Chương 335: Giúp đỡ lẫn nhau, giống như người thân
Bộ Tứ Ngang
16/06/2021
Thấy chỉ là hiểu lâm, đương nhiên Sầm Dao cũng không so đo.
Dù sao cũng là người nhà của Thương Đình Lập, cô cũng không thể nào ngang ngược vô lý đi đôi co với cô ta.
Cô cười nói: "Nếu em họ đã ngủ ở đây rồi, vậy cứ ngủ tạm tiếp đi"
Dù sao căn phòng này là phòng ngủ trước đây của cô, bây giờ cô đã ngủ ở một phòng khác rồi.
Thấy Sầm Dao dễ nói chuyện như thế, Thương Vi còn tưởng rằng cô sẽ lì lợm kiếm chuyện, cuối cùng cũng mất đi ý nghĩ này.
Lắc đầu đứng dậy nói: "Chị dâu họ đừng ngại ngùng với Vi Vi, hôm nay Vi Vi ngủ đủ rồi, bây giờ dậy cũng vừa lúc."
Nghe Thương Vì nói như thế, Sầm Dao theo bản năng tính toán khoảng thời gian từ lúc cô đi ra ngoài đến lúc Hựu Nhất về đến nhà.
Thấy chỉ mới khoảng ba tiếng, cho dù cô vừa ra ngoài thì cô ta lập tức vào nhà, chỉ sợ là vẫn chưa ngủ đủ.
Nhưng người ta đã nói như thế rồi, cô cũng không phản đối gì.
Chỉ nói: "Nếu Vị Vi đã nghỉ ngơi xong có thể đi rửa mặt, chị lấy cho em bộ đồ mới"
"Được, cảm ơn chị dâu"
Thương Vi nở nụ cười ngọt ngào đầy quyến rũ, chắc do sống ở nước ngoài khá lâu nên khí chất cũng rất mê người.
"Đừng khách sáo"
Sau khi Sầm Dao ra ngoài, bước xuống phòng cho khách ở lâu một câm một số bộ quần áo chưa từng mặc qua.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Sầm Dao chuẩn bị những bộ quần áo này vào lúc thường xuyên mời Khương Oánh Oánh về Tĩnh Viên, lúc nãy Sầm Dao đã cẩn thận quan sát dáng người của Thương Vị, thấy cũng không khác Oánh Oánh lắm, chắc cô ta cũng có thể mặc vừa số đo của Oánh Oánh là cùng.
Chờ đến khi Thương Vì ngồi trong phòng nhàm chán đung đưa hai chân, ngẩn ngơ không biết đang suy nghĩ chuyện gì, Sầm Dao cầm một chiếc đầm màu vàng không tay đưa cho cô ta nói: "Xin lỗi Vi Vi, quần áo trong nhà không biết có hợp với em không nữa, chị thấy cái này cũng khá ổn, em xem thử có được không?"
Thương Vi nhận lấy khẽ vuốt ve vải vóc, phát hiện cảm giác rất mềm và ấm, chắc chắn được may bằng loại vải cực kỳ tốt, lập tức vui vẻ nói: "Chị dâu, em rất thích bộ quần áo chị chọn, cảm ơn chị"
Tuy rằng lúc mới gặp mặt Sầm Dao chẳng có ấn tượng tốt gì với Thương Vi cả, nhưng sau khi cẩn thận sống chung rồi, lại phát hiện ngoại trừ cô ta có hơi kiêu căng một chút, thật ra tính cách vẫn rất tốt.
Chắc vì Thương Vi cũng đã là một người mẹ nên hai người nói chuyện với nhau rất ăn ý.
Chờ đến khi Thương Đình Lập từ công ty vê đến nhà, lập tức nhìn thấy cô em họ anh muốn trốn còn không kịp bây giờ đang ngồi ở chỗ anh hay ngồi kéo tay Sầm Dao trò chuyện vui vẻ, không biết hai người đang nói cái gì mà trong ánh mắt và gương mặt đều hiện lên nét vui vẻ.
