Chương 42
Hoàng Vân Di
31/10/2024
Hôm nay là một ngày đẹp trời.
Buổi sáng Quỳnh Chi có tiết học nên không ở nhà.
Lúc này chỉ có Minh Triết và mẹ chồng ở nhà thôi.
Bỗng nhiên, Minh Triết ngồi xuống ghế sofa ở trước mặt mẹ rồi nói : “ Mẹ, con muốn đến khách sạn nhà mình làm việc.”
Mẹ chồng như thể vừa nghe được một chuyện kinh thiên động địa mà “Hả?” một tiếng rất vang dội.
Bà có lẽ không tin vào những gì mình vừa nghe được mà hỏi lại : “ Con trai, con nói thật hay nói chơi vậy ?”
Minh Triết gật đầu : “ Con nói thật đó.”
Bà thắc mắc hỏi tiếp : “ Con trai, không biết tự nhiên có cái động lực nào mà khiến con chịu đi làm vậy ?”
Minh Triết nghiêm túc nói với mẹ :“ Tại Quỳnh Chi không thích kiểu đàn ông lười biếng”
Bà lúc này có hơi cạn lời, thì ra là do mê gái.
Lúc trước, ba mẹ có khuyên răng, đe doạ, làm đủ mọi cách mà cũng không chịu đi làm, bây giờ vì gái mà không cần nói câu nào cũng tự động đi làm.
Nhưng mà thôi, cái này mê gái nhưng theo chiều hướng tích cực nên bà cho nó mê thoải mái đó.
Bà mỉm cười nói :“ Được rồi, để mẹ nói lại với ba.
Thế là sáng hôm nay, Minh Triết bắt đầu đến khách sạn của nhà mình để làm việc.
Lúc này, anh cầm cà vạt trên tay bước qua phòng Quỳnh Chi nhờ cô : “ Quỳnh Chi, cô thắt cà vạt giúp tôi đi !”
Quỳnh Chi có chút lúng túng nói với anh : “ Tôi không có biết thắt cái này đâu.”
Minh Triết bước lại nắm lấy tay cô, nói : “ Không sao, để tôi chỉ”
Dù đã có sự chỉ dẫn của Minh Triết, nhưng Quỳnh Chi vẫn rất lọng cọng phải tháo ra thắt đi thắt lại tới mấy lần mới được.
Quỳnh Chi có hơi bực mình mà lên tiếng : “ Này, sao anh biết thắt mà còn bắt tôi làm nữa vậy ?”
Minh Triết cong môi mỉm cười :“ Đây là nhiệm vụ của cô đấy. Mỗi ngày chồng đi làm điều phải thắt cà vạt cho chồng”
‘Không thắt có được không ?” Quỳnh Chi có chút không hài lòng, tự nhiên anh ta lại kiếm thêm việc cho cô làm.
Minh Triết bất ngờ hôn lên má cô một cái, giọng nghiêm nghị nói : “ Không được, phải làm ! Không được lười biếng !”
Quỳnh Chi bĩu môi, thái độ bất mãn với anh.
Minh Triết nhìn thấy cô như vậy thì không nhịn được cúi xuống cắn nhẹ lên môi cô một cái.
Quỳnh Chi vốn dĩ đang khó chịu với anh, lại đột nhiên bị hôn một cách bất ngờ thành ra khiến cô nổi quạu.
Tay cô liền cuộn lại rồi đấm mấy cái vào ngực Minh Triết, nhưng cô không dùng sức nhiều, căng bản không thể làm anh đau được.
Minh Triết hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ ép sát Quỳnh Chi vào tường, hai tay chống tay hai bên, bao vây tứ phía.
Làm bộ giận dữ nói với cô : “ Hung dữ! Càng ngày càng hung dữ rồi. Mới sáng sớm mà đã đánh chồng à ?”
“ Đánh anh đó thì sao ?” Quỳnh Chi chẳng hề tỏ ra sợ hãi, cô còn giơ tay lên định đánh anh thêm mấy cái nữa.
Nhưng Minh Triết đã nhanh chóng bắt được tay cô.
Anh chậm rãi mở mấy ngón tay đang cuộn lại thành nắm đấm của Quỳnh Chi ra, cố gắng để ngón tay mình chen chút vào kẽ ngón tay cô, để mười ngón tay đang vào nhau.
Lúc này, khoé môi Minh Triết hơi cong lên, hơi cúi người xuống thì thầm vào tai cô : “ Thì phải phạt”
Vứt dứt câu, Minh Triết đã hung hăng ngậm lấy môi Quỳnh Chi, đồng thời bàn tay còn lại cũng chui vào trong áo lót của cô bắt đầu sờ soạng lung tung.
Quỳnh Chi có chút vùng vẫy, bị đầu lưỡi của anh không ngừng cuốn lấy khiến cô không thể nói chuyện, cổ họng chỉ có thể phát ra những âm thanh yếu ớt.
Ít phút sau, cô mới đẩy Minh Triết ra được một chút, khẽ nói : “ Tôi sắp trễ học rồi.”
Minh Triết mỉm cười, rất đắc thắng nói : " Sao ? Lúc nãy là tại ai đánh người, tại ai muốn gây chiến hả ? Bây giờ muốn trốn sao ? "
Mặt Quỳnh Chi như muốn sắp khóc đến nơi, cô ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi chỗ này.
Minh Triết cuối cùng cũng chịu thua, không nhịn được mà ôm cô vào lòng : “ Được rồi, không chọc nữa. Giờ tôi đưa cô đi học ngay, đảm bảo không trễ đâu.”
Minh Triết chỉnh sửa lại áo của Quỳnh Chi cho ngay ngắn, rồi mới nắm tay cô đi ra ngoài.
