Chương 150: Đã cảnh cáo cậu đừng dụng tới cô ấy
Bộ Tứ Ngang
26/05/2021
Quả nhiên là như vậy, Thương Vân biết mọi việc không thể thành công dễ dàng vậy đâu. Sau khi Thương Đình Lập biết Sầm Dao mất tích, anh đã chọn húy buổi lễ đính hôn.
Nói cách khác thì trong lòng anh Sầm Dao còn quan trọng hơn công ty.
Thương Vân không biết nên vui vẻ vì rốt cuộc cũng biết được nhược điểm của Thương Đình Lập hay là nên ngạc nhiên vì hai người cùng để ý một người phụ nữ, mà người phụ nữ đó lại đang mất mác vì Thương Đình Lập. Trong lòng cậu cực kỳ phức tạp, nét mặt vẫn rất bình tĩnh.
“Chú ý chút tới hành động của Nguyên Thịnh, đặc biệt là tin tức của Thương Đình Lập. Nếu người của Phi Dực Môn tìm được nơi này thì hậu quả không cần tôi nói, tự đi chịu phạt đi” Lời cảnh cáo của Thương khiến người rùng mình.
Người của La Sát Môn lập tức gật đầu trả lời: “Vâng, lão đại."
Thương Vân đang định cúp máy thì nghe được một giọng nữ. “Anh Vân, chừng nào anh mới trở vẽ?” Giọng nói hết sức kiều diễm làm lòng người tê dại, như một cây kẹo bông gòn mềm mại, khiến lòng người ngọt ngào.
Chỉ là người nghe điện thoại là Thương Vân lại rất bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Cúp đây."
Cúp máy một cách dứt khoát. Người phụ nữ đang cầm điện thoại không nói được một lời nhớ nhung đã bị cúp máy kia nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ buồn bã, sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng. Cô ném điện thoại cho người của La Sát Môn, đôi chân dài mang giày cao gót đỏ lộc cộc' biến mất trên hành lang.
Tên thuộc hạ của La Sát Môn bị điện thoại đập vào mặt bĩu môi, thâm cười nhạo: “Cả ngày chỉ biết quấn lấy lão đại, giờ thì bị mất mặt rồi.
Đáng đời ả“ “Ai da, đừng nói nữa, còn không mau hoàn thành nhiệm vụ lão đại giao đi.” Người đàn ông trung niên tóc húi cua, mày rộng mắt to kéo hắn. Hản lập tức không nghĩ ngợi nữa, rời khỏi với người đó. Thương Vân quay lại chỗ Sầm Dao thì thấy cô đang ngắm phong cảnh xung quanh.
Cậu không muốn làm phiền cô nên chỉ lắng lặng đứng một bên. Nhưng Sầm Dao gần như là ngay lúc hơi thở xa lạ vừa tới gần đã hoàn hồn. "“A Vân, có phải có chuyện gấp không? Nếu có chuyện thì cũng không cần phải tiếp tục ở cạnh tôi đâu.”
Sầm Dao thiện giải ý nhân nói. Thương Vân nhướn mày, giảo hoạt cười: "Chuyện của tôi chính là ở cạnh chị đó. Nhiều năm không gặp, chị còn không muốn để tôi ở bên cạnh lâu chút à ” Ánh mắt của cậu hết sức chân thành nên dù cho lý do có vẻ qua loa nhưng Sầm Dao cũng không thể từ chối. Đối với Thương Đình Lập mà nói, thời gian dường như trôi qua từng giây.
Anh nhìn kim đồng hồ trong phòng đã chỉ sáu giờ, lấy điện thoại ra xem nhưng cũng không thấy cuộc gọi nhỡ nào. Tin tức tốt hay xấu đều không có. Điện thoại trong tay bỗng rung lên, Thương Đình Lập chấn động, quả nhiên thấy được dãy số quen thuộc.
Anh gấp gáp nhận cuộc gọi, trong lòng vừa căng thẳng vừa chờ mong: “Alô, có tin tức chưa?”
“Sầm Dao bị người của Thương Ngộ dẫn đi.”
Khương Húc Đông nói thắng đáp án cho anh. “Là cậu ta.” Khí thế của Thương Đình Lập nặng thêm, nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên vẻ mưa gió sắp tới.
Thương Đình Lập nhanh chóng đề nén tức giận. Dù trong lòng đã hận tới mức muốn đốt Thương Ngộ thành tro thì anh vẫn rất bình tĩnh nói: “Chuyện lần này, cảm ơn.”
