Chương 33
Hoàng Vân Di
29/10/2024
Minh Triết không khỏi hoảng sợ ôm lấy Quỳnh Chi vào trong ngực mình, giọng của anh khế vang lên bên tai cô, có chút vang xin : " Tôi không có..phải làm sao thì cô mới tin tôi đây ?"
Quỳnh Chi đẩy anh ta ra nhưng không được, liền chuyển sang đánh đấm túi bụi vào người anh ta, làm mọi cách để anh ta buồng cô ra.
Nhưng đều vô ích.
Minh Triết đột nhiên cúi xuống hôn lên môi cô, ghì chặt cô vào trong lòng ngực của anh.
Quỳnh Chi không thể nào tránh né được nụ hôn của Minh Triết.
Cô đang bực mình, vậy mà anh ta lại hôn cô, còn hôn một cách rất mạnh bạo như thể muốn nghiền nát môi của cô ra.
Cô thực rất rất muốn mắng anh ta, nhưng âm thanh phát ra từ miệng lại toàn là những tiếng ú ớ khiến cô phải tự giác đỏ mặt.
Qua một lúc, đôi môi của hai người mới tách ra, hơi thở nóng bỏng của cả hai đan xem vào nhau.
Bầu không khí có vẻ đã dịu đi đôi chút.
Minh Triết nhìn cô, ánh mắt rất đổi dịu dàng, quyến luyến hôn lên mặt cô, khẽ này nỉ: " Vợ đừng giận nữa !"
Quỳnh Chi trừng to đôi mắt đang đỏ hoe nhìn người trước mặt.
Cô đưa tay lên lau môi của mình, cố tỏ ra đáng sợ : " Ai là vợ của anh ?"
Minh Triết nhìn thấy dáng vẻ giận dỗi của cô thì mỉm cười, không nhịn được mà hôn lên môi cô thêm một cái nữa.
Quỳnh Chi giận dỗi, xoay mặt sang hướng khác, không thèm nhìn anh.
Cô không thể mềm lòng dễ dàng như vậy được.
Minh Triết thấy như thế thì không khỏi bất lực mà nhíu mày. Anh không ngờ dỗ vợ lại khó đến như vậy.
Suy nghĩ một lúc, anh mới dứt khoát bế Quỳnh Chi lên rồi nhét cô vào trong xe.
Quỳnh Chi hốt hoảng, không biết anh đang làm gì.
Minh Triết sau đó cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái.
Cô hỏi : "Anh làm gì vậy ?"
Minh Triết thắt dây an toàn lại cho cô, rồi trả lời : " Nếu cô không tin tôi thì tôi đưa cô đến một nơi để chứng minh sự trong sạch của tôi."
Quỳnh Chi chưa kịp hỏi nơi nào thì Minh Triết đã phóng xe lao đi.
Cô không ngờ, Minh Triết lại đưa cô đến một quán bar.
Lúc này, Minh Triết đã đứng ở bên ngoài xe đưa tay ra cho cô nắm, nhưng cô không chịu xuống xe, vẫn nhất quyết ngồi lì ở bên trong.
Minh Triết bất lực : " Nếu không đi được thì tôi ôm cô vào."
Quỳnh Chi vội vàng nói : "Không cần."
Sau đó cô bước ra khỏi xe, Minh Triết nắm lấy tay cô đi vào bên trong.
Tới một cái bàn có gần sáu, bảy thanh niên đang ngồi cùng nhau, Minh Triết bất ngờ dùng chân hất tung cái bàn đó lên, lớn tiếng hỏi : " Con mẹ nó ! Trong mấy đứa bây, đứa nào tối hôm qua sau khi tao xỉn thì gọi con Diễm đưa tao về. Tao xé xác đứa đó ra!"
Cả đám đó bị Minh Triết dọa cho xanh mặt, liền thốt lên : " Oan quá ! Tối hôm qua có ai gọi nó đâu, tự nhiên nó đi lại rồi nói đưa mày về giùm mà."
Minh Triết không nhịn được mà chửi thêm thể một tiếng nữa rồi nói : " Nó nói đưa tao về thì tụi bây để yên cho nó đưa tao về hả ?"
Tụi bạn Minh Triết oan uống nói : " Lúc đó xỉn hết trơn rồi, có biết cái gì đâu."
Bên chỗ của bọn họ ồn ào đến mức mọi người trong quán đều xoay mặt lại nhìn bọn họ.
