Chương 261: Tôi là Sầm Dao!
Bộ Tứ Ngang
02/06/2021
Hựu Nhất lắc đầu: "Người ngay thẳng không nói lời mờ ám.
Chú Thương có tình cảm với mẹ cháu, cháu nhận ra được.
Nếu ba không phải ba cháu thì cháu sẽ ủng hộ hai người đến với nhau.
Tuy bây giờ chú quyết định buông tay nhưng cháu cảm thấy chú chắc chân sẽ luyến tiếc mẹ cháu, sau đó đi tìm mẹ cháu, đúng không ạ?"
"Đứa nhỏ này, ngoan ngoãn đọc sách đi, đừng cứ nghĩ đông nghĩ tây như vậy"
Thương Vân vỗ vai Hựu Nhất, nói lời nói thấm thía.
Dù cậu không nói Hựu Nhất nghĩ sai, nhưng thật ra ý nghĩ trong lòng cũng không khác nhiều với những gì Hựu Nhất phân tích.
Hơn nữa, nghe nói gần đây trong bang xảy ra một số chuyện, cậu cũng cần trở về, thuận tiện nhìn đám người cũ này.
Sau khi thấy Sầm Dao đi xa, Thương Vân đi bên ngoài, nhìn máy bay bay trên bầu trời phía xa, thở dài một tiếng, cuối cùng rời đi.
Sầm Dao vừa lên máy bay đã híp mát, chuẩn bị ngủ.
Manh Manh cũng ngủ như mẹ, Hựu Nhất ngồi cạnh nhìn mẹ và em gái đang ngủ say, âm thầm mệt mỏi.
Cũng may cậu nhóc không ngủ, nếu không thì e rằng ai cũng có thể bắt hai người rồi chạy mất mất.
Thật khiến người khác không yên lòng mà.
Lúc xuống máy bay thì trời đã gần tối.
Đón không khí quen thuộc, Hựu Nhất thở dài một hơi.
Sầm Dao ôm Manh Manh, hết nhìn đông lại nhìn tây, hy vọng xa vời sẽ nhớ được gì đó.
Hựu Nhất vừa kéo hành lý vừa giơ tay gọi taxi.
Tuy Sầm Dao không cho Hựu Nhất nói chuyện cô về nước với Thương Đình Lập nhưng Hựu Nhất vẫn luôn nói chuyện phiếm với ba mình nên cậu nhóc biết bây giờ ba vẫn đang ở bệnh viện.
"Mẹ, anh em tốt của ba xảy ra chuyện, bây giờ chúng ta đi bệnh viện xem thử hay về Tĩnh Viên ạ?"
Hựu Nhất nghĩ một lát, sau đó giao vấn đề này cho Sầm Dao.
Lúc nghe tới Tĩnh Viên, ánh mắt Sầm Dao thoáng hoảng hốt.
Cũng may, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, quyết định: "Đi bệnh viện trước đi"
"Vâng"
Đặt hành lý vào cốp xe taxi.
Lần này, Hựu Nhất ngồi phía sau với Sầm Dao.
Sầm Dao và Hựu Nhất đều gầy, ôm đứa nhỏ ngồi phía sau cũng không thấy chật chội.
Đến bệnh viện, Hựu Nhất chạy vào viện đầu tiên, đi hỏi vị trí phòng bệnh 203.
Sau khi biết chỗ thì đi đầu để dẫn đường.
Sầm Dao ôm Manh Manh trong lòng, đi theo sát Hựu Nhất, nhìn dáng vẻ quen tay hay làm của cậu nhóc, trong lòng rất chua xót.
Cậu nhóc vẫn chưa tới mười tuổi mà cái gì cũng biết.
Dáng vẻ trưởng thành sớm này không biết có phải là do cô không ở cạnh nhóc ấy hay không.
Đứa nhỏ rời xa ba mẹ luôn trưởng thành hơn so với những đứa trẻ có gia đình đầy đủ.
Lúc này, Sầm Dao mới thật sự thấy may mắn, Thương Đình Lạp xuất hiện còn sớm, nếu không thì e rằng Manh Manh sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một đứa trẻ trưởng thành sớm.
