Chương 14
Hoàng Vân Di
22/10/2024
Sáng hôm sau.
Khi thức dậy, Minh Triết nhìn thấy chỗ bên cạnh mình đã trống không.
Anh ngồi dậy đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ thay quần áo xong rồi bước xuống dưới nhà, liền đâm thẳng vào trong bếp.
Sau khi ngồi vào bàn ăn, Minh Triết nhìn thấy người mang đồ ăn sáng ra cho mình là con bé Hân thì có hơi thất vọng.
Minh Triết chỉ ăn qua loa vài miếng, rồi đứng dậy đi ra phòng khách, ngoài mẹ anh đang ngồi xem ti vi thì không thấy ai khác nữa.
Anh cảm thấy có chút bực mình, đi lại ngồi xuống ghế sofa hỏi : “ Mẹ, vợ con đâu rồi ?”
Mẹ chồng ngạc nhiên đến không tả nổi : “ Bữa nay biết quan tâm đến vợ rồi đó hả ?”
Minh Triết mặt mày nhăn nhó : “ Mẹ trả lời đúng trọng tâm coi.”
Mẹ chồng trề môi với Minh Triết một cái rồi mới nói : “ Quỳnh Chi nói với mẹ hôm nay nó bắt đầu đi học lại rồi, nên nó đi lên trường, sẵn tiện nó xin về nhà mẹ đẻ ở đến sáng mai mới về.”
Minh Triết hoảng hốt hét lên : “ Ngày mai mới về hả ?”
Tiếng hét của thằng con trai làm lỗ tai bà lùng bùng cả lên, bà bịt một bên tai của mình lại, khó chịu nói : “ Mày làm cái gì mà la muốn bể cái nhà vậy ?”
Anh nhăn nhó nói : “ Ngày mai mới về mà mẹ cũng cho đi ?”
Nghe đến đây, bà thật muốn đánh thằng con mình một trận : “ Ơ hay cái thằng này, con gái nhà người ta đi lấy chồng xa, lâu lâu về nhà mẹ đẻ một hôm mà cũng không được nữa à ? Nói cho mày biết, nó đi vậy là còn ít đấy, chứ hồi đó mới cưới ba mày ngày nào mà mẹ không đi về nhà ngoại mày, đến nổi bà ngoại mày không cho ở nữa, phải xách chổi đuổi về đó.”
Minh Triết nghe xong, cái mặt vẫn còn chằm dằm một đống.
Anh đột nhiên quay sang hỏi : “ Mẹ, sao cái gì vợ con cũng nói với mẹ hết là sao vậy ? Lần nào cũng phải hỏi mẹ mới biết.”
Minh Triết bày ra cái bộ mặt như thể mẹ ruột chính là người đã cướp vợ của mình đi.
Bà nhăn mặt, vô cùng khó chịu nói : “ Cái thằng này, mày vô duyên vừa thôi. Sống làm sao để vợ không ưa, đi đâu cũng không thèm nói cho mình biết thì mình tự xem lại chính mình đi chứ.”
Mẹ chồng nhìn con trai mình mà buông ra một câu : “ Thật là, đang xem phim hay tự nhiên cái làm mất hứng.”
Minh Triết không nghe nữa, hậm hực bước lên phòng.
Anh cầm điện thoại lên, vì sĩ diện nên chần chừ một lúc, cuối cùng cũng chịu thua mà gửi tin nhắn cho Quỳnh Chi.
[ Cô đi đâu vậy ? ]
Minh Triết ngồi ngây ngốc đợi Quỳnh Chi trả lời, nhưng đã hơn 30 phút trôi qua mà vẫn không thấy hồi âm gì. Anh tức giận ném cái điện thoại nằm lăn lóc trên giường.
Bỗng nhiên điện thoại reo lên.
Minh Triết tưởng Quỳnh Chi gọi cho anh nên gấp rút đến mức không thèm nhìn xem ai đang gọi đến mà đã bấm nghe.
Anh liền hỏi : " Cô đi đâu vậy hả ?"
Giọng ở đầu dây bên kia truyền đến : " Ê Triết, đi đánh bida không ? Bên này đang thiếu tay nè....mà hồi nãy mày hỏi cô nào vậy ?"
Minh Triết nghe thấy không phải giọng của Quỳnh Chi thì tức đến sôi máu, đúng lúc đang bực mình liền kiếm chỗ xả giận.