Buổi sáng Quỳnh Chi có tiết học nên không ở nhà.
Lúc này chỉ có Minh Triết và mẹ chồng ở nhà thôi.
Bỗng nhiên, Minh Triết ngồi xuống ghế sofa ở trước mặt mẹ rồi nói : “ Mẹ, con muốn đến khách sạn nhà mình làm việc.”
Mẹ chồng như thể vừa nghe được một chuyện kinh thiên động địa mà “Hả?” một tiếng rất vang dội.
Bà có lẽ không tin vào những gì mình vừa nghe được mà hỏi lại : “ Con trai, con nói thật hay nói chơi vậy ?”
Minh Triết gật đầu : “ Con nói thật đó.”
Bà thắc mắc hỏi tiếp : “ Con trai, không biết tự nhiên có cái động lực nào mà khiến con chịu đi làm vậy ?”
Minh Triết nghiêm túc nói với mẹ :“ Tại Quỳnh Chi không thích kiểu đàn ông lười biếng”
Bà lúc này có hơi cạn lời, thì ra là do mê gái.
Lúc trước, ba mẹ có khuyên răng, đe doạ, làm đủ mọi cách mà cũng không chịu đi làm, bây giờ vì gái mà không cần nói câu nào cũng tự động đi làm.
Nhưng mà thôi, cái này mê gái nhưng theo chiều hướng tích cực nên bà cho nó mê thoải mái đó.
Bà mỉm cười nói :“ Được rồi, để mẹ nói lại với ba.
Thế là sáng hôm nay, Minh Triết bắt đầu đến khách sạn của nhà mình để làm việc.
Lúc này, anh cầm cà vạt trên tay bước qua phòng Quỳnh Chi nhờ cô : “ Quỳnh Chi, cô thắt cà vạt giúp tôi đi !”
Quỳnh Chi có chút lúng túng nói với anh : “ Tôi không có biết thắt cái này đâu.”
Minh Triết bước lại nắm lấy tay cô, nói : “ Không sao, để tôi chỉ”
Dù đã có sự chỉ dẫn của Minh Triết, nhưng Quỳnh Chi vẫn rất lọng cọng phải tháo ra thắt đi thắt lại tới mấy lần mới được.
Quỳnh Chi có hơi bực mình mà lên tiếng : “ Này, sao anh biết thắt mà còn bắt tôi làm nữa vậy ?”
Minh Triết cong môi mỉm cười :“ Đây là nhiệm vụ của cô đấy. Mỗi ngày chồng đi làm điều phải thắt cà vạt cho chồng”
‘Không thắt có được không ?” Quỳnh Chi có chút không hài lòng, tự nhiên anh ta lại kiếm thêm việc cho cô làm.
Minh Triết bất ngờ hôn lên má cô một cái, giọng nghiêm nghị nói : “ Không được, phải làm ! Không được lười biếng !”
Quỳnh Chi bĩu môi, thái độ bất mãn với anh.
Minh Triết nhìn thấy cô như vậy thì không nhịn được cúi xuống cắn nhẹ lên môi cô một cái.
Quỳnh Chi vốn dĩ đang khó chịu với anh, lại đột nhiên bị hôn một cách bất ngờ thành ra khiến cô nổi quạu.
Tay cô liền cuộn lại rồi đấm mấy cái vào ngực Minh Triết, nhưng cô không dùng sức nhiều, căng bản không thể làm anh đau được.
Minh Triết hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ ép sát Quỳnh Chi vào tường, hai tay chống tay hai bên, bao vây tứ phía.
Làm bộ giận dữ nói với cô : “ Hung dữ! Càng ngày càng hung dữ rồi. Mới sáng sớm mà đã đánh chồng à ?”
“ Đánh anh đó thì sao ?” Quỳnh Chi chẳng hề tỏ ra sợ hãi, cô còn giơ tay lên định đánh anh thêm mấy cái nữa.
Nhưng Minh Triết đã nhanh chóng bắt được tay cô.
Anh chậm rãi mở mấy ngón tay đang cuộn lại thành nắm đấm của Quỳnh Chi ra, cố gắng để ngón tay mình chen chút vào kẽ ngón tay cô, để mười ngón tay đang vào nhau.
Lúc này, khoé môi Minh Triết hơi cong lên, hơi cúi người xuống thì thầm vào tai cô : “ Thì phải phạt”
Vứt dứt câu, Minh Triết đã hung hăng ngậm lấy môi Quỳnh Chi, đồng thời bàn tay còn lại cũng chui vào trong áo lót của cô bắt đầu sờ soạng lung tung.
Quỳnh Chi có chút vùng vẫy, bị đầu lưỡi của anh không ngừng cuốn lấy khiến cô không thể nói chuyện, cổ họng chỉ có thể phát ra những âm thanh yếu ớt.
Ít phút sau, cô mới đẩy Minh Triết ra được một chút, khẽ nói : “ Tôi sắp trễ học rồi.”
Minh Triết mỉm cười, rất đắc thắng nói : " Sao ? Lúc nãy là tại ai đánh người, tại ai muốn gây chiến hả ? Bây giờ muốn trốn sao ? "
Mặt Quỳnh Chi như muốn sắp khóc đến nơi, cô ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi chỗ này.
Minh Triết cuối cùng cũng chịu thua, không nhịn được mà ôm cô vào lòng : “ Được rồi, không chọc nữa. Giờ tôi đưa cô đi học ngay, đảm bảo không trễ đâu.”
Minh Triết chỉnh sửa lại áo của Quỳnh Chi cho ngay ngắn, rồi mới nắm tay cô đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.