"Chính là chỗ này.
Mẹ ơi, để con gõ cửa trước nhé?"
Hựu Nhất dẫn cô tới phòng 203 rôi dừng bước, đứng trước cửa hỏi.
"Để mẹ, chuyện nhỏ này thì mẹ vẫn làm được"
Suốt đường đi đều được con trai chăm sóc, trong lòng Sầm Dao đã sớm tràn lan sự xấu hổ.
Cô vươn tay, nhẹ nhàng gõ cửa phòng mấy.
Chỉ mấy giây sau, cửa được mở ra từ bên trong, một cô gái xinh xắn, khéo léo với đôi mi dài cong vút bước ra.
Cô ấy nhíu mày hỏi: "Cô là ai? Sao là gõ cửa phòng anh tôi?"
Lúc nhìn thấy một cô gái bước ra, trong mắt Sầm Dao thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
Không biết vì sao, nhìn viền mắt sưng đỏ của cô gái trước mặt, giống như vừa khóc xong, Sầm Dao lại có chút muốn lấy khăn ra lau nước mắt cho cô ấy.
Cảm giác này xuất hiện rất đột ngột, khiến Sầm Dao cũng không biết làm sao.
Khương Oánh Oánh thấy người đứng ở cửa một hồi lâu vẫn không nói gì, trong lòng hơi mất kiên nhẫn.
Từ sau khi anh trai xảy ra chuyện thì tính tình của cô ấy càng lúc càng nóng nảy.
Nếu người trước mặt không nói lời nào thì cô ấy cảm thấy mình nên trực tiếp đóng cửa lại.
"Dao Dao"
Đột nhiên có người từ trong phòng bệnh bước ra, là Thương Đình Lập.
Anh nhìn Sầm Dao đột ngột xuất hiện, trong lòng rất vui sướng, nhưng vẫn không quên hỏi: "Dao Dao, sao em lại đột nhiên về nước vậy?"
"Cô ấy là Sầm Dao mà anh nói?"
Lúc này, Khương Oánh Oánh đứng cạnh cửa nghe được xưng hô của Thương Đình Lập, chỉ vào Sầm Dao, không thiện cảm nhìn anh mà hỏi.
Thương Đình Lập thấy cô ấy chỉ tay vào Sầm Dao, trong lòng không vui.
Nếu không phải còn nhớ tới Húc Đông đang hôn mê, mà cô ấy lại là người Húc Đông quan tâm nhất thì sợ là anh đã xử lý cô.
Thương Đình Lập kiềm chế sự khó chịu trong lòng, nói thẳng: "Cô ấy là Sầm Dao, là bạn bè tốt lúc trước của cô.
Dao Dao xảy ra chuyện, mặt bị tổn thương.
Tuy hiện tại khuôn mặt hiện tại của cô ấy thay đổi nhưng cô ấy vẫn là cô ấy của lúc trước"
"Phải không?"
Khương Oánh Oánh dò xét nhìn Sầm Dao.
Trong lòng Sầm Dao, lúc cô gái trước mắt nghỉ ngờ nhìn cô thì trong lòng giống như bị kim đâm, đau đớn nhỏ vụn mà dày đặc không ngừng lan tràn.
Cô cảm thấy người này chắc chắn là người cô đã từng rất quan tậm, nếu không thì trong lòng cô sẽ không khó chịu như vậy.
Sầm Dao nhìn cô ấy, kiềm chế đảng chát trong lòng, gật đầu nói: "Tôi là Sầm Dao.
Tuy tôi không biết tôi có phải là Sầm Dao mà cô quen hay không, nhưng khi nhìn thấy cô, tôi cảm thấy có thiện cảm rất đặc biệt.
Cho nên, tôi nghĩ tôi hẳn là người đó"
Sầm Dao cũng không nói lời khẳng định, dù sao cô cũng mất trí nhớ, không có khả năng nói cái gì thì người khác sẽ tin cái đó.
Cô muốn để nhìn dùng tâm nhìn, đương nhiên cũng mong người khác có thể giống cô.
Khương Oánh Oánh nhìn Sầm Dao với khuôn mặt quyến rũ và ánh mắt lạnh lùng, trong lòng có cảm giác không nói ra lời.