Khương Húc Đông biết Thương Đình Lập định cúp máy, lập tức ngăn cán, lên tiếng nhắc nhở: “Tuy rằng người do cậu ta dẫn đi, nhưng anh cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý. Hôm qua Thương Ngộ về nhà cũ một mình ” Khương Húc Đông nói xong, Thương Đình Lập nhanh chóng hiểu ý. Ý của anh rất rõ ràng, người bị Thương Ngộ dẫn đi nhưng chưa chắc sẽ ở chỗ cậu ta. Có lẽ, cậu ta đã giấu cô rồi. Cũng có thể cậu ta đã giao cô cho người khác. Hoặc cũng có thể, cậu ta đã...
Anh không dám nghĩ tới điều đó. Điều chỉnh tốt tâm trạng sợ hãi khi nghe tin tức xấu này. Thương Đình Lập nói thẳng với Khương Húc Đông: “Cho dù thế nào thì hiện tại chỉ có Thương Ngộ mới biết tin tức của Sầm Dao. Tôi chắc chắn phái đi gặp cậu ta.
Nếu cậu ta thật sự dám làm chuyện không tốt với Sầm Dao, tôi chắc chắn bắt cậu ta đền mạng." Giọng điệu tàn nhẫn cho thấy anh đã không nhịn được nữa rồi. “Được rồi, anh đi tìm Thương Ngộ, tôi sai người điều tra tiếp xem những chỗ khác có tin tức gi của Sầm Dao hay không.
Một khi có tin tức thì tôi sẽ lập tức báo cho anh.” Khương Húc Đông biết hiện tại có khuyên thế nào cũng không có tác dụng. Nếu anh ở vị trí của Thương Đình Lập thì cũng sẽ không bỏ qua Thương Ngộ. Hai người phân công nhau hành động. Thương Đình Lập mặc một bộ đồ đen, lái xe tới nhà cũ. Anh vừa xuống xe đã thấy Thương Ly Viễn đang tập thể dục buổi sáng.
“Đình Lập, sao con tới sớm như vậy.
Con tới đúng lúc lắm, mọi người vẫn chưa ăn sáng.” Kiều Dục Mẫn mặc quần áo đài, cười nói với anh. “Hừ, không cần để ý tới đứa con bất hiếu này. Nó dám tự mình hủy bỏ lễ đính hôn giữa nhà họ Thương và nhà Họ Điền, để Điền Điềm một mình ở đó.
Hiện tại nội bộ của Nguyên Thịnh có rất nhiều người không hài lòng với nó, nó không lo bình ổn mà còn chạy về đây để chọc tôi tức chết à.” Thương Ly Viễn vừa kéo Kiều Dục Mẫn vừa quở trách chuyện Thương Đình Lập làm gần đây.
Ông ta vốn định giúp anh thức tỉnh. Không ngờ Thương Đình Lập lại đi thẳng vào nhà, hoàn toàn không để ÿ tới ông ta. “Nó... nó... nó định chọc tôi tức chết mà.” Thương Ly Viễn bị Thương Đình Lập coi thường tới tức giận, ngực phồng phập lên xuống, ánh mắt muốn phun ra lửa. “Đừng giận, đừng giận. Có lẽ Đình Lập đang có việc gấp." Kiều Dục Mẫn đỡ ông ta, nhẹ nhàng vô lưng. Đợi tới khi ông ta bình tĩnh lại thì bà mới khuyên nhủ: “Con cháu tự có phúc của con cháu.
Ông đó, đừng quản Đình Lập nữa” “Bà đấy, vẫn tốt bụng như vậy. Bà đối tốt với nó, nhưng nó lại không biết ơn.” Thương Ly Viễn vỗ bàn tay đang năm chặt tay ông ta của người trước mật, trong mắt hiện vẻ đau lòng. Kiều Dục Mẫn mím môi, không nói thêm gì.
Thương Đình Lập vào phòng khách thì đi thẳng lên lầu, tới phòng nghỉ thường ngày của Thương Ngộ. Một cước đá văng cửa phòng.
Thương Ngộ đang ngủ ngon lành thì bị tiếng rầm rầm' của cánh cửa rơi xuống làm thức giấc. Cậu ta chưa nhìn rõ người tới đã mơ hồ không nhịn được nổi giận: "Ai đó? Dám quấy rây giấc ngủ của tôi. Không muốn sống nữa à” “Hừ” Thương Đình Lập cười lạnh.
Anh vén ống tay áo lên, đấm thẳng một đấm vào khuôn mặt còn trắng hơn cả phụ nữ của Thương Ngộ. “Người không muốn sống nữa là cậu đó. Tôi đã cảnh cáo cậu đừng động tới cô ấy mà cậu vẫn dám làm. Cậu nói xem cậu có đáng chết không.”
