Chương 219: Sẽ không dễ dàng bỏ qua
Bộ Tứ Ngang
02/06/2021
Lúc sự kiện này kết thúc, một người đàn ông bị cảnh sát dẫn ra từ cửa sau, những người không biết rõ lí do đều đang bàn tán sôi nổi.
Thương Vân là người mở hội triển lãm tranh, mặc kệ thế nào thì cậu cũng phải đến đồn cảnh sát một chuyến, cho nên cuối cùng cậu vẫn bị cấp dưới của Tô Yếm mời đi.
Tuy rằng tay cậu không bị còng. Nhưng vẫn làm cho những người bên dưới bàn tán xôn xao. Có thể nói tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay rất hấp dẫn.
Vốn còn tưởng rằng chỉ đến xem một buổi triển lãm tranh, ai ngờ nhân vật chính lại quyết định bỏ vẽ tranh mà chuyển hướng sang kinh doanh. Nếu như nói ngay từ đầu mọi người đều có suy nghĩ trào phúng đối với ý tưởng này của cậu, vậy thì sau khi xem xong đoạn phim về tương lai của công ty của cậu thì ý nghĩ này cũng đã hoàn toàn biến mất.
Tuy rằng có lẽ ngoài miệng mọi người vẫn sẽ không chịu thừa nhận, nhưng lại có bao nhiêu người không thầm khen ngợi cậu chứ.
Nhưng mọi người còn tưởng rằng cậu sẽ trở thành một ngôi sao sáng mới trong giới tài chính, kế hoạch của cậu còn chưa kịp phát triển thì đã bị mời vào đồn cảnh sát rồi. Những người còn đang ghen ghét với cậu lập tức hơi hả hê.
Lúc Sầm Dao và Thương Đình Lập ra khỏi buổi triển lãm tranh vẫn còn có thể nghe thấy tiếng ồn ào và tiếng nói khe khẽ ở phía sau.
Mãi đến khi tạm biệt với mấy người Khương Oánh Oánh ở ngoài cửa và rời đi rồi. Thương Đình Lập yên lặng ngồi trong xe nhắm mắt suy nghĩ, trong lòng Sầm Dao cũng có chút lo lắng, mãi đến khi xe sắp chạy vào bệnh viện rôi cô mới cắn môi, nhỏ nhẹ hỏi: “Đình Lập, chuyện lần này của Vân có ảnh hưởng lớn đến cậu ấy không” Thương Đình Lập còn đang suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, nghe Sầm Dao nói vậy thì ngước mắt lên nhìn cô. Một lúc lâu sau.
“Vậy phải xem xem chuyện xảy ra ngày hôm nay rốt cuộc có liên quan đến cậu ta bao nhiêu, nhưng nếu cậu ta đã bị dẫn đến đồn cảnh sát thì e là chuyện này sẽ không dễ dàng qua được."
Giọng nói nặng nề không hề tiết lộ chút suy nghĩ nào trong lòng anh. Sầm Dao nhìn sắc mặt không quan tâm của anh một lúc rồi không hỏi nữa, chỉ hơi gật đầu, bắt đầu suy nghĩ thẫn thờ. Thương Đình Lập rất khó chịu, tuy rằng biết trong lòng Sầm Dao cũng chỉ quan tâm Thương Vân như quan tâm một người bạn bình thường mà thôi, nhưng trong lòng anh vẫn nhịn không được hơi bực bội.
Anh vẫn luôn hy vọng người quan trọng nhất trong lòng Sầm Dao chỉ có một mình anh. Chứ không phải thường xuyên vì những người chẳng mấy liên quan đến cô mà vứt anh sang một bên thế này.
Mỗi khi thấy cô như vậy, trong lòng anh lại có một khu vực đen tối sinh ra, dân dân cắn nuốt anh, làm cho lòng anh càng sinh ra dục vọng muốn chiếm hữu tất cả mọi thứ của cô. Sầm Dao hoàn toàn không nghĩ đến những suy nghĩ trong lòng Thương Đình Lập vào lúc này, chẳng qua hôm nay cô khi cô nhìn thấy mấy cảnh sát kia mới đột nhiên nhớ đến, hình như Sâm Hoàn còn đang bị tạm giam trong đồn cảnh sát.
