Mẹ mau nói cho con biết, rốt cuộc sáu năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trực giác nói cho Sầm Dao biết Lục Lị Lị và Sầm An nhất định giấu mình chuyện gì đó, nhưng phải làm sao thì họ mới nói ra đây? "Sáu năm trước không có xảy ra gì hết.
Mày muốn xảy ra chuyện gì chứ? Mày bị tai nạn giao thông hôn mê hết một năm, sau khi tỉnh lại thì mất đi ký ức của một năm đó"
Lục Lị Lị nhìn Sầm Dao nói, bà ta không thể nào nói cho Sầm Dao sự tình của sáu năm trước.
"Ha ha..."
Sầm Dao đột nhiên bật cười, nụ cười của cô khiến Lục Lị Lị hoảng sợ, Sầm Dao là người thông minh, bà ta biết mình không thể nào giấu cô cả đời được, nhưng mà hiện tại có thể giấu được bao lâu thì hay bấy lâu, dù sau thì lúc đầu nhà họ Sầm cũng không thể đắc tội với người đó được.
"Mẹ."
Lúc này Sầm Hoàn vừa khóc vừa lay cánh tay Lục LỊ LỊ.
"Dao Dao, mày đã có Bộ Tử Ngang rồi, vì sao còn cướp người đàn ông của Hoàn Hoàn? Mày biết rõ con bé này đối với Thương Đình Lập là một mối tình si mà"
Lục Lị Lị nhìn con gái mình tủi thân khóc lóc mới nhớ ra chuyện chính mình tới đây hôm nay.
"Cứ cho là không có con, Thương Đình Lập cũng sẽ không thích Sầm Hoàn."
Sầm Dao không muốn dây dưa với họ, sáng nay Thương Đình Lập đã nói rất rõ ràng với Sầm Hoàn rồi, nhưng thật không ngờ được cô ta lại chấp mê bất ngộ như vậy.
"Sầm Dao."
Nghe thấy lời Sầm Dao nói, Sầm Hoàn nổi giận, nói cái gì mà Thương Đình Lập sẽ không thích mình chứ: "Rõ ràng là chị đã quyến rũ anh ấy, lần trước lúc chúng ta đến bệnh viện chị cũng thấy mà, anh ấy thích canh gà tôi hầm thế nào."
Sầm Hoàn muốn tìm cho mình chút lợi thế.
"Canh gà em hầm lần trước ư, anh ấy cho Cầu Cầu."
Sầm Dao bình tĩnh nhìn Sầm Hoàn nói.
"Cầu Cầu là ai?"
Sầm Hoàn không hiểu gì nhìn Sầm Dao.
"Gâu.."
Như thể nghe thấy có người gọi tên mình, Cầu Cầu đột nhiên chạy ra đâm vào chân Sầm Dao.
"À, là nó."
Sầm Dao chỉ xuống Cầu Cầu dưới chân, khóe miệng bất giác cong lên.
"Chị nói láo, hôm đó rõ ràng anh ấy nói sẽ uống mà, nhất định là chị nói gì với anh ấy, Sầm Dao sao chị có thể không biết mất mặt như vậy, chị là một con đàn bà đã ly hôn, dựa vào cái gì mà có thể ở bên anh ấy chứ?"
"Sầm Hoàn, nếu em muốn được người ta yêu thích thì nên thay đổi tính khí hiện tại của em đi, đừng cứ hở ra là khóc lóc om sòm, đây không phải là hành vi mà phụ nữ nên có đâu, hơn nữa người phụ nữ như vậy nhất định sẽ không có đàn ông thích, Thương Đình Lập là người thế nào chứ, sao anh ấy có thể thích một người đanh đá được?"
Sầm Dao có lòng tốt khuyên Sầm Hoàn, tuy rằng hiện giờ cô ta rất căm ghét mình, nhưng dù sao cô ta cũng là em gái của mình, cô vẫn muốn tốt cho cô ta.
"Ít nhất tôi vẫn còn trong sạch, không như chị, nghe Bộ Tử Ngang nói, chị còn bao nuôi trai bao, không biết khi chủ tịch Thương biết được chuyện này rồi thì sẽ nhìn chị thế nào.
Chị cảm thấy anh ấy có ghét bỏ chị không? Có ném chị ra ngoài như miếng giẻ rách không?"
Sầm Hoàn đắc ý nhìn Sầm Dao, cứ như thể cô ta đã nhìn thấy ngày đó đến vậy.
"Sầm Hoàn, chuyện thế này mà em cũng tin?"
Sầm Dao cảm thấy Sầm Hoàn đã hết thuốc chữa rồi.
"Sầm Dao, chị đừng đắc ý, sớm muộn gì cũng có một ngày chủ tịch Thương nhìn rõ bộ mặt thật của chị, hy vọng đến lúc đó chị sẽ không khóc lóc."
Sầm Hoàn không cam tâm.
Dựa vào cái gì mà người như Sầm Dao lại được Thương Đình Lập cưng chiều như bảo bối, mà cô ta muốn có được một ánh mắt của anh còn cần nhờ vào thân phận em gái của Sầm Dao.
"Dao Dao!"
Thương Đình Lập đột nhiên xuất hiện trong phòng khách, kinh động đến của ba người đang đang tranh cãi trong phòng khách.
"Sao anh lại về giờ này?"
Sầm Dao kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt hỏi, cô nhớ hôm nay lúc đi anh có nói hôm nay có một hội nghị rất quan trọng, lúc này anh lẽ ra phải ở trong phòng họp mới đúng chứ.
"Không yên tâm về em nên về xem xem."
Thương Đình Lập nói chuyện như gió thổi mây trôi, nhưng Lục Lị LỊ lại biết anh đang chỉ mình sẽ đến ức hiếp Sầm Dao, mà giờ đây anh xuất hiện ở đây là để làm chỗ dựa cho Sầm Dao.
"Chủ tịch Thương, con gái của tôi còn độc thân mà lại ở chỗ của cậu thật sự không ổn, hôm nay tôi đến đây đưa Dao Dao về, dù gì ở nhà mới là bến đậu an toàn nhất."
Lục Lị Lị nhìn Thương Đình Lập cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.