Thương Đình Lập đồn tất cá tức giận vào cú đấm đó. Chỉ vài đấm đã khiến khuôn mặt Thương Ngộ biến dạng, tràn đầy vệt xanh xanh tím tím, rất đáng sợ.
Nói cách khác thì trong lòng anh Sầm Dao còn quan trọng hơn công ty.
Thương Vân không biết nên vui vẻ vì rốt cuộc cũng biết được nhược điểm của Thương Đình Lập hay là nên ngạc nhiên vì hai người cùng để ý một người phụ nữ, mà người phụ nữ đó lại đang mất mác vì Thương Đình Lập. Trong lòng cậu cực kỳ phức tạp, nét mặt vẫn rất bình tĩnh.
“Chú ý chút tới hành động của Nguyên Thịnh, đặc biệt là tin tức của Thương Đình Lập. Nếu người của Phi Dực Môn tìm được nơi này thì hậu quả không cần tôi nói, tự đi chịu phạt đi” Lời cảnh cáo của Thương khiến người rùng mình.
Người của La Sát Môn lập tức gật đầu trả lời: “Vâng, lão đại."
Thương Vân đang định cúp máy thì nghe được một giọng nữ. “Anh Vân, chừng nào anh mới trở vẽ?” Giọng nói hết sức kiều diễm làm lòng người tê dại, như một cây kẹo bông gòn mềm mại, khiến lòng người ngọt ngào.
Chỉ là người nghe điện thoại là Thương Vân lại rất bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Cúp đây."
Cúp máy một cách dứt khoát. Người phụ nữ đang cầm điện thoại không nói được một lời nhớ nhung đã bị cúp máy kia nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ buồn bã, sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng. Cô ném điện thoại cho người của La Sát Môn, đôi chân dài mang giày cao gót đỏ lộc cộc' biến mất trên hành lang.
Tên thuộc hạ của La Sát Môn bị điện thoại đập vào mặt bĩu môi, thâm cười nhạo: “Cả ngày chỉ biết quấn lấy lão đại, giờ thì bị mất mặt rồi.
Đáng đời ả“ “Ai da, đừng nói nữa, còn không mau hoàn thành nhiệm vụ lão đại giao đi.” Người đàn ông trung niên tóc húi cua, mày rộng mắt to kéo hắn. Hản lập tức không nghĩ ngợi nữa, rời khỏi với người đó. Thương Vân quay lại chỗ Sầm Dao thì thấy cô đang ngắm phong cảnh xung quanh.
Cậu không muốn làm phiền cô nên chỉ lắng lặng đứng một bên. Nhưng Sầm Dao gần như là ngay lúc hơi thở xa lạ vừa tới gần đã hoàn hồn. "“A Vân, có phải có chuyện gấp không? Nếu có chuyện thì cũng không cần phải tiếp tục ở cạnh tôi đâu.”
Sầm Dao thiện giải ý nhân nói. Thương Vân nhướn mày, giảo hoạt cười: "Chuyện của tôi chính là ở cạnh chị đó. Nhiều năm không gặp, chị còn không muốn để tôi ở bên cạnh lâu chút à ” Ánh mắt của cậu hết sức chân thành nên dù cho lý do có vẻ qua loa nhưng Sầm Dao cũng không thể từ chối. Đối với Thương Đình Lập mà nói, thời gian dường như trôi qua từng giây.
Anh nhìn kim đồng hồ trong phòng đã chỉ sáu giờ, lấy điện thoại ra xem nhưng cũng không thấy cuộc gọi nhỡ nào. Tin tức tốt hay xấu đều không có. Điện thoại trong tay bỗng rung lên, Thương Đình Lập chấn động, quả nhiên thấy được dãy số quen thuộc.
Anh gấp gáp nhận cuộc gọi, trong lòng vừa căng thẳng vừa chờ mong: “Alô, có tin tức chưa?”
“Sầm Dao bị người của Thương Ngộ dẫn đi.”
Khương Húc Đông nói thắng đáp án cho anh. “Là cậu ta.” Khí thế của Thương Đình Lập nặng thêm, nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên vẻ mưa gió sắp tới.
Thương Đình Lập nhanh chóng đề nén tức giận. Dù trong lòng đã hận tới mức muốn đốt Thương Ngộ thành tro thì anh vẫn rất bình tĩnh nói: “Chuyện lần này, cảm ơn.”
Khương Húc Đông biết Thương Đình Lập định cúp máy, lập tức ngăn cán, lên tiếng nhắc nhở: “Tuy rằng người do cậu ta dẫn đi, nhưng anh cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý. Hôm qua Thương Ngộ về nhà cũ một mình ” Khương Húc Đông nói xong, Thương Đình Lập nhanh chóng hiểu ý. Ý của anh rất rõ ràng, người bị Thương Ngộ dẫn đi nhưng chưa chắc sẽ ở chỗ cậu ta. Có lẽ, cậu ta đã giấu cô rồi. Cũng có thể cậu ta đã giao cô cho người khác. Hoặc cũng có thể, cậu ta đã...
