Chương 20
Hoàng Vân Di
22/10/2024
Sáng ngày hôm sau.
Mẹ chồng đi qua gõ cửa phòng, bảo Quỳnh Chi : “ Con thay đồ đi, chúng ta đi chơi.”
Quỳnh Chi gật đầu “ Dạ” một tiếng với mẹ.
Mẹ chồng cô lại hỏi : “ Thằng Triết thức dậy chưa con ?”
Quỳnh Chi lắc đầu, nói : “ Anh ấy còn ngủ, để con gọi anh ấy dậy.”
Mẹ chồng ngăn cản cô lại, bảo : “ Thôi, thôi cái tật thằng đó ngủ tới trưa trời trưa trật mới dậy. Con gọi mắc công mặt mày nó nhăn nhó, nhìn thấy mất hứng đi chơi lắm. Hai mẹ con mình đi thôi.”
Thế là, Quỳnh Chi và mẹ ăn sáng ở khách sạn trước sau đó mới đi lòng vòng chơi, tham quan ngắm cảnh.
Mẹ chồng còn chụp rất nhiều hình để về đăng lên facebook.
Đến trung tâm thương mại, mẹ chồng mới kéo cô vào trong nói : “ Quỳnh Chi, vào đây đi. Mẹ mua cho con mấy bộ đồ.”
Quỳnh Chi vội từ chối : “ Dạ thôi mẹ, đồ của con có nhiều rồi.”
Mẹ chồng cau mày nói : “ Nhiều cái gì mà nhiều. Con xem tối ngày con chỉ mặc quần tây áo sơ mi, con mới có hai mươi mấy tuổi thôi mà gu thời trang còn thua mẹ nữa.”
Mẹ chồng kéo cô đi vào trong, gặp đồ gì thấy hợp điều mua hết cho cô.
Một hồi sau, hai tay cô nào là túi lớn, túi bé đều có đủ.
Bất chợt, mẹ nhớ ra một chuyện : “ À, con có đem theo đồ bơi không ?”
Quỳnh Chi lắc đầu.
Thấy vậy mẹ liền nói : “ Đi Vũng Tàu mà không mang theo đồ bơi thì sao tắm biển được. Đi, mẹ dẫn con đi mua đồ bơi, chiều chiều hai mẹ con mình đi tắm biển.”
Quỳnh Chi dù không muốn cho lắm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của mẹ cô lại không nỡ từ chối, đành chiều theo ý bà.
...........
Khoảng 3 giờ chiều, mẹ chồng kéo cô đi tắm biển.
Quỳnh Chi không quen mặc đồ bơi cho lắm, cô có chút ngại ngùng, lấy khăn tắm quấn quanh người mình.
Mẹ chồng thấy vậy thì lắc đầu ngao ngán : “ Con ngại cái gì, nhìn xem ở đây ai cũng mặc giống như ai thôi, có để ý để con đâu mà con lo.”
Nghe mẹ nói vậy, Quỳnh Chi đưa mắt nhìn xung quanh, quả thật, xung quanh đây có rất nhiều người đang mặc đồ tắm, cũng không thấy ai bận tâm mà soi xét đối phương.
Quỳnh Chi thấy như vậy thì mới thả lỏng được một chút.
Lúc này, mẹ chồng kéo khăn tắm của cô xuống.
Trên người cô đang mặc một bộ bikini 2 mảnh màu đen mà hồi sáng mẹ chồng mới mua.
Vốn dĩ da cô đã trắng nên mặc màu đen càng làm tôn da, cộng thêm dáng người đầy đặn, vòng nào ra vòng đó, không quá mập cũng không quá ốm.
Mẹ chồng đảo mắt một vòng nhìn từ trên xuống dưới mà trầm trồ khen ngợi : “ Con gái à, mẹ không biết dáng con đẹp đến như vậy luôn đó.”
Quỳnh Chi có chút đỏ mặt : “ Đẹp thật sao mẹ ?”
Mẹ chồng gật đầu, khoác tay cô bảo : “ Mẹ nói con nghe này, tuy con ăn mặc kín đáo là chuyện tốt, nhưng dù gì bây giờ con cũng đang còn ở độ tuổi trẻ trung xinh đẹp, thì lâu lâu mặc hở một chút cũng có sao đâu. Cái gì đẹp thì mình khoe ra thôi, chứ con mà ở độ tuổi như mẹ, sinh đẻ xong đi rồi biết, da nhăn nheo, chảy xệ có dám mặc như con đâu.”
Nghe như vậy, Quỳnh Chi cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, sau đó cô đi theo mẹ ra tắm biển.
Tắm được một lúc thì mẹ mệt nên lên bờ nghỉ ngơi một chút, bảo cô cứ ở đây tắm, cô cũng gật đầu nghe theo ý mẹ.
