Chương 161: Ly biệt
Bộ Tứ Ngang
27/05/2021
“Em cứ nghĩ anh chỉ đùa thôi, Thương Đình Lập, em rất muốn tin lời anh, nhưng mà tử sau khi anh giấu em chuyện đính hôn, em không biết còn có thể tin anh hay không” Tìm Thương Đình Lập đau đớn, anh biết là anh là tổn thương cô, lại không ngờ giờ đây Sầm Dao lại sớm mất đi niềm tin với lời anh nói rồi.
Anh vỗ lưng cô, ôm cô, tựa cảm lên đỉnh đầu cô.
“Dao Dao, tin anh một lần cuối thôi, em sẽ không lừa em nữa, mãi mãi không lừa em nữa”
“Thật ra, em ở đây là do Thương Ngộ” Thương Đình Lập không tính giấu những người có ác ÿ với cô, ít nhất nói với cô, có thể làm cho trong lòng cô có phòng ngự với những người đó.
“Thương Ngộ?” Sầm Dao không hiểu, Thương Ngộ sao lại làm vậy, lẽ nào. “Anh ta đang muốn dùng em đe dọa anh sao?” Cũng chỉ có thế mới có thể giải thích được lý do cậu ta ra tay với cô. Chỉ là, cũng không đúng nha, anh ta cho người ném cô ở đây, có lẽ anh ta muốn mạng của cô mới đúng.
Từ lúc nào mà giữa bọn họ lại có mối thâm thù đại hận nghiêm trọng như vậy chứ. Thương Đình Lập lắc đầu, anh biết rõ chuyện này nhất định không chỉ có Thương Ngộ nhúng tay vào, cậu ta chẳng qua chỉ là con rối bị ném ra mà thôi, người thật sự ra tay với Sầm Dao vẫn còn nấp trong bóng tối.
ầm Dao cũng phát hiện chuyện này không thích hợp, cô nghĩ có những chuyện, có lẽ thật sự không thể giấu anh được. “Thật ra, em vốn bị người ta ném trên núi, là A Vân đã cứu em” “Cậu ta?” Thương Đình Lập đã gặp qua người đó, anh cảm nhận được, người đó không ôn hòa như ngoài mặt, như thế đang mang một cái mặt nạ vậy.
Chỉ là những lời này, nếu anh nói với Sầm Dao, chỉ em cô cũng sẽ không tin. Dù sao người đó cứu cô, còn là người bạn lâu năm không gặp của cô nữa chứ.
“Dao Dao, chẳng phải nói đi ăn cơm sao? Mau mặc quần áo đi, anh đưa em đi” Thương Đình Lập buông người trong lòng ra, ánh mắt mang theo ÿ cười cưng chiều, bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa chóp mũi cô.
Sầm Dao quay đầu, khịt mũi một tiếng.
Rõ ràng là anh tự mình hỏi đông hỏi tây, bây giờ đột nhiên lại đối đề tài, thật đáng ghét! Nhưng cho dù là vậy, trong lòng cô vẫn lướt qua một tia vui vẻ không tên. Cô biết rõ anh đột nhiên đổi đề tài, là không muốn cô nghĩ đến những chuyện không vui.
Cô có thế hiểu phần ý tốt này của anh. Hơn nữa, cô cũng nên xin lỗi A Vân.
Lúc hai người ra ngoài, tay hai người đan chặt vào nhau. Tuy rằng Sầm Dao có chút ngại ngùng chuyện dính chặt thế này, nhưng mà không thế không nổi, cảm giác thân mật thế này là lòng cô rất vui vẻ. Nói đến Thương Đình Lập, anh vốn muốn đưa cô đi ăn đồ ngon.
Nhưng anh lại quên mất đây không phải là thành phố, chỉ cân tùy tiện ra ngoài là chỗ nào cũng có quán ăn, nhà hàng.
Đây là một thôn nhỏ trên núi, ngoại trừ mấy nhà dân có cơm ăn, họ chỉ có thể tự nấu. Cũng may, Thương Vân có để cơm lại cho hai người. Thương Đình Lập ngồi trên ghế gỗ, nhìn một bàn món ăn đơn giản, ánh mắt không khỏi có chút ngập ngừng.
Dù sao đây cũng là một thôn nhỏ, bát đũa thôn dân dùng đồ là đồ đã dùng qua. Anh cầm đũa trên tay, không cử động. “Sao anh không ăn đi” Sầm Dao thấy anh ngồi nửa ngày, lại không hề ăn gi, trong lòng hơi khó hiểu. Chẳng qua lúc nhìn thấy anh chăm chú khó chịu nhìn chiếc bát, cô mới nhớ đến thói quen sạch sẽ của anh. Cô nhìn chiếc bát của mình, lại nhìn bát của anh, khẽ thở dài.