Có quen thuộc, có xa lạ, cảm giác phức tạp.
Cô ấy nghĩ, cô ấy bằng lòng tin tưởng cô gái này là Sầm Dao.
Bởi vì trái tim cô ấy sẽ không nói dối.
Nhưng tạm thời cô ấy vẫn không thế ở chung với Sầm Dao khi đã thay đổi khuôn mặt, nên chỉ vừa đi vào phòng vừa nói: "Vào đi"
Cô ấy lùi về sau, coi như đã tiếp nhận sự thật Sầm Dao đã thay đổi khuôn mặt.
Sau khi Sầm Dao vào phòng bệnh thì thấy được người đang hôn mê trên giường, có chút muốn hỏi mọi chuyện thế nào.
Nhưng vì cả hai còn không quen thuộc lãm nên chỉ có thế nghẹn lại, không mở miệng hỏi.
Bầu không khí trong phòng bệnh rất ngượng ngùng.
Sầm Dao ngây người một lát, Thương Đình Lập đứng cạnh kéo tay cô, nói với Khương Oánh Oánh đang ngồi yên tĩnh bên cạnh: "Tôi dẫn Sầm Dao về trước.
Hôm nay cô ấy mới về nước, không thích hợp để đồ ở chỗ này.
Cô ở bệnh viện có chuyện gì thì tìm Dư Phi, cậu ấy sẽ giúp đỡ cô"
Khương Oánh Oánh gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Lúc Sầm Dao và Thương Đình Lập tới cửa phòng bệnh, Sầm Dao quay đầu lại nhìn Khương Oánh Oánh đang ngồi tại chỗ, lại phát hiện người vốn nhìn châm châm giường bên đang nhìn cô.
Cô lập tức gật đầu với cô ấy, nở một nụ cười dịu dàng.
Lúc cô quay đầu đi, không hề phát hiện ánh mắt Khương Oánh Oánh ánh lên nước mắt vì nụ cười này của cô.
Khương Oánh Oánh cảm thấy chua xót, khổ sở, cô ấy không khống chế được mà đứng dậy khỏi ghế, nhanh chóng chạy tới.
Chú Thương có tình cảm với mẹ cháu, cháu nhận ra được.
Nếu ba không phải ba cháu thì cháu sẽ ủng hộ hai người đến với nhau.
Tuy bây giờ chú quyết định buông tay nhưng cháu cảm thấy chú chắc chân sẽ luyến tiếc mẹ cháu, sau đó đi tìm mẹ cháu, đúng không ạ?"
"Đứa nhỏ này, ngoan ngoãn đọc sách đi, đừng cứ nghĩ đông nghĩ tây như vậy"
Thương Vân vỗ vai Hựu Nhất, nói lời nói thấm thía.
Dù cậu không nói Hựu Nhất nghĩ sai, nhưng thật ra ý nghĩ trong lòng cũng không khác nhiều với những gì Hựu Nhất phân tích.
Hơn nữa, nghe nói gần đây trong bang xảy ra một số chuyện, cậu cũng cần trở về, thuận tiện nhìn đám người cũ này.
Sau khi thấy Sầm Dao đi xa, Thương Vân đi bên ngoài, nhìn máy bay bay trên bầu trời phía xa, thở dài một tiếng, cuối cùng rời đi.
Sầm Dao vừa lên máy bay đã híp mát, chuẩn bị ngủ.
Manh Manh cũng ngủ như mẹ, Hựu Nhất ngồi cạnh nhìn mẹ và em gái đang ngủ say, âm thầm mệt mỏi.
Cũng may cậu nhóc không ngủ, nếu không thì e rằng ai cũng có thể bắt hai người rồi chạy mất mất.
Thật khiến người khác không yên lòng mà.
Lúc xuống máy bay thì trời đã gần tối.
Đón không khí quen thuộc, Hựu Nhất thở dài một hơi.
Sầm Dao ôm Manh Manh, hết nhìn đông lại nhìn tây, hy vọng xa vời sẽ nhớ được gì đó.
Hựu Nhất vừa kéo hành lý vừa giơ tay gọi taxi.
