Chương 87: Trong ba mươi năm cuộc đời, cô là người duy nhất khiến anh mất kiểm soát
Bộ Tứ Ngang
24/05/2021
“Đừng như thế…” Tách ra được một chút, cô khẩn khoản cầu xin.
Tay người đàn ông, từ phía sau tiến vào giữ chặt mông cô. Tay dùng lực kéo cô về phía anh.
Vật to lớn nóng bỏng, khiến mặt cô nóng lên, toàn thân phát sốt.
Khuôn mặt tuấn lãng của người đàn ông cách cô rất gần, dưới ánh đèn, đẹp đến không chân thực. Đôi mắt tràn đầy dục vọng như muốn khóa chặt một con dã thú.
Tim Sầm Dao đập rất nhanh.
“Sầm Dao, cô không sao chứ?” Bộ Tử Ngang ở dưới lầu chờ không được Sầm Dao mới lên lầu xem. Không ngờ bây giờ gọi cửa nửa ngày cũng không có phản ứng, trong lòng anh ta có chút lo lắng.
Anh ta vừa lên tiếng, tay Thương Đình Lập lại dùng lực mạnh hơn. Giữ chặt hông Sầm Dao. Sầm Dao càng muốn trả lời Bộ Tử Ngang, lúc này một chữ càng không thể nói ra được.
Thương Đình Lập cắn vành tai cô, giống như là cố ý, vô lại thổi hơi bên tai cô: “Muốn tôi giúp em trả lời hắn ta không?”
Hai tay cô siết chặt áo sơ mi của anh, liên tục lắc đầu: “Anh… đừng làm bậy…”
Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, khiến áo sơ mi của anh cũng ướt đẫm.
Anh đưa tay nâng gấu váy cô lên.
Như thể không thể chịu đựng được sự tra tấn như thế, anh từng chút áp sát người cô.
Hai người, hít thở càng lúc càng hỗn loạn. Trong mắt nhau đều bao phủ sương mù.
“Ưm~~~”
Sầm Dao muốn nói gì đó, nhưng phát ra chỉ còn là tiếng rên rỉ kiều mị.
m thanh này, đối với đàn ông mà nói, vốn là thức tình dược kích thích nhất. Thương Đình Lập gầm nhẹ một tiếng, hai tay giữ hông cô, ôm cô lên.
Anh đặt cô ngồi xuống sô pha. Một tay chống xuống sô pha.
Hạ một chân xuống đất, một chân quỳ giữa hai chân cô, đẩy đầu gối tách hai chân cô ra.
Chiếc váy trên người Sầm Dao vốn vẫn chưa mặc chỉ tề, hai người quấn lấy nhau như lúc này, càng trở nên xộc xệch.
Cảnh tượng chìm trong dục vọng này, quyến rũ vô cùng, quyến rũ đến mức khiến không người đàn ông có khả năng kiềm chế nào có thể kiểm soát nổi.
Trước khi gặp cô, anh luôn cho rằng bản thân mình không có hứng thú với phụ nữ. Ít nhất, trong ba mươi năm cuộc đời, vẫn chưa gặp người phụ nữ nào khiến anh kích động, huyết lực dồi dào như thanh niên trẻ tuổi thế này. Hơn nữa, dạng kích động này, là khắc chế.
Rõ ràng muốn cô, muốn chinh phục cô, muốn chiếm hữu cô. Nhưng lại không nhịn được muốn để ý đến cảm xúc của cô, khiến bản thân mình nhẫn nại, khắc chế.
Ngón tay thon dài của người đàn ông, chạm đến chân váy.
Cơ thể Sầm Dao cứng lại hơn.
Ngón tay như có ma lực, khiến cô kềm không được muốn hét lên thành tiếng, nhưng ngoài cửa có tiếng gõ cửa mạnh mẽ, khiến cô chỉ có thể cắn chặt răng, không dám phát ra tiếng.
“Dao Dao, ngoan… thả lỏng…”
m thanh của người đàn ông ôn hòa, có sức hút, vang lên bên tai. Giọng điệu của anh, hàm chứa sự cưng chiều, dỗ dành cô giống như dỗ dành trẻ con vậy.
Sầm Dao rất bất lực, bị dục vọng dằn vặt thống khổ. Đôi mắt mơ màng mở lên, trước mắt cũng là dáng vẻ người đàn ông bị dục vọng hành hạ thống khổ, khóe mắt ẩm ướt, cô khẽ khóc thành tiếng.
Cô không biết mình bị làm sao, đột nhiên trở nên yếu đuối như vậy.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô đưa tay, mở khóa quần của người đàn ông.
Dục vọng to lớn sưng tấy đến phát đau được cô thả ra ngoài. Anh rên một tiếng, nâng người cô lên, điên cuồng hôn.