Bên phía Minh Triết.
Lúc anh vừa thức dậy đã không thấy ai hết, đi qua bên phòng của mẹ kiếm cũng không thấy ai.
Hỏi nhân viên khách sạn mới biết là hai người họ đã đi tắm biển rồi.
Ra đến bãi biển, Minh Triết chỉ nhìn thấy mẹ anh đang ngồi trên ghế thong thả uống nước cam.
Minh Triết đi lại hỏi : “ Mẹ ở đây, rồi vợ con đâu ?”
Bà hất cằm về phía Quỳnh Chi cách đó không xa, rồi nói : “ Con trai à, mẹ không ngờ dáng của vợ con lại đẹp như vậy, coi mơn mởn chưa kìa, thật sự mày quá có số hưởng rồi.”
Minh Triết nhìn theo hướng đó, hàng chân mày liền nhíu lại.
Không để ý đến những lời của mẹ nói, mà vội vàng chạy như bay lại chỗ Quỳnh Chi.
Quỳnh Chi đang tắm biển, đột nhiên bị Minh Triết bế lên.
Cô giãy dụa hỏi : “ Anh làm cái gì vậy ?”
Minh Triết không chịu buông cô ra, chẳng những thế, bàn tay đang ôm lấy cô càng siết chặt hơn nữa.
Lên trên bờ, anh bỏ Quỳnh Chi xuống sau có cầm cái khăn tắm quấn kín người cô lại, rồi quay sang nói với mẹ : “ Mẹ, sao mẹ để vợ con ăn mặc như thế này ?”
Mẹ bực mình nói : “ Ơ hay, đi tắm biển không mặc như thế này thì mặc như thế nào ?”
Quỳnh Chi định chạy sang chỗ mẹ chồng thì bị Minh Triết kéo lại, ôm chặt lấy cô.
Mẹ chồng thấy vậy liền nói : “ Cái thằng này, mày lên cơn gì vậy ? Nó đang chơi vui mày để cho nó chơi đi kéo nó lên đây làm gì ?”
Minh Triết không quan tâm, lại lần nữa bế cô lên, trước khi đi anh còn nói : “ Con đi méc ba, mẹ dám ăn mặc như này ra ngoài đường.”
Mẹ tức giận, nhìn theo bóng lưng của thằng con trai mà hét lên : “ Không cho mày đi chơi rồi mày méc ba hả mày ? Thằng con bất hiếu, nuôi tốn cơm tốn gạo.”
Mẹ chồng đi qua gõ cửa phòng, bảo Quỳnh Chi : “ Con thay đồ đi, chúng ta đi chơi.”
Quỳnh Chi gật đầu “ Dạ” một tiếng với mẹ.
Mẹ chồng cô lại hỏi : “ Thằng Triết thức dậy chưa con ?”
Quỳnh Chi lắc đầu, nói : “ Anh ấy còn ngủ, để con gọi anh ấy dậy.”
Mẹ chồng ngăn cản cô lại, bảo : “ Thôi, thôi cái tật thằng đó ngủ tới trưa trời trưa trật mới dậy. Con gọi mắc công mặt mày nó nhăn nhó, nhìn thấy mất hứng đi chơi lắm. Hai mẹ con mình đi thôi.”
Thế là, Quỳnh Chi và mẹ ăn sáng ở khách sạn trước sau đó mới đi lòng vòng chơi, tham quan ngắm cảnh.
Mẹ chồng còn chụp rất nhiều hình để về đăng lên facebook.
Đến trung tâm thương mại, mẹ chồng mới kéo cô vào trong nói : “ Quỳnh Chi, vào đây đi. Mẹ mua cho con mấy bộ đồ.”
Quỳnh Chi vội từ chối : “ Dạ thôi mẹ, đồ của con có nhiều rồi.”
Mẹ chồng cau mày nói : “ Nhiều cái gì mà nhiều. Con xem tối ngày con chỉ mặc quần tây áo sơ mi, con mới có hai mươi mấy tuổi thôi mà gu thời trang còn thua mẹ nữa.”
Mẹ chồng kéo cô đi vào trong, gặp đồ gì thấy hợp điều mua hết cho cô.
Một hồi sau, hai tay cô nào là túi lớn, túi bé đều có đủ.
Bất chợt, mẹ nhớ ra một chuyện : “ À, con có đem theo đồ bơi không ?”
Quỳnh Chi lắc đầu.
Thấy vậy mẹ liền nói : “ Đi Vũng Tàu mà không mang theo đồ bơi thì sao tắm biển được. Đi, mẹ dẫn con đi mua đồ bơi, chiều chiều hai mẹ con mình đi tắm biển.”
Quỳnh Chi dù không muốn cho lắm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của mẹ cô lại không nỡ từ chối, đành chiều theo ý bà.
...........