Anh không dám nghĩ tới điều đó. Điều chỉnh tốt tâm trạng sợ hãi khi nghe tin tức xấu này. Thương Đình Lập nói thẳng với Khương Húc Đông: “Cho dù thế nào thì hiện tại chỉ có Thương Ngộ mới biết tin tức của Sầm Dao. Tôi chắc chắn phái đi gặp cậu ta.
Nếu cậu ta thật sự dám làm chuyện không tốt với Sầm Dao, tôi chắc chắn bắt cậu ta đền mạng." Giọng điệu tàn nhẫn cho thấy anh đã không nhịn được nữa rồi. “Được rồi, anh đi tìm Thương Ngộ, tôi sai người điều tra tiếp xem những chỗ khác có tin tức gi của Sầm Dao hay không.
Một khi có tin tức thì tôi sẽ lập tức báo cho anh.” Khương Húc Đông biết hiện tại có khuyên thế nào cũng không có tác dụng. Nếu anh ở vị trí của Thương Đình Lập thì cũng sẽ không bỏ qua Thương Ngộ. Hai người phân công nhau hành động. Thương Đình Lập mặc một bộ đồ đen, lái xe tới nhà cũ. Anh vừa xuống xe đã thấy Thương Ly Viễn đang tập thể dục buổi sáng.
“Đình Lập, sao con tới sớm như vậy.
Con tới đúng lúc lắm, mọi người vẫn chưa ăn sáng.” Kiều Dục Mẫn mặc quần áo đài, cười nói với anh. “Hừ, không cần để ý tới đứa con bất hiếu này. Nó dám tự mình hủy bỏ lễ đính hôn giữa nhà họ Thương và nhà Họ Điền, để Điền Điềm một mình ở đó.
Hiện tại nội bộ của Nguyên Thịnh có rất nhiều người không hài lòng với nó, nó không lo bình ổn mà còn chạy về đây để chọc tôi tức chết à.” Thương Ly Viễn vừa kéo Kiều Dục Mẫn vừa quở trách chuyện Thương Đình Lập làm gần đây.
Ông ta vốn định giúp anh thức tỉnh. Không ngờ Thương Đình Lập lại đi thẳng vào nhà, hoàn toàn không để ÿ tới ông ta. “Nó... nó... nó định chọc tôi tức chết mà.” Thương Ly Viễn bị Thương Đình Lập coi thường tới tức giận, ngực phồng phập lên xuống, ánh mắt muốn phun ra lửa. “Đừng giận, đừng giận. Có lẽ Đình Lập đang có việc gấp." Kiều Dục Mẫn đỡ ông ta, nhẹ nhàng vô lưng. Đợi tới khi ông ta bình tĩnh lại thì bà mới khuyên nhủ: “Con cháu tự có phúc của con cháu.
Ông đó, đừng quản Đình Lập nữa” “Bà đấy, vẫn tốt bụng như vậy. Bà đối tốt với nó, nhưng nó lại không biết ơn.” Thương Ly Viễn vỗ bàn tay đang năm chặt tay ông ta của người trước mật, trong mắt hiện vẻ đau lòng. Kiều Dục Mẫn mím môi, không nói thêm gì.
Thương Đình Lập vào phòng khách thì đi thẳng lên lầu, tới phòng nghỉ thường ngày của Thương Ngộ. Một cước đá văng cửa phòng.
Thương Ngộ đang ngủ ngon lành thì bị tiếng rầm rầm' của cánh cửa rơi xuống làm thức giấc. Cậu ta chưa nhìn rõ người tới đã mơ hồ không nhịn được nổi giận: "Ai đó? Dám quấy rây giấc ngủ của tôi. Không muốn sống nữa à” “Hừ” Thương Đình Lập cười lạnh.
Anh vén ống tay áo lên, đấm thẳng một đấm vào khuôn mặt còn trắng hơn cả phụ nữ của Thương Ngộ. “Người không muốn sống nữa là cậu đó. Tôi đã cảnh cáo cậu đừng động tới cô ấy mà cậu vẫn dám làm. Cậu nói xem cậu có đáng chết không.”
Thương Đình Lập đồn tất cá tức giận vào cú đấm đó. Chỉ vài đấm đã khiến khuôn mặt Thương Ngộ biến dạng, tràn đầy vệt xanh xanh tím tím, rất đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.