Giống như không chịu được sự tra tấn này nữa, sự dịu dàng vừa nãy đã tan ngay đi, biến thành thô bạo.
Cách một chiếc quần lót mỏng, anh cọ xát vào người cô.
Oành~~
Trước mắt cô lóe lên một tia sáng, khoái cảm tột cùng như thủy triều từng đợt đánh tới, khiến lý trí của cô nhanh chóng bị đập tan. Thậm chí, cô đã quên mất Bộ Tử Ngang đang đứng ngoài cửa.
Đúng vậy, cô quên mất.
Cô quên mất thân phận đã kết hôn của mình.
Cô quên mất lần trước cô đã định với Thương Đình Lập rằng họ sẽ không dây dưa nữa.
Cô quên mất người vợ chưa cưới hoàn mỹ lúc này đang ở dưới lầu của anh.
Cô chỉ nhớ tới anh. Chỉ nhớ tới người đàn ông mê người này.
Cô giống như con rối, mặc cho anh dẫn dắt, bước vào thế giới mị hoặc, từng tấc từng tấc trầm luân, không thể thoát ra.
Bên ngoài đã không còn động tĩnh của Bộ Tử Ngang nữa.
Anh ta không tìm được người nên đã đi rồi.
Hai người bên trong khó mà khống chế.
Hôn sâu, vuốt ve, đụng chạm kịch liệt qua một lớp ngăn cách.
Hai người quấn lấy nhau.
Cô vừa dựa lưng vào sô pha, hai chân dang rộng ngồi đối diện với đôi chân mạnh mẽ của anh.
Nơi nào đó dưới thân, có cảm giác khó nói nên lời.
Hai tay cô chống lên vai anh, ý loạn tình mê cử động hông theo bản năng.
Thế này càng khiến Thương Đình Lập khó mà kiểm soát, hận không thể đem cô khảm vào người mình. Anh thống khổ cắn nhẹ tai cô: “Dao Dao, em phải chuẩn bị tâm lý!”
“Gì… gì cơ?” Giọng cô run rẩy, thốt ra hai từ vỡ vụn đứt quãng.
“Em bỏ đói tôi lâu như vậy, chờ đến ngày tôi thật sự muốn ăn em… em phải chuẩn bị tinh thần cho tốt.”
Đây là lời đe dọa trắng trợn.
Mặt Sầm Dao càng đỏ hơn. Cô liếm liếm môi, đôi đỏ bị hôn đến đỏ mọng sưng lên, trơn bóng: “Anh… anh còn có thể làm gì em chứ?”
Anh hạ giọng đáp: “Anh có thể làm cho em chết đi sống lại.”
Sầm Dao bị chìm đắm trong dục vọng, ngay cả khi anh chưa làm gì cô, thì cô đã chết đi sống lại mấy lần, gần như ngất đi rồi.
Thương Đình Lập cuối cùng cũng bạo phát, áp sát người cô.
Trong không khí tràn ngập hương vị ái tình.
Toàn thân Sầm Dao ướt đẫm. Qua rất lâu, cô vẫn liên tục run rẩy.
Dục vọng dần tan biến.
Cô dần lấy lại lý trí.
Nhìn người đàn ông bên dưới, thấy hơi ảo não. Ảo não bản thân không có nguyên tắc, lại ảo não mình với anh ta không có chút sức lực phản kháng.
Tâm trạng của Thương Đình Lập dường như rất tốt: “Sao lại nhìn anh như vậy?”
Trong mắt có ý cười nhàn nhạt, như một con hồ ly mê người.
“Anh có phải có sở trường bỏ mê hồn dược cho phụ nữ không?” Cô hỏi. Bằng không, sao cô cứ hết lần này đến lần khác đánh mất mình chứ?
Anh mỉm cười, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên sống lưng của cô, khiến cô run rẩy. Ý cười trong đáy mắt càng sâu: “Dao Dao, là em không chịu được cám dỗ.”
Tiếng “Dao Dao” này khiến tim cô đập rất nhanh.
Vừa nãy anh dỗ cô như thế, cảm giác của cô đã bị dục vọng nhấn chìm từ lâu rồi. Bây giờ bình tĩnh nghe gọi, lại có cảm giác đặc biệt khó nói nên lời.
Cô đỏ mặt, ngồi lên đùi anh chỉnh trang lại váy của mình.
Thương Đình Lập đưa tay ra sau lưng cô, giúp cô kéo khóa váy lên.
Sầm Dao nhìn anh một cái, xấu hổ quay đi: “Em… quay về đây.”
Thương Đình Lập không đáp, chỉ đưa tay ôm lấy cô, siết thật chặt.