Cô đứng dậy, đổi bát đũa của cô và anh cho nhau, mới nói: “Anh ăn đi, bát đũa của em là do A Vân tự mình mang đến, ngoài em ra chưa từng có ai dùng” Thương Đình vừa nghe, liền cầm lên, bắt đầu ăn. Sầm Dao bất lực lắc lắc đầu. Sau khi ăn cơm xong, Thương Đình Lập đi tìm Khương Húc Đông bàn chuyện rời đi.
Sầm Dao đi đến phòng vẽ của Thương Vân. Cô gõ cửa, đến khi nghe thấy tiếng nói “vào đi” từ bên trong truyền ra, cô mới đẩy cửa đi vào. “Chị phải đi rồi sao?” Trong tay anh ta cầm bút vẽ, ánh mắt chuyên chú, như thể tất cả tính thân đều tập trung vào bức tranh vậy. Sầm Dao vốn không muốn làm phiền lúc anh ta đang vẽ, chủ đến khi nghe lời anh ta nói mới chầm chậm gật đầu.
“Đúng vậy, tôi đã rời đi lâu như vậy, cũng nên về rồi, công ty còn cần tôi, A Vân, bây giờ tôi đã mạnh mẽ hơn trước nhiều rồi, nếu như anh cần tôi, có thể đến Nhật An †ìm tôi” Cô đưa ra một tấm danh thiếp, cười cười vỗ vỗ vai anh ta. Cũng may Thương Vân đang ngồi trên ghế đẩu, bằng không cô thật sự không thể vỗ đến anh.
Thương Vân đưa tay nhận danh thiếp, sau khi xem kỹ lưỡng, xoa xoa mái tóc mượt mà của cô, nhẹ nhõm cười: “Quả nhiên chị không còn là cô gái nhỏ nhát gan năm đó nữa rồi, Dao Dao, tôi không có lời gì khác, tôi chỉ muốn nói với chị rằng, không cần biết xảy ra chuyện gì, tôi vẫn luôn ở sau lưng chị, làm bến đậu an bình cho chị, như bây giờ vậy, tôi sẽ là người anh trai thân thiết nhất của chị, mãi mãi không thay đổi” “Tôi hiểu rồi” Sầm Dao biết, A Vân vẫn là cậu bé luôn bảo vệ cô như trước đây, trước giờ chưa từng thay đổi.
Sầm Dao phát hiện rõ ràng lúc cô đến, cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi thật sự đối mặt với anh ta thì cô lại không thể nói nên lời.
Chỉ là cô vẫn nhớ cô đã hứa với anh ta sẽ ở thôn Tiểu Liên với anh ta mộ thời gian, chỉ là bây giờ đã không làm được rồi, không khỏi có chút hối lỗi trong lòng. *A Vân, xin lỗi” Sầm Dao xin lỗi vì cô đã hứa với anh ta nhưng lại không làm được.
“Không sao, Dao Dao vĩnh viễn không cần xin lỗi tôi” Thương Vân buỏng cây cọ vẫn luôn nắm chặt trong tay xuống, anh ta nhìn cô cười như gió mát mùa xuân. “Đúng rồi" Anh ta như thể đột nhiên nhớ ra gì đó, với tay kéo bảng vẽ, xoay về hướng Sầm Dao.
“Dao Dao, em thấy có đẹp không?” Bức tranh bày trước mặt cô, Thương Vân nhìn người trong tranh, anh mắt mang theo tia thâm tình không ai biết, lúc quay đầu lại thu lại tất cả cảm tình, cảm bức tranh lên, tặng cho Sầm Dao, nói: “Bức tranh này xem như là quà chia tay tôi tặng em đi” Con người Sầm Dao co rút lại, trong mất là sự kinh ngạc cùng không dám tin.
“Đây là..” Sầm Dao nhìn khung cảnh và con người quen thuộc trong bức tranh, rõ ràng là cảnh tượng hôm qua cô làm người mẫu cho anh ta.
Chỉ là lần này, bức tranh đã có màu sắc, anh ta dùng sơn vẽ lên, vì vậy trông càng thêm chân thật. Chuyện ngày hôm qua như xảy lại trước mắt lần nữa, sống động như thật.
Thương Vân nhìn ánh mắt kinh ngạc của Sầm Dao, cười cười: “Dao Dao, tuy rằng tôi không phải là người có địa vị, chỉ có chút hoa tay này, những thứ khác đều không giúp được em, nhưng mà trong lòng lại muốn làm gì đó, tuy rằng bức tranh này rất đơn giản, nhưng là bức tranh tôi vẽ cho em sau khi chúng ta gặp lại nhau, hy vọng có thể lưu lại chút kỷ niệm cho em”
Sầm Dao khẽ chạm vào bức tranh, rất lâu sau, mới ngẩng đầu lên, có chút biết lỗi nói: “A Vân, những chuyện tôi hứa với cậu đều không làm được, cậu lại còn tặng quà cho tôi, không thì thế này đi, cậu cùng chúng tôi rời khỏi đây được không?”