Nhưng cô nhớ đến cô †a cũng không phải vì muốn đi thăm cô ta, hay vì thời gian dần trôi qua mà dần dần không còn oán hận cô ta, muốn tha thứ cho cô ta. Cô chỉ đang nghĩ đến người cha yêu thương Sầm Hoàn, xem Sầm Hoàn như cục cưng kia, tại sao bây giờ vẫn chưa xuất hiện. Lúc trước chỉ cần Sầm Hoàn gặp phải chuyện gì ông đều sẽ chạy đến tìm cô giúp đỡ. Giống như chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện đó có nằm trong phạm vi giúp đỡ của cô hay không.
Mãi đến khi xuống xe rồi Sầm Dao vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện này, mãi đến khi nhìn thấy cặp vợ chồng đang đứng ngoài cửa phòng bệnh, cô mới nở một nụ cười trào phúng.
Quả nhiên ông sẽ không vứt bỏ đứa con gái mà ông yêu thương nhất, nhưng mà từ trước đến giờ ông có từng nghĩ đến đứa con gái còn lại không.
Có lẽ trong lòng ông từ trước đến giờ chỉ có một đứa con gái duy nhất. Thương Đình Lập nắm tay cô, khi nhìn thấy Sầm Dao và Lục Lị Lị, hơi cúi mắt, ánh mắt trầm xuống.
“Sầm Dao, sao bây giờ con mới về, chúng ta chờ con lâu lắm rồi, con biết chuyện em gái con không” Sầm Dao vừa mở miệng đã lập tức hỏi tội, gương mặt uy nghiêm của ông toàn là vẻ muốn làm khó làm dễ cô.
Mà khi nhắc đến Sâm Hoàn, trong mắt ông mới có chút tình thương và lo lắng. Cho dù cô đã biết trong lòng của cha cô chẳng khác nào một đóa lục bình trôi nối không nơi nương tựa, chẳng hề có chút vị trí nào trong lòng ông, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy rõ ràng như bây giờ.
May mà tình cảm yêu thương nhiều năm qua của cô đã biến mất từ lâu.
Trừ những khi ông gặng hỏi cô, trong lòng cô mới có chút gợn sóng. Sau này cũng không hề có chút xúc động nào. Lục Lị Lị đứng phía sau Sầm Dao, lúc trước bà vẫn luôn nói đỡ vài câu giả làm người tốt, để Sầm Dao đứng về phía bà nhiều hơn. Nhưng sau khi nhìn thấy Thương Đình Lập, trong lòng bà lập tức nảy ra rất nhiều ý tưởng, cuối cùng tất cả đều biến mất.
Bà kéo tay áo Sầm Dao nhỏ giọng nói: “Lão Sâm, ông đừng có ép hỏi Dao Dao như thế, nó chắc chắn là không biết chuyện này, nếu không nó đã đi tìm người giúp từ lâu rồi” Bà rõ ràng đang muốn giữ hình tượng hiền từ thân thiết của bà trước mặt Thương Đình Lập, nhưng bà lại không biết rằng người đứng trước mặt đã hiểu hết tất cả mọi chuyện bà ta từng làm.
Thậm chí có thể nói, so với người phụ nữ đang tương thân tương ái với ông già kia thì anh càng ghét cái loại đàn bà hai mặt, âm thầm làm việc xấu sau lưng người khác này hơn.
Có một câu chính là, có một người mẹ như vậy, Sầm Hoàn biến thành loại người tàn nhẫn điên cuồng như thế này cũng chẳng có gì là lạ cả.