Tuy Sầm Dao không cho Hựu Nhất nói chuyện cô về nước với Thương Đình Lập nhưng Hựu Nhất vẫn luôn nói chuyện phiếm với ba mình nên cậu nhóc biết bây giờ ba vẫn đang ở bệnh viện.
"Mẹ, anh em tốt của ba xảy ra chuyện, bây giờ chúng ta đi bệnh viện xem thử hay về Tĩnh Viên ạ?"
Hựu Nhất nghĩ một lát, sau đó giao vấn đề này cho Sầm Dao.
Lúc nghe tới Tĩnh Viên, ánh mắt Sầm Dao thoáng hoảng hốt.
Cũng may, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, quyết định: "Đi bệnh viện trước đi"
"Vâng"
Đặt hành lý vào cốp xe taxi.
Lần này, Hựu Nhất ngồi phía sau với Sầm Dao.
Sầm Dao và Hựu Nhất đều gầy, ôm đứa nhỏ ngồi phía sau cũng không thấy chật chội.
Đến bệnh viện, Hựu Nhất chạy vào viện đầu tiên, đi hỏi vị trí phòng bệnh 203.
Sau khi biết chỗ thì đi đầu để dẫn đường.
Sầm Dao ôm Manh Manh trong lòng, đi theo sát Hựu Nhất, nhìn dáng vẻ quen tay hay làm của cậu nhóc, trong lòng rất chua xót.
Cậu nhóc vẫn chưa tới mười tuổi mà cái gì cũng biết.
Dáng vẻ trưởng thành sớm này không biết có phải là do cô không ở cạnh nhóc ấy hay không.
Đứa nhỏ rời xa ba mẹ luôn trưởng thành hơn so với những đứa trẻ có gia đình đầy đủ.
Lúc này, Sầm Dao mới thật sự thấy may mắn, Thương Đình Lạp xuất hiện còn sớm, nếu không thì e rằng Manh Manh sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một đứa trẻ trưởng thành sớm.
"Chính là chỗ này.
Mẹ ơi, để con gõ cửa trước nhé?"
Hựu Nhất dẫn cô tới phòng 203 rôi dừng bước, đứng trước cửa hỏi.
"Để mẹ, chuyện nhỏ này thì mẹ vẫn làm được"
Suốt đường đi đều được con trai chăm sóc, trong lòng Sầm Dao đã sớm tràn lan sự xấu hổ.
Cô vươn tay, nhẹ nhàng gõ cửa phòng mấy.
Chỉ mấy giây sau, cửa được mở ra từ bên trong, một cô gái xinh xắn, khéo léo với đôi mi dài cong vút bước ra.
Cô ấy nhíu mày hỏi: "Cô là ai? Sao là gõ cửa phòng anh tôi?"
Lúc nhìn thấy một cô gái bước ra, trong mắt Sầm Dao thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
Không biết vì sao, nhìn viền mắt sưng đỏ của cô gái trước mặt, giống như vừa khóc xong, Sầm Dao lại có chút muốn lấy khăn ra lau nước mắt cho cô ấy.
Cảm giác này xuất hiện rất đột ngột, khiến Sầm Dao cũng không biết làm sao.
Khương Oánh Oánh thấy người đứng ở cửa một hồi lâu vẫn không nói gì, trong lòng hơi mất kiên nhẫn.
Từ sau khi anh trai xảy ra chuyện thì tính tình của cô ấy càng lúc càng nóng nảy.
Nếu người trước mặt không nói lời nào thì cô ấy cảm thấy mình nên trực tiếp đóng cửa lại.
"Dao Dao"
Đột nhiên có người từ trong phòng bệnh bước ra, là Thương Đình Lập.
Anh nhìn Sầm Dao đột ngột xuất hiện, trong lòng rất vui sướng, nhưng vẫn không quên hỏi: "Dao Dao, sao em lại đột nhiên về nước vậy?"
"Cô ấy là Sầm Dao mà anh nói?"
Lúc này, Khương Oánh Oánh đứng cạnh cửa nghe được xưng hô của Thương Đình Lập, chỉ vào Sầm Dao, không thiện cảm nhìn anh mà hỏi.