" Không đi ! Bà mẹ nó, tao đang bực mình, tụi mày biến hết đi cho tao."
Đầu dây bên kia không dám nói gì nữa, vội vàng tắt máy.
Cái điện thoại của Minh Triết lại lần nữa bị ném lăn lóc trên giường.
Sáng ngày hôm sau.
Mẹ chồng không thể ngờ, bởi vì con dâu không có ở nhà mà thằng con trai của bà lại hành hạ bà đến như vậy.
Mới sáng sớm, Minh Triết là đã bước xuống nhà chất vấn bà : “ Mẹ ! Sao mẹ nói là hôm nay vợ con về, có thấy về gì đâu.”
Mẹ chồng nhăn mặt, xoa xoa hai bên thái dương, rồi lại thở dài một hơi não nề : “ Thưa anh hai, bây giờ mới có hơn 6 giờ sáng thôi đó, không chừng nó còn ngủ chưa thức nữa, chiều chiều rồi về chứ gì.”
Minh Triết không đáp lời, ngồi một đống trên ghế sofa.
Mẹ chồng nhìn thấy cảnh này thì chán nản thốt lên : “ Trời ơi, chồng của mẹ không có ở nhà, mẹ đã sầu lắm rồi, mà nhìn cái mặt mày còn sầu hơn cái mặt mẹ nữa là sao ? Mày đi ra chỗ khác ngồi giùm tao cái đi !”
Bà không ngừng xua tay đuổi thằng con của mình đi, nhưng Minh Triết cố tình không đi, cứ ngồi lì ở đó.
Bị thằng con trai quấy rầy cả buổi sáng, gần đến chiều thì Quỳnh Chi cũng về nhà.
Bà nhìn thấy cô mà mừng muốn rớt nước mắt.
Quỳnh Chi bước vào trong nhà, thấy mẹ chồng đang ngồi ở phòng khách, cô liền nói : “ Thưa mẹ con mới về.”
Mẹ chồng gật đầu một cái rồi có chút tủi thân mà kể lại : “ May là con về rồi, cứ con mà không về là mẹ bị chọc tức đến mức đập đầu vô tường luôn đó. Mẹ sắp chịu hết nổi rồi ! ”
Khi thức dậy, Minh Triết nhìn thấy chỗ bên cạnh mình đã trống không.
Anh ngồi dậy đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ thay quần áo xong rồi bước xuống dưới nhà, liền đâm thẳng vào trong bếp.
Sau khi ngồi vào bàn ăn, Minh Triết nhìn thấy người mang đồ ăn sáng ra cho mình là con bé Hân thì có hơi thất vọng.
Minh Triết chỉ ăn qua loa vài miếng, rồi đứng dậy đi ra phòng khách, ngoài mẹ anh đang ngồi xem ti vi thì không thấy ai khác nữa.
Anh cảm thấy có chút bực mình, đi lại ngồi xuống ghế sofa hỏi : “ Mẹ, vợ con đâu rồi ?”
Mẹ chồng ngạc nhiên đến không tả nổi : “ Bữa nay biết quan tâm đến vợ rồi đó hả ?”
Minh Triết mặt mày nhăn nhó : “ Mẹ trả lời đúng trọng tâm coi.”
Mẹ chồng trề môi với Minh Triết một cái rồi mới nói : “ Quỳnh Chi nói với mẹ hôm nay nó bắt đầu đi học lại rồi, nên nó đi lên trường, sẵn tiện nó xin về nhà mẹ đẻ ở đến sáng mai mới về.”
Minh Triết hoảng hốt hét lên : “ Ngày mai mới về hả ?”
Tiếng hét của thằng con trai làm lỗ tai bà lùng bùng cả lên, bà bịt một bên tai của mình lại, khó chịu nói : “ Mày làm cái gì mà la muốn bể cái nhà vậy ?”
Anh nhăn nhó nói : “ Ngày mai mới về mà mẹ cũng cho đi ?”
Nghe đến đây, bà thật muốn đánh thằng con mình một trận : “ Ơ hay cái thằng này, con gái nhà người ta đi lấy chồng xa, lâu lâu về nhà mẹ đẻ một hôm mà cũng không được nữa à ? Nói cho mày biết, nó đi vậy là còn ít đấy, chứ hồi đó mới cưới ba mày ngày nào mà mẹ không đi về nhà ngoại mày, đến nổi bà ngoại mày không cho ở nữa, phải xách chổi đuổi về đó.”