Dáng người lạnh lùng âm trầm của anh che chở Sầm Dao lướt ngang qua hai người họ bước vào phòng bệnh, ánh mắt lạnh lùng như cười như không nói thẳng: “Muốn nói chuyện thì đừng che che giấu giấu, con gái cưng của hai người muốn làm hại vợ tôi, trời xui đất khiến thế nào lại làm con trai tôi bị thương, chuyện này tôi chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, các người tốt nhất nên khẩn cầu con trai của tôi có thể nhanh chóng tỉnh dậy, nếu không con gái của các người cứ chờ ăn cơm tù suốt đời đi” Khí thế không hề che giấu của anh đối diện với nỗi chột đạ trong lòng hai người.
Sầm Dao cố đè nén những suy nghĩ lo sợ trong lòng xuống, trên gương mặt đau khổ hiếm khi xuất hiện vẻ cầu xin.
“Cậu Thương, cậu dù sao cũng là chồng của Sầm Dao nhà chúng tôi, cậu không thế vô tình như vậy được, hơn nữa đứa con gái còn lại của tôi, nó cùng là vì thích cậu nên mới làm ra loại chuyện sai trái này, vì sao cậu không thể nương tay chữa cho nó một con đường sống chứ” Trong lòng Thương Đình Lập cực kỳ khinh thường. Đối với những người cho rằng chỉ cân thích anh thì nhất định phải đòi được sự đáp trả, anh chưa bao giờ cho bọn họ chút hy vọng nào cả.
Loại người đến chết cũng không biết hối hận như Sầm Hoàn, anh cũng hiểu rất rõ, nếu đế cô ta ra khỏi đồn cảnh sát, sợ là cô ta sẽ càng trả thù Sầm Dao nhiều hơn, cho nên lân này anh nhất định phải đánh cô ta xuống nơi sâu nhất. Mặc kệ là vì con trai anh, hay là vì người phụ nữ của anh.
“Đúng là quá đề cao bản thân mình rồi, tình yêu của cô ta làm người khác cảm thấy ghê tởm” Sau khi nói xong câu này, Thương Đình Lập nắm tay Sầm Dao bước vào phòng bệnh, sau khi đóng chặt cửa lại rồi, không thèm để ý đến tiếng gõ cửa dồn dập kia nữa. Anh lấy di động tìm ra số điện thoại của Dư Phi, ra lệnh: “Đến bệnh viện ngay”
Thương Vân là người mở hội triển lãm tranh, mặc kệ thế nào thì cậu cũng phải đến đồn cảnh sát một chuyến, cho nên cuối cùng cậu vẫn bị cấp dưới của Tô Yếm mời đi.
Tuy rằng tay cậu không bị còng. Nhưng vẫn làm cho những người bên dưới bàn tán xôn xao. Có thể nói tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay rất hấp dẫn.
Vốn còn tưởng rằng chỉ đến xem một buổi triển lãm tranh, ai ngờ nhân vật chính lại quyết định bỏ vẽ tranh mà chuyển hướng sang kinh doanh. Nếu như nói ngay từ đầu mọi người đều có suy nghĩ trào phúng đối với ý tưởng này của cậu, vậy thì sau khi xem xong đoạn phim về tương lai của công ty của cậu thì ý nghĩ này cũng đã hoàn toàn biến mất.
Tuy rằng có lẽ ngoài miệng mọi người vẫn sẽ không chịu thừa nhận, nhưng lại có bao nhiêu người không thầm khen ngợi cậu chứ.
Nhưng mọi người còn tưởng rằng cậu sẽ trở thành một ngôi sao sáng mới trong giới tài chính, kế hoạch của cậu còn chưa kịp phát triển thì đã bị mời vào đồn cảnh sát rồi. Những người còn đang ghen ghét với cậu lập tức hơi hả hê.
Lúc Sầm Dao và Thương Đình Lập ra khỏi buổi triển lãm tranh vẫn còn có thể nghe thấy tiếng ồn ào và tiếng nói khe khẽ ở phía sau.