Quỳnh Chi nhìn thấy ánh mắt hóng chuyện của mọi người đang nhìn về phía mình thì cảm thấy vô cùng mất mặt.
Minh Triết cau mày định giơ chân lên đạp cho mấy đứa nó vài cái thì bị Quỳnh Chi lớn tiếng ngăn lại : "Minh Triết, anh quậy đủ chưa ?"
Nói xong, cô liền xoay người ra khỏi quán bar.
Minh Triết thấy vậy hốt hoảng chạy theo sau cô: " Quỳnh Chi ! Sao cô không tin tôi vậy ? Tôi bị oan mà ."
Đám bạn của Minh Triết nhìn thấy mà ngơ ngác, không kìm được liền thốt lên : " Nó sợ vợ của nó tới mức như vậy luôn đó hả ?"
Lúc này, Quỳnh Chi đã ngồi vào trong xe.
Minh Triết cũng ngồi ở ghế lái.
Anh không khởi động xe mà quay sang nhìn cô, rồi thành thật nói : " Tôi không có thích cô ta."
Quỳnh Chi có chút bực mình bởi vì sự không thành thật của anh :" Anh đưa người ta về nhà ra mắt, nằn nặc cãi lời mẹ để quen cho được mà nói không thích à ?"
Minh Triết thật sự không dối gạt cô: " Lúc đó là tôi ham chơi, háo thắng không muốn bị ai quản thúc, cái gì càng ngăn cấm thì tôi lại càng muốn làm. Mẹ không cho tôi quen cô ta, nên tôi càng muốn quen để chứng tỏ bản thân mình."
Quỳnh Chi quay sang nhìn Minh Triết, trừng mắt bảo : " Bây giờ còn muốn chứng tỏ nữa không ? Tôi tác thành cho anh."
Minh Triet hoang so, voi vang noi : " Khong muon nนล."
Không thấy Quỳnh Chi nói gì nữa, Minh Triết có chút sợ hãi, gọi tên cô :" Quỳnh Chi....cô nói gì đi chứ, mắng tôi
cung dugc."
Minh Triết nắm chặt lấy tay cô, xoa xoa lên mu bàn tay của cô chờ cô nói gì đó.
Bây giờ, Quỳnh Chi mới lên tiếng bảo anh : " Đi về !"
Lúc này, Minh Triết không dám làm trái ý của cô, liền gật đầu sau đó chở cô về nhà.
Quỳnh Chi đẩy anh ta ra nhưng không được, liền chuyển sang đánh đấm túi bụi vào người anh ta, làm mọi cách để anh ta buồng cô ra.
Nhưng đều vô ích.
Minh Triết đột nhiên cúi xuống hôn lên môi cô, ghì chặt cô vào trong lòng ngực của anh.
Quỳnh Chi không thể nào tránh né được nụ hôn của Minh Triết.
Cô đang bực mình, vậy mà anh ta lại hôn cô, còn hôn một cách rất mạnh bạo như thể muốn nghiền nát môi của cô ra.
Cô thực rất rất muốn mắng anh ta, nhưng âm thanh phát ra từ miệng lại toàn là những tiếng ú ớ khiến cô phải tự giác đỏ mặt.
Qua một lúc, đôi môi của hai người mới tách ra, hơi thở nóng bỏng của cả hai đan xem vào nhau.
Bầu không khí có vẻ đã dịu đi đôi chút.
Minh Triết nhìn cô, ánh mắt rất đổi dịu dàng, quyến luyến hôn lên mặt cô, khẽ này nỉ: " Vợ đừng giận nữa !"
Quỳnh Chi trừng to đôi mắt đang đỏ hoe nhìn người trước mặt.
Cô đưa tay lên lau môi của mình, cố tỏ ra đáng sợ : " Ai là vợ của anh ?"
Minh Triết nhìn thấy dáng vẻ giận dỗi của cô thì mỉm cười, không nhịn được mà hôn lên môi cô thêm một cái nữa.
Quỳnh Chi giận dỗi, xoay mặt sang hướng khác, không thèm nhìn anh.
Cô không thể mềm lòng dễ dàng như vậy được.
Minh Triết thấy như thế thì không khỏi bất lực mà nhíu mày. Anh không ngờ dỗ vợ lại khó đến như vậy.
Suy nghĩ một lúc, anh mới dứt khoát bế Quỳnh Chi lên rồi nhét cô vào trong xe.
Quỳnh Chi hốt hoảng, không biết anh đang làm gì.