Minh Triết nghe xong, cái mặt vẫn còn chằm dằm một đống.
Anh đột nhiên quay sang hỏi : “ Mẹ, sao cái gì vợ con cũng nói với mẹ hết là sao vậy ? Lần nào cũng phải hỏi mẹ mới biết.”
Minh Triết bày ra cái bộ mặt như thể mẹ ruột chính là người đã cướp vợ của mình đi.
Bà nhăn mặt, vô cùng khó chịu nói : “ Cái thằng này, mày vô duyên vừa thôi. Sống làm sao để vợ không ưa, đi đâu cũng không thèm nói cho mình biết thì mình tự xem lại chính mình đi chứ.”
Mẹ chồng nhìn con trai mình mà buông ra một câu : “ Thật là, đang xem phim hay tự nhiên cái làm mất hứng.”
Minh Triết không nghe nữa, hậm hực bước lên phòng.
Anh cầm điện thoại lên, vì sĩ diện nên chần chừ một lúc, cuối cùng cũng chịu thua mà gửi tin nhắn cho Quỳnh Chi.
[ Cô đi đâu vậy ? ]
Minh Triết ngồi ngây ngốc đợi Quỳnh Chi trả lời, nhưng đã hơn 30 phút trôi qua mà vẫn không thấy hồi âm gì. Anh tức giận ném cái điện thoại nằm lăn lóc trên giường.
Bỗng nhiên điện thoại reo lên.
Minh Triết tưởng Quỳnh Chi gọi cho anh nên gấp rút đến mức không thèm nhìn xem ai đang gọi đến mà đã bấm nghe.
Anh liền hỏi : " Cô đi đâu vậy hả ?"
Giọng ở đầu dây bên kia truyền đến : " Ê Triết, đi đánh bida không ? Bên này đang thiếu tay nè....mà hồi nãy mày hỏi cô nào vậy ?"
Minh Triết nghe thấy không phải giọng của Quỳnh Chi thì tức đến sôi máu, đúng lúc đang bực mình liền kiếm chỗ xả giận.
" Không đi ! Bà mẹ nó, tao đang bực mình, tụi mày biến hết đi cho tao."
Đầu dây bên kia không dám nói gì nữa, vội vàng tắt máy.
Cái điện thoại của Minh Triết lại lần nữa bị ném lăn lóc trên giường.
Sáng ngày hôm sau.
Mẹ chồng không thể ngờ, bởi vì con dâu không có ở nhà mà thằng con trai của bà lại hành hạ bà đến như vậy.
Mới sáng sớm, Minh Triết là đã bước xuống nhà chất vấn bà : “ Mẹ ! Sao mẹ nói là hôm nay vợ con về, có thấy về gì đâu.”
Mẹ chồng nhăn mặt, xoa xoa hai bên thái dương, rồi lại thở dài một hơi não nề : “ Thưa anh hai, bây giờ mới có hơn 6 giờ sáng thôi đó, không chừng nó còn ngủ chưa thức nữa, chiều chiều rồi về chứ gì.”
Minh Triết không đáp lời, ngồi một đống trên ghế sofa.
Mẹ chồng nhìn thấy cảnh này thì chán nản thốt lên : “ Trời ơi, chồng của mẹ không có ở nhà, mẹ đã sầu lắm rồi, mà nhìn cái mặt mày còn sầu hơn cái mặt mẹ nữa là sao ? Mày đi ra chỗ khác ngồi giùm tao cái đi !”
Bà không ngừng xua tay đuổi thằng con của mình đi, nhưng Minh Triết cố tình không đi, cứ ngồi lì ở đó.
Bị thằng con trai quấy rầy cả buổi sáng, gần đến chiều thì Quỳnh Chi cũng về nhà.
Bà nhìn thấy cô mà mừng muốn rớt nước mắt.
Quỳnh Chi bước vào trong nhà, thấy mẹ chồng đang ngồi ở phòng khách, cô liền nói : “ Thưa mẹ con mới về.”
Mẹ chồng gật đầu một cái rồi có chút tủi thân mà kể lại : “ May là con về rồi, cứ con mà không về là mẹ bị chọc tức đến mức đập đầu vô tường luôn đó. Mẹ sắp chịu hết nổi rồi ! ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.