Mãi đến khi tạm biệt với mấy người Khương Oánh Oánh ở ngoài cửa và rời đi rồi. Thương Đình Lập yên lặng ngồi trong xe nhắm mắt suy nghĩ, trong lòng Sầm Dao cũng có chút lo lắng, mãi đến khi xe sắp chạy vào bệnh viện rôi cô mới cắn môi, nhỏ nhẹ hỏi: “Đình Lập, chuyện lần này của Vân có ảnh hưởng lớn đến cậu ấy không” Thương Đình Lập còn đang suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, nghe Sầm Dao nói vậy thì ngước mắt lên nhìn cô. Một lúc lâu sau.
“Vậy phải xem xem chuyện xảy ra ngày hôm nay rốt cuộc có liên quan đến cậu ta bao nhiêu, nhưng nếu cậu ta đã bị dẫn đến đồn cảnh sát thì e là chuyện này sẽ không dễ dàng qua được."
Giọng nói nặng nề không hề tiết lộ chút suy nghĩ nào trong lòng anh. Sầm Dao nhìn sắc mặt không quan tâm của anh một lúc rồi không hỏi nữa, chỉ hơi gật đầu, bắt đầu suy nghĩ thẫn thờ. Thương Đình Lập rất khó chịu, tuy rằng biết trong lòng Sầm Dao cũng chỉ quan tâm Thương Vân như quan tâm một người bạn bình thường mà thôi, nhưng trong lòng anh vẫn nhịn không được hơi bực bội.
Anh vẫn luôn hy vọng người quan trọng nhất trong lòng Sầm Dao chỉ có một mình anh. Chứ không phải thường xuyên vì những người chẳng mấy liên quan đến cô mà vứt anh sang một bên thế này.
Mỗi khi thấy cô như vậy, trong lòng anh lại có một khu vực đen tối sinh ra, dân dân cắn nuốt anh, làm cho lòng anh càng sinh ra dục vọng muốn chiếm hữu tất cả mọi thứ của cô. Sầm Dao hoàn toàn không nghĩ đến những suy nghĩ trong lòng Thương Đình Lập vào lúc này, chẳng qua hôm nay cô khi cô nhìn thấy mấy cảnh sát kia mới đột nhiên nhớ đến, hình như Sâm Hoàn còn đang bị tạm giam trong đồn cảnh sát.
Nhưng cô nhớ đến cô †a cũng không phải vì muốn đi thăm cô ta, hay vì thời gian dần trôi qua mà dần dần không còn oán hận cô ta, muốn tha thứ cho cô ta. Cô chỉ đang nghĩ đến người cha yêu thương Sầm Hoàn, xem Sầm Hoàn như cục cưng kia, tại sao bây giờ vẫn chưa xuất hiện. Lúc trước chỉ cần Sầm Hoàn gặp phải chuyện gì ông đều sẽ chạy đến tìm cô giúp đỡ. Giống như chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện đó có nằm trong phạm vi giúp đỡ của cô hay không.
Mãi đến khi xuống xe rồi Sầm Dao vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện này, mãi đến khi nhìn thấy cặp vợ chồng đang đứng ngoài cửa phòng bệnh, cô mới nở một nụ cười trào phúng.
Quả nhiên ông sẽ không vứt bỏ đứa con gái mà ông yêu thương nhất, nhưng mà từ trước đến giờ ông có từng nghĩ đến đứa con gái còn lại không.
Có lẽ trong lòng ông từ trước đến giờ chỉ có một đứa con gái duy nhất. Thương Đình Lập nắm tay cô, khi nhìn thấy Sầm Dao và Lục Lị Lị, hơi cúi mắt, ánh mắt trầm xuống.
“Sầm Dao, sao bây giờ con mới về, chúng ta chờ con lâu lắm rồi, con biết chuyện em gái con không” Sầm Dao vừa mở miệng đã lập tức hỏi tội, gương mặt uy nghiêm của ông toàn là vẻ muốn làm khó làm dễ cô.
Mà khi nhắc đến Sâm Hoàn, trong mắt ông mới có chút tình thương và lo lắng. Cho dù cô đã biết trong lòng của cha cô chẳng khác nào một đóa lục bình trôi nối không nơi nương tựa, chẳng hề có chút vị trí nào trong lòng ông, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy rõ ràng như bây giờ.