Thương Đình Lập bước lại gần hơn mới nghe rõ được, thì ra hai người đang kể với nhau về bọn nhóc khi còn nhỏ ồn ào đến cỡ nào, quậy phá không nghe lời thế nào.
"Chị dâu, chị không biết đâu, cái thắng nhóc thối nhà em đến tám tháng rồi mà còn không chịu cai sữa, ôm bình sữa khư khư không chịu bỏ, nếu ai dám cướp bình sữa của nó là nó sẽ khóc đến muốn nổ đầu luôn, sau đó đến khoảng một tuổi rưỡi thằng nhóc này cai được bình sữa"
Thương Ví rất oán giận đứa con trai nhà cô, nói một tràng mãi cũng không ngừng lại được.
Trong lòng Sầm Dao cũng che giấu một chút oán giận vì mấy đứa con quậy phá, hôm nay cuối cùng cũng gặp được đồng chí cùng chung chí hướng, cuối cùng cũng xả ra hết những lời cố kìm nén trong lòng.
*V¡ Vi, chuyện của em đã là gì chứ, em không biết đâu, lúc chị nuôi con gái, đói cũng khóc, tiêu tiểu cũng khóc, thức dậy cũng khóc, khóc đến chị muốn suy nhược thần kinh, lúc đó tinh thần của chị cũng không ổn lắm, thiếu chút nữa đã muốn ôm bé chết chung luôn rồi"
Chắc do nhớ đến những bất lực, điên cuồng lúc đó, mát Sầm Dao cũng ngẩn ngơ.
Khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, thấy Thương Vi trợn mắt há hốc mồm, cười khổ nói: "Có phải dọa em sợ rồi không, đến chị cũng không tin nổi thời điểm đó chị lại yếu ớt đến như thế, chị giống hệt như một sợi dây đàn căng chặt, chỉ cần tác động mạnh một cái là chị sẽ phát điên ngay, cũng may còn có một người khác chăm con giúp chị, nếu không chị sợ chị cũng không chịu đựng được đến bây giờ đâu"
Hình như Sầm Dao cũng theo những lời cô vừa nói mà nhớ lại thời khẳäc cô muốn ôm con cùng chết, Vân lại đột nhiên cướp lấy con khỏi tay cô, an ủi cô hết lần này đến lần khác.
Khi đó, tinh thần của cô rất tệ, thậm chí tệ đến mức không muốn nhìn thấy con, nếu khi đó không có Vân chăm sóc Manh Manh giúp cô, chỉ sợ cô đã chịu không nổi nữa rồi.
Cho nên sau này khi Manh Manh yêu thích Vân hơn cô, Sầm Dao cũng không hề cảm thấy cỏ gì kỳ lạ cả.
Con nít luôn rất nhạy cảm, cho dù chỉ khi còn rất nhỏ vẫn chưa biết nói, nhưng khi có người muốn làm tổn thương bé, bé sẽ nhạy cảm hơn hẳn người khác.
Sầm Dao còn nhớ rõ sau khi cảm xúc của cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại, lúc đầu Manh Manh vẫn rất sợ cô.
Là nhờ Vân hết lần này đến lần khác dẫn cô tiếp cận mới có thể xoa dịu nỗi sợ hãi của Manh Manh đối với cô.
Cũng vì những chuyện đã xảy ra ở Ý, cho dù Vân cố tình lừa gạt cô, cô cũng có thể chịu đựng được.
Bởi vì không có ai rõ hơn cô, người này vào lúc cô bất lực nhất đã dành cho cô sự ủng hộ lớn nhất.
"Dao Dao, em đang nghĩ gì đó"
Thương Đình Lập ngồi xuống cạnh Sầm Dao, tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô hỏi.
*A"
Sau khi sự mờ mịt trong mắt dần biến mất, Sầm Dao chớp mắt hơi thẫn thờ nhìn anh.
"Không nghĩ gì hết"
Sầm Dao cẩn thận quan sát gương mặt Đình Lập từng chút một, hơi lắc đầu nói.