Khoảng 3 giờ chiều, mẹ chồng kéo cô đi tắm biển.
Quỳnh Chi không quen mặc đồ bơi cho lắm, cô có chút ngại ngùng, lấy khăn tắm quấn quanh người mình.
Mẹ chồng thấy vậy thì lắc đầu ngao ngán : “ Con ngại cái gì, nhìn xem ở đây ai cũng mặc giống như ai thôi, có để ý để con đâu mà con lo.”
Nghe mẹ nói vậy, Quỳnh Chi đưa mắt nhìn xung quanh, quả thật, xung quanh đây có rất nhiều người đang mặc đồ tắm, cũng không thấy ai bận tâm mà soi xét đối phương.
Quỳnh Chi thấy như vậy thì mới thả lỏng được một chút.
Lúc này, mẹ chồng kéo khăn tắm của cô xuống.
Trên người cô đang mặc một bộ bikini 2 mảnh màu đen mà hồi sáng mẹ chồng mới mua.
Vốn dĩ da cô đã trắng nên mặc màu đen càng làm tôn da, cộng thêm dáng người đầy đặn, vòng nào ra vòng đó, không quá mập cũng không quá ốm.
Mẹ chồng đảo mắt một vòng nhìn từ trên xuống dưới mà trầm trồ khen ngợi : “ Con gái à, mẹ không biết dáng con đẹp đến như vậy luôn đó.”
Quỳnh Chi có chút đỏ mặt : “ Đẹp thật sao mẹ ?”
Mẹ chồng gật đầu, khoác tay cô bảo : “ Mẹ nói con nghe này, tuy con ăn mặc kín đáo là chuyện tốt, nhưng dù gì bây giờ con cũng đang còn ở độ tuổi trẻ trung xinh đẹp, thì lâu lâu mặc hở một chút cũng có sao đâu. Cái gì đẹp thì mình khoe ra thôi, chứ con mà ở độ tuổi như mẹ, sinh đẻ xong đi rồi biết, da nhăn nheo, chảy xệ có dám mặc như con đâu.”
Nghe như vậy, Quỳnh Chi cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, sau đó cô đi theo mẹ ra tắm biển.
Tắm được một lúc thì mẹ mệt nên lên bờ nghỉ ngơi một chút, bảo cô cứ ở đây tắm, cô cũng gật đầu nghe theo ý mẹ.
Bên phía Minh Triết.
Lúc anh vừa thức dậy đã không thấy ai hết, đi qua bên phòng của mẹ kiếm cũng không thấy ai.
Hỏi nhân viên khách sạn mới biết là hai người họ đã đi tắm biển rồi.
Ra đến bãi biển, Minh Triết chỉ nhìn thấy mẹ anh đang ngồi trên ghế thong thả uống nước cam.
Minh Triết đi lại hỏi : “ Mẹ ở đây, rồi vợ con đâu ?”
Bà hất cằm về phía Quỳnh Chi cách đó không xa, rồi nói : “ Con trai à, mẹ không ngờ dáng của vợ con lại đẹp như vậy, coi mơn mởn chưa kìa, thật sự mày quá có số hưởng rồi.”
Minh Triết nhìn theo hướng đó, hàng chân mày liền nhíu lại.
Không để ý đến những lời của mẹ nói, mà vội vàng chạy như bay lại chỗ Quỳnh Chi.
Quỳnh Chi đang tắm biển, đột nhiên bị Minh Triết bế lên.
Cô giãy dụa hỏi : “ Anh làm cái gì vậy ?”
Minh Triết không chịu buông cô ra, chẳng những thế, bàn tay đang ôm lấy cô càng siết chặt hơn nữa.
Lên trên bờ, anh bỏ Quỳnh Chi xuống sau có cầm cái khăn tắm quấn kín người cô lại, rồi quay sang nói với mẹ : “ Mẹ, sao mẹ để vợ con ăn mặc như thế này ?”
Mẹ bực mình nói : “ Ơ hay, đi tắm biển không mặc như thế này thì mặc như thế nào ?”
Quỳnh Chi định chạy sang chỗ mẹ chồng thì bị Minh Triết kéo lại, ôm chặt lấy cô.
Mẹ chồng thấy vậy liền nói : “ Cái thằng này, mày lên cơn gì vậy ? Nó đang chơi vui mày để cho nó chơi đi kéo nó lên đây làm gì ?”
Minh Triết không quan tâm, lại lần nữa bế cô lên, trước khi đi anh còn nói : “ Con đi méc ba, mẹ dám ăn mặc như này ra ngoài đường.”
Mẹ tức giận, nhìn theo bóng lưng của thằng con trai mà hét lên : “ Không cho mày đi chơi rồi mày méc ba hả mày ? Thằng con bất hiếu, nuôi tốn cơm tốn gạo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.