Minh Triết sau đó cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái.
Cô hỏi : "Anh làm gì vậy ?"
Minh Triết thắt dây an toàn lại cho cô, rồi trả lời : " Nếu cô không tin tôi thì tôi đưa cô đến một nơi để chứng minh sự trong sạch của tôi."
Quỳnh Chi chưa kịp hỏi nơi nào thì Minh Triết đã phóng xe lao đi.
Cô không ngờ, Minh Triết lại đưa cô đến một quán bar.
Lúc này, Minh Triết đã đứng ở bên ngoài xe đưa tay ra cho cô nắm, nhưng cô không chịu xuống xe, vẫn nhất quyết ngồi lì ở bên trong.
Minh Triết bất lực : " Nếu không đi được thì tôi ôm cô vào."
Quỳnh Chi vội vàng nói : "Không cần."
Sau đó cô bước ra khỏi xe, Minh Triết nắm lấy tay cô đi vào bên trong.
Tới một cái bàn có gần sáu, bảy thanh niên đang ngồi cùng nhau, Minh Triết bất ngờ dùng chân hất tung cái bàn đó lên, lớn tiếng hỏi : " Con mẹ nó ! Trong mấy đứa bây, đứa nào tối hôm qua sau khi tao xỉn thì gọi con Diễm đưa tao về. Tao xé xác đứa đó ra!"
Cả đám đó bị Minh Triết dọa cho xanh mặt, liền thốt lên : " Oan quá ! Tối hôm qua có ai gọi nó đâu, tự nhiên nó đi lại rồi nói đưa mày về giùm mà."
Minh Triết không nhịn được mà chửi thêm thể một tiếng nữa rồi nói : " Nó nói đưa tao về thì tụi bây để yên cho nó đưa tao về hả ?"
Tụi bạn Minh Triết oan uống nói : " Lúc đó xỉn hết trơn rồi, có biết cái gì đâu."
Bên chỗ của bọn họ ồn ào đến mức mọi người trong quán đều xoay mặt lại nhìn bọn họ.
Quỳnh Chi nhìn thấy ánh mắt hóng chuyện của mọi người đang nhìn về phía mình thì cảm thấy vô cùng mất mặt.
Minh Triết cau mày định giơ chân lên đạp cho mấy đứa nó vài cái thì bị Quỳnh Chi lớn tiếng ngăn lại : "Minh Triết, anh quậy đủ chưa ?"
Nói xong, cô liền xoay người ra khỏi quán bar.
Minh Triết thấy vậy hốt hoảng chạy theo sau cô: " Quỳnh Chi ! Sao cô không tin tôi vậy ? Tôi bị oan mà ."
Đám bạn của Minh Triết nhìn thấy mà ngơ ngác, không kìm được liền thốt lên : " Nó sợ vợ của nó tới mức như vậy luôn đó hả ?"
Lúc này, Quỳnh Chi đã ngồi vào trong xe.
Minh Triết cũng ngồi ở ghế lái.
Anh không khởi động xe mà quay sang nhìn cô, rồi thành thật nói : " Tôi không có thích cô ta."
Quỳnh Chi có chút bực mình bởi vì sự không thành thật của anh :" Anh đưa người ta về nhà ra mắt, nằn nặc cãi lời mẹ để quen cho được mà nói không thích à ?"
Minh Triết thật sự không dối gạt cô: " Lúc đó là tôi ham chơi, háo thắng không muốn bị ai quản thúc, cái gì càng ngăn cấm thì tôi lại càng muốn làm. Mẹ không cho tôi quen cô ta, nên tôi càng muốn quen để chứng tỏ bản thân mình."
Quỳnh Chi quay sang nhìn Minh Triết, trừng mắt bảo : " Bây giờ còn muốn chứng tỏ nữa không ? Tôi tác thành cho anh."
Minh Triet hoang so, voi vang noi : " Khong muon nนล."
Không thấy Quỳnh Chi nói gì nữa, Minh Triết có chút sợ hãi, gọi tên cô :" Quỳnh Chi....cô nói gì đi chứ, mắng tôi
cung dugc."
Minh Triết nắm chặt lấy tay cô, xoa xoa lên mu bàn tay của cô chờ cô nói gì đó.
Bây giờ, Quỳnh Chi mới lên tiếng bảo anh : " Đi về !"
Lúc này, Minh Triết không dám làm trái ý của cô, liền gật đầu sau đó chở cô về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.