Anh vỗ lưng cô, ôm cô, tựa cảm lên đỉnh đầu cô.
“Dao Dao, tin anh một lần cuối thôi, em sẽ không lừa em nữa, mãi mãi không lừa em nữa”
“Thật ra, em ở đây là do Thương Ngộ” Thương Đình Lập không tính giấu những người có ác ÿ với cô, ít nhất nói với cô, có thể làm cho trong lòng cô có phòng ngự với những người đó.
“Thương Ngộ?” Sầm Dao không hiểu, Thương Ngộ sao lại làm vậy, lẽ nào. “Anh ta đang muốn dùng em đe dọa anh sao?” Cũng chỉ có thế mới có thể giải thích được lý do cậu ta ra tay với cô. Chỉ là, cũng không đúng nha, anh ta cho người ném cô ở đây, có lẽ anh ta muốn mạng của cô mới đúng.
Từ lúc nào mà giữa bọn họ lại có mối thâm thù đại hận nghiêm trọng như vậy chứ. Thương Đình Lập lắc đầu, anh biết rõ chuyện này nhất định không chỉ có Thương Ngộ nhúng tay vào, cậu ta chẳng qua chỉ là con rối bị ném ra mà thôi, người thật sự ra tay với Sầm Dao vẫn còn nấp trong bóng tối.
ầm Dao cũng phát hiện chuyện này không thích hợp, cô nghĩ có những chuyện, có lẽ thật sự không thể giấu anh được. “Thật ra, em vốn bị người ta ném trên núi, là A Vân đã cứu em” “Cậu ta?” Thương Đình Lập đã gặp qua người đó, anh cảm nhận được, người đó không ôn hòa như ngoài mặt, như thế đang mang một cái mặt nạ vậy.
Chỉ là những lời này, nếu anh nói với Sầm Dao, chỉ em cô cũng sẽ không tin. Dù sao người đó cứu cô, còn là người bạn lâu năm không gặp của cô nữa chứ.
“Dao Dao, chẳng phải nói đi ăn cơm sao? Mau mặc quần áo đi, anh đưa em đi” Thương Đình Lập buông người trong lòng ra, ánh mắt mang theo ÿ cười cưng chiều, bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa chóp mũi cô.
Sầm Dao quay đầu, khịt mũi một tiếng.
Rõ ràng là anh tự mình hỏi đông hỏi tây, bây giờ đột nhiên lại đối đề tài, thật đáng ghét! Nhưng cho dù là vậy, trong lòng cô vẫn lướt qua một tia vui vẻ không tên. Cô biết rõ anh đột nhiên đổi đề tài, là không muốn cô nghĩ đến những chuyện không vui.
Cô có thế hiểu phần ý tốt này của anh. Hơn nữa, cô cũng nên xin lỗi A Vân.
Lúc hai người ra ngoài, tay hai người đan chặt vào nhau. Tuy rằng Sầm Dao có chút ngại ngùng chuyện dính chặt thế này, nhưng mà không thế không nổi, cảm giác thân mật thế này là lòng cô rất vui vẻ. Nói đến Thương Đình Lập, anh vốn muốn đưa cô đi ăn đồ ngon.
Nhưng anh lại quên mất đây không phải là thành phố, chỉ cân tùy tiện ra ngoài là chỗ nào cũng có quán ăn, nhà hàng.
Đây là một thôn nhỏ trên núi, ngoại trừ mấy nhà dân có cơm ăn, họ chỉ có thể tự nấu. Cũng may, Thương Vân có để cơm lại cho hai người. Thương Đình Lập ngồi trên ghế gỗ, nhìn một bàn món ăn đơn giản, ánh mắt không khỏi có chút ngập ngừng.
Dù sao đây cũng là một thôn nhỏ, bát đũa thôn dân dùng đồ là đồ đã dùng qua. Anh cầm đũa trên tay, không cử động. “Sao anh không ăn đi” Sầm Dao thấy anh ngồi nửa ngày, lại không hề ăn gi, trong lòng hơi khó hiểu. Chẳng qua lúc nhìn thấy anh chăm chú khó chịu nhìn chiếc bát, cô mới nhớ đến thói quen sạch sẽ của anh. Cô nhìn chiếc bát của mình, lại nhìn bát của anh, khẽ thở dài.
Cô đứng dậy, đổi bát đũa của cô và anh cho nhau, mới nói: “Anh ăn đi, bát đũa của em là do A Vân tự mình mang đến, ngoài em ra chưa từng có ai dùng” Thương Đình vừa nghe, liền cầm lên, bắt đầu ăn. Sầm Dao bất lực lắc lắc đầu. Sau khi ăn cơm xong, Thương Đình Lập đi tìm Khương Húc Đông bàn chuyện rời đi.