Thương Đình Lập biết những lời này của Sầm Dao còn đang giấu diếm điều gì đó, anh cũng không hỏi cho ra lẽ, chỉ quay sang nhìn Thương Vi đang run cầm cập cười hỏi: "Không phải anh đã sắp xếp người dẫn em về chỗ ở của em rồi sao? Sao em lại chạy đến chỗ này, đừng có nói với anh là em đi nhầm"
Ánh mắt cười như không cười kia làm cả cơ thể Thương Vi lạnh căm căm.
Cô cực kỷ thành thật giơ tay tự khai báo: "Anh họ, em chỉ tò mò không biết chị dâu là người thế nào, anh cũng không biết anh độc thân lâu như vậy, em lo cho anh lắm đó"
"Lo cái gì, anh có vợ có con rôi, không cần em lo"
Thương Đình Lập chỉ cần nhớ đến dáng vẻ mất mác lúc nãy của Sầm Dao, trong lòng lại đau đớn.
Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ biết được thì ra sau khi Dao Dao sinh Manh Manh lại còn xảy ra nhiều chuyện như thế, nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng không thấy lạ gì.
Lúc đó Dao Dao bị mất trí nhớ, lại phải chăm sóc cho con, khi đó chắc gương mặt vẫn chưa khôi phục lại, bị dồn vào đường cùng không thế thoát ra được, về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ được.
Ít nhất cô cũng không thật sự bỏ cuộc.
Thương Đình Lập tự giễu thâm, anh cũng không biết nên cảm ơn Thương Vân hay nên chán ghét cậu nữa.
Cậu dẫn người phụ nữ anh yêu nhất đi, độc chiếm cô suốt ba năm.
Nhưng cậu cũng đã cho Manh Manh tình yêu suốt ba năm, những trả giá cậu làm cho Dao Dao không thể nào xóa bỏ được.
Có lẽ, tình cảm bạn bè bình thường đã không còn thuần khiết như vậy từ lâu rồi.
Bọn họ nâng đỡ nhau đi đến lúc này, chỉ sợ là đã xem nhau như người thân.
Dù sao cũng là người nhà của Thương Đình Lập, cô cũng không thể nào ngang ngược vô lý đi đôi co với cô ta.
Cô cười nói: "Nếu em họ đã ngủ ở đây rồi, vậy cứ ngủ tạm tiếp đi"
Dù sao căn phòng này là phòng ngủ trước đây của cô, bây giờ cô đã ngủ ở một phòng khác rồi.
Thấy Sầm Dao dễ nói chuyện như thế, Thương Vi còn tưởng rằng cô sẽ lì lợm kiếm chuyện, cuối cùng cũng mất đi ý nghĩ này.
Lắc đầu đứng dậy nói: "Chị dâu họ đừng ngại ngùng với Vi Vi, hôm nay Vi Vi ngủ đủ rồi, bây giờ dậy cũng vừa lúc."
Nghe Thương Vì nói như thế, Sầm Dao theo bản năng tính toán khoảng thời gian từ lúc cô đi ra ngoài đến lúc Hựu Nhất về đến nhà.
Thấy chỉ mới khoảng ba tiếng, cho dù cô vừa ra ngoài thì cô ta lập tức vào nhà, chỉ sợ là vẫn chưa ngủ đủ.
Nhưng người ta đã nói như thế rồi, cô cũng không phản đối gì.
Chỉ nói: "Nếu Vị Vi đã nghỉ ngơi xong có thể đi rửa mặt, chị lấy cho em bộ đồ mới"
"Được, cảm ơn chị dâu"
Thương Vi nở nụ cười ngọt ngào đầy quyến rũ, chắc do sống ở nước ngoài khá lâu nên khí chất cũng rất mê người.