Sầm Dao yên lặng một lúc, kéo tay anh khỏi thắt lưng cô. Thương Đình Lập lại đột nhiên dùng lực, kéo cô về phía mình.
Tay người đàn ông, từ phía sau tiến vào giữ chặt mông cô. Tay dùng lực kéo cô về phía anh.
Vật to lớn nóng bỏng, khiến mặt cô nóng lên, toàn thân phát sốt.
Khuôn mặt tuấn lãng của người đàn ông cách cô rất gần, dưới ánh đèn, đẹp đến không chân thực. Đôi mắt tràn đầy dục vọng như muốn khóa chặt một con dã thú.
Tim Sầm Dao đập rất nhanh.
“Sầm Dao, cô không sao chứ?” Bộ Tử Ngang ở dưới lầu chờ không được Sầm Dao mới lên lầu xem. Không ngờ bây giờ gọi cửa nửa ngày cũng không có phản ứng, trong lòng anh ta có chút lo lắng.
Anh ta vừa lên tiếng, tay Thương Đình Lập lại dùng lực mạnh hơn. Giữ chặt hông Sầm Dao. Sầm Dao càng muốn trả lời Bộ Tử Ngang, lúc này một chữ càng không thể nói ra được.
Thương Đình Lập cắn vành tai cô, giống như là cố ý, vô lại thổi hơi bên tai cô: “Muốn tôi giúp em trả lời hắn ta không?”
Hai tay cô siết chặt áo sơ mi của anh, liên tục lắc đầu: “Anh… đừng làm bậy…”
Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, khiến áo sơ mi của anh cũng ướt đẫm.
Anh đưa tay nâng gấu váy cô lên.
Như thể không thể chịu đựng được sự tra tấn như thế, anh từng chút áp sát người cô.
Hai người, hít thở càng lúc càng hỗn loạn. Trong mắt nhau đều bao phủ sương mù.
“Ưm~~~”
Sầm Dao muốn nói gì đó, nhưng phát ra chỉ còn là tiếng rên rỉ kiều mị.
m thanh này, đối với đàn ông mà nói, vốn là thức tình dược kích thích nhất. Thương Đình Lập gầm nhẹ một tiếng, hai tay giữ hông cô, ôm cô lên.
Anh đặt cô ngồi xuống sô pha. Một tay chống xuống sô pha.
Hạ một chân xuống đất, một chân quỳ giữa hai chân cô, đẩy đầu gối tách hai chân cô ra.
Chiếc váy trên người Sầm Dao vốn vẫn chưa mặc chỉ tề, hai người quấn lấy nhau như lúc này, càng trở nên xộc xệch.
Cảnh tượng chìm trong dục vọng này, quyến rũ vô cùng, quyến rũ đến mức khiến không người đàn ông có khả năng kiềm chế nào có thể kiểm soát nổi.
Trước khi gặp cô, anh luôn cho rằng bản thân mình không có hứng thú với phụ nữ. Ít nhất, trong ba mươi năm cuộc đời, vẫn chưa gặp người phụ nữ nào khiến anh kích động, huyết lực dồi dào như thanh niên trẻ tuổi thế này. Hơn nữa, dạng kích động này, là khắc chế.
Rõ ràng muốn cô, muốn chinh phục cô, muốn chiếm hữu cô. Nhưng lại không nhịn được muốn để ý đến cảm xúc của cô, khiến bản thân mình nhẫn nại, khắc chế.
Ngón tay thon dài của người đàn ông, chạm đến chân váy.
Cơ thể Sầm Dao cứng lại hơn.
Ngón tay như có ma lực, khiến cô kềm không được muốn hét lên thành tiếng, nhưng ngoài cửa có tiếng gõ cửa mạnh mẽ, khiến cô chỉ có thể cắn chặt răng, không dám phát ra tiếng.
“Dao Dao, ngoan… thả lỏng…”
m thanh của người đàn ông ôn hòa, có sức hút, vang lên bên tai. Giọng điệu của anh, hàm chứa sự cưng chiều, dỗ dành cô giống như dỗ dành trẻ con vậy.
Sầm Dao rất bất lực, bị dục vọng dằn vặt thống khổ. Đôi mắt mơ màng mở lên, trước mắt cũng là dáng vẻ người đàn ông bị dục vọng hành hạ thống khổ, khóe mắt ẩm ướt, cô khẽ khóc thành tiếng.
Cô không biết mình bị làm sao, đột nhiên trở nên yếu đuối như vậy.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô đưa tay, mở khóa quần của người đàn ông.
Dục vọng to lớn sưng tấy đến phát đau được cô thả ra ngoài. Anh rên một tiếng, nâng người cô lên, điên cuồng hôn.
Giống như không chịu được sự tra tấn này nữa, sự dịu dàng vừa nãy đã tan ngay đi, biến thành thô bạo.