Sầm Dao đi đến phòng vẽ của Thương Vân. Cô gõ cửa, đến khi nghe thấy tiếng nói “vào đi” từ bên trong truyền ra, cô mới đẩy cửa đi vào. “Chị phải đi rồi sao?” Trong tay anh ta cầm bút vẽ, ánh mắt chuyên chú, như thể tất cả tính thân đều tập trung vào bức tranh vậy. Sầm Dao vốn không muốn làm phiền lúc anh ta đang vẽ, chủ đến khi nghe lời anh ta nói mới chầm chậm gật đầu.
“Đúng vậy, tôi đã rời đi lâu như vậy, cũng nên về rồi, công ty còn cần tôi, A Vân, bây giờ tôi đã mạnh mẽ hơn trước nhiều rồi, nếu như anh cần tôi, có thể đến Nhật An †ìm tôi” Cô đưa ra một tấm danh thiếp, cười cười vỗ vỗ vai anh ta. Cũng may Thương Vân đang ngồi trên ghế đẩu, bằng không cô thật sự không thể vỗ đến anh.
Thương Vân đưa tay nhận danh thiếp, sau khi xem kỹ lưỡng, xoa xoa mái tóc mượt mà của cô, nhẹ nhõm cười: “Quả nhiên chị không còn là cô gái nhỏ nhát gan năm đó nữa rồi, Dao Dao, tôi không có lời gì khác, tôi chỉ muốn nói với chị rằng, không cần biết xảy ra chuyện gì, tôi vẫn luôn ở sau lưng chị, làm bến đậu an bình cho chị, như bây giờ vậy, tôi sẽ là người anh trai thân thiết nhất của chị, mãi mãi không thay đổi” “Tôi hiểu rồi” Sầm Dao biết, A Vân vẫn là cậu bé luôn bảo vệ cô như trước đây, trước giờ chưa từng thay đổi.
Sầm Dao phát hiện rõ ràng lúc cô đến, cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi thật sự đối mặt với anh ta thì cô lại không thể nói nên lời.
Chỉ là cô vẫn nhớ cô đã hứa với anh ta sẽ ở thôn Tiểu Liên với anh ta mộ thời gian, chỉ là bây giờ đã không làm được rồi, không khỏi có chút hối lỗi trong lòng. *A Vân, xin lỗi” Sầm Dao xin lỗi vì cô đã hứa với anh ta nhưng lại không làm được.
“Không sao, Dao Dao vĩnh viễn không cần xin lỗi tôi” Thương Vân buỏng cây cọ vẫn luôn nắm chặt trong tay xuống, anh ta nhìn cô cười như gió mát mùa xuân. “Đúng rồi" Anh ta như thể đột nhiên nhớ ra gì đó, với tay kéo bảng vẽ, xoay về hướng Sầm Dao.
“Dao Dao, em thấy có đẹp không?” Bức tranh bày trước mặt cô, Thương Vân nhìn người trong tranh, anh mắt mang theo tia thâm tình không ai biết, lúc quay đầu lại thu lại tất cả cảm tình, cảm bức tranh lên, tặng cho Sầm Dao, nói: “Bức tranh này xem như là quà chia tay tôi tặng em đi” Con người Sầm Dao co rút lại, trong mất là sự kinh ngạc cùng không dám tin.
“Đây là..” Sầm Dao nhìn khung cảnh và con người quen thuộc trong bức tranh, rõ ràng là cảnh tượng hôm qua cô làm người mẫu cho anh ta.
Chỉ là lần này, bức tranh đã có màu sắc, anh ta dùng sơn vẽ lên, vì vậy trông càng thêm chân thật. Chuyện ngày hôm qua như xảy lại trước mắt lần nữa, sống động như thật.
Thương Vân nhìn ánh mắt kinh ngạc của Sầm Dao, cười cười: “Dao Dao, tuy rằng tôi không phải là người có địa vị, chỉ có chút hoa tay này, những thứ khác đều không giúp được em, nhưng mà trong lòng lại muốn làm gì đó, tuy rằng bức tranh này rất đơn giản, nhưng là bức tranh tôi vẽ cho em sau khi chúng ta gặp lại nhau, hy vọng có thể lưu lại chút kỷ niệm cho em”
Sầm Dao khẽ chạm vào bức tranh, rất lâu sau, mới ngẩng đầu lên, có chút biết lỗi nói: “A Vân, những chuyện tôi hứa với cậu đều không làm được, cậu lại còn tặng quà cho tôi, không thì thế này đi, cậu cùng chúng tôi rời khỏi đây được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.