"Đừng khách sáo"
Sau khi Sầm Dao ra ngoài, bước xuống phòng cho khách ở lâu một câm một số bộ quần áo chưa từng mặc qua.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Sầm Dao chuẩn bị những bộ quần áo này vào lúc thường xuyên mời Khương Oánh Oánh về Tĩnh Viên, lúc nãy Sầm Dao đã cẩn thận quan sát dáng người của Thương Vị, thấy cũng không khác Oánh Oánh lắm, chắc cô ta cũng có thể mặc vừa số đo của Oánh Oánh là cùng.
Chờ đến khi Thương Vì ngồi trong phòng nhàm chán đung đưa hai chân, ngẩn ngơ không biết đang suy nghĩ chuyện gì, Sầm Dao cầm một chiếc đầm màu vàng không tay đưa cho cô ta nói: "Xin lỗi Vi Vi, quần áo trong nhà không biết có hợp với em không nữa, chị thấy cái này cũng khá ổn, em xem thử có được không?"
Thương Vi nhận lấy khẽ vuốt ve vải vóc, phát hiện cảm giác rất mềm và ấm, chắc chắn được may bằng loại vải cực kỳ tốt, lập tức vui vẻ nói: "Chị dâu, em rất thích bộ quần áo chị chọn, cảm ơn chị"
Tuy rằng lúc mới gặp mặt Sầm Dao chẳng có ấn tượng tốt gì với Thương Vi cả, nhưng sau khi cẩn thận sống chung rồi, lại phát hiện ngoại trừ cô ta có hơi kiêu căng một chút, thật ra tính cách vẫn rất tốt.
Chắc vì Thương Vi cũng đã là một người mẹ nên hai người nói chuyện với nhau rất ăn ý.
Chờ đến khi Thương Đình Lập từ công ty vê đến nhà, lập tức nhìn thấy cô em họ anh muốn trốn còn không kịp bây giờ đang ngồi ở chỗ anh hay ngồi kéo tay Sầm Dao trò chuyện vui vẻ, không biết hai người đang nói cái gì mà trong ánh mắt và gương mặt đều hiện lên nét vui vẻ.
Thương Đình Lập bước lại gần hơn mới nghe rõ được, thì ra hai người đang kể với nhau về bọn nhóc khi còn nhỏ ồn ào đến cỡ nào, quậy phá không nghe lời thế nào.
"Chị dâu, chị không biết đâu, cái thắng nhóc thối nhà em đến tám tháng rồi mà còn không chịu cai sữa, ôm bình sữa khư khư không chịu bỏ, nếu ai dám cướp bình sữa của nó là nó sẽ khóc đến muốn nổ đầu luôn, sau đó đến khoảng một tuổi rưỡi thằng nhóc này cai được bình sữa"
Thương Ví rất oán giận đứa con trai nhà cô, nói một tràng mãi cũng không ngừng lại được.
Trong lòng Sầm Dao cũng che giấu một chút oán giận vì mấy đứa con quậy phá, hôm nay cuối cùng cũng gặp được đồng chí cùng chung chí hướng, cuối cùng cũng xả ra hết những lời cố kìm nén trong lòng.
*V¡ Vi, chuyện của em đã là gì chứ, em không biết đâu, lúc chị nuôi con gái, đói cũng khóc, tiêu tiểu cũng khóc, thức dậy cũng khóc, khóc đến chị muốn suy nhược thần kinh, lúc đó tinh thần của chị cũng không ổn lắm, thiếu chút nữa đã muốn ôm bé chết chung luôn rồi"
Chắc do nhớ đến những bất lực, điên cuồng lúc đó, mát Sầm Dao cũng ngẩn ngơ.
Khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, thấy Thương Vi trợn mắt há hốc mồm, cười khổ nói: "Có phải dọa em sợ rồi không, đến chị cũng không tin nổi thời điểm đó chị lại yếu ớt đến như thế, chị giống hệt như một sợi dây đàn căng chặt, chỉ cần tác động mạnh một cái là chị sẽ phát điên ngay, cũng may còn có một người khác chăm con giúp chị, nếu không chị sợ chị cũng không chịu đựng được đến bây giờ đâu"
Hình như Sầm Dao cũng theo những lời cô vừa nói mà nhớ lại thời khẳäc cô muốn ôm con cùng chết, Vân lại đột nhiên cướp lấy con khỏi tay cô, an ủi cô hết lần này đến lần khác.