Cách một chiếc quần lót mỏng, anh cọ xát vào người cô.
Oành~~
Trước mắt cô lóe lên một tia sáng, khoái cảm tột cùng như thủy triều từng đợt đánh tới, khiến lý trí của cô nhanh chóng bị đập tan. Thậm chí, cô đã quên mất Bộ Tử Ngang đang đứng ngoài cửa.
Đúng vậy, cô quên mất.
Cô quên mất thân phận đã kết hôn của mình.
Cô quên mất lần trước cô đã định với Thương Đình Lập rằng họ sẽ không dây dưa nữa.
Cô quên mất người vợ chưa cưới hoàn mỹ lúc này đang ở dưới lầu của anh.
Cô chỉ nhớ tới anh. Chỉ nhớ tới người đàn ông mê người này.
Cô giống như con rối, mặc cho anh dẫn dắt, bước vào thế giới mị hoặc, từng tấc từng tấc trầm luân, không thể thoát ra.
Bên ngoài đã không còn động tĩnh của Bộ Tử Ngang nữa.
Anh ta không tìm được người nên đã đi rồi.
Hai người bên trong khó mà khống chế.
Hôn sâu, vuốt ve, đụng chạm kịch liệt qua một lớp ngăn cách.
Hai người quấn lấy nhau.
Cô vừa dựa lưng vào sô pha, hai chân dang rộng ngồi đối diện với đôi chân mạnh mẽ của anh.
Nơi nào đó dưới thân, có cảm giác khó nói nên lời.
Hai tay cô chống lên vai anh, ý loạn tình mê cử động hông theo bản năng.
Thế này càng khiến Thương Đình Lập khó mà kiểm soát, hận không thể đem cô khảm vào người mình. Anh thống khổ cắn nhẹ tai cô: “Dao Dao, em phải chuẩn bị tâm lý!”
“Gì… gì cơ?” Giọng cô run rẩy, thốt ra hai từ vỡ vụn đứt quãng.
“Em bỏ đói tôi lâu như vậy, chờ đến ngày tôi thật sự muốn ăn em… em phải chuẩn bị tinh thần cho tốt.”
Đây là lời đe dọa trắng trợn.
Mặt Sầm Dao càng đỏ hơn. Cô liếm liếm môi, đôi đỏ bị hôn đến đỏ mọng sưng lên, trơn bóng: “Anh… anh còn có thể làm gì em chứ?”
Anh hạ giọng đáp: “Anh có thể làm cho em chết đi sống lại.”
Sầm Dao bị chìm đắm trong dục vọng, ngay cả khi anh chưa làm gì cô, thì cô đã chết đi sống lại mấy lần, gần như ngất đi rồi.
Thương Đình Lập cuối cùng cũng bạo phát, áp sát người cô.
Trong không khí tràn ngập hương vị ái tình.
Toàn thân Sầm Dao ướt đẫm. Qua rất lâu, cô vẫn liên tục run rẩy.
Dục vọng dần tan biến.
Cô dần lấy lại lý trí.
Nhìn người đàn ông bên dưới, thấy hơi ảo não. Ảo não bản thân không có nguyên tắc, lại ảo não mình với anh ta không có chút sức lực phản kháng.
Tâm trạng của Thương Đình Lập dường như rất tốt: “Sao lại nhìn anh như vậy?”
Trong mắt có ý cười nhàn nhạt, như một con hồ ly mê người.
“Anh có phải có sở trường bỏ mê hồn dược cho phụ nữ không?” Cô hỏi. Bằng không, sao cô cứ hết lần này đến lần khác đánh mất mình chứ?
Anh mỉm cười, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên sống lưng của cô, khiến cô run rẩy. Ý cười trong đáy mắt càng sâu: “Dao Dao, là em không chịu được cám dỗ.”
Tiếng “Dao Dao” này khiến tim cô đập rất nhanh.
Vừa nãy anh dỗ cô như thế, cảm giác của cô đã bị dục vọng nhấn chìm từ lâu rồi. Bây giờ bình tĩnh nghe gọi, lại có cảm giác đặc biệt khó nói nên lời.
Cô đỏ mặt, ngồi lên đùi anh chỉnh trang lại váy của mình.
Thương Đình Lập đưa tay ra sau lưng cô, giúp cô kéo khóa váy lên.
Sầm Dao nhìn anh một cái, xấu hổ quay đi: “Em… quay về đây.”
Thương Đình Lập không đáp, chỉ đưa tay ôm lấy cô, siết thật chặt.
Sầm Dao yên lặng một lúc, kéo tay anh khỏi thắt lưng cô. Thương Đình Lập lại đột nhiên dùng lực, kéo cô về phía mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.