Thương Đình Lập thấy cô ấy chỉ tay vào Sầm Dao, trong lòng không vui.
Nếu không phải còn nhớ tới Húc Đông đang hôn mê, mà cô ấy lại là người Húc Đông quan tâm nhất thì sợ là anh đã xử lý cô.
Thương Đình Lập kiềm chế sự khó chịu trong lòng, nói thẳng: "Cô ấy là Sầm Dao, là bạn bè tốt lúc trước của cô.
Dao Dao xảy ra chuyện, mặt bị tổn thương.
Tuy hiện tại khuôn mặt hiện tại của cô ấy thay đổi nhưng cô ấy vẫn là cô ấy của lúc trước"
"Phải không?"
Khương Oánh Oánh dò xét nhìn Sầm Dao.
Trong lòng Sầm Dao, lúc cô gái trước mắt nghỉ ngờ nhìn cô thì trong lòng giống như bị kim đâm, đau đớn nhỏ vụn mà dày đặc không ngừng lan tràn.
Cô cảm thấy người này chắc chắn là người cô đã từng rất quan tậm, nếu không thì trong lòng cô sẽ không khó chịu như vậy.
Sầm Dao nhìn cô ấy, kiềm chế đảng chát trong lòng, gật đầu nói: "Tôi là Sầm Dao.
Tuy tôi không biết tôi có phải là Sầm Dao mà cô quen hay không, nhưng khi nhìn thấy cô, tôi cảm thấy có thiện cảm rất đặc biệt.
Cho nên, tôi nghĩ tôi hẳn là người đó"
Sầm Dao cũng không nói lời khẳng định, dù sao cô cũng mất trí nhớ, không có khả năng nói cái gì thì người khác sẽ tin cái đó.
Cô muốn để nhìn dùng tâm nhìn, đương nhiên cũng mong người khác có thể giống cô.
Khương Oánh Oánh nhìn Sầm Dao với khuôn mặt quyến rũ và ánh mắt lạnh lùng, trong lòng có cảm giác không nói ra lời.
Có quen thuộc, có xa lạ, cảm giác phức tạp.
Cô ấy nghĩ, cô ấy bằng lòng tin tưởng cô gái này là Sầm Dao.
Bởi vì trái tim cô ấy sẽ không nói dối.
Nhưng tạm thời cô ấy vẫn không thế ở chung với Sầm Dao khi đã thay đổi khuôn mặt, nên chỉ vừa đi vào phòng vừa nói: "Vào đi"
Cô ấy lùi về sau, coi như đã tiếp nhận sự thật Sầm Dao đã thay đổi khuôn mặt.
Sau khi Sầm Dao vào phòng bệnh thì thấy được người đang hôn mê trên giường, có chút muốn hỏi mọi chuyện thế nào.
Nhưng vì cả hai còn không quen thuộc lãm nên chỉ có thế nghẹn lại, không mở miệng hỏi.
Bầu không khí trong phòng bệnh rất ngượng ngùng.
Sầm Dao ngây người một lát, Thương Đình Lập đứng cạnh kéo tay cô, nói với Khương Oánh Oánh đang ngồi yên tĩnh bên cạnh: "Tôi dẫn Sầm Dao về trước.
Hôm nay cô ấy mới về nước, không thích hợp để đồ ở chỗ này.
Cô ở bệnh viện có chuyện gì thì tìm Dư Phi, cậu ấy sẽ giúp đỡ cô"
Khương Oánh Oánh gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Lúc Sầm Dao và Thương Đình Lập tới cửa phòng bệnh, Sầm Dao quay đầu lại nhìn Khương Oánh Oánh đang ngồi tại chỗ, lại phát hiện người vốn nhìn châm châm giường bên đang nhìn cô.
Cô lập tức gật đầu với cô ấy, nở một nụ cười dịu dàng.
Lúc cô quay đầu đi, không hề phát hiện ánh mắt Khương Oánh Oánh ánh lên nước mắt vì nụ cười này của cô.
Khương Oánh Oánh cảm thấy chua xót, khổ sở, cô ấy không khống chế được mà đứng dậy khỏi ghế, nhanh chóng chạy tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.