Khi đó, tinh thần của cô rất tệ, thậm chí tệ đến mức không muốn nhìn thấy con, nếu khi đó không có Vân chăm sóc Manh Manh giúp cô, chỉ sợ cô đã chịu không nổi nữa rồi.
Cho nên sau này khi Manh Manh yêu thích Vân hơn cô, Sầm Dao cũng không hề cảm thấy cỏ gì kỳ lạ cả.
Con nít luôn rất nhạy cảm, cho dù chỉ khi còn rất nhỏ vẫn chưa biết nói, nhưng khi có người muốn làm tổn thương bé, bé sẽ nhạy cảm hơn hẳn người khác.
Sầm Dao còn nhớ rõ sau khi cảm xúc của cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại, lúc đầu Manh Manh vẫn rất sợ cô.
Là nhờ Vân hết lần này đến lần khác dẫn cô tiếp cận mới có thể xoa dịu nỗi sợ hãi của Manh Manh đối với cô.
Cũng vì những chuyện đã xảy ra ở Ý, cho dù Vân cố tình lừa gạt cô, cô cũng có thể chịu đựng được.
Bởi vì không có ai rõ hơn cô, người này vào lúc cô bất lực nhất đã dành cho cô sự ủng hộ lớn nhất.
"Dao Dao, em đang nghĩ gì đó"
Thương Đình Lập ngồi xuống cạnh Sầm Dao, tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô hỏi.
*A"
Sau khi sự mờ mịt trong mắt dần biến mất, Sầm Dao chớp mắt hơi thẫn thờ nhìn anh.
"Không nghĩ gì hết"
Sầm Dao cẩn thận quan sát gương mặt Đình Lập từng chút một, hơi lắc đầu nói.
Thương Đình Lập biết những lời này của Sầm Dao còn đang giấu diếm điều gì đó, anh cũng không hỏi cho ra lẽ, chỉ quay sang nhìn Thương Vi đang run cầm cập cười hỏi: "Không phải anh đã sắp xếp người dẫn em về chỗ ở của em rồi sao? Sao em lại chạy đến chỗ này, đừng có nói với anh là em đi nhầm"
Ánh mắt cười như không cười kia làm cả cơ thể Thương Vi lạnh căm căm.
Cô cực kỷ thành thật giơ tay tự khai báo: "Anh họ, em chỉ tò mò không biết chị dâu là người thế nào, anh cũng không biết anh độc thân lâu như vậy, em lo cho anh lắm đó"
"Lo cái gì, anh có vợ có con rôi, không cần em lo"
Thương Đình Lập chỉ cần nhớ đến dáng vẻ mất mác lúc nãy của Sầm Dao, trong lòng lại đau đớn.
Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ biết được thì ra sau khi Dao Dao sinh Manh Manh lại còn xảy ra nhiều chuyện như thế, nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng không thấy lạ gì.
Lúc đó Dao Dao bị mất trí nhớ, lại phải chăm sóc cho con, khi đó chắc gương mặt vẫn chưa khôi phục lại, bị dồn vào đường cùng không thế thoát ra được, về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ được.
Ít nhất cô cũng không thật sự bỏ cuộc.
Thương Đình Lập tự giễu thâm, anh cũng không biết nên cảm ơn Thương Vân hay nên chán ghét cậu nữa.
Cậu dẫn người phụ nữ anh yêu nhất đi, độc chiếm cô suốt ba năm.
Nhưng cậu cũng đã cho Manh Manh tình yêu suốt ba năm, những trả giá cậu làm cho Dao Dao không thể nào xóa bỏ được.
Có lẽ, tình cảm bạn bè bình thường đã không còn thuần khiết như vậy từ lâu rồi.
Bọn họ nâng đỡ nhau đi đến lúc này, chỉ sợ là đã xem nhau như người thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.