May mà tình cảm yêu thương nhiều năm qua của cô đã biến mất từ lâu.
Trừ những khi ông gặng hỏi cô, trong lòng cô mới có chút gợn sóng. Sau này cũng không hề có chút xúc động nào. Lục Lị Lị đứng phía sau Sầm Dao, lúc trước bà vẫn luôn nói đỡ vài câu giả làm người tốt, để Sầm Dao đứng về phía bà nhiều hơn. Nhưng sau khi nhìn thấy Thương Đình Lập, trong lòng bà lập tức nảy ra rất nhiều ý tưởng, cuối cùng tất cả đều biến mất.
Bà kéo tay áo Sầm Dao nhỏ giọng nói: “Lão Sâm, ông đừng có ép hỏi Dao Dao như thế, nó chắc chắn là không biết chuyện này, nếu không nó đã đi tìm người giúp từ lâu rồi” Bà rõ ràng đang muốn giữ hình tượng hiền từ thân thiết của bà trước mặt Thương Đình Lập, nhưng bà lại không biết rằng người đứng trước mặt đã hiểu hết tất cả mọi chuyện bà ta từng làm.
Thậm chí có thể nói, so với người phụ nữ đang tương thân tương ái với ông già kia thì anh càng ghét cái loại đàn bà hai mặt, âm thầm làm việc xấu sau lưng người khác này hơn.
Có một câu chính là, có một người mẹ như vậy, Sầm Hoàn biến thành loại người tàn nhẫn điên cuồng như thế này cũng chẳng có gì là lạ cả.
Dáng người lạnh lùng âm trầm của anh che chở Sầm Dao lướt ngang qua hai người họ bước vào phòng bệnh, ánh mắt lạnh lùng như cười như không nói thẳng: “Muốn nói chuyện thì đừng che che giấu giấu, con gái cưng của hai người muốn làm hại vợ tôi, trời xui đất khiến thế nào lại làm con trai tôi bị thương, chuyện này tôi chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, các người tốt nhất nên khẩn cầu con trai của tôi có thể nhanh chóng tỉnh dậy, nếu không con gái của các người cứ chờ ăn cơm tù suốt đời đi” Khí thế không hề che giấu của anh đối diện với nỗi chột đạ trong lòng hai người.
Sầm Dao cố đè nén những suy nghĩ lo sợ trong lòng xuống, trên gương mặt đau khổ hiếm khi xuất hiện vẻ cầu xin.
“Cậu Thương, cậu dù sao cũng là chồng của Sầm Dao nhà chúng tôi, cậu không thế vô tình như vậy được, hơn nữa đứa con gái còn lại của tôi, nó cùng là vì thích cậu nên mới làm ra loại chuyện sai trái này, vì sao cậu không thể nương tay chữa cho nó một con đường sống chứ” Trong lòng Thương Đình Lập cực kỳ khinh thường. Đối với những người cho rằng chỉ cân thích anh thì nhất định phải đòi được sự đáp trả, anh chưa bao giờ cho bọn họ chút hy vọng nào cả.
Loại người đến chết cũng không biết hối hận như Sầm Hoàn, anh cũng hiểu rất rõ, nếu đế cô ta ra khỏi đồn cảnh sát, sợ là cô ta sẽ càng trả thù Sầm Dao nhiều hơn, cho nên lân này anh nhất định phải đánh cô ta xuống nơi sâu nhất. Mặc kệ là vì con trai anh, hay là vì người phụ nữ của anh.
“Đúng là quá đề cao bản thân mình rồi, tình yêu của cô ta làm người khác cảm thấy ghê tởm” Sau khi nói xong câu này, Thương Đình Lập nắm tay Sầm Dao bước vào phòng bệnh, sau khi đóng chặt cửa lại rồi, không thèm để ý đến tiếng gõ cửa dồn dập kia nữa. Anh lấy di động tìm ra số điện thoại của Dư Phi, ra lệnh: “Đến bệnh viện ngay”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.